Lối Ăn Nói Cục Súc
-
Chương 38
Sáng hôm sau đương nhiên là vẫn không xảy ra chuyện gì.
Đồng hồ báo thức của Nghiêm Duệ kêu lúc 5 giờ 50 phút, vừa kêu hai tiếng đã bị nhấn tắt.
Dương Trúc vẫn như chú lợn con ngủ không biết trời trăng gì sất.
Đến khi Nghiêm Duệ chạy bộ buổi sáng trở về, Dương Trúc mới đội quả đầu bù xù như lông gà mơ màng mở mắt.
Cậu sờ người anh em không hề chào cờ sáng nay của mình, vừa nhìn sang Nghiêm Duệ đã thấy anh quần áo cực kỳ chỉnh tề.
Dương Trúc kêu bốn tiếng ủa ủa ủa ủa, còn tưởng sẽ phát sinh chuyện gì chứ.
Báo hại cậu đêm qua trước khi ngủ còn dành ra hẳn gần mười phút để tưởng tượng, vắt hết cả óc nghĩ xem phải làm gì, chán quá ò!
Nghiêm Duệ nhấc cậu dậy khỏi giường, nói: "6 giờ 20 phút rồi, rời giường rửa mặt ăn sáng nào."
Lúc tới cậu không mang theo đồng phục nên chỉ có thể mặc đồ của Nghiêm Duệ, cũng may cỡ áo đồng phục của cậu chỉ kém anh một số, hơi rộng hơn chút thôi.
Dương Trúc rề rà cởi quần áo thay đồng phục, không biết tâm trạng ra sao mà động tác chậm rì, cởi trần như nhộng rồi mới không thể chờ nổi nữa quay đầu lại nhìn, không ngờ Nghiêm Duệ quay lưng về phía cậu, đang thu dọn cặp sách.
Dương Trúc hậm hực vứt quần áo sang một bên, rất có ý kiến mà thô lỗ mặc áo phông lên.
Nghiêm Duệ quay đầu lại đúng lúc cậu đang quay lưng về phía anh, thân trên còn đang chiến đấu với tay áo, đầu gối quỳ trên giường, hai bắp đùi trắng ngần, cặp mông được quần lót tím bao trọn, thậm chí quần còn hơi rộng, phần mép quần còn khoe được bờ mông thịt căng đầy trắng như tuyết.
Ngốc!
Nghiêm Duệ đặt cặp sách xuống, lặng lẽ đi tới giống như tối hôm qua.
Vào giây phút Dương Trúc mặc áo phông vào, anh đặt tay trái lên bả vai cậu, hơi quỳ nửa gối, cả người gần kề với cậu.
Nghiêm Duệ không làm việc gì thất lễ cả, đương nhiên sẽ không đụng chạm vào nơi khác giống như lưu manh.
Chỉ là do khoảng cách quá gần, bắp đùi đã mặc quần đồng phục của anh cứ như vậy chạm vào cặp mông của Dương Trúc, chất vải cọ lên những nơi khác không được quần lót che đậy.
Trong nháy mắt Dương Trúc cứng đờ người, cơ thể phản ứng theo bản năng mà mềm nhũn ra.
Cậu quay lại nhìn Nghiêm Duệ với vẻ vô tội, không cẩn thận lại hơi ngả người ra phía sau, dựa lên người anh.
"Đừng làm chuyện ngốc nghếch." Nghiêm Duệ ghé vào tai cậu nói: "Mặc nhanh lên, nếu không không kịp ăn sáng đâu."
Dương Trúc: "Ai làm chuyện ngốc nghếch chứ?"
Nghiêm Duệ: "Ai làm tự người đó biết." Môi anh cọ lên tai Dương Trúc, nói ra khỏi miệng cái từ mình vừa nghĩ đến, "Ngốc!"
Dương Trúc lao phắt vào phòng tắm, đóng cửa lại, sau đó xoay lại dây lưng quần đồng phục đang bị lệch một nửa, chống tay lên bồn rửa mặt, ra sức thở dốc.
Vì sao chứ! Rõ ràng "ngốc" không phải từ gì hay ho, nhưng nếu người mắng cậu là Nghiêm Duệ thì nhịp tim cậu cứ đập dữ dội thôi!
Toàn do mấy cuốn tiểu thuyết phim thần tượng rác rưởi đó, đều tại chúng biến mấy câu mắng chửi thành những lời ve vãn tán tỉnh! Nếu không sao cậu lại có phản ứng thế này?
Dương Trúc nhanh chóng trốn tránh trách nhiệm, vừa thoái thác vừa cầm bàn chải và cốc đánh răng của Nghiêm Duệ.
Lúc bóp kem đánh răng, cậu đã bóp rất nhiều vì tâm trạng không thể bình tĩnh nổi, khi đánh răng xong, khoang miệng ngập tràn hương bạc hà.
Cũng không dám hít sâu, sợ bản thân chết lạnh.
Khi trả lại bàn chải đánh răng về chỗ cũ, cái đầu chậm chạp của cậu mới nghĩ ra, đây là bàn chải của Nghiêm Duệ, trước khi cậu dùng đã hơi ướt rồi, chắc chắn Nghiêm Duệ đã dùng nó khi rời giường.
Đệt, thế này không phải là hôn gián tiếp rồi sao? Lại còn hôn rõ sâu!
Dương Trúc hít một hơi khí lạnh, che miệng lại cười tủm tỉm.
Ngu quá! Hôm qua còn hôn đến tận bảy, tám lần rồi, sao bây giờ lại trộm cười vậy chứ!
Còn cả ngày hôm qua lúc mới biết sở thích của Nghiêm Duệ, rõ ràng cậu đã rất kinh hoảng và thấp thỏm, khi nói sẽ cùng Nghiêm Duệ ở bên nhau làm mấy trò biến thái còn không khác gì tráng sĩ siết chặt tay hạ quyết tâm.
Sao còn chưa qua nổi một ngày mà giờ cậu đã chủ động đi trêu chọc Nghiêm Duệ rồi?
Dương Trúc không nghĩ ra, không nghĩ ra nổi, khi rửa mặt cứ bị phân tâm.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, ngoại trừ ban đầu lúc dọa cậu ra, Nghiêm Duệ chưa bộc lộ tiếp khuynh hướng S của mình lần nào nữa.
Khi sờ soạng cậu, khi giãi bày với cậu, còn cả sau khi an ủi và dẫn dắt cậu, có thể nói anh đều cực kỳ dịu dàng.
Cứ như khuynh hướng S chỉ...!chỉ dùng làm danh nghĩa để bọn họ nói ra?
Cho nên cậu mới không kìm được muốn thăm dò phản ứng của Nghiêm Duệ nhiều hơn?
Trên bàn ăn còn có bố Nghiêm và mẹ Nghiêm nên không tiện hỏi vấn đề này.
Bố Nghiêm đi làm, tiện thể đưa bọn họ đến trường, vẫn không thể hỏi được.
Dương Trúc khó khăn kìm nén cho đến khi cả hai xuống xe, sóng vai đi với nhau, cậu mới thấp giọng hỏi: "Có phải thật ra anh không có sở thích biến thái kia đúng không?"
Nghiêm Duệ dừng bước, nhìn cậu một cái.
Dương Trúc cứ bô bô cái mồm nói ra lập luận của mình, chưa nói xong đã bị Nghiêm Duệ cắt ngang lời.
"Hóa ra em muốn anh quá đáng hơn với em à?"
Dương Trúc lập tức líu lưỡi, phản bác: "Không phải!"
Bọn họ hòa mình giữa dòng người, từng học sinh đi sượt qua đang vội vã lên lớp.
Nghiêm Duệ tiến từng bước về phía trước, không nhanh cũng không chậm, hỏi: "Sao lại hỏi vậy?"
"Bởi vì...!vì sở thích này không hay cho lắm, không có thì vẫn tốt hơn!" Dương Trúc nói: "Hơn nữa biểu hiện của anh chẳng giống gì cả, người bình thường đều sẽ tò mò..."
"Khía cạnh này chỉ có thể lươn lẹo để qua ải thôi, được ngày nào hay ngày ấy, người bình thường sẽ cảm thấy xấu hổ lúng túng hoặc sợ hãi né tránh việc này."
Dương Trúc không nói lại anh, chỉ có thể lái sang chuyện khác, "Vậy rốt cuộc vì sao anh..."
"Vì sao đã giành được sự dung túng từ em rồi nhưng vẫn không làm chuyện mà em tưởng tượng ra với em sao?"
Dương Trúc cảm giác cách dùng từ diễn đạt hơi kỳ quặc, nhưng vẫn gật đầu.
Cậu đã quyết định rồi, cho dù Nghiêm Duệ có làm gì thì cậu cũng sẽ cố gắng nhẫn nại! Không phải chỉ là chút biến thái thôi sao, một người đàn ông trưởng thành như cậu có gì mà không chịu nổi chứ?
Nghiêm Duệ và cậu đi qua chỗ ngoặt, bước chân thả chậm trên hành lang dài, anh cứ thản nhiên giải thích chuyện riêng tư như vậy cho cậu nghe.
"Thứ nhất, có lẽ em chưa hiểu được ý nghĩa của sở thích.
Nó cũng chỉ là sở thích mà thôi, khi tâm lý cá nhân có khuynh hướng nào đó hoặc háo hức muốn làm một việc gì đó thì không cần thiết lúc nào cũng phải thể hiện trong mọi hành động.
Chỉ khi mỗi hành vi đều tiết lộ đó là một người nghiện tình dục, vậy thì người ta mới gọi đó là kẻ cuồng dâm(*)." Nghiêm Duệ và cậu lên cầu thang, cậu đi bên trong, anh đi rìa ngoài.
Cậu nghiêng đầu nhìn Nghiêm Duệ, dáng vẻ nghe anh giải thích trông cực kỳ nghiêm túc.
(*) Chỉ những người bị ám ảnh kèm theo suy nghĩ, ham muốn hoặc hành vi tình dục quá độ, có thể gây ra trầm cảm hay ảnh hưởng tiêu cực đến sức khỏe, công việc hoặc các mối quan hệ.
Nam giới cuồng dâm thì gọi là satyriasis; còn nữ giới thì gọi là nymphomania.
Cứ mỗi khi phân tâm là cậu sẽ lại làm ra hành động ngốc nghếch, ví dụ như suýt chút nữa bước hụt.
Nghiêm Duệ nắm lấy cánh tay cậu, kéo cậu về nhưng không thả ra, giống như bị lực bên ngoài quấy nhiễu, anh thuận thế đè cậu lên lan can.
Dương Trúc trợn mắt nhìn anh, học sinh đi sượt qua từ bên cạnh bọn họ.
"Nguyên nhân thứ hai là em." Tốc độ nói của Nghiêm Duệ nhanh hơn một chút, "Anh cho em thời gian thích ứng."
Tiếng người xung quanh rất ồn ào, nhưng từng câu từng chữ của Nghiêm Duệ lại rất rành rọt, khiến cậu cũng nghe được rất rõ.
Nghe xong cậu chao đảo, mặt đỏ tim run.
Nghiêm Duệ buông cậu ra, trở về tư thế bình thường.
"Kiến thức về SM rất quy tắc, là một sở thích ít người hứng thú, không phải em nói theo anh được là xong.
Anh hi vọng em có thể tự mình tìm hiểu, tự nhận ra được ý nghĩa của nó.
Để anh dạy em thì sẽ không tránh được việc bị cám dỗ." Một lát sau, tạm thời bên cạnh không còn ai nữa, Nghiêm Duệ giải thích xong thì bước lên hai bậc nữa, cúi đầu nhìn cậu, "Hiểu không? Đồ ngốc.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook