Lộc Môn Ca
-
Chương 43
Hứa Hách và Lâm Duy An vừa tiến đến Bình Dục đã hỏi: “Tối hôm qua đã hỏi được gì?”
Hứa Hách móc trong lòng ra một xấp giấy, trình lên cho Bình Dục nói: “Vị tả hộ pháp kia cực kỳ xảo trá, một mặt thì dùng lời dụ dỗ thuộc hạ, sau khi dùng hình nàng ta mới thành thật hơn. Đáng tiếc mới hỏi được một vài câu thì bầy rắn của Trấn Ma Giáo đã quấy nhiễu nên không thể tiếp tục tra khảo.”
Bình Dục đón lấy xấp giấy kia, đọc nhanh như gió, mày nhíu lại. Hứa Hách thoáng nhìn thần sắc của Bình Dục rồi vội nói tiếp: “Theo tả hộ pháp nói thì Trấn Ma Giáo sở dĩ muốn bắt tội quyến là bởi vì trong tay bọn họ có một vật gì đó cần dùng tội quyến làm thuốc dẫn mới có tác dụng nếu không thứ kia chỉ giống một đống sắt vụn. Mà theo lời nàng ta nếu muốn thứ kia phát huy tác dụng đến cùng còn cần phải đem những phần còn thiếu tìm đủ về. Đáng tiếc vì một màn huyết chiến hai mươi năm trước mà thứ này bị chia làm 5, ngoài Vương Lệnh và Trấn Ma Giáo mỗi bên cướp được một khối thì ba khối còn lại không biết nằm trong tay ai.”
“Hai mươi năm trước? Huyết chiến?” Lý Du biết tường tận chuyện trên giang hồ nhưng lại chưa từng nghe thấy việc này. Hắn lộ ra biểu tình mờ mịt hỏi, “Nàng ta có nói cái thứ kia dùng để làm gì không?”
Hứa Hách lắc đầu nói: “Dù lúc đó bị dùng hình nhưng nàng ta lại khăng khăng nói Vương Lệnh biết không ít hơn mình, muốn thuộc hạ chuyển lời cho Bình đại nhân rằng: thay vì làm khó Trấn Ma Giáo thì không bằng ngẫm lại cách đối với với lão thất phu Vương Lệnh kia thế nào. Lão ta mới là mầm họa chân chính. Thuộc hạ đang muốn ép hỏi tiếp thì bầy rắn của Trấn Ma Giáo đã ùa vào. Đại nhân, mỗi lời nàng ta nói thuộc hạ đều ghi trên giấy.”
Bình Dục trầm mặc một lát mới để mấy tờ giấy lên bàn, nhìn bọn họ nói: “Đã biết. Đêm qua vất vả rồi, các ngươi đi nghỉ ngơi trước, chuyện còn lại tính sau.”
“Vâng.” Hai người kia lui ra.
Lý Du đứng lên, chắp tay đi lại trong phòng vài bước sau đó nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Bình Dục nói: “Thứ gì có thể khiến nhiều người tới tranh đoạt như thế? Lời nàng ta nói có thể tin không?”
Bình Dục trầm mặc hồi lâu mới nói: “Bất kể là thật hay giả thì dọc theo một đường này quả thực có quá nhiều người muốn bắt tội quyến. Ngoài Đông Xưởng và Trấn Ma Giáo, còn có Đông Giao Hội, hơn nữa theo tình hình này có lẽ sau này sẽ xuất hiện nhiều bang phái hơn cũng không chừng.”
Nghĩ đến Đặng An Nghi, Bình Dục bỗng nhiên nảy ra một ý niệm. Đặng An Nghi đã có thể điều khiển Đông Giao Hội giúp hắn bày thế cục vậy khả năng lớn là trong tay hắn cũng có một mảnh “bảo bối”, nếu không làm sao có thể giải thích được hành vi của hắn suốt một đường này đây.
Nhưng Bình Dục cũng biết bất kể Lý Du hay chính hắn đều coi như hiểu biết nhiều ấy vậy mà cũng chưa từng nghe nói tới trận huyết chiến 20 năm trước trong giang hồ. Đông Giao Hội và các bang phái khác đã ẩn tích từ 20 năm trước, vậy lấy tuổi của Đặng An Nghi thì đến tột cùng hắn biết được chuyện năm xưa bằng cách nào?
Lý Du đột nhiên nhớ tới cái gì nên dừng bước nghĩ nghĩ nói: “Tạm thời cứ coi những lời tả hộ pháp nói là thật, vậy sở dĩ Đông Giao Hội chịu xuất hiện, ngàn dặm xa xôi tới tìm tội quyến vì trong tay bọn họ cũng có một mảnh bảo bối ư? Mà kỳ quái nhất chính là không biết Đặng An Nghi dùng cách gì để thuyết phục Đông Giao Hội giúp hắn. Huynh nói xem, một kẻ quý tộc như hắn đang êm đẹp lại phải trộn lẫn với giang hồ để làm gì?”
Bình Dục nhớ tới đêm đó Đông Giao Hội tập kích khách điếm, lại nhìn đống giấy ghi chép kia đọc lại lời khai sau đó nói: “Hoặc hắn muốn nhân lúc hỗn loạn thừa cơ trục lợi, hoặc trong tay hắn cũng có một khối bảo vật. Không phải lần trước huynh đã nói tuy gần đây Đông Giao Hội rất ít lộ diện, nhưng năm đó cũng từng vang danh hiển hách, không chuyện ác nào không làm sao? Dựa theo cách làm việc tàn nhẫn của bọn chúng thì tuyệt đối không thể để mặc người ta xoa tròn niết dẹt được. Nhưng đêm đó lúc tập kích khách điếm, đám người bị bắt lại tự sát bằng độc hết không còn kẻ nào sống sót. Ngược lại thị vệ của Đặng An Nghi lại chẳng chút sứt mẻ, bởi vậy có thể thấy được Đông Giao Hộ vì lý do nào đó mà đã sớm trở thành quân cờ trong tay Đặng An Nghi. Lấy suy luận này thì thứ kia sớm đã rơi vào tay hắn cũng chưa biết được.”
“Huynh nói trong tay Đặng An Nghi cũng có một khối ư?” Lý Du kinh ngạc hỏi. Hắn luôn luôn ăn ý với Bình Dục, chỉ chớp mắt đã nghĩ xong những cong vòng trong đó.
Bình Dục nhếch khóe miệng, lại ném đống giấy lên bàn, cả người ngả về sau nói: “Không biết đến tột cùng trong tay hắn có bao nhiêu mảnh. Nếu hắn đã có một khối trước khi lung lạc được Đông Giao Hội, cộng thêm một khối của Đông Giao Hội vậy sẽ là 2 khối. Nếu nhờ sự giúp đỡ của Đông Giao Hội mà hắn đoạt thêm được một khối thì hơn phân nửa hắn sẽ vẫn đi theo chúng ta để đoạt nốt hai khối còn lại, chắc chắn không chịu ngừng nghỉ.”
Lý Du chắt lưỡi một cái nói: “Thật không nhìn ra Đặng An Nghi này luôn bày ra bộ dạng công tử nhẹ nhàng khiêm tốn mà tâm địa lại gian giảo như thế.”
Sau đó như nhớ tới cái gì, hắn nửa thật nửa đùa cảm khái nói: “Bình Dục, huynh nói xem mấy năm nay có phu nhân của nhà huân quý nào trong kinh không đem Đặng An Nghi ra làm tấm gương dạy con không? Nói hắn cái gì mà ôn hòa rộng lượng, khí khái như ngọc, quả là mẫu mực trong đám con cháu ở kinh thành. Đặc biệt là lão tổ tông nhà chúng ta, hơi tí là lấy ta ra so với cái tên đó. Bà còn nói sao cùng là xuất thân tướng môn mà cháu bà thì như con khỉ hoang còn con nhà Đặng gia lại như thần tiên.”
Bình Dục liếc nhìn hắn một cái, thấy giọng hắn tuy hơi chua nhưng trên mặt lại không có nửa phần không vui. Hắn lại nhớ đến lão phu nhân của Vân Dương Bá, tuy tính tình bà hơi nóng nảy nhưng lại thương Lý Du nhất nên lòng hắn biết tên này tám phần chỉ đang trêu chọc cho vui.
Lý Du tiếp tục nói: “Nhưng nói đến cũng kỳ quái, từ khi quen Đặng An Nghi ta lại không có nửa phần hảo cảm với thằng nhãi này. Khi còn nhỏ thì thôi, ta chỉ nhớ có lần hắn bị bệnh nặng, ở trên giường nằm tầm 3 tháng, sau khi khỏi thì cả người cổ quái không ít. Đám con cháu trong kinh thành như ta và huynh mỗi khi đá cầu, cưỡi ngựa gì đó có ai không bừa bãi vui chơi, vòng quanh khắp chốn chứ? Chỉ có hắn là tuổi còn nhỏ mà đã lão luyện thành thục, thời thời khắc khắc đều không quên thận trọng từ lời nói đến việc làm, giống như sợ người khác bắt được nhược điểm của hắn không bằng. Ta nhìn mà còn thấy mệt thay hắn.”
Bình Dục không nói gì. Tuy hắn cũng từng chơi với mấy anh em Đặng gia nhưng Đặng An Nghi chỉ thích đọc sách, không thể so với những kẻ thích quơ đao múa kiếm, một khắc cũng không chịu ngồi yên như bọn họ. Thế nên bản thân Đặng An Nghi cũng không hợp với lão đại và lão tam của Đặng gia.
Còn chuyện hắn bị bệnh nặng như lời Lý Du kể thì Bình Dục vẫn có chút ấn tượng. Nhưng hắn nhớ rõ sau khi Đặng An Nghi khỏi hẳn không bao lâu thì nhà hắn gặp chuyện. Chờ ba năm sau từ Tuyên Phủ trở về hai nhà lại đoạn qua lại nên hắn không biết tính tình Đặng An Nghi hiện giờ thế nào.
Lý Du chỉ lo nói một mình một hồi, thấy Bình Dục không tiếp lời thì chỉ cho rằng hắn đang nhớ tới chuyện bị sung quân năm đó nên sợ lòng hắn không thoải mái. Lý Do vội ho một tiếng, chuyển đề tài sang chuyện khác: “Lời khai của tả hộ pháp này và phỏng đoán lúc trước của huynh không mưu mà hợp. Vương Lệnh quả thật đang tìm người. Lão ta ỷ vào thế của Đông Xưởng mà dùng Phó Lan Nha làm mồi, sau đó dụ dỗ Đông Giao Hội cùng các bang phái khác xuất hiện. Mục đích chính là để đoạt mấy khối “bảo bối” còn lại trong tay mấy người kia. Nhưng ta không hiểu, 20 năm trước con gái Phó Băng đã sinh ra đâu, sao đám Vương Lệnh lại có thể chắc chắn nàng ta là “thuốc dẫn” chứ?”
Thần sắc của Bình Dục cực kỳ phức tạp, hắn nhìn mặt bàn nói: “Việc này ta cũng cảm thấy kỳ quái.”
Hai người lâm vào trầm tư, thật lâu không nói chuyện. Ngoài phòng là tiếng ve kêu từng trận, trong phòng lại yên tĩnh đến mức kim rơi cũng nghe thấy.
Thật lâu sau, Lý Du đánh vỡ trầm mặc nói: “Nếu tả hộ pháp không nói dối thì cái thứ quan trọng kia đã bị chia thành 5 phần vào 20 năm trước và nằm trong tay các bang phái khác nhau. Như vậy ngoại trừ mấy đại bang phái đã lộ mặt, còn mấy môn phái đang giữ những mảnh của “bảo bối” kia cũng sẽ lục tục tìm tới cửa. Hơn nữa ta có dự cảm, việc này có thể dẫn tới nhiều người như vậy chứng tỏ nó phải cực kỳ có lợi. Nếu để người trên giang hồ biết được thì cho dù trong tay họ không có mảnh bảo bối nào cũng khó đảm bảo bọn họ không trộn vào để trục lợi.”
Nói xong hắn cười với Bình Dục tiếp tục: “Bình đại nhân, con đường phía trước hung hiểm lắm đó. Nhưng ai bảo chúng ta là huynh đệ chứ? Ta sẽ chịu chút thiệt thòi mà cùng mấy người hồi kinh vậy. Này, này, ánh mắt của huynh kiểu gì thế? Huynh cho là ta nguyện ý nhúng tay vào vũng nước đục này hả? Đừng quên là tam đệ của ta còn đang làm việc cho huynh đó, ta phải lo cho an nguy của nó chứ.”
Bình Dục tức quá hóa cười: “Lời cũng bị huynh nói hết rồi, ta còn nói được gì nữa.”
Lý Du nghiêm trang lắc đầu, nói: “Ta biết huynh luôn luôn hành sự quyết đoán, hơn phân nửa đã chuẩn bị, nhưng trên giang hồ có nhiều thứ cong vòng, rất khác với chuyện ngươi lừa ta gạt trên triều đình. Ta hành tẩu mấy năm nay, tự cho rằng ở phương diện này ta hiểu biết hơn huynh. Hơn nữa chiếu theo lời của tả hộ pháp thì vạn nhất sau khi gom đủ và nếu thứ kia thật sự có tác dụng kỳ diệu gì mà nó lại rơi vào tay lão thất phu Vương Lệnh thì chẳng phải sẽ là họa diệt quốc ư? Huynh nên biết, từ khi tân đế lên ngôi Vương Lệnh nắm chức tư lễ chưởng ấn thái giám. Chỉ trong một năm ngắn ngủi lão ta đã duỗi tay đến toàn bộ nội các, cả ngày làm mưa làm gió khiến triều đình trong ngoài chướng khí mù mịt. Còn Hoàng Thượng thì sao? Cả ngày ông ta chỉ mê mải với luyện đan cầu đạo, vạn sự đều mặc kệ. Ta thấy không bao lâu nữa toàn bộ thiên hạ này nển sửa thành họ Vương rồi.”
Bình Dục cười cười nhìn hắn nói: “Lời này huynh cũng dám nói.”
“Sao nào?” Lý Du trừng hắn, “Bình đại nhân còn dám bắt ta vào chiếu ngục chắc? Trong lòng huynh cũng chẳng sáng sủa gì cho cam, nếu không huynh gấp gáp tìm nhược điểm của Vương Lệnh thế để làm gì?”
Bình Dục trầm ngâm một lát, thương nghị đã xong nên hắn cất xấp giấy kia vào ngực, tỏ vẻ khinh thường mà nhìn Lý Du nói: “Đêm qua huynh đã lĩnh giáo Trấn Ma Giáo lợi hại thế nào rồi đó. Đừng trách ta không nhắc nhở huynh, muốn ở lại cũng được nhưng vạn nhất bị đánh tè ra quần thì đừng có mà khóc lóc đòi về kinh với lão tổ tông nhà mình.”
“Hắc!” Lý Du tức giận đến lông mày dựng ngược lên, vung quyền qua mắng, “Xem ra tiểu tử huynh lâu lắm không bị giáo huấn nên càng lúc càng ngông cuồng!”
Bình Dục lắc mình trốn được, chân cũng đá ra mắng: “Nhìn rõ đi, ai giáo huấn ai?”
Hai người nói đánh là đánh, khiến thư phòng nháo nhào hết cả lên. Mãi đến khi Tần Dũng và các vị trưởng lão tới mới chưa đã thèm mà thu tay.
Bình Dục đánh đến cả người đầy mồ hôi, nhưng vì Tần Dũng ở một bên nên không tiện thay quần áo. Hắn đành đón lấy khăn hạ nhân đưa rồi lau lung tung một hồi sau đó uống cạn sạch một chén trà mới ngồi xuống cười nói với Tần Dũng lúc này đang ngồi ngay ngắn ở một bên: “Tần đương gia tới để thương lượng việc đuổi rắn ư?”
Tần Dũng thấy hắn đã lau sạch mồ hôi trên mặt, cả người càng thêm tuấn lãng bắt mắt, dù cách một cái bàn nhưng khí khái nam tính của hắn vẫn bổ nhào tới khiến tai nàng ta hơi đỏ lên. Nàng ta vội định thần, nghiêm mặt nói: “Đúng thế, ngoài ra còn có một chuyện chúng ta muốn thương lượng với Bình đại nhân.”
*****
Buổi tối Phó Lan Nha mới vừa tắm gội đổi quần áo xong thì Bình Dục tới.
Phó Lan Nha đang ngồi trước bàn suy nghĩ, thấy Bình Dục tiến vào nàng vội đứng dậy cười nói: “Bình đại nhân.” Nàng nhìn sắc trời ngoài cửa thì quả nhiên thấy hắn đến sớm hơn ngày thường.
Bình Dục quét mắt nhìn nàng một cái, vì vừa tắm gội nên tóc đen của nàng búi lỏng, biểu tình nhã nhặn lịch sự, môi đỏ trơn bóng, hai tròng mắt như hai viên ngọc dưới ánh đèn.
Hắn thu hồi ánh mắt, đi đến bàn và ngồi xuống.
Vì ngồi đối diện nàng nên hằn không né được việc nhìn thẳng vào nàng. Lúc này hắn mới phát hiện nàng mặc váy áo màu vàng nhạt, cổ áo thêu một loạt hải đường lớn nhỏ màu ngọc, hết sức độc đáo xinh đẹp nho nhã, khiến người ta có ấn tượng khắc sâu. Dọc đường này nàng đã mặc bộ này vài lần.
Bình Dục trầm mặc một lát, trong lòng nhớ tới vì bị xét nhà nên quần áo của nàng vốn đã không nhiều, lúc ở Mục gia lại bị lửa thiêu hết. Hiện tại toàn bộ quần áo của nàng là do thế tử phi của Mục Thừa Bân tặng cho. Nàng cũng chỉ có vài bộ để thay nên mặc lại thường xuyên là chuyện thường.
Phó Lan Nha thấy Bình Dục nhìn mình hồi lâu không mở miệng. Biểu tình của hắn trầm tĩnh, con ngươi như hắc ngọc, mũi thẳng, môi mỏng có đường cong cực kỳ đẹp mắt. Vì khí thế sắc bén ngày thường của hắn lúc này đã giảm bớt nên cả người hắn nhìn thuận mắt hơn nhiều. Nàng cong môi cười nhắc nhở: “Bình đại nhân?”
Bình Dục móc cuốn sách kia từ trong ngực ra, ném lên bàn nhìn nàng hỏi: “Quyển sách này thật sự là do mẫu thân ngươi để lại hả?”
Ánh mắt Phó Lan Nha theo động tác của hắn mà nhìn cuốn sách kia sau đó gật đầu, nghiêm túc nói: “Lúc ta theo phụ thân đến Vân Nam có thu dọn di vật của mẫu thân và phát hiện ra nó. Lúc ấy trong hộp gấm có 3 món đồ, bao độc phấn và bao thuốc giải đều được ghi chú tỉ mỉ về cách dùng, chỉ riêng cuốn sách này là lai lịch không rõ ràng, lại chẳng có một lời dặn dò.”
Nói xong nàng thử thăm dò nói với Bình Dục: “Bình đại nhân, sách này toàn văn tự cổ quái, trên đường tới Vân Nam ta từng hỏi phụ thân nhưng lúc ấy ông còn lo lắng chuyện trên triều nên không để ý tới nó. Ông ấy chỉ liếc mắt hai cái nói nó không phải văn tự của triều đại trước rồi nói nếu đã là di vật của mẫu thân thì phải giữ kỹ không được đánh mất. Sau khi tới Vân Nam, ta đã lật hết đống sách ở thư phòng của phụ thân nhưng vẫn không tìm được cái nào giống chữ trong cuốn sách này. Hiện giờ trải qua việc của Trấn Ma Giáo, hai ngày nay ta luôn nghĩ liệu chữ trên này có phải chữ của người Di không?”
Bình Dục khinh thường nói: “Ai bảo ngươi đây là chữ của người Di?”
Phó Lan Nha nghe ra ý tứ trong lời này, hiển nhiên Bình Dục đã biết cuốn sách này cổ quái, lòng nàng thầm khen hắn hành động nhanh nhẹn nhưng miệng lại hỏi: “Không phải chữ của người Di thì là chữ nơi nào?”
Bình Dục nhếch khóe miệng nói: “Là chữ của Thát Đát.”
“Chữ của Thát Đát ư?” Phó Lan Nha kinh ngạc: “Bình đại nhân nhận biết chữ của Thát Đát sao?”
Trong lòng Bình Dục tóe lửa, nếu không phải nhờ phúc của cha ngươi ban tặng thì năm đó ta đâu phải sung quân tới đại doanh Tuyên Phủ, cũng không cần cả ngày lấy mệnh ra đánh với đám Mông Cổ.
Trong lúc nhất thời, trong bụng hắn có một đống lời nói lạnh nhạt để mắng lão thất phu kia nhưng nhớ tới lần trước hắn mỉa mai cha nàng khiến nàng ngủ mơ cũng khóc sướt mướt nên Bình Dục đành nuốt lời xuống sau đó nhàn nhạt nói: “Nếu không sai thì sách này là chữ Thát Đát cổ. Lúc ta ở Tuyên Phủ có từng theo quân đánh Thản Bố. Trong một ngôi miếu cổ bên sông Huyền Sơn ta có gặp được loại văn tự này. Nó hơi giống với văn tự lưu hành hiện nay ở Ngõa Lạt nhưng niên đại hẳn là đã rất xa xưa rồi nên khó trách đến phụ thân ngươi cũng không biết. Nhưng ở trong ấn tượng của ta thì trong hộ tịch có ghi mẫu thân ngươi là người Dương Châu, vì sao lại có sách với văn tự Thát Đát cổ?”
Phó Lan Nha do dự một lát rồi quyết định thẳng thắn thành khẩn nói: “Không dối gạt Bình đại nhân, ta cũng từng hoài nghi lai lịch của mẫu thân ta. Phụ thân từng nói mẫu thân xuất thân từ một nhà quan lại nhỏ ở Dương Châu, trong nhà chỉ có mình bà ấy là con gái duy nhất, cha mẹ lại chết sớm để lại bà ấy lẻ loi hiu quạnh. Nhưng ta luôn cảm thấy cho dù không có huynh đệ tỷ muội thì cũng không đến mức một người họ hàng xa cũng không có. Vậy mà trong suốt những năm nay ta chưa từng thấy một người nào bên nhà ngoại lộ mặt.”
Bình Dục thấy nàng quả nhiên làm đúng theo lời hứa buổi sáng, có gì nói hết không giấu diếm thì trong lòng nổi lên vui mừng nhưng mặt vẫn lạnh tanh nói: “Ta sẽ cho người đi điều tra lai lịch của mẫu thân ngươi. Nhưng ngươi có từng nghe bà ta nhắc đến tên “Bố Nhật Cổ Đức” không?”
Ngày ấy lúc tả hộ pháp ám sát Vương Thế Chiêu có từng gọi cái tên này.
“Bố Nhật Cổ Đức ư?” Phó Lan Nha suy tư một phen, xác định chưa từng nghe thấy mới lắc đầu nói, “Ta chưa từng nghe mẫu thân nói đến cái tên này.”
Bình Dục nhìn vào mắt nàng, thấy vẻ mặt nàng hoang mang, chứng tỏ nàng không nói dối. Sau một hồi hắn thu lại tầm mắt để lật xem cuốn sách trên tay.
Phó Lan Nha cảm thấy Bình Dục tuy vẫn lạnh lùng ít nói như khó có lúc chịu để lộ ra chút thông tin cho nàng. Thấy hắn lật sách nên cả mặt nàng đều là hy vọng nhìn hắn, mong ngày sau hắn có thể lộ ra thêm cho nàng chút tin tức.
Lâm ma ma vẫn còn sợ chuyện buổi sáng nên ngay từ đầu bà đã nhẹ nhàng đi tới cuối giường ngồi, không dám động đậy gì. Sau khi ngồi xuống, bà thấy Bình Dục tuy vẫn không có biểu tình gì nhưng sắc mặt lại hòa hoãn hơn ngày thường thì lặng lẽ thở nhẹ một hơi. Lúc này bà đi tới phòng tắm giặt quần áo cho Phó Lan Nha. Nhưng vừa giặt bà vừa nghĩ nghĩ, trong lòng nổi lên nghi ngờ: buổi sáng Bình đại nhân mới phát hỏa lên với tiểu thư, sao bây giờ lại bình tĩnh ngồi nói chuyện với tiểu thư thế kia nhỉ?
Nghĩ đến đây bà thò người ra ngoài nhìn thì thấy quyển sách vốn ở trong tay Bình đại nhân lúc này không hiểu sao lại vào tay tiểu thư. Mặt tiểu thư đầy hoang mang, vừa cầm sách vừa lật xem.
Bình đại nhân thì ngồi ở đối diện lẳng lặng nhìn tiểu thư. Bà thấy ánh mắt hết sức chăm chú của Bình Dục thì trong lòng như có sấm rền gió dữ. Đột nhiên có ý niệm nảy ra trong đầu khiến bà ngây người nửa ngày mới hoàn hồn mà thu lại tầm mắt.
Hứa Hách móc trong lòng ra một xấp giấy, trình lên cho Bình Dục nói: “Vị tả hộ pháp kia cực kỳ xảo trá, một mặt thì dùng lời dụ dỗ thuộc hạ, sau khi dùng hình nàng ta mới thành thật hơn. Đáng tiếc mới hỏi được một vài câu thì bầy rắn của Trấn Ma Giáo đã quấy nhiễu nên không thể tiếp tục tra khảo.”
Bình Dục đón lấy xấp giấy kia, đọc nhanh như gió, mày nhíu lại. Hứa Hách thoáng nhìn thần sắc của Bình Dục rồi vội nói tiếp: “Theo tả hộ pháp nói thì Trấn Ma Giáo sở dĩ muốn bắt tội quyến là bởi vì trong tay bọn họ có một vật gì đó cần dùng tội quyến làm thuốc dẫn mới có tác dụng nếu không thứ kia chỉ giống một đống sắt vụn. Mà theo lời nàng ta nếu muốn thứ kia phát huy tác dụng đến cùng còn cần phải đem những phần còn thiếu tìm đủ về. Đáng tiếc vì một màn huyết chiến hai mươi năm trước mà thứ này bị chia làm 5, ngoài Vương Lệnh và Trấn Ma Giáo mỗi bên cướp được một khối thì ba khối còn lại không biết nằm trong tay ai.”
“Hai mươi năm trước? Huyết chiến?” Lý Du biết tường tận chuyện trên giang hồ nhưng lại chưa từng nghe thấy việc này. Hắn lộ ra biểu tình mờ mịt hỏi, “Nàng ta có nói cái thứ kia dùng để làm gì không?”
Hứa Hách lắc đầu nói: “Dù lúc đó bị dùng hình nhưng nàng ta lại khăng khăng nói Vương Lệnh biết không ít hơn mình, muốn thuộc hạ chuyển lời cho Bình đại nhân rằng: thay vì làm khó Trấn Ma Giáo thì không bằng ngẫm lại cách đối với với lão thất phu Vương Lệnh kia thế nào. Lão ta mới là mầm họa chân chính. Thuộc hạ đang muốn ép hỏi tiếp thì bầy rắn của Trấn Ma Giáo đã ùa vào. Đại nhân, mỗi lời nàng ta nói thuộc hạ đều ghi trên giấy.”
Bình Dục trầm mặc một lát mới để mấy tờ giấy lên bàn, nhìn bọn họ nói: “Đã biết. Đêm qua vất vả rồi, các ngươi đi nghỉ ngơi trước, chuyện còn lại tính sau.”
“Vâng.” Hai người kia lui ra.
Lý Du đứng lên, chắp tay đi lại trong phòng vài bước sau đó nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Bình Dục nói: “Thứ gì có thể khiến nhiều người tới tranh đoạt như thế? Lời nàng ta nói có thể tin không?”
Bình Dục trầm mặc hồi lâu mới nói: “Bất kể là thật hay giả thì dọc theo một đường này quả thực có quá nhiều người muốn bắt tội quyến. Ngoài Đông Xưởng và Trấn Ma Giáo, còn có Đông Giao Hội, hơn nữa theo tình hình này có lẽ sau này sẽ xuất hiện nhiều bang phái hơn cũng không chừng.”
Nghĩ đến Đặng An Nghi, Bình Dục bỗng nhiên nảy ra một ý niệm. Đặng An Nghi đã có thể điều khiển Đông Giao Hội giúp hắn bày thế cục vậy khả năng lớn là trong tay hắn cũng có một mảnh “bảo bối”, nếu không làm sao có thể giải thích được hành vi của hắn suốt một đường này đây.
Nhưng Bình Dục cũng biết bất kể Lý Du hay chính hắn đều coi như hiểu biết nhiều ấy vậy mà cũng chưa từng nghe nói tới trận huyết chiến 20 năm trước trong giang hồ. Đông Giao Hội và các bang phái khác đã ẩn tích từ 20 năm trước, vậy lấy tuổi của Đặng An Nghi thì đến tột cùng hắn biết được chuyện năm xưa bằng cách nào?
Lý Du đột nhiên nhớ tới cái gì nên dừng bước nghĩ nghĩ nói: “Tạm thời cứ coi những lời tả hộ pháp nói là thật, vậy sở dĩ Đông Giao Hội chịu xuất hiện, ngàn dặm xa xôi tới tìm tội quyến vì trong tay bọn họ cũng có một mảnh bảo bối ư? Mà kỳ quái nhất chính là không biết Đặng An Nghi dùng cách gì để thuyết phục Đông Giao Hội giúp hắn. Huynh nói xem, một kẻ quý tộc như hắn đang êm đẹp lại phải trộn lẫn với giang hồ để làm gì?”
Bình Dục nhớ tới đêm đó Đông Giao Hội tập kích khách điếm, lại nhìn đống giấy ghi chép kia đọc lại lời khai sau đó nói: “Hoặc hắn muốn nhân lúc hỗn loạn thừa cơ trục lợi, hoặc trong tay hắn cũng có một khối bảo vật. Không phải lần trước huynh đã nói tuy gần đây Đông Giao Hội rất ít lộ diện, nhưng năm đó cũng từng vang danh hiển hách, không chuyện ác nào không làm sao? Dựa theo cách làm việc tàn nhẫn của bọn chúng thì tuyệt đối không thể để mặc người ta xoa tròn niết dẹt được. Nhưng đêm đó lúc tập kích khách điếm, đám người bị bắt lại tự sát bằng độc hết không còn kẻ nào sống sót. Ngược lại thị vệ của Đặng An Nghi lại chẳng chút sứt mẻ, bởi vậy có thể thấy được Đông Giao Hộ vì lý do nào đó mà đã sớm trở thành quân cờ trong tay Đặng An Nghi. Lấy suy luận này thì thứ kia sớm đã rơi vào tay hắn cũng chưa biết được.”
“Huynh nói trong tay Đặng An Nghi cũng có một khối ư?” Lý Du kinh ngạc hỏi. Hắn luôn luôn ăn ý với Bình Dục, chỉ chớp mắt đã nghĩ xong những cong vòng trong đó.
Bình Dục nhếch khóe miệng, lại ném đống giấy lên bàn, cả người ngả về sau nói: “Không biết đến tột cùng trong tay hắn có bao nhiêu mảnh. Nếu hắn đã có một khối trước khi lung lạc được Đông Giao Hội, cộng thêm một khối của Đông Giao Hội vậy sẽ là 2 khối. Nếu nhờ sự giúp đỡ của Đông Giao Hội mà hắn đoạt thêm được một khối thì hơn phân nửa hắn sẽ vẫn đi theo chúng ta để đoạt nốt hai khối còn lại, chắc chắn không chịu ngừng nghỉ.”
Lý Du chắt lưỡi một cái nói: “Thật không nhìn ra Đặng An Nghi này luôn bày ra bộ dạng công tử nhẹ nhàng khiêm tốn mà tâm địa lại gian giảo như thế.”
Sau đó như nhớ tới cái gì, hắn nửa thật nửa đùa cảm khái nói: “Bình Dục, huynh nói xem mấy năm nay có phu nhân của nhà huân quý nào trong kinh không đem Đặng An Nghi ra làm tấm gương dạy con không? Nói hắn cái gì mà ôn hòa rộng lượng, khí khái như ngọc, quả là mẫu mực trong đám con cháu ở kinh thành. Đặc biệt là lão tổ tông nhà chúng ta, hơi tí là lấy ta ra so với cái tên đó. Bà còn nói sao cùng là xuất thân tướng môn mà cháu bà thì như con khỉ hoang còn con nhà Đặng gia lại như thần tiên.”
Bình Dục liếc nhìn hắn một cái, thấy giọng hắn tuy hơi chua nhưng trên mặt lại không có nửa phần không vui. Hắn lại nhớ đến lão phu nhân của Vân Dương Bá, tuy tính tình bà hơi nóng nảy nhưng lại thương Lý Du nhất nên lòng hắn biết tên này tám phần chỉ đang trêu chọc cho vui.
Lý Du tiếp tục nói: “Nhưng nói đến cũng kỳ quái, từ khi quen Đặng An Nghi ta lại không có nửa phần hảo cảm với thằng nhãi này. Khi còn nhỏ thì thôi, ta chỉ nhớ có lần hắn bị bệnh nặng, ở trên giường nằm tầm 3 tháng, sau khi khỏi thì cả người cổ quái không ít. Đám con cháu trong kinh thành như ta và huynh mỗi khi đá cầu, cưỡi ngựa gì đó có ai không bừa bãi vui chơi, vòng quanh khắp chốn chứ? Chỉ có hắn là tuổi còn nhỏ mà đã lão luyện thành thục, thời thời khắc khắc đều không quên thận trọng từ lời nói đến việc làm, giống như sợ người khác bắt được nhược điểm của hắn không bằng. Ta nhìn mà còn thấy mệt thay hắn.”
Bình Dục không nói gì. Tuy hắn cũng từng chơi với mấy anh em Đặng gia nhưng Đặng An Nghi chỉ thích đọc sách, không thể so với những kẻ thích quơ đao múa kiếm, một khắc cũng không chịu ngồi yên như bọn họ. Thế nên bản thân Đặng An Nghi cũng không hợp với lão đại và lão tam của Đặng gia.
Còn chuyện hắn bị bệnh nặng như lời Lý Du kể thì Bình Dục vẫn có chút ấn tượng. Nhưng hắn nhớ rõ sau khi Đặng An Nghi khỏi hẳn không bao lâu thì nhà hắn gặp chuyện. Chờ ba năm sau từ Tuyên Phủ trở về hai nhà lại đoạn qua lại nên hắn không biết tính tình Đặng An Nghi hiện giờ thế nào.
Lý Du chỉ lo nói một mình một hồi, thấy Bình Dục không tiếp lời thì chỉ cho rằng hắn đang nhớ tới chuyện bị sung quân năm đó nên sợ lòng hắn không thoải mái. Lý Do vội ho một tiếng, chuyển đề tài sang chuyện khác: “Lời khai của tả hộ pháp này và phỏng đoán lúc trước của huynh không mưu mà hợp. Vương Lệnh quả thật đang tìm người. Lão ta ỷ vào thế của Đông Xưởng mà dùng Phó Lan Nha làm mồi, sau đó dụ dỗ Đông Giao Hội cùng các bang phái khác xuất hiện. Mục đích chính là để đoạt mấy khối “bảo bối” còn lại trong tay mấy người kia. Nhưng ta không hiểu, 20 năm trước con gái Phó Băng đã sinh ra đâu, sao đám Vương Lệnh lại có thể chắc chắn nàng ta là “thuốc dẫn” chứ?”
Thần sắc của Bình Dục cực kỳ phức tạp, hắn nhìn mặt bàn nói: “Việc này ta cũng cảm thấy kỳ quái.”
Hai người lâm vào trầm tư, thật lâu không nói chuyện. Ngoài phòng là tiếng ve kêu từng trận, trong phòng lại yên tĩnh đến mức kim rơi cũng nghe thấy.
Thật lâu sau, Lý Du đánh vỡ trầm mặc nói: “Nếu tả hộ pháp không nói dối thì cái thứ quan trọng kia đã bị chia thành 5 phần vào 20 năm trước và nằm trong tay các bang phái khác nhau. Như vậy ngoại trừ mấy đại bang phái đã lộ mặt, còn mấy môn phái đang giữ những mảnh của “bảo bối” kia cũng sẽ lục tục tìm tới cửa. Hơn nữa ta có dự cảm, việc này có thể dẫn tới nhiều người như vậy chứng tỏ nó phải cực kỳ có lợi. Nếu để người trên giang hồ biết được thì cho dù trong tay họ không có mảnh bảo bối nào cũng khó đảm bảo bọn họ không trộn vào để trục lợi.”
Nói xong hắn cười với Bình Dục tiếp tục: “Bình đại nhân, con đường phía trước hung hiểm lắm đó. Nhưng ai bảo chúng ta là huynh đệ chứ? Ta sẽ chịu chút thiệt thòi mà cùng mấy người hồi kinh vậy. Này, này, ánh mắt của huynh kiểu gì thế? Huynh cho là ta nguyện ý nhúng tay vào vũng nước đục này hả? Đừng quên là tam đệ của ta còn đang làm việc cho huynh đó, ta phải lo cho an nguy của nó chứ.”
Bình Dục tức quá hóa cười: “Lời cũng bị huynh nói hết rồi, ta còn nói được gì nữa.”
Lý Du nghiêm trang lắc đầu, nói: “Ta biết huynh luôn luôn hành sự quyết đoán, hơn phân nửa đã chuẩn bị, nhưng trên giang hồ có nhiều thứ cong vòng, rất khác với chuyện ngươi lừa ta gạt trên triều đình. Ta hành tẩu mấy năm nay, tự cho rằng ở phương diện này ta hiểu biết hơn huynh. Hơn nữa chiếu theo lời của tả hộ pháp thì vạn nhất sau khi gom đủ và nếu thứ kia thật sự có tác dụng kỳ diệu gì mà nó lại rơi vào tay lão thất phu Vương Lệnh thì chẳng phải sẽ là họa diệt quốc ư? Huynh nên biết, từ khi tân đế lên ngôi Vương Lệnh nắm chức tư lễ chưởng ấn thái giám. Chỉ trong một năm ngắn ngủi lão ta đã duỗi tay đến toàn bộ nội các, cả ngày làm mưa làm gió khiến triều đình trong ngoài chướng khí mù mịt. Còn Hoàng Thượng thì sao? Cả ngày ông ta chỉ mê mải với luyện đan cầu đạo, vạn sự đều mặc kệ. Ta thấy không bao lâu nữa toàn bộ thiên hạ này nển sửa thành họ Vương rồi.”
Bình Dục cười cười nhìn hắn nói: “Lời này huynh cũng dám nói.”
“Sao nào?” Lý Du trừng hắn, “Bình đại nhân còn dám bắt ta vào chiếu ngục chắc? Trong lòng huynh cũng chẳng sáng sủa gì cho cam, nếu không huynh gấp gáp tìm nhược điểm của Vương Lệnh thế để làm gì?”
Bình Dục trầm ngâm một lát, thương nghị đã xong nên hắn cất xấp giấy kia vào ngực, tỏ vẻ khinh thường mà nhìn Lý Du nói: “Đêm qua huynh đã lĩnh giáo Trấn Ma Giáo lợi hại thế nào rồi đó. Đừng trách ta không nhắc nhở huynh, muốn ở lại cũng được nhưng vạn nhất bị đánh tè ra quần thì đừng có mà khóc lóc đòi về kinh với lão tổ tông nhà mình.”
“Hắc!” Lý Du tức giận đến lông mày dựng ngược lên, vung quyền qua mắng, “Xem ra tiểu tử huynh lâu lắm không bị giáo huấn nên càng lúc càng ngông cuồng!”
Bình Dục lắc mình trốn được, chân cũng đá ra mắng: “Nhìn rõ đi, ai giáo huấn ai?”
Hai người nói đánh là đánh, khiến thư phòng nháo nhào hết cả lên. Mãi đến khi Tần Dũng và các vị trưởng lão tới mới chưa đã thèm mà thu tay.
Bình Dục đánh đến cả người đầy mồ hôi, nhưng vì Tần Dũng ở một bên nên không tiện thay quần áo. Hắn đành đón lấy khăn hạ nhân đưa rồi lau lung tung một hồi sau đó uống cạn sạch một chén trà mới ngồi xuống cười nói với Tần Dũng lúc này đang ngồi ngay ngắn ở một bên: “Tần đương gia tới để thương lượng việc đuổi rắn ư?”
Tần Dũng thấy hắn đã lau sạch mồ hôi trên mặt, cả người càng thêm tuấn lãng bắt mắt, dù cách một cái bàn nhưng khí khái nam tính của hắn vẫn bổ nhào tới khiến tai nàng ta hơi đỏ lên. Nàng ta vội định thần, nghiêm mặt nói: “Đúng thế, ngoài ra còn có một chuyện chúng ta muốn thương lượng với Bình đại nhân.”
*****
Buổi tối Phó Lan Nha mới vừa tắm gội đổi quần áo xong thì Bình Dục tới.
Phó Lan Nha đang ngồi trước bàn suy nghĩ, thấy Bình Dục tiến vào nàng vội đứng dậy cười nói: “Bình đại nhân.” Nàng nhìn sắc trời ngoài cửa thì quả nhiên thấy hắn đến sớm hơn ngày thường.
Bình Dục quét mắt nhìn nàng một cái, vì vừa tắm gội nên tóc đen của nàng búi lỏng, biểu tình nhã nhặn lịch sự, môi đỏ trơn bóng, hai tròng mắt như hai viên ngọc dưới ánh đèn.
Hắn thu hồi ánh mắt, đi đến bàn và ngồi xuống.
Vì ngồi đối diện nàng nên hằn không né được việc nhìn thẳng vào nàng. Lúc này hắn mới phát hiện nàng mặc váy áo màu vàng nhạt, cổ áo thêu một loạt hải đường lớn nhỏ màu ngọc, hết sức độc đáo xinh đẹp nho nhã, khiến người ta có ấn tượng khắc sâu. Dọc đường này nàng đã mặc bộ này vài lần.
Bình Dục trầm mặc một lát, trong lòng nhớ tới vì bị xét nhà nên quần áo của nàng vốn đã không nhiều, lúc ở Mục gia lại bị lửa thiêu hết. Hiện tại toàn bộ quần áo của nàng là do thế tử phi của Mục Thừa Bân tặng cho. Nàng cũng chỉ có vài bộ để thay nên mặc lại thường xuyên là chuyện thường.
Phó Lan Nha thấy Bình Dục nhìn mình hồi lâu không mở miệng. Biểu tình của hắn trầm tĩnh, con ngươi như hắc ngọc, mũi thẳng, môi mỏng có đường cong cực kỳ đẹp mắt. Vì khí thế sắc bén ngày thường của hắn lúc này đã giảm bớt nên cả người hắn nhìn thuận mắt hơn nhiều. Nàng cong môi cười nhắc nhở: “Bình đại nhân?”
Bình Dục móc cuốn sách kia từ trong ngực ra, ném lên bàn nhìn nàng hỏi: “Quyển sách này thật sự là do mẫu thân ngươi để lại hả?”
Ánh mắt Phó Lan Nha theo động tác của hắn mà nhìn cuốn sách kia sau đó gật đầu, nghiêm túc nói: “Lúc ta theo phụ thân đến Vân Nam có thu dọn di vật của mẫu thân và phát hiện ra nó. Lúc ấy trong hộp gấm có 3 món đồ, bao độc phấn và bao thuốc giải đều được ghi chú tỉ mỉ về cách dùng, chỉ riêng cuốn sách này là lai lịch không rõ ràng, lại chẳng có một lời dặn dò.”
Nói xong nàng thử thăm dò nói với Bình Dục: “Bình đại nhân, sách này toàn văn tự cổ quái, trên đường tới Vân Nam ta từng hỏi phụ thân nhưng lúc ấy ông còn lo lắng chuyện trên triều nên không để ý tới nó. Ông ấy chỉ liếc mắt hai cái nói nó không phải văn tự của triều đại trước rồi nói nếu đã là di vật của mẫu thân thì phải giữ kỹ không được đánh mất. Sau khi tới Vân Nam, ta đã lật hết đống sách ở thư phòng của phụ thân nhưng vẫn không tìm được cái nào giống chữ trong cuốn sách này. Hiện giờ trải qua việc của Trấn Ma Giáo, hai ngày nay ta luôn nghĩ liệu chữ trên này có phải chữ của người Di không?”
Bình Dục khinh thường nói: “Ai bảo ngươi đây là chữ của người Di?”
Phó Lan Nha nghe ra ý tứ trong lời này, hiển nhiên Bình Dục đã biết cuốn sách này cổ quái, lòng nàng thầm khen hắn hành động nhanh nhẹn nhưng miệng lại hỏi: “Không phải chữ của người Di thì là chữ nơi nào?”
Bình Dục nhếch khóe miệng nói: “Là chữ của Thát Đát.”
“Chữ của Thát Đát ư?” Phó Lan Nha kinh ngạc: “Bình đại nhân nhận biết chữ của Thát Đát sao?”
Trong lòng Bình Dục tóe lửa, nếu không phải nhờ phúc của cha ngươi ban tặng thì năm đó ta đâu phải sung quân tới đại doanh Tuyên Phủ, cũng không cần cả ngày lấy mệnh ra đánh với đám Mông Cổ.
Trong lúc nhất thời, trong bụng hắn có một đống lời nói lạnh nhạt để mắng lão thất phu kia nhưng nhớ tới lần trước hắn mỉa mai cha nàng khiến nàng ngủ mơ cũng khóc sướt mướt nên Bình Dục đành nuốt lời xuống sau đó nhàn nhạt nói: “Nếu không sai thì sách này là chữ Thát Đát cổ. Lúc ta ở Tuyên Phủ có từng theo quân đánh Thản Bố. Trong một ngôi miếu cổ bên sông Huyền Sơn ta có gặp được loại văn tự này. Nó hơi giống với văn tự lưu hành hiện nay ở Ngõa Lạt nhưng niên đại hẳn là đã rất xa xưa rồi nên khó trách đến phụ thân ngươi cũng không biết. Nhưng ở trong ấn tượng của ta thì trong hộ tịch có ghi mẫu thân ngươi là người Dương Châu, vì sao lại có sách với văn tự Thát Đát cổ?”
Phó Lan Nha do dự một lát rồi quyết định thẳng thắn thành khẩn nói: “Không dối gạt Bình đại nhân, ta cũng từng hoài nghi lai lịch của mẫu thân ta. Phụ thân từng nói mẫu thân xuất thân từ một nhà quan lại nhỏ ở Dương Châu, trong nhà chỉ có mình bà ấy là con gái duy nhất, cha mẹ lại chết sớm để lại bà ấy lẻ loi hiu quạnh. Nhưng ta luôn cảm thấy cho dù không có huynh đệ tỷ muội thì cũng không đến mức một người họ hàng xa cũng không có. Vậy mà trong suốt những năm nay ta chưa từng thấy một người nào bên nhà ngoại lộ mặt.”
Bình Dục thấy nàng quả nhiên làm đúng theo lời hứa buổi sáng, có gì nói hết không giấu diếm thì trong lòng nổi lên vui mừng nhưng mặt vẫn lạnh tanh nói: “Ta sẽ cho người đi điều tra lai lịch của mẫu thân ngươi. Nhưng ngươi có từng nghe bà ta nhắc đến tên “Bố Nhật Cổ Đức” không?”
Ngày ấy lúc tả hộ pháp ám sát Vương Thế Chiêu có từng gọi cái tên này.
“Bố Nhật Cổ Đức ư?” Phó Lan Nha suy tư một phen, xác định chưa từng nghe thấy mới lắc đầu nói, “Ta chưa từng nghe mẫu thân nói đến cái tên này.”
Bình Dục nhìn vào mắt nàng, thấy vẻ mặt nàng hoang mang, chứng tỏ nàng không nói dối. Sau một hồi hắn thu lại tầm mắt để lật xem cuốn sách trên tay.
Phó Lan Nha cảm thấy Bình Dục tuy vẫn lạnh lùng ít nói như khó có lúc chịu để lộ ra chút thông tin cho nàng. Thấy hắn lật sách nên cả mặt nàng đều là hy vọng nhìn hắn, mong ngày sau hắn có thể lộ ra thêm cho nàng chút tin tức.
Lâm ma ma vẫn còn sợ chuyện buổi sáng nên ngay từ đầu bà đã nhẹ nhàng đi tới cuối giường ngồi, không dám động đậy gì. Sau khi ngồi xuống, bà thấy Bình Dục tuy vẫn không có biểu tình gì nhưng sắc mặt lại hòa hoãn hơn ngày thường thì lặng lẽ thở nhẹ một hơi. Lúc này bà đi tới phòng tắm giặt quần áo cho Phó Lan Nha. Nhưng vừa giặt bà vừa nghĩ nghĩ, trong lòng nổi lên nghi ngờ: buổi sáng Bình đại nhân mới phát hỏa lên với tiểu thư, sao bây giờ lại bình tĩnh ngồi nói chuyện với tiểu thư thế kia nhỉ?
Nghĩ đến đây bà thò người ra ngoài nhìn thì thấy quyển sách vốn ở trong tay Bình đại nhân lúc này không hiểu sao lại vào tay tiểu thư. Mặt tiểu thư đầy hoang mang, vừa cầm sách vừa lật xem.
Bình đại nhân thì ngồi ở đối diện lẳng lặng nhìn tiểu thư. Bà thấy ánh mắt hết sức chăm chú của Bình Dục thì trong lòng như có sấm rền gió dữ. Đột nhiên có ý niệm nảy ra trong đầu khiến bà ngây người nửa ngày mới hoàn hồn mà thu lại tầm mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook