Bá tước Falloden nhìn thoáng qua tấm danh thiếp nằm trên cái khay người quản gia đưa về phía mình. Chàng nhăn mặt.

“Mr Joseph Transome, thương nhân buôn bán than.” chàng nói. “Nhà buôn than thì yêu cầu gặp ta làm cái quỷ gì? Ông hỏi xem ông ta muốn gì rồi đuổi ông ý đi không được à, Starret?”

Người quản gia trao đổi cái nhìn ngắn với anh hầu phòng của ngài bá tước. “Ông ấy cứ nài nỉ, thưa ngài.” ông ta nói. “Ông ấy tuyên bố là sẽ không tiết lộ mục đích của cuộc thăm viếng hôm nay với ai trừ ngài. Tôi có nên nói với ông ta là ngài không có ở nhà không, thưa ngài?”

“Ừ.” bá tước nói một cách cáu kỉnh, ra dấu cho anh hầu phòng đưa mình cái khăn quàng cổ. Chàng mới vừa trở về từ cuộc cưỡi ngựa buổi sáng trong công viên mà vẫn không sao nguôi ngoai được sự phiền não trong đầu, không gì làm vơi đi được. Chàng không có tâm trạng nào để tiếp khách.

Người quản gia khom mình cúi chào rồi quay lưng bước ra khỏi phòng thay đồ của chủ.

“Khoan!” Bá tước nói. Chàng càng cáu kỉnh hơn khi thắt vội cái khăn choàng cổ thành một cái nút cẩu thả, mặc kệ cái bặm môi phản đối của anh hầu phòng. “Ông ta có đáng kính trọng không, Starret? Ông ấy tới bằng cửa trước chứ?”

“Ông ấy đến bằng xe tứ mã, thưa ngài.”

Bá tước nhướn mày. “Tốt hơn hết là ta nên xem ông ấy muốn cái gì.” chàng nói “Dẫn ông ta vào phòng tiếp khách đi, Starret.”

“Vâng, thưa ngài.” Người quản gia cúi chào một lần nữa trước khi rút lui.

“Buôn than à?” Bá tước nói với anh hầu phòng qua gương. “Anh nghĩ là ông ta muốn gì hả, Crawley? Muốn ta đổi nguồn cung cấp than cho mùa đông à? Mà ai thường đem than đến cho ta nhỉ? Thôi ta nghĩ là ta nên đi xuống cho thỏa sự tò mò. Ông ấy đến bằng cửa trước để gặp ta thay vì đi cửa sau để hỏi bà Lawford. Thật là thú vị, anh có thấy vậy không?”

Nhưng chàng đã không đợi câu trả lời. Chàng sải bước ra khỏi căn phòng và đi xuống cầu thang đến đại sảnh của ngôi nhà chàng ở quảng trường Grosvenor. Sự ảm đạm của một buổi sớm tháng mười một làm người ta cảm thấy phải thắp đèn lên, chàng nghĩ khi đi ngang qua đại sảnh và đợi gã người hầu mở cánh cửa đôi đi vào phòng tiếp khách. Cả ngày nay chàng đã cố giữ tâm trạng được bình thường.

Ông Joseph Transome, một nhà buôn than, là một phó thường dân, chàng nghĩ khi ông ta quay lại từ phía cửa sổ khi cửa chính mở ra. Trang phục của ông ta cũng gọn gàng và đắt tiền như chàng, có khi còn hợp thời trang hơn. Mấy năm gần đây bá tước không đủ trang trải để theo kịp thời trang, dù hầu hết thời gian đó chàng chỉ mặc tang phục. Chàng chỉ có một phê bình duy nhất về trang phục của người đàn ông là nhìn nó ít nhất hai cỡ rộng hơn người ông. Ông ta ốm và xương xẩu, gương mặt sắc nét, mũi khoằm, đôi mắt to và sẫm nhìn chủ nhà một cách sắc sảo.

Bá tước gật đầu chào ông ta. “Tôi là Falloden” chàng nói. “Tôi có thể làm gì cho ông?” Người chàng trở nên cứng ngắc khi người đàn ông không trả lời ngay mà chỉ nhìn chàng một cách chậm rãi từ trên xuống dưới và cười nửa miệng.

“Ngài có một dáng chuẩn của một người đàn ông thưa ngài, tha thứ cho tôi khi nói ra điều này.” Ông Transome vừa nói vừa xoa hai tay vào nhau. “Hơn cả sự mong đợi của tôi. Tốt lắm.”

“Tôi cám ơn ông” Bá tước lạnh lùng đáp. “Ông có chuyện gì muốn bàn với tôi, thưa ông?”

Ông Transome cười và tiếp tục chà hai bàn tay vào nhau. “Ngài chắc sẽ nghĩ thật là lạ nếu tôi đến đây không có lý donào ngoài ngưỡng mộ vẻ bề ngoài của ngài, phải không thưa ngài?” ông nói. “Nhưng mà nó quan trọng với tôi.”

Bá tước mím môi, đứng gần phía cửa, tay chắp sau lưng, không chịu mời khách ngồi.

“Hay tôi đi thẳng vào vấn đề vậy, thưa ngài.” Ông Transome nói. “Nếu giới quý tộc cũng giống thương buôn chúng tôi thì thời gian là vàng bạc, như tôi vẫn thường nói. Và thời gian không nên bỏ phí bằng những câu chuyện vô nghĩa.”

“Tôi cũng nghĩ y như vậy.” Bá tước nói.

“Dường như, thưa ngài.” người lái buôn nói, vẫn tiếp tục chà hai bàn tay như đang rửa chúng vậy và nhìn bá tước một cách khẩn khoản, “là ngài đang mắc nợ tôi một khoản tiền lớn.”

“Thật sao?” Bá tước nhướn mày và nhìn người khách một cách ngạo mạn. “Một hóa đơn chưa thanh toán, thưa ông? Tôi nên đưa ông đi gặp quản gia của tôi không chút chậm trễ nào nữa.”

“Không, không.” Ông Transome xua tay. “Những chuyện vặt vãnh đó không đáng để ngài và tôi để ý tới. Không có gì liên quan đến chúng cả. Cơ ngơi chính của ngài, Biệt thự Granfell ở Hampshire, đang được thế chấp rất nặng, tôi tin là như vậy, phải không ngài?”

Đôi mắt của bá tước sắt lại.

“Và nhà cửa đất đai thì ngày càng tồi tàn và mạt rệp hơn vì tiền cho mướn không đủ để trả tiền nhà.” Ông Transome tiếp tục.

“Tôi không biết ông lấy những thông tin đó ở đâu.” Bá tước nói, “Nhưng biệt thự Grenfell Park không phải là chuyện của ông, thưa ông. Xin phép ông, tôi còn một buổi sáng bận rộn.”

“Bận làm gì thưa ngài, cho phép tôi cả gan hỏi? Tới gặp thợ may hay thợ đóng giầy của ngài ư? Ngài hiếm khi làm những việc đó dạo gần đây vì tiền hóa đơn đã chồng chất quá cao ngài không thể nào trả hết nổi. Và ngài, theo những gì tôi biết, là một người đàn ông danh dự. Ít ra đó là những gì nguồn tin của tôi nói.”

“Ông Transome.” giọng bá tước lãnh đạm. “Tôi phải yêu cầu ông rời khỏi nơi này, thưa ông.” Chàng quay về phía cửa.

“Ngài cũng không đến Tattersall dạo này, thưa ngài, hay tham dự những cuộc đua.” Người lái buôn lờ đi cánh cửa đang mở. “Và ngài cũng không đánh những canh bạc lớn, vì nợ đã chất chồng từ những ván bài mà cả đời ngài cũng không có hi vọng trả hết - mặc dù thật sự chúng không phải là của ngài, công bằng mà nói. Rất nhiều trong số đó được mượn từ những kẻ cho vay nặng lãi, thưa ngài. Đây không phải là một tình thế tốt. Tôi dám chắc là tối nay ngài không ngủ yên được.”

Bá tước đóng cánh cửa lại và bước vài bước tới người khách của mình. “Mr Transome.” chàng nói. “Tôi coi như là có một chủ đích nào đó trong sự đường đột này của ông. Ông có thể vui lòng đi tới cửa trước khi tôi tống cổ ông ra khỏi nhà không? Và ông vui lòng cho tôi biết là tôi mắc nợ ông như thế nào? Một món nợ gì mà giao dịch của người anh họ tôi không biết đến à?”

“Không phải thưa ngài.” Mr. Transome nói giọng xoa dịu. “Tôi chắc là ngài biết rõ những khoản nợ nần của ngài. Và chúng đủ nặng trên vai ngài như một tảng núi trên vai gã khổng lồ kia. Gã tên gì ấy nhỉ. Tôi lúc nào cũng thích câu chuyện đó.”

“Trời ơi!” Bá tước nói sẵng. “Tôi không biết là ông sẽ nặng ra sao trên đôi vai tôi, Mr. Transome, khi tôi vác ông ra ngoài cửa trong chốc lát nữa đây.”

Người lái buôn cười khoái trá. “Không nặng lắm đâu thưa ngài.” Ông nói. “Nhất là dạo gần đây. Ngài mắc nợ tôi tất cả những khoản đó, thưa ngài. Tôi đã mua lại chúng tất cả. Không sót một món nào.”

Bá tước lạnh người. Và lạ thay chàng không nghi ngờ một chút nào là người đàn ông đã nói sự thật. Tất cả những món nợ mà người anh họ và những người thừa kế trước đã mắc trong vòng tám năm với danh hiệu Bá tước Falloden. Những món nợ mà chàng không muốn thoái thác khi thừa hưởng mười bốn tháng trước. Và chàng đã từ chối bán lại biệt thự Grenfell cùng đất đai rộng lớn vì nó là mái nhà thời thơ ấu của chàng. Bởi vì nó đã ở sâu trong huyết quản, là một phần của chàng và là vật sở hữu quý giá nhất. Một cái gông cùm trên cổ.

“Tại sao?” Chàng hỏi, mắt nheo lại.

“Tại sao tôi lại mua lại chúng à?” Mr. Transome hỏi. “Để làm cho ngài một ân huệ, thưa ngài. Tôi luôn nghĩ là tốt hơn hết, cho đỡ nhầm lẫn, mắc nợ một nơi còn tốt hơn là khắp London và cả những vùng phía nam. Ngài có đồng ý không, thưa ngài?”

“Tôi thấy ý nghĩ đó là một điều an ủi to tát.” Bá tước trả lời. “Vậy là ông đã tới để siết nợ tôi hả, ông Transome? Ông sẽ phải đợi. Cuối cùng rồi tôi sẽ trả hết mỗi xu tiền nợ thôi. Nhưng nó sẽ mất một thời gian.”

Ông Transome cười lớn. “Tôi đã làm việc vất vả cả đời, thưa ngài.” Ông nói. “Với sự cần cù và cả chút may mắn nữa, tôi đã cóp nhặt được hầu hết những gì mà một người có thể muốn trong đời của họ, chỉ duy nhất một thứ tôi không có nhiều, mà đó lại là điều mà ngài đã yêu cầu. Thời gian. Tôi có rất ít thời gian.”

“Vậy thì. “bá tước nói, “Tôi đành cam chịu vào nhà tù của những con nợ thôi, tôi nghĩ vậy. Tôi xin lỗi, thưa ông, nhưng tôi không thể thò tay vào túi và đưa ra khoản tiền tôi nợ ông được. Tôi ước gì tôi có thể. Tin tôi đi.”

“Tôi tin, thưa ngài. “người lái buôn nói, quay trở về công việc dang dở là xoa hai tay vào nhau. “Nhưng món nợ của ngài có thể được hủy bỏ bất cứ lúc nào, thưa ngài.”

Bá tước mỉm cười một cách lạnh lẽo.

“Ngài gãi lưng cho tôi thì tôi gãi lại cho ngài, đấy là nói như vậy.” Ông Transome nói. “Ngài có thể làm cho tôi một việc, thưa ngài, rồi tôi sẽ hủy số tiền nợ đó, mỗi đồng xu cuối cùng của nó. Và sẽ chắc chắn rằng ngài sẽ có số tiền cần thiết để làm cho Biệt thự Grenfell trở thành một trong những vật triển lãm của nước Anh và những trang trại của nó trở nên phồn vinh. Và ngài lại có thể tiêu tiền và thời gian ở tiệm quần áo.”

Bá tước nhướn mày.

“Ngài đang đợi để nghe xem phải làm cho tôi điều gì.” Ông Transome nói. “Một việc nhỏ thôi, thưa ngài, so với những gì ngài sẽ có được. Nhưng nó rất có ý nghĩa đối với tôi.”

Biểu hiện trên mặt Bá tước không thay đổi.

“Tôi sẽ hủy bỏ món nợ và để lại cho ngài một nửa gia sản, thưa ngài. Và đó là một gia tài lớn.” Ông ta nói. “Nếu ngài cưới con gái tôi. Và phần còn lại sẽ là của nó sau khi tôi chết vì vậy nó cũng sẽ là của ngài.”

Bá tước Falloden nhìn chằm chằm vào vị khách của mình một cách khó tin. “Ông muốn tôi cưới con gái ông?” Giọng chàng nhẹ như gió thoảng, tự hỏi liệu mình có phải đã đi lạc vào một giấc mơ. Con gái của một phó thường dân. Con gái một nhà buôn than. Một người hoàn toàn xa lạ.

“Nó mười chín tuổi và là người có nhan sắc, chính tôi còn phải công nhận.” Ông Transome nói “Và nếu ngài muốn sự tinh tế, thưa ngài, không thể tìm ai tốt hơn Ellie của tôi được. Tôi cho nó đi học ở học viện của cô Tweefsmuir. Hai người con gái của một nhà quý tộc cũng theo học cùng thời gian đó và cả con của một ngài đại tá nữa. Nó là bạn của con gái ngài Hutchins.”

“Sao ông biết là tôi chưa có vợ?”Bá tước hỏi lạnh lùng. “Không, khỏi phải trả lời câu hỏi đó. Tôi không nghi ngờ gì là ông biết tất cả về cuộc sống của tôi, thưa ông. Chắc là ông cũng biết sự ràng buộc của tôi, dù chưa đính ước, với cô Dorothea Lovestone. Chắc ông cũng biết cả cô tình nhân mà tôi giữ trong suốt mấy năm qua.”

“Cô Alice Freeman.” Ông Transome đáp. “Cô ấy cũng là một người đẹp, nếu ngài không phiền tôi nói ra điều đó, thưa ngài. Cô ấy làm tăng niềm tin vào khiếu thẩm mĩ của ngài. Nhưng Ellie của tôi cũng như vậy. Ngài sẽ có sắc đẹp, sự tinh tế và học vấn của nó cộng thêm một nửa gia tài của tôi, thưa ngài. Và nó sẽ là nữ bá tước. Nó sẽ sinh cho ngài người thừa kế Biệt thự Grenfell và tước hiệu. Đó là tất cả những gì tôi đòi hỏi, thưa ngài.” Ông cười khoái trá. “Làm ông ngoại của một Bá tước.”

“Ông Transome. “bá tước nói nhỏ nhẹ. “Ra khỏi nhà tôi ngay”

Người lái buôn gãi cái đầu hói của ông. “Tôi hiểu ngài là người có lòng tự trọng, thưa ngài.” Ông nói. “Người nào thuộc dòng dõi quý tộc lại không có? Và tôi biết đây là chuyện ngược đời, nói nôm na là như vậy, khi cân nhắc về việc lấy một người ở giới thương gia. Nhưng đôi khi, hoàn cảnh bắt người ta phải nuốt lấy lòng tự trọng. Tôi thật sự không thấy ngài còn con đường khác hơn là đề nghị của tôi.”

“Nhà tù của những con nợ!” Bá tước nói cộc lốc. “Đó là một sự lựa chọn khác, thưa ông.”

“Ngài chưa gặp Ellie của tôi mà.” Ông Transome nói, “Làm sao ngài chắc là sẽ thích ở tù hơn, thưa ngài? Tôi không tin là ngài thật sự nghĩ vậy. Đó chỉ là can đảm nhất thời. Nhưng mà cho dù không phải là ở tù đi nữa, cái gì sẽ ở phía trước tương lai của ngài? Ngài chưa thể dạm hỏi cô Lovestone, phải không thưa ngài, mặc dù ngài có cái tước vị đưa ra trước mắt cha cô ấy? Ngài quá kiêu hãnh để hỏi cưới cô ấy khi đang mắc nợ đầy mình. Thứ lỗi cho tôi nói ra điều này, ngài sẽ trở thành một ông già hoặc tệ hơn, một người nằm dưới mộ khi ngài thoát nợ để hỏi cưới cô ta. Tôi nghi ngờ là cha cô ta sẽ đồng ý vì ông ta cũng đâu có giàu có gì.”

“Quan hệ của tôi và cô Lovestone hoàn toàn là việc của tôi!” Bá tước nói.

“Hẳn nhiên. “vị khách của chàng trả lời. “Nhưng ngài là người đầu tiên đề cập đến cô ấy, thưa ngài. Để tôi nói ngắn gọn, vì tôi thấy là ngài cũng vui mừng khi cuộc chất vấn này kết thúc sớm. Ngài phải cưới con gái tôi trong vòng một tháng, thưa ngài, không thì tôi sẽ siết nợ ngay tháng đó. Tôi không muốn làm thế đâu, nhưng buôn bán thì phải vậy thôi.”

Bá tước đặt tay lên nắm cửa, “Cho phép tôi tiễn ông ra ngoài. “chàng nói.

“Tôi sẽ tới ngày mai thưa ngài.” Ông Transome nói. “Tôi không thể đợi lâu hơn nữa. Tôi tin tưởng là ngài sẽ sáng suốt khi quyết định.”

“Không có gì để suy nghĩ cả.” Bá tước trả lời, mở cửa và ra dấu cho vị khách theo chàng ra đại sảnh. “Ông chỉ mất thời gian quay trở lại đây thôi, thưa ông. Tôi chúc ông một buổi sáng tốt lành.”

“Đến mai hẵng nói, thưa ngài.” Ông Transome đáp, tay lấy áo choàng và mũ từ gã người hầu. “Tôi tin là trong vòng một ngày một đêm ngài sẽ thấy chỉ có một khả năng duy nhất đó mà thôi. Và đó sẽ là một lựa chọn tốt, tôi có thể hứa với ngài. Tôi đã lựa chọn ngài một cách kĩ lưỡng, vì tôi sẽ giao cho ngài tài sản quý báu nhất của tôi.”

“Chào ông.” Bá tước nói. Chàng gật đầu cho gã người hầu mở cửa và quay lưng lên phía cầu thang.

Chàng cảm thấy như là một người vừa bị kết án đang bước lên đoạn đầu đài.

***

Eleanor Transome không còn đọc lá thư đang nằm trên vạt áo. Nàng ngồi nghiêng một bên cửa sổ trong phòng ngủ, hai chân co lại, nhìn một ngày tháng 11 buồn thảm. Nhưng thật ra nàng lại không trông thấy gì cả.

Thế là hết, Wilfred đã không cần nàng. Anh ấy đã không yêu nàng. À, anh nói trong bức thư là anh cần và yêu nàng. Anh đã nói rất nhiều lần. Anh nói là anh luôn yêu nàng và muốn nàng. Nhưng anh sẽ không cưới nàng.

Lý do anh đưa ra thật cao thượng. Anh không muốn đem nàng ra khỏi cuộc sống xa hoa mà nàng đã quen từ trước tới giờ, anh viết, để biến nàng thành vợ của một viên thư kí tàu biển phải vật lộn với cuộc sống mà sẽ không bao giờ có chút của cải nào. Và anh sẽ không chấp nhận từ cha của nàng nếu được đề nghị.

“Đàn ông có lòng tự trọng của mình, Ellie.” Anh viết. Nàng đã đọc lá thư quá nhiều lần để thuộc lòng nó. “Ở phương diện nào đó lòng tự trọng có thế mạnh hơn tình yêu, và anh sẽ bị dày vò vì nhục nhã nếu anh cầu xin cha gả em cho anh với một khoản hồi môn và nợ ông ấy tất cả thay vì nỗ lực của chính bản thân mình.”

Eleanor nhắm mắt lại. Đàn ông và lòng kiêu hãnh của họ! Nàng viết thư cho anh mở lời đã không phải phép rồi, giải thích tình huống cho anh hiểu, van xin anh tin là nàng yêu anh, rằng tình yêu của nàng là tất cả, rằng của cải và danh vọng không có nghĩa lý gì. Xét cho cùng, anh đã bày tổ ý định cưới nàng một lúc nào đó trong tương lai.

“Anh phải trả tự do cho em. “anh viết “Anh có thể đi làm và mãi mãi chờ đợi để xứng đáng có em, Ellie. Nhưng mọi chuyện đã thay đổi. Anh rất buồn về cha của em. Anh không nhận ra sự việc đã quá trầm trọng. Nhưng ông ấy đã có chuẩn bị mọi thứ sẵn cho em. Em cố mà chiều theo ước nguyện của ông. Ít ra em đã được xếp đặt cho cả đời - như là em đã quen và xứng đáng được như vậy. Quên anh đi, Ellie. Cứ coi như là trong kí ức và trái tim em anh chưa hề tồn tại.”

Nhưng anh đã kết thúc lá thư bằng lời yêu thiết tha dành cho nàng và cam đoan nàng sẽ ở trong tim anh vĩnh viễn cho đến hết đời.

Nàng biết là không còn hi vọng gì nữa. Anh Wilfred yêu quý ơi, anh thật khờ và tự cao. Nàng biết nàng sẽ không bao giờ thay đổi suy nghĩ của anh được. Vì anh đã thua kém nàng, vì nàng giàu còn anh nghèo. Mặc dù anh và nàng là anh em cô cậu họ. Mà có lẽ cũng vì vậy mà Cha đã chê Wilfred và cha anh vì họ đã không thành công bằng ông. Và Cha đã phản đối sự quyến luyến ngày càng lớn dần của nàng với anh Wilfred, được thổi bùng lên bằng những cuộc họp mặt gia đình. Cha gọi nó là mối tình trẻ con, lay nhẹ cằm nàng và bảo đảm với nàng rằng ông có những kế hoạch tốt đẹp hơn là gả nàng cho Wilfred.

Có một vị bá tước. Eleanor vẫn nhắm nghiền mắt. Nàng nghiêng đầu qua một bên để thái dương tựa lên thành cửa sổ lạnh cóng. Nàng không biết tên hay chút gì về anh ta ngoại trừ Cha đã quyết tâm giăng lưới anh ta cho nàng và tự tin là sẽ thành công. Cha trước giờ muốn là làm được khi để tâm vào làm chuyện đó.

Cha nàng muốn nàng lấy bá tước. Một người thuộc dòng dõi quý tộc. Nàng chợt rùng mình nhớ lại chuyện bẽ mặt mùa hè hai năm trước khi về quê chơi với người bạn học Pamela, con gái ngài Hutchins. Nàng chỉ mới mười bảy tuổi, vừa ra trường, háo hức với cuộc sống và tình yêu, và vô tình không nhận thấy mình không giống với mọi khách mời khác. Thậm chí nàng còn chưa bao giờ nghe chữ “dân buôn” trước mùa hè năm đó. Nhưng sau đó nàng đã biết quá rõ, để hiểu nó là cái tên người ta gọi chế giễu nàng và nó là một từ xúc phạm. Nó có nghĩa là nàng là người thuộc tầng lớp dưới, tầng lớp mới phất lên, tầng lớp cục cằn thô bỉ. Nàng chẳng thấy gì ngoài sự khinh khỉnh trong mắt các phu nhân và những cái nhìn miệt thị của các quý ông - ngoại trừ việc các ông tin rằng một đứa con gái thường dân thì sẽ dễ dãi hơn một quý bà. Eleanor rùng mình một lần nữa, một phần vì cái cách mà nàng đã phản ứng lại - phản kháng bằng bản năng hơn là lý trí.

Cha muốn nàng lấy bá tước. Và vấn đề là nàng chẳng nỡ lòng nào nói không. Không phải lúc này. Nếu Wilfred đã hồi âm khác, có thể nàng sẽ giữ vững quan điểm của mình. Chắc chắn là vậy, nhưng nếu không có Wilfred thì mọi chuyện lại chẳng có nghĩa lý gì cả. Tất nhiên không phải để chống đối cha nàng. Làm sao nàng có thể chống đối một người sắp chết, người đã là tất cả trong cuộc sống của nàng.

Eleanor cắn môi, nhưng nước mắt từ đâu đã ngấn quanh bờ mi. Cha muốn đặt nàng vào một nơi tử tế trước khi ra đi. Nó lúc nào cũng là hoài bão lớn nhất của ông, ông đã nói với nàng vài tuần trước, là gả nàng vào chốn danh giá. Câu chuyện đã thúc đẩy nàng gửi bức thư cho Wilfred. Ông quả quyết rằng ông sẽ ra đi thanh thản nếu ông nhìn thấy nàng được làm một quý phu nhân, mà cả đời nàng đã được dạy để trở thành.

Có lẽ Cha nàng đã không nhận ra, nàng nghĩ, chỉ có một thứ duy nhất có thể tạo ra một quý phu nhân - lúc mới chào đời. Nàng có thể lấy một Bá tước, nhưng vẫn chỉ là một đứa thường dân thôi. Cả cuộc đời nàng còn lại sẽ bị người ta coi thường. Nàng muốn được yêu. Đó là tất cả những gì nàng muốn. Chỉ đơn giản là được yêu thôi. Đòi hỏi thế có nhiều lắm không?

Rõ ràng là có rồi. Nàng phủi tay lên bức thư ở vạt áo mà không nhìn xuống nó.

Wilfred!

Nhưng ngay lúc đó, một tiếng động cắt đứt những suy nghĩ đau khổ của nàng. Nàng bật dậy, chạy ra khỏi phòng xuống cầu thang và nhận ra người vừa bước vào chính là cha nàng. Nhìn ông lom khom, hốc hác và mệt mỏi.

“Cha. “nàng nói, ra hiệu người hầu đi chỗ khác và choàng tay qua cổ, hôn ông nhẹ nhàng. Nàng biết như vậy sẽ tốt hơn vì ôm ông quá chặt sẽ làm ông đau. “Cha không nên ra ngoài như vậy. Ôi cha biết là cha không nên mà. Cha mệt lắm rồi. Cha vào phòng khách để con lấy ghế cho cha đỡ mỏi chân và lấy mền cho cha đắp. Rồi con kêu người đem trà lên để cha uống với thuốc.”

Vừa nói nàng vừa cởi nút áo choàng của ông, và nâng nhẹ nó khỏi vai ông, cẩn thận không đụng ông mạnh quá. Nàng nhìn ông tươi cười.

“Cha sẽ ngồi xuống và nằm nghỉ ngơi đủ thôi, Ellie.” Ông nói “Cả sáng nay ta làm được một việc rất tốt rồi. Chỉ cần một việc ngày mai nữa thôi là mọi việc sẽ đâu vào đấy.”

“Cha nói như là người ta không làm việc cho cha được.” Nàng trách ông, quàng tay ông và dẫn ông vào phòng khách ấm cúng đến cái ghế trùm bằng một cái mền to đặt cạnh lò sưởi. “Cha à, cha phải nghỉ ngơi nhiều nữa. Cha đang bị đau mà, con nhìn cha cười gượng là biết rồi. Cha trễ giờ uống thuốc hơn một tiếng rồi.”

“Thuốc làm giảm đau nhưng cũng giảm đi sự sáng suốt nữa. “ông nói, ngồi xuống chậm chạp, ngả đầu ra sau và nhắm mắt lại. “Ngày mai sẽ xong xuôi hết, Ellie. Sau đó ta sẽ ra đi mà không vướng bận gì.”

“Cha đừng nói vậy. “Nàng nói, vuốt làn tóc mỏng trên trán ông và hôn lên đó trước khi lấy đồ gác chân cho ông và cẩn thận đặt chúng lên đó. “Cha chỉ cần phải nghỉ ngơi thôi mà.”

“À, không cần phải giả vờ đâu Ellie. “ông nói, mở mắt và cười với nàng một cách uể oải. “Rung chuông gọi người đem trà tới đi con. Thời gian ngồi trên xe ngựa dài vô tận. Ngày mai ngài Bá tước sẽ đồng ý những điều khoản của ta và ta sẽ thấy hai con làm đám cưới trước khi chết.”

Giờ thì nàng không chống đối nữa. Trong suốt tháng vừa qua, ngay cả thời gian mà vị bác sĩ của cha nàng buộc phải thú nhận là căn bệnh ung thư của ông đã phát triển nhanh hơn và nó đang giết dần cuộc sống của ông, nàng vẫn có thể không bằng lòng với sự sắp xếp của Cha. Nhưng bây giờ thì không còn thời gian để phản đối gì cả, nhất là khi nàng đã nhận được câu trả lời từ Wilfred.

“Các điều khoản gì hả Cha?” Cô hỏi Cha trong khi rung chuông cho người hầu mang trà vào.

“Tất cả các khoản nợ của anh ta sẽ được trả cộng thêm phân nửa gia tài của cha” – ông nói – “anh ta có nhiều điền trang rộng lớn và một biệt thự đẹp nhất ở nước Anh, Ellie. Với tiền của cha, anh ta có thể giữ lại được biệt thự này, và con sẽ trở thành bá tước phu nhân. Tất cả sẽ được sắp đặt xong vào ngày mai và cha sẽ hạnh phúc khi chết đi”.

Nàng không nói gì, đứng lặng yên trước lò sưởi, và nhìn xuống ông. Thật là khó để tin rằng, chỉ mấy tháng trước đây, cha nàng đã từng là một người đàn ông mạnh mẽ, hoạt bát đến thế nào, mà giờ đây ông gầy gò xiết bao, đôi mắt sâu hoắm, và gò má hõm xuống. Hơi thở của ông ngày càng khò khè và nặng nhọc hơn. Nàng biết cha đang rất đau đớn và cố chịu đựng cơn đau khi người hầu mang trà vào. Ông nhanh chóng lấy thuốc uống và sẽ bị lờ mờ trong vài giờ sau đó.

Như vậy nàng sẽ được cưới do tiền của cha nàng. Nhưng đó là tất nhiên thôi, vì chẳng có lý do gì khác để một nhà quý tộc đồng ý cưới một người ở tầng lớp nàng cả. Nàng hiểu như thế. Nhưng nàng sẽ cưới một người đàn ông túng thiếu, người đã quá phung phí đến nỗi mắc những món nợ khủng khiếp – nàng chắc chắn là những món nợ rất lớn, vì nếu không thế, thì làm sao anh ta lại chịu cưới con gái của một phó thường dân chưa hề biết mặt được.

Người đàn ông này sẽ khinh thường cô và xem cô như một sự khó chịu trong đời, nhưng cô lại là phương tiện cần thiết để giải thoát anh ta khỏi những vấn đề nợ nần. Và người đàn ông đó sẽ phung phí gia tài này - vốn được tạo nên bởi sự chăm chỉ cóp nhặt suốt cả cuộc đời của cha cô. Khi cô nghĩ, nếu như cô là người phải thu xếp mọi việc cho cái chết của mình, thì cô chắc chắn cũng sẽ làm như Papa mà thôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương