Lời Chúc Phúc Của Odin
-
Quyển 3 - Chương 20: Cung điện Valhalla giữa ánh sáng thánh thần
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Trong lòng lưu luyến đế đô Asgard là chuyện đương nhiên, nhưng ta cũng không có ý định ở lại chốn này, cả Jotunheim cũng thế. Trong tình trạng có được tất cả trí nhớ, ta biết chính mình vẫn chưa thể hoàn toàn chống cự được khi đối diện Loki, cũng rất rõ một điều, rằng ta và hắn vĩnh viễn không thể cùng đi trên một con đường được nữa.
Jotunheim, đó gần như là nơi có phong cảnh tươi đẹp nhất, cuộc sống nhàn nhã thong dong nhất trong chín thế giới. Dù có là thủ đô Heinerlin thì cũng không xô bồ vội vã nhưng lại thiếu tình người như những vùng đất khác. Có lẽ những nơi lạc hậu đều sẽ giữ được nét tươi đẹp và nguyên sơ nhất.
Ở nơi ấy, lần đầu tiên ta gặp Hỏa thần bé bỏng đáng yêu, cùng với vị đế vương trẻ tuổi vẫn còn vài phần kiêu ngạo. Từ đó về sau, hai người ấy càng lúc càng chiếm một phần đáng kể trong cuộc sống của ta, khiến ta càng ngày càng chẳng còn giống bản thân mình nữa... Bây giờ, cũng là lúc ta tìm lại ta của ngày xưa.
Những ngày sống ở mảnh đất Svartalfheim ấy dường như cũng chẳng tồi tệ như ta từng nghĩ. Tộc Dawrf tuy tính tình quái đản, kỳ thị Thần tộc Vanir, tố chất cùng dáng vẻ bên ngoài cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng đối với những người có năng lực thật sự, bọn họ đều sẽ lặng lẽ ngợi khen trong lòng.
Nơi đó luồng thông tin bị tắc nghẽn, lượng báo chí cùng ấn phẩm tin tức được phát hành thuộc loại thấp nhất chín thế giới, thứ mà mọi người quan tâm đều là những vấn đề tương đối học thuật, lại thâm sâu khó hiểu, như thuật rèn và bảng biểu phân tích thành phần khoáng thạch. Hơn nữa, phỏng chừng là vì đám sinh vật khiêm tốn về chiều cao ấy có chỉ số thông minh quá cao, tất cả đều là những con người say mê công việc đến độ quên ăn quên ngủ, nhưng lại ít quan tâm đến mấy việc vặt vãnh buồn tẻ trong cuộc sống hằng ngày. Thế nên, dù có một kẻ mang trên mình mối “huyết hải thâm cừu” với Svartalfheim, thì cũng sẽ chẳng có người nào đến gặng hỏi quá khứ của kẻ đó, hay tò mò xem kẻ đó đã trải qua những việc gì. Trong vô thức, con người ai cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh xung quanh, dù có là một Tinh linh mà đam mê lớn nhất cuộc đời là sống thảnh thơi và lan truyền tin tức, thì tới Svartalfheim cũng sẽ biến tướng thành một người Dwarf.
Cũng ở miền đất ấy, ta đã từng đặt thêm rất nhiều nhiệt huyết vào mộng tưởng của mình, tìm được con đường mà mình muốn tiến về phía trước. Tám năm dừng chân nơi đó là khoảng thời gian mà kỹ thuật rèn của ta tiến bộ thần tốc nhất, sau đó dọn tới Vanaheim rồi, tuy ta cũng ít nhiều học được thêm vài tri thức mới, nhưng so với tám năm ấy, quả thực giống như là ta đang dựa vào vốn cũ mà lay lắt sống qua ngày.
“Thấy cô đáng thương như vậy nên ta nhường cho vài năm đấy.” Ta đứng dậy khỏi sô pha, lấy chiếc áo khoác dài từ trên móc treo quần áo xuống, choàng lên người: “Ta sẽ tới Svartalfheim học hỏi thêm, chờ đến lúc ta trở về, cô chỉ có nước làm lão nhị cả đời thôi. Cố mà trân trọng cảm giác được đứng đầu trong mấy năm này đi”.
Đòn phản kích của Yule không đến nhanh như ta tưởng.
“... Cô cũng muốn rời Asgard à?”
“Đúng vậy.”
“Sao lại muốn tới Svartalfheim.”
“Ta đã từng sống ở đó một thời gian.”
“Cả cái chỗ chó ăn đá gà ăn sỏi đấy mà cô cũng từng ở rồi á?” Cuối cùng Yule bình thường trở lại, đôi mày nhướng cao, “Thôi được rồi, đời người ai mà không có lúc bị đả kích, rồi cũng phải gượng dậy thôi. Bây giờ nếu không đứng dậy nổi, thì cứ ngồi dưới đất nghỉ ngơi một lát cũng được”.
Có nhiều khi Yule rất giống đàn ông, mặc dù xinh đẹp diễm lệ đến mê hồn, nhưng chưa bao giờ nói những lời lôi thôi sến súa, chưa bao giờ biết nũng nịu mè nheo. Dù cho đứng trước tình cảnh bạn bè đều sắp ra đi hết, nàng cũng không thay đổi.
Ngày thứ tư trở lại cung điện Sương Mù để thu dọn hành lý, ta nhận được một tấm bưu thiếp gửi về từ Jotunheim. Đồ của người Khổng lồ quả nhiên đứng hạng nhất về độ lớn, bưu thiếp lớn hơn của chúng ta gấp rưỡi, ngay cả tem thư cũng chẳng phải loại vừa. Bức ảnh trên mặt bưu thiếp là khung cảnh chính diện cực kỳ hùng vĩ của Heinerlin, hai dòng chữ lớn in ngay chính giữa:
Thành phố văn minh đầu tiên của Jotunheim.
Thủ đô Heinerlin.
Góc dưới bên phải có viết:
Năm 1306 Tân lịch tộc Khổng lồ.
Nhưng mặt sau tấm bưu thiếp to đùng đó lại viết đầy những chữ li ti như kiến, đương nhiên, đó đều là những lời thao thao bất tuyệt vô cùng nhàm chán. Ta nghĩ, người đưa thư sau khi đọc xong câu “thăm hỏi ân cần” đầu tiên thì vứt luôn ý định đọc lén bức thư. Có điều, chuyện khiến người ta tức giận nhất lại là, cô nàng mang trong người dòng máu tộc Khổng lồ nhưng chỉ biết nói ngôn ngữ Aesir ấy lại nhét một đống từ của tộc Khổng lồ vào bức thư.
Nhưng dù sao thì cũng có được địa chỉ nhà mới của cô nàng và Thor, ta cẩn thận nhét tấm bưu thiếp vào rương hành lý, sau đó chuẩn bị ra cửa gọi người vào giúp chuyển đồ đạc.
Vừa bước ra đến sảnh lớn, ta nhìn thấy Loki đang đứng giữa căn phòng.
Trận chiến này qua đi, hắn gần như đã có được tất cả mọi thứ trong tay. Địa vị, lãnh thổ, danh dự, tiền tài, sự ủng hộ gần như nghiêng hẳn về một phía của tộc Vanir, cùng với lượng mỹ nữ đông đảo đến kinh người. Ta cứ nghĩ hắn sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa.
Hình như hắn đã đợi rất lâu, trong ánh mắt vương vài phần mệt mỏi, cũng bởi không chịu được khí hậu khắc nghiệt của Asgard mà khoác thêm tấm áo choàng dày cộm. Mặc dù vậy, trong cái thế giới âm u lạnh giá này, vẻ ngoài của hắn vẫn quá sáng sủa, vẫn quá lung linh.
“Nghe nói em sắp đi”, hắn nói.
“Đúng vậy.”
“Thế Fasier thì sao?”
“Nó sẽ đi cùng ta.”
“Có về nữa không?”
“Cũng có thể.”
Hắn hỏi một câu ta đáp một câu, cách đối thoại cứng ngắc khiến bầu không khí trở nên gượng gạo. Cuối cùng, Loki không hỏi thêm gì nữa, lặng lẽ bước tới, cúi đầu, nhìn vào mắt ta: “Bất kể ta có làm gì, cũng không thể thay đổi được quyết định của em, đúng không?”.
Không biết có phải tâm tình thay đổi khiến cảm giác của ta cũng khác hay không mà ta thấy Loki của hôm nay, bất kể là thần thái, ánh mắt, ngôn ngữ, cử chỉ đều khác hẳn ngày xưa, nhưng cụ thể ở chỗ nào thì ta cũng không nói cho rõ được.
Nhìn đôi mắt trong veo tựa thủy tinh của hắn, ta lắc đầu. Hắn cười, hoàn toàn không bất ngờ.
“Nếu đã như vậy, trước lúc đi nhớ đến thăm ta.”
“Mai ta đi rồi.”
“Vậy thì tối nay tới nhé, được không?”
Ta lẳng lặng nhìn hắn, không trả lời.
Chuyện buồn phiền nhất trong cuộc sống con người, chính là tận mắt chứng kiến một người, hoặc một cảm tình thay đổi. Nếu nói, việc không giành được phần tình cảm khiến người khác đau buồn cũng giống như uống một ly rượu độc, vậy thì từ yêu thương một người đến dần dần phai nhạt đi, dần dần quên lãng, cũng giống như uống phải thuốc phiện. Ngươi có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác đau đớn từng chút một cho tới phút kiệt quệ cuối cùng, thế nhưng chẳng có cách nào ngăn cản được.
Chỉ cần Odin tồn tại, những người khác đều sẽ chỉ là tinh tú làm nền cho trăng sáng, Loki hẳn phải hiểu rõ điểm này.
Sự tan biến của Odin đã vĩnh viễn chém đứt mối dây ràng buộc giữa ta và Loki, điểm này, cả ta và Loki đều hiểu rõ.
“Ta có thể thăm Fasier một lúc không?”, Loki lại nói.
Dẫn Loki vào phòng, bế Fasier còn chưa biết đi nhưng đã bò thoăn thoắt ra khỏi nôi, trao cho hắn. Loki nhẹ nhàng luồn tay qua nách Fasier, cẩn thận như đang nâng niu một bong bóng thủy tinh dễ vỡ. Con trai của Loki thực ra rất giống hắn, nhất là ánh mắt tinh quái, giảo hoạt. Chỉ có điều, khi còn bé, Loki tuy rất có thực lực, nhưng lại dễ bắt nạt, còn Fasier, rõ ràng nó là ông chúa con khiến ai cũng phải đau đầu.
Cứ như là sự cảm ứng đến từ bản năng giữa cha và con, đối diện với Loki, Fasier không làm ầm làm ĩ lên như mọi khi, chỉ trừng đôi mắt màu tím ra mà nhìn hắn, đầu dần lệch sang bên. Loki cũng nghiêng đầu theo nó, nở nụ cười rất đỗi dịu dàng.
Chơi đùa với Fasier một lúc, Loki liền hôn nhẹ lên mái tóc màu vàng mềm mại của thằng bé, rồi trả nó lại cho ta.
Từ đầu đến cuối, hắn không nói với Fasier một tiếng nào.
Ta đưa Loki ra tới cửa cung điện Sương Mù. Hắn quay người đưa mắt nhìn một vòng kiến trúc Thần giới cùng núi tuyết nghìn năm - những thứ mà có lẽ cực kỳ xa lạ đối với hắn, sau đó hắn quay đầu nhìn ta: “Thật ra từ lúc biết suy nghĩ tới giờ, ta vẫn cảm thấy trên thế giới này hoàn toàn không có nơi nào chấp nhận ta. Ta vẫn cứ nghĩ, nếu có ngày mình chết, thì cách chết hạnh phúc nhất chính là được chết trong vòng tay của em. Nếu khi giây phút cuối cùng trong cuộc đời ta gõ cửa, có một mảnh đất có thể bao dung ta... thì ta cũng hy vọng mảnh đất ấy sẽ nằm trong trái tim em. Tình thân cũng được, oán hận cũng được, ta đều thỏa mãn. Thì ra, ta cũng có thể làm được thế này, không truy tìm thứ ái tình xa xỉ...”, hắn cười khổ, “Nếu hiểu ra điều này sớm một chút thì thật tốt”.
Vẫn là những lời tình tứ như thế, hèn mọn nhưng quá đỗi ngọt ngào, vậy mà ta chẳng cảm nhận được chút níu kéo nào trong đó.
Một cơn gió mạnh mang theo cái rét cắt da thổi vào từ phía ngoài cung điện, ùa vào lưng hắn. Phần tóc đỏ hơi cong hai bên thái dương của hắn cũng lay động theo gió.
“Từ nay về sau, ta sẽ không cố trói buộc em, bất kể là phương diện nào chăng nữa.” Hắn lẳng lặng nắm chặt tay ta, nhích người lại gần, đặt lên môi ta một nụ hôn thật nhẹ, giữa khe hở của hai đôi môi chạm hờ, hắn nhẹ giọng nói, “... Ta sẽ để em đi”.
Loki đi rồi, ta ý thức được một điều: Sau khi trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, hắn cuối cùng cũng thay đổi.
Chỉ có điều, tạm biệt thế này đã là quá đủ. Vậy nên, buổi tối ta không đến thăm hắn nữa.
Sáng sớm hôm sau, khi Asgard vẫn còn đang say ngủ trong bóng đêm u ám, ta giao lại cho tổng quản thị nữ tất cả chứng nhận và quân bài, sau đó ôm Fasier và Lolo, leo lên lưng cốt long, bay khỏi tộc Aesir.
Ta không bay thẳng tới Svartalfheim, khi đi qua tộc Vanir, ta hẹn riêng Sif ra ngoài, ăn bữa cơm trong một quán nhỏ trên đất Vanaheim. Chiến tranh đã kết thúc, chúng ta đã không cần vì lập trường của mỗi người mà đánh nhau đến chết đi sống lại, bức tường phòng bị đã bị tháo dỡ, ngoài chút phiền muộn khi đứng trước cảnh vật đổi sao dời, thì mọi thứ đều giống hệt như năm đó.
Sif, người con gái đã từng nổi danh khắp chốn vì căm ghét kết hôn, không ưa trẻ nhỏ, chẳng thích bị ràng buộc, sau khi gặp Fasier, nàng cũng để lộ ra mong muốn thật sự. Sau nửa tiếng đồng hồ nhe nanh múa vuốt mà hét lên ầm ĩ, nàng ôm chặt gương mặt của Fasier, nói bằng chất giọng cực kỳ hưng phấn: “Trời ơi là trời, dễ thương quá đi, loại người tính tình dã man tồi tệ bậc nhất như cậu, sao có thể sinh ra một thằng bé dễ thương xinh đẹp đến nhường này! Tớ thấy Fasier giống cha của nó hơn đấy...”.
“Con yêu, dì Sif nói con đáng yêu kìa.”
Ta vừa nói xong, Fasier đã phản ứng hoàn toàn trái ngược với thường ngày, nó chớp chớp đôi mắt, sau đó vặn vẹo một hồi, rúc vào trong lòng ta giả bộ ngượng ngùng xấu hổ. Thấy thằng bé giả bộ làm vẻ khiến người ta yêu mến đó, quả nhiên, Sif lại mở miệng mà hét thất thanh.
Mãi một lúc lâu sau, nàng mới bình tĩnh một chút, trò chuyện với ta về dự định tương lai.
“Lại tới Svartalfheim? Không phải cậu đã tới đó rồi sao?”, nàng xoa cằm, “Nhưng tớ thấy chỗ đó được lắm, cũng thích hợp với luyện kim thuật sư, nói không chừng chị đây cũng sẽ gặp cậu ở đó”.
“Thật không? Bao giờ?”
“Đợi sau khi Tyr tỉnh lại đã.”
“...”
Trước khi chiến dịch Mười hai chủ thần nổ ra, Tyr đã lấy danh nghĩa của thần Chiến tranh để trao toàn bộ thân thể cũng như linh hồn của mình cho Sif, đương nhiên trong tình cảnh nàng hoàn toàn không hay biết. Nếu Sif bị thương, vậy thì người bị thương đầu tiên sẽ là hắn. Vậy nên, lúc Freyja dùng ma pháp băng tấn công Sif, Sif bình yên vô sự, nhưng Tyr lại thay nàng chịu vết thương trí mạng.
Vốn là thứ ma pháp có thể giết chết một Thần tộc bình thường trong chớp mắt, nhưng nó không thể tác oai tác quái trên thân thể chủ thần như thế được. Có điều, trúng phải đòn tấn công toàn lực đầy phẫn nộ của Freyja trong lúc hoàn toàn không phòng bị, dù là Chiến thần thì cũng không thể chịu nổi. Từ đó về sau, Tyr chìm vào mê man, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Tuy trước mặt ta Sif tỏ vẻ mình rất ổn, nhưng ta biết người con gái bề ngoài mạnh mẽ này nhất định đã âm thầm rơi lệ. Nàng và Tyr từng là những kẻ chẳng hiểu tình yêu, một người quá cố chấp, một kẻ quá hờ hững, khiến mối tình ấy kết thúc bằng bi kịch, lại còn gieo rắc không ít mầm mống ngờ vực cho sự khởi đầu mới.
Ta biết, người Sif yêu vẫn luôn là Tyr. Nàng tỏ ra quan tâm đến Thor như thế, có lẽ là bởi ước muốn chiếm hữu, cũng có thể vì sợ mất Tyr một lần nữa mà thôi.
Nếu có một ngày Tyr tỉnh lại, hai người nhất định sẽ hạnh phúc, giống như công chúa và hoàng tử trong những câu chuyện đồng thoại vậy.
Nếu nàng đã là người bạn mà ta quan tâm nhất, vậy thì nàng hạnh phúc, nhất định ta cũng sẽ cảm thấy vui mừng.
Nhiều năm không đặt chân tới Svartaheim, lần này trở lại, ta thấy nó đã thay đổi rất nhiều, phố phường đẹp đẽ (đương nhiên, bởi vì vấn đề dân cư sống ở đây, nên cũng chẳng cách nào tân trang nó theo hướng hùng vĩ được), người thuộc các chủng tộc khác đến đây sinh sống cũng nhiều hơn trước. Bước trên những con đường của thủ đô Lamulie, thường sẽ bắt gặp những người Khổng lồ và Tinh linh. Những Thần tộc không dính dáng đến nghiệp vụ chuyên môn đều khá tự phụ, số lượng vẫn còn hơi ít.
Lần này trở về, ta cảm thấy thoải mái hơn lần thứ nhất rất nhiều, không cần đi làm thuê nữa, chỉ cần giơ giấy chứng nhận Thần kim tượng cấp độ sáu sao cùng với chứng nhận Quỷ tượng cấp độ mười sao ra liền giành được một công việc trong xưởng rèn thuộc loại có thu nhập cực cao ở nơi này. Vừa nhận tiền lương vừa lao đầu làm việc trong viện Nghiên cứu của thợ thủ công, chẳng mấy chốc ta dồn toàn bộ sức tập trung, đắm chìm trong thế giới dồi dào quặng mỏ cùng thuật rèn, cũng chẳng còn để tâm tới những tin tức mới của thế giới bên ngoài nữa.
Cuộc sống bận rộn quả nhiên rất dễ làm con người quên đi thời gian. Năm 3012 như vụt qua chỉ trong chớp mắt, ta cùng bạn bè trong viện Nghiên cứu đón mừng sinh nhật lần thứ năm mươi ba. Dù là Nott hay là người mẹ sau khi sống lại, khi ở tuổi ta các nàng đều đã kết hôn, Nott sinh ta khi tròn năm mươi tuổi. Tuổi thọ của Dawrf trên tương quan so sánh thì ngắn hơn một chút, năm mươi tuổi của chúng ta khoảng bằng ba mươi tuổi của bọn họ. Bọn họ kết hôn rất sớm, tỷ lệ ly hôn thấp đến kinh người. Ta đến nơi đây, với độ tuổi này mà chưa kết hôn là đã thành gái già rồi, chưa kể việc dẫn theo Fasier đi khắp chốn cũng khiến người ta tưởng tượng ra vài chuyện. Bọn họ không quan tâm tới chuyện của thế giới bên ngoài, nên cũng chẳng biết rõ về các chủ thần, ngoại trừ Odin và Loki ra. Bọn họ không đưa chuyện, nhưng ánh mắt nhìn ta lại ẩn chứa vẻ cảm thông.
Vậy nên, trong sinh nhật của ta, có không ít bạn bè đã cầu nguyện cho ta, mong rằng sang tuổi mới ta có thể tìm được một người chồng như ý...
Ta nhận lời chúc phúc của họ một cách rất bình tĩnh, trong lòng thì luôn hy vọng rằng mình vẫn là người độc thân trong ít nhất mười năm tới.
Sinh nhật tổ chức rất đơn giản, nhưng lượng rượu chui vào bụng thì không ít chút nào. Sáng sớm, ta nghiêng nghiêng ngả ngả lết xác về nhà, bảo mẫu người tộc Dawrf bởi vì ta về trễ mà cực kỳ cáu kỉnh, tức giận đến độ suýt nữa hất thẳng bát nước vào mặt ta.
“Có việc mà không báo trước, tiền công của giờ làm dư ra tính gấp đôi. Bởi ta còn phải chăm lo cho thằng quỷ con này nữa, đống rác đó cô đi đổ đi.” Nàng chỉ tay vào đống giấy lộn cao ngất cạnh chân bàn, sau đó vác theo cái mông bị Lolo đốt thủng, quay đầu đi mất, không thèm quay đầu lại.
“A... Con yêu, con lại không nghe lời rồi.” Ta nhoài người xuống đầu giường, vuốt ve Fasier đã sớm chìm vào giấc ngủ và Lolo đang nằm ngay bên.
Thật lâu sau ta mới tỉnh táo lại, bê đống giấy lộn trên mặt đất lên, lại thấy một phong thư chưa bóc rớt ra từ đó.
Lúc cúi xuống nhặt thư, suýt nữa thì ta ngã ngồi ra đất, may mà bám được vào đầu giường, ngây dại mở lá thư ra.
Frigg.
Đã lâu không gặp. Không biết cuộc sống của em ở Svartalfheim có ổn không?
Ta muốn nói cho em vài chuyện, cùng với quyết định của ta. Từ ngày đầu tiên của năm 3022 trở đi, ta sẽ đợi ở bên suối Mimir. Nếu mười ngày sau em không tới, ta sẽ biết được câu trả lời của em.
Ta chỉ muốn được gặp em lần cuối, để đảm bảo rằng lựa chọn của ta là hoàn toàn đúng đắn.
Hy vọng em và Fasier được bình an.
Loki.
Bởi vì bộ não đang thiếu dưỡng khí trầm trọng, ngay cả hơi thở cũng mang theo hơi rượu nồng nặc, ta dụi mắt, cầm bức thư đọc đi đọc lại vô số lần mới hiểu được ý tứ của người viết.
Đã là sáng sớm ngày mùng Tám, hắn có còn ở đó đợi nữa không?
Hắn nói hắn muốn gặp ta.
Chuyện đó, có cần thiết nữa không...
Ngồi trở lại đầu giường, nắm bàn tay nhỏ bé của Fasier, nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt, tự nhủ với bản thân rằng: Frigg, bất luận thế nào mày cũng không được đi. Ta biết Loki là loại người chỉ có một mình thì không sao, nhưng chỉ cần có người khuyên bảo là sẽ được voi đòi tiên. Nếu hắn lại làm ra trò gì điên khùng rồ dại, hoặc lấy cái chết để ép buộc, nhất định ta sẽ thỏa hiệp.
Thì ra, lại một năm nữa trôi qua rồi.
Ngày ấy, sau khi tưởng niệm thể của Odin tan biến, ta cứ nghĩ rằng ngày tận diệt của thế giới này sẽ xảy ra ngay sau khi chiến tranh kết thúc. Thế nhưng, dù là Odin cũng thế thôi, thiếu sự tồn tại của chàng, Thần tộc Aesir trở nên yếu ớt, thua trận, bộ tộc Vanir mạnh lên... ngoài những điều đó ra, mọi thứ đều không thay đổi.
Ngày ngày vẫn xảy ra vô khối chuyện, cuộc sống vẫn tiếp tục, thời gian vẫn trôi đi trong lơ đễnh của con người... Mà ta, chỉ có thể lẳng lặng trốn trong một góc cách xa Thần giới, dần quen với một thế giới không có sự hiện diện của chàng.
Thì ra, cái chết của người mình yêu nhất cũng không tới mức khiến ta quá tuyệt vọng, thời gian người ấy rời đi càng dài, cảm xúc cũng sẽ theo đó mà bình tĩnh lại. Chỉ có điều, càng ngày ta càng thấy đầu óc nặng trĩu mỗi khi đi ngủ, thời gian để mình an giấc cũng càng thêm dài.
Điều càng khiến người ta khổ sở hơn, ấy là khi mở mắt vào ngày hôm sau, ta vẫn sẽ phải đối diện với cái thế giới đau lòng này.
Những khi tỉnh giấc, ta chẳng muốn rời giường, chỉ muốn co người, rúc trong chăn ấm, vĩnh viễn trốn chạy khỏi hiện thực, vĩnh viễn chìm trong giấc mê man.
Cuối cùng, nước mắt sẽ càng ít tuôn rơi, dù có mơ thấy chàng cũng vậy. Sau khi tỉnh mộng, thậm chí ta còn chẳng khóc được thành tiếng, chỉ còn lại đau lòng cùng nhớ nhung không sao trút bỏ, khiến người ta nghẹt thở.
Ta nắm chặt bức thư rồi đi ngủ, sáng sớm hôm sau khi tỉnh lại thấy đầu đau như búa bổ, ta nheo mắt một hồi, rồi đọc bức thư kia lượt nữa, giả bộ như chẳng đọc được gì, ném nó vào trong sọt giấy. Mãi đến giữa trưa, lòng hiếu kỳ mãnh liệt khiến ta chẳng tập trung nổi tinh thần để làm việc.
Cuối cùng, khi hoàng hôn buông xuống, cơn hốt hoảng tràn bờ cùng nỗi lo sợ vu vơ khiến ta đầu hàng. Hẹn với bảo mẫu, thu xếp cho Fasier ổn thỏa xong, ta lên đường tới Jotunheim ngay buổi tối. Trong suốt hành trình, ta liên tục tự nói với mình rằng: Bất kể Loki có làm gì, mày đều phải giữ vững lập trường, không cho hắn làm ra điều gì ngu ngốc...
Đi qua cao nguyên băng giá của đất Niflheim, tiến vào đất nước của những kẻ Khổng lồ, sau khi đưa cho lính bảo vệ biên giới tấm thiệp mời mà Loki kẹp cùng trong bức thư xong, bọn họ liền để ta vào.
Địa hình bên trong cũng chẳng thay đổi là bao, bởi vì sắc trời đã tối, nên trong rừng cây cũng chỉ còn lác đác mấy bóng người. Ta bước đi, thật lâu, thật lâu, cuối cùng cũng tìm được suối Mimir.
Mỗi khi trời tối, bên bờ của con suối được coi là khu vực bảo vệ trọng điểm của quốc gia Khổng lồ này sẽ mọc lên một bức tường phòng vệ, ngay cả một con ruồi cũng đừng hòng bay vào được. Vậy nên, đứng giữa rừng già, dù là cách rất xa vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng màu bạc bừng lên trong đêm tối, những cánh bướm vàng bay tán loạn, nghe được tiếng vang trong trẻo của nước suối đang cuồn cuộn xuôi dòng.
Ta vạch những cành cây cản lối, vội vàng bước lại, nhưng khi gần đến ta bước thật chậm, càng lúc càng thấp thỏm không yên...
Mãi đến khi ta bước tới bên bờ suối, ta mới thực sự bị nỗi sợ hãi bủa vây.
Không có người nào cả.
Ngoài Cây thế giới khổng lồ ngay chính giữa dòng suối đang chiếm lấy đường nhìn ra, xung quanh không có một bóng người.
Ta móc bức thư mà Loki viết ra, đọc đi đọc lại mấy lần, cố gắng tìm được chỗ nào đó mà mình hiểu nhầm. Nhưng đọc đủ kiểu, xem đủ kiểu, vẫn thấy thời gian mà hắn nói là từ ngày mùng Một tháng Một đến mùng Mười tháng Một... Hơn nữa, Công lịch Thần tộc cùng với Công lịch Khổng lồ chỉ khác nhau về năm, còn ngày thì không khác biệt.
Khi ngước mắt nhìn bầu trời chi chít những vì sao lấp lánh, ta liền thấy thoải mái hơn một chút. Loki nói sẽ ở đây đợi ta, nhưng không có lý nào lại đợi thâu đêm suốt sáng, chắc hẳn hắn đã trở về thành ngơi nghỉ rồi.
Vậy là ta ở lại trong thành Heinerlin một đêm lấy sức.
Ngày hôm sau, mới sáu giờ sáng ta đã bật dậy lại tới bên bờ suối Mimir. Từ xa nhác thấy một bóng người đang cúi, ta liền kích động chạy vội tới gần, nhưng kẻ đang đứng thẳng người dậy kia lại là một gã Khổng lồ vừa hay đi ngang qua chốn này. Gã liếc ta một lượt từ trên xuống dưới, sau đó bật cười ngả ngớn: “Người đẹp, sáng sớm tinh mơ đến chỗ này làm gì thế?”.
Ta không thèm để ý tới hắn, ngồi xuống bên bờ suối Mimir.
“Người đẹp à, sao ta càng nhìn càng thấy em giống Frigg vậy nhỉ...”, hắn nhích lại gần, “Quả nhiên là Thần tộc ai cũng giống nhau sao?”.
Ta xoay người ra chỗ khác, hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại của gã. Gã chậc lưỡi một tiếng đầy khinh bỉ, sau đó đi mất.
Sau chín giờ, lượng người Khổng Lồ trong rừng bắt đầu tăng lên, có vài kẻ cố tình tới bên bờ suối ngắm phong cảnh, rồi thuận tiện nhìn người đang ngơ ngác ngồi bên bờ suối là ta một lượt, cuối cùng họ chỉ cười mà đi mất. Đương nhiên, cũng có kẻ nhận ra ta, nhưng sau khi đối diện với bộ dạng im lặng mà nôn nóng của ta xong thì họ cũng cụt hứng mà rời bước.
Qua một giờ chiều, Loki vẫn không xuất hiện. Ta đang định trở về trong thành dò hỏi một phen, lại nghe thấy giọng nói già nua vang lên phía sau: “Cô đang đợi ai ư?”.
Quay đầu, ta nhìn thấy vị cao tuổi trông coi suối Mimir, bộ râu dài của lão gần như lấp hẳn đi phần ngực. Ta gật đầu, lão liền hỏi: “Cô đang chờ bệ hạ Loki sao?”.
Nghe đến hai chữ “bệ hạ”, ta cảm thấy có chút không tự nhiên, vẫn gật đầu.
“Ngài đã rời đi từ buổi chiều hôm kia rồi.”
“Cái gì, buổi chiều hôm kia, là ngày mùng Bảy tháng Một sao?”
“Đúng vậy.”
“Sao có thể thế được... Trong bức thư viết cho ta hắn nói ngày mùng Mười tháng Một mới đi cơ mà”, ta đọc lại bức thư của Loki một lần nữa, trên đó quả thực viết “Mười ngày sau”, một chữ cũng không sai.
“Chuyện này thì ta không biết. Nhưng bảy ngày trước đó, ngày nào ngài cũng ở đây suốt hai mươi tư tiếng đồng hồ.”
“Vậy xin hỏi, ông có biết hắn đi đâu không?”
“Ta không biết... Ngài không nói gì khi đi.”
“Vậy hắn đã nói những gì?”
“Ngài không nói gì cả.” Người trông suối ngập ngừng, “Chỉ là, ngài trông có vẻ rất mệt mỏi. Nhưng chuyện ấy cũng không có gì lạ, bất kỳ ai đứng yên một chỗ suốt bảy ngày bảy đêm đều sẽ rệu rã cả người. Cô vào trong thành tìm ngài ấy đi, có lẽ chỉ vì ngài quá mệt, nên đã ngủ suốt hai ngày”.
Ta vội vàng chạy về Heinerlin, hỏi han gần như tất cả những kẻ qua đường, nhưng không ai từng nhìn thấy Loki. Đến khi người mệt lả, ta ngồi trên băng ghế dài nơi quảng trường rộng lớn để nghỉ ngơi, mới bị thu hút bởi một tờ báo bị bỏ đi.
Đó là Nhật báo Heinerlin, số ra ngày mùng Tám, đầu đề là: Loki từ bỏ ngai vị Vương - Thần, tổng tuyển cử năm mới của Thần giới mở màn.
Vội vàng nhìn một lượt nội dung, mới biết Loki từ bỏ vị trí Đại thần của tộc Vanir và ngôi vị Đế vương của tộc Aesir mà không ai rõ nguyên do, hơn nữa, Loki cũng biến mất không tung tích, giới truyền thông hoàn toàn không tìm được tung tích của hắn. Thần tộc Aesir vốn đã bất mãn với chính quyền từ lâu, khi sự việc này xảy ra họ tán thán không thôi, nhanh chóng tổ chức cuộc tổng tuyển cử mùa xuân chọn người kế vị.
Ta lập tức mua số báo mới nhất, đọc đầu đề xong liền hoảng sợ đến độ không nói được lời nào: Kỳ tích của đế đô Asgard: Thần giới không có thần Ánh sáng vẫn rực rỡ chói chang?
Nếu không phải trên tờ báo có in một tấm hình về diện mạo mới của Thần giới, ta nhất định sẽ cho đó chỉ là một tin tức tầm phào.
Bầu trời Asgard đã trở lại dáng vẻ trước khi Hoàng hôn của các vị thần phủ xuống thế gian!
Ngón tay run run, nắm chặt lấy tờ báo, ta lại đọc bài báo thêm lần nữa. Tin tức không hề nhắc đến Loki, cũng có thể bởi tất cả đều đến quá nhanh, quá vội, ngay cả tòa soạn báo cũng chẳng kịp chỉnh sửa nội dung tỉ mỉ thì đã phát hành.
Mọi người Khổng lồ trên đất Jotunheim đều đang nhao nhao thảo luận về tin tức ấy. Những Thần tộc Aesir có tiền thậm chí đã bắt đầu trở về Asgard.
Loki đã đi đâu?
Tại sao hắn lại từ bỏ vị trí của mình?
Vì sao hắn chưa chờ đến ngày thứ mười mà đã bỏ đi?
Trong bức thư gửi cho ta, hắn có viết: Ta chỉ muốn được gặp em lần cuối…
Thậm chí ta còn chẳng dám tưởng tượng xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, ta thuê một con kim dực long ở ngoại thành rồi lao về Asgard.
Đã quen với cảnh xuyên qua bầu trời Alfheim là sẽ đối diện với không trung mây đen dày đặc, hoặc là bị cơn gió lạnh đánh úp bất ngờ khiến tay chân ta run lên vì lạnh, hoặc là vừa mới bước vào lãnh thổ của tộc Aesir đã bị cơn mưa rào xối xả dội ướt người... Nhưng lần này trở lại, ngay cả lúc xuyên qua cánh rừng già Quemustone, ta vẫn có thể cảm nhận được những tia sáng rơi rớt xuống từ những khe hở giữa cành cành lá lá đan cài. Không chỉ vậy, ngay cả nhiệt độ cũng ấm áp hẳn lên, những ngọn đèn sáng rực nơi năm đô thành của các chức nghiệp lớn đều bị thay bằng thứ ánh sáng của tự nhiên.
Xưa nay thành Hande vốn nổi danh bởi lượng kỵ sĩ khổng lồ, bởi giới luật nghiêm ngặt và bầu không khí uy nghi, nhất là vườn mộ khổng lồ phía ngoài thành, đã tặng thêm cho thành phố này vài phần nặng nề, bức bách. Khi ta bay ngang qua bầu trời Hande, thậm chí còn thấy cả mấy kỵ binh ném tung mũ sắt mà reo hò ầm ĩ. Dù kiến trúc trong thành gần như đều phủ một gam màu tối đậm, nhưng theo ánh mặt trời nó cũng dần trở nên dịu nhẹ...
Bức tường băng nghìn năm nối liền với Thần giới đã tan hơn một nửa, nước băng tan men theo thành tường mà chảy xuống, hòa vào dòng sông băng bên dưới cây cầu Dabu thần thánh. Cuối cùng, ta đã bay vào bầu trời Asgard.
Màn sương mù dày đặc phủ trùm những tòa kiến trúc khổng lồ giờ đã thành những áng mây bay bảng lảng, tiếng gầm của rồng, tiếng hót của phượng hoàng đinh tai nhức óc, vang vọng cả bầu trời.
Phía trên cao cung điện Valhalla nằm tít phía xa, một luồng ánh sáng hòa trộn giữa hai sắc bạc và vàng lao xuống từ tầng mây, chiếu thẳng vào sân thượng - nơi nghỉ chân của thú cưỡi. Vài con cốt long và cốt phượng lượn một vòng quanh sân thượng, sau đó bay thẳng lên cao, tắm mình trong luồng ánh sáng lóa mắt...
Giống như một thứ ma pháp thần kỳ nhất trên thế giới vừa được ai thi triển, cũng tựa như một kỳ tích vĩ đại nhất trong lịch sử vừa mới xảy ra, bộ xương kia không chỉ được đắp thêm thịt, mọc thêm vảy, mà toàn thân còn được nhuộm bằng màu bạc sáng... Ngay cả đôi cánh cũng phảng phất những đốm sáng của Thần giới tối cao.
Tiếp ngay sau đó, một đám hắc long và hắc phượng hoàng trú chân bên dưới luồng sáng nọ...
Giống hệt như được vẩy phấn vàng toàn thân, khi chúng lao ra khỏi luồng sáng, giữa những đôi cánh còn có những vì tinh tú lập lòe rải rác buông mình... Sau đó, chúng kết thành từng đàn từng lũ, lượn bay giữa những tầng mây trắng ngần màu tuyết, trên những mặt hồ sáng tỏ như gương. Những nơi lăn tăn sóng nước bị chúng chạm nhẹ qua liền nở rộ những đóa thủy tiên màu bạc, lấp lánh mà xinh đẹp.
Đây gần như là Asgard trong giai đoạn hoàng kim... Không, khi mà nó đang sở hữu vô số những tòa kiến trúc mới cùng những dấu hiệu của văn minh, Asgard bây giờ phồn thịnh hơn năm xưa rất nhiều. Không giống ánh sáng hoàng kim chói mắt trên đất Vanaheim, ánh sáng giữa những tầng mây nơi đế đô Asgard lúc nào cũng mang theo vài sắc trắng bạc, vậy nên cũng điểm tô cho đất đế đô vài phần thiêng liêng, vài phần thuần khiết.
Bởi thế, cả tòa thành đột nhiên biến thành sắc trắng bạc mênh mang, kể cả những tòa kiến trúc phức tạp, những con đường chằng chịt giao nhau, và cả những bộ giáp của người lính bảo vệ cùng đám sói bạc đứng canh cổng thần điện.
Những phiến lá của Cây thế giới càng thêm tươi tốt, tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh nhiều màu...
Ngày hôm ấy, dường như tất cả Thần tộc Aesir đều bước ra khỏi nhà, trên đường phố chật ních người.
Đều là những Thần tộc Aesir mới, chưa từng trải qua lịch sử, ánh mắt họ nhìn bầu trời rộng lớn hệt như ánh mắt đứa trẻ lần đầu nhìn thấy đồ chơi.
Kỳ thật, đây mới chính là dáng vẻ vốn có của mảnh đất này.
Ta cũng từng huyễn hoặc về một ngày Asgard trở lại bộ dạng năm xưa, cũng từng ngóng đợi, chờ mong từ tận đáy lòng. Nhưng lúc này đây, tâm trạng của ta chẳng kích động như mình tưởng tượng.
Khi mà cả Chúa tể của các vị thần, thần Ánh sáng, thần Mặt trời đều không hiện diện, vì sao Asgard lại biến trở về?
Ta vội vàng liếc mắt nhìn qua những bức tượng chủ thần sừng sững phía trên mười hai thần điện, sau đó cưỡi rồng, dừng lại phía trước tấm bia về chư thần nhỏ nhất nhưng cũng xa xưa nhất, bắt đầu kiếm tìm cái tên quen thuộc.
Sau khi nhìn thấy dòng chữ màu vàng Hỏa thần Loki, ta vươn tay lên, nhưng mãi cũng chẳng dám đặt lên trên đó, chỉ sợ ta vừa chạm vào nó sẽ lại biến thành màu xám tro chết chóc, hệt như ngày trước khi ta chạm vào tên của Odin.
Mãi tới khi mồ hôi ứa ra lòng bàn tay, ta mới nhắm nghiền mắt, đặt tay lên.
Tiếng hò reo nhốn nháo trên những con đường, trong những ngõ hẻm vẫn liên miên không dứt.
Một lúc lâu sau, ta mở mắt ra, nhìn thấy phía trên viết một hàng chữ:
Ngày 21 tháng 8 năm 1242 Tân lịch Khổng lồ, kỷ nguyên Trùng Sinh.
Cả người ta như bị nhấn chìm trong nỗi mừng vui khôn xiết. Mặc kệ nó chỉ là nhất thời, hay chỉ là ảo giác mà ta tự tạo ra, ít nhất nó cũng nói lên một điều… Loki còn sống.
Có lẽ Loki đã quá mệt mỏi, cũng có thể hắn không chịu nổi gánh nặng đè lên vai khi trở thành Chúa tể các vị thần mà quăng ngai vàng bỏ chạy, hoặc là lại bắt đầu hứng lên chơi trò trốn tìm... Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn còn tồn tại trên thế giới này. Hắn không giống Odin, lạnh lùng biến mất.
Thần tộc Aesir vẫn như xưa, ít nói, ít cười, nhưng niềm vui mừng trong đáy mắt đã lan cả vào ta, thật sâu.
Tới trước cửa cung điện Valhalla, ngay cả binh sĩ cũng không thèm để ý tới lễ tiết mà nhào tới nói với ta: “Điện hạ Frigg, cuối cùng người cũng trở về, người nhìn Asgard mà xem, người nhìn ánh mặt trời kia mà xem... Đây là kỳ tích, đây đúng là kỳ tích!”.
Đứng trước cửa nhìn đám trai trẻ đó khoa chân múa tay, hò reo sung sướng một hồi, ta liền bước vào thần điện.
Đứng giữa gian điện lớn lặng ngắt không người, ta lặng lẽ đưa mắt nhìn từng ngóc ngách, giống như đang ngắm nghía một di tích cổ xưa.
Thời gian trôi đi như tên bay, ta đã lại bước qua một năm nữa.
Những câu chuyện cũ lần lượt xuất hiện, tuôn trào như sóng thủy triều, nhưng chẳng thể nào lấy lại được nữa.
Đám người chen chúc kia dần trở nên xa lạ, ta cũng dần không thuộc về thế giới này nữa. Thật giống như những người kề cận đã ra đi, cũng lặng lẽ mang đi linh hồn của chính bản thân ta.
Loki, Sif, Yule, Jarnsaxa, Tyr, Thor, Hoder, Freyr... những con người từng bị vận mệnh trói buộc với nhau, đều đã biến thành những hạt cát trôi trong lòng bàn tay, bị thổi bay đến từng ngóc ngách trên thế giới này.
Còn có một người...
Đêm khuya say rượu, hửng sáng mê man, lắng tai nghe những bài ca rung động tâm can được những nhà thơ ngâm xướng, dưới ánh mặt trời vàng rực, trong buổi hoàng hôn tịch mịch cô liêu, một khoảnh khắc vội vàng lau đi giọt mồ hôi lăn xuống... con người lúc nào cũng lướt qua suy nghĩ, lúc nào cũng ở trong tâm tưởng… còn cả đôi mắt của chàng.
Bọn họ nói, bầu trời đêm của Thần giới sở dĩ có màu đen, là bởi chàng sở hữu một đôi mắt chất chứa nhiều câu chuyện nhất thế gian này.
Thế nên, ta sai rồi, sai khi nghĩ rằng Odin đã chết, không muốn nhớ tới chàng nữa, không muốn đối diện với sự thực này mà chọn cách rời xa Asgard.
Chỉ cần mỗi ngày trước khi đi ngủ phóng ánh mắt nhìn bầu trời, nhìn thấy những vì tinh tú láp lánh như đôi con mắt đang dõi theo ta chăm chú, ta liền biết rằng chàng đang ở ngay bên cạnh. Chuyện này chẳng liên quan đến người khác, mà là bí mật chỉ thuộc về riêng ta và chàng.
Chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện dù khác biệt về thời gian, nhưng chúng đang cùng đứng ở một không gian, ta liền cảm thấy trái tim như bị thứ gì đó lấp đầy.
Có thể vào một ngày nào đó của trăm năm về trước, chàng cũng đứng ở chỗ này, đứng ở nơi mà ta đang dừng chân lúc này đây. Hoặc có thể, cũng đang nhớ tới “ta” - kẻ đã tan biến khỏi thế gian này.
Dù giữa hai chúng ta vĩnh viễn bị ngăn cách bởi một dòng sông lịch sử, bỏ lỡ nhau rồi thì có làm sao. Nếu như có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương, gửi gắm nỗi nhớ nhung đơn sơ bình dị nhất, thì sẽ hệt như chưa từng có cuộc chia ly.
Tuy không có cách nào để chạm vào chàng, để nhìn thấy chàng, nhưng cuối cùng, sự nối liền về linh hồn khiến ta không còn gì tiếc nuối.
Người yêu say đắm trong quá khứ, không khí vây quanh trong hiện tại, trong tương lai, chàng nhất định sẽ làm bạn cùng ta đi hết cuộc đời này.
Như thế, đã là rất hạnh phúc, rất hoàn mỹ rồi.
“Em biết chàng đang ở chỗ này”, ta nhẹ giọng nói với gian điện lớn trống trải, “Em biết”.
Lời vừa dứt, một giọng nói khác đã tiếp liền, vọng lại từ phía sau: “Đồ ngốc... lại đứng lẩm bẩm cái gì thế”.
Ta không nhúc nhích, cũng chẳng dám quay đầu.
Rất nhanh, giọng nói kia lại vang lên lần nữa: “Ta mới chỉ ra ngoài một lát, em đã lại chuẩn bị ra đi không từ biệt nữa sao?”.
Ta quay đầu, trong một trạng thái gần như vượt ngoài tầm kiểm soát của bản thân, nhìn thấy con người đang đứng tại cửa cung điện Valhalla.
Chàng đứng ngược chiều ánh sáng, ánh hào quang phủ lên tấm thân chàng một tầng sáng bạc.
Thậm chí còn không để cho mình có cơ hội để dụi mắt, chấp nhận mạo hiểm đối diện với sự mất mát khi lao vào không khí, ta lao tới trong khi đầu óc chỉ còn một màu trắng xóa.
Ta nhìn thấy chàng khẽ mỉm cười, dang rộng đôi tay, rõ ràng biết rất có khả năng đó chỉ là ảo giác, nhưng ta vẫn nhắm nghiền mắt mà vùi đầu vào lồng ngực chàng...
Thật bất ngờ, nó chẳng hề giả dối.
Ta thật sự ôm được chàng.
Thậm chí, ta còn có thể ngửi được mùi hương quen thuộc, cảm nhận được nhịp đập mãnh liệt của trái tim chàng.
Điều đó khiến ta ngạc nhiên quá đỗi, ta ngẩng đầu nhìn chàng, thật lâu, không rời mắt: “... Odin?”.
“Ta ở đây.”
“Chuyện gì thế này...”, ta vân vê cánh tay chàng, rồi ôm lấy gương mặt chàng, hết nhìn trái lại nhìn phải, “Không phải... không phải chàng đã tan biến rồi sao?”.
“Đúng thế”, chàng cười khẽ, “Nhưng ta đã trở về”.
“Chàng lừa em, rõ ràng em đã tận mắt nhìn thấy chàng tan biến, sao có thể...”
“Chẳng lẽ tất cả những thứ đó đều là giả hết sao?”, chàng chỉ tay về Asgard ngoài kia.
Đúng, tưởng niệm thể không có thần lực. Chỉ có Odin thực sự mới có thể khiến cho mọi thứ trở về dáng vẻ như xưa. Ta nhìn khung cảnh bên ngoài, rồi lại nhìn chàng, “Nhưng, đơn giản như thế liền... Em không tin...”.
Hạnh phúc không thể đến dễ dàng như thế được.
Chàng đã là sự tồn tại mà ta vĩnh viễn chẳng thể chạm tới nổi, không phải sao...
“Rõ ràng là chuyện rất đáng mừng, sao lại khóc nữa rồi?”, chàng lau dòng nước mắt chảy nơi gò má ta, dịu dàng kéo ta vào lòng, “Hay là... Nhìn thấy ta, nàng đột nhiên biến thành cô gái mỏng manh yếu đuối?”.
Ta chẳng nghe được thêm một từ nào nữa, cũng không bằng lòng suy nghĩ.
Chỉ muốn dùng toàn bộ sức lực trong cơ thể, ôm chặt người đang ở ngay trước mặt.
“... Odin.”
“Ta ở đây.”
“Nếu như chàng biến mất một lần nữa...”, ta nghẹn ngào, nhưng cũng hết sức bình tĩnh mà nói hết câu, “Thì trước đó, xin chàng hãy giết em đi”.
Jotunheim, đó gần như là nơi có phong cảnh tươi đẹp nhất, cuộc sống nhàn nhã thong dong nhất trong chín thế giới. Dù có là thủ đô Heinerlin thì cũng không xô bồ vội vã nhưng lại thiếu tình người như những vùng đất khác. Có lẽ những nơi lạc hậu đều sẽ giữ được nét tươi đẹp và nguyên sơ nhất.
Ở nơi ấy, lần đầu tiên ta gặp Hỏa thần bé bỏng đáng yêu, cùng với vị đế vương trẻ tuổi vẫn còn vài phần kiêu ngạo. Từ đó về sau, hai người ấy càng lúc càng chiếm một phần đáng kể trong cuộc sống của ta, khiến ta càng ngày càng chẳng còn giống bản thân mình nữa... Bây giờ, cũng là lúc ta tìm lại ta của ngày xưa.
Những ngày sống ở mảnh đất Svartalfheim ấy dường như cũng chẳng tồi tệ như ta từng nghĩ. Tộc Dawrf tuy tính tình quái đản, kỳ thị Thần tộc Vanir, tố chất cùng dáng vẻ bên ngoài cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng đối với những người có năng lực thật sự, bọn họ đều sẽ lặng lẽ ngợi khen trong lòng.
Nơi đó luồng thông tin bị tắc nghẽn, lượng báo chí cùng ấn phẩm tin tức được phát hành thuộc loại thấp nhất chín thế giới, thứ mà mọi người quan tâm đều là những vấn đề tương đối học thuật, lại thâm sâu khó hiểu, như thuật rèn và bảng biểu phân tích thành phần khoáng thạch. Hơn nữa, phỏng chừng là vì đám sinh vật khiêm tốn về chiều cao ấy có chỉ số thông minh quá cao, tất cả đều là những con người say mê công việc đến độ quên ăn quên ngủ, nhưng lại ít quan tâm đến mấy việc vặt vãnh buồn tẻ trong cuộc sống hằng ngày. Thế nên, dù có một kẻ mang trên mình mối “huyết hải thâm cừu” với Svartalfheim, thì cũng sẽ chẳng có người nào đến gặng hỏi quá khứ của kẻ đó, hay tò mò xem kẻ đó đã trải qua những việc gì. Trong vô thức, con người ai cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh xung quanh, dù có là một Tinh linh mà đam mê lớn nhất cuộc đời là sống thảnh thơi và lan truyền tin tức, thì tới Svartalfheim cũng sẽ biến tướng thành một người Dwarf.
Cũng ở miền đất ấy, ta đã từng đặt thêm rất nhiều nhiệt huyết vào mộng tưởng của mình, tìm được con đường mà mình muốn tiến về phía trước. Tám năm dừng chân nơi đó là khoảng thời gian mà kỹ thuật rèn của ta tiến bộ thần tốc nhất, sau đó dọn tới Vanaheim rồi, tuy ta cũng ít nhiều học được thêm vài tri thức mới, nhưng so với tám năm ấy, quả thực giống như là ta đang dựa vào vốn cũ mà lay lắt sống qua ngày.
“Thấy cô đáng thương như vậy nên ta nhường cho vài năm đấy.” Ta đứng dậy khỏi sô pha, lấy chiếc áo khoác dài từ trên móc treo quần áo xuống, choàng lên người: “Ta sẽ tới Svartalfheim học hỏi thêm, chờ đến lúc ta trở về, cô chỉ có nước làm lão nhị cả đời thôi. Cố mà trân trọng cảm giác được đứng đầu trong mấy năm này đi”.
Đòn phản kích của Yule không đến nhanh như ta tưởng.
“... Cô cũng muốn rời Asgard à?”
“Đúng vậy.”
“Sao lại muốn tới Svartalfheim.”
“Ta đã từng sống ở đó một thời gian.”
“Cả cái chỗ chó ăn đá gà ăn sỏi đấy mà cô cũng từng ở rồi á?” Cuối cùng Yule bình thường trở lại, đôi mày nhướng cao, “Thôi được rồi, đời người ai mà không có lúc bị đả kích, rồi cũng phải gượng dậy thôi. Bây giờ nếu không đứng dậy nổi, thì cứ ngồi dưới đất nghỉ ngơi một lát cũng được”.
Có nhiều khi Yule rất giống đàn ông, mặc dù xinh đẹp diễm lệ đến mê hồn, nhưng chưa bao giờ nói những lời lôi thôi sến súa, chưa bao giờ biết nũng nịu mè nheo. Dù cho đứng trước tình cảnh bạn bè đều sắp ra đi hết, nàng cũng không thay đổi.
Ngày thứ tư trở lại cung điện Sương Mù để thu dọn hành lý, ta nhận được một tấm bưu thiếp gửi về từ Jotunheim. Đồ của người Khổng lồ quả nhiên đứng hạng nhất về độ lớn, bưu thiếp lớn hơn của chúng ta gấp rưỡi, ngay cả tem thư cũng chẳng phải loại vừa. Bức ảnh trên mặt bưu thiếp là khung cảnh chính diện cực kỳ hùng vĩ của Heinerlin, hai dòng chữ lớn in ngay chính giữa:
Thành phố văn minh đầu tiên của Jotunheim.
Thủ đô Heinerlin.
Góc dưới bên phải có viết:
Năm 1306 Tân lịch tộc Khổng lồ.
Nhưng mặt sau tấm bưu thiếp to đùng đó lại viết đầy những chữ li ti như kiến, đương nhiên, đó đều là những lời thao thao bất tuyệt vô cùng nhàm chán. Ta nghĩ, người đưa thư sau khi đọc xong câu “thăm hỏi ân cần” đầu tiên thì vứt luôn ý định đọc lén bức thư. Có điều, chuyện khiến người ta tức giận nhất lại là, cô nàng mang trong người dòng máu tộc Khổng lồ nhưng chỉ biết nói ngôn ngữ Aesir ấy lại nhét một đống từ của tộc Khổng lồ vào bức thư.
Nhưng dù sao thì cũng có được địa chỉ nhà mới của cô nàng và Thor, ta cẩn thận nhét tấm bưu thiếp vào rương hành lý, sau đó chuẩn bị ra cửa gọi người vào giúp chuyển đồ đạc.
Vừa bước ra đến sảnh lớn, ta nhìn thấy Loki đang đứng giữa căn phòng.
Trận chiến này qua đi, hắn gần như đã có được tất cả mọi thứ trong tay. Địa vị, lãnh thổ, danh dự, tiền tài, sự ủng hộ gần như nghiêng hẳn về một phía của tộc Vanir, cùng với lượng mỹ nữ đông đảo đến kinh người. Ta cứ nghĩ hắn sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa.
Hình như hắn đã đợi rất lâu, trong ánh mắt vương vài phần mệt mỏi, cũng bởi không chịu được khí hậu khắc nghiệt của Asgard mà khoác thêm tấm áo choàng dày cộm. Mặc dù vậy, trong cái thế giới âm u lạnh giá này, vẻ ngoài của hắn vẫn quá sáng sủa, vẫn quá lung linh.
“Nghe nói em sắp đi”, hắn nói.
“Đúng vậy.”
“Thế Fasier thì sao?”
“Nó sẽ đi cùng ta.”
“Có về nữa không?”
“Cũng có thể.”
Hắn hỏi một câu ta đáp một câu, cách đối thoại cứng ngắc khiến bầu không khí trở nên gượng gạo. Cuối cùng, Loki không hỏi thêm gì nữa, lặng lẽ bước tới, cúi đầu, nhìn vào mắt ta: “Bất kể ta có làm gì, cũng không thể thay đổi được quyết định của em, đúng không?”.
Không biết có phải tâm tình thay đổi khiến cảm giác của ta cũng khác hay không mà ta thấy Loki của hôm nay, bất kể là thần thái, ánh mắt, ngôn ngữ, cử chỉ đều khác hẳn ngày xưa, nhưng cụ thể ở chỗ nào thì ta cũng không nói cho rõ được.
Nhìn đôi mắt trong veo tựa thủy tinh của hắn, ta lắc đầu. Hắn cười, hoàn toàn không bất ngờ.
“Nếu đã như vậy, trước lúc đi nhớ đến thăm ta.”
“Mai ta đi rồi.”
“Vậy thì tối nay tới nhé, được không?”
Ta lẳng lặng nhìn hắn, không trả lời.
Chuyện buồn phiền nhất trong cuộc sống con người, chính là tận mắt chứng kiến một người, hoặc một cảm tình thay đổi. Nếu nói, việc không giành được phần tình cảm khiến người khác đau buồn cũng giống như uống một ly rượu độc, vậy thì từ yêu thương một người đến dần dần phai nhạt đi, dần dần quên lãng, cũng giống như uống phải thuốc phiện. Ngươi có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác đau đớn từng chút một cho tới phút kiệt quệ cuối cùng, thế nhưng chẳng có cách nào ngăn cản được.
Chỉ cần Odin tồn tại, những người khác đều sẽ chỉ là tinh tú làm nền cho trăng sáng, Loki hẳn phải hiểu rõ điểm này.
Sự tan biến của Odin đã vĩnh viễn chém đứt mối dây ràng buộc giữa ta và Loki, điểm này, cả ta và Loki đều hiểu rõ.
“Ta có thể thăm Fasier một lúc không?”, Loki lại nói.
Dẫn Loki vào phòng, bế Fasier còn chưa biết đi nhưng đã bò thoăn thoắt ra khỏi nôi, trao cho hắn. Loki nhẹ nhàng luồn tay qua nách Fasier, cẩn thận như đang nâng niu một bong bóng thủy tinh dễ vỡ. Con trai của Loki thực ra rất giống hắn, nhất là ánh mắt tinh quái, giảo hoạt. Chỉ có điều, khi còn bé, Loki tuy rất có thực lực, nhưng lại dễ bắt nạt, còn Fasier, rõ ràng nó là ông chúa con khiến ai cũng phải đau đầu.
Cứ như là sự cảm ứng đến từ bản năng giữa cha và con, đối diện với Loki, Fasier không làm ầm làm ĩ lên như mọi khi, chỉ trừng đôi mắt màu tím ra mà nhìn hắn, đầu dần lệch sang bên. Loki cũng nghiêng đầu theo nó, nở nụ cười rất đỗi dịu dàng.
Chơi đùa với Fasier một lúc, Loki liền hôn nhẹ lên mái tóc màu vàng mềm mại của thằng bé, rồi trả nó lại cho ta.
Từ đầu đến cuối, hắn không nói với Fasier một tiếng nào.
Ta đưa Loki ra tới cửa cung điện Sương Mù. Hắn quay người đưa mắt nhìn một vòng kiến trúc Thần giới cùng núi tuyết nghìn năm - những thứ mà có lẽ cực kỳ xa lạ đối với hắn, sau đó hắn quay đầu nhìn ta: “Thật ra từ lúc biết suy nghĩ tới giờ, ta vẫn cảm thấy trên thế giới này hoàn toàn không có nơi nào chấp nhận ta. Ta vẫn cứ nghĩ, nếu có ngày mình chết, thì cách chết hạnh phúc nhất chính là được chết trong vòng tay của em. Nếu khi giây phút cuối cùng trong cuộc đời ta gõ cửa, có một mảnh đất có thể bao dung ta... thì ta cũng hy vọng mảnh đất ấy sẽ nằm trong trái tim em. Tình thân cũng được, oán hận cũng được, ta đều thỏa mãn. Thì ra, ta cũng có thể làm được thế này, không truy tìm thứ ái tình xa xỉ...”, hắn cười khổ, “Nếu hiểu ra điều này sớm một chút thì thật tốt”.
Vẫn là những lời tình tứ như thế, hèn mọn nhưng quá đỗi ngọt ngào, vậy mà ta chẳng cảm nhận được chút níu kéo nào trong đó.
Một cơn gió mạnh mang theo cái rét cắt da thổi vào từ phía ngoài cung điện, ùa vào lưng hắn. Phần tóc đỏ hơi cong hai bên thái dương của hắn cũng lay động theo gió.
“Từ nay về sau, ta sẽ không cố trói buộc em, bất kể là phương diện nào chăng nữa.” Hắn lẳng lặng nắm chặt tay ta, nhích người lại gần, đặt lên môi ta một nụ hôn thật nhẹ, giữa khe hở của hai đôi môi chạm hờ, hắn nhẹ giọng nói, “... Ta sẽ để em đi”.
Loki đi rồi, ta ý thức được một điều: Sau khi trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, hắn cuối cùng cũng thay đổi.
Chỉ có điều, tạm biệt thế này đã là quá đủ. Vậy nên, buổi tối ta không đến thăm hắn nữa.
Sáng sớm hôm sau, khi Asgard vẫn còn đang say ngủ trong bóng đêm u ám, ta giao lại cho tổng quản thị nữ tất cả chứng nhận và quân bài, sau đó ôm Fasier và Lolo, leo lên lưng cốt long, bay khỏi tộc Aesir.
Ta không bay thẳng tới Svartalfheim, khi đi qua tộc Vanir, ta hẹn riêng Sif ra ngoài, ăn bữa cơm trong một quán nhỏ trên đất Vanaheim. Chiến tranh đã kết thúc, chúng ta đã không cần vì lập trường của mỗi người mà đánh nhau đến chết đi sống lại, bức tường phòng bị đã bị tháo dỡ, ngoài chút phiền muộn khi đứng trước cảnh vật đổi sao dời, thì mọi thứ đều giống hệt như năm đó.
Sif, người con gái đã từng nổi danh khắp chốn vì căm ghét kết hôn, không ưa trẻ nhỏ, chẳng thích bị ràng buộc, sau khi gặp Fasier, nàng cũng để lộ ra mong muốn thật sự. Sau nửa tiếng đồng hồ nhe nanh múa vuốt mà hét lên ầm ĩ, nàng ôm chặt gương mặt của Fasier, nói bằng chất giọng cực kỳ hưng phấn: “Trời ơi là trời, dễ thương quá đi, loại người tính tình dã man tồi tệ bậc nhất như cậu, sao có thể sinh ra một thằng bé dễ thương xinh đẹp đến nhường này! Tớ thấy Fasier giống cha của nó hơn đấy...”.
“Con yêu, dì Sif nói con đáng yêu kìa.”
Ta vừa nói xong, Fasier đã phản ứng hoàn toàn trái ngược với thường ngày, nó chớp chớp đôi mắt, sau đó vặn vẹo một hồi, rúc vào trong lòng ta giả bộ ngượng ngùng xấu hổ. Thấy thằng bé giả bộ làm vẻ khiến người ta yêu mến đó, quả nhiên, Sif lại mở miệng mà hét thất thanh.
Mãi một lúc lâu sau, nàng mới bình tĩnh một chút, trò chuyện với ta về dự định tương lai.
“Lại tới Svartalfheim? Không phải cậu đã tới đó rồi sao?”, nàng xoa cằm, “Nhưng tớ thấy chỗ đó được lắm, cũng thích hợp với luyện kim thuật sư, nói không chừng chị đây cũng sẽ gặp cậu ở đó”.
“Thật không? Bao giờ?”
“Đợi sau khi Tyr tỉnh lại đã.”
“...”
Trước khi chiến dịch Mười hai chủ thần nổ ra, Tyr đã lấy danh nghĩa của thần Chiến tranh để trao toàn bộ thân thể cũng như linh hồn của mình cho Sif, đương nhiên trong tình cảnh nàng hoàn toàn không hay biết. Nếu Sif bị thương, vậy thì người bị thương đầu tiên sẽ là hắn. Vậy nên, lúc Freyja dùng ma pháp băng tấn công Sif, Sif bình yên vô sự, nhưng Tyr lại thay nàng chịu vết thương trí mạng.
Vốn là thứ ma pháp có thể giết chết một Thần tộc bình thường trong chớp mắt, nhưng nó không thể tác oai tác quái trên thân thể chủ thần như thế được. Có điều, trúng phải đòn tấn công toàn lực đầy phẫn nộ của Freyja trong lúc hoàn toàn không phòng bị, dù là Chiến thần thì cũng không thể chịu nổi. Từ đó về sau, Tyr chìm vào mê man, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Tuy trước mặt ta Sif tỏ vẻ mình rất ổn, nhưng ta biết người con gái bề ngoài mạnh mẽ này nhất định đã âm thầm rơi lệ. Nàng và Tyr từng là những kẻ chẳng hiểu tình yêu, một người quá cố chấp, một kẻ quá hờ hững, khiến mối tình ấy kết thúc bằng bi kịch, lại còn gieo rắc không ít mầm mống ngờ vực cho sự khởi đầu mới.
Ta biết, người Sif yêu vẫn luôn là Tyr. Nàng tỏ ra quan tâm đến Thor như thế, có lẽ là bởi ước muốn chiếm hữu, cũng có thể vì sợ mất Tyr một lần nữa mà thôi.
Nếu có một ngày Tyr tỉnh lại, hai người nhất định sẽ hạnh phúc, giống như công chúa và hoàng tử trong những câu chuyện đồng thoại vậy.
Nếu nàng đã là người bạn mà ta quan tâm nhất, vậy thì nàng hạnh phúc, nhất định ta cũng sẽ cảm thấy vui mừng.
Nhiều năm không đặt chân tới Svartaheim, lần này trở lại, ta thấy nó đã thay đổi rất nhiều, phố phường đẹp đẽ (đương nhiên, bởi vì vấn đề dân cư sống ở đây, nên cũng chẳng cách nào tân trang nó theo hướng hùng vĩ được), người thuộc các chủng tộc khác đến đây sinh sống cũng nhiều hơn trước. Bước trên những con đường của thủ đô Lamulie, thường sẽ bắt gặp những người Khổng lồ và Tinh linh. Những Thần tộc không dính dáng đến nghiệp vụ chuyên môn đều khá tự phụ, số lượng vẫn còn hơi ít.
Lần này trở về, ta cảm thấy thoải mái hơn lần thứ nhất rất nhiều, không cần đi làm thuê nữa, chỉ cần giơ giấy chứng nhận Thần kim tượng cấp độ sáu sao cùng với chứng nhận Quỷ tượng cấp độ mười sao ra liền giành được một công việc trong xưởng rèn thuộc loại có thu nhập cực cao ở nơi này. Vừa nhận tiền lương vừa lao đầu làm việc trong viện Nghiên cứu của thợ thủ công, chẳng mấy chốc ta dồn toàn bộ sức tập trung, đắm chìm trong thế giới dồi dào quặng mỏ cùng thuật rèn, cũng chẳng còn để tâm tới những tin tức mới của thế giới bên ngoài nữa.
Cuộc sống bận rộn quả nhiên rất dễ làm con người quên đi thời gian. Năm 3012 như vụt qua chỉ trong chớp mắt, ta cùng bạn bè trong viện Nghiên cứu đón mừng sinh nhật lần thứ năm mươi ba. Dù là Nott hay là người mẹ sau khi sống lại, khi ở tuổi ta các nàng đều đã kết hôn, Nott sinh ta khi tròn năm mươi tuổi. Tuổi thọ của Dawrf trên tương quan so sánh thì ngắn hơn một chút, năm mươi tuổi của chúng ta khoảng bằng ba mươi tuổi của bọn họ. Bọn họ kết hôn rất sớm, tỷ lệ ly hôn thấp đến kinh người. Ta đến nơi đây, với độ tuổi này mà chưa kết hôn là đã thành gái già rồi, chưa kể việc dẫn theo Fasier đi khắp chốn cũng khiến người ta tưởng tượng ra vài chuyện. Bọn họ không quan tâm tới chuyện của thế giới bên ngoài, nên cũng chẳng biết rõ về các chủ thần, ngoại trừ Odin và Loki ra. Bọn họ không đưa chuyện, nhưng ánh mắt nhìn ta lại ẩn chứa vẻ cảm thông.
Vậy nên, trong sinh nhật của ta, có không ít bạn bè đã cầu nguyện cho ta, mong rằng sang tuổi mới ta có thể tìm được một người chồng như ý...
Ta nhận lời chúc phúc của họ một cách rất bình tĩnh, trong lòng thì luôn hy vọng rằng mình vẫn là người độc thân trong ít nhất mười năm tới.
Sinh nhật tổ chức rất đơn giản, nhưng lượng rượu chui vào bụng thì không ít chút nào. Sáng sớm, ta nghiêng nghiêng ngả ngả lết xác về nhà, bảo mẫu người tộc Dawrf bởi vì ta về trễ mà cực kỳ cáu kỉnh, tức giận đến độ suýt nữa hất thẳng bát nước vào mặt ta.
“Có việc mà không báo trước, tiền công của giờ làm dư ra tính gấp đôi. Bởi ta còn phải chăm lo cho thằng quỷ con này nữa, đống rác đó cô đi đổ đi.” Nàng chỉ tay vào đống giấy lộn cao ngất cạnh chân bàn, sau đó vác theo cái mông bị Lolo đốt thủng, quay đầu đi mất, không thèm quay đầu lại.
“A... Con yêu, con lại không nghe lời rồi.” Ta nhoài người xuống đầu giường, vuốt ve Fasier đã sớm chìm vào giấc ngủ và Lolo đang nằm ngay bên.
Thật lâu sau ta mới tỉnh táo lại, bê đống giấy lộn trên mặt đất lên, lại thấy một phong thư chưa bóc rớt ra từ đó.
Lúc cúi xuống nhặt thư, suýt nữa thì ta ngã ngồi ra đất, may mà bám được vào đầu giường, ngây dại mở lá thư ra.
Frigg.
Đã lâu không gặp. Không biết cuộc sống của em ở Svartalfheim có ổn không?
Ta muốn nói cho em vài chuyện, cùng với quyết định của ta. Từ ngày đầu tiên của năm 3022 trở đi, ta sẽ đợi ở bên suối Mimir. Nếu mười ngày sau em không tới, ta sẽ biết được câu trả lời của em.
Ta chỉ muốn được gặp em lần cuối, để đảm bảo rằng lựa chọn của ta là hoàn toàn đúng đắn.
Hy vọng em và Fasier được bình an.
Loki.
Bởi vì bộ não đang thiếu dưỡng khí trầm trọng, ngay cả hơi thở cũng mang theo hơi rượu nồng nặc, ta dụi mắt, cầm bức thư đọc đi đọc lại vô số lần mới hiểu được ý tứ của người viết.
Đã là sáng sớm ngày mùng Tám, hắn có còn ở đó đợi nữa không?
Hắn nói hắn muốn gặp ta.
Chuyện đó, có cần thiết nữa không...
Ngồi trở lại đầu giường, nắm bàn tay nhỏ bé của Fasier, nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt, tự nhủ với bản thân rằng: Frigg, bất luận thế nào mày cũng không được đi. Ta biết Loki là loại người chỉ có một mình thì không sao, nhưng chỉ cần có người khuyên bảo là sẽ được voi đòi tiên. Nếu hắn lại làm ra trò gì điên khùng rồ dại, hoặc lấy cái chết để ép buộc, nhất định ta sẽ thỏa hiệp.
Thì ra, lại một năm nữa trôi qua rồi.
Ngày ấy, sau khi tưởng niệm thể của Odin tan biến, ta cứ nghĩ rằng ngày tận diệt của thế giới này sẽ xảy ra ngay sau khi chiến tranh kết thúc. Thế nhưng, dù là Odin cũng thế thôi, thiếu sự tồn tại của chàng, Thần tộc Aesir trở nên yếu ớt, thua trận, bộ tộc Vanir mạnh lên... ngoài những điều đó ra, mọi thứ đều không thay đổi.
Ngày ngày vẫn xảy ra vô khối chuyện, cuộc sống vẫn tiếp tục, thời gian vẫn trôi đi trong lơ đễnh của con người... Mà ta, chỉ có thể lẳng lặng trốn trong một góc cách xa Thần giới, dần quen với một thế giới không có sự hiện diện của chàng.
Thì ra, cái chết của người mình yêu nhất cũng không tới mức khiến ta quá tuyệt vọng, thời gian người ấy rời đi càng dài, cảm xúc cũng sẽ theo đó mà bình tĩnh lại. Chỉ có điều, càng ngày ta càng thấy đầu óc nặng trĩu mỗi khi đi ngủ, thời gian để mình an giấc cũng càng thêm dài.
Điều càng khiến người ta khổ sở hơn, ấy là khi mở mắt vào ngày hôm sau, ta vẫn sẽ phải đối diện với cái thế giới đau lòng này.
Những khi tỉnh giấc, ta chẳng muốn rời giường, chỉ muốn co người, rúc trong chăn ấm, vĩnh viễn trốn chạy khỏi hiện thực, vĩnh viễn chìm trong giấc mê man.
Cuối cùng, nước mắt sẽ càng ít tuôn rơi, dù có mơ thấy chàng cũng vậy. Sau khi tỉnh mộng, thậm chí ta còn chẳng khóc được thành tiếng, chỉ còn lại đau lòng cùng nhớ nhung không sao trút bỏ, khiến người ta nghẹt thở.
Ta nắm chặt bức thư rồi đi ngủ, sáng sớm hôm sau khi tỉnh lại thấy đầu đau như búa bổ, ta nheo mắt một hồi, rồi đọc bức thư kia lượt nữa, giả bộ như chẳng đọc được gì, ném nó vào trong sọt giấy. Mãi đến giữa trưa, lòng hiếu kỳ mãnh liệt khiến ta chẳng tập trung nổi tinh thần để làm việc.
Cuối cùng, khi hoàng hôn buông xuống, cơn hốt hoảng tràn bờ cùng nỗi lo sợ vu vơ khiến ta đầu hàng. Hẹn với bảo mẫu, thu xếp cho Fasier ổn thỏa xong, ta lên đường tới Jotunheim ngay buổi tối. Trong suốt hành trình, ta liên tục tự nói với mình rằng: Bất kể Loki có làm gì, mày đều phải giữ vững lập trường, không cho hắn làm ra điều gì ngu ngốc...
Đi qua cao nguyên băng giá của đất Niflheim, tiến vào đất nước của những kẻ Khổng lồ, sau khi đưa cho lính bảo vệ biên giới tấm thiệp mời mà Loki kẹp cùng trong bức thư xong, bọn họ liền để ta vào.
Địa hình bên trong cũng chẳng thay đổi là bao, bởi vì sắc trời đã tối, nên trong rừng cây cũng chỉ còn lác đác mấy bóng người. Ta bước đi, thật lâu, thật lâu, cuối cùng cũng tìm được suối Mimir.
Mỗi khi trời tối, bên bờ của con suối được coi là khu vực bảo vệ trọng điểm của quốc gia Khổng lồ này sẽ mọc lên một bức tường phòng vệ, ngay cả một con ruồi cũng đừng hòng bay vào được. Vậy nên, đứng giữa rừng già, dù là cách rất xa vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng màu bạc bừng lên trong đêm tối, những cánh bướm vàng bay tán loạn, nghe được tiếng vang trong trẻo của nước suối đang cuồn cuộn xuôi dòng.
Ta vạch những cành cây cản lối, vội vàng bước lại, nhưng khi gần đến ta bước thật chậm, càng lúc càng thấp thỏm không yên...
Mãi đến khi ta bước tới bên bờ suối, ta mới thực sự bị nỗi sợ hãi bủa vây.
Không có người nào cả.
Ngoài Cây thế giới khổng lồ ngay chính giữa dòng suối đang chiếm lấy đường nhìn ra, xung quanh không có một bóng người.
Ta móc bức thư mà Loki viết ra, đọc đi đọc lại mấy lần, cố gắng tìm được chỗ nào đó mà mình hiểu nhầm. Nhưng đọc đủ kiểu, xem đủ kiểu, vẫn thấy thời gian mà hắn nói là từ ngày mùng Một tháng Một đến mùng Mười tháng Một... Hơn nữa, Công lịch Thần tộc cùng với Công lịch Khổng lồ chỉ khác nhau về năm, còn ngày thì không khác biệt.
Khi ngước mắt nhìn bầu trời chi chít những vì sao lấp lánh, ta liền thấy thoải mái hơn một chút. Loki nói sẽ ở đây đợi ta, nhưng không có lý nào lại đợi thâu đêm suốt sáng, chắc hẳn hắn đã trở về thành ngơi nghỉ rồi.
Vậy là ta ở lại trong thành Heinerlin một đêm lấy sức.
Ngày hôm sau, mới sáu giờ sáng ta đã bật dậy lại tới bên bờ suối Mimir. Từ xa nhác thấy một bóng người đang cúi, ta liền kích động chạy vội tới gần, nhưng kẻ đang đứng thẳng người dậy kia lại là một gã Khổng lồ vừa hay đi ngang qua chốn này. Gã liếc ta một lượt từ trên xuống dưới, sau đó bật cười ngả ngớn: “Người đẹp, sáng sớm tinh mơ đến chỗ này làm gì thế?”.
Ta không thèm để ý tới hắn, ngồi xuống bên bờ suối Mimir.
“Người đẹp à, sao ta càng nhìn càng thấy em giống Frigg vậy nhỉ...”, hắn nhích lại gần, “Quả nhiên là Thần tộc ai cũng giống nhau sao?”.
Ta xoay người ra chỗ khác, hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại của gã. Gã chậc lưỡi một tiếng đầy khinh bỉ, sau đó đi mất.
Sau chín giờ, lượng người Khổng Lồ trong rừng bắt đầu tăng lên, có vài kẻ cố tình tới bên bờ suối ngắm phong cảnh, rồi thuận tiện nhìn người đang ngơ ngác ngồi bên bờ suối là ta một lượt, cuối cùng họ chỉ cười mà đi mất. Đương nhiên, cũng có kẻ nhận ra ta, nhưng sau khi đối diện với bộ dạng im lặng mà nôn nóng của ta xong thì họ cũng cụt hứng mà rời bước.
Qua một giờ chiều, Loki vẫn không xuất hiện. Ta đang định trở về trong thành dò hỏi một phen, lại nghe thấy giọng nói già nua vang lên phía sau: “Cô đang đợi ai ư?”.
Quay đầu, ta nhìn thấy vị cao tuổi trông coi suối Mimir, bộ râu dài của lão gần như lấp hẳn đi phần ngực. Ta gật đầu, lão liền hỏi: “Cô đang chờ bệ hạ Loki sao?”.
Nghe đến hai chữ “bệ hạ”, ta cảm thấy có chút không tự nhiên, vẫn gật đầu.
“Ngài đã rời đi từ buổi chiều hôm kia rồi.”
“Cái gì, buổi chiều hôm kia, là ngày mùng Bảy tháng Một sao?”
“Đúng vậy.”
“Sao có thể thế được... Trong bức thư viết cho ta hắn nói ngày mùng Mười tháng Một mới đi cơ mà”, ta đọc lại bức thư của Loki một lần nữa, trên đó quả thực viết “Mười ngày sau”, một chữ cũng không sai.
“Chuyện này thì ta không biết. Nhưng bảy ngày trước đó, ngày nào ngài cũng ở đây suốt hai mươi tư tiếng đồng hồ.”
“Vậy xin hỏi, ông có biết hắn đi đâu không?”
“Ta không biết... Ngài không nói gì khi đi.”
“Vậy hắn đã nói những gì?”
“Ngài không nói gì cả.” Người trông suối ngập ngừng, “Chỉ là, ngài trông có vẻ rất mệt mỏi. Nhưng chuyện ấy cũng không có gì lạ, bất kỳ ai đứng yên một chỗ suốt bảy ngày bảy đêm đều sẽ rệu rã cả người. Cô vào trong thành tìm ngài ấy đi, có lẽ chỉ vì ngài quá mệt, nên đã ngủ suốt hai ngày”.
Ta vội vàng chạy về Heinerlin, hỏi han gần như tất cả những kẻ qua đường, nhưng không ai từng nhìn thấy Loki. Đến khi người mệt lả, ta ngồi trên băng ghế dài nơi quảng trường rộng lớn để nghỉ ngơi, mới bị thu hút bởi một tờ báo bị bỏ đi.
Đó là Nhật báo Heinerlin, số ra ngày mùng Tám, đầu đề là: Loki từ bỏ ngai vị Vương - Thần, tổng tuyển cử năm mới của Thần giới mở màn.
Vội vàng nhìn một lượt nội dung, mới biết Loki từ bỏ vị trí Đại thần của tộc Vanir và ngôi vị Đế vương của tộc Aesir mà không ai rõ nguyên do, hơn nữa, Loki cũng biến mất không tung tích, giới truyền thông hoàn toàn không tìm được tung tích của hắn. Thần tộc Aesir vốn đã bất mãn với chính quyền từ lâu, khi sự việc này xảy ra họ tán thán không thôi, nhanh chóng tổ chức cuộc tổng tuyển cử mùa xuân chọn người kế vị.
Ta lập tức mua số báo mới nhất, đọc đầu đề xong liền hoảng sợ đến độ không nói được lời nào: Kỳ tích của đế đô Asgard: Thần giới không có thần Ánh sáng vẫn rực rỡ chói chang?
Nếu không phải trên tờ báo có in một tấm hình về diện mạo mới của Thần giới, ta nhất định sẽ cho đó chỉ là một tin tức tầm phào.
Bầu trời Asgard đã trở lại dáng vẻ trước khi Hoàng hôn của các vị thần phủ xuống thế gian!
Ngón tay run run, nắm chặt lấy tờ báo, ta lại đọc bài báo thêm lần nữa. Tin tức không hề nhắc đến Loki, cũng có thể bởi tất cả đều đến quá nhanh, quá vội, ngay cả tòa soạn báo cũng chẳng kịp chỉnh sửa nội dung tỉ mỉ thì đã phát hành.
Mọi người Khổng lồ trên đất Jotunheim đều đang nhao nhao thảo luận về tin tức ấy. Những Thần tộc Aesir có tiền thậm chí đã bắt đầu trở về Asgard.
Loki đã đi đâu?
Tại sao hắn lại từ bỏ vị trí của mình?
Vì sao hắn chưa chờ đến ngày thứ mười mà đã bỏ đi?
Trong bức thư gửi cho ta, hắn có viết: Ta chỉ muốn được gặp em lần cuối…
Thậm chí ta còn chẳng dám tưởng tượng xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, ta thuê một con kim dực long ở ngoại thành rồi lao về Asgard.
Đã quen với cảnh xuyên qua bầu trời Alfheim là sẽ đối diện với không trung mây đen dày đặc, hoặc là bị cơn gió lạnh đánh úp bất ngờ khiến tay chân ta run lên vì lạnh, hoặc là vừa mới bước vào lãnh thổ của tộc Aesir đã bị cơn mưa rào xối xả dội ướt người... Nhưng lần này trở lại, ngay cả lúc xuyên qua cánh rừng già Quemustone, ta vẫn có thể cảm nhận được những tia sáng rơi rớt xuống từ những khe hở giữa cành cành lá lá đan cài. Không chỉ vậy, ngay cả nhiệt độ cũng ấm áp hẳn lên, những ngọn đèn sáng rực nơi năm đô thành của các chức nghiệp lớn đều bị thay bằng thứ ánh sáng của tự nhiên.
Xưa nay thành Hande vốn nổi danh bởi lượng kỵ sĩ khổng lồ, bởi giới luật nghiêm ngặt và bầu không khí uy nghi, nhất là vườn mộ khổng lồ phía ngoài thành, đã tặng thêm cho thành phố này vài phần nặng nề, bức bách. Khi ta bay ngang qua bầu trời Hande, thậm chí còn thấy cả mấy kỵ binh ném tung mũ sắt mà reo hò ầm ĩ. Dù kiến trúc trong thành gần như đều phủ một gam màu tối đậm, nhưng theo ánh mặt trời nó cũng dần trở nên dịu nhẹ...
Bức tường băng nghìn năm nối liền với Thần giới đã tan hơn một nửa, nước băng tan men theo thành tường mà chảy xuống, hòa vào dòng sông băng bên dưới cây cầu Dabu thần thánh. Cuối cùng, ta đã bay vào bầu trời Asgard.
Màn sương mù dày đặc phủ trùm những tòa kiến trúc khổng lồ giờ đã thành những áng mây bay bảng lảng, tiếng gầm của rồng, tiếng hót của phượng hoàng đinh tai nhức óc, vang vọng cả bầu trời.
Phía trên cao cung điện Valhalla nằm tít phía xa, một luồng ánh sáng hòa trộn giữa hai sắc bạc và vàng lao xuống từ tầng mây, chiếu thẳng vào sân thượng - nơi nghỉ chân của thú cưỡi. Vài con cốt long và cốt phượng lượn một vòng quanh sân thượng, sau đó bay thẳng lên cao, tắm mình trong luồng ánh sáng lóa mắt...
Giống như một thứ ma pháp thần kỳ nhất trên thế giới vừa được ai thi triển, cũng tựa như một kỳ tích vĩ đại nhất trong lịch sử vừa mới xảy ra, bộ xương kia không chỉ được đắp thêm thịt, mọc thêm vảy, mà toàn thân còn được nhuộm bằng màu bạc sáng... Ngay cả đôi cánh cũng phảng phất những đốm sáng của Thần giới tối cao.
Tiếp ngay sau đó, một đám hắc long và hắc phượng hoàng trú chân bên dưới luồng sáng nọ...
Giống hệt như được vẩy phấn vàng toàn thân, khi chúng lao ra khỏi luồng sáng, giữa những đôi cánh còn có những vì tinh tú lập lòe rải rác buông mình... Sau đó, chúng kết thành từng đàn từng lũ, lượn bay giữa những tầng mây trắng ngần màu tuyết, trên những mặt hồ sáng tỏ như gương. Những nơi lăn tăn sóng nước bị chúng chạm nhẹ qua liền nở rộ những đóa thủy tiên màu bạc, lấp lánh mà xinh đẹp.
Đây gần như là Asgard trong giai đoạn hoàng kim... Không, khi mà nó đang sở hữu vô số những tòa kiến trúc mới cùng những dấu hiệu của văn minh, Asgard bây giờ phồn thịnh hơn năm xưa rất nhiều. Không giống ánh sáng hoàng kim chói mắt trên đất Vanaheim, ánh sáng giữa những tầng mây nơi đế đô Asgard lúc nào cũng mang theo vài sắc trắng bạc, vậy nên cũng điểm tô cho đất đế đô vài phần thiêng liêng, vài phần thuần khiết.
Bởi thế, cả tòa thành đột nhiên biến thành sắc trắng bạc mênh mang, kể cả những tòa kiến trúc phức tạp, những con đường chằng chịt giao nhau, và cả những bộ giáp của người lính bảo vệ cùng đám sói bạc đứng canh cổng thần điện.
Những phiến lá của Cây thế giới càng thêm tươi tốt, tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh nhiều màu...
Ngày hôm ấy, dường như tất cả Thần tộc Aesir đều bước ra khỏi nhà, trên đường phố chật ních người.
Đều là những Thần tộc Aesir mới, chưa từng trải qua lịch sử, ánh mắt họ nhìn bầu trời rộng lớn hệt như ánh mắt đứa trẻ lần đầu nhìn thấy đồ chơi.
Kỳ thật, đây mới chính là dáng vẻ vốn có của mảnh đất này.
Ta cũng từng huyễn hoặc về một ngày Asgard trở lại bộ dạng năm xưa, cũng từng ngóng đợi, chờ mong từ tận đáy lòng. Nhưng lúc này đây, tâm trạng của ta chẳng kích động như mình tưởng tượng.
Khi mà cả Chúa tể của các vị thần, thần Ánh sáng, thần Mặt trời đều không hiện diện, vì sao Asgard lại biến trở về?
Ta vội vàng liếc mắt nhìn qua những bức tượng chủ thần sừng sững phía trên mười hai thần điện, sau đó cưỡi rồng, dừng lại phía trước tấm bia về chư thần nhỏ nhất nhưng cũng xa xưa nhất, bắt đầu kiếm tìm cái tên quen thuộc.
Sau khi nhìn thấy dòng chữ màu vàng Hỏa thần Loki, ta vươn tay lên, nhưng mãi cũng chẳng dám đặt lên trên đó, chỉ sợ ta vừa chạm vào nó sẽ lại biến thành màu xám tro chết chóc, hệt như ngày trước khi ta chạm vào tên của Odin.
Mãi tới khi mồ hôi ứa ra lòng bàn tay, ta mới nhắm nghiền mắt, đặt tay lên.
Tiếng hò reo nhốn nháo trên những con đường, trong những ngõ hẻm vẫn liên miên không dứt.
Một lúc lâu sau, ta mở mắt ra, nhìn thấy phía trên viết một hàng chữ:
Ngày 21 tháng 8 năm 1242 Tân lịch Khổng lồ, kỷ nguyên Trùng Sinh.
Cả người ta như bị nhấn chìm trong nỗi mừng vui khôn xiết. Mặc kệ nó chỉ là nhất thời, hay chỉ là ảo giác mà ta tự tạo ra, ít nhất nó cũng nói lên một điều… Loki còn sống.
Có lẽ Loki đã quá mệt mỏi, cũng có thể hắn không chịu nổi gánh nặng đè lên vai khi trở thành Chúa tể các vị thần mà quăng ngai vàng bỏ chạy, hoặc là lại bắt đầu hứng lên chơi trò trốn tìm... Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn còn tồn tại trên thế giới này. Hắn không giống Odin, lạnh lùng biến mất.
Thần tộc Aesir vẫn như xưa, ít nói, ít cười, nhưng niềm vui mừng trong đáy mắt đã lan cả vào ta, thật sâu.
Tới trước cửa cung điện Valhalla, ngay cả binh sĩ cũng không thèm để ý tới lễ tiết mà nhào tới nói với ta: “Điện hạ Frigg, cuối cùng người cũng trở về, người nhìn Asgard mà xem, người nhìn ánh mặt trời kia mà xem... Đây là kỳ tích, đây đúng là kỳ tích!”.
Đứng trước cửa nhìn đám trai trẻ đó khoa chân múa tay, hò reo sung sướng một hồi, ta liền bước vào thần điện.
Đứng giữa gian điện lớn lặng ngắt không người, ta lặng lẽ đưa mắt nhìn từng ngóc ngách, giống như đang ngắm nghía một di tích cổ xưa.
Thời gian trôi đi như tên bay, ta đã lại bước qua một năm nữa.
Những câu chuyện cũ lần lượt xuất hiện, tuôn trào như sóng thủy triều, nhưng chẳng thể nào lấy lại được nữa.
Đám người chen chúc kia dần trở nên xa lạ, ta cũng dần không thuộc về thế giới này nữa. Thật giống như những người kề cận đã ra đi, cũng lặng lẽ mang đi linh hồn của chính bản thân ta.
Loki, Sif, Yule, Jarnsaxa, Tyr, Thor, Hoder, Freyr... những con người từng bị vận mệnh trói buộc với nhau, đều đã biến thành những hạt cát trôi trong lòng bàn tay, bị thổi bay đến từng ngóc ngách trên thế giới này.
Còn có một người...
Đêm khuya say rượu, hửng sáng mê man, lắng tai nghe những bài ca rung động tâm can được những nhà thơ ngâm xướng, dưới ánh mặt trời vàng rực, trong buổi hoàng hôn tịch mịch cô liêu, một khoảnh khắc vội vàng lau đi giọt mồ hôi lăn xuống... con người lúc nào cũng lướt qua suy nghĩ, lúc nào cũng ở trong tâm tưởng… còn cả đôi mắt của chàng.
Bọn họ nói, bầu trời đêm của Thần giới sở dĩ có màu đen, là bởi chàng sở hữu một đôi mắt chất chứa nhiều câu chuyện nhất thế gian này.
Thế nên, ta sai rồi, sai khi nghĩ rằng Odin đã chết, không muốn nhớ tới chàng nữa, không muốn đối diện với sự thực này mà chọn cách rời xa Asgard.
Chỉ cần mỗi ngày trước khi đi ngủ phóng ánh mắt nhìn bầu trời, nhìn thấy những vì tinh tú láp lánh như đôi con mắt đang dõi theo ta chăm chú, ta liền biết rằng chàng đang ở ngay bên cạnh. Chuyện này chẳng liên quan đến người khác, mà là bí mật chỉ thuộc về riêng ta và chàng.
Chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện dù khác biệt về thời gian, nhưng chúng đang cùng đứng ở một không gian, ta liền cảm thấy trái tim như bị thứ gì đó lấp đầy.
Có thể vào một ngày nào đó của trăm năm về trước, chàng cũng đứng ở chỗ này, đứng ở nơi mà ta đang dừng chân lúc này đây. Hoặc có thể, cũng đang nhớ tới “ta” - kẻ đã tan biến khỏi thế gian này.
Dù giữa hai chúng ta vĩnh viễn bị ngăn cách bởi một dòng sông lịch sử, bỏ lỡ nhau rồi thì có làm sao. Nếu như có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương, gửi gắm nỗi nhớ nhung đơn sơ bình dị nhất, thì sẽ hệt như chưa từng có cuộc chia ly.
Tuy không có cách nào để chạm vào chàng, để nhìn thấy chàng, nhưng cuối cùng, sự nối liền về linh hồn khiến ta không còn gì tiếc nuối.
Người yêu say đắm trong quá khứ, không khí vây quanh trong hiện tại, trong tương lai, chàng nhất định sẽ làm bạn cùng ta đi hết cuộc đời này.
Như thế, đã là rất hạnh phúc, rất hoàn mỹ rồi.
“Em biết chàng đang ở chỗ này”, ta nhẹ giọng nói với gian điện lớn trống trải, “Em biết”.
Lời vừa dứt, một giọng nói khác đã tiếp liền, vọng lại từ phía sau: “Đồ ngốc... lại đứng lẩm bẩm cái gì thế”.
Ta không nhúc nhích, cũng chẳng dám quay đầu.
Rất nhanh, giọng nói kia lại vang lên lần nữa: “Ta mới chỉ ra ngoài một lát, em đã lại chuẩn bị ra đi không từ biệt nữa sao?”.
Ta quay đầu, trong một trạng thái gần như vượt ngoài tầm kiểm soát của bản thân, nhìn thấy con người đang đứng tại cửa cung điện Valhalla.
Chàng đứng ngược chiều ánh sáng, ánh hào quang phủ lên tấm thân chàng một tầng sáng bạc.
Thậm chí còn không để cho mình có cơ hội để dụi mắt, chấp nhận mạo hiểm đối diện với sự mất mát khi lao vào không khí, ta lao tới trong khi đầu óc chỉ còn một màu trắng xóa.
Ta nhìn thấy chàng khẽ mỉm cười, dang rộng đôi tay, rõ ràng biết rất có khả năng đó chỉ là ảo giác, nhưng ta vẫn nhắm nghiền mắt mà vùi đầu vào lồng ngực chàng...
Thật bất ngờ, nó chẳng hề giả dối.
Ta thật sự ôm được chàng.
Thậm chí, ta còn có thể ngửi được mùi hương quen thuộc, cảm nhận được nhịp đập mãnh liệt của trái tim chàng.
Điều đó khiến ta ngạc nhiên quá đỗi, ta ngẩng đầu nhìn chàng, thật lâu, không rời mắt: “... Odin?”.
“Ta ở đây.”
“Chuyện gì thế này...”, ta vân vê cánh tay chàng, rồi ôm lấy gương mặt chàng, hết nhìn trái lại nhìn phải, “Không phải... không phải chàng đã tan biến rồi sao?”.
“Đúng thế”, chàng cười khẽ, “Nhưng ta đã trở về”.
“Chàng lừa em, rõ ràng em đã tận mắt nhìn thấy chàng tan biến, sao có thể...”
“Chẳng lẽ tất cả những thứ đó đều là giả hết sao?”, chàng chỉ tay về Asgard ngoài kia.
Đúng, tưởng niệm thể không có thần lực. Chỉ có Odin thực sự mới có thể khiến cho mọi thứ trở về dáng vẻ như xưa. Ta nhìn khung cảnh bên ngoài, rồi lại nhìn chàng, “Nhưng, đơn giản như thế liền... Em không tin...”.
Hạnh phúc không thể đến dễ dàng như thế được.
Chàng đã là sự tồn tại mà ta vĩnh viễn chẳng thể chạm tới nổi, không phải sao...
“Rõ ràng là chuyện rất đáng mừng, sao lại khóc nữa rồi?”, chàng lau dòng nước mắt chảy nơi gò má ta, dịu dàng kéo ta vào lòng, “Hay là... Nhìn thấy ta, nàng đột nhiên biến thành cô gái mỏng manh yếu đuối?”.
Ta chẳng nghe được thêm một từ nào nữa, cũng không bằng lòng suy nghĩ.
Chỉ muốn dùng toàn bộ sức lực trong cơ thể, ôm chặt người đang ở ngay trước mặt.
“... Odin.”
“Ta ở đây.”
“Nếu như chàng biến mất một lần nữa...”, ta nghẹn ngào, nhưng cũng hết sức bình tĩnh mà nói hết câu, “Thì trước đó, xin chàng hãy giết em đi”.
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook