1

Hôm nay là ngày Chu Tịch Bạch tới tham gia lễ trao giải, cũng là năm thứ ba tôi ở bên cạnh anh.

Mái tóc màu bạc của Chu Tịch Bạch được chải chuốt gọn gàng hất về phía sau,gương mặt góc cạnh sắc bén, đôi môi mỏng nhạt màu mím thật chặt.

Anh mặc một bộ vest được thiết kế riêng tôn lên cơ thể hoàn mỹ với bờ vai rộng và cái eo thon.

Ánh mắt của tôi dần dần dời xuống dưới nữa.

Chỉ có tôi mới biết, vòng eo dưới bộ âu phục này thoạt nhìn tương đối mảnh mai nhưng thật ra lại cực kỳ săn chắc.

Đặc biệt là đôi chân kia, so với cái mạng quèn của tôi có lẽ còn dài hơn.

Tôi nuốt khan nhiều lần, tay cũng liên tục lau nước miếng thèm thuồng.

Chu Tịch Bạch cao tận 1m88, đứng ở trên sân khấu có vài phần khí chất của đại minh tinh.

Nhưng trên mặt anh lại không hề có nụ cười.

Người này thật đúng là kỳ lạ, cuối cùng anh ta đã có được thứ mình luôn mong muốn, vậy mà còn cố tình làm ra bộ dáng cao lãnh lạnh lùng.

Tôi bay đến bờ vai anh ấy, không chút khách khí mà đặt mông ngồi xuống đó.

Lần đầu tiên gặp Chu Tịch Bạch, tôi khi đó đã có chút danh tiếng trong giới giải trí, còn anh vẫn chỉ là diễn viên tuyến 18 đóng những vai xá.c ch/ết hoặc là đang chạy nạn.

Là tôi đã kéo anh từ dưới đáy lên hàng đỉnh lưu, sau đó còn được vô số fan nữ gọi là “Hormone nam đỉnh cao của giới giải trí”.

Nếu như không có tôi, chỉ sợ Chu Tịch Bạch muốn ăn chén cơm trong giới giải trí này, e là đến bàn cho chó cũng không thể ngồi vào.

2.

Sau khi tôi chế/t, tôi vẫn luôn quanh quẩn bên cạnh Chu Tịch Bạch.

Thời gian đầu tôi vẫn luôn ngủ say nên không nhớ rõ chuyện gì cả, chỉ biết bản thân mình là ma.

Sau này, tôi nhận ra rằng càng ở lâu bên cạnh anh sẽ càng tỉnh táo và nhớ được nhiều thứ hơn.

Đầu tiên, tôi nhớ ra mình tên là Hạ Đồ, sau đó lại mất thêm rất nhiều thời gian mới nhớ tới mối quan hệ phức tạp của chúng tôi.

Tôi thu hồi lại mớ suy nghĩ ngổn ngang.

Chu Tịch Bạch đang đứng trên sân khấu nhận lấy chiếc cúp nặng trịch từ tay người chủ trì.


Vẻ mặt anh lúc này dường như có chút hồi hộp.

Cho dù là giành được cúp ảnh đế nhưng thoạt nhìn anh cũng không được vui cho lắm.

“Thời khắc này, xin hỏi anh có cảm nghĩ gì về giải thưởng này?"

Người dẫn chương trình vừa dứt lời, khán giả ngồi bên dưới đều im lặng chờ đợi câu trả lời.

Mọi người cũng rất mong chờ cảm nghĩ của ảnh đế mới khi đoạt được giải thưởng lần này.

Đột nhiên Chu Tịch Bạch lấy điện thoại ra bấm gọi qua một dãy số.

Tôi bay tới phía sau lưng anh, thoáng nhìn thấy chú thích tên của dãy số điện thoại kia.

Không ngờ lại là tên của tôi.

Điện thoại reo rất lâu nhưng không có ai bắt máy.

Cuối cùng, anh cúp điện thoại, miệng chợt nở nụ cười.

Đôi mắt phượng dài ẩn hiện vẻ lạnh nhạt cùng tàn nhẫn, khiến cho nụ cười đẹp đẽ của anh trở nên vô cùng mỉa mai.

“Ngày đó chia tay, có người nói nếu tôi có thể lấy được giải ảnh đế, cô ấy sẽ nhảy từ tầng mười tám xuống. Sao bây giờ lại không dám nghe điện thoại, không phải là đang nhảy thật đó chứ?"

Tôi vươn tay ra, vốn đang định chạm vào chiếc cúp có khắc tên anh.

Nhưng khi nghe được câu nói này, trái tim tôi liền đau nhói.

Mấy ngón tay tôi xuyên qua chiếc cúp, lòng bàn tay là cảm giác hụt hẫng cùng trống rỗng, tôi hoàn toàn không cảm nhận được điều gì.

Tôi ngẩn người nhìn chằm chằm những ngón tay trong suốt của mình.

Tôi ấy à, bây giờ là người đã chế.t, ngay cả chiếc cúp cũng chạm không tới.

Chu Tịch Bạch, cuối cùng anh đã hết giận chưa?

3

Sau khi lễ trao giải kết thúc chính là thời gian cho bữa tiệc mừng tân ảnh đế.

Người quản lý hiện tại của Chu Tịch Bạch tay cầm ly rượu sâm panh, say khướt lảo đảo đi tới.

Nụ cười của hắn có vài phần bỉ ổi, hắn tiến đến bên tai Chu Tịch Bạch nhỏ giọng nói gì đó.


Ngay sau đó, mấy cô gái trẻ tuổi nối đuôi nhau đi vào phòng.

“Tôi chưa bao giờ chơi cái này, đừng phá vỡ quy tắc của tôi.” Chu Tịch Bạch cau mày quát lớn.

Tuy nhiên, đôi mắt của anh đột nhiên mơ màng sau khi lướt qua một trong những cô gái mặc váy trắng vừa đi vào.

"Cô tên gì?" Chu Tịch Bạch nhìn chằm chằm vào cô ấy, giọng điệu cũng có chút thả lỏng.

Trên mặt người đại diện cũng lộ ra nụ cười ý vị sâu xa, "Tịch Bạch, cậu của hiện tại và cậu của trước kia đã rất khác nhau, bây giờ cậu có nhiều lựa chọn hơn rồi.”

“Những cô gái này đều mong được cậu coi trọng, dù sao được cậu để mắt tới chính là phúc phận của họ, cậu nói xem có đúng không?”

"Ai lại không muốn nhân cơ hội này để nổi tiếng đâu chứ?”

"Chỉ cần cho họ cơ hội này… Coi như là giúp tôi dẫn dắt người mới đi.”

Giọng nói của người đại diện càng ngày càng thấp, cũng lộ ra hàm ý ám chỉ.

Chu Tịch Bạch vẫn không hề nhúc nhích, ánh mắt anh vẫn tập trung trên người cô gái kia.

Mà cô gái kia quả thật cũng khác với những người còn lại.

Dáng vẻ cô ấy rất ngây ngô và đơn thuần, cô ấy chỉ cần hơi nghiêng mặt một chút là sẽ để lộ ra đường cong tuyệt đẹp trên vầng trán mịn màng.

Tôi bay đến trước mặt tỉ mỉ quan sát cô gái mặc váy trắng.

Bộ dạng đúng là không tệ.

Tôi cũng từng có một chiếc váy giống vậy, hồi trước nó là chiếc váy phiên bản giới hạn của một thương hiệu nào đó đã đích thân gửi tặng tôi.

Không đúng nha

Nếu là phiên bản giới hạn, vì sao cô ấy cũng có?

Người đại diện kia tiếp tục nhỏ giọng nói: "Năm đó Hạ Đồ của cậu chẳng phải cũng là như vậy sao?”

Không đợi hắn nói xong, Chu Tịch Bạch đã lạnh giọng ngắt lời, “Đi ra ngoài.”

Tôi quay lại bên cạnh bọn họ, nhìn thấy sự xấu hổ hiện rõ trên khuôn mặt cứng đờ của người đại diện

Có lẽ hắn đã uống say.


Cho nên hắn đã quên chuyện mà Chu Tịch Bạch kiêng kị nhất chính là việc người khác nhắc đến chuyện cũ của chúng tôi.

Có lẽ chỉ cần để tên anh đặt cạnh tên tôi, Chu Tịch Bạch cũng chỉ sẽ cảm thấy ghê tởm mà thôi.

“Tôi nói một lần cuối cùng.”

“Đều cút ra ngoài cho tôi.”

Chu Tịch Bạch cao giọng, micro đang nắm trong tay cũng bị sự giận dữ của anh bộc phát mà ném xuống mặt bàn.

Một tiếng hú chói tai vang lên khắp phòng, khiến mọi người đều giật nảy mình.

Người đại diện hắng giọng cười gượng, sau đó không thể không xấu hổ rời đi.

Tôi trốn ở bên cạnh nghe, cuối cùng thở phào một tiếng nhẹ nhõm.

Xem ra anh ấy vẫn không thay đổi.

"Cô, ở lại." Chu Tịch Bạch nới lỏng cà vạt, giơ tay chỉ vào cô gái mặc váy trắng.

Anh vốn có một đôi mắt vô cùng đẹp, bên dưới khoé mắt còn có một nốt ruồi đỏ nhàn nhạt.

Lúc này, đôi mắt ấy hơi rủ xuống, đuôi mắt bị men rượu làm cho đỏ hồng đầy mê hoặc.

Cô gái kia nắm lấy gấu váy, đối với đãi ngộ như vậy có chút thụ sủng nhược kinh.

*thụ sủng nhược kinh: được sủng quá mà lo sợ

Anh ấy vậy mà thực sự để cô gái này ở lại?

Tôi vô cùng ngạc nhiên.

Tôi đã từng nói với Chu Tịch Bạch rằng dù anh ấy có trở thành người đứng đầu giới giải trí, anh ấy cũng vĩnh viễn không được lợi dụng thân phận của mình mà đi làm gì với người mới.

Bắt nạt một cô gái nhỏ đơn thuần như vậy chính là hành động cực kỳ vô liêm sỉ.

Nhưng có lẽ anh ấy cũng đã quên hết những gì tôi đã từng nói.

Tôi không thể không có chút lo lắng.

Chu Tịch Bạch đứng dậy tiến lại gần cô gái kia.

Anh đưa tay nhẹ nhàng chạm vào tay áo cô ấy, hai gò má hơi ửng hồng vì men rượu nhưng ánh mắt lại tràn ngập những cảm xúc khó tả.

"Cởi ra." Chu Tịch Bạch đột nhiên nói.

Sau đó anh lại thờ ơ quay lưng đi.

Tôi tức giận tới mức giậm chân, lo lắng mà bay khắp phòng.


Cái tênchế.t tiệt này, có tiền rồi liền trở thành gã đàn ông xấu xa!

Cô gái đỏ mặt cắn môi, hai tay có chút run rẩy cởi chiếc váy

Cho đến khi chiếc váy hoàn toàn rơi xuống.

Cơ thể cô gái hoàn toàn bại lộ trong không khí, cô ấy chỉ có thể dùng hai tay che lại cơ thể đang liên tục run rẩy của mình.

Tôi không thể chịu đựng được nữa nên muốn xông ra ngoài cửa nhưng lập tức bị bật trở lại.

Một giây sau, Chu Tịch Bạch liền đem áo vest của mình ném lên người cô ấy.

“Ai đưa cho cô chiếc váy này?”

"Quần áo không thuộc về mình thì đừng mặc."

"Lỡ chẳng may là quần áo của người chế/t, mặc vào không cảm thấy sẽ xui xẻo sao?"

Nói đến đây, anh ấy liền nở nụ cười mỉa mai.

“Mặc áo vest vào rồi cút ra ngoài đi.”

Tôi quay đầu nhìn chằm chằm về phía anh ấy.

Đôi mắt cô gái kia ngấn nước, gắt gao cắn chặt môi.

Sau khi quấn trọn cơ thể mình trong bộ âu phục, cô ấy mới nhỏ giọng nói “Cảm ơn" rồi lập tức ra khỏi phòng.

Tôi sững sờ đứng ở cửa, bỗng nhiên cảm thấy có một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm mình.

Chu Tịch Bạch cầm lấy chiếc váy trên mặt đất lên, dùng ánh mắt trong trẻo khoá ngay vị trí tôi đang đứng.

Đôi mắt anh sau khi uống rượu giống như ngâm qua nước suối, sáng mà trong suốt.

Cái nhìn đó khiến tim tôi đập lỡ một nhịp, tôi chợt có một dự cảm không lành.

Không thể nào đâu ha?

Không lẽ Chu Tịch Bạch có thể nhìn thấy tôi?

Tôi lập tức hoảng sợ.

“Hạ Đồ——”

Thanh âm của anh vẫn là chất giọng trong trẻo và lạnh lùng, nhưng lại nhẹ nhàng gọi tên tôi.

Tôi càng cảm thấy hoảng sợ hơn, vội quay đầu lao như điên về phía cửa.

Ngay sau đó, Chu Tịch Bạch chậm rãi bước từng bước đi về phía tôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương