Lời Hẹn Ước Mùa Giáng Sinh
-
Chương 8
Không có chút xíu nào cảm tình giữa họ cả, anh ta đã nói thế. Lời của anh ta hoàn toàn là sự thật. Không tình cảm gì cả. Và cho đến giờ sự thực này làm cho nàng kinh sợ. Nàng đã lớn lên trong cuộc sống luôn tràn trề tình cảm với cha mình, và với cả những họ hàng khác trong gia đình mình khi mọi người cùng sống bên nhau. Nhưng cha nàng đã chết, và gia đình nàng cũng sẽ xa cách nàng mất. Chồng nàng sẽ chẳng sẵn lòng hạ thấp mình để cho hợp với họ được. Nàng sẽ sống hết cuộc đời mình mà không cần sự yêu thương được không? Nàng đã cảm thấy sự khổ sở vì thiếu tình yêu thương sau vài tuần vừa rồi. Một sự đói khát tình cảm thực sự.
Và sự tức giận lẫn kinh sợ của nàng đã đổ vỡ khi Wildfred trả lời lại lá thư đầy yêu thương say đắm mà nàng đã gửi đến chàng. Tất cả tình yêu đó đã giúp nàng chịu đựng được mọi sự đau đớn cũng như sự trống rỗng trong tâm hồn mình. Tuy nhiên đó là một tình yêu bị cấm đoán.
Có lẽ, nàng suy nghĩ lại lần đầu tiên với chồng mình, nếu nàng có thể kiên nhẫn hơn, thì trong vòng một năm, nàng có thể có một đứa con giữa họ để nàng có thể trút hết tình cảm dồn nén của mình vào đứa bé. Cho dù nó là đứa con của anh ta đi nữa, thì nó cũng là đứa con của chính nàng nữa, và nó sẽ được thừa hưởng mọi quyền lợi của mình. Nhưng hy vọng của nàng dần biến mất vì những ngày và tuần sau đó, anh ta đã chưa bao giờ đến phòng nàng vào buổi tối cả. Để có được điều may mắn này, nàng sẽ vô cùng biết ơn anh ta. Nàng nhận ra nàng đã hầu như bệnh luôn trong cái tuần đầu tiên đó khi nàng nằm bệt trong giường mình. Nhưng nếu không có những cuộc đọ sức kinh khủng như đêm đó, thì nàng cũng không thể có con được.
Nàng không biết nàng có thể sống thế nào với sự trống rỗng, vô nghĩa của cuộc hôn nhân này mà không con nữa. Nàng đã từng là đứa con duy nhất trong gia đình, vì vậy nàng đã từng mơ ước tương lai mình sẽ có một gia đình lớn với khoảng năm hoặc sáu đứa con của chính mình. Và sẽ nuôi nhiều chó, mèo. Và – một cuộc sống thật nhiều tình cảm và vui vẻ.
Trong hai tuần đầu sau đám tang của cha nàng, nàng ít nhất đã có những buổi tối cho chính mình. Sau khi ăn tối, mà khi ăn họ thường đối đáp một cách lịch sự về những chủ đề vô thưởng vô phạt, nàng lại rút về phòng khách nhỏ của mình trong khi anh ta làm gì thì nàng không biết. Nàng thậm chí cũng không biết anh ta có ở nhà hay là đi ra ngoài nữa. Anh ta không bao giờ bước vào phòng khách nhỏ này – vốn đối diện với phòng ngủ của nàng. Và nàng đã trang trí lại phòng nhỏ này thành lãnh địa riêng của mình, sắp xếp lại các đồ đạc để cảm thấy ấm cúng nhất, với những món đồ của nàng trước đây đã được mang về từ nhà cha nàng – mà nàng đã mất cả ngày cân nhắc món nào mà mình cần giữ lại. Và ở đây, nàng có thể đọc sách, may vá và cảm thấy mình gần như là vu vẻ.
Nhưng điều này không kéo dài được nữa.
Vào một bữa tối, anh ta bất ngờ hỏi nàng:
- Nàng thường làm gì vào buổi tối?
- Tôi đọc – nàng trả lời – hoặc thêu, hoặc đan len. Tất cả những việc mà phụ nữ hay làm, thưa ngài – Nàng cảm giác đỏ bừng mặt dưới cái nhìn chằm chằm của anh ta. Nàng không quên thỏa thuận giữa họ - tôi xin lỗi
- Hãy mang sách hoặc mẫu thêu hoặc bất cứ thứ gì mà nàng muốn làm vào buổi tối đến thư viện sau này – Anh ta nói – Chúng ta có thể trải qua những buổi tối cùng nhau tốt đẹp vì dường như chúng ta đã học được cách đối xử lịch sự với nhau.
- Vâng, thưa ngài – nàng trả lời. Nhưng nàng cảm thấy mất tinh thần và nôn nao một chút khi phải tuân theo những ý thích bất chợt của anh ta. Nàng nghĩ, cuộc sống thật không công bằng cho phụ nữ. Đó là điều đã nói nhẹ hơn rồi đó. Nàng tự hỏi, anh ta sẽ nói gì hay là làm gì nếu nàng từ chối không đến hay ít nhất biểu lộ cho anh ta thấy sự miễn cưỡng phải nghe theo lời anh ta chứ. Và đến giờ, khi nhìn anh ta đang ra dấu cho người hầu thêm rượu vào ly, nàng tự nhắc mình rằng anh ta ít nhất cũng là một con người, rằng ít nhất trải qua những buổi tối cùng với anh ta cũng cho nàng có cảm giác thân mật hơn, và điều này phần nào sẽ giúp nàng bớt cô đơn hơn cách sống hổm rày.
Nàng đem mẫu thêu của mình đến thư viện, biết rằng sẽ vô dụng nếu đem sách đến, vì nàng không tập trung vào những trang sách được. Nàng ngồi vào một ghế bành sâu ở bên cạnh lò sưởi trong khi anh ta ngồi ở bên kia, cuốn sách đang mở ra trong lòng. Và nàng cúi xuống với mẫu thêu của mình và nàng nhận ra rằng nàng đã sai. Thật là cô đơn hơn nữa, tệ hơn cả cái cảm giác mà nàng thường trải qua các buổi tối trước đây. Vì căn phòng ấm áp dễ chịu này rất thích hợp để chống lại sự giá lạnh của tháng mười hai này. Và chồng nàng đang nằm ườn thoải mái trong ghế của anh ta. Thật là một cảnh trong gia đình hoàn hảo vô cùng.
Và đến bây giờ, đó chỉ là tất cả ảo giác mà thôi. Họ là hai người xa lạ, hai người xa lạ bất hạnh, đã đồng ý cư xử lịch sự để có cảm giác tốt đẹp khi sống cùng nhau. Không có tình yêu, không có sự thân mật nào cả. Nếu nàng muốn mình chia sẻ một vài điều tin cậy hay chỉ là một vài chuyện vô nghĩa nào đó với anh ta, nàng cũng không thể làm được.
Nàng ngẩng lên nhìn vào anh ta. Anh ta cũng chăm chăm nhìn nàng, cuốn sách buông rơi trên lòng.
- Cái đó thật xinh – chàng nói, chỉ vào tấm vải đang thêu của nàng.
- Cảm ơn – nàng lại cúi xuống mẫu thêu của mình.
- Tôi có mời bốn người bạn đến Grenfell Park để đón Giáng Sinh – chàng nói – Tôi đã mời họ trước ngày chúng ta cưới nhau vài bữa, đến để đi săn. Nàng có muốn tôi hoãn họ lại không? Điều này thì dễ dàng thực hiện vì cuộc hôn nhân bất ngờ của tôi và nỗi mất mát của nàng hiện nay.
Bốn quý ông. Được tiếp đãi qua Giáng Sinh. Nàng cảm thấy lạnh người. Và một trong những người họ không nghi ngờ gì là sẽ có ngài Albert Hagley.
Nàng trả lời:
- Không, điều đó có lẽ không nên, thưa ngài.
- Nàng có muốn mời ai không? – chàng hỏi – Một vài người bạn? Tôi không thấy người quen nào của nàng kể từ khi cưới đến nay, nhưng chắc chắn nàng có bạn bè chứ?
- Không có ai trong tầng lớp của ngài cả. – nàng trả lời – không người nào mà các bạn của ngài sẽ cảm thấy hài lòng và hòa hợp được.
- Cho dù thế nào thì nàng cứ mời họ - anh ta nói – tôi sẽ để nàng tự quyết định, phu nhân à, nhưng chỉ nên mời những người nào mà nàng cảm thấy yên tâm mà thôi.
Thật là những lời nói công bằng. Lịch sự. Và cho đến lúc này có nhìn nhận theo cách khác đi nữa thì những câu nói hạ cố này không thể chịu nổi. Nàng có thể mời một vài người bạn miễn là họ không nói sai tiếng Anh mỗi khi mở miệng? hoặc là họ đừng cười quá to khi đùa cợt? hoặc họ không được cho tay vào món nước xốt thịt ư? Nàng trả lời:
- Cảm ơn, thế ngài muốn tôi mời mấy người?
- Bao nhiêu tùy nàng thích. – anh ta trả lời.
Nàng lại cúi xuống với công việc của mình, và anh ta cũng không nói gì nữa. Nàng đang bận suy nghĩ để quyết định nên mời những ai. Nhưng bạn bè của nàng thì lại không thích trải qua Giáng sinh mà lại không cùng gia đình mình. Tuy nhiên, nàng nên mời một vài người. Nàng đang suy nghĩ đến vài người quen. Chợt nàng nhớ ra mình đã hứa với Cha là sẽ thu xếp một Giáng sinh thật ấm cúng và tuyệt vời. Nàng sẽ rất khó để thực hiện được điều này nếu như chỉ có mình nàng với năm quý ông.
Vâng, nàng sẽ tìm một người nào đó, hoặc một số người nào đó – để mời đến. Và nếu bốn người bạn của chồng nàng không thể hòa hợp với những người của tầng lớp thị dân bình thường hay tầng lớp trung lưu của nàng, nàng sẽ đối xử thích hợp theo cách của họ. Vì sau cùng, lời hứa của nàng về việc cư xử lịch sự nói đúng ra chỉ cần với chồng nàng mà thôi.
Nàng nhìn vào anh ta, chuẩn bị để tranh luận với anh ta nữa nếu như anh ta có thêm những lời hạ cố như thế. Nhưng anh ta đang đọc cuốn sách của mình một cách say mê.
Vào những ngày sau đó, Eleanor đã quyết định sẽ mời hai người cô của nàng – chị em gái của Cha- và hai cô con gái chưa chồng của một trong hai người cô này, đến đón giáng sinh cùng mình ở Grenfell Park. Cô Beryl đã lấy một người nông dân và chú ấy đã mất cách đây năm năm. Ông đã làm việc chăm chỉ và để lại cho cô và hai đứa con – Muriel và Mabel – một cuộc sống tiện nghi. Cô Ruth thì hồi đó giờ sống chung với họ. Cô ấy vẫn chưa lập gia đình.
Họ rất tao nhã, nàng nghĩ thế. Thực sự, họ đã vài lần dùng bữa với Huân tước Sharpies – người chủ đất của họ. Cô Beryl thường hay kiêu hãnh về những dịp như vậy. Nhưng mặc dù Eleanor tự mình chọn lựa những người lịch sự nhất trong những bà con của mình để mời, như thể đó là vấn đề cần như vậy, hay như thể là nàng quan tâm đến chồng nàng và những người bạn của anh ta sẽ nghĩ như thế nào, thì nàng vẫn yêu thích hết mọi người bà con của mình. Những lúc họ có thể đến với nhau trong những dịp kỷ niệm nào đó luôn để lại trong lòng nàng những kỷ niệm không phai.
Nàng viết những thư mời này suốt buổi sáng, nhưng người quản gia có nói rằng các thư này sẽ được gửi đi cùng với những cái khác của gia đình. Chồng nàng đã đi khỏi và sẽ đi cả ngày hôm nay, anh ta đã nói với nàng như vậy khi ăn sáng. Anh ta đang làm quen với những công việc của cha nàng và các mối làm ăn của ông.
Và khi nàng đang viết vào buổi chiều, thì có khách đến nhà. Không có quá nhiều, nhưng hầu hết ngày nào cũng có một hoặc hai khách. Ông Simms đến cùng với vợ mình – vì lần thăm đến thăm trước thì vợ ông bị bệnh nên không đi theo. Bà Simms trông có vẻ sợ sệt, mặc dù chồng bà thì trông có vẻ giàu sang như Cha của nàng hồi trước vậy. Nhưng khi biết chồng nàng đã đi khỏi thì bà ấy dể chịu hơn và thoải mái nói chuyện phiếm với nàng. Ông bà Simms đứng lên ra về khi có Quý bà Lovestone và con gái của bà ta đến. Eleanor chưa từng gặp họ trước đây.
Họ đã xin lỗi vì không gọi trước để hẹn đến thăm, bà Lovestone có vẻ tự tin trước phu nhân Falloden, nhưng.. có hơi chút căng thẳng khi lên tiếng xin lỗi nàng. Eleanor mỉm cười chào bà ta và cô con gái tóc vàng xinh đẹp của bà ta, đang ngồi im lặng nhìn nàng.
Bà Lovestone nói:
- Tôi chưa bao giờ ngạc nhiên đến vậy khi nghe về việc hứa hôn và đám cưới gấp rút của bá tước Falloden. Tất nhiên, anh ta đang sống trong một tình cảnh rất khó khăn, thật tội nghiệp. Và ba của cô là…?
- Ông Joseph Transome – Eleanor trả lời, nhưng chồng nàng hiện không có ở đây như chàng thường giúp nàng kiềm chế chính mình. Nàng đang bị nhìn chăm chú bởi hai cặp mắt kiêu kỳ ngạo mạn của họ – nhà buôn than – nàng tiếp thêm.
- Vâng – bà Lovestone gật đầu - Ồ, tôi hy vọng là cô sẽ hạnh phúc, tôi chắc thế, bà Falloden. Quả thật là tôi không biết làm thế nào mà cô lại không hạnh phúc được. Cô biết đó, ngài Hector có thể được thuyết phục để cho phép Falloden tỏ tình với Dorothea, nhưng anh ta đang cực kỳ khó khăn về tiền bạc. Tôi dám nói rằng đây là một giải pháp tình thế.
- Vâng – Eleanor đáp trả - Cha tôi rất giàu. Nàng cười mỉm với Dorothea Lovestone và tự hỏi đây là cô gái yêu chồng mình ư. Và đây là người mà chồng mình yêu ư.
- Tất nhiên – bà Lovestone nói – Còn có những điều khác nữa, mặc dù tôi dám chắc là một số việc sẽ thay đổi nếu anh ta cưới Dorothea. Nhưng những vấn đề như vậy sẽ không làm cho cô lo lắng, tôi chắc thế, cô Falloden. Một điểm thuận lợi của việc không được giáo dục cao quý, tôi luôn nói thế, là sẽ làm cho người ta không có sự nhạy cảm tinh tế như thế. Điều đó có thể là một sự khó chịu thật sự cho người quá nhạy cảm.
- Tôi dám nói là – Eleanor cười mỉm trả lời – tôi không biết thế nào là không có sự giáo dục cao quý, thưa bà.
- Và, dù thế nào, thì cô cũng đang thời gian để tang cho ba cô – bà Lovestone tiếp tục – tôi dám nói rằng cô sẽ chẳng phiền lòng gì về việc chồng mình ra ngoài mỗi tối một mình chứ. Dorothea đã được nuôi nấng để mai này có thể tham gia mọi thứ giải trí vui vẻ vào buổi tối. Và tất nhiên anh ta đã rất kín đáo – vì điều này như là một an ủi cho anh ta. Tôi đã nghe đến mối quan hệ khác của anh ta – mà họ thật là tinh tế, mặc dù tôi biết không thể có ai được hoàn hảo như vậy cả.
- Tất nhiên – Eleanor vẫn cười mỉm, trả lời – chỉ nên nói với vợ vừa đủ thôi, thưa bà. Điều đó có thể thông cảm được. Và sau cùng, bà sẽ bị tổn thương nếu như bà biết quá nhiều chi tiết. Chẳng hạn như nếu những cô tình nhân xinh đẹp hơn, hay quyến rũ hơn, hay có những kỹ năng trên giường tốt hơn
- Ôi Dorothea, con gái tôi – bà Lovestone kêu lên, tay đưa lên ngực mình trong khi cô gái đang lúng túng, bực dọc và mắt nhìn trợn tròn vào Eleanor.
- Điều đó cũng không tổn thương tất cả, mà nó chỉ là một sự chân thực nào đó – Eleanor nói tiếp – để biết rằng người khác của chồng tôi cũng là người tao nhã. Cô ta có thể là một dân thường nào đó, rốt cuộc, đó chỉ là một chút vẩn đục trong cuộc sống mà thôi.
- Cô Falloden ng bà Lovestone nói – tôi xin cô nhớ cho là con gái tôi đang ở đây.
- Xin lỗi – Eleanor mỉm cười ấm áp nhìn vào cô gái và sau đó nhìn qua mẹ cô ta – nhưng vì bà đã đưa ra đề tài này, thưa bà, và tôi cho rằng bà đã cân nhắc xem nó có phù hợp với con gái bà không chứ.
Sau đó họ nói về thời tiết khoảng năm phút trước khi bà Lovestone đứng lên ra dấu cho con gái bà đi về. Và họ chỉ mất khoảng mười phút để chào tiễn ra về như những người lịch sự thường làm trước đó.
Họ đi khỏi một cách thỏa mãn, Eleanor nghĩ thế, ngồi thẳng đứng xuống chiếc ghế trống mà nàng vừa mới rời khỏi để tiễn khách ra về. Tất cả những sự ngờ vực của họ đã được xác nhận. Rằng bá tước Falloden đã cưới một cô con gái cực kỳ tầm thường của một thường dân – vì tiền của cô ta. Họ có thể kiêu hãnh mãi rằng Dorothea mới là lựa chọn của bá tước nếu như ngài Hector có thể bị thuyết phục để bỏ qua tình trạng rỗng túi và nợ nần của bá tước lúc đó. Bây giờ họ có thể rất vui vẻ. Nàng đã làm cho họ có một ngày thật hoàn hảo.
Nàng nhấc chiếc tách trà đã lưng một nửa lên miệng, nhưng lại đặt trả lại chiếc dĩa của nó không uống. Tay nàng đang run. Vậy là anh ta có tình nhân ư? Nàng có thể biết được điều đó. Anh ta, rốt cuộc vẫn là thành viên của tầng lớp quý tộc suy đồi. Anh ta không thể như là một người nghiêm khắc, phẩm hạnh như tầng lớp của cô được. Và tất nhiên anh ta cũng không thể chịu được tình trạng không có quan hệ tình dục với vợ mình được.
Nàng không quan tâm. Thật sự nàng không để ý đến. Cứ để cho anh ta làm điều đau đớn và khủng khiếp đó với một người nào đó mà người ta sẽ được trả tiền để chịu đựng nó. Anh ta cứ việc qua đêm với tình nhân của anh ta nếu muốn. Miễn là để nàng tự do, một mình ở phòng riêng của mình. Nàng không quan tâm.
Nhưng những suy nghĩ của nàng trở lại lập tức việc Cô Beryl và Ruth, và những anh em họ của nàng, và những lý do mà nàng mời họ đến Grenfell để đón Giáng sinh. Thật đáng nguyền rủa, nàng nghĩ, sự tức giận dâng ngập lòng nàng, vì trước đây nàng chỉ mời những người khách tối thiểu phải có nền tảng thích hợp và không làm bối rối cho sự quyền quý của chồng mình và những người khách của anh ta.
Ô, nàng nguyền rủa mình vì đã chọn theo cách đó.
Nàng đã hỏi anh ta có thể mời bao nhiêu người, và anh ta đã trả lời rằng nàng muốn mời bao nhiêu tùy nàng muốn. Tốt thôi. Anh ta đã có cơ hội để giới hạn số lượng, nhưng anh ta đã dại dột không chú ý đến việc này.
Eleanor đứng lên, một nụ cười mỉm khắc nghiệt nở trên môi nàng. Bàn viết, giấy viết thư và bút ở phòng làm việc. Nàng sẽ bận rộn trong vài giờ sắp tới.
Và sự tức giận lẫn kinh sợ của nàng đã đổ vỡ khi Wildfred trả lời lại lá thư đầy yêu thương say đắm mà nàng đã gửi đến chàng. Tất cả tình yêu đó đã giúp nàng chịu đựng được mọi sự đau đớn cũng như sự trống rỗng trong tâm hồn mình. Tuy nhiên đó là một tình yêu bị cấm đoán.
Có lẽ, nàng suy nghĩ lại lần đầu tiên với chồng mình, nếu nàng có thể kiên nhẫn hơn, thì trong vòng một năm, nàng có thể có một đứa con giữa họ để nàng có thể trút hết tình cảm dồn nén của mình vào đứa bé. Cho dù nó là đứa con của anh ta đi nữa, thì nó cũng là đứa con của chính nàng nữa, và nó sẽ được thừa hưởng mọi quyền lợi của mình. Nhưng hy vọng của nàng dần biến mất vì những ngày và tuần sau đó, anh ta đã chưa bao giờ đến phòng nàng vào buổi tối cả. Để có được điều may mắn này, nàng sẽ vô cùng biết ơn anh ta. Nàng nhận ra nàng đã hầu như bệnh luôn trong cái tuần đầu tiên đó khi nàng nằm bệt trong giường mình. Nhưng nếu không có những cuộc đọ sức kinh khủng như đêm đó, thì nàng cũng không thể có con được.
Nàng không biết nàng có thể sống thế nào với sự trống rỗng, vô nghĩa của cuộc hôn nhân này mà không con nữa. Nàng đã từng là đứa con duy nhất trong gia đình, vì vậy nàng đã từng mơ ước tương lai mình sẽ có một gia đình lớn với khoảng năm hoặc sáu đứa con của chính mình. Và sẽ nuôi nhiều chó, mèo. Và – một cuộc sống thật nhiều tình cảm và vui vẻ.
Trong hai tuần đầu sau đám tang của cha nàng, nàng ít nhất đã có những buổi tối cho chính mình. Sau khi ăn tối, mà khi ăn họ thường đối đáp một cách lịch sự về những chủ đề vô thưởng vô phạt, nàng lại rút về phòng khách nhỏ của mình trong khi anh ta làm gì thì nàng không biết. Nàng thậm chí cũng không biết anh ta có ở nhà hay là đi ra ngoài nữa. Anh ta không bao giờ bước vào phòng khách nhỏ này – vốn đối diện với phòng ngủ của nàng. Và nàng đã trang trí lại phòng nhỏ này thành lãnh địa riêng của mình, sắp xếp lại các đồ đạc để cảm thấy ấm cúng nhất, với những món đồ của nàng trước đây đã được mang về từ nhà cha nàng – mà nàng đã mất cả ngày cân nhắc món nào mà mình cần giữ lại. Và ở đây, nàng có thể đọc sách, may vá và cảm thấy mình gần như là vu vẻ.
Nhưng điều này không kéo dài được nữa.
Vào một bữa tối, anh ta bất ngờ hỏi nàng:
- Nàng thường làm gì vào buổi tối?
- Tôi đọc – nàng trả lời – hoặc thêu, hoặc đan len. Tất cả những việc mà phụ nữ hay làm, thưa ngài – Nàng cảm giác đỏ bừng mặt dưới cái nhìn chằm chằm của anh ta. Nàng không quên thỏa thuận giữa họ - tôi xin lỗi
- Hãy mang sách hoặc mẫu thêu hoặc bất cứ thứ gì mà nàng muốn làm vào buổi tối đến thư viện sau này – Anh ta nói – Chúng ta có thể trải qua những buổi tối cùng nhau tốt đẹp vì dường như chúng ta đã học được cách đối xử lịch sự với nhau.
- Vâng, thưa ngài – nàng trả lời. Nhưng nàng cảm thấy mất tinh thần và nôn nao một chút khi phải tuân theo những ý thích bất chợt của anh ta. Nàng nghĩ, cuộc sống thật không công bằng cho phụ nữ. Đó là điều đã nói nhẹ hơn rồi đó. Nàng tự hỏi, anh ta sẽ nói gì hay là làm gì nếu nàng từ chối không đến hay ít nhất biểu lộ cho anh ta thấy sự miễn cưỡng phải nghe theo lời anh ta chứ. Và đến giờ, khi nhìn anh ta đang ra dấu cho người hầu thêm rượu vào ly, nàng tự nhắc mình rằng anh ta ít nhất cũng là một con người, rằng ít nhất trải qua những buổi tối cùng với anh ta cũng cho nàng có cảm giác thân mật hơn, và điều này phần nào sẽ giúp nàng bớt cô đơn hơn cách sống hổm rày.
Nàng đem mẫu thêu của mình đến thư viện, biết rằng sẽ vô dụng nếu đem sách đến, vì nàng không tập trung vào những trang sách được. Nàng ngồi vào một ghế bành sâu ở bên cạnh lò sưởi trong khi anh ta ngồi ở bên kia, cuốn sách đang mở ra trong lòng. Và nàng cúi xuống với mẫu thêu của mình và nàng nhận ra rằng nàng đã sai. Thật là cô đơn hơn nữa, tệ hơn cả cái cảm giác mà nàng thường trải qua các buổi tối trước đây. Vì căn phòng ấm áp dễ chịu này rất thích hợp để chống lại sự giá lạnh của tháng mười hai này. Và chồng nàng đang nằm ườn thoải mái trong ghế của anh ta. Thật là một cảnh trong gia đình hoàn hảo vô cùng.
Và đến bây giờ, đó chỉ là tất cả ảo giác mà thôi. Họ là hai người xa lạ, hai người xa lạ bất hạnh, đã đồng ý cư xử lịch sự để có cảm giác tốt đẹp khi sống cùng nhau. Không có tình yêu, không có sự thân mật nào cả. Nếu nàng muốn mình chia sẻ một vài điều tin cậy hay chỉ là một vài chuyện vô nghĩa nào đó với anh ta, nàng cũng không thể làm được.
Nàng ngẩng lên nhìn vào anh ta. Anh ta cũng chăm chăm nhìn nàng, cuốn sách buông rơi trên lòng.
- Cái đó thật xinh – chàng nói, chỉ vào tấm vải đang thêu của nàng.
- Cảm ơn – nàng lại cúi xuống mẫu thêu của mình.
- Tôi có mời bốn người bạn đến Grenfell Park để đón Giáng Sinh – chàng nói – Tôi đã mời họ trước ngày chúng ta cưới nhau vài bữa, đến để đi săn. Nàng có muốn tôi hoãn họ lại không? Điều này thì dễ dàng thực hiện vì cuộc hôn nhân bất ngờ của tôi và nỗi mất mát của nàng hiện nay.
Bốn quý ông. Được tiếp đãi qua Giáng Sinh. Nàng cảm thấy lạnh người. Và một trong những người họ không nghi ngờ gì là sẽ có ngài Albert Hagley.
Nàng trả lời:
- Không, điều đó có lẽ không nên, thưa ngài.
- Nàng có muốn mời ai không? – chàng hỏi – Một vài người bạn? Tôi không thấy người quen nào của nàng kể từ khi cưới đến nay, nhưng chắc chắn nàng có bạn bè chứ?
- Không có ai trong tầng lớp của ngài cả. – nàng trả lời – không người nào mà các bạn của ngài sẽ cảm thấy hài lòng và hòa hợp được.
- Cho dù thế nào thì nàng cứ mời họ - anh ta nói – tôi sẽ để nàng tự quyết định, phu nhân à, nhưng chỉ nên mời những người nào mà nàng cảm thấy yên tâm mà thôi.
Thật là những lời nói công bằng. Lịch sự. Và cho đến lúc này có nhìn nhận theo cách khác đi nữa thì những câu nói hạ cố này không thể chịu nổi. Nàng có thể mời một vài người bạn miễn là họ không nói sai tiếng Anh mỗi khi mở miệng? hoặc là họ đừng cười quá to khi đùa cợt? hoặc họ không được cho tay vào món nước xốt thịt ư? Nàng trả lời:
- Cảm ơn, thế ngài muốn tôi mời mấy người?
- Bao nhiêu tùy nàng thích. – anh ta trả lời.
Nàng lại cúi xuống với công việc của mình, và anh ta cũng không nói gì nữa. Nàng đang bận suy nghĩ để quyết định nên mời những ai. Nhưng bạn bè của nàng thì lại không thích trải qua Giáng sinh mà lại không cùng gia đình mình. Tuy nhiên, nàng nên mời một vài người. Nàng đang suy nghĩ đến vài người quen. Chợt nàng nhớ ra mình đã hứa với Cha là sẽ thu xếp một Giáng sinh thật ấm cúng và tuyệt vời. Nàng sẽ rất khó để thực hiện được điều này nếu như chỉ có mình nàng với năm quý ông.
Vâng, nàng sẽ tìm một người nào đó, hoặc một số người nào đó – để mời đến. Và nếu bốn người bạn của chồng nàng không thể hòa hợp với những người của tầng lớp thị dân bình thường hay tầng lớp trung lưu của nàng, nàng sẽ đối xử thích hợp theo cách của họ. Vì sau cùng, lời hứa của nàng về việc cư xử lịch sự nói đúng ra chỉ cần với chồng nàng mà thôi.
Nàng nhìn vào anh ta, chuẩn bị để tranh luận với anh ta nữa nếu như anh ta có thêm những lời hạ cố như thế. Nhưng anh ta đang đọc cuốn sách của mình một cách say mê.
Vào những ngày sau đó, Eleanor đã quyết định sẽ mời hai người cô của nàng – chị em gái của Cha- và hai cô con gái chưa chồng của một trong hai người cô này, đến đón giáng sinh cùng mình ở Grenfell Park. Cô Beryl đã lấy một người nông dân và chú ấy đã mất cách đây năm năm. Ông đã làm việc chăm chỉ và để lại cho cô và hai đứa con – Muriel và Mabel – một cuộc sống tiện nghi. Cô Ruth thì hồi đó giờ sống chung với họ. Cô ấy vẫn chưa lập gia đình.
Họ rất tao nhã, nàng nghĩ thế. Thực sự, họ đã vài lần dùng bữa với Huân tước Sharpies – người chủ đất của họ. Cô Beryl thường hay kiêu hãnh về những dịp như vậy. Nhưng mặc dù Eleanor tự mình chọn lựa những người lịch sự nhất trong những bà con của mình để mời, như thể đó là vấn đề cần như vậy, hay như thể là nàng quan tâm đến chồng nàng và những người bạn của anh ta sẽ nghĩ như thế nào, thì nàng vẫn yêu thích hết mọi người bà con của mình. Những lúc họ có thể đến với nhau trong những dịp kỷ niệm nào đó luôn để lại trong lòng nàng những kỷ niệm không phai.
Nàng viết những thư mời này suốt buổi sáng, nhưng người quản gia có nói rằng các thư này sẽ được gửi đi cùng với những cái khác của gia đình. Chồng nàng đã đi khỏi và sẽ đi cả ngày hôm nay, anh ta đã nói với nàng như vậy khi ăn sáng. Anh ta đang làm quen với những công việc của cha nàng và các mối làm ăn của ông.
Và khi nàng đang viết vào buổi chiều, thì có khách đến nhà. Không có quá nhiều, nhưng hầu hết ngày nào cũng có một hoặc hai khách. Ông Simms đến cùng với vợ mình – vì lần thăm đến thăm trước thì vợ ông bị bệnh nên không đi theo. Bà Simms trông có vẻ sợ sệt, mặc dù chồng bà thì trông có vẻ giàu sang như Cha của nàng hồi trước vậy. Nhưng khi biết chồng nàng đã đi khỏi thì bà ấy dể chịu hơn và thoải mái nói chuyện phiếm với nàng. Ông bà Simms đứng lên ra về khi có Quý bà Lovestone và con gái của bà ta đến. Eleanor chưa từng gặp họ trước đây.
Họ đã xin lỗi vì không gọi trước để hẹn đến thăm, bà Lovestone có vẻ tự tin trước phu nhân Falloden, nhưng.. có hơi chút căng thẳng khi lên tiếng xin lỗi nàng. Eleanor mỉm cười chào bà ta và cô con gái tóc vàng xinh đẹp của bà ta, đang ngồi im lặng nhìn nàng.
Bà Lovestone nói:
- Tôi chưa bao giờ ngạc nhiên đến vậy khi nghe về việc hứa hôn và đám cưới gấp rút của bá tước Falloden. Tất nhiên, anh ta đang sống trong một tình cảnh rất khó khăn, thật tội nghiệp. Và ba của cô là…?
- Ông Joseph Transome – Eleanor trả lời, nhưng chồng nàng hiện không có ở đây như chàng thường giúp nàng kiềm chế chính mình. Nàng đang bị nhìn chăm chú bởi hai cặp mắt kiêu kỳ ngạo mạn của họ – nhà buôn than – nàng tiếp thêm.
- Vâng – bà Lovestone gật đầu - Ồ, tôi hy vọng là cô sẽ hạnh phúc, tôi chắc thế, bà Falloden. Quả thật là tôi không biết làm thế nào mà cô lại không hạnh phúc được. Cô biết đó, ngài Hector có thể được thuyết phục để cho phép Falloden tỏ tình với Dorothea, nhưng anh ta đang cực kỳ khó khăn về tiền bạc. Tôi dám nói rằng đây là một giải pháp tình thế.
- Vâng – Eleanor đáp trả - Cha tôi rất giàu. Nàng cười mỉm với Dorothea Lovestone và tự hỏi đây là cô gái yêu chồng mình ư. Và đây là người mà chồng mình yêu ư.
- Tất nhiên – bà Lovestone nói – Còn có những điều khác nữa, mặc dù tôi dám chắc là một số việc sẽ thay đổi nếu anh ta cưới Dorothea. Nhưng những vấn đề như vậy sẽ không làm cho cô lo lắng, tôi chắc thế, cô Falloden. Một điểm thuận lợi của việc không được giáo dục cao quý, tôi luôn nói thế, là sẽ làm cho người ta không có sự nhạy cảm tinh tế như thế. Điều đó có thể là một sự khó chịu thật sự cho người quá nhạy cảm.
- Tôi dám nói là – Eleanor cười mỉm trả lời – tôi không biết thế nào là không có sự giáo dục cao quý, thưa bà.
- Và, dù thế nào, thì cô cũng đang thời gian để tang cho ba cô – bà Lovestone tiếp tục – tôi dám nói rằng cô sẽ chẳng phiền lòng gì về việc chồng mình ra ngoài mỗi tối một mình chứ. Dorothea đã được nuôi nấng để mai này có thể tham gia mọi thứ giải trí vui vẻ vào buổi tối. Và tất nhiên anh ta đã rất kín đáo – vì điều này như là một an ủi cho anh ta. Tôi đã nghe đến mối quan hệ khác của anh ta – mà họ thật là tinh tế, mặc dù tôi biết không thể có ai được hoàn hảo như vậy cả.
- Tất nhiên – Eleanor vẫn cười mỉm, trả lời – chỉ nên nói với vợ vừa đủ thôi, thưa bà. Điều đó có thể thông cảm được. Và sau cùng, bà sẽ bị tổn thương nếu như bà biết quá nhiều chi tiết. Chẳng hạn như nếu những cô tình nhân xinh đẹp hơn, hay quyến rũ hơn, hay có những kỹ năng trên giường tốt hơn
- Ôi Dorothea, con gái tôi – bà Lovestone kêu lên, tay đưa lên ngực mình trong khi cô gái đang lúng túng, bực dọc và mắt nhìn trợn tròn vào Eleanor.
- Điều đó cũng không tổn thương tất cả, mà nó chỉ là một sự chân thực nào đó – Eleanor nói tiếp – để biết rằng người khác của chồng tôi cũng là người tao nhã. Cô ta có thể là một dân thường nào đó, rốt cuộc, đó chỉ là một chút vẩn đục trong cuộc sống mà thôi.
- Cô Falloden ng bà Lovestone nói – tôi xin cô nhớ cho là con gái tôi đang ở đây.
- Xin lỗi – Eleanor mỉm cười ấm áp nhìn vào cô gái và sau đó nhìn qua mẹ cô ta – nhưng vì bà đã đưa ra đề tài này, thưa bà, và tôi cho rằng bà đã cân nhắc xem nó có phù hợp với con gái bà không chứ.
Sau đó họ nói về thời tiết khoảng năm phút trước khi bà Lovestone đứng lên ra dấu cho con gái bà đi về. Và họ chỉ mất khoảng mười phút để chào tiễn ra về như những người lịch sự thường làm trước đó.
Họ đi khỏi một cách thỏa mãn, Eleanor nghĩ thế, ngồi thẳng đứng xuống chiếc ghế trống mà nàng vừa mới rời khỏi để tiễn khách ra về. Tất cả những sự ngờ vực của họ đã được xác nhận. Rằng bá tước Falloden đã cưới một cô con gái cực kỳ tầm thường của một thường dân – vì tiền của cô ta. Họ có thể kiêu hãnh mãi rằng Dorothea mới là lựa chọn của bá tước nếu như ngài Hector có thể bị thuyết phục để bỏ qua tình trạng rỗng túi và nợ nần của bá tước lúc đó. Bây giờ họ có thể rất vui vẻ. Nàng đã làm cho họ có một ngày thật hoàn hảo.
Nàng nhấc chiếc tách trà đã lưng một nửa lên miệng, nhưng lại đặt trả lại chiếc dĩa của nó không uống. Tay nàng đang run. Vậy là anh ta có tình nhân ư? Nàng có thể biết được điều đó. Anh ta, rốt cuộc vẫn là thành viên của tầng lớp quý tộc suy đồi. Anh ta không thể như là một người nghiêm khắc, phẩm hạnh như tầng lớp của cô được. Và tất nhiên anh ta cũng không thể chịu được tình trạng không có quan hệ tình dục với vợ mình được.
Nàng không quan tâm. Thật sự nàng không để ý đến. Cứ để cho anh ta làm điều đau đớn và khủng khiếp đó với một người nào đó mà người ta sẽ được trả tiền để chịu đựng nó. Anh ta cứ việc qua đêm với tình nhân của anh ta nếu muốn. Miễn là để nàng tự do, một mình ở phòng riêng của mình. Nàng không quan tâm.
Nhưng những suy nghĩ của nàng trở lại lập tức việc Cô Beryl và Ruth, và những anh em họ của nàng, và những lý do mà nàng mời họ đến Grenfell để đón Giáng sinh. Thật đáng nguyền rủa, nàng nghĩ, sự tức giận dâng ngập lòng nàng, vì trước đây nàng chỉ mời những người khách tối thiểu phải có nền tảng thích hợp và không làm bối rối cho sự quyền quý của chồng mình và những người khách của anh ta.
Ô, nàng nguyền rủa mình vì đã chọn theo cách đó.
Nàng đã hỏi anh ta có thể mời bao nhiêu người, và anh ta đã trả lời rằng nàng muốn mời bao nhiêu tùy nàng muốn. Tốt thôi. Anh ta đã có cơ hội để giới hạn số lượng, nhưng anh ta đã dại dột không chú ý đến việc này.
Eleanor đứng lên, một nụ cười mỉm khắc nghiệt nở trên môi nàng. Bàn viết, giấy viết thư và bút ở phòng làm việc. Nàng sẽ bận rộn trong vài giờ sắp tới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook