Lời Nguyền Lỗ Ban
-
Quyển 5 - Chương 10: Hoa mở đá
Với Lỗ Thiên Liễu, những nhành hoa vừa đâm nứt toạc cả tảng đá lớn vẫn mang một vẻ nhu mì yếu ớt vô song, giống như đứa em gái nhỏ cần được chở che bảo vệ. Khi Lỗ Thiên Liễu đưa tay khe khẽ vuốt ve, chúng liền rụt rè nép sang một bên, khiến khe nứt lúc này trông giống hệt như một cánh cửa.Lỗ Thiên Liễu bước một bước vào bên trong khe nứt trên tảng đá, bước chân tự nhiên và khấp khởi vô ngần, tự nhiên như thể đứa con sà vào lòng mẹ. Khi cô vừa cất bước, những đám lá hoa xúm xít cũng nhanh chóng né sang một bên giống hệt như một bầy thú cưng nhỏ xíu.
Bên trong tảng đá không hề tăm tối. Làn ánh sáng mờ ảo không biết phát ra từ nơi đâu đủ để cho cô nhìn rõ những đoá hoa nhỏ xíu ở bên trong. Từ vết nứt tiến vào trong, trên nền đất, trên vách đá, trên đỉnh nóc, nơi nào cũng kín rợp giống hoa cỏ không tên kia. Những đoá hoa trắng muốt ẩn hiển trong đám cành lá xanh mướt mát, hệt như bầu trời chi chít ánh sao. Trong đám lá cành luôn phảng phất một làn sương mờ nhạt, trông chẳng khác gì một cõi thần tiên.
Bên trong tảng đá quả thật không hề tròn trịa như hình dáng bên ngoài, song cũng không giống căn nhà, mà giống một hang động. Nó chính là kiểu nhà ở cổ xưa nhất: nhà hầm. Loại nhà hầm này có chiều sâu nhất định, nóc nhà dạng vòm, nền nhà bằng phẳng, làm nhà bằng cách đào sâu vào đá, hoặc là xếp chồng từ đá tảng. Trong “Cư giá bản kỷ” có ghi chép về kiểu nhà này.
Nhưng căn nhà hầm này trông giống một hang đá hẹp hơn. Nói cách khác, tảng đá tròn kẹp giữa hai vách đá thực ra có hình trụ tròn kéo dài vào trong. Khi đứng từ đầm nước nhìn vào, chỉ có thể nhìn thấy phần đầu tròn của hình trụ. Từ khe nứt đi vào trong, dưới chân có một con đường nhỏ hẹp, rất bằng phẳng, chất đá không giống với bề mặt bên ngoài của tảng đá tròn.
Lỗ Thiên Liễu chỉ đi năm sáu bước đã đến vị trí chính giữa của hang đá. Cô dừng bước tại đây, là vì ngay phía trước có một vạt hoa rậm rạp hơn hẳn, làn sương mù phả ra quanh cành lá cũng đậm đặc khác thường. Lỗ Thiên Liễu ngồi xuống, thận trọng đưa tay khẽ vạch đám hoa ra, phát hiện phía dưới có một lỗ tròn đường kính khoảng hai thước, đang phả ra một làn sương mù mở ảo, ấm nóng.
Đứng trước lỗ tròn mịt mờ sương toả, Lỗ Thiên Liễu ngưng thần tụ khí, các manh mối rời rạc trong trí não bắt đầu xâu chuỗi lại với nhau...
Chắc chắn lỗ hổng này được nối thông với đầm nước nhỏ bên ngoài. Cây cột đá vôi đổ xuống khiến cho nước trong đầm sôi sục, bốc hơi. Nhưng do toàn bộ bề mặt đầm nước lại bị mặt phẳng thạch cao bịt kín, nên hơi nước chỉ có thể chạy qua đường nối đi vào lỗ hổng này, tràn vào bên trong tảng đá tròn. Hơi nước bên trong tảng đá không thể thoát ra ngoài, môi trường ẩm thấp và ấm nóng đã khiến hạt giống cây bên trong tảng đá nhanh chóng nảy mầm, và chính thứ sức mạnh thần kỳ của thiên nhiên cây cỏ đã tách rộng vết nứt sẵn có.
Tất cả mọi thứ ở đây đều là do con người sắp đặt. Nhìn về tổng thể, đây là một chốt lẫy thần diệu đến tuyệt đỉnh chỉ hoạt động đúng một lần. Người thiết kế năm xưa có lẽ đã đi vào bên trong tảng đá thông qua con đường nối từ đầm nước đến phía dưới tảng đá, và lớp đá lát nền với chất liệu khác hẳn có lẽ được dùng để lấp con đường đó lại sau khi đã bố trí xong xuôi, khiến cho ngoài hơi nước ra, không còn thứ gì có thể đi qua được nữa.
Một chốt lẫy hết sức bí mật và tinh xảo, nhưng không hề có sức sát thương, nên Lỗ Thiên Liễu có đủ lý do để tin rằng đây chính là kiệt tác của tổ tiên nhà họ Lỗ. Nhưng trong khi không ngớt thán phục sự thần diệu của bố cục, cô cũng không bỏ qua một chi tiết khác còn thần kỳ hơn nữa: “Không biết đó là hạt giống của loài thực vật nào, cất giữ trong tảng đá suốt mấy nghìn năm mà vẫn có thể nảy mầm? Không biết là loài thực vật nào mà hơi nước hầm hập vẫn không thể giết chết nó, ngược lại còn sinh trưởng nhanh chóng, càng lá sum suê, sống không cần đến đất bùn, chỉ cần hơi ấm và nước, lại bộc phát được một sức sống mãnh liệt đến thần kỳ? Có lẽ không phải là khả năng của bản thân hoa cỏ, có lẽ chính linh quang bảo khí của bảo bối đã đem lại cho loài hoa vô danh kia một sức mạnh thần kỳ” – Nghĩ đến đây, trong lòng Lỗ Thiên Liễu chợt bừng lên một niềm vui sướng khó kìm nén. Cô vội vã ngồi thụp ngay xuống, lại vạch đám hoa lá dày đặc ra, bắt đầu tìm kiếm.
Nhưng động tác tìm kiếm vừa mới bắt đầu, cô đã vội dừng ngay lại, hoảng hốt ngoảnh về phía sau.
Phản ứng của cô rất chính xác. Đúng lúc cô chạm tay vào những cành hoa, một cái bóng màu xanh xám đột ngột lướt qua bên ngoài khe đá phía sau lưng.
Khi Lỗ Thiên Liễu đứng vụt dậy, cô đã thực sự hoảng loạn. Xúc giác siêu phàm đã cho cô biết, làn không khí xung quanh đang chuyển động một cách bất thường. Rất nhiều luồng sức mạnh không thể đoán lường đang tiến đến bao vây lấy tảng đá mà cô đang đứng, mức độ ghê gớm của những sức mạnh đó còn lớn hơn nhiều so với cái lạnh thấu xương trong “Tám mươi tư trụ phong vân”. Thính giác nhạy bén đã cho cô biết, từ nhiều hướng ở bên ngoài tảng đá đều có người đang vận lực, có tiếng khí chạy xương kêu, đều là những thân hình đã sẵn sàng đại khai sát giới.
Lỗ Thiên Liễu bất giác đưa tay vin lấy một cành nhỏ đầy hoa. Cũng giống như những người con gái bình thường khác, vào lúc sợ hãi, sẽ muốn bám víu lấy một thứ gì đó một cách vô thức. Cành hoa vốn ưa trôi nổi ở những nơi nhiều nước giờ đơm chi chít những đoá hoa trắng ánh lam bé tí xíu. Trên cánh hoa lấp lánh những giọt nước trong veo, tựa như những hạt ngọc trời tinh xảo.
Những ánh mắt, những dòng khí, những âm thanh khác lạ bên ngoài đang từ từ áp sát. Lỗ Thiên Liễu đã cảm nhận thấu triệt hơn nữa về sự nguy hiểm và nỗi khủng khiếp do chúng mang lại. Sức mạnh sắp ập tới là một thứ sức mạnh mà cô không có khả năng kháng cự hay chịu đựng, nên chỉ còn một cách là nhanh chóng rời đi, nhường lại thế giới bí mật trong lòng đá cho kẻ khác. Chỉ có bảo toàn được tính mạng, mới còn cơ hội để tìm bảo bối định hung huyệt.
Một người thương yêu hoa cỏ rất mực như Lỗ Thiên Liễu sẽ không nỡ vứt bỏ những cành hoa đẹp đẽ, một người biết yêu thương ngay từ nhành hoa ngọn cỏ lại càng không dễ từ bỏ tính mạng của mình. Thế là Lỗ Thiên Liễu lập tức quay người, rảo bước về phía khe nứt, vừa đi vừa cài nhành hoa vừa hái được lên búi tóc. Cành hoa trên tóc khi nãy đã bị màn bụi nước đổ từ trên thác xuống làm cho hoa rã cánh rời, Lỗ Thiên Liễu bèn gỡ nó xuống, khi chui ra khỏi khe đá, cô nhẹ nhàng cài nó vào trong khóm hoa bên cạnh.
Từ trong ke đá chui ra, cảnh tượng bày ra trước mắt khiến Lỗ Thiên Liễu sững sờ. Không biết tự bao giờ, thác Nhạn Linh đã không còn đổ xuống nữa. Không còn những tia nước mịt mờ bay tung như lông vũ, chỉ thi thoảng mới thấy nhỏ xuống vài giọt nước rời rạc. Lớp thạch cao trên măt đầm đã bị nước đọng ép vỡ, một mảng lớn ở giữa đã chìm hẳn xuống nước, chỉ còn vài miếng nhỏ còn lủng lẳng ven đầm.
Trên mặt nước đã không còn lớp thạch cao, nhưng lại có thêm rất nhiều thứ khác. Cũng không biết là từ khi nào, trên mặt đầm nước nhỏ đã có một cây trúc dài và mảnh gác qua. Loại trúc này giống hệt như trúc trong trận Trăm đốt đan xen đã vây khốn đám Lỗ Thịnh Nghĩa, mang sắc xanh nhàn nhạt với lớp phấn trắng mịn màng, tựa như búp măng vừa trồi dậy.
Lỗ Thiên Liễu đã không dám suy nghĩ gì thêm, cũng không tìm kiếm xem ai đã gác cây trúc qua đầm. Cảm giác huyền vi của cô ý thức được mối nguy hiểm đã cận kề ngay trước mắt. Trong lúc cấp bách, cô chỉ biết giẫm vội lên thanh trúc, chao đảo mà đi, ba bước dồn làm hai bước, vội vã tiến tới phần thắt eo nối giữa hai mặt đầm.
Sợi dây phong huân ở đầm nước lớn cũng đã được kéo lên, còn căng hơn cả khi nãy. Lẽ nào quả thực đang có người âm thầm trợ giúp cô? Thế nhưng tại sao trong cô lại có cảm giác chẳng lành, thực không biết kẻ đó là thù hay là bạn?
Lần này, Lỗ Thiên Liễu không vội băng qua ngay, mà ngẩng đầu nhìn về phía rừng cột đá đối diện với đầm nước. Cô đang khiếp sợ thứ hàn khí thấu xương ở đó, và cũng đang tính toán đường lui.
Cuối cùng, cô lấy hết dũng cảm, đề hư thăng khí nhảy lên sợi thừng, bước theo bộ pháp én bay, nhanh chóng vượt qua đầm nước. Sang đến bờ bên kia, bước chân vẫn không hề dừng lại, mà còn sải rộng hơn, tiến thẳng vào trận Tám mươi tư cột phong vân.
Trong toàn bộ quá trình, cơ bắp hai bên cổ Lỗ Thiên Liễu luôn căng thẳng, đầu không dám nhích sang bên cạnh lấy một ly. Chỉ sau khi thoát ra khỏi trận Tám mươi tư cột phong vân, cô mới ngoảnh đầu nhìn lại phía sau một thoáng. Chỉ liếc lại có một thoáng, nhưng cô đã lờ mờ nhìn thấy một bóng người quen thuộc vừa từ trên vách đá lao xuống, phóng thẳng đến tảng đá tròn.
Mặc dù Lỗ Thiên Liễu cũng tò mò không biết bóng người này là ai, nhưng không vì thế mà dừng bước. Cũng chính vì bóng người trông rất quen thuộc, nên cô càng tăng tốc độ tháo chạy nhanh hơn.
Sau khi thoát khỏi rừng cột đá sẽ đến khe đá hẹp uốn khúc. Vừa tiến vào khe đá, Lỗ Thiên Liễu bèn nghe thấy tiếng đao kiếm va chạm chát chúa vẳng lại át cả tiếng nước chảy nơi đầm nước. Quả nhiên là vùng đất thị phi gió đao mưa máu, Lỗ Thiên Liễu đang thầm cảm thấy may mắn vì mình đã phán đoán chính xác.
Thoáng chốc đã đến trước cầu ván xoay ba đoạn. Trạng thái của cây cầu vẫn giống hệt như khi cô đi qua. Vì vậy, Lỗ Thiên Liễu lại nhẹ nhàng vượt qua cây cầu.
Sau khi qua cầu, cô dừng lại định thần trong chốc lát. Bản thân cô cũng không ngờ có thể thoát ra suôn sẽ đến vậy, xem ra quẻ tướng “thuận xuất” đã gieo lúc trước quả thực đã ứng nghiệm. Thế nhưng vẫn còn rất nhiều điều cô vẫn không thể lý giải. Có thể thuận lợi vượt qua các khảm diện trong thị trấn đã là chuyện quá bất ngờ, lẽ nào lúc này đối phương lại dễ dàng thả cô đi? Hay là đối phương đã không còn rảnh rỗi để ra tay ngăn chặn cô nữa? Hay là bọn họ còn phải đối phó với những kẻ đột nhập khác nguy hiểm hơn, ví dụ như những người bên phía cha vừa thoát ra khỏi trận Trăm đốt đan xen?
Nghĩ đến đây, Lỗ Thiên Liễu lập tức cất bước lao nhanh ra phía ngoài. Bây giờ là cơ hội tốt nhất để cô tẩu thoát, cũng là cơ hội tốt nhất để cô kịp thời ngăn cản Lỗ Thịnh Nghĩa, tránh cho bọn họ bị khảm diện trong thị trấn vây khốn, tấn công.
Cũng đúng vào lúc này, dòng nước dưới cầu ba đoạn không biết từ lúc nào đã âm thầm xoáy thành bốn năm vòng xoáy. Xoáy nước không lớn, nhưng nhìn vào tốc độ xoáy và độ sâu của mắt xoáy, có thể thấy rằng chúng được tạo ra bởi một sức mạnh vô cùng đáng sợ. Từ con đường này, muốn thoát ra phía ngoài, buộc phải đi qua ngõ loanh quanh. Đúng lúc Lỗ Thiên Liễu chỉ còn cách đầu ngõ hai cửa tiệm, cánh cửa của một cửa hàng áo quan bên cạnh đột ngột bật tung, vọt ra một cái bóng màu xanh chàm.
Bóng người đó thấp lùn to béo, trông không có vẻ rắn rỏi lanh lợi, nhưng tốc độ nhanh đến kinh người. Toàn bộ cơ thể giống hệt như một quả bóng da đang bật đi với một sức đàn hồi cực mạnh, mang theo một lực đạo khủng khiếp hơn rất nhiều so với quả bóng da, hệt như một khối bia đá đang lao vụt đi trong không trung.
Mặc dù Lỗ Thiên Liễu có công phu khinh công hơn người, nhưng đòn tấn công thình lình cộng với tốc độ chóng mặt nhường kia khiến cô không thể tránh kịp. Bóng người màu xanh đã vỗ một chưởng sấm sét vào giữa lưng Lỗ Thiên Liễu, Lỗ Thiên Liễu còn chưa kịp cả liếc mắt, đã bay vọt ra xa, rồi ngã sóng soài trên mặt đất, nằm yên không động cựa.
Gã áo xanh thủng thẳng đi đến bên cạnh Lỗ Thiên Liễu. Gã không cúi xuống xem xét, cũng chẳng thèm đưa tay kiểm tra hơi thở mạch đập của cô. Hắn rất tự tin, bị trúng một chưởng như vậy giữa lưng, dù là thần tiên cũng không chịu nổi chứ đừng nói đến cô gái yếu ớt mảnh mai trước mặt. Hơn nữa, với một cao thủ tầm cỡ như hắn, để phán đoán một người là sống hay chết không cần thiết phải kiểm tra hơi thở mạch đập, chỉ cần cảm nhận sự lên xuống của làn khí và sự lưu chuyển của kinh mạch là đã biết rõ.
Gã áo xanh chỉ không thể ngờ được gã lại có thể đánh lén thành công dễ dàng đến vậy, cũng không ngờ đứa con gái kia lại chết chóng vánh như thế. Theo lý mà nói, cô ta là một cao thủ tuyệt đỉnh, trong trận chiến trong đêm ở Thái Hồ, cô ta chưa cần động thân thủ đã có thể biết được hướng đi của luồng khí và lực đạo trong cơ thể gã. Lần này, nếu không phải ở trong sào huyệt của gã, không phải gã đã quá quen thuộc với bố cục xung quanh, gã tuyệt đối không dám ra tay tập kích.
Đúng vậy, gã áo xanh chính là gã béo đen bị Lỗ Thiên Liễu doạ cho phải bỏ chạy trên Thái Hồ đêm đó. Mặc dù trong lòng gã vẫn có đôi điều nghi hoặc, song lại chẳng mấy lưu tâm suy nghĩ gì thêm. Loại người này chỉ thấy hào hứng với việc giết người. Chỉ thấy gã xoay người, nhún chân, rồi vùn vụt lao về khe núi dẫn đến thác Nhạn Linh như một cơn lốc. Có lẽ cơn khát máu trong gã đã đánh hơi thấy mùi máu tanh sát phạt nồng nặc hơn từ nơi đó.
Nước mưa đã khiến Lỗ Thiên Liễu tỉnh lại. Mưa rất lớn, trên nữa là sắc trời u ám, cô không biết lúc này là giờ nào, và mình đã nằm ở đây bao lâu.
Sau lưng cô đau rát, tựa như mới bị nước sôi tạt phải. Đây là bằng chứng duy nhất giúp cô biết được mình vừa bị tấn công. Trong lúc bị tập kích, thính giác và khứu giác của cô không thu được bất cứ thông tin nào, chỉ có xúc giác cảm nhận được luồng lực đạo va chạm và nỗi đau đớn thực sự. Vào khoảnh khắc đó, cô biết rõ mình không thể chịu đựng nổi một sức mạnh nhường này, lại càng lo sợ đối thủ tiếp tục tung đòn tấn công, nên khi ngã xuống, cô đã nén hơi thở lại, sau đó dùng phép quy tức thở ra từng chút một.
Lỗ Thiên Liễu chậm chạp bò dậy. Cô biết sau khi phải hứng chịu đòn tấn công nặng nề, phải đặc biệt chú ý tới phản ứng của gân cốt kinh mạch, nếu cử động vội vàng, rất có thể sẽ bị tàn tật, thậm chí mất mạng.
Cô từ từ cử động tứ chi, thận trọng xoay lưng, rồi nhảy lên vài cái. Tất cả vẫn bình thường. Tấm áo giáp rẽ nước quả nhiên thần kỳ, mặc dù trong trận Trăm đốt đan xen nó đã từng bảo vệ cô trước sự tấn công của ngọn trúc, nhưng sức mạnh đó hoàn toàn không thể so sánh với chưởng lực tấn công của cao thủ vừa rồi.
Bầu trời xám xịt không thể phân biệt được ngày đêm, vì vậy, màn đêm cũng sập xuống không một dấu hiện báo trước. Lỗ Thiên Liễu mới vừa mừng thầm vì may mắn, màn đêm đã nhấn chìm cô vào trong bóng tối dày đặc.
Len lỏi trong một thị trấn đầy rẫy hiểm nguy giữa đêm đen quả là vô cùng đáng sợ. Nhưng cũng không thể đứng mãi ở đây, đợi cao thủ phía đối phương quay lại giết mình thêm một lần nữa.
Mưa càng thêm nặng hạt, tiếng mưa rơi xối xả, không còn vẻ mong manh của mưa xuân nữa, mà khác nào mưa rào mùa hạ. Dòng nước phía dưới cầu ván xoay ba đoạn cuộn trào dữ dội, ba đoạn cầu cũng đã bắt đầu chầm chậm xoay tròn.
Trong ngõ loanh quanh tối mịt như bưng. Mặc dù Lỗ Thiên Liễu có con mắt bạch xà nhưng không dám lấy ra soi. May mà cô có xúc giác nhạy bén, mặc dù hai mắt không nhìn rõ, nhưng cô chỉ cần vung Phi nhứ bạc đi, đã có thể biết được tình hình bên trong con ngõ.
Từ cửa ngõ vào trong ba bước không có gì khác so với lúc vào, khảm diện vẫn chưa được khôi phục. Thế là Lỗ Thiên Liễu quả quyết tiến vào. Khi cô vừa đi tới đầu ngõ bên kia, liền nghe thấy những tiếng bước chân hỗn loạn đang tiến từ xa lại. Trong đó có một tiếng chân rất quen thuộc, trong đó có nhiều bước chân rất giống nhau.
Một đợt nước mưa bắn tung toé ngay đầu ngõ, liền sau đó là một khuôn mặt trắng bệch, kinh hoàng lờ mờ xuất hiện trước mặt cô.
-Cha!
Vừa nghe tiếng bước chân tấp tểnh, Lỗ Thiên Liễu đã nhận ra Lỗ Thịnh Nghĩa. Trong lòng cô thoắt mừng rỡ, cha cô vẫn bình yên! Họ đã thoát khỏi trận Trăm đốt đan xen.
Nhưng những bước chân đều tăm tắp phía sau là của ai? Bước chân rất nhẹ, hình thể không lớn, bộ pháp vụng về, nhưng tốc độ rất nhanh. Nghe tiếng biết là không đi giày, có lẽ là một giống thú nhỏ đi bằng hai chân.
Sắc mặt của Lỗ Thịnh Nghĩa cho thấy ông đã khiếp đảm đến cùng cực. Tiếng gọi thình lình của Lỗ Thiên Liễu càng khiến ông hồn bay phách tán.
-A! A! Liễu Nhi? Chạy mau! Chạy mau lên! Bị vây là mất mạng! - Mặc dù Lỗ Thịnh Nghĩa vừa giật mình kinh hoảng không phải nhẹ, nhưng bước chân không hề khựng lại lấy một thoáng.
Lỗ Thịnh Nghĩa kéo Lỗ Thiên Liễu cùng chạy vụt đi. Trong lúc xoay người, Lỗ Thiên Liễu nhìn thấy nơi đầu ngõ xuất hiện một thân hình lùn tịt, to phềnh, da trắng bệch hệt như sắc mặt Lỗ Thịnh Nghĩa lúc này.
Chạy ra khỏi ngõ loanh quanh, Lỗ Thịnh Nghĩa lập tức rút từ trong ngăn dưới của hòm gỗ ra một lưỡi cưa tròn bằng thép xanh vô cùng sắc bén, vung tay phóng thẳng về con ngõ sau lưng, rồi kéo Lỗ Thiên Liễu nấp sang một bên đầu ngõ.
Chỉ nghe thấy tiếng cưa sắc cứa xoèn xoẹt vào da thịt, tiếng bước chân quái dị trong ngõ đã khựng lại. Lỗ Thiên Liễu hết sức ngạc nhiên, rõ ràng phía sau có rất nhiều tiếng bước chân, nhưng tại sao chỉ một cú ra đòn, tất cả đều dừng lại?
-Oá...
Từ bên trong dội ra một tiếng kêu rú cực kỳ rùng rợn, suýt chút nữa đã khiến Lỗ Thiên Liễu chết ngất vì khủng khiếp. Tiếng kêu vừa bật lên, dường như có một thứ gì nổ tung, mảnh vụn, dịch thể bắn tung toé ra khỏi ngõ, kéo theo một thứ mùi tanh tưởi thối rữa đến ghê rợn.
Ánh trời bên ngoài ngõ có sáng hơn một chút, vì vậy Lỗ Thiên Liễu có thể lờ mờ nhìn thấy trên mặt đất ngập ngụa nước vàng và thịt vụn. Lưỡi cưa tròn mà Lỗ Thịnh Nghĩa đã ném đi lăn lông lốc trên mặt đá vài vòng rồi đổ xuống loảng xoảng.
Lưỡi cưa vừa đổ xuống, một làn khói xanh nghi ngút bốc lên, lưỡi cưa bằng thép xanh lập tức tan chảy! Thì ra thứ nước vàng bắn ra từ trong ngõ có tính ăn mòn cực mạnh, đến kim loại cũng bị phá huỷ.
Mùi khói xanh hết sức khó ngửi, cảnh tượng tan chảy còn ghê sợ hơn nữa. Mùi tanh tưởi thối rữa nồng nặc đã khiến ruột gan Lỗ Thiên Liễu cuộn lên dữ dỗi, cô đã không thể chịu đựng thêm được nữa, lập tức gập người oẹ ra một bãi nước trong.
Nhưng Lỗ Thịnh Nghĩa lại không có phản ứng gì, dường như ông đã từng gặp phải tình cảnh đó. Ông chỉ nghiêng đầu, tập trung nghe ngóng động tĩnh bên trong con ngõ.
Những bước chân đều tăm tắp lại dội lên trong ngõ, Lỗ Thịnh Nghĩa vội vàng kéo Lỗ Thiên Liễu chạy tiếp:
-Chạy mau! Lúc nãy không phải là chủ anh!
-Đó là cái gì? Thứ quái vật đó là gì?
-Quỷ anh[11]! - Miệng mới bật ra hai chữ, chân đã vọt đi đến sáu bảy bước.
Chú thích
[11] Anh có nghĩa là trẻ nhỏ. Quỷ anh là đứa trẻ ma.
Bên trong tảng đá không hề tăm tối. Làn ánh sáng mờ ảo không biết phát ra từ nơi đâu đủ để cho cô nhìn rõ những đoá hoa nhỏ xíu ở bên trong. Từ vết nứt tiến vào trong, trên nền đất, trên vách đá, trên đỉnh nóc, nơi nào cũng kín rợp giống hoa cỏ không tên kia. Những đoá hoa trắng muốt ẩn hiển trong đám cành lá xanh mướt mát, hệt như bầu trời chi chít ánh sao. Trong đám lá cành luôn phảng phất một làn sương mờ nhạt, trông chẳng khác gì một cõi thần tiên.
Bên trong tảng đá quả thật không hề tròn trịa như hình dáng bên ngoài, song cũng không giống căn nhà, mà giống một hang động. Nó chính là kiểu nhà ở cổ xưa nhất: nhà hầm. Loại nhà hầm này có chiều sâu nhất định, nóc nhà dạng vòm, nền nhà bằng phẳng, làm nhà bằng cách đào sâu vào đá, hoặc là xếp chồng từ đá tảng. Trong “Cư giá bản kỷ” có ghi chép về kiểu nhà này.
Nhưng căn nhà hầm này trông giống một hang đá hẹp hơn. Nói cách khác, tảng đá tròn kẹp giữa hai vách đá thực ra có hình trụ tròn kéo dài vào trong. Khi đứng từ đầm nước nhìn vào, chỉ có thể nhìn thấy phần đầu tròn của hình trụ. Từ khe nứt đi vào trong, dưới chân có một con đường nhỏ hẹp, rất bằng phẳng, chất đá không giống với bề mặt bên ngoài của tảng đá tròn.
Lỗ Thiên Liễu chỉ đi năm sáu bước đã đến vị trí chính giữa của hang đá. Cô dừng bước tại đây, là vì ngay phía trước có một vạt hoa rậm rạp hơn hẳn, làn sương mù phả ra quanh cành lá cũng đậm đặc khác thường. Lỗ Thiên Liễu ngồi xuống, thận trọng đưa tay khẽ vạch đám hoa ra, phát hiện phía dưới có một lỗ tròn đường kính khoảng hai thước, đang phả ra một làn sương mù mở ảo, ấm nóng.
Đứng trước lỗ tròn mịt mờ sương toả, Lỗ Thiên Liễu ngưng thần tụ khí, các manh mối rời rạc trong trí não bắt đầu xâu chuỗi lại với nhau...
Chắc chắn lỗ hổng này được nối thông với đầm nước nhỏ bên ngoài. Cây cột đá vôi đổ xuống khiến cho nước trong đầm sôi sục, bốc hơi. Nhưng do toàn bộ bề mặt đầm nước lại bị mặt phẳng thạch cao bịt kín, nên hơi nước chỉ có thể chạy qua đường nối đi vào lỗ hổng này, tràn vào bên trong tảng đá tròn. Hơi nước bên trong tảng đá không thể thoát ra ngoài, môi trường ẩm thấp và ấm nóng đã khiến hạt giống cây bên trong tảng đá nhanh chóng nảy mầm, và chính thứ sức mạnh thần kỳ của thiên nhiên cây cỏ đã tách rộng vết nứt sẵn có.
Tất cả mọi thứ ở đây đều là do con người sắp đặt. Nhìn về tổng thể, đây là một chốt lẫy thần diệu đến tuyệt đỉnh chỉ hoạt động đúng một lần. Người thiết kế năm xưa có lẽ đã đi vào bên trong tảng đá thông qua con đường nối từ đầm nước đến phía dưới tảng đá, và lớp đá lát nền với chất liệu khác hẳn có lẽ được dùng để lấp con đường đó lại sau khi đã bố trí xong xuôi, khiến cho ngoài hơi nước ra, không còn thứ gì có thể đi qua được nữa.
Một chốt lẫy hết sức bí mật và tinh xảo, nhưng không hề có sức sát thương, nên Lỗ Thiên Liễu có đủ lý do để tin rằng đây chính là kiệt tác của tổ tiên nhà họ Lỗ. Nhưng trong khi không ngớt thán phục sự thần diệu của bố cục, cô cũng không bỏ qua một chi tiết khác còn thần kỳ hơn nữa: “Không biết đó là hạt giống của loài thực vật nào, cất giữ trong tảng đá suốt mấy nghìn năm mà vẫn có thể nảy mầm? Không biết là loài thực vật nào mà hơi nước hầm hập vẫn không thể giết chết nó, ngược lại còn sinh trưởng nhanh chóng, càng lá sum suê, sống không cần đến đất bùn, chỉ cần hơi ấm và nước, lại bộc phát được một sức sống mãnh liệt đến thần kỳ? Có lẽ không phải là khả năng của bản thân hoa cỏ, có lẽ chính linh quang bảo khí của bảo bối đã đem lại cho loài hoa vô danh kia một sức mạnh thần kỳ” – Nghĩ đến đây, trong lòng Lỗ Thiên Liễu chợt bừng lên một niềm vui sướng khó kìm nén. Cô vội vã ngồi thụp ngay xuống, lại vạch đám hoa lá dày đặc ra, bắt đầu tìm kiếm.
Nhưng động tác tìm kiếm vừa mới bắt đầu, cô đã vội dừng ngay lại, hoảng hốt ngoảnh về phía sau.
Phản ứng của cô rất chính xác. Đúng lúc cô chạm tay vào những cành hoa, một cái bóng màu xanh xám đột ngột lướt qua bên ngoài khe đá phía sau lưng.
Khi Lỗ Thiên Liễu đứng vụt dậy, cô đã thực sự hoảng loạn. Xúc giác siêu phàm đã cho cô biết, làn không khí xung quanh đang chuyển động một cách bất thường. Rất nhiều luồng sức mạnh không thể đoán lường đang tiến đến bao vây lấy tảng đá mà cô đang đứng, mức độ ghê gớm của những sức mạnh đó còn lớn hơn nhiều so với cái lạnh thấu xương trong “Tám mươi tư trụ phong vân”. Thính giác nhạy bén đã cho cô biết, từ nhiều hướng ở bên ngoài tảng đá đều có người đang vận lực, có tiếng khí chạy xương kêu, đều là những thân hình đã sẵn sàng đại khai sát giới.
Lỗ Thiên Liễu bất giác đưa tay vin lấy một cành nhỏ đầy hoa. Cũng giống như những người con gái bình thường khác, vào lúc sợ hãi, sẽ muốn bám víu lấy một thứ gì đó một cách vô thức. Cành hoa vốn ưa trôi nổi ở những nơi nhiều nước giờ đơm chi chít những đoá hoa trắng ánh lam bé tí xíu. Trên cánh hoa lấp lánh những giọt nước trong veo, tựa như những hạt ngọc trời tinh xảo.
Những ánh mắt, những dòng khí, những âm thanh khác lạ bên ngoài đang từ từ áp sát. Lỗ Thiên Liễu đã cảm nhận thấu triệt hơn nữa về sự nguy hiểm và nỗi khủng khiếp do chúng mang lại. Sức mạnh sắp ập tới là một thứ sức mạnh mà cô không có khả năng kháng cự hay chịu đựng, nên chỉ còn một cách là nhanh chóng rời đi, nhường lại thế giới bí mật trong lòng đá cho kẻ khác. Chỉ có bảo toàn được tính mạng, mới còn cơ hội để tìm bảo bối định hung huyệt.
Một người thương yêu hoa cỏ rất mực như Lỗ Thiên Liễu sẽ không nỡ vứt bỏ những cành hoa đẹp đẽ, một người biết yêu thương ngay từ nhành hoa ngọn cỏ lại càng không dễ từ bỏ tính mạng của mình. Thế là Lỗ Thiên Liễu lập tức quay người, rảo bước về phía khe nứt, vừa đi vừa cài nhành hoa vừa hái được lên búi tóc. Cành hoa trên tóc khi nãy đã bị màn bụi nước đổ từ trên thác xuống làm cho hoa rã cánh rời, Lỗ Thiên Liễu bèn gỡ nó xuống, khi chui ra khỏi khe đá, cô nhẹ nhàng cài nó vào trong khóm hoa bên cạnh.
Từ trong ke đá chui ra, cảnh tượng bày ra trước mắt khiến Lỗ Thiên Liễu sững sờ. Không biết tự bao giờ, thác Nhạn Linh đã không còn đổ xuống nữa. Không còn những tia nước mịt mờ bay tung như lông vũ, chỉ thi thoảng mới thấy nhỏ xuống vài giọt nước rời rạc. Lớp thạch cao trên măt đầm đã bị nước đọng ép vỡ, một mảng lớn ở giữa đã chìm hẳn xuống nước, chỉ còn vài miếng nhỏ còn lủng lẳng ven đầm.
Trên mặt nước đã không còn lớp thạch cao, nhưng lại có thêm rất nhiều thứ khác. Cũng không biết là từ khi nào, trên mặt đầm nước nhỏ đã có một cây trúc dài và mảnh gác qua. Loại trúc này giống hệt như trúc trong trận Trăm đốt đan xen đã vây khốn đám Lỗ Thịnh Nghĩa, mang sắc xanh nhàn nhạt với lớp phấn trắng mịn màng, tựa như búp măng vừa trồi dậy.
Lỗ Thiên Liễu đã không dám suy nghĩ gì thêm, cũng không tìm kiếm xem ai đã gác cây trúc qua đầm. Cảm giác huyền vi của cô ý thức được mối nguy hiểm đã cận kề ngay trước mắt. Trong lúc cấp bách, cô chỉ biết giẫm vội lên thanh trúc, chao đảo mà đi, ba bước dồn làm hai bước, vội vã tiến tới phần thắt eo nối giữa hai mặt đầm.
Sợi dây phong huân ở đầm nước lớn cũng đã được kéo lên, còn căng hơn cả khi nãy. Lẽ nào quả thực đang có người âm thầm trợ giúp cô? Thế nhưng tại sao trong cô lại có cảm giác chẳng lành, thực không biết kẻ đó là thù hay là bạn?
Lần này, Lỗ Thiên Liễu không vội băng qua ngay, mà ngẩng đầu nhìn về phía rừng cột đá đối diện với đầm nước. Cô đang khiếp sợ thứ hàn khí thấu xương ở đó, và cũng đang tính toán đường lui.
Cuối cùng, cô lấy hết dũng cảm, đề hư thăng khí nhảy lên sợi thừng, bước theo bộ pháp én bay, nhanh chóng vượt qua đầm nước. Sang đến bờ bên kia, bước chân vẫn không hề dừng lại, mà còn sải rộng hơn, tiến thẳng vào trận Tám mươi tư cột phong vân.
Trong toàn bộ quá trình, cơ bắp hai bên cổ Lỗ Thiên Liễu luôn căng thẳng, đầu không dám nhích sang bên cạnh lấy một ly. Chỉ sau khi thoát ra khỏi trận Tám mươi tư cột phong vân, cô mới ngoảnh đầu nhìn lại phía sau một thoáng. Chỉ liếc lại có một thoáng, nhưng cô đã lờ mờ nhìn thấy một bóng người quen thuộc vừa từ trên vách đá lao xuống, phóng thẳng đến tảng đá tròn.
Mặc dù Lỗ Thiên Liễu cũng tò mò không biết bóng người này là ai, nhưng không vì thế mà dừng bước. Cũng chính vì bóng người trông rất quen thuộc, nên cô càng tăng tốc độ tháo chạy nhanh hơn.
Sau khi thoát khỏi rừng cột đá sẽ đến khe đá hẹp uốn khúc. Vừa tiến vào khe đá, Lỗ Thiên Liễu bèn nghe thấy tiếng đao kiếm va chạm chát chúa vẳng lại át cả tiếng nước chảy nơi đầm nước. Quả nhiên là vùng đất thị phi gió đao mưa máu, Lỗ Thiên Liễu đang thầm cảm thấy may mắn vì mình đã phán đoán chính xác.
Thoáng chốc đã đến trước cầu ván xoay ba đoạn. Trạng thái của cây cầu vẫn giống hệt như khi cô đi qua. Vì vậy, Lỗ Thiên Liễu lại nhẹ nhàng vượt qua cây cầu.
Sau khi qua cầu, cô dừng lại định thần trong chốc lát. Bản thân cô cũng không ngờ có thể thoát ra suôn sẽ đến vậy, xem ra quẻ tướng “thuận xuất” đã gieo lúc trước quả thực đã ứng nghiệm. Thế nhưng vẫn còn rất nhiều điều cô vẫn không thể lý giải. Có thể thuận lợi vượt qua các khảm diện trong thị trấn đã là chuyện quá bất ngờ, lẽ nào lúc này đối phương lại dễ dàng thả cô đi? Hay là đối phương đã không còn rảnh rỗi để ra tay ngăn chặn cô nữa? Hay là bọn họ còn phải đối phó với những kẻ đột nhập khác nguy hiểm hơn, ví dụ như những người bên phía cha vừa thoát ra khỏi trận Trăm đốt đan xen?
Nghĩ đến đây, Lỗ Thiên Liễu lập tức cất bước lao nhanh ra phía ngoài. Bây giờ là cơ hội tốt nhất để cô tẩu thoát, cũng là cơ hội tốt nhất để cô kịp thời ngăn cản Lỗ Thịnh Nghĩa, tránh cho bọn họ bị khảm diện trong thị trấn vây khốn, tấn công.
Cũng đúng vào lúc này, dòng nước dưới cầu ba đoạn không biết từ lúc nào đã âm thầm xoáy thành bốn năm vòng xoáy. Xoáy nước không lớn, nhưng nhìn vào tốc độ xoáy và độ sâu của mắt xoáy, có thể thấy rằng chúng được tạo ra bởi một sức mạnh vô cùng đáng sợ. Từ con đường này, muốn thoát ra phía ngoài, buộc phải đi qua ngõ loanh quanh. Đúng lúc Lỗ Thiên Liễu chỉ còn cách đầu ngõ hai cửa tiệm, cánh cửa của một cửa hàng áo quan bên cạnh đột ngột bật tung, vọt ra một cái bóng màu xanh chàm.
Bóng người đó thấp lùn to béo, trông không có vẻ rắn rỏi lanh lợi, nhưng tốc độ nhanh đến kinh người. Toàn bộ cơ thể giống hệt như một quả bóng da đang bật đi với một sức đàn hồi cực mạnh, mang theo một lực đạo khủng khiếp hơn rất nhiều so với quả bóng da, hệt như một khối bia đá đang lao vụt đi trong không trung.
Mặc dù Lỗ Thiên Liễu có công phu khinh công hơn người, nhưng đòn tấn công thình lình cộng với tốc độ chóng mặt nhường kia khiến cô không thể tránh kịp. Bóng người màu xanh đã vỗ một chưởng sấm sét vào giữa lưng Lỗ Thiên Liễu, Lỗ Thiên Liễu còn chưa kịp cả liếc mắt, đã bay vọt ra xa, rồi ngã sóng soài trên mặt đất, nằm yên không động cựa.
Gã áo xanh thủng thẳng đi đến bên cạnh Lỗ Thiên Liễu. Gã không cúi xuống xem xét, cũng chẳng thèm đưa tay kiểm tra hơi thở mạch đập của cô. Hắn rất tự tin, bị trúng một chưởng như vậy giữa lưng, dù là thần tiên cũng không chịu nổi chứ đừng nói đến cô gái yếu ớt mảnh mai trước mặt. Hơn nữa, với một cao thủ tầm cỡ như hắn, để phán đoán một người là sống hay chết không cần thiết phải kiểm tra hơi thở mạch đập, chỉ cần cảm nhận sự lên xuống của làn khí và sự lưu chuyển của kinh mạch là đã biết rõ.
Gã áo xanh chỉ không thể ngờ được gã lại có thể đánh lén thành công dễ dàng đến vậy, cũng không ngờ đứa con gái kia lại chết chóng vánh như thế. Theo lý mà nói, cô ta là một cao thủ tuyệt đỉnh, trong trận chiến trong đêm ở Thái Hồ, cô ta chưa cần động thân thủ đã có thể biết được hướng đi của luồng khí và lực đạo trong cơ thể gã. Lần này, nếu không phải ở trong sào huyệt của gã, không phải gã đã quá quen thuộc với bố cục xung quanh, gã tuyệt đối không dám ra tay tập kích.
Đúng vậy, gã áo xanh chính là gã béo đen bị Lỗ Thiên Liễu doạ cho phải bỏ chạy trên Thái Hồ đêm đó. Mặc dù trong lòng gã vẫn có đôi điều nghi hoặc, song lại chẳng mấy lưu tâm suy nghĩ gì thêm. Loại người này chỉ thấy hào hứng với việc giết người. Chỉ thấy gã xoay người, nhún chân, rồi vùn vụt lao về khe núi dẫn đến thác Nhạn Linh như một cơn lốc. Có lẽ cơn khát máu trong gã đã đánh hơi thấy mùi máu tanh sát phạt nồng nặc hơn từ nơi đó.
Nước mưa đã khiến Lỗ Thiên Liễu tỉnh lại. Mưa rất lớn, trên nữa là sắc trời u ám, cô không biết lúc này là giờ nào, và mình đã nằm ở đây bao lâu.
Sau lưng cô đau rát, tựa như mới bị nước sôi tạt phải. Đây là bằng chứng duy nhất giúp cô biết được mình vừa bị tấn công. Trong lúc bị tập kích, thính giác và khứu giác của cô không thu được bất cứ thông tin nào, chỉ có xúc giác cảm nhận được luồng lực đạo va chạm và nỗi đau đớn thực sự. Vào khoảnh khắc đó, cô biết rõ mình không thể chịu đựng nổi một sức mạnh nhường này, lại càng lo sợ đối thủ tiếp tục tung đòn tấn công, nên khi ngã xuống, cô đã nén hơi thở lại, sau đó dùng phép quy tức thở ra từng chút một.
Lỗ Thiên Liễu chậm chạp bò dậy. Cô biết sau khi phải hứng chịu đòn tấn công nặng nề, phải đặc biệt chú ý tới phản ứng của gân cốt kinh mạch, nếu cử động vội vàng, rất có thể sẽ bị tàn tật, thậm chí mất mạng.
Cô từ từ cử động tứ chi, thận trọng xoay lưng, rồi nhảy lên vài cái. Tất cả vẫn bình thường. Tấm áo giáp rẽ nước quả nhiên thần kỳ, mặc dù trong trận Trăm đốt đan xen nó đã từng bảo vệ cô trước sự tấn công của ngọn trúc, nhưng sức mạnh đó hoàn toàn không thể so sánh với chưởng lực tấn công của cao thủ vừa rồi.
Bầu trời xám xịt không thể phân biệt được ngày đêm, vì vậy, màn đêm cũng sập xuống không một dấu hiện báo trước. Lỗ Thiên Liễu mới vừa mừng thầm vì may mắn, màn đêm đã nhấn chìm cô vào trong bóng tối dày đặc.
Len lỏi trong một thị trấn đầy rẫy hiểm nguy giữa đêm đen quả là vô cùng đáng sợ. Nhưng cũng không thể đứng mãi ở đây, đợi cao thủ phía đối phương quay lại giết mình thêm một lần nữa.
Mưa càng thêm nặng hạt, tiếng mưa rơi xối xả, không còn vẻ mong manh của mưa xuân nữa, mà khác nào mưa rào mùa hạ. Dòng nước phía dưới cầu ván xoay ba đoạn cuộn trào dữ dội, ba đoạn cầu cũng đã bắt đầu chầm chậm xoay tròn.
Trong ngõ loanh quanh tối mịt như bưng. Mặc dù Lỗ Thiên Liễu có con mắt bạch xà nhưng không dám lấy ra soi. May mà cô có xúc giác nhạy bén, mặc dù hai mắt không nhìn rõ, nhưng cô chỉ cần vung Phi nhứ bạc đi, đã có thể biết được tình hình bên trong con ngõ.
Từ cửa ngõ vào trong ba bước không có gì khác so với lúc vào, khảm diện vẫn chưa được khôi phục. Thế là Lỗ Thiên Liễu quả quyết tiến vào. Khi cô vừa đi tới đầu ngõ bên kia, liền nghe thấy những tiếng bước chân hỗn loạn đang tiến từ xa lại. Trong đó có một tiếng chân rất quen thuộc, trong đó có nhiều bước chân rất giống nhau.
Một đợt nước mưa bắn tung toé ngay đầu ngõ, liền sau đó là một khuôn mặt trắng bệch, kinh hoàng lờ mờ xuất hiện trước mặt cô.
-Cha!
Vừa nghe tiếng bước chân tấp tểnh, Lỗ Thiên Liễu đã nhận ra Lỗ Thịnh Nghĩa. Trong lòng cô thoắt mừng rỡ, cha cô vẫn bình yên! Họ đã thoát khỏi trận Trăm đốt đan xen.
Nhưng những bước chân đều tăm tắp phía sau là của ai? Bước chân rất nhẹ, hình thể không lớn, bộ pháp vụng về, nhưng tốc độ rất nhanh. Nghe tiếng biết là không đi giày, có lẽ là một giống thú nhỏ đi bằng hai chân.
Sắc mặt của Lỗ Thịnh Nghĩa cho thấy ông đã khiếp đảm đến cùng cực. Tiếng gọi thình lình của Lỗ Thiên Liễu càng khiến ông hồn bay phách tán.
-A! A! Liễu Nhi? Chạy mau! Chạy mau lên! Bị vây là mất mạng! - Mặc dù Lỗ Thịnh Nghĩa vừa giật mình kinh hoảng không phải nhẹ, nhưng bước chân không hề khựng lại lấy một thoáng.
Lỗ Thịnh Nghĩa kéo Lỗ Thiên Liễu cùng chạy vụt đi. Trong lúc xoay người, Lỗ Thiên Liễu nhìn thấy nơi đầu ngõ xuất hiện một thân hình lùn tịt, to phềnh, da trắng bệch hệt như sắc mặt Lỗ Thịnh Nghĩa lúc này.
Chạy ra khỏi ngõ loanh quanh, Lỗ Thịnh Nghĩa lập tức rút từ trong ngăn dưới của hòm gỗ ra một lưỡi cưa tròn bằng thép xanh vô cùng sắc bén, vung tay phóng thẳng về con ngõ sau lưng, rồi kéo Lỗ Thiên Liễu nấp sang một bên đầu ngõ.
Chỉ nghe thấy tiếng cưa sắc cứa xoèn xoẹt vào da thịt, tiếng bước chân quái dị trong ngõ đã khựng lại. Lỗ Thiên Liễu hết sức ngạc nhiên, rõ ràng phía sau có rất nhiều tiếng bước chân, nhưng tại sao chỉ một cú ra đòn, tất cả đều dừng lại?
-Oá...
Từ bên trong dội ra một tiếng kêu rú cực kỳ rùng rợn, suýt chút nữa đã khiến Lỗ Thiên Liễu chết ngất vì khủng khiếp. Tiếng kêu vừa bật lên, dường như có một thứ gì nổ tung, mảnh vụn, dịch thể bắn tung toé ra khỏi ngõ, kéo theo một thứ mùi tanh tưởi thối rữa đến ghê rợn.
Ánh trời bên ngoài ngõ có sáng hơn một chút, vì vậy Lỗ Thiên Liễu có thể lờ mờ nhìn thấy trên mặt đất ngập ngụa nước vàng và thịt vụn. Lưỡi cưa tròn mà Lỗ Thịnh Nghĩa đã ném đi lăn lông lốc trên mặt đá vài vòng rồi đổ xuống loảng xoảng.
Lưỡi cưa vừa đổ xuống, một làn khói xanh nghi ngút bốc lên, lưỡi cưa bằng thép xanh lập tức tan chảy! Thì ra thứ nước vàng bắn ra từ trong ngõ có tính ăn mòn cực mạnh, đến kim loại cũng bị phá huỷ.
Mùi khói xanh hết sức khó ngửi, cảnh tượng tan chảy còn ghê sợ hơn nữa. Mùi tanh tưởi thối rữa nồng nặc đã khiến ruột gan Lỗ Thiên Liễu cuộn lên dữ dỗi, cô đã không thể chịu đựng thêm được nữa, lập tức gập người oẹ ra một bãi nước trong.
Nhưng Lỗ Thịnh Nghĩa lại không có phản ứng gì, dường như ông đã từng gặp phải tình cảnh đó. Ông chỉ nghiêng đầu, tập trung nghe ngóng động tĩnh bên trong con ngõ.
Những bước chân đều tăm tắp lại dội lên trong ngõ, Lỗ Thịnh Nghĩa vội vàng kéo Lỗ Thiên Liễu chạy tiếp:
-Chạy mau! Lúc nãy không phải là chủ anh!
-Đó là cái gì? Thứ quái vật đó là gì?
-Quỷ anh[11]! - Miệng mới bật ra hai chữ, chân đã vọt đi đến sáu bảy bước.
Chú thích
[11] Anh có nghĩa là trẻ nhỏ. Quỷ anh là đứa trẻ ma.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook