Tuấn Khải và Quỳnh Hoa nắm tay nhau ở sân bay, Tuấn Khải luôn thể hiện mình là người bạn trai tâm lý và quan tâm tới bạn gái
– Quỳnh Hoa em có mệt lắm không?
– Dạ em không mệt ạ, em thấy rất vui vì được đi chơi cùng với anh ạ.

– Anh cũng rất vui , giờ anh đưa em về nhà nhé?
– Vâng ạ.

.

Tuấn Khải và Quỳnh Hoa mải nói chuyện với nhau nên không để ý Ngọc Bích đã đi tới trước mặt hai người và nói
– Hai người đi chơi có vui không?
Nhìn thấy tôi Tuấn Khải mặt tái lại, còn Quỳnh Hoa bình thản như không có chuyện gì, chắc cô ta nghĩ sẽ giống như hai lần trước tôi sẽ không giám làm gì cô ta nên cô ta không sợ đây mà, nhưng cô ta đã nhầm to rồi, lần này cô ta sẽ biết thế nào là cướp chồng người khác.

– Ngọc Bích… sao em biết anh về mà ta đón thế ?
– Anh đi công tác với cô ta ư?
– À ừ, anh đi công tác cùng với Quỳnh Hoa ,anh mua rất nhiều quà cho em và con đấy.

– Anh đi hú hí với cô ta mà anh giám nói là anh đi công tác sao, đồ khốn nạn , anh định lừa dối tôi đến bao giờ nữa hả, thời gian qua tôi sống tử tế với anh quá rồi phải không?
Tuấn Khải chưa kịp thanh minh thì tôi đã đấm thẳng vào Tuấn Khải một phát khiến anh ta lảo đảo tôi xoay người đạp thẳng vào mặt anh ta một phát nữa khiến anh ta ngã ngửa về đằng sau, máu mồm máu mũi anh ta ộc ra anh ta ú ớ không nói được câu gì vì quá đau, Quỳnh Hoa thấy Tuấn Khải bị đánh cô ta hoảng quá cô ta bỏ chạy tôi liền túm tóc cô ta kéo giật mạnh về phía sau rồi tôi tát vào mặt cô ta liên hoàn … trong khi cô ta đang choáng váng thì tôi bóp cổ cô ta vừa bóp cổ cô ta tôi vừa nghiến răng:
– Mày giám cướp chồng tao ư… vậy thì hôm nay mày ch/ết đi… ch/ết đi đồ khốn.


.

Quỳnh Hoa giãy dụa nhưng lúc này tôi đang điên lên rồi thì làm sao cô ta giãy nổi, tôi bóp cổ khiến cô ta lè lưỡi ra nước mắt nước mũi dàn duạ, tới lúc mọi người can ngăn thì tôi đã đấm cho đôi mèo mả gà đồng một trận tơi tả rôì , thời gian qua tôi luyện đấm bốc chỉ chờ tới ngày hôm nay thôi.

Sau đó cả 3 người chúng tôi bị đưa lên đồn công an , Tuấn Khải sợ mọi chuyện vỡ lở ra thì người bị mang tiếng xấu nhiều nhất chính là anh ta nên anh ta vội vàng giải thích với mọi người là không có chuyện gì cả sau đó anh ta nộp tiền phạt rồi cả 3 chúng tôi được thả ra, tôi cũng nghĩ lại và tôi không muốn sự nghiệp của mình bị huỷ hoại vì hai người bọn họ nên tôi im lặng và không gây sự với bọn họ nữa, thay vào đó lần này về nhà tôi quyết định sẽ ly hôn để chấm rứt hôn nhân với người đàn ông tệ bạc này, ngày hôm nay đánh bọn họ như vậy là đủ rồi.

Tôi lái xe về nhà một mình còn Tuấn Khải chở Quỳnh Hoa vào bệnh viện vì cô ta đã bị tôi đấm cho mặt mũi bầm dập và lung lay răng cửa rồi.

Còn Tuấn Khải mặt mũi cũng bầm dập không kém hai con người mặt mũi đầy thương tích chở nhau tới bệnh viện.

Ngồi trên xe ô tô tới bệnh viện Quỳnh Hoa gào khóc ầm ĩ lên
– Sao anh để chị ta đánh em tới mức này hả, răng em gãy luôn rồi này, anh nhìn đi nhìn đi.

Tuấn Khải nắm tay Quỳnh Hoa và nịnh
– Anh xin lỗi em, anh cũng bị đánh mà, giờ anh đưa em vào bệnh viện kiểm tra vết thương nhé, rồi hôm nào anh đưa em đi lắp răng giả nhé?
– Tại sao khi nãy anh lại nộp phạt và xin cho chị ta hả?Đáng lẽ anh phải để cảnh sát bắt giam chị ta chứ?
– Quỳnh Hoa à….

anh làm vậy vì muốn tốt cho em đó.

– Tốt cái gì chứ?
– Em thử nghĩ mà xem nếu chuyện này vỡ lở ra đến tai bố em thì chúng ta phải làm sao chứ, bố em sẽ giận em sẽ trách mắng em rồi ông ý cắt hết những khoản đầu tư vào công ty anh thì phải làm sao chứ?

– Anh sợ cái gì chứ, bây giờ anh ly hôn với chị ta đi em sẽ nói chuyện với bố mẹ để chúng ta kết hôn, anh là con rể của bố em rồi thì anh không cần phải lo lắng chuyện đó nữa mà.

– Không được đâu, bố em biết chuyện bố sẽ không đồng ý đâu.

– Anh chưa nói thì sao anh biết bố không đồng ý chứ, hay là anh không muốn cưới em hả?
– Không phải vậy, anh rất muốn cưới em nhưng anh muốn công ty ổn định đã, lúc đó rồi anh ly hôn với Ngọc Bích và cưới em vẫn chưa muộn mà, em mới 24 tuổi em còn quá trẻ để kết hôn mà, em vội gì chứ?
– Thế bây giờ anh nói rõ ràng đi em phải chờ anh trong bao lâu nữa?
– Một năm nữa, em chờ anh một năm nữa anh sẽ ly hôn và cưới em.

– Anh nói chắc chắn chưa?
– Anh chắc chắn rồi anh hứa đấy.

Chỉ cần vài câu nói thôi mà Tuấn Khải đã xoa dịu được cơn giận của Quỳnh Hoa, cô ta lại nghe theo lời của Tuấn Khải, Tuấn Khải đưa cô tới bệnh viện để sử lý vết thương sau đó anh đưa cô về nhà, chỉ cần vài câu nói và cái ôm tình cảm của anh ta mà Quỳnh Hoa đã ngoan ngoãn nghe theo anh ta như một con cún con….

….

Quỳnh Hoa bước vào nhà cô lấy khăn che mặt nhưng mẹ cô đã nhanh chóng phát hiện ra bà đi theo cô vào phòng và nói
– Mặt con bị làm sao vậy hả, ? Sao con lại bị thương như vậy hả?
Quỳnh Hoa ngập ngừng nói
– Con bị ngã xe ạ.


.

con không sao ạ?
– Con nói dối, mẹ nhìn là mẹ biết con bị đánh đúng không, con bị vợ của thằng Khải đúng không?
– Không… không phải ạ.

– Con đừng nói dối mẹ nữa… thằng Khải không bảo vệ được con sao?
Lúc này Quỳnh Hoa mới thở daì và nói
– Anh Khải cũng bị đánh ạ.

– Vô dụng, con thấy con ngu ngốc chưa hả , bao nhiêu người tốt con không chọn con lại chọn cái người đã có vợ giờ thì con thấy cái giá phải trả của con chưa hả?
– Chị ta có võ mẹ ạ… chị ta đấm con như bao cát ý, con đau quá mẹ ạ.

– Khốn nạn, mẹ sẽ đi tìm nó.

.

mẹ sẽ không tha cho nó đâu.

– Thôi mẹ ơi, bây giờ mẹ mà làm ầm lên đến tai bố con là ch-ết con đó mẹ ạ.

– Nhưng mà để nó nhởn nhơ như thế sao được hả???
– Thôi con xin mẹ anh Khải nói một năm nữa sẽ ly hôn với chị ta để cưới con rồi ạ.

– Một năm nữa mới ly hôn sao? Sao lâu quá vậy hay là nó cũng chỉ lợi dụng con thôi?

– Mẹ yên tâm con đã có cách khiến anh ấy phải ly hôn sớm rồi ạ, muộn nhất là hai tháng nữa là anh ấy phải ly hôn thôi , đời nào con chờ anh ấy một năm chứ, con đâu có ngu ngốc đâu ạ.

– Cách gì vậy hả?
– Mẹ cứ chờ đi rồi biết ạ.

– Thế chuyện bị đánh phải cho qua cho nó sao?
– Vâng mẹ ,thôi coi như con lùi một bước để tiến 2 bước ạ.


Quỳnh Hoa nghĩ mọi chuyện đơn giản quá cô ta đang nghĩ lùi một bước để tiến hai bước nhưng cô ta đâu biết rằng cô ta bước 2 bước là cuộc đời cô ra rơi xuống vực sâu luôn rồi, những người ngu ngốc thì sẽ không bao giờ tìm được con đường nào tốt cho mình được.


Tuấn Khải lái xe trở về nhà cả đoạn đường anh nghĩ ta bao nhiêu là cách để làm lành với vợ , về tới nhà anh thấy Ngọc Bích đã thu dọn hết quần áo của anh vào vali ảnh cưới cô đã hạ xuống tất cả ảnh của hai vợ chồng cô đã tháo xuống và để hết ở giữa cửa nhà, Tuấn Khải đã hiểu mọi chuyện nhưng anh vẫn giả vờ hỏi
– Em chưa ngủ à, con trai đâu rồi em?
– con trai sang bên bà ngoại rồi, hôm nay không có con trai ở nhà chúng ta giải quyết cho xong chuyện của chúng ta đi.

Ngay lập tức Tuấn Khải lại làm cái trò ôm chân vợ và khóc lóc
– Vợ à, anh sai rồi anh xin lỗi vợ, vợ nghe anh giải thích được không?
– Ly hôn đi, tôi quá mệt mỏi với anh rồi, giờ tôi để anh được tự do đấy sau này anh có thể công khai với cô ta mà không cần phải lén lút sau lưng tôi nữa.

– Em hãy nghe anh giải thích được không, lần này anh đi cùng cô ta là lần cuối rồi em à, anh và cô ta đã thống nhất là dừng lại vì bản thân cô ấy không muốn làm người thứ 3 nữa, thế nên anh và cô ta đã chấm rứt rồi mà, anh xin em đấy em hãy tin anh nốt lần này đi mà,sau này anh hứa sẽ bù đắp cho em tất cả , thời gian qua do công ty anh trục trặc nên anh mới như vậy mà, em cho anh một cơ hội nữa được không?
– Anh đừng có nhiều lời nữa… biến ta khỏi cuộc đời tôi…
Người đàn ông hàng xóm đang đứng trên tầng và lặng im quan sát sang nhà kế bên và nghĩ trong đầu
” Nếu một ngày cô thấy mệt mỏi , hãy nhìn lại phía sau nhé, tôi sẽ luôn ở đây và chờ cô”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương