Học kỳ đầu tiên sau khi Dương Trúc lên lớp 11 trôi qua, bông tuyết làm bùng lên từng trận gió tuyết, làm mờ mắt người trong bức màn mùa đông.

Thổi và cuốn muộn phiền, ưu sầu, vui vẻ, ngọt ngào, tất cả mọi thứ đều bị thổi bay, bị chôn vùi, bão tuyết qua đi để lại kỳ nghỉ tự do trắng xóa.

Dương Trúc tiếc nuối vì không thể quay đầu là thấy Nghiêm Duệ ngay, nhưng rất nhanh cậu đã nghĩ lại, thoát khỏi những ánh nhìn chán ghét, cậu không cần phải kiềm chế bản thân nữa, cậu có thể tha hồ đi tìm Nghiêm Duệ, ở bên cạnh anh, bọn họ muốn làm gì thì làm đó, không cần kiêng dè.
Yêu đương đúng là một chuyện rất khủng bố.

Rõ ràng người cậu rét lạnh, đến cả những ngón tay cũng lạnh toát giữa ngày đông, nhưng lại như đang trải qua mùa hè.

Chỉ cần nghĩ đến Nghiêm Duệ, đầu ngón tay đã không thể khống chế được mà nóng bừng lên, đổ mồ hôi, ngột ngạt.

Cơ thể gặp phản ứng hưng phấn trở thành một cỗ máy tự động tỏa ra lượng calo bất thường.
Kỳ lạ quá, tại sao lại như vậy? Chuyện tình cảm lại khiến cơ thể bất bình thường vậy sao? Lẽ nào do gần đây ngoại trừ nhiệt độ vật lý ra, không có chuyện gì khiến cậu hạ nhiệt độ nên nhiệt độ cơ thể cậu mới cao lên bất thường ư?
Dương Trúc cảm thấy suy nghĩ của mình quá vô lý, vì thế mà cậu ngồi cười đến không ngậm miệng lại được.

Lúc này cậu đang làm bài tập ở nhà Nghiêm Duệ, đang ngồi trên đùi Nghiêm Duệ, chưa viết được chữ nào mà miệng lại cười khúc khích, bả vai lay động, cặp mông cứ dịch tới dịch lui trên đùi anh.

Nghiêm Duệ hỏi cậu bị làm sao, cậu chỉ nói: "Tự dưng nhớ đến chuyện trước đây."
Thành tích thi cuối kỳ của cậu lại cao hơn một chút so với thi giữa kỳ, có thể nói là chuyện vui cứ tới liên tục.


Từ sau khi cậu xác nhận quan hệ với Nghiêm Duệ, rồi cả sau khi làm hòa với Dương Mai, mọi việc đều thuận lợi.

Nhưng trước khi diễn ra kỳ thi cuối kỳ, cậu mắc chứng sợ hãi thi cử mất nửa tháng, do có bóng ma tâm lý với việc bị bôi nhọ gian lận khi thi giữa kỳ.

Nhưng không đợi Nghiêm Duệ khuyên nhủ hay hướng dẫn, cậu đã tự mình rống to một trận với anh.
"Lũ người kia có gì hay mà phải sợ! Em còn lâu mới sợ, muốn nói thì cứ nói thoải mái, có gan thì đi gọi giáo viên đến giám sát em luôn đi.

Đúng là đồ rắc rối, coi chừng em đập hết chúng nó như muỗi!" Cậu giương nanh múa vuốt nói, "Em đã vượt qua kỳ thi giữa kỳ, em sẽ còn làm tốt hơn nữa, dạo này em làm gì cũng tốt, ông đây là người giỏi thứ hai thế giới!"
Khi đó Nghiêm Duệ lại chú ý tới một trọng điểm lệch khỏi quỹ đạo, anh hỏi cậu: "Tại sao lại là thứ hai thế giới?"
Dương Trúc lẽ thẳng khí hùng nói: "Bởi vì đứng thứ nhất thế giới là anh."
Tự dưng bây giờ nhớ đến chuyện này, Dương Trúc lại cảm thấy rất buồn cười, ban đầu cậu đã cười vì điểm mà Nghiêm Duệ chú ý khác với tất cả mọi người.

Anh không cổ vũ động viên cậu, cũng không nhìn cậu khinh bỉ giống mấy bạn học mắt chó coi người thấp(*), vậy mà lại chỉ quan tâm vì sao cậu đứng thứ hai.

Lẽ nào Nghiêm Duệ cảm thấy cậu nên tự tâng bốc mình đứng số một? Cậu đủ tư cách đứng thứ nhất sao? Nghiêm Duệ cảm thấy cậu có tư cách khiến cậu cực kỳ vui vẻ, liệu đây có phải minh chứng cậu rất giỏi trong lòng Nghiêm Duệ không?
(*) Đây là cách nói ẩn dụ để chỉ những kẻ ỷ vào quyền thế, địa vị hoặc sự giàu có mà coi thường hoặc khinh rẻ người khác.
Nhưng vừa nghĩ thoáng qua, thay đổi góc độ suy nghĩ khác, cậu lại cảm thấy một người thông minh như Nghiêm Duệ chắc chắn đã đoán được ra trước tại sao cậu lại khoe mình đứng thứ hai, dù sao người để chọn đứng thứ nhất cũng không có ai.

Điều này với câu mà Nghiêm Duệ đã hỏi cũng đồng nghĩa với việc, anh đang đợi cậu khen anh!

Hóa ra Nghiêm Duệ cũng sẽ muốn được khen.
Dương Trúc cười lớn tiếng hơn, giống như một tên thần kinh vô duyên vô cớ phát điên.

Cậu ném bút quay đầu, dùng hai tay nâng mặt Nghiêm Duệ lên, hôn "chụt chụt chụt" ba phát lên mặt và miệng anh, tuyên bố: "Anh thật đáng yêu, anh cực kỳ cực kỳ giỏi, anh giỏi nhất thế giới!"
Cho dù Nghiêm Duệ có thần thông quảng đại bao nhiêu chăng nữa thì anh cũng không thể đoán được rốt cuộc cậu đưa ra kết luận này từ đâu.

Gò má và miệng bị hôn đến ướt, Dương Trúc rất giống chú cún nhỏ, thích hôn người thân trong gia đình đến mức dính toàn là nước bọt.

Từ trước đến nay Nghiêm Duệ thích sạch sẽ, không thích cảm giác ẩm ướt dính dớp, anh bèn rút khăn giấy lau, ngay lúc Dương Trúc đang không vui nhìn chòng chọc anh lau miệng như thể muốn lau sạch dấu vết của mình, anh bình tĩnh mở miệng nói: "Em cũng rất đáng yêu."
Nghiêm Duệ lau nước bọt trên má trái xong thì lau bên má phải, cũng không lau miệng nữa, trái lại còn liếm môi, thái độ cực kỳ tự nhiên, giống như anh làm vậy không phải vì muốn an ủi Dương Trúc đang không vui, thậm chí anh còn không coi điểm ấy là sự không vui, mà chỉ là một cách thổ lộ suy nghĩ nội tâm rất tự nhiên.
Nghiêm Duệ nâng mặt Dương Trúc lên hôn đáp trả, khiến cậu được hôn đến vui vẻ.

Dương Trúc vừa cười ngây ngô vừa nghĩ thầm, Nghiêm Duệ đúng là y chang ma nữ, cứ như hạ nhiếp hồn thuật cho mình, cho dù anh làm gì cũng không hề sợ hãi, toát ra phong độ tướng lĩnh, thú vị, đẹp trai, đáng yêu, từ đó biến thành chất xúc tác tối ưu hóa cảm xúc.
Cũng bởi vậy, sinh hoạt đơn giản hàng ngày cũng biến thành kho báu của hai người họ, những công việc không được người khác hoan nghênh như làm bài tập, chơi thể thao, làm việc nhà, chỉ cần cậu và Nghiêm Duệ cùng nhau làm thì vẫn có thể trở thành một hồi tưởng tốt đẹp.
Hôm nào của kỳ nghỉ đông, Dương Trúc cũng chạy đến nhà Nghiêm Duệ, tần suất cao đến mức mẹ Nghiêm sẽ tự giác làm bữa trưa và bữa tối luôn cho cậu, thậm chí gia đình Nghiêm Duệ đi mua sắm đồ Tết còn dẫn cả cậu đi cùng.
Dương Trúc rất ít khi vào siêu thị, phần lớn cậu đều mua sắm trên Taobao, đột nhiên bước chân vào trung tâm thương mại, chỉ dùng cụm từ "hoa cả mắt" thì vẫn chưa đủ để miêu tả cảm nhận của cậu.

Cậu vừa muốn dính chặt lấy Nghiêm Duệ, lại vừa hận không thể chạy vội tới các kệ hàng để xem đồ ăn vặt.


Hai người kết hợp lại đã biến thành cậu kéo Nghiêm Duệ chạy đông chạy tây, nhìn tới nhìn lui, mỗi kệ hàng đi qua đều muốn dùng cả hai tay ôm đồ ăn vặt.

Cậu hỏi Nghiêm Duệ: "Anh thấy cái nào ngon?"
Chuyện này thực sự không thể trách cậu không có kiến thức, đương nhiên những món đồ ăn vặt này cậu đều từng thấy trên Taobao, nhưng trên trang web chỉ hiển thị sơ đồ hàng hóa, bây giờ cậu mới được tay cầm mắt thấy vật thật.

Trong trung tâm thương mại đang tổ chức lễ hội âm nhạc, xung quanh toàn người là người, mỗi góc đều ồn ào náo nhiệt, vô hình trung khiến tinh thần cậu phấn khích, làm ham muốn phá sản của cậu cứ lên cao vùn vụt.

Nghiêm Duệ đưa ra kiến nghị cho cậu, giúp cậu chọn ra một thứ trong số đó.

Cậu lại cảm thấy không nỡ lòng bỏ, cái nào cũng muốn ăn, lần đầu tiên bơ luôn lựa chọn của Nghiêm Duệ mà chọn tất.
Mẹ Nghiêm còn chưa kịp mua được bao nhiêu, quay đầu lại đã thấy xe đẩy bị Dương Trúc chất đầy.

Bà sốc luôn, tay xách túi thịt heo vừa cân xong quay lại thì không có chỗ để.

Trên tay Dương Trúc vẫn còn cầm hai gói đồ ăn vặt, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, Dương Trúc vì sự mất khống chế của bản thân mà mặt mũi nóng ran, liên tục áy náy nói cháu xin lỗi cháu xin lỗi.

Cuối cùng vẫn là Nghiêm Duệ kéo xe đẩy khác tới thì mới giải quyết được vấn đề.
Kỹ năng chung của tất cả các bà mẹ trên thế giới là dạy dỗ con cái, Nghiêm Duệ hoàn hảo đến nỗi từ nhỏ đến lớn anh khiến mẹ Nghiêm không được mấy lần có cơ hội dạy con trai, vì vậy bây giờ bà tranh thủ làm vậy với Dương Trúc, "Tiểu Dương à, con mua nhiều thế không sợ lãng phí sao? Có ăn hết được không? Ài, thanh niên mấy đứa hay vậy lắm, không kiềm chế được trước cám dỗ, con xem thử đi, socola con cũng lấy hai hộp, cho dù có để ở nhà cô, mấy đứa nhóc tới chúc Tết cũng không ăn hết được!"
Dương Trúc vội tranh luận với bà, "Con ăn hết được mà." Lần này không được rồi, mẹ Nghiêm càng kinh ngạc mở to mắt, "Con ăn hết nhiều socola như thế, đến lúc răng có vấn đề thì sao? Ăn toàn là đồ ngọt, còn không phải làm con đau răng chết sao?"
Dương Trúc nào đã từng trải qua tình huống như vậy, từ trước tới nay cậu muốn ăn gì thì ăn đó, cũng chưa từng bị sâu răng, khá tự tin mù quáng vào bản thân, cuối cùng cậu vẫn không bỏ socola ra, chỉ lươn lẹo lái sang chuyện khác để qua ải, kéo mẹ Nghiêm đi mua vịt nướng.
Nghiêm Duệ ở phía sau trông coi xe đẩy, giữ thái độ điềm nhiên suốt quá trình.

Dương Trúc uống thử sữa miễn phí cũng nhảy nhót lấy cho anh một cốc giấy, cứ khăng khăng anh phải uống.


Nghiêm Duệ nhìn thử, phía trên cốc giấy có vệt ướt, rõ ràng đã bị người khác dùng qua.
Dương Trúc bèn tranh thủ tận dụng cơ hội tuyệt vời này, nói với anh: "Mau uống đi, nhất định phải nhắm chuẩn đó!"
Bọn họ ra ngoài một ngày, tay chân thân mật, dắt tay tán gẫu, nhưng riêng miệng thì lại không có gì cả.

Cún con Dương Trúc sẽ thường xuyên nảy sinh những suy nghĩ ấu trĩ, trò này cũng trẻ con y vậy, mắt cậu sáng rực nhìn anh, chờ đợi anh uống.

Nghiêm Duệ thong thả cụp mi mắt xuống, không uống ngay mà lè lưỡi ra, liếm một vệt sữa trắng đục.

Anh khá khó tính với các sản phẩm từ sữa, uống trà sữa cũng nhiều hơn uống nước ép trái cây, dù thế nào cũng phải thử hương vị trước xem sao.

Đầu lưỡi đỏ hồng chỉ xuất hiện trong tầm mắt vài giây, nhưng màu sắc đẹp đẽ của nó khiến Dương Trúc thấy mà choáng, cậu vô thức khắc ghi cảnh tượng đó vào võng mạc, hình ảnh đầu lưỡi đỏ và dịch sữa trắng đục.

Hình như Nghiêm Duệ cảm thấy hương vị không có vấn đề gì, bèn đưa cốc giấy lên bên môi, bờ môi vừa vặn phủ lên toàn bộ dấu vết mà Dương Trúc để lại.

Anh hơi ngửa đầu uống cạn, một giọt sữa đọng lại bên khóe môi hồng nhạt, rất nhanh bị anh liếm vào miệng, không hề thất thố chút nào, chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi đầu lưỡi xuất hiện lần nữa khiến lại Dương Trúc thất thần.
Dương Trúc ngây ngẩn, suýt chút nữa nhìn đến cương luôn.

Cậu nhớ ra trước đây Nghiêm Duệ từng nói người mà mỗi giây mỗi phút đều nghĩ đến tình dục thì là kẻ cuồng dâm, trong nháy mắt mặt mũi nóng bừng lên.

Đến cả địa điểm này mà cậu nhìn Nghiêm Duệ uống sữa bò còn suy nghĩ như thế, vậy chẳng phải cậu chính là kẻ cuồng dâm trong lời Nghiêm Duệ sao!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương