Lời Muốn Nói, Trói Chẳng Đặng
-
C55: Chương 55
Hứa Tắc có thói quen, mỗi lần Lục Hách Dương hỏi cậu một câu hỏi, cậu luôn luôn không cần suy nghĩ mà đã gật đầu, sau đó mới suy nghĩ lại về câu hỏi của Lục Hách Dương. Lần này cũng vậy, Lục Hách Dương vừa dứt lời thì Hứa Tắc đã gật đầu.
Một lúc sau, Hứa Tắc dừng lại ở đó, cơ thể và đôi mắt đều cứng đờ, cậu cố gắng nhớ lại những lời cấm đầu của Lục Hách Dương nhưng không thể nhớ được, chỉ có thể nhớ lại một ý nghĩa đại khái.
Lục Hách Dương nhìn thấy Hứa Tắc hơi mở mắt sau khi lười người ra một hồi lâu, lại chậm rãi chớp mắt, sau đó anh nghe thấy Hứa Tắc trả lời: “Chưa từng.”
Câu trả lời nằm trong dự liệu, đôi khi yêu thích và yêu thích là hai chuyện khác nhau, nếu muốn tìm một người trên đời chưa từng nghĩ đến công việc giao du với Lục Hách Dương, Hứa Tắc nhất định là một trong số họ. Cậu thích Lục Hách Dương, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu muốn hoặc có đủ can đảm để ở bên Lục Hách Dương, cảm xúc bình thường của một người rất khó được phản xạ ánh sáng ở Hứa Tắc.
“Phải vậy không?” Lục Hách Dương cười, hiện lên chút tiếc nuối nói: “Làm người ta hơi xúc thương đó.”
Bây giờ Hứa Tắc phải mất vài giây mới nghe vào những lời Lục Hách Dương nói, sau đó tiến hành lý giải. Cậu nói: “Tôi không có ý đó.”
“Vậy thì có ý gì?” Lục Hách Dương cũng hỏi bạn như vậy.
“Không phải…” Hứa Tắc không biết nên biểu đạt và giải thích như thế nào, bạn cố gắng sắp xếp ngôn từ nhưng cuối cùng chỉ có thể thừa nhận, “Tôi chưa từng nghĩ tới.”
Từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ tới, lúc ngủ cũng chưa bao giờ mơ tới giấc mơ đẹp như thế. Hứa Tắc cho rằng mình đã nhận được từ Lục Hách Dương nhiều hơn mong đợi rất nhiều thứ, cậu không tham lam, cho dù một ngày nào đó Lục Hách Dương muốn lấy lại tất cả, cậu cũng sẽ thành thật trả lại mọi thứ cho vốn chủ sở hữu.
Hứa Tắc cho rằng Lục Hách Dương nhất thời hứng thú nên mới hỏi câu này, nhưng cậu vẫn thành thật trả lời, thể hiện thái độ của mình với Lục Hách Dương. Chưa từng nghĩ sẽ ở bên cậu, một chút cũng chưa từng nghĩ tới, cậu không cần lo lắng.
Nhưng Lục Hách Dương lại nói với cậu: “Nếu chưa từng nghĩ tới thì bây giờ hãy nghĩ đi.”
Những lời này lại tạo cho những gì Hứa Tắc vừa lý giải một lần nữa rối tung lên, cậu gần như khó hiểu mày mày: “Cái gì?”
“Nghĩ đến việc ở bên nhau.” Hai tay Lục Hách Dương chụp lấy quai hàm của Hứa Tắc, dùng lòng bàn tay ôm má cậu, “Còn nữa, sau này bất kể là muốn biết điều gì thì cứ hỏi tôi, tôi đều sẽ trả lời.”
Anh lại nhìn Hứa Tắc thêm hai giây, thả tay xuống, mở cửa nói: “Tài tài đang ở cổng trường, lát nữa tôi phải đi, trên đường cậu đạp xe về nhà cẩn thận.”
Xem Hứa Tắc không trả lời, Lục Hách Dương nhắc nhở cậu: “ Nói biết rồi đi.”
Ánh mắt của Hứa Tắc cuối cùng chuyển chuyển, giống như một người máy được sạc đầy. Cậu nhìn Lục Hách Dương nói: “Biết rồi.”
“Được.” Lục Hách Dương cười với bạn, đi ra khỏi tắm tắm.
Sau khi Lục Hách Dương tắm xong thì Hứa Tắc vừa gấp khăn tắm trong tay lại, cậu cũng không biết vì sao lại gấp, thế là lại mở ra treo lên móc ở bên rìa.
“Tôi đi đây.” Giọng Lục Hách Dương vang vọng trong phòng tắm yên không, “Cậu về sớm một chút.”
“…… Được.”
Buổi tối, Hứa Tắc về nhà tắm rửa, đánh răng rửa mặt rồi làm đề hơn một tiếng, tờ đề là của Hạ Uý, gia sư đã đưa cho quá nhiều mà đánh răng thật sự không muốn làm nên đã đưa cho Hứa Tắc. Những thứ này đối lập với Hứa Tắc mà nói là rất hữu ích bởi vì tất cả các câu hỏi trong đó sẽ không xuất hiện trong sách giáo khoa hay sách tham khảo được bán thông qua các kênh thông thường.
Sau khi đối chiếu đáp án và nghiên cứu cách giải quyết cho những câu sai, Hứa Tắc bắt đầu ngước người.
Cậu vẫn luôn cảm giác giác lênh đênh không chân thật, giống như nghèo khó lâu lân được một trăm vạn, phản ứng đầu tiên của cậu không phải là vui mừng mà là hoang mang, khó hiểu và lo lắng.
Màn đêm bên ngoài nổi gió lên, thổi lá cây phát ra âm thanh như sóng biển. Một lúc sau, Hứa Tắc nghe thấy tiếng gõ cửa, không quá vang nhưng cậu lại đột nhiên chạy lên, chốc lát nữa làm thay đổi chiếc ghế lúc đứng dậy.
Hứa Tắc rút có rất nhiều công việc phải suy nghĩ và cân nhắc, cả người lùi về dòng suy nghĩ trong trí, nhưng khi nhìn thấy mặt mặt cười nhàn nhạt của Lục Hách Dương và mái tóc có chút rối tung trong gió của anh, Hứa Tắc quyết định dừng lại phiền toái.
Lục Hách Dương không phải là một trăm vạn nhưng mãi mãi tốt hơn và quý giá hơn nhiều nên với một trăm vạn, tương lai sau này cũng sẽ không được gặp. Hứa Tắc nhận ra rằng, kể từ khi bắt đầu, mình cũng chưa bao giờ cân nhắc đến lựa chọn "từ chối", cậu vĩnh viễn sẽ không bao giờ có thể từ chối Lục Hách Dương, mặc dù cậu lưu ngập tràn và không có vấn đề gì với vấn đề này.
Cổ đai khắc nghiệt, cơ thể không thể sinh ra phản xạ, một tay Hứa tắc lên đấm cửa, căng thẳng đến chính mình lại vô thức chặn Lục Hách Dương ở ngoài cửa.
“Trong nhà còn có người khác sao?” Lục Hách Dương khách đứng ở cầu thang hỏi cậu.
“Không có.” Hứa Tắc lùi lại một bước, đưa cửa ra xa hơn một chút.
Cậu nhìn thấy một tập tài liệu trong tay Lục Hách Dương, biết Lục Hách Dương chắc chắn là có việc làm mới qua đây.
Vào phòng, Lục Hách Dương ngồi xuống điện thoại trước bàn học, đưa ra đề của Hứa Tắc sang một bên, lấy ra một nhịp tài liệu và bút ký từ trong túi hồ sơ, sau đó quay đầu nhìn Hứa Tắc đang bên giường: “Lại đây.”
Hứa đi Tắc qua, Lục Hách Dương ôm eo cậu, chân trái của anh chuyển đến phía sau Hứa Tắc để cậu ngồi lên đùi mình.
“Tắm rồi à?” Lục Hách Dương Giảm vai Hứa Tắc để rồi hỏi.
Hứa Tắc chưa bao giờ ngồi trên đùi người khác nên lúc này đây nhìn rất chậm, gõ đầu.
“Hỗ trợ này, ký tự.” Lục Hách Dương đưa bút cho Hứa Tắc, chỉ vào một vị trí ký tên.
Không xem xem là tài liệu gì, thậm chí chí cũng không cần hỏi, Lục Hách Dương bảo Hứa Tắc ký thì Hứa Tắc sẽ ký. Lần như từng bước, tổng cộng ký khoảng hơn mười chữ ký, mãi đến khi Lục Hách Dương nói “Đã xong” thì Hứa Tắc mới đóng thắt bút lại, đặt lên bàn.
“Không hỏi xem là sao?” Lục Hách Dương gõ tai Hứa Tắc.
Hứa Tắc nhìn ngó muỗi trên bàn, lỗi tai bị Lục Hách Dương làm cho bị nhột, cậu hơi thở cổ lại, hỏi: “Là gì vậy?”
“Khế ước bán thân.” Lục Hách Dương trả lời.
“Bán cho ai?” Hứa Tắc Thử tiếp tục trò đùa.
Lục Hách Dương cười, hỏi ngược: “Cậu muốn bán cho ai?”
Hứa Tắc đầu nhìn Lục Hách Dương một cái, sau đó rất nhanh đã quay tiếp đi tiếp tục nhìn mặt bàn, cậu cảm thấy mình thực sự không thích hợp nói đùa cùng người khác, thấp giọng nói: “Không có.”
“Là một số tài khoản được hỗ trợ, thanh toán và bảo hiểm.” Đầu ngón tay Lục Hách Dương đặt lên mép tài liệu, sắp xếp chúng cho ngang hàng thẳng vàng, “Có thể trước đây có một số cậu bé chưa hiểu rõ nên đã không đăng ký, tôi đã sắp xếp những điều kiện phù hợp với bà ngoại cậu.”
“Viện điều dưỡng tư nhân cũng có thể được thanh toán sao?”
“Có thể, bạn có thể hoàn thành một phần tiền viện và chi phí y tế.” Lục Hách Dương bình tĩnh trả lời.
Hứa Tắc có phòng nghi ngờ nhưng bây giờ suy nghĩ có phòng bệnh, không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu. Cậu nói: “Nếu có thời gian có thể gửi cho tôi một bản sao file mềm được không?”
"Có thể." Lục Hách Dương nói.
Ngay cả khi không gửi Hứa Tắc cũng sẽ tìm đủ loại lý do cho anh, nghĩ hạn như quá bận, quên mất, vv… để Lục Hách Dương không có nhiều gánh nặng tâm lý.
Anh hỏi lại Hứa Tắc: “Còn điều gì muốn nói không?”
Hai tay Hứa Tắc lại thành bấm đấm đặt trên bàn, im lặng vài giây mới hỏi: “Tại sao lại nói là học kỳ này không đến lớp thường xuyên được?”
Ở phía sau, Lục Hách Dương nhìn thấy vai Hứa Tắc có hơi lại khi hỏi xong câu hỏi này, chứng tỏ Hứa Tắc thực sự muốn biết lý do.
“Bởi vì có thể là tôi phải vào trường quân đội.” Lục Hách Dương tay phải ra, đuổi hai ngón tay vào cú đấm của Hứa Tắc để cậu chân thẳng bàn tay ra, “Nếu đăng ký vào trường quân đội thì nội dung bài kiểm tra lý thuyết và thể chất sẽ đặc biệt, vì vậy cần phải có các lớp học bù và huấn luyện viên bổ sung, cũng như tham quan trường quân đội và cơ sở quân sự trước đây.”
Hứa Tắc như không phản ứng, một lát sau mới quay lại hỏi: “Học trường quân đội?”
Cậu cho rằng sau này Lục Hách Dương nhất định sẽ tham gia chính trị, mặc dù dù sau tốt nghiệp trường quân đội cũng có thể đi vào bộ máy chính trị nhưng Đại học Liên minh rõ ràng là dễ dàng hơn gấp trăm lần so với trường quân đội. Nếu mục tiêu cuối cùng giống nhau, Lục Hách Dương làm như vậy đồng nghĩa với việc đi một vòng lớn, trừ khi anh cũng có ý định tiếp xúc với giới quân sự.
“Đúng vậy.” Lục Hách Dương đáp.
“Là gia đình yêu cầu sao?” Giọng nói của Hứa Tắc rất cẩn thận, bởi vì không biết hỏi như vậy có được xem là vượt quá giới hạn hay không.
“Không phải.”
"Bát thì tốt" —— câu này Hứa Tắc không nói ra miệng nhưng cả người đã thả lỏng một chút.
“Sáng mai tôi phải ra nước ngoài tham gia luyện tập đầu tiên, ước chừng một hai tuần.” Lục Hách Dương nắm lấy vai Hứa Tắc để cậu quay đầu nhìn lại mình, “Không chỉ một hai tuần mà sau này có thể mất nhiều thời gian hơn.”
Không đề cập đến kỳ thi tuyển sinh của trường quân đội mà là về mọi mặt, đều cần một thời gian dài và một đường dài để đi.
“Không sao đâu.” Hứa Nói Tắc.
Bọn họ nếp nhăn là hai đường thẳng song song không giao nhau, mỗi người đều có việc phải làm và hoàn thành, Lục Hách Dương sẵn lòng hát khi có thời gian, quay lại nhìn cậu một cái vậy là tốt rồi, Hứa Tắc không có yêu cầu gì khác.
… Không, có yêu cầu, có yêu cầu.
Hứa Tắc vào cổ tay của Lục Hách Dương, giữ hờ nó trong tay, cậu không nhìn vào mắt Lục Hách Dương và cũng không biết là đang nhìn đi đâu, giọng nói cũng trở nên trầm hơn: “Nếu một ngày nào đó, lúc cậu thật sự muốn rời đi, có thể nói tiếng tạm biệt với tôi không?”
Bất kể mối quan hệ này có thể kéo dài bao lâu, bánh kẹp lại, Hứa Tắc cần Lục Hách Dương tự mình nói rằng sẽ kết thúc giấc mơ hão huyền thoại này, chỉ cần là Lục Hách Dương nói ra thì cậu nhất định tỉnh dậy ngay lập tức, sẽ không sơn lại giả vờ như không nghe thấy.
Tạm biệt có nghĩa là một lời chia tay chính thức, không phải muốn Lục Hách Dương hứa hẹn gặp lại cậu vào lần sau.
Gió bên ngoài cửa sổ vẫn thổi, Lục Hách Dương đặt tay lên eo Hứa Tắc, đảm bảo rằng alpha nhìn giống như đoá bồ công anh sẽ không bị thổi bay. Anh nói: “Anh sẽ.”
Không chỉ một lần Lục Hách Dương có thể cảm nhận được bi quan trên người Hứa Tắc, có thể ngay cả bản thân Hứa Tắc cũng không nhận ra điều đó, điều có tiến bộ hơn là lần này Hứa Tắc không âm thầm bi quan nữa mà ít nhất là đã có thể nói ra rồi.
Lục Hách Dương cũng không ở lại quá lâu, lúc này anh chuẩn bị rời đi Hứa Tắc còn cầm khăn giấy phía bên cạnh bàn, cúi đầu nhìn cẩn thận. Lục Hách Dương Khuyên cậu: “Chắc chắn là không làm ra những chỗ đó nhỉ.”
“…” Hứa Tắc đặt khăn giấy xuống, vang đầu lên, trên mặt và môi có hơi đỏ nhưng con lại ánh sáng ngoài ý muốn. Cậu hơi kéo chiếc áo phông nhàu nát xuống, đi theo sau Lục Hách Dương.
Trước khi mở cửa, Lục Hách Dương quay lại nhìn Hứa Tắc. Cung phản xạ của Hứa Tắc có hơi dài, hoặc sau cảm giác Khó tin và lo lắng bi quan truy cập cũng cảm thấy vui vẻ, cho nên trên mặt phải như hiện lên ý cười nhà nhạt, là phong cách vẻ không thể nói ra mà chỉ có thể bạn ngu ngốc vui vẻ xuất hiện.
“Em ngốc thật đấy.” Lục Hách Dương cười, ấn vai Hứa Tắc, hôn lên miệng cậu một cái.
Đôi mắt Hứa Tắc vẫn sáng bóng, cậu ý tay Lục Hách Dương, vài giây sau đã buông ra để không làm lãng phí quá nhiều thời gian của Lục Hách Dương.
“Anh đi đây.” Lục Hách Dương nói. Anh đóng cửa lại, đi đến cầu thang, chưa đi xuống được mấy bước thì nghe tiếng mở cửa rất nhẹ, quay đầu lại đã thấy Hứa Tắc đang ở sau khe cửa nhìn anh cách một cánh cửa chống trộm, sau đó Lục Hách Dương bàn tay với cậu.
Sau khi đi xuống một tầng, Lục Hách Dương chợt nhận ra mùa hè đã qua hơn một nửa, hoa dành riêng trong khu dân cư cũng không còn nở nửa, chỉ có thể có mùi cây và gió được tìm thấy.
Đợi đến khi Lục Hách Dương biến mất trong hành lang Hứa Tắc mới đóng cửa lại, quay trở lại phòng và mở cửa, mở cửa sổ và cúi đầu nhìn xuống từ bệ cửa sổ.
Khoảng nửa phút sau, bạn nhìn thấy Lục Hách Dương ra khỏi hành lang. Sau khi đi vài bước, Lục Hách Dương xoay người lại, trả lời đầu lên qua những chiếc lá mô đưa đưa. Ánh sáng cho vay khoan dung lên người anh, lá cây mô-đun đưa ra như sóng, Lục Hách Dương đứng dưới tàng cây ban đêm giống như đứng trên đáy biển xanh sâu. Trăng đêm nay thật ra rất đẹp nhưng Hứa Tắc lại không nhìn đầu lên nhìn mà chỉ nhìn xuống chỗ xa từ bệ cửa sổ, nhìn xuống mặt trăng trên biển.
hôm nay Hứa Tắc không thể đi ngủ sớm mà làm đề đến nửa đêm. Trước khi đi ngủ, bạn mở ngăn kéo cuốn sổ nhỏ ra, Cô gái đến trang có mười hai hình tròn rồi cô sang một trang khác, ở hàng đầu tiên đặt bút viết về ngày hôm nay, sau đó kẻ một đường ngang.
Có thể chữ "正" này sẽ không bao giờ được viết hoàn chỉnh(*), hoặc viết chưa xong phải dừng lại, nhưng không sao cả.
Đối với Hứa Tắc, khởi đầu bằng một con đường ngang như vậy đã là một kết thúc không tiếc tiếc.
—
(*) giải thích chỗ này một chút, chữ "chính" (正) trong tiếng Trung có 5 nét (minh họa cách viết bên dưới), nên thường ở bên Trung người ta hay dùng chữ này để đếm số lần, tương tự như Việt Nam mình hay vẽ một ô vuông có một đường chéo để đếm vậy á, thì nét đầu tiên của chữ này là ngang hoàn hảo, bạn Tiểu Tắc vẽ một đường ngang của chữ "chính" giống như đang đếm số lần mình còn ở bên bạn Lục vậy 🥺
Một lúc sau, Hứa Tắc dừng lại ở đó, cơ thể và đôi mắt đều cứng đờ, cậu cố gắng nhớ lại những lời cấm đầu của Lục Hách Dương nhưng không thể nhớ được, chỉ có thể nhớ lại một ý nghĩa đại khái.
Lục Hách Dương nhìn thấy Hứa Tắc hơi mở mắt sau khi lười người ra một hồi lâu, lại chậm rãi chớp mắt, sau đó anh nghe thấy Hứa Tắc trả lời: “Chưa từng.”
Câu trả lời nằm trong dự liệu, đôi khi yêu thích và yêu thích là hai chuyện khác nhau, nếu muốn tìm một người trên đời chưa từng nghĩ đến công việc giao du với Lục Hách Dương, Hứa Tắc nhất định là một trong số họ. Cậu thích Lục Hách Dương, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu muốn hoặc có đủ can đảm để ở bên Lục Hách Dương, cảm xúc bình thường của một người rất khó được phản xạ ánh sáng ở Hứa Tắc.
“Phải vậy không?” Lục Hách Dương cười, hiện lên chút tiếc nuối nói: “Làm người ta hơi xúc thương đó.”
Bây giờ Hứa Tắc phải mất vài giây mới nghe vào những lời Lục Hách Dương nói, sau đó tiến hành lý giải. Cậu nói: “Tôi không có ý đó.”
“Vậy thì có ý gì?” Lục Hách Dương cũng hỏi bạn như vậy.
“Không phải…” Hứa Tắc không biết nên biểu đạt và giải thích như thế nào, bạn cố gắng sắp xếp ngôn từ nhưng cuối cùng chỉ có thể thừa nhận, “Tôi chưa từng nghĩ tới.”
Từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ tới, lúc ngủ cũng chưa bao giờ mơ tới giấc mơ đẹp như thế. Hứa Tắc cho rằng mình đã nhận được từ Lục Hách Dương nhiều hơn mong đợi rất nhiều thứ, cậu không tham lam, cho dù một ngày nào đó Lục Hách Dương muốn lấy lại tất cả, cậu cũng sẽ thành thật trả lại mọi thứ cho vốn chủ sở hữu.
Hứa Tắc cho rằng Lục Hách Dương nhất thời hứng thú nên mới hỏi câu này, nhưng cậu vẫn thành thật trả lời, thể hiện thái độ của mình với Lục Hách Dương. Chưa từng nghĩ sẽ ở bên cậu, một chút cũng chưa từng nghĩ tới, cậu không cần lo lắng.
Nhưng Lục Hách Dương lại nói với cậu: “Nếu chưa từng nghĩ tới thì bây giờ hãy nghĩ đi.”
Những lời này lại tạo cho những gì Hứa Tắc vừa lý giải một lần nữa rối tung lên, cậu gần như khó hiểu mày mày: “Cái gì?”
“Nghĩ đến việc ở bên nhau.” Hai tay Lục Hách Dương chụp lấy quai hàm của Hứa Tắc, dùng lòng bàn tay ôm má cậu, “Còn nữa, sau này bất kể là muốn biết điều gì thì cứ hỏi tôi, tôi đều sẽ trả lời.”
Anh lại nhìn Hứa Tắc thêm hai giây, thả tay xuống, mở cửa nói: “Tài tài đang ở cổng trường, lát nữa tôi phải đi, trên đường cậu đạp xe về nhà cẩn thận.”
Xem Hứa Tắc không trả lời, Lục Hách Dương nhắc nhở cậu: “ Nói biết rồi đi.”
Ánh mắt của Hứa Tắc cuối cùng chuyển chuyển, giống như một người máy được sạc đầy. Cậu nhìn Lục Hách Dương nói: “Biết rồi.”
“Được.” Lục Hách Dương cười với bạn, đi ra khỏi tắm tắm.
Sau khi Lục Hách Dương tắm xong thì Hứa Tắc vừa gấp khăn tắm trong tay lại, cậu cũng không biết vì sao lại gấp, thế là lại mở ra treo lên móc ở bên rìa.
“Tôi đi đây.” Giọng Lục Hách Dương vang vọng trong phòng tắm yên không, “Cậu về sớm một chút.”
“…… Được.”
Buổi tối, Hứa Tắc về nhà tắm rửa, đánh răng rửa mặt rồi làm đề hơn một tiếng, tờ đề là của Hạ Uý, gia sư đã đưa cho quá nhiều mà đánh răng thật sự không muốn làm nên đã đưa cho Hứa Tắc. Những thứ này đối lập với Hứa Tắc mà nói là rất hữu ích bởi vì tất cả các câu hỏi trong đó sẽ không xuất hiện trong sách giáo khoa hay sách tham khảo được bán thông qua các kênh thông thường.
Sau khi đối chiếu đáp án và nghiên cứu cách giải quyết cho những câu sai, Hứa Tắc bắt đầu ngước người.
Cậu vẫn luôn cảm giác giác lênh đênh không chân thật, giống như nghèo khó lâu lân được một trăm vạn, phản ứng đầu tiên của cậu không phải là vui mừng mà là hoang mang, khó hiểu và lo lắng.
Màn đêm bên ngoài nổi gió lên, thổi lá cây phát ra âm thanh như sóng biển. Một lúc sau, Hứa Tắc nghe thấy tiếng gõ cửa, không quá vang nhưng cậu lại đột nhiên chạy lên, chốc lát nữa làm thay đổi chiếc ghế lúc đứng dậy.
Hứa Tắc rút có rất nhiều công việc phải suy nghĩ và cân nhắc, cả người lùi về dòng suy nghĩ trong trí, nhưng khi nhìn thấy mặt mặt cười nhàn nhạt của Lục Hách Dương và mái tóc có chút rối tung trong gió của anh, Hứa Tắc quyết định dừng lại phiền toái.
Lục Hách Dương không phải là một trăm vạn nhưng mãi mãi tốt hơn và quý giá hơn nhiều nên với một trăm vạn, tương lai sau này cũng sẽ không được gặp. Hứa Tắc nhận ra rằng, kể từ khi bắt đầu, mình cũng chưa bao giờ cân nhắc đến lựa chọn "từ chối", cậu vĩnh viễn sẽ không bao giờ có thể từ chối Lục Hách Dương, mặc dù cậu lưu ngập tràn và không có vấn đề gì với vấn đề này.
Cổ đai khắc nghiệt, cơ thể không thể sinh ra phản xạ, một tay Hứa tắc lên đấm cửa, căng thẳng đến chính mình lại vô thức chặn Lục Hách Dương ở ngoài cửa.
“Trong nhà còn có người khác sao?” Lục Hách Dương khách đứng ở cầu thang hỏi cậu.
“Không có.” Hứa Tắc lùi lại một bước, đưa cửa ra xa hơn một chút.
Cậu nhìn thấy một tập tài liệu trong tay Lục Hách Dương, biết Lục Hách Dương chắc chắn là có việc làm mới qua đây.
Vào phòng, Lục Hách Dương ngồi xuống điện thoại trước bàn học, đưa ra đề của Hứa Tắc sang một bên, lấy ra một nhịp tài liệu và bút ký từ trong túi hồ sơ, sau đó quay đầu nhìn Hứa Tắc đang bên giường: “Lại đây.”
Hứa đi Tắc qua, Lục Hách Dương ôm eo cậu, chân trái của anh chuyển đến phía sau Hứa Tắc để cậu ngồi lên đùi mình.
“Tắm rồi à?” Lục Hách Dương Giảm vai Hứa Tắc để rồi hỏi.
Hứa Tắc chưa bao giờ ngồi trên đùi người khác nên lúc này đây nhìn rất chậm, gõ đầu.
“Hỗ trợ này, ký tự.” Lục Hách Dương đưa bút cho Hứa Tắc, chỉ vào một vị trí ký tên.
Không xem xem là tài liệu gì, thậm chí chí cũng không cần hỏi, Lục Hách Dương bảo Hứa Tắc ký thì Hứa Tắc sẽ ký. Lần như từng bước, tổng cộng ký khoảng hơn mười chữ ký, mãi đến khi Lục Hách Dương nói “Đã xong” thì Hứa Tắc mới đóng thắt bút lại, đặt lên bàn.
“Không hỏi xem là sao?” Lục Hách Dương gõ tai Hứa Tắc.
Hứa Tắc nhìn ngó muỗi trên bàn, lỗi tai bị Lục Hách Dương làm cho bị nhột, cậu hơi thở cổ lại, hỏi: “Là gì vậy?”
“Khế ước bán thân.” Lục Hách Dương trả lời.
“Bán cho ai?” Hứa Tắc Thử tiếp tục trò đùa.
Lục Hách Dương cười, hỏi ngược: “Cậu muốn bán cho ai?”
Hứa Tắc đầu nhìn Lục Hách Dương một cái, sau đó rất nhanh đã quay tiếp đi tiếp tục nhìn mặt bàn, cậu cảm thấy mình thực sự không thích hợp nói đùa cùng người khác, thấp giọng nói: “Không có.”
“Là một số tài khoản được hỗ trợ, thanh toán và bảo hiểm.” Đầu ngón tay Lục Hách Dương đặt lên mép tài liệu, sắp xếp chúng cho ngang hàng thẳng vàng, “Có thể trước đây có một số cậu bé chưa hiểu rõ nên đã không đăng ký, tôi đã sắp xếp những điều kiện phù hợp với bà ngoại cậu.”
“Viện điều dưỡng tư nhân cũng có thể được thanh toán sao?”
“Có thể, bạn có thể hoàn thành một phần tiền viện và chi phí y tế.” Lục Hách Dương bình tĩnh trả lời.
Hứa Tắc có phòng nghi ngờ nhưng bây giờ suy nghĩ có phòng bệnh, không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu. Cậu nói: “Nếu có thời gian có thể gửi cho tôi một bản sao file mềm được không?”
"Có thể." Lục Hách Dương nói.
Ngay cả khi không gửi Hứa Tắc cũng sẽ tìm đủ loại lý do cho anh, nghĩ hạn như quá bận, quên mất, vv… để Lục Hách Dương không có nhiều gánh nặng tâm lý.
Anh hỏi lại Hứa Tắc: “Còn điều gì muốn nói không?”
Hai tay Hứa Tắc lại thành bấm đấm đặt trên bàn, im lặng vài giây mới hỏi: “Tại sao lại nói là học kỳ này không đến lớp thường xuyên được?”
Ở phía sau, Lục Hách Dương nhìn thấy vai Hứa Tắc có hơi lại khi hỏi xong câu hỏi này, chứng tỏ Hứa Tắc thực sự muốn biết lý do.
“Bởi vì có thể là tôi phải vào trường quân đội.” Lục Hách Dương tay phải ra, đuổi hai ngón tay vào cú đấm của Hứa Tắc để cậu chân thẳng bàn tay ra, “Nếu đăng ký vào trường quân đội thì nội dung bài kiểm tra lý thuyết và thể chất sẽ đặc biệt, vì vậy cần phải có các lớp học bù và huấn luyện viên bổ sung, cũng như tham quan trường quân đội và cơ sở quân sự trước đây.”
Hứa Tắc như không phản ứng, một lát sau mới quay lại hỏi: “Học trường quân đội?”
Cậu cho rằng sau này Lục Hách Dương nhất định sẽ tham gia chính trị, mặc dù dù sau tốt nghiệp trường quân đội cũng có thể đi vào bộ máy chính trị nhưng Đại học Liên minh rõ ràng là dễ dàng hơn gấp trăm lần so với trường quân đội. Nếu mục tiêu cuối cùng giống nhau, Lục Hách Dương làm như vậy đồng nghĩa với việc đi một vòng lớn, trừ khi anh cũng có ý định tiếp xúc với giới quân sự.
“Đúng vậy.” Lục Hách Dương đáp.
“Là gia đình yêu cầu sao?” Giọng nói của Hứa Tắc rất cẩn thận, bởi vì không biết hỏi như vậy có được xem là vượt quá giới hạn hay không.
“Không phải.”
"Bát thì tốt" —— câu này Hứa Tắc không nói ra miệng nhưng cả người đã thả lỏng một chút.
“Sáng mai tôi phải ra nước ngoài tham gia luyện tập đầu tiên, ước chừng một hai tuần.” Lục Hách Dương nắm lấy vai Hứa Tắc để cậu quay đầu nhìn lại mình, “Không chỉ một hai tuần mà sau này có thể mất nhiều thời gian hơn.”
Không đề cập đến kỳ thi tuyển sinh của trường quân đội mà là về mọi mặt, đều cần một thời gian dài và một đường dài để đi.
“Không sao đâu.” Hứa Nói Tắc.
Bọn họ nếp nhăn là hai đường thẳng song song không giao nhau, mỗi người đều có việc phải làm và hoàn thành, Lục Hách Dương sẵn lòng hát khi có thời gian, quay lại nhìn cậu một cái vậy là tốt rồi, Hứa Tắc không có yêu cầu gì khác.
… Không, có yêu cầu, có yêu cầu.
Hứa Tắc vào cổ tay của Lục Hách Dương, giữ hờ nó trong tay, cậu không nhìn vào mắt Lục Hách Dương và cũng không biết là đang nhìn đi đâu, giọng nói cũng trở nên trầm hơn: “Nếu một ngày nào đó, lúc cậu thật sự muốn rời đi, có thể nói tiếng tạm biệt với tôi không?”
Bất kể mối quan hệ này có thể kéo dài bao lâu, bánh kẹp lại, Hứa Tắc cần Lục Hách Dương tự mình nói rằng sẽ kết thúc giấc mơ hão huyền thoại này, chỉ cần là Lục Hách Dương nói ra thì cậu nhất định tỉnh dậy ngay lập tức, sẽ không sơn lại giả vờ như không nghe thấy.
Tạm biệt có nghĩa là một lời chia tay chính thức, không phải muốn Lục Hách Dương hứa hẹn gặp lại cậu vào lần sau.
Gió bên ngoài cửa sổ vẫn thổi, Lục Hách Dương đặt tay lên eo Hứa Tắc, đảm bảo rằng alpha nhìn giống như đoá bồ công anh sẽ không bị thổi bay. Anh nói: “Anh sẽ.”
Không chỉ một lần Lục Hách Dương có thể cảm nhận được bi quan trên người Hứa Tắc, có thể ngay cả bản thân Hứa Tắc cũng không nhận ra điều đó, điều có tiến bộ hơn là lần này Hứa Tắc không âm thầm bi quan nữa mà ít nhất là đã có thể nói ra rồi.
Lục Hách Dương cũng không ở lại quá lâu, lúc này anh chuẩn bị rời đi Hứa Tắc còn cầm khăn giấy phía bên cạnh bàn, cúi đầu nhìn cẩn thận. Lục Hách Dương Khuyên cậu: “Chắc chắn là không làm ra những chỗ đó nhỉ.”
“…” Hứa Tắc đặt khăn giấy xuống, vang đầu lên, trên mặt và môi có hơi đỏ nhưng con lại ánh sáng ngoài ý muốn. Cậu hơi kéo chiếc áo phông nhàu nát xuống, đi theo sau Lục Hách Dương.
Trước khi mở cửa, Lục Hách Dương quay lại nhìn Hứa Tắc. Cung phản xạ của Hứa Tắc có hơi dài, hoặc sau cảm giác Khó tin và lo lắng bi quan truy cập cũng cảm thấy vui vẻ, cho nên trên mặt phải như hiện lên ý cười nhà nhạt, là phong cách vẻ không thể nói ra mà chỉ có thể bạn ngu ngốc vui vẻ xuất hiện.
“Em ngốc thật đấy.” Lục Hách Dương cười, ấn vai Hứa Tắc, hôn lên miệng cậu một cái.
Đôi mắt Hứa Tắc vẫn sáng bóng, cậu ý tay Lục Hách Dương, vài giây sau đã buông ra để không làm lãng phí quá nhiều thời gian của Lục Hách Dương.
“Anh đi đây.” Lục Hách Dương nói. Anh đóng cửa lại, đi đến cầu thang, chưa đi xuống được mấy bước thì nghe tiếng mở cửa rất nhẹ, quay đầu lại đã thấy Hứa Tắc đang ở sau khe cửa nhìn anh cách một cánh cửa chống trộm, sau đó Lục Hách Dương bàn tay với cậu.
Sau khi đi xuống một tầng, Lục Hách Dương chợt nhận ra mùa hè đã qua hơn một nửa, hoa dành riêng trong khu dân cư cũng không còn nở nửa, chỉ có thể có mùi cây và gió được tìm thấy.
Đợi đến khi Lục Hách Dương biến mất trong hành lang Hứa Tắc mới đóng cửa lại, quay trở lại phòng và mở cửa, mở cửa sổ và cúi đầu nhìn xuống từ bệ cửa sổ.
Khoảng nửa phút sau, bạn nhìn thấy Lục Hách Dương ra khỏi hành lang. Sau khi đi vài bước, Lục Hách Dương xoay người lại, trả lời đầu lên qua những chiếc lá mô đưa đưa. Ánh sáng cho vay khoan dung lên người anh, lá cây mô-đun đưa ra như sóng, Lục Hách Dương đứng dưới tàng cây ban đêm giống như đứng trên đáy biển xanh sâu. Trăng đêm nay thật ra rất đẹp nhưng Hứa Tắc lại không nhìn đầu lên nhìn mà chỉ nhìn xuống chỗ xa từ bệ cửa sổ, nhìn xuống mặt trăng trên biển.
hôm nay Hứa Tắc không thể đi ngủ sớm mà làm đề đến nửa đêm. Trước khi đi ngủ, bạn mở ngăn kéo cuốn sổ nhỏ ra, Cô gái đến trang có mười hai hình tròn rồi cô sang một trang khác, ở hàng đầu tiên đặt bút viết về ngày hôm nay, sau đó kẻ một đường ngang.
Có thể chữ "正" này sẽ không bao giờ được viết hoàn chỉnh(*), hoặc viết chưa xong phải dừng lại, nhưng không sao cả.
Đối với Hứa Tắc, khởi đầu bằng một con đường ngang như vậy đã là một kết thúc không tiếc tiếc.
—
(*) giải thích chỗ này một chút, chữ "chính" (正) trong tiếng Trung có 5 nét (minh họa cách viết bên dưới), nên thường ở bên Trung người ta hay dùng chữ này để đếm số lần, tương tự như Việt Nam mình hay vẽ một ô vuông có một đường chéo để đếm vậy á, thì nét đầu tiên của chữ này là ngang hoàn hảo, bạn Tiểu Tắc vẽ một đường ngang của chữ "chính" giống như đang đếm số lần mình còn ở bên bạn Lục vậy 🥺
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook