Lời Của Gió
-
Chương 1-0: Trang sách đầu tiên
Triều đại Hạ Vũ (tra wikipedia nha)
Trên đại điện, một người đàn ông khoảng chừng 55 tuổi đang ngồi trên ngai vàng được chạm khắc hình rồng một cách tinh tế. Ông là Vũ vua của lúc bấy giờ. Trước mặt ông là một cô gái có nét phương Tây khoảng 24 tuổi đang cụp mắt ngoan ngoãn mà quỳ. Đôi mắt phượng trừng to mà nhìn cái người không biết 2 chữ vô sỉ viết như thế nào, rốt cuộc cũng mỏi mắt, nói:
"Ngươi, ngươi rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào???"
Hắn thật không ngờ có cái nữ nhân gọi là mặt dày hơn tường, vô sỉ đến tận trời. Lần đầu gặp cô là lúc... khụ khụ hắn đang tắm, sau đó còn nói là phải chụp làm kỉ niệm gì đó vừa nói cô vừa lấy 1 cái gì đó ra và " tách"... không hiểu sao cô lại "ép" hắn ra cái tấm gì đó được như vậy giống như có thuật phân thân vậy. Lần 2 gặp mặt là lúc hắn vừa bãi triều, gặp cô đang náo loạn ở trước cửa cung nói là 'Hoàng thượng không chịu trách nhiệm với ta, hoàng thượng là đồ vô tình' cho hắn xin, hắn mới là người chịu thiệt chứ, hắn không nói cô còn kêu la cái gì. Lần thứ 3 gặp mặt là hiện tại... không biết làm sao cô lại lẻn lên triều được, nhưng hắn không hỏi, không phải vì hắn không muốn mà là vì ... hắn rất tức giận. Quả thật đáng giận, bởi vì trước khi hắn kịp hỏi cái gì thì cô đã nói thay hắn luôn rồi. Cô nói với mọi người rằng hôm nay cô phải đi rồi, nhưng mà trước khi đi cô phải dặn dò hắn điều chỉnh lại chế độ dinh dưỡng bữa ăn mới được, vì của hắn quả thất rất... nhỏ. Hắn không biết vì sao cô nói phải đi nhưng hắn cũng không muốn biết . Cô dám nói hắn nhỏ thì... cô chờ chết đi !!!
"Hoàng thượng bớt giận, tức giận không tốt cho sức khỏe của ngài...."
Bọn thái giám thấy hắn tức giận lập tức khuyên can. Hắn làm hoàng đế 2 năm rồi mà chưa lần nào họ thấy hắn tức giận đến vậy, dọa trái tim bé nhỏ của bọn họ vọt lên tới cuống họng luôn.
"Hắc hắc ... Đúng rồi đấy, tức giận dễ bị tiêu chảy lắm nha, tỳ người mà có thể bị táo bón đấy hắc hắc..."
Cô ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt xanh lá ra vẻ ' tôi rất ư là vô tội a~. Cô vo tội thật mà, chỉ là 2 ngày trước cô vừa xuyên không đến đây, đúng lúc hắnđang tắm mà thôi. Ách, lúc đó cô đang cầm máy ảnh nên không muốn bỏ lỡ cảnh xuân của hoàng đế thôi mà, ừm chụp lại lâu lâu ngắm mỹ nam cũng được mà, chỉ là hơi già thôi. Còn mấy cái kia thì.... nga~ cô chỉ nói sự thật thôi mà.
"Ngươi,... được được lắm" Hắn quả thật tức chết mà " Người đâu bắt nàng giam vào đại lao , 3 ngày sau hành hình! Bãi...."
"Nga~ không được, hoàng thượng , chuyện này quả thực không được a~"
"Vì sao?" Gân xanh trên trán hắn nảy lên vài cái. Hắn tin, chỉ cần cô nói thêm 1 câu nữa là hắn sẽ xỉu mất.
"Nga~ tất nhiên là vì ta không thể ở lại đây được nữa. Hoàng thượng nếu nhớ ta thì chỉ cần nói một tiếng là ta sẽ đến thăm ngài thường xuyên. Nhưng trăm ngàn lần ngài đừng dùng cách này để kéo ta lại nha. Sẽ chậm trễ thời gian mất." Đùa sao cô cũng không muốn ở đây hết cuộc đời a.
"Ta phải về rồi" Cô cười nói như đây là diều hiển nhiên.
Quả nhiên.....
Sau khi cô nói xong, thân hình hắn lảo đảo vài cái, do đang ngồi nên hắn không té được. Nhưng sao như vậy rồi mà hắn vẫn không ngất xỉu vậy??? Bọn thái giám cung nữ đều ngã ngửa hết rồi mà. Hắn thà ngất xỉu chứ không muốn đối mặt với cô nàng này thêm một chút nào nữa, aaaaaaaaa!
Ổn dịnh lại tâm tình hắn mới thắc mắc " Quay về?"
"Phải a~, ta đi đây, bye bye" Nói xong cô lẩm bẩm gì đó, một luồng sáng bỗng quay quanh cô. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người mà biến mất.
Về phần ai đó ngồi trên ngai vàng thì sau khi nghe cô nói ngôn ngữ mà mình không hiểu thì bỗng dưng biến mất, khiến hắn kinh ngạc một hồi không thôi.
Yêu nghiệt, quả nhiên là yêu nghiệt!!!
++++++
Hiện đại, thế kỷ 21, năm 2020.
Tại quán cafe ... ba con mèo, lúc này đang vắng khách.
Chỉ có duy nhất ba cô gái tầm 24, 25 gì đó đang ngồi ở cái bàn trong góc khuất, ở đó có một khoảng trống nhỏ và một cái ghế trống.
"Mồ, cậu ấy đi lâu thế, 3 ngày rồi. Luyến Luyến cậu bói đúng không đấy"Một người nói với giọng bất mãn.
Cô gái được nhắc tới chỉnh lại mắt kính : "Hừ, Phong Luyến tớ chưa bao giờ bói sai."
"Xì, quả là người đẹp như tên, quá tự luyến." Cô còn lại cũng phì cười.
"Hứ, à, tới rồi kìa" Dứt lời một ánh sáng trắng xuất hiện ở khoảng trống nhỏ trước mặt họ.....
--- ------ -----
Mọi người thấy sao? Ổn không ổn không ổn không?????
Trên đại điện, một người đàn ông khoảng chừng 55 tuổi đang ngồi trên ngai vàng được chạm khắc hình rồng một cách tinh tế. Ông là Vũ vua của lúc bấy giờ. Trước mặt ông là một cô gái có nét phương Tây khoảng 24 tuổi đang cụp mắt ngoan ngoãn mà quỳ. Đôi mắt phượng trừng to mà nhìn cái người không biết 2 chữ vô sỉ viết như thế nào, rốt cuộc cũng mỏi mắt, nói:
"Ngươi, ngươi rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào???"
Hắn thật không ngờ có cái nữ nhân gọi là mặt dày hơn tường, vô sỉ đến tận trời. Lần đầu gặp cô là lúc... khụ khụ hắn đang tắm, sau đó còn nói là phải chụp làm kỉ niệm gì đó vừa nói cô vừa lấy 1 cái gì đó ra và " tách"... không hiểu sao cô lại "ép" hắn ra cái tấm gì đó được như vậy giống như có thuật phân thân vậy. Lần 2 gặp mặt là lúc hắn vừa bãi triều, gặp cô đang náo loạn ở trước cửa cung nói là 'Hoàng thượng không chịu trách nhiệm với ta, hoàng thượng là đồ vô tình' cho hắn xin, hắn mới là người chịu thiệt chứ, hắn không nói cô còn kêu la cái gì. Lần thứ 3 gặp mặt là hiện tại... không biết làm sao cô lại lẻn lên triều được, nhưng hắn không hỏi, không phải vì hắn không muốn mà là vì ... hắn rất tức giận. Quả thật đáng giận, bởi vì trước khi hắn kịp hỏi cái gì thì cô đã nói thay hắn luôn rồi. Cô nói với mọi người rằng hôm nay cô phải đi rồi, nhưng mà trước khi đi cô phải dặn dò hắn điều chỉnh lại chế độ dinh dưỡng bữa ăn mới được, vì của hắn quả thất rất... nhỏ. Hắn không biết vì sao cô nói phải đi nhưng hắn cũng không muốn biết . Cô dám nói hắn nhỏ thì... cô chờ chết đi !!!
"Hoàng thượng bớt giận, tức giận không tốt cho sức khỏe của ngài...."
Bọn thái giám thấy hắn tức giận lập tức khuyên can. Hắn làm hoàng đế 2 năm rồi mà chưa lần nào họ thấy hắn tức giận đến vậy, dọa trái tim bé nhỏ của bọn họ vọt lên tới cuống họng luôn.
"Hắc hắc ... Đúng rồi đấy, tức giận dễ bị tiêu chảy lắm nha, tỳ người mà có thể bị táo bón đấy hắc hắc..."
Cô ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt xanh lá ra vẻ ' tôi rất ư là vô tội a~. Cô vo tội thật mà, chỉ là 2 ngày trước cô vừa xuyên không đến đây, đúng lúc hắnđang tắm mà thôi. Ách, lúc đó cô đang cầm máy ảnh nên không muốn bỏ lỡ cảnh xuân của hoàng đế thôi mà, ừm chụp lại lâu lâu ngắm mỹ nam cũng được mà, chỉ là hơi già thôi. Còn mấy cái kia thì.... nga~ cô chỉ nói sự thật thôi mà.
"Ngươi,... được được lắm" Hắn quả thật tức chết mà " Người đâu bắt nàng giam vào đại lao , 3 ngày sau hành hình! Bãi...."
"Nga~ không được, hoàng thượng , chuyện này quả thực không được a~"
"Vì sao?" Gân xanh trên trán hắn nảy lên vài cái. Hắn tin, chỉ cần cô nói thêm 1 câu nữa là hắn sẽ xỉu mất.
"Nga~ tất nhiên là vì ta không thể ở lại đây được nữa. Hoàng thượng nếu nhớ ta thì chỉ cần nói một tiếng là ta sẽ đến thăm ngài thường xuyên. Nhưng trăm ngàn lần ngài đừng dùng cách này để kéo ta lại nha. Sẽ chậm trễ thời gian mất." Đùa sao cô cũng không muốn ở đây hết cuộc đời a.
"Ta phải về rồi" Cô cười nói như đây là diều hiển nhiên.
Quả nhiên.....
Sau khi cô nói xong, thân hình hắn lảo đảo vài cái, do đang ngồi nên hắn không té được. Nhưng sao như vậy rồi mà hắn vẫn không ngất xỉu vậy??? Bọn thái giám cung nữ đều ngã ngửa hết rồi mà. Hắn thà ngất xỉu chứ không muốn đối mặt với cô nàng này thêm một chút nào nữa, aaaaaaaaa!
Ổn dịnh lại tâm tình hắn mới thắc mắc " Quay về?"
"Phải a~, ta đi đây, bye bye" Nói xong cô lẩm bẩm gì đó, một luồng sáng bỗng quay quanh cô. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người mà biến mất.
Về phần ai đó ngồi trên ngai vàng thì sau khi nghe cô nói ngôn ngữ mà mình không hiểu thì bỗng dưng biến mất, khiến hắn kinh ngạc một hồi không thôi.
Yêu nghiệt, quả nhiên là yêu nghiệt!!!
++++++
Hiện đại, thế kỷ 21, năm 2020.
Tại quán cafe ... ba con mèo, lúc này đang vắng khách.
Chỉ có duy nhất ba cô gái tầm 24, 25 gì đó đang ngồi ở cái bàn trong góc khuất, ở đó có một khoảng trống nhỏ và một cái ghế trống.
"Mồ, cậu ấy đi lâu thế, 3 ngày rồi. Luyến Luyến cậu bói đúng không đấy"Một người nói với giọng bất mãn.
Cô gái được nhắc tới chỉnh lại mắt kính : "Hừ, Phong Luyến tớ chưa bao giờ bói sai."
"Xì, quả là người đẹp như tên, quá tự luyến." Cô còn lại cũng phì cười.
"Hứ, à, tới rồi kìa" Dứt lời một ánh sáng trắng xuất hiện ở khoảng trống nhỏ trước mặt họ.....
--- ------ -----
Mọi người thấy sao? Ổn không ổn không ổn không?????
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook