Lời Hứa Của Giản Trì
-
Chương 36
Thế nhưng điều tiếc nuối chính là, ngay cả lúc chú tâm chạy bộ cô gái ấy cũng không phá lệ phát hiện mình đang bị quan sát, thậm chí không biết đã gặp qua nam thần khí chất vượt trội luôn chạy bộ cùng mình vào sáng sớm. Mãi đến sau này trong thư viện từng có lần tiếp xúc thân mật ngoài ý muốn, hai người mới xem như chính thức gặp mặt.
Khi đó Cốc Trì đối với cô có hơi liều lĩnh chân chất,Diendanlequydon nhưng nhiều hơn là biểu hiện sự vui mừng và quan tâm đến cô. Đáng tiếc năm năm trước, anh không giỏi thể hiện tình cảm của mình. Nên khi anh manh mẽ áp đặt thân phận với người thân yêu hòng gia tăng tình cảm, cô liền kháng cự rõ ràng và không thoải mái khiến anh nảy sinh một giác không rõ muốn cưng chiều, vì vậy anh đã sớm hình thành thói quen chạy bộ cùng cô lúc sang sớm. Đến lúc cô và Bộ Ôn Nhu quay về anh đã chờ ở cửa trường học rồi một màn phát sinh, chuyện kế tiếp cuối cùng cũng đột phá tiến triển.
Ngày thứ hai cô từ trước đến nay chưa từng vắng mặt buổi học thể dục, Cốc Trì từ Ôn Nhu biết được ngọn nguồn câu chuyện sau đó liền xông đến phòng ngủ cô, dưới con mắt mọi người ôm cô đi, đưa đến bệnh viện. Giản Nặc cả đêm sốt cao, khi tỉnh lại Cốc Trì đã nằm thiếp đi trên giường bệnh, mà tay lại được anh nắm chặt.Ddieenddanleequyddon
Đó là lần đầu tiên họ nắm tay nhau, cảm giác ấy, mềm mại thâm nhập vào tâm. Trong nháy mắt, lòng cô đã hòa tan. DiendanlequydonTrừ cha mẹ, anh là người đầu tiên lúc cô ngã bệnh lại thức đêm chắm sóc bên người.
Tình cảm biến hóa có thể không phân rõ giới tuyến, chỉ là phát sinh trong nháy mắt. Cô gái suy yêu ngắm nhìn anh đang ngủ say, trong lòng dâng lên tình cảm vô biên. Đối với người xa lạ như Cốc Trì, bỗng nhiên có tình cảm không hiểu rõ.
Có lẽ trải qua thời gian dài, dường như không chịu được ánh mắt sáng rực của Giản Nặc, Cốc Trì tỉnh dậy. Giơ tay sờ sờ chạm nhẹ trán cô đã đỡ nóng, anh hướng cô nở nụ cười, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Có nơi nào cảm thấy không thoải mái? Cổ họng có đau hay không? Đầu sao rồi, còn đau hay không?” Thấy cô nhẹ nhàng lắc đâu, anh lần nữa hỏi: “Em có đói bụng không? Muốn ăn cái gì, anh đi mua?”
Giản Nặc tiếp tục lắc đầu, bàn tay bé nhỏ nắm lại tay anh một cách tự nhiên, mở miệng thì giọng có chút khàn khàn: “Cám ơn anh.”. Âm thanh vừa ngừng, vốn khuôn mặt không có chút huyết sắc lại hiện lên nhàn nhạt đỏ ửng, theo bản năng vì động tác của mình mà cô thấy xấu hổ.
Anh cúi đâu, vẻ mặt thản nhiên dịch góc chăn giúp cô, Giản Nặc nhìn thấy khóe môi mỏng nâng lên nụ cười, lại nghe thấy giọng anh lẩm bẩm than thở: “Giống như từ khi quen biết luôn khiến cho anh phiền lòng.”DDLQD
“Thật xin lỗi, em không phải cố ý.” Dáng vẻ ủy khuất lộ mấy phần đơn thuần trẻ con.
Cốc Trì đưa tay, thân mật xoa nhẹ đầu cô nhìn cô bằng ánh mắt thật trìu mến: “Cố ý cũng không sao, như thế cũng rất tốt.”
“Ân?” Giản Nặc cau mày, không hiểu nhìn anh. Anh chỉ nâng khóe môi, cười rất bí hiểm.
Giản Nặc có lẽ không biết cô lúc đó có bao nhiêu khả ái, nhưng Cốc Trì lại nhớ rất rõ, bên trong con ngươi trong suốt là mơ hồ nghi ngờ thêm vẻ ngây thơ trên gương mặt suy yếu vì bệnh khiến anh bỗng nhiên muốn nói với cô suy ngĩ trong lòng, thế mà, cuối cùng vẫn nhịn được.
Giản Nặc lần đó vì đau dạ dày và cảm cúm dẫn đến sốt cao, nằm viện hai ngày. Lúc đó Ôn Nhu và chị em trong phòng ngủ tan học liền đến thăm cô, mà Cốc Trì lại dốc lòng xin phép giáo viên nghỉ học một tấc không rời chăm sóc cô. Giản Nặc từ lúc sinh ra đến giờ chưa bao giờ cùng người khác phái ở lâu như vậy, mặc dù trên danh nghĩa là bạn gái của anh, nhưng cô vẫn thủy chung cho rằng vì sự kiện giúp nhau giải vây ở thư viện mới được vậy, nên cảm thấy quan hệ giữa họ không đủ để anh chăm sóc mình như thế, gần như có như không cự tuyệt sự quan tâm của anh, thậm chí khẩn trương không biết nói gì với anh. Mà Cốc Trì, mặc dù bây giờ không thể thong dong chững chạc, thậm chí đối mặt với tâm tình của cô cũng không khỏi khẩn trương thường không biết nói gì với cô, nhưng anh vẫn cố biểu hiện như bình thường, ít nhất Giản Nặc chưa từng phát hiện anh không được tự nhiên.
Hai ngày đối với khác thì hết sức bình thường, nhưng đối với Cốc Trì và Giản Nặc lại là những ngày có ý nghĩa đặc biệt, lúc Cốc Trì thường nhìn với ánh mắt dịu dàng thì cô luôn đỏ mặt, Giản Nặc hiện tại có thể tiếp nhận hành động bá đạo nhưng lại rất chiều chuộng của anh nên đã nhanh chóng hạ xuống lòng phòng bị. Khoảng cách giữa người với người có lẽ không thể đong đếm chính xác, hai người tính cách thói quen khác nhau, cứ như vậy một lần không ngờ đến lại muốn cùng kết hợp cuộc sống với nhau. Từ đó về sau, mãi mãi không rời.
Ngày xuất viện đó, Cốc Trì tự mình đưa Giản Nặc về phòng ký túc xá, nhớ đến lúc cô từ chối, anh liền nói: “Làm việc phải đến nơi đến chốn, anh đưa em đi đương nhiên phải có trách nhiệm đón về.” Sau đó liền kéo tay cô, một đường dắt tay nhau vào ký túc xá.
Giản nặc vẫn còn suy nghĩ kỳ lạ tại sao ký túc xá nữ cấm nam sinh từ lâu nhưng Cốc Trì vẫn có thể tùy ý ra vào. Chỉ là loại câu hỏi không cần thiết này cùng với nghề nghiệp tương lai là luật sư nên tự nhiên Giản Nặc sẽ không đặt lời để hỏi, chắc là dáng dấp anh tương đối đẹp trai, nên dì mới phá lệ chiếu cố. Co từ trước đến nay luôn đơn thuần mà toan tính.
Cuộc sống trở về quỹ đọa vốn có, sau khi lành bệnh Giản nặc khôi phục thói quen chạy bộ. Ngày thứ hai, khi cô mở cổng ký túc xá, Cốc Trì đã đứng hòa vào giữa làn sương mù sáng sớm. Giống như trong lòng có linh cảm, lúc cô liền chần chờ không biết có nên lui về, anh chợt quay đầu nhìn về bên này, thần sắc bình tĩnh lộ chút vẻ an ủi.Ddieenddanleequyddon
Sáng sớm hôm đó luôn khắc sâu trong trí nhớ của Cốc Trì và Giản Nặc.Ddieenddanleequyddon Bọn họ không cách nào bỏ qua được tim đập nhanh từng nhịp, và ánh mắt nóng bỏng như đang khóa chặt nhau,DDLQD phảng phất trong nháy mắt như chạm sâu đến tận linh hồn, mãnh liệt không ai có thể kháng cự.
Tay gác trên cửa nhẹ thõng xuống, thời điểm đó trong lòng đã ra quyết định, Giản Nặc chậm chạp mà lạ kiên định đi về phía Cốc Trì, đứng trước mặt anh, nhìn thấy cánh tay anh vươn đến, sau đó là giọng nói trầm thấp hấp dẫn truyền vào tai, anh nói: “Tiểu Nặc, đến bên cạnh anh.”
Khi đó Cốc Trì đối với cô có hơi liều lĩnh chân chất,Diendanlequydon nhưng nhiều hơn là biểu hiện sự vui mừng và quan tâm đến cô. Đáng tiếc năm năm trước, anh không giỏi thể hiện tình cảm của mình. Nên khi anh manh mẽ áp đặt thân phận với người thân yêu hòng gia tăng tình cảm, cô liền kháng cự rõ ràng và không thoải mái khiến anh nảy sinh một giác không rõ muốn cưng chiều, vì vậy anh đã sớm hình thành thói quen chạy bộ cùng cô lúc sang sớm. Đến lúc cô và Bộ Ôn Nhu quay về anh đã chờ ở cửa trường học rồi một màn phát sinh, chuyện kế tiếp cuối cùng cũng đột phá tiến triển.
Ngày thứ hai cô từ trước đến nay chưa từng vắng mặt buổi học thể dục, Cốc Trì từ Ôn Nhu biết được ngọn nguồn câu chuyện sau đó liền xông đến phòng ngủ cô, dưới con mắt mọi người ôm cô đi, đưa đến bệnh viện. Giản Nặc cả đêm sốt cao, khi tỉnh lại Cốc Trì đã nằm thiếp đi trên giường bệnh, mà tay lại được anh nắm chặt.Ddieenddanleequyddon
Đó là lần đầu tiên họ nắm tay nhau, cảm giác ấy, mềm mại thâm nhập vào tâm. Trong nháy mắt, lòng cô đã hòa tan. DiendanlequydonTrừ cha mẹ, anh là người đầu tiên lúc cô ngã bệnh lại thức đêm chắm sóc bên người.
Tình cảm biến hóa có thể không phân rõ giới tuyến, chỉ là phát sinh trong nháy mắt. Cô gái suy yêu ngắm nhìn anh đang ngủ say, trong lòng dâng lên tình cảm vô biên. Đối với người xa lạ như Cốc Trì, bỗng nhiên có tình cảm không hiểu rõ.
Có lẽ trải qua thời gian dài, dường như không chịu được ánh mắt sáng rực của Giản Nặc, Cốc Trì tỉnh dậy. Giơ tay sờ sờ chạm nhẹ trán cô đã đỡ nóng, anh hướng cô nở nụ cười, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Có nơi nào cảm thấy không thoải mái? Cổ họng có đau hay không? Đầu sao rồi, còn đau hay không?” Thấy cô nhẹ nhàng lắc đâu, anh lần nữa hỏi: “Em có đói bụng không? Muốn ăn cái gì, anh đi mua?”
Giản Nặc tiếp tục lắc đầu, bàn tay bé nhỏ nắm lại tay anh một cách tự nhiên, mở miệng thì giọng có chút khàn khàn: “Cám ơn anh.”. Âm thanh vừa ngừng, vốn khuôn mặt không có chút huyết sắc lại hiện lên nhàn nhạt đỏ ửng, theo bản năng vì động tác của mình mà cô thấy xấu hổ.
Anh cúi đâu, vẻ mặt thản nhiên dịch góc chăn giúp cô, Giản Nặc nhìn thấy khóe môi mỏng nâng lên nụ cười, lại nghe thấy giọng anh lẩm bẩm than thở: “Giống như từ khi quen biết luôn khiến cho anh phiền lòng.”DDLQD
“Thật xin lỗi, em không phải cố ý.” Dáng vẻ ủy khuất lộ mấy phần đơn thuần trẻ con.
Cốc Trì đưa tay, thân mật xoa nhẹ đầu cô nhìn cô bằng ánh mắt thật trìu mến: “Cố ý cũng không sao, như thế cũng rất tốt.”
“Ân?” Giản Nặc cau mày, không hiểu nhìn anh. Anh chỉ nâng khóe môi, cười rất bí hiểm.
Giản Nặc có lẽ không biết cô lúc đó có bao nhiêu khả ái, nhưng Cốc Trì lại nhớ rất rõ, bên trong con ngươi trong suốt là mơ hồ nghi ngờ thêm vẻ ngây thơ trên gương mặt suy yếu vì bệnh khiến anh bỗng nhiên muốn nói với cô suy ngĩ trong lòng, thế mà, cuối cùng vẫn nhịn được.
Giản Nặc lần đó vì đau dạ dày và cảm cúm dẫn đến sốt cao, nằm viện hai ngày. Lúc đó Ôn Nhu và chị em trong phòng ngủ tan học liền đến thăm cô, mà Cốc Trì lại dốc lòng xin phép giáo viên nghỉ học một tấc không rời chăm sóc cô. Giản Nặc từ lúc sinh ra đến giờ chưa bao giờ cùng người khác phái ở lâu như vậy, mặc dù trên danh nghĩa là bạn gái của anh, nhưng cô vẫn thủy chung cho rằng vì sự kiện giúp nhau giải vây ở thư viện mới được vậy, nên cảm thấy quan hệ giữa họ không đủ để anh chăm sóc mình như thế, gần như có như không cự tuyệt sự quan tâm của anh, thậm chí khẩn trương không biết nói gì với anh. Mà Cốc Trì, mặc dù bây giờ không thể thong dong chững chạc, thậm chí đối mặt với tâm tình của cô cũng không khỏi khẩn trương thường không biết nói gì với cô, nhưng anh vẫn cố biểu hiện như bình thường, ít nhất Giản Nặc chưa từng phát hiện anh không được tự nhiên.
Hai ngày đối với khác thì hết sức bình thường, nhưng đối với Cốc Trì và Giản Nặc lại là những ngày có ý nghĩa đặc biệt, lúc Cốc Trì thường nhìn với ánh mắt dịu dàng thì cô luôn đỏ mặt, Giản Nặc hiện tại có thể tiếp nhận hành động bá đạo nhưng lại rất chiều chuộng của anh nên đã nhanh chóng hạ xuống lòng phòng bị. Khoảng cách giữa người với người có lẽ không thể đong đếm chính xác, hai người tính cách thói quen khác nhau, cứ như vậy một lần không ngờ đến lại muốn cùng kết hợp cuộc sống với nhau. Từ đó về sau, mãi mãi không rời.
Ngày xuất viện đó, Cốc Trì tự mình đưa Giản Nặc về phòng ký túc xá, nhớ đến lúc cô từ chối, anh liền nói: “Làm việc phải đến nơi đến chốn, anh đưa em đi đương nhiên phải có trách nhiệm đón về.” Sau đó liền kéo tay cô, một đường dắt tay nhau vào ký túc xá.
Giản nặc vẫn còn suy nghĩ kỳ lạ tại sao ký túc xá nữ cấm nam sinh từ lâu nhưng Cốc Trì vẫn có thể tùy ý ra vào. Chỉ là loại câu hỏi không cần thiết này cùng với nghề nghiệp tương lai là luật sư nên tự nhiên Giản Nặc sẽ không đặt lời để hỏi, chắc là dáng dấp anh tương đối đẹp trai, nên dì mới phá lệ chiếu cố. Co từ trước đến nay luôn đơn thuần mà toan tính.
Cuộc sống trở về quỹ đọa vốn có, sau khi lành bệnh Giản nặc khôi phục thói quen chạy bộ. Ngày thứ hai, khi cô mở cổng ký túc xá, Cốc Trì đã đứng hòa vào giữa làn sương mù sáng sớm. Giống như trong lòng có linh cảm, lúc cô liền chần chờ không biết có nên lui về, anh chợt quay đầu nhìn về bên này, thần sắc bình tĩnh lộ chút vẻ an ủi.Ddieenddanleequyddon
Sáng sớm hôm đó luôn khắc sâu trong trí nhớ của Cốc Trì và Giản Nặc.Ddieenddanleequyddon Bọn họ không cách nào bỏ qua được tim đập nhanh từng nhịp, và ánh mắt nóng bỏng như đang khóa chặt nhau,DDLQD phảng phất trong nháy mắt như chạm sâu đến tận linh hồn, mãnh liệt không ai có thể kháng cự.
Tay gác trên cửa nhẹ thõng xuống, thời điểm đó trong lòng đã ra quyết định, Giản Nặc chậm chạp mà lạ kiên định đi về phía Cốc Trì, đứng trước mặt anh, nhìn thấy cánh tay anh vươn đến, sau đó là giọng nói trầm thấp hấp dẫn truyền vào tai, anh nói: “Tiểu Nặc, đến bên cạnh anh.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook