Lời Hẹn Ước Mùa Giáng Sinh
-
Chương 21
Ý tưởng nghe thật tuyệt và những giọng đồng thanh hưởng ứng vui vẻ càng làm anh thêm chắc chắn. Và thế là rất mau chóng họ đều quay trở lại nhà để nhập bọn với những người đang ở nhà, như thường lệ, tất cả bọn họ đều chuyện trò huyên náo và cố gắng để sao cho giọng của người nói sau to át hẳn người vừa nói trước.
Eleanor, trở lại nhà với các cô, Bessie và Susan, nàng cảm thấy lạnh lẽo và thật đơn độc mặc dù họ vẫn đang chuyện trò vui vẻ. Nàng cũng cảm thấy một chút hoang mang, bối rối. Một điều gì đó không thể gọi tên nàng đã cảm thấy rất rõ khi được anh ôm chặt bên ngọn lửa. Nàng đã dựa sát vào người anh và có thể cảm thấy đôi vai và nền ngực rộng của anh bên đầu nàng và đôi cánh tay vững chắc ôm vòng qua eo nàng. Nàng cảm thấy thật thoải mái thậm chí là hạnh phúc được ở trong vòng tay anh. Nàng nhớ lại ngay cả hồi xưa khi Wilfred từng ôm nàng, nàng cũng không cảm thấy dễ chịu và hạnh phúc được như thế này.
Anh là chồng nàng và bằng cách này hay cách khác họ cũng đang học cách chung sống cùng nhau. Trong suốt ngày hôm nay ý tưởng chung sống đó dường như đã trở nên chấp nhận được, không còn có vẻ là một nhiệm vụ bất khả thi như những ngày đầu tiên nữa. Nó thậm chí còn bắt đầu trở thành một ý tưởng hấp dẫn. Bắt đầu từ sự hòa hợp, ăn ý lạ kì và vui thích giữa họ ở trường học, rồi sau đó họ lại có cùng mối quan tâm về chuyện của Rachel, anh đã hứa với nàng sẽ có lời nói chuyện với Ngài Albert. Và rồi là nụ hôn ngọt ngào trên tuyết- dòng suy nghĩ của nàng dừng lại ở kỉ niệm đó.
Bên ngọn lửa, cánh tay anh, bờ vai anh, giọng nói của anh… Và rồi anh chọn cho nàng, cho anh riêng một vì sao trên trời- ngôi sao của họ. Ngôi sao Bethlehem của riêng họ, vì sao dẫn đường cho họ tìm đến với niềm hi vọng, sự yên bình và tình yêu, như lời Bác Ben nói. Nàng đã tin, Ôi nàng đã hoàn toàn nắm giữ được sự huyền ảo của khoảnh khắc đó. Nàng đã hoàn toàn tin tưởng và khao khát nó – ngôi sao Lạ của nàng, với tất cả trái tim và linh hồn của mình.
Và rồi giọng nói của anh, trở lại với thực tế, nói với nàng rằng đó chỉ là một sự tưởng tượng dễ thương. Nàng đã lại cô đơn ngay khoảnh khắc sau đó, khi anh giúp mọi người dập lửa. Bây giờ nàng vẫn cô độc với tính ngốc nghếch, dại dột của mình. Trong hơn một tháng trước khi anh kết hôn với nàng, anh chỉ để mắt đến nàng có một lần, bởi vì anh đã cần tiền đến tuyệt vọng để trả hết những món nợ của mình và cho anh cơ hội tiếp tục sống cuộc sống xa hoa của một Ngài Bá tước. Nàng chẳng là gì quan trọng với anh cả, nàng chỉ là không hơn là một điều phiền toái và là một sự bối rối với anh. Anh đã cảm thấy xấu hổ bởi cách cư xử của nàng ở trường học buổi chiều hôm đó. Má nàng bỏng cháy vì sự nhục nhã, nàng đã không hoàn thành được điều mà người ta mong đợi ở nàng.
Đó chẳng phải là điều nàng quan tâm, nàng tự nhủ với bản thân. Nàng chưa bao giờ muốn trở thành một quý bà, lại càng chưa bao giờ muốn làm một Nữ Bá tước. Anh ta bắt buộc nàng phải làm Nữ Bá tước của anh bởi vì anh đã muốn tiền của Cha. Được thôi, anh đã có tiền, và anh cũng có cả nàng nữa. Anh ta cứ muốn ép nàng thành người nào mà anh ta mong đợi đi, nàng sẽ là đồ chết tiệt và sẽ bị đày xuống địa ngục nếu nàng thay đổi bản thân mình chỉ để làm vừa lòng anh.
***
Đó chỉ là một sự hi vọng. Chàng tự nói mãi với bản thân mình điều đó. Chàng bắt buộc bản thân mình phải nhớ. Đó chỉ là một hi vọng, có nghĩa là chàng phải hết sức kiên nhẫn và không được quá thiết tha. Chàng biết là chàng không bao giờ có thể có tất cả những gì mình muốn. Chàng không thể chạm vào Ngôi sao Bethlehem thậm chí nếu như nó xuất hiện ngay trên đầu chàng và thậm chí ngay cả khi chàng có thể với tới.
Nàng sẽ không bao giờ có thể yêu chàng. Không phải theo cách mà chàng mong muốn được yêu. Cuộc hôn nhân của họ được tạo ra trong một hoàn cảnh quá phức tạp. Nàng đã không muốn lấy chàng và không bao giờ muốn gia nhập vào thế giới của chàng. Nàng đã yêu một người khác. Không, quá viển vông nếu tin rằng nàng sẽ đến với chàng và sẽ yêu chàng.
Nhưng nó vẫn là một niềm hi vọng. Luôn luôn tồn tại niềm hi vọng trong chàng. Chắc chắn chàng phải nói điều gì đó với nàng. Vẫn còn một rào cản giữa họ và nó đã trở nên quá lớn để vượt qua kể từ khi chàng nghĩ chuyện này không quan trọng lúc mới cưới nàng- có một sự thật cần phải nói với nàng. Chàng đã quá kiêu hãnh để nói ra điều đó, nhưng bây giờ chàng muốn nàng biết sự thực. Chuyện đó lúc này là quan trọng với chàng.
Bá tước Falloden rời khỏi giường của mình, gõ cửa phòng thay quần áo của vợ và bước vào. Nàng đang ở đấy, ngồi trước gương và đang chải tóc. Mái tóc dài rực sáng lên như đồng đỏ.
“Anh tin rằng các vị khách của chúng ta đều đang rất vui vẻ.” chàng nói, đặt tay mình lên vai vợ khi nàng hạ chiếc lược xuống.
“Vâng.” Nàng nhìn chàng trong gương. “Thậm chí cả các bạn của anh nữa. Em nghĩ họ đúng là những quý ông cô đơn. Có phải vì vậy mà anh mời họ đến không?”
“Anh đã phải dùng mưu mẹo để mời họ đến.” chàng nói, và ước gì mình có thể thu lại những lời nói đó. Chàng không định nói mình phải sử dụng mưu mẹo bởi vì chàng đã không tìm được lối thoát nào cho cuộc hôn nhân của họ lúc đó mà phải viện đến sự giúp đỡ của những người bạn. “Anh chắc rằng cả bốn người bọn họ sẽ chấp nhận ngay vì bọn họ chẳng có nơi nào để đi. Vợ của Sotherby đã qua đời ngay trên giường đẻ hai năm về trước, em có biết chuyện này không?”
“Không.” nàng nói dịu dàng. Nàng đứng dậy và quay lại chàng. “Một quý ông thật tội nghiệp. Anh ấy rất tử tế. Em thích anh ấy.”
Nàng đứng trước mặt chàng, không hề thử cố gắng để rời xa chàng. Tay chàng vươn ra tự theo ý muốn của bản thân chúng để cởi những chiếc cúc trên áo dài của nàng. Nàng nhìn theo đôi tay chàng. Chàng cảm thấy khao khát nàng dữ dội, một nhu cầu nhất thiết phải có nàng. Và hoàn toàn không chỉ là về thể xác. Chàng cần có nàng.
Hãy bình tĩnh, chàng tự nhủ với bản thân. Phải kiên nhẫn. Đừng bao giờ chờ đợi quá nhiều ở nàng.
“Eleanor.” chàng nói, mở chiếc cúc cuối cùng trên áo nàng, nhưng dừng lại trước khi tụt chiếc áo ra khỏi đôi vai nàng. “Anh lấy em là vì tiền. Anh phải thừa nhận điều này.” Lạy chúa, chàng nghĩ, làm sao chàng lại có thể bắt đầu với những từ ngữ tai hại như thế? “Nhưng em cũng đã đánh giá sai về anh.” chàng nói tiếp một cách vội vã, giọng chàng cứng nhắc. Chàng lẽ ra phải nên tập dợt trước cuộc nói chuyện này trước khi bắt đầu mở lời với nàng.
“Em ư?” nàng ngước đôi mắt lên nhìn chàng. “Đừng nhắc lại chuyện đó nữa, được không anh? Xin đừng, không phải lúc này. Anh có muốn em lên giường ngay không?”
“Anh không phải là một kẻ bài bạc.” chàng nói. “Hay là một kẻ tiêu xài hoang phí. Những món nợ đó không phải là của anh.”
“Ôi, xin hãy làm ơn.” nàng nói và đưa tay lên đẩy chiếc áo ngủ rơi xuống vai và trượt ra khỏi bộ ngực cho đến khi nó tuột xuống chân nàng. Nàng nhắm mắt lại và tiến sát lại chàng. “Em không muốn nghe điều đó. Nó không còn quan trọng nữa. Anh là chồng em và em đã chấp nhận chuyện đó. Hay là em còn chưa? Hay đêm qua em còn chưa phục tùng anh? Hay em chưa làm cho anh vừa lòng?”
Chấp nhận và phục tùng. Cơ thể trần truồng của nàng áp sát vào chàng, đôi mắt nàng khép lại một cách ngoan ngoãn. Bởi vì nàng là vợ chàng. Bởi vì nàng đã đồng ý kết hôn với chàng để làm vui lòng cha nàng và nàng sẽ tôn trọng sự giam cầm đó trong suốt phần đời còn lại của nàng. Bổn phận và tiết hạnh. Nàng không quan tâm đến lời giải thích của chàng.
Chàng chợt thấy lạnh giá. Và bây giờ chàng đang cảm nhận được những đường cong ấm áp, mềm mại và mượt mà của nàng đang áp sát vào thân hình chàng, chiếc áo ngủ của chàng là vật cản duy nhất còn lại giữa họ. Chàng có thể nhìn thấy đôi vú của nàng đang ép chặt lên ngực chàng và suối tóc đỏ rực của nàng đang chảy dài, sáng lấp lánh và buông lơi trên vai nàng xuống đến tận lưng. Chàng khao khát nàng. Chàng khao khát vợ mình và nàng thì đang sẵn sàng phục tùng chàng.
Trái tim chàng lạnh giá, nhưng cơ thể chàng đang bốc cháy trong một ngọn lửa đang thiêu đốt chàng.
“Anh đã nghĩ là có thể,” chàng nói tiếp, “em sẽ quan tâm muốn biết về anh. Có thể chúng ta sẽ học cách để trở thành bạn bè.”
“Anh muốn em lên giường.” nàng nói và giọng nàng dường như cũng giá lạnh như trái tim chàng vậy. “Chúng ta nên lại đó chứ?”
“Ừ.” chàng nói, và ngắm nhìn nàng đi qua căn phòng và nằm xuống giường khi chàng cởi bỏ chiếc áo ngủ của mình, ném nó xuống sàn bên cạnh chiếc áo của nàng.
Chàng khao khát nàng, chàng nghĩ vậy khi nhìn xuống nàng một vài giây sau đó, nàng đang nằm một cách ngoan ngoãn và mềm mại trên giường. Chàng cảm thấy máu chảy rần rật khắp người, và chàng cần phải ở bên trong nàng. Chàng cần phải giải phóng bản thân khỏi nỗi khao khát nàng cháy bỏng. Chàng nhấc hai chân nàng rộng ra, quỳ xuống giữa chúng, định hướng bản thân mình rồi đẩy vào trong nàng. Nàng đã nóng rực và ẩm ướt. Sau tất cả sự yên lặng của cơ thể nàng và vẻ điềm tĩnh trên gương mặt, nàng cũng ham muốn chàng. Họ đều khao khát lẫn nhau. Chàng hạ thấp người xuống sát bên nàng và bắt đầu đâm sâu vào nàng ngay lập tức thật nhanh và thật nhịp nhàng.
Và tuy thế, đây vẫn không phải là cách chàng mong ước được yêu nàng. Cơ thể chàng chuyển động vội vã để thỏa mãn khao khát của chính nó trong khi tâm trí lại cách biệt đến lạ lùng. Đây chỉ hoàn toàn là thể xác, chàng nghĩ, tuy rằng nó kì diệu một cách tuyệt vời. Chỉ là thể xác chàng đang tìm kiếm sự thỏa mãn nơi thân hình nàng, và gieo hạt giống của chàng bên trong nàng để đáp ứng lại khao khát của nàng. Tất cả đơn giản chỉ là như vậy.
Cần phải có một điều gì khác nữa, chàng muốn một điều gì khác xảy ra. Chàng muốn gắn kết đôi môi họ với nhau như những phần khác trên cơ thể họ đang hòa làm một. Chàng muốn nhìn vào mắt nàng muốn soi thấu tâm hồn nàng và muốn nàng nhìn lại chàng. Chàng muốn thì thầm trò chuyện với nàng, được nói và được nghe nàng nói. Chàng chợt nhận ra mình đang ao ước muốn có Ngôi sao Bethlehem. Và chàng ước rằng quyết tâm của mình sẽ được thỏa mãn một chút còn hơn là không bao giờ đạt được.
Chàng muốn nàng. Ôi Lạy Chúa, chàng ham muốn nàng. Như thế này, đúng, như vậy, như vậy và như vậy. Nhưng phải hơn thế nữa, chàng muốn nhiều hơn thế.
“A a.” Chàng đã căng cứng trong nàng và thở dài khao khát bên gương mặt nàng. Và rồi chàng cảm thấy được giải phóng khỏi sự căng thẳng và một niềm hoan lạc đang dâng trào mãnh liệt vào lúc chàng phun vào trong nàng. Nàng vẫn nằm bên dưới chàng, yên lặng, ấm áp và vô cùng mềm mại.
Họ là hai thực thể vô cùng riêng biệt, chàng nghĩ vậy khi dòng suy tư đã trở lại với chàng. Hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Cơ thể họ gắn chặt với nhau bằng một sự gần gũi, thân mật nhất mà một người đàn ông có thể chia sẻ với một người đàn bà. Hạt giống của chàng đã ở sâu trong người nàng, ngay bây giờ có lẽ đã bắt đầu hình thành nên đứa con đầu tiên của họ. Nhưng thế giới và vạn vật xung quanh họ vẫn hoàn toàn khác biệt. Chàng rút ra khỏi nàng với một niềm đau đớn nhức nhối vì tiếc nuối và dịch sát lại gần nàng. Sự tưởng tượng, chàng đã gọi tên cảm xúc của chàng như vậy lúc đứng bên ngọn lửa với nàng. Chàng đã muốn bảo vệ bản thân trước sự im lặng của nàng, chàng đã nói ra sự thật. Tất cả chỉ là sự tưởng tượng của chàng mà thôi.
Chàng phải trở về phòng của mình, chàng nghĩ. Nàng đã làm tròn bổn phận của mình, bây giờ chàng phải để cho nàng nghỉ ngơi. Mai sẽ thật là một ngày bận rộn, và nếu ở lại, chắc chắn chàng sẽ lại ham muốn nàng nhiều lần nữa trong suốt đêm. Tốt hơn chàng nên đi.
Chàng chìm vào giấc ngủ và chợt tỉnh dậy sau đó, có lẽ một lúc lâu sau đó- cả ngọn lửa trong lò và những cây nến đều đã cháy hết. Nàng đang dụi đầu vào ngực chàng, thì thầm khe khẽ và đang tìm kiếm miệng chàng bằng đôi môi của mình. Chàng biết rằng nàng vẫn còn đang ngủ thậm chí ngay lúc chàng đã thức dậy và mang lại cho nàng điều nàng muốn. Chàng hôn nàng một cách đói khát, dữ dội với môi, răng và lưỡi mình và tự hỏi nếu như nàng bất chợt tỉnh dậy, ai là người nàng đang mơ tưởng đến. Dù bất cứ là ai đi chăng nữa, nàng cũng đã trở nên nóng rực. Chàng tìm thấy bộ ngực của nàng và dùng tay nâng niu, ve vuốt nó, núm vú nàng cương cứng ngay lên sẵn sàng chờ đợi.
Nhưng chàng sẽ không suy nghĩ để nhận biết ai là người tình trong giấc mơ của nàng. Chàng nâng nàng lên, vẫn đang say ngủ và ấm áp, để nàng nằm lên trên người mình và kéo hai chân nàng rộng ra sao cho đầu gối nàng ôm quanh thắt lưng chàng. Và rồi chàng đỡ nàng nằm xuống giường, nhấc hông nàng lên rồi đi vào trong nàng. Chàng tìm thấy đôi môi nàng một lần nữa, yêu nàng một cách dữ dội, và nóng bỏng như chàng hằng mơ ước. Chàng cảm thấy niềm hoan lạc được thể hiện rõ ràng qua sức nóng đang dần lan tỏa khắp người nàng và bởi cách nàng đang hòa theo từng nhịp đẩy của chàng. Cơ bắp bên trong nàng siết chặt và bao bọc xung quanh chàng, và cuối cùng nàng thét lên với chàng. Nàng rùng mình rồi gục vào lòng chàng trong khi chàng vội kéo chiếc chăn đắp kín xung quanh nàng.
Nàng đã làm giống như trong đêm tân hôn của họ, chàng nhớ lại. Nhưng lần này thật sự rất khác biệt, nàng đã hòa hợp hoàn toàn với chàng, trong mọi khoảnh khắc, trong mỗi nhịp điệu, trong từng chuyển động.
“Eleanor.” chàng thì thầm bên tai nàng.
Nhưng nàng đã lại chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
Eleanor. Vợ của anh. Người yêu của anh.
Tình yêu của anh.
Chàng cố cưỡng lại giấc ngủ trong một lúc. Chàng quá ấm áp, dễ chịu và thoải mái, không muốn tận hưởng thêm một cảm giác mạnh mẽ nào khác nữa. Và nàng vẫn đang nằm trên người chàng, ấm áp và mềm mại vô cùng. Họ vẫn còn gắn chặt với nhau.
Tình yêu của anh. Thật là một giấc mơ diệu kì, một Giấc mơ đêm Giáng sinh. Có lẽ thực tế ngày mai sẽ rất lạnh giá, chàng muốn thức dậy vào ngày mai nhưng vẫn giữ lại được giấc mơ tuyệt diệu của mình.
Chàng chìm vào giấc ngủ.
Eleanor, trở lại nhà với các cô, Bessie và Susan, nàng cảm thấy lạnh lẽo và thật đơn độc mặc dù họ vẫn đang chuyện trò vui vẻ. Nàng cũng cảm thấy một chút hoang mang, bối rối. Một điều gì đó không thể gọi tên nàng đã cảm thấy rất rõ khi được anh ôm chặt bên ngọn lửa. Nàng đã dựa sát vào người anh và có thể cảm thấy đôi vai và nền ngực rộng của anh bên đầu nàng và đôi cánh tay vững chắc ôm vòng qua eo nàng. Nàng cảm thấy thật thoải mái thậm chí là hạnh phúc được ở trong vòng tay anh. Nàng nhớ lại ngay cả hồi xưa khi Wilfred từng ôm nàng, nàng cũng không cảm thấy dễ chịu và hạnh phúc được như thế này.
Anh là chồng nàng và bằng cách này hay cách khác họ cũng đang học cách chung sống cùng nhau. Trong suốt ngày hôm nay ý tưởng chung sống đó dường như đã trở nên chấp nhận được, không còn có vẻ là một nhiệm vụ bất khả thi như những ngày đầu tiên nữa. Nó thậm chí còn bắt đầu trở thành một ý tưởng hấp dẫn. Bắt đầu từ sự hòa hợp, ăn ý lạ kì và vui thích giữa họ ở trường học, rồi sau đó họ lại có cùng mối quan tâm về chuyện của Rachel, anh đã hứa với nàng sẽ có lời nói chuyện với Ngài Albert. Và rồi là nụ hôn ngọt ngào trên tuyết- dòng suy nghĩ của nàng dừng lại ở kỉ niệm đó.
Bên ngọn lửa, cánh tay anh, bờ vai anh, giọng nói của anh… Và rồi anh chọn cho nàng, cho anh riêng một vì sao trên trời- ngôi sao của họ. Ngôi sao Bethlehem của riêng họ, vì sao dẫn đường cho họ tìm đến với niềm hi vọng, sự yên bình và tình yêu, như lời Bác Ben nói. Nàng đã tin, Ôi nàng đã hoàn toàn nắm giữ được sự huyền ảo của khoảnh khắc đó. Nàng đã hoàn toàn tin tưởng và khao khát nó – ngôi sao Lạ của nàng, với tất cả trái tim và linh hồn của mình.
Và rồi giọng nói của anh, trở lại với thực tế, nói với nàng rằng đó chỉ là một sự tưởng tượng dễ thương. Nàng đã lại cô đơn ngay khoảnh khắc sau đó, khi anh giúp mọi người dập lửa. Bây giờ nàng vẫn cô độc với tính ngốc nghếch, dại dột của mình. Trong hơn một tháng trước khi anh kết hôn với nàng, anh chỉ để mắt đến nàng có một lần, bởi vì anh đã cần tiền đến tuyệt vọng để trả hết những món nợ của mình và cho anh cơ hội tiếp tục sống cuộc sống xa hoa của một Ngài Bá tước. Nàng chẳng là gì quan trọng với anh cả, nàng chỉ là không hơn là một điều phiền toái và là một sự bối rối với anh. Anh đã cảm thấy xấu hổ bởi cách cư xử của nàng ở trường học buổi chiều hôm đó. Má nàng bỏng cháy vì sự nhục nhã, nàng đã không hoàn thành được điều mà người ta mong đợi ở nàng.
Đó chẳng phải là điều nàng quan tâm, nàng tự nhủ với bản thân. Nàng chưa bao giờ muốn trở thành một quý bà, lại càng chưa bao giờ muốn làm một Nữ Bá tước. Anh ta bắt buộc nàng phải làm Nữ Bá tước của anh bởi vì anh đã muốn tiền của Cha. Được thôi, anh đã có tiền, và anh cũng có cả nàng nữa. Anh ta cứ muốn ép nàng thành người nào mà anh ta mong đợi đi, nàng sẽ là đồ chết tiệt và sẽ bị đày xuống địa ngục nếu nàng thay đổi bản thân mình chỉ để làm vừa lòng anh.
***
Đó chỉ là một sự hi vọng. Chàng tự nói mãi với bản thân mình điều đó. Chàng bắt buộc bản thân mình phải nhớ. Đó chỉ là một hi vọng, có nghĩa là chàng phải hết sức kiên nhẫn và không được quá thiết tha. Chàng biết là chàng không bao giờ có thể có tất cả những gì mình muốn. Chàng không thể chạm vào Ngôi sao Bethlehem thậm chí nếu như nó xuất hiện ngay trên đầu chàng và thậm chí ngay cả khi chàng có thể với tới.
Nàng sẽ không bao giờ có thể yêu chàng. Không phải theo cách mà chàng mong muốn được yêu. Cuộc hôn nhân của họ được tạo ra trong một hoàn cảnh quá phức tạp. Nàng đã không muốn lấy chàng và không bao giờ muốn gia nhập vào thế giới của chàng. Nàng đã yêu một người khác. Không, quá viển vông nếu tin rằng nàng sẽ đến với chàng và sẽ yêu chàng.
Nhưng nó vẫn là một niềm hi vọng. Luôn luôn tồn tại niềm hi vọng trong chàng. Chắc chắn chàng phải nói điều gì đó với nàng. Vẫn còn một rào cản giữa họ và nó đã trở nên quá lớn để vượt qua kể từ khi chàng nghĩ chuyện này không quan trọng lúc mới cưới nàng- có một sự thật cần phải nói với nàng. Chàng đã quá kiêu hãnh để nói ra điều đó, nhưng bây giờ chàng muốn nàng biết sự thực. Chuyện đó lúc này là quan trọng với chàng.
Bá tước Falloden rời khỏi giường của mình, gõ cửa phòng thay quần áo của vợ và bước vào. Nàng đang ở đấy, ngồi trước gương và đang chải tóc. Mái tóc dài rực sáng lên như đồng đỏ.
“Anh tin rằng các vị khách của chúng ta đều đang rất vui vẻ.” chàng nói, đặt tay mình lên vai vợ khi nàng hạ chiếc lược xuống.
“Vâng.” Nàng nhìn chàng trong gương. “Thậm chí cả các bạn của anh nữa. Em nghĩ họ đúng là những quý ông cô đơn. Có phải vì vậy mà anh mời họ đến không?”
“Anh đã phải dùng mưu mẹo để mời họ đến.” chàng nói, và ước gì mình có thể thu lại những lời nói đó. Chàng không định nói mình phải sử dụng mưu mẹo bởi vì chàng đã không tìm được lối thoát nào cho cuộc hôn nhân của họ lúc đó mà phải viện đến sự giúp đỡ của những người bạn. “Anh chắc rằng cả bốn người bọn họ sẽ chấp nhận ngay vì bọn họ chẳng có nơi nào để đi. Vợ của Sotherby đã qua đời ngay trên giường đẻ hai năm về trước, em có biết chuyện này không?”
“Không.” nàng nói dịu dàng. Nàng đứng dậy và quay lại chàng. “Một quý ông thật tội nghiệp. Anh ấy rất tử tế. Em thích anh ấy.”
Nàng đứng trước mặt chàng, không hề thử cố gắng để rời xa chàng. Tay chàng vươn ra tự theo ý muốn của bản thân chúng để cởi những chiếc cúc trên áo dài của nàng. Nàng nhìn theo đôi tay chàng. Chàng cảm thấy khao khát nàng dữ dội, một nhu cầu nhất thiết phải có nàng. Và hoàn toàn không chỉ là về thể xác. Chàng cần có nàng.
Hãy bình tĩnh, chàng tự nhủ với bản thân. Phải kiên nhẫn. Đừng bao giờ chờ đợi quá nhiều ở nàng.
“Eleanor.” chàng nói, mở chiếc cúc cuối cùng trên áo nàng, nhưng dừng lại trước khi tụt chiếc áo ra khỏi đôi vai nàng. “Anh lấy em là vì tiền. Anh phải thừa nhận điều này.” Lạy chúa, chàng nghĩ, làm sao chàng lại có thể bắt đầu với những từ ngữ tai hại như thế? “Nhưng em cũng đã đánh giá sai về anh.” chàng nói tiếp một cách vội vã, giọng chàng cứng nhắc. Chàng lẽ ra phải nên tập dợt trước cuộc nói chuyện này trước khi bắt đầu mở lời với nàng.
“Em ư?” nàng ngước đôi mắt lên nhìn chàng. “Đừng nhắc lại chuyện đó nữa, được không anh? Xin đừng, không phải lúc này. Anh có muốn em lên giường ngay không?”
“Anh không phải là một kẻ bài bạc.” chàng nói. “Hay là một kẻ tiêu xài hoang phí. Những món nợ đó không phải là của anh.”
“Ôi, xin hãy làm ơn.” nàng nói và đưa tay lên đẩy chiếc áo ngủ rơi xuống vai và trượt ra khỏi bộ ngực cho đến khi nó tuột xuống chân nàng. Nàng nhắm mắt lại và tiến sát lại chàng. “Em không muốn nghe điều đó. Nó không còn quan trọng nữa. Anh là chồng em và em đã chấp nhận chuyện đó. Hay là em còn chưa? Hay đêm qua em còn chưa phục tùng anh? Hay em chưa làm cho anh vừa lòng?”
Chấp nhận và phục tùng. Cơ thể trần truồng của nàng áp sát vào chàng, đôi mắt nàng khép lại một cách ngoan ngoãn. Bởi vì nàng là vợ chàng. Bởi vì nàng đã đồng ý kết hôn với chàng để làm vui lòng cha nàng và nàng sẽ tôn trọng sự giam cầm đó trong suốt phần đời còn lại của nàng. Bổn phận và tiết hạnh. Nàng không quan tâm đến lời giải thích của chàng.
Chàng chợt thấy lạnh giá. Và bây giờ chàng đang cảm nhận được những đường cong ấm áp, mềm mại và mượt mà của nàng đang áp sát vào thân hình chàng, chiếc áo ngủ của chàng là vật cản duy nhất còn lại giữa họ. Chàng có thể nhìn thấy đôi vú của nàng đang ép chặt lên ngực chàng và suối tóc đỏ rực của nàng đang chảy dài, sáng lấp lánh và buông lơi trên vai nàng xuống đến tận lưng. Chàng khao khát nàng. Chàng khao khát vợ mình và nàng thì đang sẵn sàng phục tùng chàng.
Trái tim chàng lạnh giá, nhưng cơ thể chàng đang bốc cháy trong một ngọn lửa đang thiêu đốt chàng.
“Anh đã nghĩ là có thể,” chàng nói tiếp, “em sẽ quan tâm muốn biết về anh. Có thể chúng ta sẽ học cách để trở thành bạn bè.”
“Anh muốn em lên giường.” nàng nói và giọng nàng dường như cũng giá lạnh như trái tim chàng vậy. “Chúng ta nên lại đó chứ?”
“Ừ.” chàng nói, và ngắm nhìn nàng đi qua căn phòng và nằm xuống giường khi chàng cởi bỏ chiếc áo ngủ của mình, ném nó xuống sàn bên cạnh chiếc áo của nàng.
Chàng khao khát nàng, chàng nghĩ vậy khi nhìn xuống nàng một vài giây sau đó, nàng đang nằm một cách ngoan ngoãn và mềm mại trên giường. Chàng cảm thấy máu chảy rần rật khắp người, và chàng cần phải ở bên trong nàng. Chàng cần phải giải phóng bản thân khỏi nỗi khao khát nàng cháy bỏng. Chàng nhấc hai chân nàng rộng ra, quỳ xuống giữa chúng, định hướng bản thân mình rồi đẩy vào trong nàng. Nàng đã nóng rực và ẩm ướt. Sau tất cả sự yên lặng của cơ thể nàng và vẻ điềm tĩnh trên gương mặt, nàng cũng ham muốn chàng. Họ đều khao khát lẫn nhau. Chàng hạ thấp người xuống sát bên nàng và bắt đầu đâm sâu vào nàng ngay lập tức thật nhanh và thật nhịp nhàng.
Và tuy thế, đây vẫn không phải là cách chàng mong ước được yêu nàng. Cơ thể chàng chuyển động vội vã để thỏa mãn khao khát của chính nó trong khi tâm trí lại cách biệt đến lạ lùng. Đây chỉ hoàn toàn là thể xác, chàng nghĩ, tuy rằng nó kì diệu một cách tuyệt vời. Chỉ là thể xác chàng đang tìm kiếm sự thỏa mãn nơi thân hình nàng, và gieo hạt giống của chàng bên trong nàng để đáp ứng lại khao khát của nàng. Tất cả đơn giản chỉ là như vậy.
Cần phải có một điều gì khác nữa, chàng muốn một điều gì khác xảy ra. Chàng muốn gắn kết đôi môi họ với nhau như những phần khác trên cơ thể họ đang hòa làm một. Chàng muốn nhìn vào mắt nàng muốn soi thấu tâm hồn nàng và muốn nàng nhìn lại chàng. Chàng muốn thì thầm trò chuyện với nàng, được nói và được nghe nàng nói. Chàng chợt nhận ra mình đang ao ước muốn có Ngôi sao Bethlehem. Và chàng ước rằng quyết tâm của mình sẽ được thỏa mãn một chút còn hơn là không bao giờ đạt được.
Chàng muốn nàng. Ôi Lạy Chúa, chàng ham muốn nàng. Như thế này, đúng, như vậy, như vậy và như vậy. Nhưng phải hơn thế nữa, chàng muốn nhiều hơn thế.
“A a.” Chàng đã căng cứng trong nàng và thở dài khao khát bên gương mặt nàng. Và rồi chàng cảm thấy được giải phóng khỏi sự căng thẳng và một niềm hoan lạc đang dâng trào mãnh liệt vào lúc chàng phun vào trong nàng. Nàng vẫn nằm bên dưới chàng, yên lặng, ấm áp và vô cùng mềm mại.
Họ là hai thực thể vô cùng riêng biệt, chàng nghĩ vậy khi dòng suy tư đã trở lại với chàng. Hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Cơ thể họ gắn chặt với nhau bằng một sự gần gũi, thân mật nhất mà một người đàn ông có thể chia sẻ với một người đàn bà. Hạt giống của chàng đã ở sâu trong người nàng, ngay bây giờ có lẽ đã bắt đầu hình thành nên đứa con đầu tiên của họ. Nhưng thế giới và vạn vật xung quanh họ vẫn hoàn toàn khác biệt. Chàng rút ra khỏi nàng với một niềm đau đớn nhức nhối vì tiếc nuối và dịch sát lại gần nàng. Sự tưởng tượng, chàng đã gọi tên cảm xúc của chàng như vậy lúc đứng bên ngọn lửa với nàng. Chàng đã muốn bảo vệ bản thân trước sự im lặng của nàng, chàng đã nói ra sự thật. Tất cả chỉ là sự tưởng tượng của chàng mà thôi.
Chàng phải trở về phòng của mình, chàng nghĩ. Nàng đã làm tròn bổn phận của mình, bây giờ chàng phải để cho nàng nghỉ ngơi. Mai sẽ thật là một ngày bận rộn, và nếu ở lại, chắc chắn chàng sẽ lại ham muốn nàng nhiều lần nữa trong suốt đêm. Tốt hơn chàng nên đi.
Chàng chìm vào giấc ngủ và chợt tỉnh dậy sau đó, có lẽ một lúc lâu sau đó- cả ngọn lửa trong lò và những cây nến đều đã cháy hết. Nàng đang dụi đầu vào ngực chàng, thì thầm khe khẽ và đang tìm kiếm miệng chàng bằng đôi môi của mình. Chàng biết rằng nàng vẫn còn đang ngủ thậm chí ngay lúc chàng đã thức dậy và mang lại cho nàng điều nàng muốn. Chàng hôn nàng một cách đói khát, dữ dội với môi, răng và lưỡi mình và tự hỏi nếu như nàng bất chợt tỉnh dậy, ai là người nàng đang mơ tưởng đến. Dù bất cứ là ai đi chăng nữa, nàng cũng đã trở nên nóng rực. Chàng tìm thấy bộ ngực của nàng và dùng tay nâng niu, ve vuốt nó, núm vú nàng cương cứng ngay lên sẵn sàng chờ đợi.
Nhưng chàng sẽ không suy nghĩ để nhận biết ai là người tình trong giấc mơ của nàng. Chàng nâng nàng lên, vẫn đang say ngủ và ấm áp, để nàng nằm lên trên người mình và kéo hai chân nàng rộng ra sao cho đầu gối nàng ôm quanh thắt lưng chàng. Và rồi chàng đỡ nàng nằm xuống giường, nhấc hông nàng lên rồi đi vào trong nàng. Chàng tìm thấy đôi môi nàng một lần nữa, yêu nàng một cách dữ dội, và nóng bỏng như chàng hằng mơ ước. Chàng cảm thấy niềm hoan lạc được thể hiện rõ ràng qua sức nóng đang dần lan tỏa khắp người nàng và bởi cách nàng đang hòa theo từng nhịp đẩy của chàng. Cơ bắp bên trong nàng siết chặt và bao bọc xung quanh chàng, và cuối cùng nàng thét lên với chàng. Nàng rùng mình rồi gục vào lòng chàng trong khi chàng vội kéo chiếc chăn đắp kín xung quanh nàng.
Nàng đã làm giống như trong đêm tân hôn của họ, chàng nhớ lại. Nhưng lần này thật sự rất khác biệt, nàng đã hòa hợp hoàn toàn với chàng, trong mọi khoảnh khắc, trong mỗi nhịp điệu, trong từng chuyển động.
“Eleanor.” chàng thì thầm bên tai nàng.
Nhưng nàng đã lại chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
Eleanor. Vợ của anh. Người yêu của anh.
Tình yêu của anh.
Chàng cố cưỡng lại giấc ngủ trong một lúc. Chàng quá ấm áp, dễ chịu và thoải mái, không muốn tận hưởng thêm một cảm giác mạnh mẽ nào khác nữa. Và nàng vẫn đang nằm trên người chàng, ấm áp và mềm mại vô cùng. Họ vẫn còn gắn chặt với nhau.
Tình yêu của anh. Thật là một giấc mơ diệu kì, một Giấc mơ đêm Giáng sinh. Có lẽ thực tế ngày mai sẽ rất lạnh giá, chàng muốn thức dậy vào ngày mai nhưng vẫn giữ lại được giấc mơ tuyệt diệu của mình.
Chàng chìm vào giấc ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook