Chap 7

Lo lắng nhìn Freen ngất lịm đi trong vòng tay mình, Becky bế cô vào bên trong du thuyền, đặt tay lên ngực Freen, một dòng khí nóng màu hồng nhạt truyền từ tay Becky vào người nằm bên dưới, ánh mắt nhìn lại sắc mặt Freen đã dần tươi tỉnh hơn, Becky mới an tâm thu tay về.

"Cái cơ thể yếu ớt này còn chịu đựng được bao lâu nữa đây?"

Ngay sau đó, ngón trỏ cô chạm lên môi mình nhớ lại nụ hôn vừa xảy ra cùng Freen, Becky cũng tự ngạc nhiên với chính mình, cô không ngờ rằng lúc đó bản thân lại có một hành động ngẫu hứng như vậy. Nhưng không thể phủ nhận, đây là nụ hôn khiến cho lòng cô có nhiều xáo động lớn đến thế.

"Không được rồi, cô ấy có thể nảy sinh tình cảm với mình nhưng mình tuyệt đối không được." - Becky nhắm mắt nhắc nhở bản thân.

Quay trở ra boong thuyền, Becky triệu hồi Iren xuất hiện.

"Ma thần, người cho gọi tôi có việc gì sao?"

Becky ấp úng vẫn đắn đo trong việc đưa ra quyết định: "Ta chỉ nói một lần nên tiểu yêu tinh cô nghe cho rõ đây. Hãy hóa thân thành ta và thay ta làm người yêu giả của cô gái nằm bên trong, không cần hỏi lý do, chỉ cần làm theo thôi."

"Ơ... tôi, cái thể loại gì vậy? Tôi nhớ là bạn của người cơ mà?" - Dù biết thừa ma thần nói dối nhưng Iren vẫn muốn cắc cớ.


"Đã bảo chỉ cần làm theo không cần hỏi lại, cô có làm hay không?" - Ánh mắt lạnh băng chuyển sang màu đỏ rực toát lên vẻ nguy hiểm đáng sợ, Becky trừng mắt nhìn tiểu yêu tinh hỏi.

"Làm, tôi đương nhiên sẽ làm, còn làm rất tốt nữa. Chỉ sợ người sẽ khó chịu khi chứng kiến mấy cảnh này thôi." - Búng tay một cái, Iren đã hóa thân thành diện mạo y hệt Becky.

"Là ta bảo cô làm hà cớ gì phải khó chịu, cô nghĩ nhiều quá rồi. Hơn nữa ta cũng sẽ rời đi để hai người được thoải mái. Nhưng ta có lời cảnh cáo, cô chỉ được làm trong giới hạn những gì cô gái đó đề nghị, nếu ta biết được cô làm chuyện gì quá đáng với cô ấy ta sẽ không bỏ qua đâu."

"Tôi biết rồi. Mà cô gái đó tên gì vậy ma thần?"

Becky liền biến mất sau câu nói: "Sarocha, cô cứ gọi cô ấy là Freen."

Tò mò muốn biết người ma thần bận tâm đến là ai mà phải đi đường vòng như vậy, Iren bước vào trong khoang thuyền ngắm nhìn, ánh mắt hơi mở to lên trước vẻ đẹp kiều diễm của cô gái đang nằm trên chiếc giường nhỏ, tiểu yêu tinh cô đây cũng thuộc hàng có chút nhan sắc, vậy mà nhìn vào vẻ đẹp thuần khiết này lại cảm thấy yếu thế hơn hẳn.

"Hóa ra đây là gu của ma thần, mắt nhìn gái khá ổn đó...Au..." - Vừa mới cảm thán xong đỉnh đầu Iren bỗng truyền tới cảm giác đau buốt như bị ai đó đánh mạnh vào khiến cô ôm đầu nhăn mặt kêu lên.

Giọng nói quen thuộc của Becky thốt lên chỉ mỗi Iren có thể nghe được: "Đừng nghĩ ta không có ở đây cô muốn nói gì đều được, ta luôn quan sát cô đấy."

"Thật là! Yêu đương hẹn hò mà bị giám sát thế này tôi làm sao diễn đạt được đây? Người quá đáng rồi đó!" - Iren uất ức hồi đáp.

"Đó là chuyện của cô. Tiểu yêu tinh cô không phải giỏi nhất mấy chuyện tán tỉnh làm vui lòng người khác để đạt được điều mình muốn sao?"

"Nhưng lần này tôi đạt được gì ngoài việc cứ bị ngài "chiếu cố" suốt đâu? Thật thiệt thòi cho tôi quá đi!"

"Không phải cô luôn nói thấy rất buồn chán sao? Ta đã cho cô một thú vui để giải trí, còn không làm hại ai nên sẽ không bị đám người đạo đức giả kia chú ý tới. Thứ ta cần chỉ là sự chừng mực của cô thôi, khó khăn lắm sao?"

"Tôi biết rồi!"

Nói đến đây, Freen có dấu hiệu tỉnh lại nên hai người họ tạm ngưng giao tiếp với nhau bằng tâm trí. Iren trong bộ dạng của Becky mỉm cười nắm lấy bàn tay Freen lo lắng: "Em tỉnh rồi sao? Làm chị lo lắng quá!"

Freen gật nhẹ đầu, cô cố gắng điều chỉnh lại hơi thở của mình, dù lồng ngực vẫn còn hơi nhói nặng nề nhưng cô vẫn có thể chịu đựng được: "Tôi không sao. Mà em xưng hô kiểu gì lạ vậy? Tôi lớn tuổi hơn em đó."

Iren mím môi bị hố, cô không nghĩ ma thần lại kê khai lý lịch trẻ như vậy, vậy ra hiện tại cô phải lái máy bay sao? Nở nụ cười ngố, Iren chống chế: "Vừa rồi hốt hoảng quá nên em xưng hô hơi loạn, chị còn mệt cứ nằm nghỉ tiếp đi!"

Nhìn xuống bàn tay mình vẫn đang được cô gái nhỏ nắm chặt, Freen yếu ớt lên tiếng: "Em có thể nằm lại đây cùng tôi không?"


Nhìn ánh mắt cô đơn và buồn bã của Freen, Iren mỉm cười nằm luôn bên cạnh, giường tuy nhỏ nhưng nếu ôm nhau nằm cũng vừa đủ dùng: "Tất nhiên là được rồi! Em sẽ làm đệm thịt cho chị gối đầu vào."

Khẽ cười nghe lời nói ngọt lịm của Becky, Freen áp mặt mình lên ngực người nằm phía dưới, tai cô có thể nghe rõ được tiếng nhịp tim đập đều đặn bên trong: "Ganh tỵ thật đấy! Trái tim khỏe mạnh của em này, vừa rồi trước khi ngất đi tôi đã cảm thấy thật hạnh phúc với nụ hôn cùng em, nhưng bây giờ tỉnh lại tôi bắt đầu sợ hãi rồi..."

Qua lời kể của ma thần và những lời Freen vừa nói, Iren đã hình dung ra toàn bộ bức tranh và tâm lý của hai kẻ ngốc này, hóa ra ai cũng sợ hãi việc bản thân sẽ yêu đối phương, nhưng cô gái này dũng cảm hơn ma thần nhà cô nhiều, điều cô có thể làm lúc này chính là xoa dịu giúp Freen không nghĩ đến mấy chuyện không vui thôi.

Bàn tay vỗ vỗ lên lưng Freen dỗ dành, giọng Iren nhẹ nhàng đáp: "Đừng sợ! Em sẽ luôn bên cạnh chị, giúp chị cảm nhận được trọn vẹn nhất tình yêu này đẹp và thiêng liêng đến nhường nào. Cho nên chúng ta hãy chỉ nghĩ đến những chuyện vui vẻ và ý nghĩa thôi."

"Được!" - Freen mỉm cười đưa tay chạm lên má người bên dưới, ngón trỏ chầm chậm di chuyển chạm vào đôi môi từng hôn qua, cảm giác bồi hồi vẫn còn nguyên vẹn và gây thương nhớ, Freen nuốt nhẹ nướt bọt nhìn Becky hỏi: "Tôi có thể hôn em lần nữa được không? Vừa rồi uống rượu vào, đầu óc chếnh choáng nên cảm giác nó không được chân thật lắm."

Iren chớp chớp mắt bất ngờ, cô liền réo tên ma thần trong tâm tưởng.

"Người nghe thấy rồi nha, là Freen đề nghị chứ không phải tôi đâu."

"Mặc kệ các người, ta không quan tâm đến!"

Được sự cho phép của ma thần, Iren vui vẻ đồng ý, mắt khép lại chầm chậm tiến tới đôi môi đang chờ sẵn của người nằm bên trên, thật gần, thật gần...

Cơ thể cảm nhận lực ném mạnh ra xa, Iren vừa mở mắt ra đã phát hiện bản thân bị ném xuống mặt nước biển lạnh tanh không thương tiếc, ma thần mà lại chơi không đẹp chút nào, sau này đừng có mà nhờ cô làm bất kỳ điều gì nữa.
3

Thở dài nhìn cô gái trước mặt đang trong khoảng không gian ngưng đọng do mình tạo ra, Becky véo mạnh lên má Freen tức giận: "Nhìn cũng có vẻ đàng hoàng mà sao thích hôn người khác như vậy chứ? Bực mình quá đi!"


Nhưng điều khiến Becky khó chịu hơn chính là trái tim lì lợm không nghe lời của mình cảm thấy rất giận dữ khi nhìn Freen hôn người khác, dù đó đều nằm trong dự đoán của cô.

"Thôi vậy! Dù sao thời gian của cô cũng không còn nhiều, ta sẽ chịu thiệt đáp ứng cô."

Búng nhẹ tay một cái, thời gian theo đó trở về chuyển động vốn có, hai đôi môi chạm vào nhau đầy khao khát, đam mê và cuồng si.

Chủ động làm giảm tiết tấu lại khi cảm nhận người bên trên đang gặp khó khăn trong việc hô hấp, Becky tựa trán mình lên trán Freen kiềm nén cảm xúc bên trong: "Như thế đủ rồi, còn tiếp tục chị sẽ lại ngất mất."

Freen bối rối đỏ mặt, cô thì thầm đáp lại: "Lần này tôi đã quen hơn với nụ hôn của em, sẽ không thế nữa đâu."

Cả hai nhìn nhau, bất giác nụ cười vẽ lên khuôn mặt hai cô gái.

.

.

.

TBC.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương