Lời Hứa Của Anh
-
28: Sinh Con Giao Cho Nhã Linh
Người yêu đang đứng trước mặt.
Thư có thể nhìn thấy, nghe thấy anh làm gì nói gì.
Anh lại không biết đến sự hiện diện của cô bên cạnh mình.
Hai người gần nhau trong gang tấc, mà “biển trời cách mặt”.Tâm tình của Minh Thư hiện tại tồi tệ đến nỗi cô muốn phá tung tấm gương này ra.Sau khi Nghiêm quay người lại, anh ngồi xuống ghế, bên cạnh Nhã Linh, đối diện với ông Khoan.
Và vì thế, cô có thể nhìn thấy những biểu cảm nhỏ nhất trên khuôn mặt anh.“Nghe nói Nghiêm tìm được cô bé cứu nó từ trong đống lửa ngày xưa.
Không ngờ được lại là cháu.
Hai đứa đúng thật là có duyên phận.”Thư tựa lưng vào tấm kính, không cần quay lưng lại cũng biết ai đang nói câu này.“Dạ, cháu cũng không ngờ được duyên phận kỳ lạ thế.
Cháu đang diễn vai chính trong bộ phim công ty mình quay ấy ạ, cứ gặp anh ấy suốt.
Lúc đầu cháu chỉ thấy rất có hảo cảm với Nghiêm thôi…” Nhã Linh cười ngượng ngùng.
“Ai ngờ được đâu hai mươi năm trước chúng cháu đã gặp nhau rồi.”Ông Khoan vuốt cằm, cười ha hả: “Tốt lắm, tốt lắm.
À đúng rồi, cháu có bạn trai chưa?”Nhã Linh cúi đầu nói nhi nhí: “Cháu chưa ạ.
Tính cháu mạnh mẽ, cứ tìm mãi tìm mãi thôi mà chưa tìm được người phù hợp.”“Đúng đúng.
Con gái mạnh mẽ phải đi cùng đàn ông mạnh mẽ.
Cháu xem xem Nghiêm nhà ông thế nào?” Ông nói nửa đùa nửa thật.“Cái này… cái này phải xem ý của anh ấy ra sao đã ạ.”Thư quay đầu lại khi nghe đến câu này.
Nghiêm vẫn ngồi lặng im, không hề phản ứng lại lời gán ghép, cũng không muốn thanh minh rằng anh đã có bạn gái rồi.
Thi thoảng, Nhã Linh nhìn anh ấy, nói nhỏ một câu gì đó.Mặt Thư tái xanh lại khi thấy thái độ đó của Nghiêm.
Cô cố an ủi mình rằng anh với ông nội không thân thiết, nên anh cảm thấy nói chuyện này ra chẳng có giá trị gì.
Mặc dù vậy, lòng cô vẫn không ngừng xao động.
Những gợn sóng bất an bắn tung trên mặt biển bằng phẳng, đè ép lên trái tim Thư.Ông Khoan thấy không khí của đôi trẻ lúng túng mập mờ, bèn chỉ Nhã Linh: “Cô ở nhà dưới, để hai ông cháu ta nói chuyện với nhau.
Con đi nói chuyện với cô cho đỡ nhớ đi nhé.”Cô trong lời của ông nội chính là mẹ kế của Nghiêm, người anh mang lòng thù oán sâu đậm.Nhã Linh vâng vâng dạ dạ đứng dậy.
Đến khi trong phòng còn có hai người, ông mới hỏi:“Ta gán ghép cháu với Linh, cháu cảm thấy cô ấy thế nào? Có thể tiến tới được không?”“Cháu không có vấn đề gì.
Gia thế của Linh rất tốt, hơn nữa còn có tiếng trong giới giải trí.
Sau này cô ấy lui về làm đầu tư cũng sẽ thuận buồm mát mái.”“Cháu xác định được như thế là ổn rồi.
Không uổng là con cháu nhà họ Phùng.
Mà hai đứa cũng có duyên với nhau đấy chứ.
Chưa yêu thương thì sau này về chung nhà quen hơi nhau dần, tất sẽ thân thuộc.”“Dạ.” Nghiêm ngoan ngoãn gật đầu.Thư quan sát thật kỹ biểu cảm trên khuôn mặt Nghiêm.
Anh nhẫn nại và nghe lời, như một cỗ máy đã tự giết chết tình cảm của chính mình.Hốc mắt Thư nóng lên, có thứ gì đó âm ẩm rỉ ra, trào theo bờ mi rồi chảy viền xuống gò má cứng đơ vì lạnh.
Cô đang chờ đợi anh nói một lời, nhưng tuyệt nhiên không có, không có gì cả.Cuộc hội thoại bên ngoài vẫn tiếp tục.“Cháu hiện tại có người yêu gì không? Nếu như có rồi thì ông cũng chẳng ép.
Nhưng cô gái đó ít ra phải môn đăng hộ đối, chứ đừng có giống như mẹ cháu.
Người vào cửa nhà họ Phùng thì phải ưu tú hơn người.
Người phụ nữ cháu yêu giữ ở bên cạnh là được rồi.
Biết phép tắc thì có thể cho cô ấy quyền sinh con.
Đợi khi đứa trẻ sinh ra để cho nó lấy thân phận con vợ cả, danh chính ngôn thuận trở thành người thừa kế.
Còn không… thì cháu liệu đường đấy.”Nghiêm gật đầu:“Cháu hiểu rồi.
Cháu tự biết việc gì quan trọng.
Còn về phần cô ấy… đợi một thời gian nữa cháu sẽ nói.”“Thế là ổn.
Đứng để ta thất vọng vì cháu như cha cháu.”Ông Khoan còn dặn dò thêm mấy câu nữa mới cho Nghiêm rời khỏi phòng.
Lúc anh ngẩng đầu lên, lại vô tình chạm vào ánh mắt Thư một lần nữa.Giờ đây Thư không còn tỉnh táo như ban đầu.
Đôi mắt cô nhìn anh đăm đăm, muốn bóc lớp mặt nạ trên mặt anh ra.Anh đang thật sự nghĩ điều gì? Đằng sau khuôn mặt trầm lặng kia, anh có đang nghĩ về cô không? Nếu có… có phải anh đang nhớ đến cô với tư cách một người phụ nữ mà anh yêu nhưng không thể cưới hay không?Anh muốn giữ cô ở trong căn nhà số 7 đường Vĩnh Hòa kia, giấu giếm cô sự tồn tại của người vợ chính thất tên Nhã Linh? Hay là anh muốn biến cô trở thành người phụ nữ được bao nuôi, sinh con cho anh.
Rồi đứa trẻ do cô sinh ra sẽ có một ân huệ, đó là trở thành con của Nhã Linh.Minh Thư ném chiếc loa trên bàn xuống dưới đất, hận không thể nào xé tan nó ra thành ngàn mảnh, giống như xé tan sự giả dối của anh.Cánh cửa bí ẩn được mở ra.
Nghiêm đã đi mất dạng.
Khuôn mặt phúc hậu của ông Nghiêm xuất hiện dưới ánh đèn màu xanh nhạt, cười với vẻ đắc thắng:“Nó không nhẫn tâm nói thì để ta nói.
Năm đó bố của Nghiêm yêu mẹ của nó.
Hai đứa vốn dĩ không môn đăng hộ đối, nhưng thằng nghiệt tử đó đòi sống đòi chết muốn cưới.
Ta đành chịu vậy, để xem chúng nó sống với nhau được bao lâu.
Ta chẳng cần ra tay, hai đứa chúng nó đã đua nhau ngoại tình, không cần ta phải chia rẽ.”Ông Khoan kể lại sự việc này một cách tự hào.
Đối với ông, việc gia đình của con trai đổ vỡ không phải là bi kịch, mà là minh chứng chứng tỏ lời răn dạy của ông hoàn toàn đúng đắn.“Nhà họ Phùng không cần mấy kẻ sống chết vì tình yêu.
Chỉ có lợi ích tuyệt đối mới làm gia tộc này bền vững được.
Nếu cháu ngoan ngoãn, sau này con của cháu cũng sẽ không chịu thiệt, ngay bản thân cháu cũng thế.
Vài ba căn biệt thự là điều quá dễ dàng đối với Nghiêm.”“Các người coi tôi là cái gì vậy?” Giọng Thư khàn đặc.
“Các người nghĩ rằng tôi sẽ đồng ý… giống như… chờ đợi anh ta trong căn phòng lạnh lẽo, để được ban một ân điển là sinh con cho anh ta hả?”Ông Khoan không nói.
Sự im lặng này chẳng khác nào là thừa nhận.“Điên rồi.” Cô chợt cười lên mấy tiếng đầy giễu cợt, làm sắc mặt ông lão đen lại.Đây là lần đầu tiên có người dám thách thức uy quyền của ông.“Tốt nhất cô đừng có rượu mời không muốn uống, lại muốn uống rượu phạt.” Giọng ông sang sảng.“Ông yên tâm.” Minh Thư nhẹ nhàng nói: “Cháu vẫn trân trọng cuộc sống bình dị của mình lắm.
Nhà họ Phùng quá cao, cháu không với tới được.
Từ nay về sau, cháu sẽ không gặp anh ta nữa.”“Cháu thề đI.”Mắt của Thư lạnh căm căm: “Tốt nhất ông đừng ép người quá đáng, chủ tịch Phùng Đức Khoan ạ.
Đến lúc đó, nếu như ông vĩnh viễn mất đi một người cháu, đừng có trút giận lên đầu cháu nhé.”Hai người đối diện nhau trong căn phòng chật hẹp.
Sức ép từ khí thế của ông Khoan khiến Thư không thở nổi.
Cô đối chọi với ông gay gắt, quyết không từ bỏ.“Thôi được rồi, đi đi.” Một phút sau, ông chợt nói.Thư không thèm nhìn căn phòng này thêm một giây, cầm túi xách của mình ra khỏi phòng, chạy một mạch ra cổng.
Một chiếc xe hơi đang chờ cô ở đó.Minh Thư chẳng nói chẳng rằng, mở cửa xe rồi ngồi lên, gục mặt xuống thành ghế.Trần Hoài Hiên ngồi chờ đợi nãy giờ giật thót:“Bà cố nội của tôi ơi, có chuyện gì xảy ra vậy?”Cô không ngẩng đầu lên, vừa khóc vừa kể: “Bạn của anh đang muốn bao nuôi tôi làm vợ bé đó.
Hay giờ tôi lấy anh làm vợ cả, ít ra còn tốt hơn bị nhốt trong căn biệt thự kia để sinh con đưa cho Nhã Linh đó.”Trần Hoài Hiên há hốc miệng, giống như vừa nghe thấy một cái gì đó quá sức tưởng tượng:“Không thể nào, cô đừng có đùa.”Thư ngồi dậy, lau nước mắt.
Giọng nói vụn vỡ tan đi trong những giọt nước:“Anh mau lái xe đi đi.
Tôi không muốn ở đây nữa.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook