Lời Nguyền Lỗ Ban
-
Quyển 4 - Chương 3: Vượt đỉnh sóng
Đứng vững! Xoay! - Bộ Bán Thốn hét lớn. Con thuyền ma vừa tách ra, hắn lập tức khí thế ngút trời hệt như ngựa hoang đứt cương. Bánh lái bị đẩy mạnh sang trái, con thuyền mũi sắt một lần nữa lại nghiêng sang bên phải, lao vọt đi chẳng khác gì ngựa hoang chồm vó.Cỗ chiến thuyền giống như một lưỡi cày khổng lồ, băng băng rẽ sóng vụt qua khe hở giữa thuyền mũi sắt và thuyền ma.
Cỗ chiến thuyền còn lại đang chênh chếch cắt qua sau đuôi cỗ chiến thuyền phía trước, vừa hay chặn ngang đường tiến của con thuyền ma.
Con thuyền mũi sắt lợi dụng luồng sóng sục ra sau cỗ chiến thuyền, vòng qua đám mái chèo khổng lồ tua tủa, lao thẳng về phía bãi đá quỷ Bách Biến.
Lỗ Nhất Khí đỡ lấy Thuỷ Băng Hoa vừa loạng choạng chui ra từ khoang thuyền, đầu tóc rối bù vì say sóng, dìu cô ngồi xuống cửa khoang, sau đó chạy tới bên Bộ Bán Thốn, đứng ở đuôi thuyền quan sát ba con thuyền đang quấn rối vào nhau phía xa.
Hai cỗ chiến thuyền to lớn rõ ràng đang chủ động đổi hướng tránh đi, nhường đường cho con thuyền ma. Song con thuyền ma không tiếp tục truy đuổi nữa, chỉ từ từ trôi đi theo quán tính, tựa như sức mạnh của nó đã tiêu biến sạch không. Trên thuyền không còn luồng khí âm trầm lạnh lẽo, cũng không còn những bộ mặt ma quái và bóng người phảng phất mơ hồ, chỉ còn trơ lại một thân thuyền cũ mục tựa như phiến lá khô lềnh bềnh trên mặt nước biển khơi, gợi lên một nỗi u buồn cô tịch.
Nhưng trên sàn thuyền đã xuất hiện hai người phụ nữ, hai người phụ nữ bằng xương bằng thịt, chỉ có điều ma khí trên cơ thể họ nặng nề hơn rất nhiều so với khí của con người.
Người phụ nữ áo xanh lục ném về phía Lỗ Nhất Khí một ánh mắt hằm hằm giận dữ, trong ánh mắt loé lên từng tia hàn khí rợn người. Còn cô gái áo màu trắng đứng quay lưng lại, đôi vai mảnh dẻ dường như đang run lên khe khẽ, có vẻ như đang khóc.
Người áo lục chính là Dưỡng Quỷ Nương mà họ đã từng gặp ở khe núi Hai Gối. Còn thiếu nữ áo trắng, tuy không quay mặt lại, song Lỗ Nhất Khí vừa liếc qua đã khẳng định mười mươi đó chính là Dưỡng Quỷ Tỳ. Vừa nhìn thấy Dưỡng Quỷ Tỳ, trong lòng Lỗ Nhất Khí lại dấy lên một niềm xao động, song ngay sau đó cậu lại cảm thấy hơi khó hiểu. Tại sao bọn họ lại tới đây? Vì sao Dưỡng Quỷ Tỳ lại khóc? Khó hiểu nhất là tại sao cô lại không nhìn cậu lấy một lần?
Lỗ Nhất Khí chỉ nhìn Dưỡng Quỷ Tỳ chăm chăm, hoàn toàn không còn thần trí để suy nghĩ tới chuyện vì sao con thuyền ma muốn ngăn cản bọn họ.
Trong lúc nỗi xao xuyến xen lẫn nghi hoặc đang bao phủ lấy cậu, thì con thuyền mũi sắt đã ngoặt vào bãi đá quỷ Bách Biến. Vừa lọt vào bãi đá, một cảm giác bất an tựa như một con sâu mềm ướt lạnh luồn dọc sống lưng Lỗ Nhất Khí.
Bộ Bán Thốn giậm mạnh hai cái lên sàn thuyền, đồng thời hét lên với lão Xoa:
-Hạ buồm phụ, hạ nửa buồm chính!
Tiếng giậm chân cồm cộp vừa vang lên, hai luồng nước ngầm phụt ra sau đuôi thuyền lập tức tắt ngấm. Lão Xoa tháo nút chão, tay lót một miếng da hươu túm chặt lấy sợi chão đã được chạy qua ròng rọc để giảm tốc, khiến dây chão từ từ trượt đi, buồm phụ dần dần hạ xuống, sau đó tiếp tục hạ một nửa buồm chính xuống. Tốc độ của thuyền mau chóng chậm lại.
Thuyền đã giảm tốc, song Bộ Bán Thốn lại tỏ ra thận trọng hơn nhiều. Trong bãi đá ngầm, dòng nước biến hoá phức tạp, hướng gió cũng rất kỳ lạ, nên hắn chỉ dám dùng nửa cánh buồm. Lúc này, động lực chạy thuyền chủ yếu nhờ vào hoạt động của guồng đạp phía dưới, hơn nữa, chúng hoạt động cũng hết sức chậm rãi.
-Lão Xoa, thăm dò độ sâu của nước biển hai bên.
Lão Xoa đã xách một cuộn chão xoắn ngâm sơn đứng sẵn bên mạn thuyền, đầu dây chão buộc một quả tạ bằng chì nặng hai cân tám. Đây chính là dụng cụ dùng để thăm dò độ sâu của nước biển, cũng có tác dụng buộc chão quăng thừng.
Từ âm thanh của quả tạ khi rơi xuống nước, lão Xoa có thể ước chừng được độ sâu của vực nước nơi đây, đó là công phu mà lão đã luyện được từ thời còn là người dẫn bè. Khi đó, lão thường đứng trên chiếc bè dẫn đầu, chỉ cần đập đầu sào xuống mặt nước đã có thể phán đoán được vực nước sâu bao nhiêu.
Trong bãi đá ngầm, mực nước thường nông hơn so với mặt biển phía ngoài, vì dù gì thì đây cũng là nơi núi chờm ra biển, không chừng còn có nhiều mũi đá ngầm nhọn hoắt đang giấu mình dưới nước, sơ sểnh một chút có thể va phải đá ngầm như chơi. Song tình hình trong bãi đá quỷ lại khác hẳn. Càng vào giữa bãi đá, mực nước lại càng sâu, càng không thấy có đá ngầm xuất hiện, cứ như là đã được dọn dẹp sẵn sàng. Lại thêm những tảng đá lớn bên ngoài có tác dụng chắn gió che chở rất tốt, bởi vậy nơi đây kỳ thực lại là một vịnh nước sâu vô cùng lý tưởng, thảo nào có thể ẩn giấu những hai cỗ chiến thuyền cao lớn nhường kia.
Vào thời Tấn, tổ sư phong thuỷ Thanh Ô Tử đã thu nạp được ba đại đệ tử, trong đó có một người là cư dân vùng biển phía đông, tên là Hứa Quân Văn, trước tác có “Niết mạch tầm thủ toàn điển”, trong đó có chương “Thuỷ mạch” viết rằng: “Nông là bãi, sâu là cảng; hẹp là đầm, rộng là cảng; đón gió là biển, che gió là cảng”. Đây chính là yếu quyết quan trọng khi lựa chọn nơi sinh sống của ngư dân và những người bám biển thuở xa xưa.
Cảm giác bất an mỗi lúc càng thêm trĩu nặng trong lòng Lỗ Nhất Khí, một khối bồn chồn nghẹn tắc trong lồng ngực cậu, trong trí não cuộn lên muôn mối nghi ngờ: phải chăng mọi thứ đều nằm trong sự sắp xếp của kẻ khác? Phải chăng họ đang tự đâm đầu vào khảm diện đã được bài trí sẵn? Tốt nhất nên kịp thời rời khỏi đây trước khi những sự việc đáng sợ vẫn chưa xảy ra!
“Thấy đá sóng ba tầng, gần đá xoáy năm phần”, ngư dân và lái thuyền đều biết đến nguyên lý này, Bộ Bán Thốn đương nhiên càng hiểu rõ. Song đến khi trong bãi đá ngầm trước mặt xuất hiện một mặt nước phẳng lặng như gương hoàn toàn trái ngược với nguyên lý thông thường, hắn lại kinh ngạc đến không biết phải phản ứng ra sao, cứ để mặc cho con thuyền mũi sắt trôi thẳng vào trong vùng tĩnh lặng.
Quả thực vô cùng tĩnh lặng! Ngay cả cảm giác siêu phàm của Lỗ Nhất Khí cũng không thể phát hiện ra một mảy may xung động. Điều này khiến cậu cảm thấy hết sức hoài nghi, hai cỗ chiến thuyền và con thuyền ma lúc này chỉ cách cậu có vài tảng đá ngầm, tại sao cậu lại không hề cảm nhận được một tơ hào uy hiếp?
Âu Tử và Sa Khẩu chui ra khỏi khoang thuyền, nhìn thấy con thuyền đã đi vào trong vùng vịnh phẳng lặng, không còn bị thuyền nào đuổi theo, bất giác phấn chấn hẳn lên.
-May mà hai con thuyền lớn khi nãy không khai hoả nã pháo, nếu không với cự ly gần như thế này, thuyền của chúng ta ăn đạn là cái chắc! – Âu Tử dù gì cũng từng là thần mục hiệu tử trong quân ngũ, nên hiểu rất rõ về cục diện nơi chiến trường.
-Con thuyền ma kia cũng thực quái lạ, trông rất quen mắt, xem kiểu dáng có lẽ cũng là thuyền trong cảnh chúng ta. Là thuyền nhà ai nhỉ? Sao lại để cho đám ma quỷ chết tiệt kia chiếm cứ? – Lão Xoa vẫn chưa hết run sợ trước con thuyền ma quái, vừa nói, hai tay vừa vò xát không ngừng vào sợi chão đo mực nước trên tay.
Lỗ Nhất Khí cảm giác thấy có hai con mắt sắc lẹm vừa liếc xéo mình một cái từ vị trí lái thuyền ở phía sau, đó là Bộ Bán Thốn. Trong lúc đang phải tập trung quan sát tình hình xung quanh, vậy mà hắn lại đưa mắt liếc cậu, cho thấy hắn đang muốn lắng nghe ý kiến của cậu.
-Nhìn vào đường di chuyển của hai cỗ chiến thuyền khi nãy, có thể thấy rằng chúng muốn ép chúng ta rời xa bãi đá quỷ Bách Biến, chứ không phải muốn bắt chúng ta hay tiêu diệt chúng ta! - Lỗ Nhất Khí cảm thấy chí ít đối thủ cũng phải có ý đồ bắt sống mình – Còn về con thuyền ma, tôi cũng không rõ. Nhưng tôi đã quan sát rất kỹ, thấy toàn bộ chất gỗ trên thuyền đều ngả màu xanh xám, các khe nứt rêu mọc mốc meo, nếp gấp trên buồm loang lổ muối đọng, có vẻ như toàn bộ con thuyền đã bị ngâm trong nước biển rất lâu rồi.
-Ý cậu nói là thuyền đắm lại nổi lên ư? – Lão Xoa hoảng hốt hỏi.
Âu Tử trợn tròn mắt, Sa Khẩu há hốc miệng, còn Bộ Bán Thốn chỉ mỉm cười khẽ gật đầu.
-Có lẽ là như vậy! - Lỗ Nhất Khí di chuyển ánh mắt về phía Bộ Bán Thốn như muốn tìm một lời xác nhận.
Bộ Bán Thốn khẽ đằng hắng một tiếng. Đây là thói quen của hắn, mỗi khi hắn sắp sửa nói ra một sự việc hệ trọng, hắn vẫn thường làm như vậy:
-Hai cỗ chiến thuyền không chắn trước khoá sau, mà là bao vây kiểu bọc hậu, có lẽ đúng như lời Lỗ môn trưởng đã nói, bọn họ muốn xua đuổi chúng ta đi, hơn nữa còn muốn lùa chúng ta ra phía biển sâu. Thế nhưng con thuyền ma lại có vẻ muốn ép chúng ta về phía bờ. Điều này có phần quái lạ, trừ phi chúng vốn dĩ không phải là đồng bọn, mà chỉ là xuất hiện để phá đám. Còn con thuyền ma đúng là thuyền trong cảng của chúng tôi. Ba năm trước, nhà họ Kim ở bến Tả vừa đóng xong một con thuyền mới, đã nhận lời người ta đi bắt một cặp rùa biển khổng lồ. Bốn người nhà họ Kim gồm bố con, anh em lên thuyền đơn độc ra biển sâu, từ đó không thấy trở về. Cảng chúng tôi nhiều năm lại đây đều đi đánh cá theo đội, hô ứng lẫn nhau, nên không xảy ra tai nạn nghiêm trọng nào, chỉ có năm đó là mất con thuyền nhà họ Kim. Con thuyền ma kia có lẽ chính là con thuyền đó, không rõ là bị cướp mất, hay là chìm trong lòng biển, gần đây mới được người ta trục vớt lên?
Bộ Bán Thốn lời lời rành mạch, thuật chuyện rõ ràng, song lại quên bẵng mất việc quan sát xung quanh.
Những người trên thuyền đều chăm chú lắng nghe, đặc biệt là Sa Khẩu. Hắn như cười mà lại không giống cười, mồm miệng há hốc, bộ dạng như muốn nói mà không rình được cơ hội cắt lời.
-Kìa! Trông kìa! - Cuối cùng Sa Khẩu cũng lên tiếng, tuy chỉ bật ra được vài tiếng, song giọng nói tràn đầy khiếp hãi.
Đá quỷ Bách Biến đúng là bách biến, không chỉ bản thân đá ngầm biến hoá đa đoan, mà ngay cả mặt nước giữa chúng cũng khó bề phán đoán. Giống như khe hở lớn đủ cho cỗ chiến thuyền lọt qua mà Bộ Bán Thốn đã nhắm sẵn trước đó, sau khi vòng qua một chỗ ngoặt, lại thấy rằng mặt nước bên trong rất hẹp. Hay phía sau một tảng đá lớn, thoạt nhìn không thấy có đường đi, song sau khi vòng qua góc nhô ra của tảng đá ngầm, một đường nước rộng thênh thang lập tức hiện ra trước mắt.
Song thứ khiến Sa Khẩu phải giật mình kinh hãi lại không phải là đường nước, mà là một mặt nước rộng lớn phẳng lặng nối tiếp ngay sau đường nước. Ở đó đang lừng lững hai con thuyền đang đỗ, lại là chiến thuyền kiểu nhà Minh! Chúng hệt như hai con quái thú, đang trợn mắt nhe nanh như muốn ăn tươi nuốt sống con thuyền mũi sắt.
-Chạy mau! – Âu Tử buột miệng kêu lên một cách vô thức, song trên thuyền không một ai nhúc nhích.
Nếu nói rằng có người cử động, có lẽ chỉ có Bộ Bán Thốn. Cánh tay cầm bánh lái của hắn quả thực đang rung lên khe khẽ. Chỉ một động tác rất vi tế, đã khiến con thuyền mũi sắt bất đồ chuyển hướng, từ từ tiến vào chính giữa vùng nước phẳng lặng.
-Đó không phải là hai con thuyền vừa đuổi theo chúng ta! – Lão Xoa thì thầm như thể e sợ sẽ đánh thức con thuỷ quái đang ngủ say dưới đáy biển sâu.
-Đúng vậy! - Lỗ Nhất Khí cũng căng thẳng vô cùng, song giọng nói vẫn giữ được vẻ bình thản vốn có. Cậu vẫn tin tưởng vào phán đoán của mình, không hề có mối nguy hiểm nào hiện hữu.
Cỗ chiến thuyền vẫn đang di chuyển chậm rãi, song không hướng về phía họ, mà lại đủng đỉnh lượn vòng quanh, dường như đang tìm kiếm thứ gì.
Con thuyền mũi sắt còn chưa kịp trờ tới chính giữa vùng nước, thì con thuyền ma lại thình lình xuất hiện. Lần này, Lỗ Nhất Khí phát hiện ra đầu tiên. Cậu cảm nhận thấy một luồng ma khí dày đặc phả đến qua một khe đá ngầm chật hẹp, tựa như một làn sương lan toả.
Con thuyền ma dừng lại trong khe hở chật hẹp, không tiếp tục tiến vào, trên thuyền không một bóng người, chỉ trơ lại một dải phườn gọi hồn dài thườn thượt đang âm thầm bay lộng, âm khí ngùn ngụt, lạnh lẽo rợn người.
Con thuyền mũi sắt cũng dừng lại, im phăng phắc hệt như một tảng đá ngầm.
Trong bãi đá ngầm, trời tối rất nhanh, chút ánh tà huy rơi rớt đã bị các tầng đá ngầm lừng lững chắn mất hoàn toàn. Bốn bề chốc đã tối om, không thể phân biệt đâu là đá ngầm, đâu là nước biển. Bầu trời âm u xám xịt, cảm giác như có thể đổ ập xuống bất cứ lúc nào.
Bỗng một ánh lửa bùng lên, trên chiếc thuyền ma.
Ánh lửa khiến con thuyền ma âm u rùng rợn bỗng chốc bừng sáng, và đôi mắt của Lỗ Nhất Khí cũng rạng rỡ theo. Dưới ánh lửa bập bùng, xuất hiện hình bóng mỹ miều của Dưỡng Quỷ Nương trong sắc áo màu xanh, cũng xuất hiện khuôn mặt xinh đẹp của Dưỡng Quỷ Tỳ. Tuy khoảng cách khá xa, song Lỗ Nhất Khí vẫn cảm nhận rất rõ, khuôn mặt của Dưỡng Quỷ Tỳ đã không còn vẻ nhợt nhạt như hồi còn ở Bắc Bình
, mà đã thêm ít nhiều dấu vết dãi nắng dầm sương, cũng hồng hào lên đôi chút.
Thứ đang bốc cháy trên thuyền ma chính là lá phướn gọi hồn, rọi ra thứ ánh sáng xanh len lét đến chói mắt. Sau khi ánh lửa xanh tắt hẳn, trong đám tro tàn lấp loé vô số đốm sáng chập chờn, thoắt ẩn thoắt hiện, nối tiếp với nhau xếp thành một hàng chữ méo mó run rẩy.
“Chạy mau! Chớ đi”!
Trong bóng tối hun hút, những con chữ tuy méo mó dị dạng, song nổi rõ mồn một. Với một người có nhãn lực tinh tường như Âu Tử, chỉ một chớp mắt đã nhìn thấy rõ.
Lá phướn nhanh chóng cháy rụi hoàn toàn. Vào khoảnh khắc tàn lửa tắt lịm, Lỗ Nhất Khí phát giác ra một nét cười thoáng qua trên khuôn mặt của Dưỡng Quỷ Tỳ. Trái tim cậu rộn lên một nhịp, cảm giác xao xuyến khó tả bỗng chốc len lỏi khắp tâm can. Chính trong khoảnh khắc cậu đang phiêu diêu trong niềm mơ tưởng ngọt ngào, con thuyền ma đã âm thầm mất hút trong khe nước chật hẹp.
Thuyền ma đi rồi, Lỗ Nhất Khí tựa như vừa vuột mất một thứ gì đó vô cùng quý giá, không khí xung quanh đột nhiên cũng như man mác bâng khuâng.
Cậu khẽ thở dài một tiếng, xoay người lại, và phát hiện ra Thuỷ Băng Hoa đã đứng sau lưng mình tự lúc nào. Nét mặt cô ta lạnh tanh, giống hệt như cái tên của cô ta. Song vẻ lạnh lùng đó, Lỗ Nhất Khí không nhìn thấy được, vì xung quanh họ đã tối đen. Cậu chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của cô ta, đôi mắt sáng rực lên trong bóng đêm đặc quánh, trong đó dường như thấp thoáng chút huyết quang đỏ sẫm. Trong sắc huyết quang, cậu mơ hồ như phát hiện ra sự tồn tại của chính mình. Và cậu đã kinh ngạc, đã ngỡ ngàng.
-Gì thế? – Thính giác nhạy bén của lão mù đột nhiên phát giác ra điều gì đó.
Lỗ Nhất Khí cũng đã cảm nhận thấy, đó là một sức mạnh, một sức mạnh khủng khiếp bạo tàn không gì địch nổi.
Sa Khẩu không thốt nổi một lời, mặt mũi tối sầm, tung người nhảy vọt vào khoang thuyền. Song đám Lỗ Nhất Khí chưa kịp phản ứng gì, hắn lại đã lộn trở ra.
-Là thuỷ triều đêm! Tiếng liên miên, sóng bạc đầu... - Tiếng hét của Sa Khẩu còn chưa dứt, tất cả những người trên thuyền đều đã nghe thấy tiếng thuỷ triều sầm sập.
Là sức mạnh của biển! Thảo nào Lỗ Nhất Khí cảm thấy khủng khiếp đến thế!
Bộ Bán Thốn khẽ chau mày, quét mắt quan sát khắp lượt đám đá ngầm xung quanh, chốc chốc lại vươn tay ra, làm thành đủ các tư thế như đang đo đạc tính toán gì đó. Đây là kỹ pháp đo lường của Lỗ gia. Bộ Bán Thốn đang muốn tìm ra một vị trí để đưa con thuyền ẩn nấp tránh trận thuỷ triều.
Dân lái thuyền vốn thuộc lòng câu ngạn ngữ: “Trên mặt sợ sóng, trong khe sợ triều, đậu cảng sợ lửa”. Có nghĩa là trên mặt biển rộng lớn sợ nhất là gặp sóng gió, vì không có gì che chắn; giữa những khe đá ngầm chật hẹp sợ nhất là gặp thuỷ triều, bởi lẽ môi trường phức tạp trong khe đá ngầm sẽ khiến dòng thuỷ triều vốn có quy luật trở nên biến hoá khó lường, thậm chí còn có thể tập trung nguồn năng lượng vốn dĩ đã vô cùng khủng khiếp của thuỷ triều trong các khe hở chật hẹp, khiến sức phá huỷ tăng lên gấp bội; khi đỗ thuyền trong bến cảng, sợ nhất là gặp hoả hoạn, bởi lẽ thuyền bè san sát, ngọn lửa lan nhanh, khó mà trốn chạy.
Vừa chui ra khỏi khoang thuyền, Sa Khẩu lập tức chạy lao đến mạn thuyền bên trái, vội vã quan sát xung quanh giống như Bộ Bán Thốn. Nhưng hắn dùng một phương pháp đo lường khác để quan sát, đó là ấn hai ngón tay cái lên hai bên huyệt thái dương, tám ngón tay còn lại xoè ngang trước mắt, liên tục điều chỉnh độ xoè giữa các ngón tay.
-Trải dài hướng đông bắc, đá ngầm thứ ba bên trái nuốt sóng, đá ngầm thứ tư bên phải phân luồng! Dời thuyền sang phải ba thân thuyền, cùng lắm chỉ rung lắc phần mũi! – Sa Khẩu nói xong, lập tức hạ tay xuống, bộ mặt vừa tối sầm là thế giờ đã giãn ra, thư thái như khuôn mặt Di Lặc.
Vừa nãy Sa Khẩu chui xuống khoang thuyền là để lắng nghe tiếng thuỷ triều. Hắn vốn người phương Nam, tuy không biết lái thuyền, song cũng là người kiếm cơm nhờ biển. Từ nhỏ hắn đã lênh đênh trên bè cá, theo nghề nuôi cá, làm cá, quanh năm ăn ngủ trên bè, bởi vậy có thể lắng nghe mà phân biệt được độ lớn nhỏ và phương hướng của các loại thuỷ triều và sóng biển. Đặc biệt là khi ở trong khoang thuyền, do khoang thuyền có tác dụng khuếch âm, nên việc phán đoán càng dễ dàng hơn.
Sa Khẩu đã nghe ra, cơn thuỷ triều đêm lần này là một dòng thuỷ triều kéo dài với ngọn thuỷ triều là dải sóng bạc đầu, đến từ hướng đông lệch bắc. Bởi vậy, sau khi quan sát kỹ lưỡng tình hình phân bố của đá ngầm xung quanh, hắn đã khuyên Bộ Bán Thốn đưa thuyền chạy sang bên phải khoảng ba thân thuyền.
Bộ Bán Thốn nghe Sa Khẩu nói vậy, chẳng kịp nghĩ ngợi gì thêm, lập tức đẩy bánh lái, thuận tay túm lấy sợi dây chão kéo buồm giật mạnh, con thuyền mũi sắt nhanh chóng lướt sang bên phải.
-Xuống khoang thuyền! Tất cả xuống khoang thuyền!
Thế đến của thuỷ triều đêm hung hãn dị thường. Những tảng đá ngầm cao lớn là thế cũng trở nên mong manh trước cơn triều dữ. Bộ Bán Thốn kinh nghiệm phong phú, lập tức nhắc nhở mọi người mau chóng nấp xuống khoang thuyền.
Sa Khẩu lập tức chui xuống khoang. Nói thực, hắn vẫn thích ở trong khoang thuyền hơn, vì nơi đó mang lại cho hắn cảm giác an toàn.
Âu Tử cũng chui xuống. Dù sao gã cũng xuất thân từ quân ngũ, tuy có thị lực siêu phàm, song vẫn không đủ tự tin vào định lực dưới chân trước những bất trắc trên biển.
Thuỷ Băng Hoa vẫn đứng yên bất động, không rõ vì cô ta không muốn di chuyển, hay là chưa kịp phản ứng. Khi lão mù quay người bước vào trong, tiện tay lôi luôn cô ta vào theo.
Lỗ Nhất Khí không xuống khoang thuyền, cậu muốn tận mắt chứng kiến sức mạnh thần kỳ của biển, muốn đích thân trải nghiệm xem thế nào là cảm giác choáng ngợp thực sự.
Lão Xoa cũng ở lại trên boong thuyền. Khi lão còn là người dẫn bè, đã từng ứng phó với vô số dòng nước xiết và lũ núi, nên lão tự tin rằng thân thủ vững chãi của bản thân sẽ đủ sức trụ vững trước đợt thuỷ triều đang cuộn tới.
Tiếng thuỷ triều sầm sập đổ về, khác nào trời long đất lở, vạn ngựa tung vó. Song đám Lỗ Nhất Khí lại không hề nhìn thấy một con sóng nào, ngay cả chút bọt nước cũng không thấy.
Không có sóng không có nghĩa là không có thuỷ triều. Trong lúc Lỗ Nhất Khí còn đang ngây người nghi hoặc, lão Xoa đứng bên cạnh đột nhiên hét lên với cậu:
-Đứng vững vào!
Vẫn không hề có hiện tượng rung lắc hay va đập. Lỗ Nhất Khí chỉ cảm thấy cơ thể mình đang bốc lên cao, tựa như có đôi tay khổng lồ đang nâng bổng con thuyền của họ lên trên.
Cỗ chiến thuyền còn lại đang chênh chếch cắt qua sau đuôi cỗ chiến thuyền phía trước, vừa hay chặn ngang đường tiến của con thuyền ma.
Con thuyền mũi sắt lợi dụng luồng sóng sục ra sau cỗ chiến thuyền, vòng qua đám mái chèo khổng lồ tua tủa, lao thẳng về phía bãi đá quỷ Bách Biến.
Lỗ Nhất Khí đỡ lấy Thuỷ Băng Hoa vừa loạng choạng chui ra từ khoang thuyền, đầu tóc rối bù vì say sóng, dìu cô ngồi xuống cửa khoang, sau đó chạy tới bên Bộ Bán Thốn, đứng ở đuôi thuyền quan sát ba con thuyền đang quấn rối vào nhau phía xa.
Hai cỗ chiến thuyền to lớn rõ ràng đang chủ động đổi hướng tránh đi, nhường đường cho con thuyền ma. Song con thuyền ma không tiếp tục truy đuổi nữa, chỉ từ từ trôi đi theo quán tính, tựa như sức mạnh của nó đã tiêu biến sạch không. Trên thuyền không còn luồng khí âm trầm lạnh lẽo, cũng không còn những bộ mặt ma quái và bóng người phảng phất mơ hồ, chỉ còn trơ lại một thân thuyền cũ mục tựa như phiến lá khô lềnh bềnh trên mặt nước biển khơi, gợi lên một nỗi u buồn cô tịch.
Nhưng trên sàn thuyền đã xuất hiện hai người phụ nữ, hai người phụ nữ bằng xương bằng thịt, chỉ có điều ma khí trên cơ thể họ nặng nề hơn rất nhiều so với khí của con người.
Người phụ nữ áo xanh lục ném về phía Lỗ Nhất Khí một ánh mắt hằm hằm giận dữ, trong ánh mắt loé lên từng tia hàn khí rợn người. Còn cô gái áo màu trắng đứng quay lưng lại, đôi vai mảnh dẻ dường như đang run lên khe khẽ, có vẻ như đang khóc.
Người áo lục chính là Dưỡng Quỷ Nương mà họ đã từng gặp ở khe núi Hai Gối. Còn thiếu nữ áo trắng, tuy không quay mặt lại, song Lỗ Nhất Khí vừa liếc qua đã khẳng định mười mươi đó chính là Dưỡng Quỷ Tỳ. Vừa nhìn thấy Dưỡng Quỷ Tỳ, trong lòng Lỗ Nhất Khí lại dấy lên một niềm xao động, song ngay sau đó cậu lại cảm thấy hơi khó hiểu. Tại sao bọn họ lại tới đây? Vì sao Dưỡng Quỷ Tỳ lại khóc? Khó hiểu nhất là tại sao cô lại không nhìn cậu lấy một lần?
Lỗ Nhất Khí chỉ nhìn Dưỡng Quỷ Tỳ chăm chăm, hoàn toàn không còn thần trí để suy nghĩ tới chuyện vì sao con thuyền ma muốn ngăn cản bọn họ.
Trong lúc nỗi xao xuyến xen lẫn nghi hoặc đang bao phủ lấy cậu, thì con thuyền mũi sắt đã ngoặt vào bãi đá quỷ Bách Biến. Vừa lọt vào bãi đá, một cảm giác bất an tựa như một con sâu mềm ướt lạnh luồn dọc sống lưng Lỗ Nhất Khí.
Bộ Bán Thốn giậm mạnh hai cái lên sàn thuyền, đồng thời hét lên với lão Xoa:
-Hạ buồm phụ, hạ nửa buồm chính!
Tiếng giậm chân cồm cộp vừa vang lên, hai luồng nước ngầm phụt ra sau đuôi thuyền lập tức tắt ngấm. Lão Xoa tháo nút chão, tay lót một miếng da hươu túm chặt lấy sợi chão đã được chạy qua ròng rọc để giảm tốc, khiến dây chão từ từ trượt đi, buồm phụ dần dần hạ xuống, sau đó tiếp tục hạ một nửa buồm chính xuống. Tốc độ của thuyền mau chóng chậm lại.
Thuyền đã giảm tốc, song Bộ Bán Thốn lại tỏ ra thận trọng hơn nhiều. Trong bãi đá ngầm, dòng nước biến hoá phức tạp, hướng gió cũng rất kỳ lạ, nên hắn chỉ dám dùng nửa cánh buồm. Lúc này, động lực chạy thuyền chủ yếu nhờ vào hoạt động của guồng đạp phía dưới, hơn nữa, chúng hoạt động cũng hết sức chậm rãi.
-Lão Xoa, thăm dò độ sâu của nước biển hai bên.
Lão Xoa đã xách một cuộn chão xoắn ngâm sơn đứng sẵn bên mạn thuyền, đầu dây chão buộc một quả tạ bằng chì nặng hai cân tám. Đây chính là dụng cụ dùng để thăm dò độ sâu của nước biển, cũng có tác dụng buộc chão quăng thừng.
Từ âm thanh của quả tạ khi rơi xuống nước, lão Xoa có thể ước chừng được độ sâu của vực nước nơi đây, đó là công phu mà lão đã luyện được từ thời còn là người dẫn bè. Khi đó, lão thường đứng trên chiếc bè dẫn đầu, chỉ cần đập đầu sào xuống mặt nước đã có thể phán đoán được vực nước sâu bao nhiêu.
Trong bãi đá ngầm, mực nước thường nông hơn so với mặt biển phía ngoài, vì dù gì thì đây cũng là nơi núi chờm ra biển, không chừng còn có nhiều mũi đá ngầm nhọn hoắt đang giấu mình dưới nước, sơ sểnh một chút có thể va phải đá ngầm như chơi. Song tình hình trong bãi đá quỷ lại khác hẳn. Càng vào giữa bãi đá, mực nước lại càng sâu, càng không thấy có đá ngầm xuất hiện, cứ như là đã được dọn dẹp sẵn sàng. Lại thêm những tảng đá lớn bên ngoài có tác dụng chắn gió che chở rất tốt, bởi vậy nơi đây kỳ thực lại là một vịnh nước sâu vô cùng lý tưởng, thảo nào có thể ẩn giấu những hai cỗ chiến thuyền cao lớn nhường kia.
Vào thời Tấn, tổ sư phong thuỷ Thanh Ô Tử đã thu nạp được ba đại đệ tử, trong đó có một người là cư dân vùng biển phía đông, tên là Hứa Quân Văn, trước tác có “Niết mạch tầm thủ toàn điển”, trong đó có chương “Thuỷ mạch” viết rằng: “Nông là bãi, sâu là cảng; hẹp là đầm, rộng là cảng; đón gió là biển, che gió là cảng”. Đây chính là yếu quyết quan trọng khi lựa chọn nơi sinh sống của ngư dân và những người bám biển thuở xa xưa.
Cảm giác bất an mỗi lúc càng thêm trĩu nặng trong lòng Lỗ Nhất Khí, một khối bồn chồn nghẹn tắc trong lồng ngực cậu, trong trí não cuộn lên muôn mối nghi ngờ: phải chăng mọi thứ đều nằm trong sự sắp xếp của kẻ khác? Phải chăng họ đang tự đâm đầu vào khảm diện đã được bài trí sẵn? Tốt nhất nên kịp thời rời khỏi đây trước khi những sự việc đáng sợ vẫn chưa xảy ra!
“Thấy đá sóng ba tầng, gần đá xoáy năm phần”, ngư dân và lái thuyền đều biết đến nguyên lý này, Bộ Bán Thốn đương nhiên càng hiểu rõ. Song đến khi trong bãi đá ngầm trước mặt xuất hiện một mặt nước phẳng lặng như gương hoàn toàn trái ngược với nguyên lý thông thường, hắn lại kinh ngạc đến không biết phải phản ứng ra sao, cứ để mặc cho con thuyền mũi sắt trôi thẳng vào trong vùng tĩnh lặng.
Quả thực vô cùng tĩnh lặng! Ngay cả cảm giác siêu phàm của Lỗ Nhất Khí cũng không thể phát hiện ra một mảy may xung động. Điều này khiến cậu cảm thấy hết sức hoài nghi, hai cỗ chiến thuyền và con thuyền ma lúc này chỉ cách cậu có vài tảng đá ngầm, tại sao cậu lại không hề cảm nhận được một tơ hào uy hiếp?
Âu Tử và Sa Khẩu chui ra khỏi khoang thuyền, nhìn thấy con thuyền đã đi vào trong vùng vịnh phẳng lặng, không còn bị thuyền nào đuổi theo, bất giác phấn chấn hẳn lên.
-May mà hai con thuyền lớn khi nãy không khai hoả nã pháo, nếu không với cự ly gần như thế này, thuyền của chúng ta ăn đạn là cái chắc! – Âu Tử dù gì cũng từng là thần mục hiệu tử trong quân ngũ, nên hiểu rất rõ về cục diện nơi chiến trường.
-Con thuyền ma kia cũng thực quái lạ, trông rất quen mắt, xem kiểu dáng có lẽ cũng là thuyền trong cảnh chúng ta. Là thuyền nhà ai nhỉ? Sao lại để cho đám ma quỷ chết tiệt kia chiếm cứ? – Lão Xoa vẫn chưa hết run sợ trước con thuyền ma quái, vừa nói, hai tay vừa vò xát không ngừng vào sợi chão đo mực nước trên tay.
Lỗ Nhất Khí cảm giác thấy có hai con mắt sắc lẹm vừa liếc xéo mình một cái từ vị trí lái thuyền ở phía sau, đó là Bộ Bán Thốn. Trong lúc đang phải tập trung quan sát tình hình xung quanh, vậy mà hắn lại đưa mắt liếc cậu, cho thấy hắn đang muốn lắng nghe ý kiến của cậu.
-Nhìn vào đường di chuyển của hai cỗ chiến thuyền khi nãy, có thể thấy rằng chúng muốn ép chúng ta rời xa bãi đá quỷ Bách Biến, chứ không phải muốn bắt chúng ta hay tiêu diệt chúng ta! - Lỗ Nhất Khí cảm thấy chí ít đối thủ cũng phải có ý đồ bắt sống mình – Còn về con thuyền ma, tôi cũng không rõ. Nhưng tôi đã quan sát rất kỹ, thấy toàn bộ chất gỗ trên thuyền đều ngả màu xanh xám, các khe nứt rêu mọc mốc meo, nếp gấp trên buồm loang lổ muối đọng, có vẻ như toàn bộ con thuyền đã bị ngâm trong nước biển rất lâu rồi.
-Ý cậu nói là thuyền đắm lại nổi lên ư? – Lão Xoa hoảng hốt hỏi.
Âu Tử trợn tròn mắt, Sa Khẩu há hốc miệng, còn Bộ Bán Thốn chỉ mỉm cười khẽ gật đầu.
-Có lẽ là như vậy! - Lỗ Nhất Khí di chuyển ánh mắt về phía Bộ Bán Thốn như muốn tìm một lời xác nhận.
Bộ Bán Thốn khẽ đằng hắng một tiếng. Đây là thói quen của hắn, mỗi khi hắn sắp sửa nói ra một sự việc hệ trọng, hắn vẫn thường làm như vậy:
-Hai cỗ chiến thuyền không chắn trước khoá sau, mà là bao vây kiểu bọc hậu, có lẽ đúng như lời Lỗ môn trưởng đã nói, bọn họ muốn xua đuổi chúng ta đi, hơn nữa còn muốn lùa chúng ta ra phía biển sâu. Thế nhưng con thuyền ma lại có vẻ muốn ép chúng ta về phía bờ. Điều này có phần quái lạ, trừ phi chúng vốn dĩ không phải là đồng bọn, mà chỉ là xuất hiện để phá đám. Còn con thuyền ma đúng là thuyền trong cảng của chúng tôi. Ba năm trước, nhà họ Kim ở bến Tả vừa đóng xong một con thuyền mới, đã nhận lời người ta đi bắt một cặp rùa biển khổng lồ. Bốn người nhà họ Kim gồm bố con, anh em lên thuyền đơn độc ra biển sâu, từ đó không thấy trở về. Cảng chúng tôi nhiều năm lại đây đều đi đánh cá theo đội, hô ứng lẫn nhau, nên không xảy ra tai nạn nghiêm trọng nào, chỉ có năm đó là mất con thuyền nhà họ Kim. Con thuyền ma kia có lẽ chính là con thuyền đó, không rõ là bị cướp mất, hay là chìm trong lòng biển, gần đây mới được người ta trục vớt lên?
Bộ Bán Thốn lời lời rành mạch, thuật chuyện rõ ràng, song lại quên bẵng mất việc quan sát xung quanh.
Những người trên thuyền đều chăm chú lắng nghe, đặc biệt là Sa Khẩu. Hắn như cười mà lại không giống cười, mồm miệng há hốc, bộ dạng như muốn nói mà không rình được cơ hội cắt lời.
-Kìa! Trông kìa! - Cuối cùng Sa Khẩu cũng lên tiếng, tuy chỉ bật ra được vài tiếng, song giọng nói tràn đầy khiếp hãi.
Đá quỷ Bách Biến đúng là bách biến, không chỉ bản thân đá ngầm biến hoá đa đoan, mà ngay cả mặt nước giữa chúng cũng khó bề phán đoán. Giống như khe hở lớn đủ cho cỗ chiến thuyền lọt qua mà Bộ Bán Thốn đã nhắm sẵn trước đó, sau khi vòng qua một chỗ ngoặt, lại thấy rằng mặt nước bên trong rất hẹp. Hay phía sau một tảng đá lớn, thoạt nhìn không thấy có đường đi, song sau khi vòng qua góc nhô ra của tảng đá ngầm, một đường nước rộng thênh thang lập tức hiện ra trước mắt.
Song thứ khiến Sa Khẩu phải giật mình kinh hãi lại không phải là đường nước, mà là một mặt nước rộng lớn phẳng lặng nối tiếp ngay sau đường nước. Ở đó đang lừng lững hai con thuyền đang đỗ, lại là chiến thuyền kiểu nhà Minh! Chúng hệt như hai con quái thú, đang trợn mắt nhe nanh như muốn ăn tươi nuốt sống con thuyền mũi sắt.
-Chạy mau! – Âu Tử buột miệng kêu lên một cách vô thức, song trên thuyền không một ai nhúc nhích.
Nếu nói rằng có người cử động, có lẽ chỉ có Bộ Bán Thốn. Cánh tay cầm bánh lái của hắn quả thực đang rung lên khe khẽ. Chỉ một động tác rất vi tế, đã khiến con thuyền mũi sắt bất đồ chuyển hướng, từ từ tiến vào chính giữa vùng nước phẳng lặng.
-Đó không phải là hai con thuyền vừa đuổi theo chúng ta! – Lão Xoa thì thầm như thể e sợ sẽ đánh thức con thuỷ quái đang ngủ say dưới đáy biển sâu.
-Đúng vậy! - Lỗ Nhất Khí cũng căng thẳng vô cùng, song giọng nói vẫn giữ được vẻ bình thản vốn có. Cậu vẫn tin tưởng vào phán đoán của mình, không hề có mối nguy hiểm nào hiện hữu.
Cỗ chiến thuyền vẫn đang di chuyển chậm rãi, song không hướng về phía họ, mà lại đủng đỉnh lượn vòng quanh, dường như đang tìm kiếm thứ gì.
Con thuyền mũi sắt còn chưa kịp trờ tới chính giữa vùng nước, thì con thuyền ma lại thình lình xuất hiện. Lần này, Lỗ Nhất Khí phát hiện ra đầu tiên. Cậu cảm nhận thấy một luồng ma khí dày đặc phả đến qua một khe đá ngầm chật hẹp, tựa như một làn sương lan toả.
Con thuyền ma dừng lại trong khe hở chật hẹp, không tiếp tục tiến vào, trên thuyền không một bóng người, chỉ trơ lại một dải phườn gọi hồn dài thườn thượt đang âm thầm bay lộng, âm khí ngùn ngụt, lạnh lẽo rợn người.
Con thuyền mũi sắt cũng dừng lại, im phăng phắc hệt như một tảng đá ngầm.
Trong bãi đá ngầm, trời tối rất nhanh, chút ánh tà huy rơi rớt đã bị các tầng đá ngầm lừng lững chắn mất hoàn toàn. Bốn bề chốc đã tối om, không thể phân biệt đâu là đá ngầm, đâu là nước biển. Bầu trời âm u xám xịt, cảm giác như có thể đổ ập xuống bất cứ lúc nào.
Bỗng một ánh lửa bùng lên, trên chiếc thuyền ma.
Ánh lửa khiến con thuyền ma âm u rùng rợn bỗng chốc bừng sáng, và đôi mắt của Lỗ Nhất Khí cũng rạng rỡ theo. Dưới ánh lửa bập bùng, xuất hiện hình bóng mỹ miều của Dưỡng Quỷ Nương trong sắc áo màu xanh, cũng xuất hiện khuôn mặt xinh đẹp của Dưỡng Quỷ Tỳ. Tuy khoảng cách khá xa, song Lỗ Nhất Khí vẫn cảm nhận rất rõ, khuôn mặt của Dưỡng Quỷ Tỳ đã không còn vẻ nhợt nhạt như hồi còn ở Bắc Bình
, mà đã thêm ít nhiều dấu vết dãi nắng dầm sương, cũng hồng hào lên đôi chút.
Thứ đang bốc cháy trên thuyền ma chính là lá phướn gọi hồn, rọi ra thứ ánh sáng xanh len lét đến chói mắt. Sau khi ánh lửa xanh tắt hẳn, trong đám tro tàn lấp loé vô số đốm sáng chập chờn, thoắt ẩn thoắt hiện, nối tiếp với nhau xếp thành một hàng chữ méo mó run rẩy.
“Chạy mau! Chớ đi”!
Trong bóng tối hun hút, những con chữ tuy méo mó dị dạng, song nổi rõ mồn một. Với một người có nhãn lực tinh tường như Âu Tử, chỉ một chớp mắt đã nhìn thấy rõ.
Lá phướn nhanh chóng cháy rụi hoàn toàn. Vào khoảnh khắc tàn lửa tắt lịm, Lỗ Nhất Khí phát giác ra một nét cười thoáng qua trên khuôn mặt của Dưỡng Quỷ Tỳ. Trái tim cậu rộn lên một nhịp, cảm giác xao xuyến khó tả bỗng chốc len lỏi khắp tâm can. Chính trong khoảnh khắc cậu đang phiêu diêu trong niềm mơ tưởng ngọt ngào, con thuyền ma đã âm thầm mất hút trong khe nước chật hẹp.
Thuyền ma đi rồi, Lỗ Nhất Khí tựa như vừa vuột mất một thứ gì đó vô cùng quý giá, không khí xung quanh đột nhiên cũng như man mác bâng khuâng.
Cậu khẽ thở dài một tiếng, xoay người lại, và phát hiện ra Thuỷ Băng Hoa đã đứng sau lưng mình tự lúc nào. Nét mặt cô ta lạnh tanh, giống hệt như cái tên của cô ta. Song vẻ lạnh lùng đó, Lỗ Nhất Khí không nhìn thấy được, vì xung quanh họ đã tối đen. Cậu chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của cô ta, đôi mắt sáng rực lên trong bóng đêm đặc quánh, trong đó dường như thấp thoáng chút huyết quang đỏ sẫm. Trong sắc huyết quang, cậu mơ hồ như phát hiện ra sự tồn tại của chính mình. Và cậu đã kinh ngạc, đã ngỡ ngàng.
-Gì thế? – Thính giác nhạy bén của lão mù đột nhiên phát giác ra điều gì đó.
Lỗ Nhất Khí cũng đã cảm nhận thấy, đó là một sức mạnh, một sức mạnh khủng khiếp bạo tàn không gì địch nổi.
Sa Khẩu không thốt nổi một lời, mặt mũi tối sầm, tung người nhảy vọt vào khoang thuyền. Song đám Lỗ Nhất Khí chưa kịp phản ứng gì, hắn lại đã lộn trở ra.
-Là thuỷ triều đêm! Tiếng liên miên, sóng bạc đầu... - Tiếng hét của Sa Khẩu còn chưa dứt, tất cả những người trên thuyền đều đã nghe thấy tiếng thuỷ triều sầm sập.
Là sức mạnh của biển! Thảo nào Lỗ Nhất Khí cảm thấy khủng khiếp đến thế!
Bộ Bán Thốn khẽ chau mày, quét mắt quan sát khắp lượt đám đá ngầm xung quanh, chốc chốc lại vươn tay ra, làm thành đủ các tư thế như đang đo đạc tính toán gì đó. Đây là kỹ pháp đo lường của Lỗ gia. Bộ Bán Thốn đang muốn tìm ra một vị trí để đưa con thuyền ẩn nấp tránh trận thuỷ triều.
Dân lái thuyền vốn thuộc lòng câu ngạn ngữ: “Trên mặt sợ sóng, trong khe sợ triều, đậu cảng sợ lửa”. Có nghĩa là trên mặt biển rộng lớn sợ nhất là gặp sóng gió, vì không có gì che chắn; giữa những khe đá ngầm chật hẹp sợ nhất là gặp thuỷ triều, bởi lẽ môi trường phức tạp trong khe đá ngầm sẽ khiến dòng thuỷ triều vốn có quy luật trở nên biến hoá khó lường, thậm chí còn có thể tập trung nguồn năng lượng vốn dĩ đã vô cùng khủng khiếp của thuỷ triều trong các khe hở chật hẹp, khiến sức phá huỷ tăng lên gấp bội; khi đỗ thuyền trong bến cảng, sợ nhất là gặp hoả hoạn, bởi lẽ thuyền bè san sát, ngọn lửa lan nhanh, khó mà trốn chạy.
Vừa chui ra khỏi khoang thuyền, Sa Khẩu lập tức chạy lao đến mạn thuyền bên trái, vội vã quan sát xung quanh giống như Bộ Bán Thốn. Nhưng hắn dùng một phương pháp đo lường khác để quan sát, đó là ấn hai ngón tay cái lên hai bên huyệt thái dương, tám ngón tay còn lại xoè ngang trước mắt, liên tục điều chỉnh độ xoè giữa các ngón tay.
-Trải dài hướng đông bắc, đá ngầm thứ ba bên trái nuốt sóng, đá ngầm thứ tư bên phải phân luồng! Dời thuyền sang phải ba thân thuyền, cùng lắm chỉ rung lắc phần mũi! – Sa Khẩu nói xong, lập tức hạ tay xuống, bộ mặt vừa tối sầm là thế giờ đã giãn ra, thư thái như khuôn mặt Di Lặc.
Vừa nãy Sa Khẩu chui xuống khoang thuyền là để lắng nghe tiếng thuỷ triều. Hắn vốn người phương Nam, tuy không biết lái thuyền, song cũng là người kiếm cơm nhờ biển. Từ nhỏ hắn đã lênh đênh trên bè cá, theo nghề nuôi cá, làm cá, quanh năm ăn ngủ trên bè, bởi vậy có thể lắng nghe mà phân biệt được độ lớn nhỏ và phương hướng của các loại thuỷ triều và sóng biển. Đặc biệt là khi ở trong khoang thuyền, do khoang thuyền có tác dụng khuếch âm, nên việc phán đoán càng dễ dàng hơn.
Sa Khẩu đã nghe ra, cơn thuỷ triều đêm lần này là một dòng thuỷ triều kéo dài với ngọn thuỷ triều là dải sóng bạc đầu, đến từ hướng đông lệch bắc. Bởi vậy, sau khi quan sát kỹ lưỡng tình hình phân bố của đá ngầm xung quanh, hắn đã khuyên Bộ Bán Thốn đưa thuyền chạy sang bên phải khoảng ba thân thuyền.
Bộ Bán Thốn nghe Sa Khẩu nói vậy, chẳng kịp nghĩ ngợi gì thêm, lập tức đẩy bánh lái, thuận tay túm lấy sợi dây chão kéo buồm giật mạnh, con thuyền mũi sắt nhanh chóng lướt sang bên phải.
-Xuống khoang thuyền! Tất cả xuống khoang thuyền!
Thế đến của thuỷ triều đêm hung hãn dị thường. Những tảng đá ngầm cao lớn là thế cũng trở nên mong manh trước cơn triều dữ. Bộ Bán Thốn kinh nghiệm phong phú, lập tức nhắc nhở mọi người mau chóng nấp xuống khoang thuyền.
Sa Khẩu lập tức chui xuống khoang. Nói thực, hắn vẫn thích ở trong khoang thuyền hơn, vì nơi đó mang lại cho hắn cảm giác an toàn.
Âu Tử cũng chui xuống. Dù sao gã cũng xuất thân từ quân ngũ, tuy có thị lực siêu phàm, song vẫn không đủ tự tin vào định lực dưới chân trước những bất trắc trên biển.
Thuỷ Băng Hoa vẫn đứng yên bất động, không rõ vì cô ta không muốn di chuyển, hay là chưa kịp phản ứng. Khi lão mù quay người bước vào trong, tiện tay lôi luôn cô ta vào theo.
Lỗ Nhất Khí không xuống khoang thuyền, cậu muốn tận mắt chứng kiến sức mạnh thần kỳ của biển, muốn đích thân trải nghiệm xem thế nào là cảm giác choáng ngợp thực sự.
Lão Xoa cũng ở lại trên boong thuyền. Khi lão còn là người dẫn bè, đã từng ứng phó với vô số dòng nước xiết và lũ núi, nên lão tự tin rằng thân thủ vững chãi của bản thân sẽ đủ sức trụ vững trước đợt thuỷ triều đang cuộn tới.
Tiếng thuỷ triều sầm sập đổ về, khác nào trời long đất lở, vạn ngựa tung vó. Song đám Lỗ Nhất Khí lại không hề nhìn thấy một con sóng nào, ngay cả chút bọt nước cũng không thấy.
Không có sóng không có nghĩa là không có thuỷ triều. Trong lúc Lỗ Nhất Khí còn đang ngây người nghi hoặc, lão Xoa đứng bên cạnh đột nhiên hét lên với cậu:
-Đứng vững vào!
Vẫn không hề có hiện tượng rung lắc hay va đập. Lỗ Nhất Khí chỉ cảm thấy cơ thể mình đang bốc lên cao, tựa như có đôi tay khổng lồ đang nâng bổng con thuyền của họ lên trên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook