Lời Anh Muốn Nói (Body Language)
-
Chương 7-1
“Được rồi,” Sandy nói. “Mọi người đã rõ về lịch quay cuối tuần này chưa?” Cô liếc khắp lượt phòng họp nơi James Vandenberg đang ngồi, được bao quanh bởi đội kỹ thuật của cô.
Tối muộn ngày thứ sáu, đội quay phim sẽ tiến về Grand Canyon . Simon Harcourt có một căn nhà gỗ nhỏ bên ngoài công viên quốc gia và ông thường đi bách bộ tới hẻm núi cùng gia đình. Cuối tuần này, hãng phim của Sandy đã lên kế hoạch bách bộ cùng ông và ghi lại hành trình. Chuyến đi đến Grand Canyon sẽ cung cấp một đoạn phim hoàn hảo cho phần tiểu sử - Simon Harcourt giữa quang cảnh tự nhiên của chính Arizona. Chúng truyền tải ý nghĩa về môi trường, về sức khỏe, về đời sống gia đình, và tự thân hẻm núi đã đóng vai trò phông nền hùng vĩ.
McCade đang ngồi đối diện cô qua bàn, cô liếc lên thấy anh đang nhìn. Lần nữa. Suốt cuộc họp cô đã nhận thức được ánh nhìn chăm chú nóng bỏng của anh. Anh đã đóng vai tình nhân của cô trong mấy ngày vừa qua, và mặc dù trong lúc làm việc anh không đụng vào cô, nhưng anh lại luôn nhìn như thế. Bất cứ khi nào mắt họ giao nhau, anh đều mỉm cười. Đấy là nụ cười nửa miệng gợi cảm đến tàn bạo. Kết hợp với cái nhìn trong mắt anh, McCade gần như thành công trong việc khiến Sandy tin rằng anh đang nhớ đến từng sự đụng chạm, từng cái vuốt ve của một đêm ái ân đắm đuối.
Cô rời mắt khỏi McCade và hắng giọng. “Chúng ta nên có đủ tất cả các cảnh phim cần thiết trong thứ bảy và chủ nhật,” cô nói với đội kỹ thuật. “Nhưng hãy sẵn sàng để quay lâu hơn. Có thể cả thứ hai, thứ ba đấy. Và cả thứ tư, nếu cần.” Cô làm dịu lời mình bằng một nụ cười. “Tôi không muốn nghe bất kỳ lời kêu ca vất vả nào nếu chúng ta cần ở lại phía bắc thêm vài ngày đâu. Hiểu chứ?”
Khi cả đội lẩm bẩm đồng ý, Sandy đứng dậy. “Được rồi, xuất phát thôi.” Giờ là chín giờ và là thời điểm để các xe chở thiết bị lên đường. Họ có cảnh quay lúc mười một giờ khi Harcourt ở trung tâm thương mại của vùng.
Sandy nhìn lên từ sau máy tính khi McCade thò đầu qua cửa văn phòng cô.
“Ê gì mà ê ,” cô nói với nụ cười. “Anh được nghỉ mà. Làm gì ở đây thế?”
McCade mở cửa rộng hơn. Anh đang mặc trang phục quần bò áo phông đặc trưng và xách theo một túi hàng màu nâu. “Anh muốn gặp em chết đi được.” Giọng khàn của anh trầm xuống, nhưng Sandy biết rằng thư ký của mình hẳn đang dỏng tai nghe lỏm họ trò chuyện.
“Ê này!”
McCade ngó ra văn phòng ngoài. “Này Laura, chặn tất cả các cuộc gọi của sếp cô nhé? Cô ấy sắp ăn trưa. Vì thế đừng làm phiền. Hiểu chứ?”
Sandy nghe tiếng cười rúc rích đồng tình của Laura khi McCade đóng cửa. Anh đẩy khóa một cách kiên quyết vào đúng vị trí. Cô đứng dậy. “McCade...”
“Đến giờ ăn trưa rồi,” anh thông báo khi dỡ đồ ăn trong túi ra bàn Sandy.
“McCade, cả xưởng phim đã nghĩ chúng ta có quan hệ thân mật rồi. Không cần phải khóa mình trong văn phòng ngay giữa ban ngày ban mặt đâu.”
“Chúng ta chỉ ăn trưa thôi mà,” anh phản đối. Anh mở hộp sa lát thịt gà và đưa lên miệng một dĩa. “Ừm, ngon. Em phải thử món này...”
“Bây giờ khéo một nửa số nhân viên của em đang tính chung tiền đánh cược đấy, chắc chắn liên quan tới kích cỡ nụ cười của anh khi anh rời đây.” Sandy khoanh tay.
“Em muốn đi xem phim tối nay không?” McCade vừa hỏi vừa đặt suất lớn món sa lát ba loại đậu vào đĩa giấy. Rồi anh lại ngồi xuống, gác chân lên chiếc ghế bên cạnh.
“Anh đang phớt lờ em, McCade,” Sandy bực bội. “Em ghét anh như thế lắm.”
Anh thả chân rơi phịch xuống sàn và cúi xuống bàn cô, ấn nút liên lạc nội bộ. “Laura à?”
“Vâng?” Cái loa nhỏ khiến giọng Laura cao và rè hơn.
Anh ấn nút lần nữa. “Chỉ muốn bảo cô biết là chúng tôi không quan hệ trong này đâu, được chứ?”
Sandy đưa tay vỗ trán mình.
McCade lại ấn nút. “Được chứ?”
“Vâng,” rốt cuộc Laura trả lời.
Anh ngước nhìn Sandy. “Cảm thấy tốt hơn không?”
Cô cười bất chấp cảm nghĩ của mình. “Thanh danh của em hoàn toàn bị bắn hạ rồi.”
“Tại sao?” McCade hỏi một cách nghiêm túc. “Em đã xây dựng môi trường làm việc rất tốt ở đây, Sandy. Rất tự nhiên, thân thiện và dễ chịu. Em cho phép nhân viên xả hơi, làm việc trong không khí tự do. Em không nghĩ rằng họ sẽ làm điều tương tự cho em sao?”
Anh với qua bàn và bắt đầu lấy đầy đĩa món sa lát gà, rau diếp và một lượng lớn rau củ cắt nhỏ. Anh đặt nó xuống trước ghế cô, đoạn chỉ vào. “Ngồi xuống.”
Sandy chậm rãi ngồi xuống.
“Ngoài ra, món tiền cược liên quan đến việc họ nghĩ khi nào anh sẽ cầu hôn chứ không phải việc chúng ta làm gì đâu.” McCade nhún vai. “Anh đoán họ cho rằng đấy là việc tất yếu.”
“Nhân viên của em nghĩ rằng chúng ta sẽ kết hôn á?”
“Frank hứa chi cho anh một nửa món cược nếu anh cầu hôn em vào ngày cậu ta đã chọn,” anh nói giữa những miếng nhồm nhoàm sa lát. “Với mười đô trên một đầu người thì sẽ là một trăm cho cậu ta, một trăm cho anh. Vì vậy hai tuần nữa, tính từ ngày thứ bảy, anh sẽ cầu hôn em, được chứ?”
“Chúa ơi, McCade.” Sandy đang dùng nĩa nghịch món sa lát gà, nhưng lúc này cô đặt chiếc nĩa nhựa xuống và cau mày. “Anh lãng mạn như ngói ấy.”
Anh nhăn nhở. “Chỉ muốn cảnh báo em thôi.”
“Và anh sẽ làm gì nếu em nói ‘vâng’?” Cô trừng trừng nhìn anh. “Anh thật sự sẵn lòng mạo hiểm đời mình với em chỉ vì món tiền trăm đô hả?”
Đây rồi, McCade nghĩ. Sẽ không có lúc nào tốt hơn để bảo nàng rằng anh yêu nàng. Nhưng ngôn từ bỗng nhiên như mắc kẹt trong họng anh. Anh ho, nuốt xuống, đoạn đặt dĩa xuống bàn một cách cẩn thận. “Này, Kirk...”
Điện thoại reo vang, và Sandy nhấc lên. “Kirk nghe đây,” cô thông báo. Lắng nghe một lát, cô quay lịch để bàn, lật các trang. “Không,” cô nói. “Không, lúc ấy tôi không gặp được.” Một khoảng dừng nữa, và cô giở lại. “Ngay bây giờ á?” Cô nheo mắt, nhìn đồng hồ, liếc đĩa thức ăn vẻ tiếc nuối, cuối cùng nói. “Bảo họ tôi sẽ qua.”
Cô gác máy. “Thư ký của Aaron Fields. Theo lịch thì tối nay em sẽ qua Kênh 5 để lọc các băng ghi hình của họ lấy đoạn nhim có thể sử dụng cho tiểu sử của Harcourt. Nhưng James có việc phải hủy, có điều giờ anh ấy đang ở đấy, và cả anh ấy lẫn Fields đều rảnh, nên...”
“Nên một lần nữa, em không được ăn trưa.” McCade quan sát Sandy tô lớp son môi mới.
“Còn hơn là mạo hiểm gặp mà không có James.” Cô đóng gương trang điểm vào. “Em thà nhịn ăn trưa mỗi ngày còn hơn là phải một thân một mình gặp Aaron Fields.”
“Em chưa kể cho anh vì sao em không ưa gã ta.”
“Ba năm trước gã mời em ăn tối.” Tay Sandy đặt lên nắm cửa. “Em ngu ngốc đồng ý, và gã coi thế là hưởng ứng cho cả phần còn lại của buổi tối. Việc đó, kết hợp với vẻ duyên dáng siêu phàm và tài sử dụng tiếng Anh quyến rũ của gã, đã đưa gã lên đầu danh sách mười người em cần tránh trên thế giới.”
McCade gật đầu. “Một lúc nào đó có nhiều thời gian hơn,” anh nói, “em có thể kể cho anh chuyện thật sự đã xảy ra.”
Làm sao anh biết vẫn còn nữa? Sandy biết McCade không thể đọc suy nghĩ của cô được. Nếu có thì anh đã biết cô nghĩ về anh ra sao, và đã rời khỏi thành phố lâu rồi.
Nỗi thất vọng tràn lên trong cô. Sao anh có thể ngồi nhìn mình như thế, như thể anh bị tổn thương vì mình đã không kể cho anh toàn bộ sự thật, trong khi chính anh là người từ chối mở lòng và kể cho mình hay điều gì đã gây nên những ánh đau thương mà mình nhìn thấy trong mắt anh?
“Chắc rồi,” cô nói. “Một lúc nào đó. Như là ngay sau khi anh kể cho em nghe lý do anh rời Los Ageles quá vội vàng đến thế chẳng hạn.”
“Em nên đi.” McCade rời mắt đi. “Không sẽ muộn đấy.”
“Sớm muộn gì anh cũng phải kể cho em thôi.”
Khi đó anh nhìn cô, mỉm cười khi gặp ánh mắt cô. Đôi mắt anh ấm áp và quá đỗi mãnh liệt đến nỗi Sandy thấy nghẹt thở.
“Sớm muộn gì anh cũng sẽ kể,” anh đồng ý, đoạn đổi chủ đề. “Tối nay chúng ta đi xem phim có được không? Vì buổi họp tối nay em đã hủy rồi...?”
Sandy do dự.
“Cho em chọn đấy,” anh nói, như thể đang ve vẩy lời dụ dỗ trước mặt cô.
Cô nheo mắt nhìn anh. “Anh hứa là sẽ không bắt em xem bộ phim toàn máu me, anh hùng với súng ống nhé?”
“Anh hứa.” McCade nói. “Mặc dù anh thực tình muốn xem phim mới của Bruce Willis . Nhưng anh cũng biết em thích Bruce Willis cỡ nào...”
“Anh còn chưa kịp nghỉ lấy hơi kìa!” Sandy nói trong cơn giận giả tạo. “Anh thề, và thậm chí còn chẳng dừng lấy một giây rồi mới nuốt lời.”
“Em thèm gặp Bruce Willis đến chết đi được. Đừng chối thế.”
Cô mở cửa. “Tạm biệt, McCade.”
“Em thắng rồi,” anh gọi với theo. “Anh sẽ không nói một lời về bộ phim nào nữa cho tới khi chúng ta mua vé.” Cô thò cổ vào cửa. “Vậy thì được.”
***
“Và lúc đó bọn em tìm được cảnh phim dứt khoát là vô giá của Simon Harcourt. Chắc hẳn anh không nhớ đâu, nhưng mấy năm trước có vụ cháy ở trung tâm cộng đồng phía nam Phoenix,” Sandy bảo McCade khi họ đi vào bãi đậu xe của rạp chiếu phim. “Đó là nơi bọn trẻ con có thể tới chơi sau giờ học, anh biết đấy, để tránh khỏi đường phố. Sau vụ cháy, người thầu khoán ước tính chi phí sửa chữa quá cao, mọi người nghĩ vậy là trung tâm đi đời rồi.”
Cô cởi dây an toàn, rời xe, và tiếp tục nói khi đóng cửa xe. “Nhưng Harcourt đã biết chuyện, và ông kiểm tra tòa nhà. Cấu trúc vẫn ổn - phần lớn thiệt hại là do khói với nước.”
McCade và Sandy gia nhập hàng dài đang chờ bên ngoài cửa bán vé.
“Vì thế ông ấy gom mấy đứa trẻ và các nhà lãnh đạo cộng đồng lại, và...”
McCade vòng tay quanh eo cô. “Và sao?” anh hỏi, kéo cô sát vào.
“Và họ tổ chức dọn dẹp.” Giọng cô như hết hơi khi tay anh tình cờ lướt xuống dưới gấu áo rộng của cô. “McCade, anh đang làm gì đấy?”
Da nàng như satanh. Cảm giác thật mềm, ấm và mướt dưới ngón tay anh. McCade lướt tay xuống hông quần bò của nàng. Nhưng đấy cũng không hẳn là địa phận an toàn. Chết tiệt, anh muốn hôn nàng.
“Chúng ta đang giả làm tình nhân, nhớ không?” Anh nói, quả quyết ôm Sandy khi cô ráng đẩy anh ra lúc hàng người di chuyển.
“McCade...”
Anh dùng cả hai tay ôm quanh eo cô, kéo cô đối mặt với anh. Sandy nhận ra đây chỉ là một trò chơi nữa của anh. Anh vốn thích bày trò.
Trò chơi này liên quan đến nhập vai. Cô đã luôn nghi ngờ McCade sẽ thành công trước ống kính cũng như đã thành công phía sau nó, và giờ cô càng bị thuyết phục hơn bao giờ hết. Anh đang diễn như thể anh yêu cô, và cái nhìn nồng nhiệt trong mắt anh có thể dễ dàng tưởng nhầm là thật.
“Có ai ở đây biết chúng ta đâu,” cô cự nự.
“Em chắc không?” anh phản pháo. “Em chẳng bao giờ biết ai có thể ở gần - một nhân viên của em hoặc một thành viên trong đội ngũ của Harcourt. Thành phố Phoenix không lớn đến thế đâu.”
Anh cười trước cái nhìn ngờ vực của cô. “Nếu em không tin thế, thì tối thiểu hãy nghĩ rằng đây là cơ hội để thực hành ngôn ngữ cơ thể đi,” anh nói. “Thôi nào, ai đang nhìn chúng ta cũng sẽ nghĩ rằng em không thích anh lắm đâu.”
Hàng người lại đi, và McCade buông Sandy ra khi họ bước tới. Cô giơ tay nắm lấy tay anh.
“Thế này đúng kiểu của em hơn.” Cô liếc anh từ khóe mắt. “Thế đã đủ thuyết phục khán giả của chúng ta - dù chẳng mống nào thèm chú ý đến chúng ta - là em thích anh chưa, McCade?”
“Khởi đầu thế là được,” anh nói với nụ cười, nhẹ đan tay họ vào nhau.
Họ tới trước hàng, và cô phải buông tay McCade ra khi anh lấy ví. “Hai vé,” anh nói với người phụ nữ ở quầy vé, “phim...” Anh quay sang Sandy. “Chúng ta xem gì nhỉ?”
“Anh không phải mua vé cho em.”
“Chúng ta có thể tranh luận vụ đó sau. Ngay bây giờ ta đang ngáng đường đấy. Xem gì đây, Kirk?”
“Anh nghĩ chúng ta xem gì?” Cô không thể tin nổi anh không biết. “Phim của Bruce Willis, đương nhiên rồi.”
McCade gật đầu. “Đương nhiên.” Khi đang mua vé anh liếc lại phía Sandy và nhăn nhở.
“Anh thực lòng nghĩ em sẽ chọn phim khác sao?” cô hỏi khi anh kéo cô sang hàng chờ mua bỏng ngô. “Em nợ anh bao nhiêu tiền vé?”
“Không bao nhiêu hết. Không.” Anh nói. “Đây là hẹn hò, Sandy. Cassandra. Và anh sẽ mua cho em cả bỏng ngô với soda nữa. Đừng cố thuyết phục làm gì.”
Điều gì đó trong mắt anh bảo cô đừng có tranh cãi, mà cũng đừng có trêu chọc. Vì nguyên do nào đó, việc trả cho cô tối nay quan trọng với anh. Rõ ràng McCade đang đóng vai của mình, và như hầu hết những gì anh làm, hiển nhiên anh đang nhiệt tình thái quá. Nhưng anh sẽ nhiệt tình đến độ nào? Anh sẽ nhập vai đến mức tiếp tục diễn sau khi họ về nhà tối nay chứ?
Cô không muốn anh làm tình với mình chỉ vì anh quá nhập tâm vào trò chơi. Nhưng làm sao cô chối từ anh được?
McCade đặt một tay hờ hững quanh vai Sandy khi họ chờ mấy nhân viên trẻ măng đổ đầy soda vào hai cốc giấy cỡ lớn.
Tay kia anh vén tóc khỏi mặt Sandy. Cử chỉ âu yếm, nhẹ nhàng và đầy yêu thương ấy hoàn toàn ăn khớp với vẻ dịu dàng trong mắt anh. Trái tim Sandy chao đảo, cô quay mặt đi.
Tất cả chỉ là ảo tưởng mà thôi. Nó có vẻ như thật, nó cảm giác như thật, nhưng không hơn gì mơ mộng và ước ao.
Trừ khi...
Trừ khi McCade quá nhập tâm vào trò giả vờ này đến mức anh đã tự thuyết phục bản thân rằng anh thực lòng yêu cô. Nhưng thế thì sao? Anh sẽ chỉ ở lại một hai tháng, may ra là ba. Sau đó anh sẽ bứt rứt không yến và bỏ đi. Từ trước đến giờ, hạnh-phúc-trọn-đời không nằm trong ván bài của McCade.
Tối muộn ngày thứ sáu, đội quay phim sẽ tiến về Grand Canyon . Simon Harcourt có một căn nhà gỗ nhỏ bên ngoài công viên quốc gia và ông thường đi bách bộ tới hẻm núi cùng gia đình. Cuối tuần này, hãng phim của Sandy đã lên kế hoạch bách bộ cùng ông và ghi lại hành trình. Chuyến đi đến Grand Canyon sẽ cung cấp một đoạn phim hoàn hảo cho phần tiểu sử - Simon Harcourt giữa quang cảnh tự nhiên của chính Arizona. Chúng truyền tải ý nghĩa về môi trường, về sức khỏe, về đời sống gia đình, và tự thân hẻm núi đã đóng vai trò phông nền hùng vĩ.
McCade đang ngồi đối diện cô qua bàn, cô liếc lên thấy anh đang nhìn. Lần nữa. Suốt cuộc họp cô đã nhận thức được ánh nhìn chăm chú nóng bỏng của anh. Anh đã đóng vai tình nhân của cô trong mấy ngày vừa qua, và mặc dù trong lúc làm việc anh không đụng vào cô, nhưng anh lại luôn nhìn như thế. Bất cứ khi nào mắt họ giao nhau, anh đều mỉm cười. Đấy là nụ cười nửa miệng gợi cảm đến tàn bạo. Kết hợp với cái nhìn trong mắt anh, McCade gần như thành công trong việc khiến Sandy tin rằng anh đang nhớ đến từng sự đụng chạm, từng cái vuốt ve của một đêm ái ân đắm đuối.
Cô rời mắt khỏi McCade và hắng giọng. “Chúng ta nên có đủ tất cả các cảnh phim cần thiết trong thứ bảy và chủ nhật,” cô nói với đội kỹ thuật. “Nhưng hãy sẵn sàng để quay lâu hơn. Có thể cả thứ hai, thứ ba đấy. Và cả thứ tư, nếu cần.” Cô làm dịu lời mình bằng một nụ cười. “Tôi không muốn nghe bất kỳ lời kêu ca vất vả nào nếu chúng ta cần ở lại phía bắc thêm vài ngày đâu. Hiểu chứ?”
Khi cả đội lẩm bẩm đồng ý, Sandy đứng dậy. “Được rồi, xuất phát thôi.” Giờ là chín giờ và là thời điểm để các xe chở thiết bị lên đường. Họ có cảnh quay lúc mười một giờ khi Harcourt ở trung tâm thương mại của vùng.
Sandy nhìn lên từ sau máy tính khi McCade thò đầu qua cửa văn phòng cô.
“Ê gì mà ê ,” cô nói với nụ cười. “Anh được nghỉ mà. Làm gì ở đây thế?”
McCade mở cửa rộng hơn. Anh đang mặc trang phục quần bò áo phông đặc trưng và xách theo một túi hàng màu nâu. “Anh muốn gặp em chết đi được.” Giọng khàn của anh trầm xuống, nhưng Sandy biết rằng thư ký của mình hẳn đang dỏng tai nghe lỏm họ trò chuyện.
“Ê này!”
McCade ngó ra văn phòng ngoài. “Này Laura, chặn tất cả các cuộc gọi của sếp cô nhé? Cô ấy sắp ăn trưa. Vì thế đừng làm phiền. Hiểu chứ?”
Sandy nghe tiếng cười rúc rích đồng tình của Laura khi McCade đóng cửa. Anh đẩy khóa một cách kiên quyết vào đúng vị trí. Cô đứng dậy. “McCade...”
“Đến giờ ăn trưa rồi,” anh thông báo khi dỡ đồ ăn trong túi ra bàn Sandy.
“McCade, cả xưởng phim đã nghĩ chúng ta có quan hệ thân mật rồi. Không cần phải khóa mình trong văn phòng ngay giữa ban ngày ban mặt đâu.”
“Chúng ta chỉ ăn trưa thôi mà,” anh phản đối. Anh mở hộp sa lát thịt gà và đưa lên miệng một dĩa. “Ừm, ngon. Em phải thử món này...”
“Bây giờ khéo một nửa số nhân viên của em đang tính chung tiền đánh cược đấy, chắc chắn liên quan tới kích cỡ nụ cười của anh khi anh rời đây.” Sandy khoanh tay.
“Em muốn đi xem phim tối nay không?” McCade vừa hỏi vừa đặt suất lớn món sa lát ba loại đậu vào đĩa giấy. Rồi anh lại ngồi xuống, gác chân lên chiếc ghế bên cạnh.
“Anh đang phớt lờ em, McCade,” Sandy bực bội. “Em ghét anh như thế lắm.”
Anh thả chân rơi phịch xuống sàn và cúi xuống bàn cô, ấn nút liên lạc nội bộ. “Laura à?”
“Vâng?” Cái loa nhỏ khiến giọng Laura cao và rè hơn.
Anh ấn nút lần nữa. “Chỉ muốn bảo cô biết là chúng tôi không quan hệ trong này đâu, được chứ?”
Sandy đưa tay vỗ trán mình.
McCade lại ấn nút. “Được chứ?”
“Vâng,” rốt cuộc Laura trả lời.
Anh ngước nhìn Sandy. “Cảm thấy tốt hơn không?”
Cô cười bất chấp cảm nghĩ của mình. “Thanh danh của em hoàn toàn bị bắn hạ rồi.”
“Tại sao?” McCade hỏi một cách nghiêm túc. “Em đã xây dựng môi trường làm việc rất tốt ở đây, Sandy. Rất tự nhiên, thân thiện và dễ chịu. Em cho phép nhân viên xả hơi, làm việc trong không khí tự do. Em không nghĩ rằng họ sẽ làm điều tương tự cho em sao?”
Anh với qua bàn và bắt đầu lấy đầy đĩa món sa lát gà, rau diếp và một lượng lớn rau củ cắt nhỏ. Anh đặt nó xuống trước ghế cô, đoạn chỉ vào. “Ngồi xuống.”
Sandy chậm rãi ngồi xuống.
“Ngoài ra, món tiền cược liên quan đến việc họ nghĩ khi nào anh sẽ cầu hôn chứ không phải việc chúng ta làm gì đâu.” McCade nhún vai. “Anh đoán họ cho rằng đấy là việc tất yếu.”
“Nhân viên của em nghĩ rằng chúng ta sẽ kết hôn á?”
“Frank hứa chi cho anh một nửa món cược nếu anh cầu hôn em vào ngày cậu ta đã chọn,” anh nói giữa những miếng nhồm nhoàm sa lát. “Với mười đô trên một đầu người thì sẽ là một trăm cho cậu ta, một trăm cho anh. Vì vậy hai tuần nữa, tính từ ngày thứ bảy, anh sẽ cầu hôn em, được chứ?”
“Chúa ơi, McCade.” Sandy đang dùng nĩa nghịch món sa lát gà, nhưng lúc này cô đặt chiếc nĩa nhựa xuống và cau mày. “Anh lãng mạn như ngói ấy.”
Anh nhăn nhở. “Chỉ muốn cảnh báo em thôi.”
“Và anh sẽ làm gì nếu em nói ‘vâng’?” Cô trừng trừng nhìn anh. “Anh thật sự sẵn lòng mạo hiểm đời mình với em chỉ vì món tiền trăm đô hả?”
Đây rồi, McCade nghĩ. Sẽ không có lúc nào tốt hơn để bảo nàng rằng anh yêu nàng. Nhưng ngôn từ bỗng nhiên như mắc kẹt trong họng anh. Anh ho, nuốt xuống, đoạn đặt dĩa xuống bàn một cách cẩn thận. “Này, Kirk...”
Điện thoại reo vang, và Sandy nhấc lên. “Kirk nghe đây,” cô thông báo. Lắng nghe một lát, cô quay lịch để bàn, lật các trang. “Không,” cô nói. “Không, lúc ấy tôi không gặp được.” Một khoảng dừng nữa, và cô giở lại. “Ngay bây giờ á?” Cô nheo mắt, nhìn đồng hồ, liếc đĩa thức ăn vẻ tiếc nuối, cuối cùng nói. “Bảo họ tôi sẽ qua.”
Cô gác máy. “Thư ký của Aaron Fields. Theo lịch thì tối nay em sẽ qua Kênh 5 để lọc các băng ghi hình của họ lấy đoạn nhim có thể sử dụng cho tiểu sử của Harcourt. Nhưng James có việc phải hủy, có điều giờ anh ấy đang ở đấy, và cả anh ấy lẫn Fields đều rảnh, nên...”
“Nên một lần nữa, em không được ăn trưa.” McCade quan sát Sandy tô lớp son môi mới.
“Còn hơn là mạo hiểm gặp mà không có James.” Cô đóng gương trang điểm vào. “Em thà nhịn ăn trưa mỗi ngày còn hơn là phải một thân một mình gặp Aaron Fields.”
“Em chưa kể cho anh vì sao em không ưa gã ta.”
“Ba năm trước gã mời em ăn tối.” Tay Sandy đặt lên nắm cửa. “Em ngu ngốc đồng ý, và gã coi thế là hưởng ứng cho cả phần còn lại của buổi tối. Việc đó, kết hợp với vẻ duyên dáng siêu phàm và tài sử dụng tiếng Anh quyến rũ của gã, đã đưa gã lên đầu danh sách mười người em cần tránh trên thế giới.”
McCade gật đầu. “Một lúc nào đó có nhiều thời gian hơn,” anh nói, “em có thể kể cho anh chuyện thật sự đã xảy ra.”
Làm sao anh biết vẫn còn nữa? Sandy biết McCade không thể đọc suy nghĩ của cô được. Nếu có thì anh đã biết cô nghĩ về anh ra sao, và đã rời khỏi thành phố lâu rồi.
Nỗi thất vọng tràn lên trong cô. Sao anh có thể ngồi nhìn mình như thế, như thể anh bị tổn thương vì mình đã không kể cho anh toàn bộ sự thật, trong khi chính anh là người từ chối mở lòng và kể cho mình hay điều gì đã gây nên những ánh đau thương mà mình nhìn thấy trong mắt anh?
“Chắc rồi,” cô nói. “Một lúc nào đó. Như là ngay sau khi anh kể cho em nghe lý do anh rời Los Ageles quá vội vàng đến thế chẳng hạn.”
“Em nên đi.” McCade rời mắt đi. “Không sẽ muộn đấy.”
“Sớm muộn gì anh cũng phải kể cho em thôi.”
Khi đó anh nhìn cô, mỉm cười khi gặp ánh mắt cô. Đôi mắt anh ấm áp và quá đỗi mãnh liệt đến nỗi Sandy thấy nghẹt thở.
“Sớm muộn gì anh cũng sẽ kể,” anh đồng ý, đoạn đổi chủ đề. “Tối nay chúng ta đi xem phim có được không? Vì buổi họp tối nay em đã hủy rồi...?”
Sandy do dự.
“Cho em chọn đấy,” anh nói, như thể đang ve vẩy lời dụ dỗ trước mặt cô.
Cô nheo mắt nhìn anh. “Anh hứa là sẽ không bắt em xem bộ phim toàn máu me, anh hùng với súng ống nhé?”
“Anh hứa.” McCade nói. “Mặc dù anh thực tình muốn xem phim mới của Bruce Willis . Nhưng anh cũng biết em thích Bruce Willis cỡ nào...”
“Anh còn chưa kịp nghỉ lấy hơi kìa!” Sandy nói trong cơn giận giả tạo. “Anh thề, và thậm chí còn chẳng dừng lấy một giây rồi mới nuốt lời.”
“Em thèm gặp Bruce Willis đến chết đi được. Đừng chối thế.”
Cô mở cửa. “Tạm biệt, McCade.”
“Em thắng rồi,” anh gọi với theo. “Anh sẽ không nói một lời về bộ phim nào nữa cho tới khi chúng ta mua vé.” Cô thò cổ vào cửa. “Vậy thì được.”
***
“Và lúc đó bọn em tìm được cảnh phim dứt khoát là vô giá của Simon Harcourt. Chắc hẳn anh không nhớ đâu, nhưng mấy năm trước có vụ cháy ở trung tâm cộng đồng phía nam Phoenix,” Sandy bảo McCade khi họ đi vào bãi đậu xe của rạp chiếu phim. “Đó là nơi bọn trẻ con có thể tới chơi sau giờ học, anh biết đấy, để tránh khỏi đường phố. Sau vụ cháy, người thầu khoán ước tính chi phí sửa chữa quá cao, mọi người nghĩ vậy là trung tâm đi đời rồi.”
Cô cởi dây an toàn, rời xe, và tiếp tục nói khi đóng cửa xe. “Nhưng Harcourt đã biết chuyện, và ông kiểm tra tòa nhà. Cấu trúc vẫn ổn - phần lớn thiệt hại là do khói với nước.”
McCade và Sandy gia nhập hàng dài đang chờ bên ngoài cửa bán vé.
“Vì thế ông ấy gom mấy đứa trẻ và các nhà lãnh đạo cộng đồng lại, và...”
McCade vòng tay quanh eo cô. “Và sao?” anh hỏi, kéo cô sát vào.
“Và họ tổ chức dọn dẹp.” Giọng cô như hết hơi khi tay anh tình cờ lướt xuống dưới gấu áo rộng của cô. “McCade, anh đang làm gì đấy?”
Da nàng như satanh. Cảm giác thật mềm, ấm và mướt dưới ngón tay anh. McCade lướt tay xuống hông quần bò của nàng. Nhưng đấy cũng không hẳn là địa phận an toàn. Chết tiệt, anh muốn hôn nàng.
“Chúng ta đang giả làm tình nhân, nhớ không?” Anh nói, quả quyết ôm Sandy khi cô ráng đẩy anh ra lúc hàng người di chuyển.
“McCade...”
Anh dùng cả hai tay ôm quanh eo cô, kéo cô đối mặt với anh. Sandy nhận ra đây chỉ là một trò chơi nữa của anh. Anh vốn thích bày trò.
Trò chơi này liên quan đến nhập vai. Cô đã luôn nghi ngờ McCade sẽ thành công trước ống kính cũng như đã thành công phía sau nó, và giờ cô càng bị thuyết phục hơn bao giờ hết. Anh đang diễn như thể anh yêu cô, và cái nhìn nồng nhiệt trong mắt anh có thể dễ dàng tưởng nhầm là thật.
“Có ai ở đây biết chúng ta đâu,” cô cự nự.
“Em chắc không?” anh phản pháo. “Em chẳng bao giờ biết ai có thể ở gần - một nhân viên của em hoặc một thành viên trong đội ngũ của Harcourt. Thành phố Phoenix không lớn đến thế đâu.”
Anh cười trước cái nhìn ngờ vực của cô. “Nếu em không tin thế, thì tối thiểu hãy nghĩ rằng đây là cơ hội để thực hành ngôn ngữ cơ thể đi,” anh nói. “Thôi nào, ai đang nhìn chúng ta cũng sẽ nghĩ rằng em không thích anh lắm đâu.”
Hàng người lại đi, và McCade buông Sandy ra khi họ bước tới. Cô giơ tay nắm lấy tay anh.
“Thế này đúng kiểu của em hơn.” Cô liếc anh từ khóe mắt. “Thế đã đủ thuyết phục khán giả của chúng ta - dù chẳng mống nào thèm chú ý đến chúng ta - là em thích anh chưa, McCade?”
“Khởi đầu thế là được,” anh nói với nụ cười, nhẹ đan tay họ vào nhau.
Họ tới trước hàng, và cô phải buông tay McCade ra khi anh lấy ví. “Hai vé,” anh nói với người phụ nữ ở quầy vé, “phim...” Anh quay sang Sandy. “Chúng ta xem gì nhỉ?”
“Anh không phải mua vé cho em.”
“Chúng ta có thể tranh luận vụ đó sau. Ngay bây giờ ta đang ngáng đường đấy. Xem gì đây, Kirk?”
“Anh nghĩ chúng ta xem gì?” Cô không thể tin nổi anh không biết. “Phim của Bruce Willis, đương nhiên rồi.”
McCade gật đầu. “Đương nhiên.” Khi đang mua vé anh liếc lại phía Sandy và nhăn nhở.
“Anh thực lòng nghĩ em sẽ chọn phim khác sao?” cô hỏi khi anh kéo cô sang hàng chờ mua bỏng ngô. “Em nợ anh bao nhiêu tiền vé?”
“Không bao nhiêu hết. Không.” Anh nói. “Đây là hẹn hò, Sandy. Cassandra. Và anh sẽ mua cho em cả bỏng ngô với soda nữa. Đừng cố thuyết phục làm gì.”
Điều gì đó trong mắt anh bảo cô đừng có tranh cãi, mà cũng đừng có trêu chọc. Vì nguyên do nào đó, việc trả cho cô tối nay quan trọng với anh. Rõ ràng McCade đang đóng vai của mình, và như hầu hết những gì anh làm, hiển nhiên anh đang nhiệt tình thái quá. Nhưng anh sẽ nhiệt tình đến độ nào? Anh sẽ nhập vai đến mức tiếp tục diễn sau khi họ về nhà tối nay chứ?
Cô không muốn anh làm tình với mình chỉ vì anh quá nhập tâm vào trò chơi. Nhưng làm sao cô chối từ anh được?
McCade đặt một tay hờ hững quanh vai Sandy khi họ chờ mấy nhân viên trẻ măng đổ đầy soda vào hai cốc giấy cỡ lớn.
Tay kia anh vén tóc khỏi mặt Sandy. Cử chỉ âu yếm, nhẹ nhàng và đầy yêu thương ấy hoàn toàn ăn khớp với vẻ dịu dàng trong mắt anh. Trái tim Sandy chao đảo, cô quay mặt đi.
Tất cả chỉ là ảo tưởng mà thôi. Nó có vẻ như thật, nó cảm giác như thật, nhưng không hơn gì mơ mộng và ước ao.
Trừ khi...
Trừ khi McCade quá nhập tâm vào trò giả vờ này đến mức anh đã tự thuyết phục bản thân rằng anh thực lòng yêu cô. Nhưng thế thì sao? Anh sẽ chỉ ở lại một hai tháng, may ra là ba. Sau đó anh sẽ bứt rứt không yến và bỏ đi. Từ trước đến giờ, hạnh-phúc-trọn-đời không nằm trong ván bài của McCade.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook