Lời Anh Muốn Nói (Body Language)
-
Chương 5-2
“Có,” cô nói. “Nhưng...”
Sandy không nói tiếp.
“Nhưng sao?”
“Chắc là em có hơi cổ hủ hơn anh, McCade. Đơn giản là em không thể chỉ đóng mở công tắc bất cứ lúc nào em muốn để cảm thấy... thèm khát.”
“Anh thích gọi nó là hấp dẫn thể xác hơn,” anh bảo. “Và với anh nó không phải là vấn đề tắt mở công tắc. Nó là vấn đề mở lớp mặt nạ bên ngoài, để bày tỏ cảm xúc bình thường mình vẫn giữ kín bên trong.”
Sandy đăm đăm ngó anh, cố gắng hiểu. “Anh thực lòng mong em tin rằng anh thấy em cuốn hút sao?” cô nói thẳng.
“Tin hay không tùy em, Kirk,” anh đáp, giọng anh có vẻ bực bội. “Anh thấy thế đấy. Lúc nào anh cũng thấy em gợi cảm tàn bạo.”
Cười mỉa mai, cô quay đi. “Đúng rồi.”
McCade nắm tay cô, suýt làm rơi cốc bia cô đang cầm. “Chết tiệt, Sandy,” anh rít lên. “Khi nào em mới thôi hạ thấp mình hả? Anh chưa bao giờ nói dối em, sao giờ lại làm thế chứ?”
“Em xin lỗi, em biết anh không nói dối.” Dĩ nhiên anh bị cô cuốn hút như một người bạn. Còn về hấp dẫn thể xác, ừm, việc anh thích bất cứ ai thuộc giới nữ đâu có gì mới mẻ. Cô chỉ không nhận ra anh biết cô là nữ giới thôi.
Sandy khẽ gỡ tay mình khỏi tay anh. Cô không muốn cãi nhau. Cô mệt, đói và muốn về nhà. Nhưng cô biết McCade sẽ không cho cô về cho đến khi xong vụ ngôn ngữ cơ thể này. Cô đặt cốc bia xuống.
Cô không cần giả vờ rằng mình muốn McCade. Tất cả những gì cô cần giả vờ là cuối cùng mình được sống trong thế giới hoàn mỹ nơi đã mơ tưởng bấy lâu. Cô ngước nhìn anh, và để tất cả những đam mê lẫn ham muốn mà cô đã từng cảm nhận về anh bộc lộ trong mắt mình.
Cô khóa chặt mắt McCade khi một chuỗi cảm xúc diễu qua mặt anh. Ngạc nhiên, nghi ngờ, thích thú, vàcuối cùng là tán đồng trong đôi mắt ấy. Nó được theo sát bởi một thứ hẳn phải là ánh lửa nóng bỏng, rạng ngời.
“Chính nó,” McCade thở gấp khi cô ngắm nhìn cơ thể anh.
Lúc Sandy nhìn lại vào mắt McCade, cô mỉm cười e dè và giơ cả hai tay lên cho anh, lòng bàn tay mở ra. “Em làm đúng chứ?” cô hỏi.
“Chưa tinh tế lắm, nhưng sẽ được thôi. Nhảy với anh nào.”
“Cái gì? Tại sao?”
“Đấy là bước logic tiếp theo,” anh giải thích. “Em vừa mới dùng mắt cho anh biết rằng trò em muốn chơi là một chọi một. Trừ khi anh điên hoặc chết não, còn không anh sẽ phản ứng bằng cách cố gắng kéo em vào vòng tay anh. Đấy là việc của khiêu vũ. Đấy là cớ để người ta ôm nhau.”
“Em nhảy không giỏi đâu.”
“Được mà.” McCade cười. “Vả lại, đây không phải là khiêu vũ. Nó là chuyện làm tình. Nghĩ về nó như màn dạo đầu trước khi tiến hành ấy.”
Sandy có cảm giác mặt mình đỏ ửng. “McCade, em kiệt sức rồi.”
“Chỉ một điệu thôi, sau đó chúng ta về. Anh hứa.”
“Nhớ đấy nhé,” Sandy bảo khi anh dẫn cô ra sàn nhảy.
Vòng tay vạm vỡ của McCade bao quanh cô, và Sandy tự hỏi sao mình lại đi phản đối. Nhảy với anh là thiên đường. Thiên đường tuyệt đối. Cô chăm chú nhìn vào mắt anh, vòng tay anh siết chặt hơn, kéo cô áp vào cơ thể lực lưỡng. Giữa họ giờ đây không còn một khoảng trống nào.
Sandy cảm thấy bàn tay McCade trên làn da trần lồ lộ sau lưng váy cô. Anh chậm rãi dịch tay xuống, chạm vào cô dịu nhẹ và đầy kích thích.
“Đúng rồi.” Hơi thở anh thật ấm khi anh thì thầm vào tai cô. “Em nhớ bước bốn đấy.”
Giật mình, Sandy nhận ra mình đang ve vuốt gáy anh, lùa tay vào mái tóc dày mềm mại của anh. Cô đã theo bước bốn của McCade mà không nghĩ ngợi gì. Cô đã biến cái ôm lịch sự, bình thường khi khiêu vũ thành sự mơn trớn. Nhưng cô đã làm một cách tự nhiên, vô thức. Tuyệt, có lẽ còn hy vọng cho mình về ngôn ngữ cơ thể.
“Cassandra.” Anh nói khẽ tên cô. “Em biết không, chẳng có gã đàn ông nào trong phòng không nhìn chúng ta nhảy đâu.”
Cô cảm thấy tay anh dịch lên phía trên lưng, luồn vào dưới tóc cô. Cảm giác sự đụng chạm của anh đã đến mức tội lỗi. Ngón tay anh khiến cô vừa lạnh cứng vừa nóng bừng cho tới khi gần như choáng váng.
“Tất cả họ đang nghĩ Thằng cha may mắn.’” McCade cười trễ nái. “Và em biết không, họ đúng đấy.”
Bản nhạc kết thúc, nhưng anh không buông ra.
“Vandenberg cũng đang nhìn chúng ta.” Cặp mắt anh dán vào môi cô.
“Ai cơ?” Sandy nói yếu ớt.
“Vandenberg,” anh nhắc lại. “James ấy?”
James à. “Ồ.”
“Em nghĩ sao nếu mình cho anh ta một cảnh thật sự đáng nhìn?” anh thầm thì. Đấy là cái cớ hay, và ngay lúc này anh cần lấy cớ đến tuyệt vọng. Anh không thể hôn nàng mà không có cớ, và thề có Chúa, anh muốn hôn nàng. “Có lẽ việc này sẽ chuyển cho anh ta đúng thông điệp,” anh nói thêm, mặc dù thông điệp duy nhất anh muốn truyền tải cho James Vandenberg là người phụ nữ trong vòng tay anh thuộc về McCade, cả trái tim, thể xác lẫn tâm hồn.
Sandy lo lắng liếm môi, đó là tất cả lời mời McCade cần.
Tay trái anh dịu dàng vén những lọn tóc khỏi mặt cô khi anh cúi xuống, chạm môi mình lên môi cô. Thực là một màn tra tấn ngọt ngào. Anh có cảm giác tim mình đập gấp gáp, và anh đấu tranh để kìm hơi thở đều lại.
Nhưng khi nhln xuống mắt Sandy, anh không thể ngăn mình. “Anh không biết nữa,” anh nói, lờ đi thực tế là ban nhạc đã bắt đầu điệu nhảy chậm khác và người ta đang khiêu vũ quanh họ. “Em có nghĩ anh ta đã để ý không? Tốt hơn mình nên làm lại cho chắc.”
Anh hôn cô lần nữa, lần này lâu hơn, để miệng anh nấn ná không rời. Mặc dù vậy, nó vẫn êm ái dịu dàng như thế.
“Thôi nào. Anh đã hứa sẽ đưa em về nhà.” Hầu như tuyệt vọng, anh dẫn cô khỏi sàn nhảy. Nếu họ ở lại lâu hơn, anh sẽ không thể ngăn mình hôn cô nữa, và nếu hôn cô nữa, anh sẽ để lộ. Anh chưa sẵn sàng cho việc đó. Còn quá sớm.
“Cassandra Kirk.”
McCade nhìn lên, thấy James Vandenberg và một người đàn ông đang thẳng tiến đến chỗ họ. Anh thầm chửi thề khi cố nặn ra một nụ cười dễ chịu.
“James. Chào anh.” Trở nên ngượng ngập ngay tức khắc, Sandy buông tay McCade ra và bắt đầu khoanh tay. Cô khựng lại giữa chừng, bối rối vén tóc ra sau, đoạn đứng với hai tay đan vào nhau lỏng lẻo trước người.
“Tôi mừng vì cô đến được,” James nói ấm áp. Gã liếc McCade. “Clint McCade phải không nhỉ?”
“Nhớ tốt đấy.” McCade cười khi họ bắt tay.
“Chính khách được đào tạo mà,” James giải thích với nụ cười cởi mở. “Cassandra, cô biết Aaron Fields không? Anh ấy làm ở Kênh 5. Anh ấy đã đồng ý hỗ trợ thêm cho chúng ta các cảnh phim về Simon Harcourt của bên đó.”
McCade quan sát thấy mọi sự bất an trong Sandy dường như biến mất, cô lại trở thành chủ tịch của Video Enterprises. Cô đứng thẳng vai hơn một chút, với phongthái tự tin, điềm tĩnh và kín đáo. “Ngài Fields và tôi là chỗquen biết, phải.” Cô ném cho Fields nụ cười hơi bị băng giá. Cô không giơ tay cho anh ta, và McCade hiểu rằng cô không thích thằng cha này.
Ấn tượng, anh quan sát Aaron Fields. Trong hàng tỉ người trên thế giới, chỉ có rất ít người Sandy ghét ra mặt.
Và bởi cô luôn cho người khác cơ hội thứ hai cũng như tha thứ cho hành vi tệ bạc, không dễ để ai đó rơi vào nhóm cá biệt ấy. Vậy mà không hiểu sao Aaron Fields đã xoay xở làm được.
Gã không nhỏ con lắm, nhưng bên cạnh Sandy với đôi giày đang đi, gã thấp hơn cô tới hơn chục phân. Gã tầm hơn ba mươi tuổi, vòng ngực rộng khiến đường may nổi của bộ dạ phục căng phồng. Rõ rành rành là gã đang trở thành con mồi cho vấn đề thay đổi dinh dưỡng. Gã có mái tóc vàng, và khuôn mặt gần như đỏ ửng bởi vụ tắm nắng gần đây. Bất chấp màu da đỏ, gã vẫn đẹp trai, nhưng gã nên tránh xa giá đựng bánh kẹp pho mát và di chuyển nhiều hơn tới quầy sa lát, nếu gã không muốn mất vẻ ưa nhìn của mình. Gương mặt gã đang bắt đầu phù ra, khiến đôi mắt xám nhỏ trông còn nhỏ hơn nữa. Gã hẳn là cựu vương của dạ tiệc tốt nghiệp, McCade khẳng định, có thể còn là cựu ngôi sao bóng bầu dục hồi cấp ba nữa.
Không hề biết về tình trạng thù địch ngấm ngầm, James dạng nói về việc sắp đặt một cuộc gặp để Fields và Sandy có thể chọn ra các cảnh phim mà kênh truyền hình đó đã quay về Simon Harcourt trong nhiều năm.
“Hãy gọi thư ký của tôi,” Fields nói. “Lịch của tôi kín đến mấy tuần nữa rồi, nhưng dĩ nhiên chúng ta có thể gặp vào buổi tối.”
“Chúng tôi nên có danh mục các cảnh phim trước đã.” Hiển nhiên Sandy không thích ý nghĩ dành cả buổi tối với Fields. “Việc này sẽ mất vài tuần và...”
“Danh mục đã có rồi,” Fields nói với nụ cười tự mãn.
Sandy do dự, và McCade hiểu ngay. Cô không muốn ở một mình với gã. “Tôi sẽ bảo thư ký của chúng ta liên lạc với nhau,” cô bảo Fields một cách bình thản. “Biết đâu có một ngày nào đó anh có thể gặp tôi được.”
“James, anh sẽ muốn xem trước cảnh phim này.” McCade lên tiếng. “Sao anh không cố gắng đến đó luôn?”
Sandy liếc McCade, không chắc là anh đang muốn ném cô đến với James hay anh đã nhận ra Aaron Fields dơ bẩn đến độ nào. Anh mỉm cười bình thản với cô, và trái tim cô chùng xuống. McCade hẳn là đang làm mai mối. Làm sao anh biết về Fields được? Cô cũng không biết Fields là người thế nào khi gặp gã lần đầu.
Dĩ nhiên McCade đang muốn James dành thời gian với cô. Đấy vốn là mục tiêu. Cô cảm thấy hơi ngốc nghếch vì đã hy vọng rằng những nụ hôn vừa rồi thực sự có ý nghĩa gì đó.
“Thực ra thì tối tiện cho tôi hơn,” James vừa nói vừa nhìn Sandy. “Nhưng tôi có thể gắng sắp xếp lại lịch nếu ban ngày tiện cho cô hơn.”
Sandy lắc đầu. “Anh là khách hàng mà. Anh nên chọn thời gian nào hợp cho mình nhất.”
James liếc Fields. “Aaron đang cho chúng ta một ân huệ lớn đấy. Hãy sắp xếp cho hợp lịch của anh ấy.”
“Đầu tuần tới thì sao?” Fields nói. “Xem nào, bảy rưỡi nhé? Và tình cờ là tôi bất đồng với Cassandra. Xem đám phim đó chán chết. Cậu có thể chờ tới khi chúng tôi loại bỏ hết mấy phần vớ vẩn không cần thiết và...”
“Tôi nghĩ anh ấy nên đến,” Sandy cắt lời.
“Lãng phí thời gian của cậu ta thôi,” Fields phản đối.
Cô quay sang Vandenberg. “James, tôi nhảy bản này với anh được không?”
Câu đó chẳng liên quan gì đến cuộc đàm thoại, nhưng James không bày tỏ gì hơn một cái chớp mắt ngạc nhiên. Anh ta liếc nhìn McCade, anh khẽ nhím vai. “Thứ lỗi cho chúng tôi,” James nói với Fields, đoạn theo Sandy ra sàn nhảy.
McCade không thể nhìn. Anh không muốn nhìn. Nhưng anh phải nhìn. Anh không thể rời mắt khỏi họ.
“Cậu biết cô ta rõ không?” Fields hỏi.
McCade vừa hé nụ cười lấp lửng, vừa quan sát James ôm Sandy vào lòng. Khốn kiếp, trông họ thật tuyệt bên nhau. Sandy là cô nàng tóc vàng duyên dáng trong khi James đẹp trai một cách nguy hiểm. Bụng anh quặn lại đau đớn.
“Cô ta lộng lẫy thật,” Fields nhận xét. “Sở hữu thân thể của một ả tóc vàng rỗng tuếch nhưng có bộ óc điện tử. Sự kết hợp kinh khủng. Phụ nữ giống như trẻ con vậy, nên để ngắm hơn là để nghe, đặc biệt khi tất cả những gì họ có thể nói là ‘không’, hiểu ý tôi chứ? Nếu Vandenberg cần tôi thì bảo cậu ta tôi ở quầy rượu.”
McCade cố nín cười. Anh có thể hình dung Aaron Fields bày tỏ mấy cảm xúc tương tự với Sandy - không nghi ngờ gì cô sẽ băm gã thành hàng trăm hàng ngàn mảnh nhỏ xíu, phập, phập, phập, như người đầu bếp trong mấy quán thịt bò nướng vậy. Nhưng nụ cười của anh biến mất khi trông lại James và Sandy.
James ôm cô quá gần, và cô đã ngả đầu ra khi nói chuyện với hắn một cách hăng hái. McCade buộc phải quay đi.
“Và sau lần cuối Fields quá... thô lỗ, tôi đã thề rằng sẽ không bao giờ làm ăn với hắn ta nữa,” Sandy nói với James. “Hắn ta thật kinh khủng. Nhưng rõ ràng hắn có thứ anh cần, vậy nên…”
“Chúng ta có thể tiếp cận các kênh truyền hình khác,” James gợi ý. Những đường nét như chạm trổ trên mặt anh khi nghiêm khắc trông lại càng đẹp đẽ hơn.
“Nhưng Kênh 5 là thượng hạng.” Sandy lắc đầu. “Họ đã giành giải thưởng kênh tin tức khu vực tốt nhất bảy năm liền. Chúng ta sẽ có cơ hội tìm được các cảnh quay tốt ở Kênh 5.”
“Tôi không muốn đặt cô vào tình huống khó xử.” Nét mặt James nghiêm túc, đầy quan tâm. Đôi mắt nâu quá thẫm, trong ánh sáng mờ như vậy hầu như không thể phân biệt con ngươi và mống mắt.
“Nếu anh cùng dự cuộc gặp này thì tôi sẽ không sao đâu. Chỉ khi có mình tôi với Fields hắn ta mới hành xử như tên khốn thôi.”
“Tôi sẽ ở đó,” James nói nhanh, vòng tay anh hơi siết chặt quanh cô. Cơ thể anh vững chắc và cơ bắp, nhưng không hiểu sao không mạnh mẽ như McCade. “Cô có thể trông cậy vào tôi.”
Sandy tươi cười. “Tôi sẽ đi ủng mũi thép, giấu bình hơi cay và súng lục trong túi xách, chỉ đề phòng thôi.”
“Ủng mũi thép à?” anh hỏi, hai mày nhướng lên.
“Cá đấy.”
“Úi chà.”
“Tôi cá đấy.”
Sự thích thú nhảy múa trong đôi mắt sẫm của James khi anh cười với cô. Anh đang ôm cô như cách McCade đã ôm, với bàn tay đặt lên tấm lưng trần của cô. Trong thâm tâm, Sandy cau mày. James đang ôm cô cùng một cách, tuy nhiên có gì đó khác hẳn.
“Cô hẹn hò với Clint McCade bao lâu rồi?”
Cô ngước nhìn anh. “Đâu có.”
Anh có vẻ lúng túng, và cô cố gắng giải thích. “Clint và tôi chỉ là bạn thôi.”
James chậm rãi gật đầu. “Cậu ta có biết vậy không?”
Cô bật cười. “Tất nhiên.”
Anh lại gật đầu nhưng rõ ràng không bị thuyết phục.
“Tôi phải thừa nhận điều này,” James phá vỡ sự yên lặng bao quanh họ. “Tôi ngạc nhiên khi cô mời tôi nhảy đấy. Lúc đó có vẻ không thích hợp cho lắm.”
“Xin lỗi,” cô vừa nói vừa cười. “Có lẽ tôi nên chờ để nói với anh về vấn đề giữa tôi và Fields qua điện thoại vào ngày mai. Chỉ vì khiêu vũ dường như là cách hay để chuyện trò riêng.”
Tay anh dịch xuống lưng cô, các ngón tay nhẹ vuốt trên làn da mịn. “Đấy là cuộc chuyện trò riêng tuyệt nhất tôi từng có đấy. Có cơ hội nào để sắp xếp lần nữa không?”
Sandy ngước nhìn anh. James Vandenberg muốn gặp cô nữa. Anh đang chạm vào cô, ve vuốt cô như McCade đã làm. Vậy thế quái nào mà cô không tan chảy trong ham muốn nhỉ?
Bản nhạc kết thúc, cô nhẹ nhàng rời khỏi anh.
“Bữa tối thì sao?” James hỏi.
“Gọi cho tôi nhé,” cô nói khi anh dẫn cô về chỗ McCade.
“Tôi sẽ gọi,” anh đáp. “Dứt khoát đấy.”
Anh cười ấm áp với cô, gật đầu lịch sự với McCade, rồi bước đi.
McCade im lặng khi người phục vụ đi lấy xe, suy nghĩ về cách James đã ôm Sandy khi họ khiêu vũ.
Giờ thì sao đây? Anh không thể cứ đứng đấy nhìn trong khi Vandenberg khiêu vũ với nàng. James Vandenberg có mọi thứ Sandy luôn muốn ở một người đàn ông. Còn McCade chỉ là... McCade thôi.
Sandy run rẩy trong khí trời đêm lạnh, anh nhận ra cô không có áo khoác. Không nghĩ ngợi gì, anh vòng tay quanh cô, và cô áp vào ngực anh, lướt tay vòng qua eo anh bên dưới lớp áo vest.
Chiếc xe Geo của Sandy xuất hiện từ bóng tối bãi đỗ xe, nổi bật giữa rừng xe Cadillac và Town.
McCade cởi áo khoác ra choàng quanh vai cô. Anh định mở cửa ghế khách thì thấy James Vandenberg đang nói chuyện với một người phục vụ bãi đỗ xe.
Từ cái cách James Vandenberg liếc về phía họ, anh biết là gã đã chú ý đến Sandy rồi. Kiểu gì đêm nay gã ta cũng sẽ mơ về cô.
Và ý nghĩ ấy khiến anh phát điên.
Thay vì mở cửa xe cho cô, anh gần như giật Sandy vào lòng. Anh thoáng thấy sự ngạc nhiên trong mắt cô trước khi miệng anh tìm thấy miệng cô. Và rồi, lạy Chúa lòng lành, anh đang hôn Sandy lần nữa.
Nhưng lần này không giống với mấy nụ hôn trên sàn khiêu vũ. Lần này anh hôn cô nồng nàn, lưỡi đẩy mở cặp môi để khám phá bên trong. Lưỡi cô gặp anh, và thế giới nổ bùng trong làn sóng đam mê nóng bỏng. Anh kéo cô gần hơn, gần hơn, những ngón tay anh mất hút trong đám tóc vàng dày cuộn xoáy quanh cô. Thân thể gọn gàng của cô căng sát bên cơ thể anh. Anh nghe thấy mình rên rỉ, âm thanh nho nhỏ của ham muốn làm anh sững sờ bởi cường độ của nó. Choáng váng và thở hổn hển, anh lùi lại.
Cơn sốc ngập tràn trong mắt Sandy. “McCade, chuyệngì...
Nếu nàng gọi anh là Clint, chắc có lẽ anh đã bảo nàng rằng anh yêu nàng. “Vandenberg đang nhìn,” thay vì vậy anh nói, giọng khàn đục. Anh mở cửa xe, giúp cô vào trong, đoạn đóng chặt cửa lại.
Khi McCade bước vòng qua đầu xe, anh nhìn về phía James. Gã tóc sẫm đang nhìn, và McCade gặp ánh mắt chằm chằm của gã mà không hề cười, ném cho gã cái nhìn cảnh báo gã bước lui. Có điều, James Vandenberg có vẻ không phải là loại co mình sợ hãi vì một cái nhìn nguy hiểm.
McCade cẩn thận chui vào chiếc xe nhỏ. Anh có thể cảm thấy Sandy đang nhìn mình, đôi mắt cô vẫn mở lớn. Anh lái xe khỏi lề đường mà không nhìn cô.
Sandy ngồi trong im lặng, nhớ lại cảm giác về nụ hôn nồng nàn vô cùng đó. Chúa ơi, cô đã khao khát McCade hôn mình như vậy biết bao nhiêu. Và mặc dù cô đã hìnhdung rất nhiều lần, trí tưởng tượng vẫn không thể nào đến gần sự thật. Nụ hôn đã hoàn toàn thổi tung tâm hồn cô. Hai gối cô trở nên yếu ớt, và adrenaline vẫn dâng trào trong mạch máu. Cô vẫn cảm thấy những tia lửa và băng giá và...
Đây chính là điều còn thiếu khi cô nhảy với James. Chính là cảm giác râm ran, rung động này. Sự đụng chạm của James không khiến xương sống cô run lẩy bẩy. Cô không cảm thấy những đợt sóng triều nóng và lạnh đến chóng mặt khi anh cười với cô. Thể xác cô không biến thành dung nham nóng chảy, trái tim cô không đập nhanh hơn...
Chỉ khi McCade chạm vào cô, cô mới cảm nhận được những điều ấy.
Mình gặp rắc rối rồi. Rắc rối cực lớn. Mình không yêu James. Mình yêu Clint McCade.
Sandy không nói tiếp.
“Nhưng sao?”
“Chắc là em có hơi cổ hủ hơn anh, McCade. Đơn giản là em không thể chỉ đóng mở công tắc bất cứ lúc nào em muốn để cảm thấy... thèm khát.”
“Anh thích gọi nó là hấp dẫn thể xác hơn,” anh bảo. “Và với anh nó không phải là vấn đề tắt mở công tắc. Nó là vấn đề mở lớp mặt nạ bên ngoài, để bày tỏ cảm xúc bình thường mình vẫn giữ kín bên trong.”
Sandy đăm đăm ngó anh, cố gắng hiểu. “Anh thực lòng mong em tin rằng anh thấy em cuốn hút sao?” cô nói thẳng.
“Tin hay không tùy em, Kirk,” anh đáp, giọng anh có vẻ bực bội. “Anh thấy thế đấy. Lúc nào anh cũng thấy em gợi cảm tàn bạo.”
Cười mỉa mai, cô quay đi. “Đúng rồi.”
McCade nắm tay cô, suýt làm rơi cốc bia cô đang cầm. “Chết tiệt, Sandy,” anh rít lên. “Khi nào em mới thôi hạ thấp mình hả? Anh chưa bao giờ nói dối em, sao giờ lại làm thế chứ?”
“Em xin lỗi, em biết anh không nói dối.” Dĩ nhiên anh bị cô cuốn hút như một người bạn. Còn về hấp dẫn thể xác, ừm, việc anh thích bất cứ ai thuộc giới nữ đâu có gì mới mẻ. Cô chỉ không nhận ra anh biết cô là nữ giới thôi.
Sandy khẽ gỡ tay mình khỏi tay anh. Cô không muốn cãi nhau. Cô mệt, đói và muốn về nhà. Nhưng cô biết McCade sẽ không cho cô về cho đến khi xong vụ ngôn ngữ cơ thể này. Cô đặt cốc bia xuống.
Cô không cần giả vờ rằng mình muốn McCade. Tất cả những gì cô cần giả vờ là cuối cùng mình được sống trong thế giới hoàn mỹ nơi đã mơ tưởng bấy lâu. Cô ngước nhìn anh, và để tất cả những đam mê lẫn ham muốn mà cô đã từng cảm nhận về anh bộc lộ trong mắt mình.
Cô khóa chặt mắt McCade khi một chuỗi cảm xúc diễu qua mặt anh. Ngạc nhiên, nghi ngờ, thích thú, vàcuối cùng là tán đồng trong đôi mắt ấy. Nó được theo sát bởi một thứ hẳn phải là ánh lửa nóng bỏng, rạng ngời.
“Chính nó,” McCade thở gấp khi cô ngắm nhìn cơ thể anh.
Lúc Sandy nhìn lại vào mắt McCade, cô mỉm cười e dè và giơ cả hai tay lên cho anh, lòng bàn tay mở ra. “Em làm đúng chứ?” cô hỏi.
“Chưa tinh tế lắm, nhưng sẽ được thôi. Nhảy với anh nào.”
“Cái gì? Tại sao?”
“Đấy là bước logic tiếp theo,” anh giải thích. “Em vừa mới dùng mắt cho anh biết rằng trò em muốn chơi là một chọi một. Trừ khi anh điên hoặc chết não, còn không anh sẽ phản ứng bằng cách cố gắng kéo em vào vòng tay anh. Đấy là việc của khiêu vũ. Đấy là cớ để người ta ôm nhau.”
“Em nhảy không giỏi đâu.”
“Được mà.” McCade cười. “Vả lại, đây không phải là khiêu vũ. Nó là chuyện làm tình. Nghĩ về nó như màn dạo đầu trước khi tiến hành ấy.”
Sandy có cảm giác mặt mình đỏ ửng. “McCade, em kiệt sức rồi.”
“Chỉ một điệu thôi, sau đó chúng ta về. Anh hứa.”
“Nhớ đấy nhé,” Sandy bảo khi anh dẫn cô ra sàn nhảy.
Vòng tay vạm vỡ của McCade bao quanh cô, và Sandy tự hỏi sao mình lại đi phản đối. Nhảy với anh là thiên đường. Thiên đường tuyệt đối. Cô chăm chú nhìn vào mắt anh, vòng tay anh siết chặt hơn, kéo cô áp vào cơ thể lực lưỡng. Giữa họ giờ đây không còn một khoảng trống nào.
Sandy cảm thấy bàn tay McCade trên làn da trần lồ lộ sau lưng váy cô. Anh chậm rãi dịch tay xuống, chạm vào cô dịu nhẹ và đầy kích thích.
“Đúng rồi.” Hơi thở anh thật ấm khi anh thì thầm vào tai cô. “Em nhớ bước bốn đấy.”
Giật mình, Sandy nhận ra mình đang ve vuốt gáy anh, lùa tay vào mái tóc dày mềm mại của anh. Cô đã theo bước bốn của McCade mà không nghĩ ngợi gì. Cô đã biến cái ôm lịch sự, bình thường khi khiêu vũ thành sự mơn trớn. Nhưng cô đã làm một cách tự nhiên, vô thức. Tuyệt, có lẽ còn hy vọng cho mình về ngôn ngữ cơ thể.
“Cassandra.” Anh nói khẽ tên cô. “Em biết không, chẳng có gã đàn ông nào trong phòng không nhìn chúng ta nhảy đâu.”
Cô cảm thấy tay anh dịch lên phía trên lưng, luồn vào dưới tóc cô. Cảm giác sự đụng chạm của anh đã đến mức tội lỗi. Ngón tay anh khiến cô vừa lạnh cứng vừa nóng bừng cho tới khi gần như choáng váng.
“Tất cả họ đang nghĩ Thằng cha may mắn.’” McCade cười trễ nái. “Và em biết không, họ đúng đấy.”
Bản nhạc kết thúc, nhưng anh không buông ra.
“Vandenberg cũng đang nhìn chúng ta.” Cặp mắt anh dán vào môi cô.
“Ai cơ?” Sandy nói yếu ớt.
“Vandenberg,” anh nhắc lại. “James ấy?”
James à. “Ồ.”
“Em nghĩ sao nếu mình cho anh ta một cảnh thật sự đáng nhìn?” anh thầm thì. Đấy là cái cớ hay, và ngay lúc này anh cần lấy cớ đến tuyệt vọng. Anh không thể hôn nàng mà không có cớ, và thề có Chúa, anh muốn hôn nàng. “Có lẽ việc này sẽ chuyển cho anh ta đúng thông điệp,” anh nói thêm, mặc dù thông điệp duy nhất anh muốn truyền tải cho James Vandenberg là người phụ nữ trong vòng tay anh thuộc về McCade, cả trái tim, thể xác lẫn tâm hồn.
Sandy lo lắng liếm môi, đó là tất cả lời mời McCade cần.
Tay trái anh dịu dàng vén những lọn tóc khỏi mặt cô khi anh cúi xuống, chạm môi mình lên môi cô. Thực là một màn tra tấn ngọt ngào. Anh có cảm giác tim mình đập gấp gáp, và anh đấu tranh để kìm hơi thở đều lại.
Nhưng khi nhln xuống mắt Sandy, anh không thể ngăn mình. “Anh không biết nữa,” anh nói, lờ đi thực tế là ban nhạc đã bắt đầu điệu nhảy chậm khác và người ta đang khiêu vũ quanh họ. “Em có nghĩ anh ta đã để ý không? Tốt hơn mình nên làm lại cho chắc.”
Anh hôn cô lần nữa, lần này lâu hơn, để miệng anh nấn ná không rời. Mặc dù vậy, nó vẫn êm ái dịu dàng như thế.
“Thôi nào. Anh đã hứa sẽ đưa em về nhà.” Hầu như tuyệt vọng, anh dẫn cô khỏi sàn nhảy. Nếu họ ở lại lâu hơn, anh sẽ không thể ngăn mình hôn cô nữa, và nếu hôn cô nữa, anh sẽ để lộ. Anh chưa sẵn sàng cho việc đó. Còn quá sớm.
“Cassandra Kirk.”
McCade nhìn lên, thấy James Vandenberg và một người đàn ông đang thẳng tiến đến chỗ họ. Anh thầm chửi thề khi cố nặn ra một nụ cười dễ chịu.
“James. Chào anh.” Trở nên ngượng ngập ngay tức khắc, Sandy buông tay McCade ra và bắt đầu khoanh tay. Cô khựng lại giữa chừng, bối rối vén tóc ra sau, đoạn đứng với hai tay đan vào nhau lỏng lẻo trước người.
“Tôi mừng vì cô đến được,” James nói ấm áp. Gã liếc McCade. “Clint McCade phải không nhỉ?”
“Nhớ tốt đấy.” McCade cười khi họ bắt tay.
“Chính khách được đào tạo mà,” James giải thích với nụ cười cởi mở. “Cassandra, cô biết Aaron Fields không? Anh ấy làm ở Kênh 5. Anh ấy đã đồng ý hỗ trợ thêm cho chúng ta các cảnh phim về Simon Harcourt của bên đó.”
McCade quan sát thấy mọi sự bất an trong Sandy dường như biến mất, cô lại trở thành chủ tịch của Video Enterprises. Cô đứng thẳng vai hơn một chút, với phongthái tự tin, điềm tĩnh và kín đáo. “Ngài Fields và tôi là chỗquen biết, phải.” Cô ném cho Fields nụ cười hơi bị băng giá. Cô không giơ tay cho anh ta, và McCade hiểu rằng cô không thích thằng cha này.
Ấn tượng, anh quan sát Aaron Fields. Trong hàng tỉ người trên thế giới, chỉ có rất ít người Sandy ghét ra mặt.
Và bởi cô luôn cho người khác cơ hội thứ hai cũng như tha thứ cho hành vi tệ bạc, không dễ để ai đó rơi vào nhóm cá biệt ấy. Vậy mà không hiểu sao Aaron Fields đã xoay xở làm được.
Gã không nhỏ con lắm, nhưng bên cạnh Sandy với đôi giày đang đi, gã thấp hơn cô tới hơn chục phân. Gã tầm hơn ba mươi tuổi, vòng ngực rộng khiến đường may nổi của bộ dạ phục căng phồng. Rõ rành rành là gã đang trở thành con mồi cho vấn đề thay đổi dinh dưỡng. Gã có mái tóc vàng, và khuôn mặt gần như đỏ ửng bởi vụ tắm nắng gần đây. Bất chấp màu da đỏ, gã vẫn đẹp trai, nhưng gã nên tránh xa giá đựng bánh kẹp pho mát và di chuyển nhiều hơn tới quầy sa lát, nếu gã không muốn mất vẻ ưa nhìn của mình. Gương mặt gã đang bắt đầu phù ra, khiến đôi mắt xám nhỏ trông còn nhỏ hơn nữa. Gã hẳn là cựu vương của dạ tiệc tốt nghiệp, McCade khẳng định, có thể còn là cựu ngôi sao bóng bầu dục hồi cấp ba nữa.
Không hề biết về tình trạng thù địch ngấm ngầm, James dạng nói về việc sắp đặt một cuộc gặp để Fields và Sandy có thể chọn ra các cảnh phim mà kênh truyền hình đó đã quay về Simon Harcourt trong nhiều năm.
“Hãy gọi thư ký của tôi,” Fields nói. “Lịch của tôi kín đến mấy tuần nữa rồi, nhưng dĩ nhiên chúng ta có thể gặp vào buổi tối.”
“Chúng tôi nên có danh mục các cảnh phim trước đã.” Hiển nhiên Sandy không thích ý nghĩ dành cả buổi tối với Fields. “Việc này sẽ mất vài tuần và...”
“Danh mục đã có rồi,” Fields nói với nụ cười tự mãn.
Sandy do dự, và McCade hiểu ngay. Cô không muốn ở một mình với gã. “Tôi sẽ bảo thư ký của chúng ta liên lạc với nhau,” cô bảo Fields một cách bình thản. “Biết đâu có một ngày nào đó anh có thể gặp tôi được.”
“James, anh sẽ muốn xem trước cảnh phim này.” McCade lên tiếng. “Sao anh không cố gắng đến đó luôn?”
Sandy liếc McCade, không chắc là anh đang muốn ném cô đến với James hay anh đã nhận ra Aaron Fields dơ bẩn đến độ nào. Anh mỉm cười bình thản với cô, và trái tim cô chùng xuống. McCade hẳn là đang làm mai mối. Làm sao anh biết về Fields được? Cô cũng không biết Fields là người thế nào khi gặp gã lần đầu.
Dĩ nhiên McCade đang muốn James dành thời gian với cô. Đấy vốn là mục tiêu. Cô cảm thấy hơi ngốc nghếch vì đã hy vọng rằng những nụ hôn vừa rồi thực sự có ý nghĩa gì đó.
“Thực ra thì tối tiện cho tôi hơn,” James vừa nói vừa nhìn Sandy. “Nhưng tôi có thể gắng sắp xếp lại lịch nếu ban ngày tiện cho cô hơn.”
Sandy lắc đầu. “Anh là khách hàng mà. Anh nên chọn thời gian nào hợp cho mình nhất.”
James liếc Fields. “Aaron đang cho chúng ta một ân huệ lớn đấy. Hãy sắp xếp cho hợp lịch của anh ấy.”
“Đầu tuần tới thì sao?” Fields nói. “Xem nào, bảy rưỡi nhé? Và tình cờ là tôi bất đồng với Cassandra. Xem đám phim đó chán chết. Cậu có thể chờ tới khi chúng tôi loại bỏ hết mấy phần vớ vẩn không cần thiết và...”
“Tôi nghĩ anh ấy nên đến,” Sandy cắt lời.
“Lãng phí thời gian của cậu ta thôi,” Fields phản đối.
Cô quay sang Vandenberg. “James, tôi nhảy bản này với anh được không?”
Câu đó chẳng liên quan gì đến cuộc đàm thoại, nhưng James không bày tỏ gì hơn một cái chớp mắt ngạc nhiên. Anh ta liếc nhìn McCade, anh khẽ nhím vai. “Thứ lỗi cho chúng tôi,” James nói với Fields, đoạn theo Sandy ra sàn nhảy.
McCade không thể nhìn. Anh không muốn nhìn. Nhưng anh phải nhìn. Anh không thể rời mắt khỏi họ.
“Cậu biết cô ta rõ không?” Fields hỏi.
McCade vừa hé nụ cười lấp lửng, vừa quan sát James ôm Sandy vào lòng. Khốn kiếp, trông họ thật tuyệt bên nhau. Sandy là cô nàng tóc vàng duyên dáng trong khi James đẹp trai một cách nguy hiểm. Bụng anh quặn lại đau đớn.
“Cô ta lộng lẫy thật,” Fields nhận xét. “Sở hữu thân thể của một ả tóc vàng rỗng tuếch nhưng có bộ óc điện tử. Sự kết hợp kinh khủng. Phụ nữ giống như trẻ con vậy, nên để ngắm hơn là để nghe, đặc biệt khi tất cả những gì họ có thể nói là ‘không’, hiểu ý tôi chứ? Nếu Vandenberg cần tôi thì bảo cậu ta tôi ở quầy rượu.”
McCade cố nín cười. Anh có thể hình dung Aaron Fields bày tỏ mấy cảm xúc tương tự với Sandy - không nghi ngờ gì cô sẽ băm gã thành hàng trăm hàng ngàn mảnh nhỏ xíu, phập, phập, phập, như người đầu bếp trong mấy quán thịt bò nướng vậy. Nhưng nụ cười của anh biến mất khi trông lại James và Sandy.
James ôm cô quá gần, và cô đã ngả đầu ra khi nói chuyện với hắn một cách hăng hái. McCade buộc phải quay đi.
“Và sau lần cuối Fields quá... thô lỗ, tôi đã thề rằng sẽ không bao giờ làm ăn với hắn ta nữa,” Sandy nói với James. “Hắn ta thật kinh khủng. Nhưng rõ ràng hắn có thứ anh cần, vậy nên…”
“Chúng ta có thể tiếp cận các kênh truyền hình khác,” James gợi ý. Những đường nét như chạm trổ trên mặt anh khi nghiêm khắc trông lại càng đẹp đẽ hơn.
“Nhưng Kênh 5 là thượng hạng.” Sandy lắc đầu. “Họ đã giành giải thưởng kênh tin tức khu vực tốt nhất bảy năm liền. Chúng ta sẽ có cơ hội tìm được các cảnh quay tốt ở Kênh 5.”
“Tôi không muốn đặt cô vào tình huống khó xử.” Nét mặt James nghiêm túc, đầy quan tâm. Đôi mắt nâu quá thẫm, trong ánh sáng mờ như vậy hầu như không thể phân biệt con ngươi và mống mắt.
“Nếu anh cùng dự cuộc gặp này thì tôi sẽ không sao đâu. Chỉ khi có mình tôi với Fields hắn ta mới hành xử như tên khốn thôi.”
“Tôi sẽ ở đó,” James nói nhanh, vòng tay anh hơi siết chặt quanh cô. Cơ thể anh vững chắc và cơ bắp, nhưng không hiểu sao không mạnh mẽ như McCade. “Cô có thể trông cậy vào tôi.”
Sandy tươi cười. “Tôi sẽ đi ủng mũi thép, giấu bình hơi cay và súng lục trong túi xách, chỉ đề phòng thôi.”
“Ủng mũi thép à?” anh hỏi, hai mày nhướng lên.
“Cá đấy.”
“Úi chà.”
“Tôi cá đấy.”
Sự thích thú nhảy múa trong đôi mắt sẫm của James khi anh cười với cô. Anh đang ôm cô như cách McCade đã ôm, với bàn tay đặt lên tấm lưng trần của cô. Trong thâm tâm, Sandy cau mày. James đang ôm cô cùng một cách, tuy nhiên có gì đó khác hẳn.
“Cô hẹn hò với Clint McCade bao lâu rồi?”
Cô ngước nhìn anh. “Đâu có.”
Anh có vẻ lúng túng, và cô cố gắng giải thích. “Clint và tôi chỉ là bạn thôi.”
James chậm rãi gật đầu. “Cậu ta có biết vậy không?”
Cô bật cười. “Tất nhiên.”
Anh lại gật đầu nhưng rõ ràng không bị thuyết phục.
“Tôi phải thừa nhận điều này,” James phá vỡ sự yên lặng bao quanh họ. “Tôi ngạc nhiên khi cô mời tôi nhảy đấy. Lúc đó có vẻ không thích hợp cho lắm.”
“Xin lỗi,” cô vừa nói vừa cười. “Có lẽ tôi nên chờ để nói với anh về vấn đề giữa tôi và Fields qua điện thoại vào ngày mai. Chỉ vì khiêu vũ dường như là cách hay để chuyện trò riêng.”
Tay anh dịch xuống lưng cô, các ngón tay nhẹ vuốt trên làn da mịn. “Đấy là cuộc chuyện trò riêng tuyệt nhất tôi từng có đấy. Có cơ hội nào để sắp xếp lần nữa không?”
Sandy ngước nhìn anh. James Vandenberg muốn gặp cô nữa. Anh đang chạm vào cô, ve vuốt cô như McCade đã làm. Vậy thế quái nào mà cô không tan chảy trong ham muốn nhỉ?
Bản nhạc kết thúc, cô nhẹ nhàng rời khỏi anh.
“Bữa tối thì sao?” James hỏi.
“Gọi cho tôi nhé,” cô nói khi anh dẫn cô về chỗ McCade.
“Tôi sẽ gọi,” anh đáp. “Dứt khoát đấy.”
Anh cười ấm áp với cô, gật đầu lịch sự với McCade, rồi bước đi.
McCade im lặng khi người phục vụ đi lấy xe, suy nghĩ về cách James đã ôm Sandy khi họ khiêu vũ.
Giờ thì sao đây? Anh không thể cứ đứng đấy nhìn trong khi Vandenberg khiêu vũ với nàng. James Vandenberg có mọi thứ Sandy luôn muốn ở một người đàn ông. Còn McCade chỉ là... McCade thôi.
Sandy run rẩy trong khí trời đêm lạnh, anh nhận ra cô không có áo khoác. Không nghĩ ngợi gì, anh vòng tay quanh cô, và cô áp vào ngực anh, lướt tay vòng qua eo anh bên dưới lớp áo vest.
Chiếc xe Geo của Sandy xuất hiện từ bóng tối bãi đỗ xe, nổi bật giữa rừng xe Cadillac và Town.
McCade cởi áo khoác ra choàng quanh vai cô. Anh định mở cửa ghế khách thì thấy James Vandenberg đang nói chuyện với một người phục vụ bãi đỗ xe.
Từ cái cách James Vandenberg liếc về phía họ, anh biết là gã đã chú ý đến Sandy rồi. Kiểu gì đêm nay gã ta cũng sẽ mơ về cô.
Và ý nghĩ ấy khiến anh phát điên.
Thay vì mở cửa xe cho cô, anh gần như giật Sandy vào lòng. Anh thoáng thấy sự ngạc nhiên trong mắt cô trước khi miệng anh tìm thấy miệng cô. Và rồi, lạy Chúa lòng lành, anh đang hôn Sandy lần nữa.
Nhưng lần này không giống với mấy nụ hôn trên sàn khiêu vũ. Lần này anh hôn cô nồng nàn, lưỡi đẩy mở cặp môi để khám phá bên trong. Lưỡi cô gặp anh, và thế giới nổ bùng trong làn sóng đam mê nóng bỏng. Anh kéo cô gần hơn, gần hơn, những ngón tay anh mất hút trong đám tóc vàng dày cuộn xoáy quanh cô. Thân thể gọn gàng của cô căng sát bên cơ thể anh. Anh nghe thấy mình rên rỉ, âm thanh nho nhỏ của ham muốn làm anh sững sờ bởi cường độ của nó. Choáng váng và thở hổn hển, anh lùi lại.
Cơn sốc ngập tràn trong mắt Sandy. “McCade, chuyệngì...
Nếu nàng gọi anh là Clint, chắc có lẽ anh đã bảo nàng rằng anh yêu nàng. “Vandenberg đang nhìn,” thay vì vậy anh nói, giọng khàn đục. Anh mở cửa xe, giúp cô vào trong, đoạn đóng chặt cửa lại.
Khi McCade bước vòng qua đầu xe, anh nhìn về phía James. Gã tóc sẫm đang nhìn, và McCade gặp ánh mắt chằm chằm của gã mà không hề cười, ném cho gã cái nhìn cảnh báo gã bước lui. Có điều, James Vandenberg có vẻ không phải là loại co mình sợ hãi vì một cái nhìn nguy hiểm.
McCade cẩn thận chui vào chiếc xe nhỏ. Anh có thể cảm thấy Sandy đang nhìn mình, đôi mắt cô vẫn mở lớn. Anh lái xe khỏi lề đường mà không nhìn cô.
Sandy ngồi trong im lặng, nhớ lại cảm giác về nụ hôn nồng nàn vô cùng đó. Chúa ơi, cô đã khao khát McCade hôn mình như vậy biết bao nhiêu. Và mặc dù cô đã hìnhdung rất nhiều lần, trí tưởng tượng vẫn không thể nào đến gần sự thật. Nụ hôn đã hoàn toàn thổi tung tâm hồn cô. Hai gối cô trở nên yếu ớt, và adrenaline vẫn dâng trào trong mạch máu. Cô vẫn cảm thấy những tia lửa và băng giá và...
Đây chính là điều còn thiếu khi cô nhảy với James. Chính là cảm giác râm ran, rung động này. Sự đụng chạm của James không khiến xương sống cô run lẩy bẩy. Cô không cảm thấy những đợt sóng triều nóng và lạnh đến chóng mặt khi anh cười với cô. Thể xác cô không biến thành dung nham nóng chảy, trái tim cô không đập nhanh hơn...
Chỉ khi McCade chạm vào cô, cô mới cảm nhận được những điều ấy.
Mình gặp rắc rối rồi. Rắc rối cực lớn. Mình không yêu James. Mình yêu Clint McCade.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook