Lời Nguyền Khoá Hồn
15: Lời Nguyền Giáng Xuống Đầu


Khi chúng tôi đến nhà máy Hướng Dương thì trời đã tối, dưới ánh trăng chiếu rọi công xưởng hệt như một pháo đài uy nghiêm mà lộng lẫy.

Đứng trước nó sẽ khiến người ta có một loại cảm giác bị dồn ép không dám thở mạnh.
Sau khi đã trải qua quá nhiều chuyện như vậy, tôi tin rằng đây thật sự là một nơi chẳng lành.

Mặc dù trong nhà thương điên thân cô thế cô, thế nhưng tôi vẫn có thể dựa vào nghị lực và trí óc của mình để nỗ lực đến cùng.

Có điều, khi đối diện với một thế lực thần bí không biết được là từ đâu, tôi nghĩ là ai cũng sẽ cảm thấy bất lực như vậy thôi.
"Quả nhiên bà ấy đã đến đây." Đường Khả chỉ vào chiếc Toyota đang đậu trước cổng nói.
Đường Khả nhảy xuống xe, nhưng lần này tôi vẫn chặn Tiết Nhu lại không cho cô ấy bước xuống.

"Đừng vào trong, bên trong rất nguy hiểm." Tôi gần như nói bằng giọng nài nỉ.
"Vậy sao các cậu lại đi?" Tiết Nhu hỏi vặn lại.
"Chúng tôi bắt buộc phải đi, nhưng cậu thì không thể, tôi không thể để cậu xảy ra chuyện được." Tôi không nghĩ ngợi gì liền đáp.
"Cậu trở nên quan tâm tôi từ lúc nào vậy?" Tiết Nhu cười dịu dàng hỏi.
Lòng tôi xốn xang, không dám trả lời, chỉ nói: "Ở yên trong xe, đợi chúng tôi ra." Sau đó tôi dùng sức đóng cửa xe lại.
Lúc này Đường Khả đã trèo lên cửa sắt, tôi đi tắt qua cái lỗ mà lần trước đã chui ra, vừa hay có thể đuổi kịp cậu ấy.
"Tôi vừa nhìn thấy bà ấy đi đến toà nhà này!" Đường Khả nói với tôi, chúng tôi dùng tốc độ chạy nước rút 100 mét lao nhanh vào trong toà nhà, vừa đến nơi đã nhìn thấy bóng dáng Đàm phu nhân xuất hiện chỗ cầu thang dẫn lên ban công tầng thượng.
"Đừng làm vậy!" Tôi mặc kệ tất cả mà hét lên, tôi đã nhìn thấy sự việc của Đàm Tiểu Vĩ đang tái diễn, tôi buộc phải ngăn chặn bi kịch cuối cùng đó xảy ra.
Thế nhưng Đàm phu nhân dường như đang làm ngơ trước tiếng hét của tôi, vẫn mở cửa ban công và bước ra ngoài.

Tôi thật sự hận không thể bay ngay tới đó, thế nhưng tấm lưới thép như mê hồn trận này lại tàn nhẫn chắn ngay trước mặt chúng tôi, buộc chúng tôi phải dùng khoảng thời gian gấp rút để chạy đường vòng.
Cuối cùng khi leo lên được đến cầu thang, tôi đã mệt đến sắp đứt hơi, những thứ thuốc kia đã gây tổn hại quá lớn cho cơ thể của tôi.

Bây giờ tôi mới hiểu hết ý nghĩa của "sự hụt oxy" trong môn vận động.

Nếu như chỉ trong một phút mà bạn lại tiêu hao hết lượng oxy trong năm phút, vậy thì bạn buộc phải thở hồng hộc như một con chó trong năm phút, thiếu một giây cũng sẽ bị chết ngạt.

Đường Khả lên sân thượng trước tôi một bước, chỉ nghe thấy Đàm phu nhân đang hét lên một cách giận dữ: "Ra đây đi! Tao không sợ mày đâu!", sau đó lại có tiếng Đường Khả kêu lớn: "Đừng mà!"
Cùng với tiếng hét thảm thiết, tôi loạng choạng lao ra khỏi cửa ban công, lúc này tôi chỉ nhìn thấy Đường Khả đang đứng ngây ngốc ở đó, nhưng lại không thấy Đàm phu nhân đâu.
"Người.....đâu?" Tôi cố hết sức nhả ra hai chữ trong lúc vẫn còn thở hổn hển, Đường Khả không nói gì, chỉ dùng ngón tay chỉ ra ngoài lan can.
Mắt tôi tối sầm lại, tôi lập tức cắn chặt răng để ngăn mình không ngất đi.

Tôi bước đến bên lan can, mặc dù cảnh tượng trước mắt đã nằm trong dự liệu của mình, nhưng khi thật sự nhìn thấy, nó vẫn khiến tôi sợ đến phát run.

Đàm phu nhân nằm ngửa mặt lên trời, ngay đúng vị trí mà thi thể con trai bà ấy đã từng nằm, máu đen đang không ngừng chảy ra từ cơ thể mỏng manh đó.
"Đường Khả, gọi xe cấp cứu!" Tôi nhắc nhở Đường Khả lúc này đang đứng ngây ngốc, rõ ràng biết rằng cơ hội có thể cứu sống bà ấy gần như bằng không, thế nhưng chúng tôi không thể không nỗ lực đến cùng.
"Giản Chân, cậu không nhìn thấy...." Đường Khả không đáp lại tôi mà tiếp tục nói, "Bà ấy....bị đẩy xuống." Giọng của cậu ấy không ngừng run rẩy, trước nay tôi chưa từng thấy Đường Khả sợ hãi như vậy, nói một câu khó nghe thì chính là bây giờ sắc mặt cậu ấy còn khó coi hơn cả người chết.
Tôi nhìn thấy có một chiếc điện thoại màu bạc đang rơi dưới sàn, màn hình điện thoại hiện thị vẫn đang trong quá trình ghi hình.

"Đường Khả, gọi người!" Tôi lại hét to lần nữa nhắc nhở cậu ấy, sau đó nhặt điện thoại lên.
Tôi biết, đó là chứng cứ cuối cùng mà Đàm phu nhân để lại, bà ấy muốn dùng tính mạng của mình để chứng minh, con trai của bà ấy quả thực đã bị "người" nào đó đẩy xuống.

Nếu vậy, bà ấy đã quay lại được chứng cứ chưa?
Tôi bấm dừng, sau đó phát lại đoạn video vừa quay, thời lượng ghi hình rất ngắn, chưa tới một phút, rõ ràng là sau khi Đàm phu nhân lao ra ngoài ban công mới bắt đầu quay.
Ống kính di chuyển tứ tung, "Đến đây! Tao không sợ mày đâu!" Sau đó màn hình đột nhiên lật ngược lại, rõ ràng lúc này điện thoại đã rơi khỏi tay Đàm phu nhân.

Thế nhưng ống kính lật ngược bất ngờ quay lại cảnh Đàm phu nhân quay lưng về phía lan can, sau đó cả người như thể giống như bị một thế lực vô hình nào đó xô đẩy, đột nhiên bay ngược lên không trung rồi ngã nhào ra ngoài.
Cả quá trình này chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi, nhưng đã đủ để tôi nhìn thấy rõ ràng, không phải Đàm phu nhân tự mình ngã.

Vậy là ai? Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh, ánh trăng chiếu lên ban công sáng rực, ở đó ngoại trừ tôi và Đường Khả ra, cũng không hề nhìn thấy bóng dáng của người thứ ba.
Lúc này, Đường Khả đã dùng bộ đàm liên lạc với cục cảnh sát, cậu ấy nhìn tôi rồi nói: "Cậu cũng thấy rồi?" Tôi gật đầu, thầm nghĩ hiện tại chắc chắn sắc mặt của tôi cũng khó coi hệt như cậu ấy vậy.
Dường như chúng tôi đã dùng từ "tháo chạy" để gấp rút quay trở lại mặt đất, chúng tôi cũng không biết bản thân đang sợ hãi điều gì, có lẽ cũng chính vì không biết, cho nên mới đặc biệt sợ hãi như vậy.
Khoảnh khắc chạy ra khỏi cổng lớn của toà nhà, tôi như muốn ngã quỵ xuống đất, tôi xin thề cho dù có người cho tôi nhiều tiền hơn nữa, tôi cũng sẽ nhất quyết không đặt chân vào cái nhà máy quỷ quái này thêm lần nào nữa.
Đường Khả đưa tay lên động mạch cảnh của Đàm phu nhân để thăm dò, sau đó tuyệt vọng lắc đầu.


Tôi nhìn thấy hai mắt của bà ấy mở trừng trừng, trên mặt dường như đang khẽ mỉm cười.

Mặc dù Đàm phu nhân đã chết, nhưng bà ấy thành công rồi.
Mười mấy phút sau, cảnh sát cuối cùng cũng đến, nghe thấy tiếng còi báo động reo ing ỏi, trái tim đang lơ lửng từ nãy đến giờ của tôi lúc này mới chạm được tới mặt đất.

Nhiều người thì không còn phải sợ nữa, bình thường khi một mình đi ngang qua nghĩa trang, có thể sẽ cảm thấy trong lòng ớn lạnh, thế nhưng mỗi năm đến thanh minh, nghĩa trang đông nghịt người, không ai còn cảm thấy sợ hãi cả.
Thế nhưng khi tôi thật sự nhìn thấy những viên cảnh sát, tâm trạng vừa mới thả lỏng của tôi đã lập tức trở nên nặng nề.

Bởi vì bọn họ ai nấy đều đang đeo khẩu trang, tôi ngay tức khắc nhớ lại truyền thuyết đáng sợ đó, phàm là ai bước vào nhà máy Hướng Dương đều sẽ bị nguyền rủa! Thế nhưng Đường Khả không có đeo, vừa rồi trong tình huống cấp bách, cậu ấy đã quên mất việc quan trọng này.
"Đường Khả!" Tôi đưa tay chỉ chỉ lên mặt cậu ấy, nhắc cậu ấy đeo khẩu trang vào, Đường Khả cười khổ lắc đầu, sau đó cũng chỉ tay lên mặt tôi: "Chẳng phải cậu cũng không đeo đó sao? Nếu như thật sự cần phải đeo khẩu trang, bây giờ có đeo cũng muộn rồi."
Sau khi một viên cảnh sát ghi lại khẩu cung của tôi xong, cái điện thoại đó cũng bị thu lại để làm chứng cứ quan trọng.

Lúc này Đường Khả đang chuẩn bị dẫn người lên ban công để kiểm tra hiện trường, lúc sắp bước vào cửa, cậu ấy đột nhiên quay đầu lại nói với tôi: "Giản Chân, đi xem Tiết Nhu đi, cô ấy ở một mình ngoài đó, tôi không yên tâm."
"Ừm." Tôi gật đầu, chúng tôi vào trong cũng đã khá lâu rồi, bây giờ lại có xe cảnh sát tới, một mình Tiết Nhu ngồi ngoài đó nhất định rất lo lắng, vẫn nên ra ngoài nói cho cô ấy biết chuyện gì đang xảy ra thì hơn.
Sau khi cảnh sát đến thì cổng lớn của nhà máy đã được mở hẳn ra, tôi cứ thế trực tiếp bước ra cổng, đến chỗ xe cảnh sát của Đường Khả.

Nhưng khi nhìn qua cửa kính xe, tôi lại không nhìn thấy Tiết Nhu đâu cả, tim tôi chợt rơi hẫng một nhịp, vội tiến lại gần nhìn kỹ lần nữa, lòng thầm nghĩ có lẽ cô ấy đợi lâu quá cho nên đã ngã người ngủ quên trên ghế không chừng.
Có điều nhìn kỹ lại vẫn không có, lần này tôi thật sự hoảng rồi, vội mở cửa xe trèo vào, không gian trên xe chỉ có nhiêu đó, liếc mắt vài cái là nhìn thấy hết rồi, làm gì có chút dấu vết nào của Tiết Nhu đâu?
Ruột gan tôi rối bời vội nhảy xuống xe, chỉ thấy bốn phía đều tối đen, Tiết Nhu rốt cuộc đã đi đâu? Tôi leo lên nóc xe, hét lớn: "Tiết Nhu.....Tiết Nhu..." Âm thanh trong không gian vắng vẻ không ngừng vang vọng nhưng lại không có ai trả lời tôi.
Tôi biết lần này nhất định là xảy ra chuyện rồi, vội vã chạy vào trong toà nhà kia, lớn tiếng gọi: "Đường Khả, Đường Khả!"
Đường Khả trên nóc tầng thượng thò nửa cái đầu ra, hỏi tôi: "Sao thế?"
"Không thấy Tiết Nhu đâu nữa!" Tôi vừa nói xong, cả người Đường Khả lập tức chấn động, suýt chút nữa thì rơi từ trên lầu xuống.
Những cảnh sát đang khám xét hiện trường lập tức trở nên bận bịu, tập trung vào vụ án thứ hai đột ngột xảy ra ngay lúc này.

Chó nghiệp vụ do cục cảnh sát điều động đến lúc này liền phát huy tác dụng, sau khi phân biệt được mùi của Tiết Nhu còn lưu lại trên xe, con chó kêu lên hai tiếng "gâu gâu", sau đó quay đầu chạy vào bên trong nhà máy Hướng Dương.
Chúng tôi cũng vội vã chạy theo, khi đến phía dưới lò cao, con chó dừng lại ở trước cửa lò rồi tru lên một cách dữ dội, không ngừng chạy nhảy xung quanh, dáng vẻ dường như đang vô cùng sợ hãi.
Lẽ nào Tiết Nhu chạy vào trong lò cao rồi sao? Không thể nào, cho dù gan cô ấy có lớn đến đâu, cũng không có lý do gì lại tự mình chạy vào trong cái lò cao tối om đó cả.


Tất cả cảnh sát đều rút súng lục ra, ánh sáng từ đèn pin sáng rực như tuyết đồng loạt chiếu vào trong lò cao, khiến bên trong cũng sáng tỏ tựa ban ngày.
Chúng tôi nhìn thấy một chiếc giày da màu đỏ đang kẹt trong đống tro đen bên trong lò cao, chiếc giày đó chính là của Tiết Nhu.

Dưới ánh đèn sáng rực, dường như chú chó nghiệp vụ cũng trở nên gan dạ hơn, nó sủa một tiếng rồi lao vào đống tro, dùng móng chân không ngừng đào bới.
Lẽ nào Tiết Nhu bị chôn dưới trống tro này? Tôi và Đường Khả không hẹn mà cùng phóng như bay tới, dùng tay liều mạng bới lớp tro ra.

Đống tro đó còn trộn lẫn với xỉ luyện kim, có các cạnh cứng và sắc nhọn, đào chưa được bao lâu, tay của chúng tôi đã rướm đầy máu.

Nhưng vẫn không ai chịu dừng lại, bởi vì có nhiều lúc chỉ cần cách một giây thôi là đã chạm đến ranh giới của sự sống và cái chết rồi.
Tôi đã giương mắt nhìn một người chết đi mà không thể làm gì được, tôi tuyệt đối không thể để Tiết Nhu cũng xảy ra chuyện được.

Những cảnh sát khác cũng chạy tới ra sức đào bới, bởi vì lo người bị chôn bên dưới còn sống, vậy nên không ai dám dùng những dụng cụ như cuốc hay xẻng cả, chỉ có thể dựa hoàn toàn vào tay không.
Lớp tro đã được đào đến độ sâu một thước, lòng tôi cũng từ từ thả lỏng ra, bởi vì Tiết Nhu chỉ mất tích trong một khoảng thời gian ngắn mà thôi.

Cho dù có người muốn hại cô ấy, cũng không kịp đào một cái hố sâu như vậy để chôn người xuống, nhưng tại sao chó nghiệp vụ lại tự động đào bới chỗ này lên?
Tôi còn đang suy nghĩ, ngón tay đã đụng phải thứ gì đó vừa thô vừa cứng, tôi cẩn thận gạt lớp đất trên đó ra, thứ bên dưới suýt chút nữa đã khiến tôi ngã ngửa, bởi vì nó chính là khuôn mặt đầy sợ hãi và hung tợn của một xác chết khô.
"Giản Chân, đừng nhúc nhích!" Đường Khả kéo tôi, với tư cách là một cảnh sát cậu ấy đã nhanh chóng ý thức được, đây có thể là một vụ án "bất ngờ xảy đến" thứ ba.
Sau khi tiến hành khám xét tỉ mỉ, xác định không có Tiết Nhu bên trong lò cao, xác chết khô kia cũng được đào lên, hai bộ thi thể tính luôn cả tôi đều bị đưa về đồn cảnh sát.

Vụ án liên quan đến hai gia tộc giàu có, ba mạng người, cả cục cảnh sát đều bận rộn như kiến dời tổ, xe cảnh sát lần lượt được phái đến, bố mẹ Tiết Nhu, luật sư đại diện của Đàm Chấn Nghiệp cùng rất nhiều những nhân vật có liên quan đều đồng loạt kéo đến.
Các cán bộ từ lớn tới nhỏ trong cục cảnh sát đều bận rộn tiếp đãi các vị "khách quý", tôi bị bỏ lại trong một gian phòng không ai đoái hoài tới, thật sự tôi rất muốn gia nhập vào các đội tìm kiếm kia, thế nhưng đã bị cự tuyệt.

Đây là chuyện họ nên làm, không liên quan gì đến một công dân bình thường như tôi cả.

Hơn nữa cảnh sát của toàn thành phố S đã được điều động, nếu như họ vẫn tìm không ra thì một mình tôi có thể làm được gì, còn không bằng ở yên trong sở cảnh sát ngồi chờ tin tốt.
Tôi cứ đợi ở đó từ tối khuya đến tận khi mặt trời mọc, lúc tôi sốt ruột đến mức sắp nổ tung, viên cảnh sát trực ban bảo tôi đến nhận điện thoại, nói là Đường Khả gọi tới.
Vừa nhấc máy, mắt tôi đột nhiên tối sầm lại, cả người không tự chủ được mà chao đảo mấy cái mới có thể đứng vững.

Tại sao lại như vậy? Một cơn ớn lạnh chạy dọc cơ thể tôi.
"Giản Chân." Đường Khả kêu tên tôi.
"Thế nào rồi?" Tôi thấp thỏm không yên hỏi.

"Có đột phá lớn." Giọng nói khản đặc ấy không che giấu được niềm vui, "Bọn tôi tìm thấy dấu vết của một chiếc xe khác ở hiện trường nhà máy Hướng Dương, điều này cho thấy chắc chắn Tiết Nhu đã bị bắt cóc đi rồi.

Đồng nghiệp ở tổ giám chứng vừa kiểm tra hoa văn trên lốp xe là loại chuyên dụng dành cho một mẫu xe đua sản xuất ở nước ngoài phiên bản giới hạn, loại xe này chỉ được bán có 5 chiếc ở Trung Quốc, và trong thành phố này chỉ có một người sở hữu nó, người đó chính là Đàm Chấn Nghiệp!"
"Là ông ấy?" Kết quả này thật sự vượt quá dự liệu của tôi, "Tại sao Đàm Chấn Nghiệp lại bắt cóc Tiết Nhu?"
"Vấn đề này phải hỏi ông ta, bây giờ bọn tôi đang trên đường đến trụ sở chính của Tập Đoàn Đàm Thị để "thăm hỏi" Đàm Chấn Nghiệp, nếu như tìm thấy Tiết Nhu, tôi sẽ thông báo cho cậu nhanh nhất có thể." Đường Khả nói xong liền cúp máy.
Đây vốn dĩ là một tin tức tuyệt vời, nhưng trong lòng tôi cứ luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.

Cảm giác nhận cuộc gọi vừa rồi hình như đã từng trải qua ở đâu đó, tôi bỗng nhớ ra, chính là cảm giác chết chóc đó! Bởi vì cảm giác thông qua điện thoại không mạnh bằng gặp trực tiếp, vậy nên tôi suýt chút nữa đã bỏ qua nó.
Là lời nguyền ư? Thứ đầu tiên tôi nghĩ đến là lời nguyền ở nhà máy Hướng Dương, vừa nãy lúc Đường Khả vào nhà máy Hướng Dương cậu ấy đã không đeo khẩu trang, cho nên cậu ấy đã bị nguyền rủa rồi.
Tôi vội lấy điện thoại gọi lại cho Đường Khả: "Đường Khả, nghe tôi nói, cậu đừng đi!"
"Cái gì?" Rõ ràng Đường Khả không hiểu ý của tôi.
"Đường Khả, cậu tuyệt đối đừng đến chỗ của Đàm Chấn Nghiệp!" Tôi hét lớn,
"Tin tôi đi, tôi cảm giác được, nếu như cậu đi, cậu sẽ chết đó."
Đường Khả im lặng một lúc, đương nhiên cậu ấy biết được tôi có loại trực giác này.

Hồi lâu sau, cậu ấy mới đáp, âm thanh rất nhẹ, nhưng lại có một loại cảm giác vô cùng dứt khoát sau khi đã suy nghĩ rất kỹ: "Giản Chân, tôi không đi không được! Đổi lại là cậu, cậu sẽ không đi sao?"
Điện thoại bị ngắt kết nối, tôi gọi lại, nhưng không gọi được nữa.

"Đồ ngốc!" Tôi tức giận ném điện thoại xuống đất, trước khi kịp để cho viên cảnh sát trực ban kia khiển trách mình, tôi đã chạy ra khỏi sở cảnh sát như một cơn gió.
Tôi chạy vội ra đường cái, gần như là cưỡng ép chặn đầu một chiếc xe taxi lại: "Đến trụ sở chính tập đoàn Đàm Thị!" Tôi không thể để Đường Khả chết được, tôi đã chứng kiến một người vô tội chết đi trước mặt mình, tôi không thể lại giương mắt nhìn thần chết cướp đi sinh mạng của bạn mình được.
Vừa tới trụ sở chính của tập đoàn Đàm Thị tôi đã phóng ngay xuống xe rồi lao ngay vào trong, "Này, cậu còn chưa trả tiền mà?" Tài xế hét lớn phía sau lưng tôi, "Lần sau trả luôn." Tôi quẳng lại một câu rồi chạy như bay vào thang máy.
Tôi ấn nút lên tầng cao nhất, "Đợi đã!" Có một nhóm người vội lao tới muốn chen vào trong thang máy, "Không sợ chết thì vào đây." Tôi hét lớn, những người đó nhìn thấy tôi hai mắt đỏ ngầu, sát khí bừng bừng lập tức sợ hãi lùi về.

Bởi vì tôi không có dư thời gian chờ thang máy cứ chạy rồi dừng dừng rồi chạy, vậy nên trong tình huống bắt buộc chỉ có thể dùng chút bạo lực vậy thôi.
Cuối cùng thang máy cũng thuận lợi đi thẳng lên tầng cao nhất, cửa thang máy vừa mở, tôi đã nghe thấy tiếng súng vang lên.

"Aaaaaaa.....", cả tầng lầu đầy tiếng la hét hỗn loạn như cảnh gà bay chó chạy, tôi lao ra khỏi thang máy, nhìn thấy mấy cảnh sát đang kéo một người bê bết máu ra khỏi văn phòng.
"31749 gọi tổng bộ, chúng tôi gặp phải trường hợp nổ súng chống trả ở toà nhà lớn trụ sở chính tập đoàn Đàm Thị, một đồng nghiệp đã trúng đạn, xin hãy lập tức cho xe cấp cứu tới...." Viên cảnh sát đó đang thực hiện cuộc gọi khẩn cấp, nhưng tôi không còn nghe thấy anh ta nói gì nữa.
Trong mắt tôi lúc này, cả thế giới đều đang từ từ biến mất, chỉ còn lại Đường Khả cả người nhuốm đầy máu.

Tôi đến muộn rồi, rốt cuộc vẫn không cứu được cậu ấy! Dường như tôi có thể nhìn thấy thần chết đang nhìn tôi cười đắc ý, biết trước cái chết của bạn mình, nhưng vẫn không thể thay đổi được kết quả, tôi con mẹ nó thật sự quá vô dụng!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương