Lộc Môn Ca
Chương 40

Nữ tử trong ngực hắn phát hiện ra động tác này thì cong khóe miệng, hơi quay người. Cái tay ở phía sau lưng hắn hơi chuyển, chỉ thấy hàn quang lóe lên, một cây chủy thủ sắc bén tuột ra từ trong tay áo nàng ta.

Nam nhân trước mặt hoàn toàn không phát hiện ra động tác của nàng ta, bàn tay dán lên eo nàng ta vẫn nóng bỏng, dục vọng theo nhiệt độ xuyên qua vật liệu may mặc hơi mỏng thấm vào da thịt khiến nàng ta hơi thất thần. Nàng ta vừa điều chỉnh mũi đao chuẩn bị đâm vào lưng hắn, vừa có chút tiếc nuối nghĩ: nam nhân này đẹp như thế, nếu không phải trước mắt còn có việc phải làm thì cùng hắn vui vẻ một hồi cũng không phải không thể.

Nhưng trước mắt tuyệt đối không có khả năng, cơ hội vừa qua mà hắn không chết thì chính là nàng ta chết. Trong mắt nàng ta hiện lên hung ác, tay nắm chặt dao, mũi nhọn đâm về phía lưng hắn. Nhưng nàng ta còn chưa dùng lực thì trên bụng chợt truyền đến đau nhức. Cùng với đó là một tiếng phụt do đao kiếm đâm vào da thịt vang lên.

Con ngươi nàng ta co rút lại, ngây người một lát. Sau khi ý thức được chuyện gì đang xảy ra, nàng ta không dám tin tưởng mà ngước mắt nhìn về phía nam nhân trước mặt. Trong mắt hắn vẫn còn dục vọng chưa lui, nhưng đã lạnh băng đến đáng sợ.

Trong lòng nàng ta chấn động, cắn răng nhịn cơn đau xuyên tim mà hung hăng đâm lên lưng hắn. Chỉ cần một phân nữa thôi là có thể đâm vào da thịt hắn. Nàng biết trên đao có bôi độc kiến huyết phong hầu, một khi thấy máu sẽ lấy mạng hắn ngay. Nhưng nàng ta còn chưa kịp dùng sức thì cây đao cắm vào bụng nàng ta đã tàn nhẫn xoay một cái, máu nóng cứ thế ào ạt chảy ra.

Nàng ta nhìn chằm chằm khuôn mặt không biểu tình của nam nhân kia, há miệng thở dốc, nhưng cổ họng lại chỉ phát ra những tiếng khanh khách. Con ngươi nàng ta dần tan ra, rốt cuộc không có cách nào nhìn rõ phía trước. Trong lúc mơ hồ, chỉ thấy hắn rũ mắt nhìn mình, biểu tình lạnh như băng, chỉ có cây đao trong tay lại đâm sâu một chút, cực kỳ vô tình.

Tay nàng ta vẫn không từ bỏ mà nắm lấy con dao, nhưng sức lực trên người đã mất dần. Rốt cuộc nàng ta không cầm nổi con dao nữa mà đánh rơi nó phát ra một tiếng đinh. Lúc này trái tim nàng ta co rút thật mạnh hai lần rồi hoàn toàn yên lặng.

Bình Dục thấy thế thì không chút lưu tình mà rút đao ra, cả người nàng kia mất đi chỗ dựa lập tức ngã dưới chân hắn.

Bình Dục cố điều hòa hơi thở, ngồi xổm xuống nhìn kỹ nữ nhân kia. Kỳ thật khô nóng trên người hắn vẫn chưa tiêu tan, mồ hôi vẫn túa ra trên trán nhưng thần trí thì đã hồi phục hoàn toàn. Hắn ngưng thần sờ soạng cằm nữ nhân kia một lát, quả nhiên sờ thấy một chỗ gồ lên. Theo chỗ đó hắn xé ra một tấm mặt nạ da người hơi mỏng, còn khuôn mặt bên dưới lại hoàn toàn xa lạ, không phải nữ tử trong Mục vương phủ lần trước. Thông qua giao đấu vừa rồi thì thấy nội lực của kẻ này cũng chỉ bình thường, không thể là vị Tả hộ pháp võ công thượng thừa kia được.

Hắn cười lạnh một tiếng, ném mặt nạ kia sang một bên. Thuật dịch dung này thật sự xuất quỷ nhập thần, lúc ban đêm sáng tối lập lòe thế này dù có nhìn kỹ cũng không thể phân biệt được đâu là thật hay giả. Nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận, vừa rồi sở dĩ hắn có thể tỉnh táo nhanh như thế là do mùi hương và dáng người của hai bên.

Nữ tử trước mặt vì muốn đóng giả làm Phó Lan Nha nên đã cố ý tẩy hết son phấn, nhưng trên sợi tóc của nàng ta vẫn còn dính lại, ngửi lên thấy ngấy vô cùng, còn lâu mới có mùi nhàn nhạt dễ ngửi như trên tóc Phó Lan Nha. Còn có dáng người của nàng ta, tuy cũng tinh tế thon thả nhưng bởi vì hàng năm tập võ nên rắn chắc cộm tay hơn ôm Phó Lan Nha nhiều. Nàng kia cả người lả lướt, chỉ cần vừa chạm vào đã thấy hai người khác nhau.

Nhưng nghĩ đến đám người Trấn Ma Giáo cư nhiên dùng Phó Lan Nha tới dụ dỗ hắn là Bình Dục đã cảm thấy giận dữ nói không nên lời. Có điều trước mắt hắn không có thời gian cân nhắc chuyện này, bởi vì xuyên qua màn sương dày đặc hắn mơ hồ nghe được cách đó không xa có tiếng nữ tử nói chuyện, đó là hướng bắc.

Hắn lo lắng cho Lý Du vì thế lập tức ngẩng đầu nhảy lên đầu tường, đến tường phía bắc. Vừa mới nhảy xuống hắn đã nghe thấy tiếng Lý Do Kiệm truyền qua màn sương. Giọng hắn mang theo vài phần đè nén, gấp gáp: “A Liễu tỷ, tỷ sớm đã hiểu tâm ý của ta, chỉ cần tỷ ở đâu thì dù núi đao biển lửa ta cũng nguyện ý đi theo. Chỉ cầu tỷ đừng nữ giả nam trang, cũng chớ cố ý làm bộ không rõ tâm ý của ta nữa. Chuyện của Tần Môn tỷ cứ yên tâm giao cho Yến Thù rồi gả cho ta được không?”

Bình Dục nghe thấy thế thì ngơ ngẩn, A Liễu? Nữ giả nam trang? Hay Lý Do Kiệm đang nói Tần Dũng? Trong lòng hắn biết Lý Do Kiệm đã trúng chiêu của Trấn Ma Giáo vì thế không rảnh nghĩ nhiều mà phi nước đại đến. Trong sương mù dày đặc, đại khái hắn thấy hai người đang ôm nhau, vì thế lập tức vung đao chuẩn bị đâm về phía trước.

Ai ngờ vừa động thì trong sương mù dày đặc truyền đến tiếng tuốt kiếm, sau đó là tiếng Lý Du thấp giọng mắng, tiếng nữ tử hét lên, tiếng vật nặng ngã xuống đất. Tất cả quyện với nhau vừa đột ngột vừa kinh tâm.

Giết nữ tử kia xong Lý Du phát hiện động tĩnh phía sau nên vung kiếm đề phòng hỏi: “Bình Dục?”

Bình Dục lên tiếng, cố gắng phân biệt mọi việc bên dưới. Hắn nhảy khỏi tường, đi về phía trước thì thấy Lý Do Kiệm thất hồn lạc phách đứng ở ven tường, sắc mặt ửng hồng, mồ hôi đầy đầu, đôi mắt yên lặng nhìn chằm chằm nữ tử dưới chân. Khuôn mặt nàng kia lộ rõ dưới ánh trăng, vô cùng quen thuộc nhưng lại có vài phần xa lạ. Bình Dục nhíu mày, trầm tĩnh một hồi mới ý thức được nàng kia quả nhiên giả trang Tần Dũng.

Hắn nhìn Lý Do Kiệm, nhưng tình thế trước mắt như lửa sém lông mày, không rảnh lo việc lặt vặt vì thế hắn lập tức đề khí, nhảy lên đầu tường nói với Lý Du và Lý Do Kiệm: “Việc này không nên chậm trễ, nếu tường phía bắc và phía đông đều không phải Tả hộ pháp thì chúng ta phải nhanh chóng đến hai chỗ còn lại.”

Lý Du không nói hai lời đã nhảy lên tường theo. Lý Do Kiệm thấy thế cũng ổn định tâm thần, rút kiếm theo hai người kia nhảy vào trong viện. Dựa theo sắp xếp thì cửa chính là do Tần Yến Thù canh, tường phía tây là do Liễu phó bang chủ cùng Vương Thế Chiêu canh.

Bình Dục và Lý Du cố ý thử Vương Thế Chiêu, nếu Tả hộ pháp đến tường phía tây thì bọn họ có thể để hai kẻ đó đấu với nhau, căn bản không cần phải vội xem kỹ. Chính vì thế bọn họ vào sân một cái đã đi thẳng tới cửa chính. Lý Do Kiệm và Tần Yến Thù có quan hệ cực tốt nên đương nhiên cũng muốn tiến lên viện trợ.

Ai biết mới chạy được vài bước đã nghe thấy tường phía tây vang lên một tiếng gầm nhẹ, giống như dã thú, quái dị cực điểm. Cả ba người cứng lại, ánh mắt nhìn nhau, sau đó lập tức lao về phía tây.

Mới vừa nhảy lên đầu tường bọn họ đã thấy màn sương mù trước mặt tan đi không ít. Xuyên qua đám sương, bọn họ thấy trên mặt đất có một nam nhân nằm bò không nhúc nhích. Từ thân hình và quần áo thì đúng là Vương Thế Chiêu. Quần áo của hắn đã cởi một nửa, trong ngực ôm một thứ hư không nào đó, miệng điên rồ mấp máy giống như đang hôn ai đó. Càng khiến người ta không dám nhìn chính là tay chân hắn không ngừng lộn xộn, động tác hạ lưu, biểu tình như si như say, thấp giọng hổn hển: “Mỹ nhân, mỹ nhân.” Nhìn dáng vẻ này hiển nhiên hắn đã bị mị dược làm cho tẩu hỏa nhập ma còn lâu mới tỉnh lại được.

Bình Dục biết hắn đang thực hiện hành vi hạ lưu này với ai vì thế vô cùng tức giận nhưng chỉ chớp mắt lại thấy bên cạnh Vương Thế Chiêu có một nữ tử có bộ dạng của Phó Lan Nha nhưng lại đang đánh nhau với Liễu phó bang chủ. Lúc bị đánh trúng nàng ta nhíu mày, sắc mặt xanh mét, rõ ràng đang liều mạng lấy nội lực chống lại công kích của Liễu phó bang chủ, cả người lù lù bất động.

Càng quỷ dị hơn là loan đao trong tay nàng ta liên tục thọc vào người Vương Thế Chiêu nhưng hắn lại không hề có phản ứng gì. Đám người Bình Dục vừa thấy công lực của người này thì biết ngay nàng ta chính là Tả hộ pháp không thể nghi ngờ vì thế chẳng ai rảnh quan tâm đến Vương Thế Chiêu mà tất cả đều nín thở nhảy khỏi tường, đâm tới chỗ nàng kia.

Tả hộ pháp nghe tiếng đao bức đến thì không phí công sức trên người Vương Thế Chiêu nữa mà đột nhiên rút đao ra, cả người lóe lên, phun một ngụm về phía Vương Thế Chiêu nói: “Xem ra Bố Nhật Cổ Đức đã truyền không ít bản lĩnh cho đứa cháu hờ như ngươi, nhưng còn phải xem ngươi có cái phúc tiêu hóa hết được đống tà môn đó không đã.”

Nói xong nàng ta cũng không ngẩng đầu mà vung đao đỡ Tú Xuân Đao của Bình Dục đồng thời nâng một chân tấn công Liễu phó bang chủ. Mọi người thấy tốc độ của nàng ta như điện xẹt, thân hình cực kỳ ổn định thì nhớ tới Tần Dũng từng nói nàng ta chính là võ học kỳ tài đương thời khó gặp. Cả đám không dám chậm trễ, lập tức dốc sức nghênh chiến. Lý Du và Lý Do Kiệm một trái một phải tấn công nàng ta.

Bình Dục vật lộn với người ta trước nay đều thích dùng kế. Lúc này hắn nhảy đến trước mặt nàng ta, tay phải cầm đao, làm bộ hung hăng đâm về phía bụng nàng ta, ánh mắt và chiêu thức đều cực kỳ tập trung khiến Tả hộ pháp không dám mạo hiểm, sắc mặt âm u dùng tay hóa ra chưởng lực muốn ngăn cản.

Bình Dục thấy nàng ta trúng kế thì nhếch khóe miệng, tay trái như điện xẹt bổ một chưởng về phía ngực nàng ta. Tả hộ pháp vốn còn phải phân thân đối phó với ba người khác, bị Bình Dục dùng hư chiêu đánh lừa thì không kịp né tránh, cứ thế trúng một chưởng.

Lúc này Liễu phó bang chủ cũng dùng toàn bộ nội lực, cùng Bình Dục một trước một sau kiềm chế nàng ta ở giữa. Sắc mặt Tả hộ pháp dần dần chuyển sang xanh mét, dù chưa lộ ra biểu tình tan rã nhưng cũng bị bốn người vây khốn, tạm thời không thể chạy thoát.

Mọi người đều cho rằng đã tìm được Tả hộ pháp rồi, chỉ cần đợi Ngô trưởng lão và Trình Tán Nhân từ ngoài vào bọc đánh là nhất định có thể bắt được nàng ta. Ai ngờ lúc này trong viện lại truyền đến tiếng gọi đứt quãng của Tần Yến Thù: “Phó tiểu thư, chạy mau!”

Mọi người đều ngẩn ra, giọng Tần Yến Thù suy yếu thấy rõ, hiển nhiên hắn đã bị trọng thương. Căn cứ theo lời hắn thì không khó đoán rằng có lẽ hắn đã trúng chiêu của Trấn Ma Giáo, lúc này mới tỉnh ngộ mà liều mạng cảnh báo Phó Lan Nha.

Tâm tư mọi người lập tức cũng bất an theo, Liễu phó bang chủ cùng Lý Do Kiệm tự nhiên là lo lắng cho Tần Yến Thù, mà Bình Dục thì biết nữ giáo đồ kia lẻn được vào viện thì Phó Lan Nha nhất định sẽ không chạy thoát. Tâm thần hắn không yên, chẳng thể toàn lực ứng phó với Tả hộ pháp.

Chính là vào lúc này Tả hộ pháp cảm thấy Lý Do Kiệm có do dự, lập tức nhìn ra sơ hở mà cong bàn tay mạnh mẽ nắm lấy mũi kiếm của hắn kéo đến trước người sau đó nâng chân lên hung hăng đá văng kiếm ra. Lúc này nàng ta cuối cùng cũng rảnh được một tay, không ngừng vung tay lên. Trên không trung lập tức có một làn khói nhẹ đánh úp về phía bọn họ. Liễu phó bang chủ thấy thế thì sắc mặt chợt biến, hét to: “Để ý, khói này có độc!”

Bình Dục vốn đã không còn tâm tham chiến, thấy thế thì lập tức lui hai bước, bỏ qua Tả hộ pháp mà nhảy lên tường quay lại trong viện. Những người còn lại vì né tránh khói độc nên cũng không thể không nhanh chóng lùi lại. Tả hộ pháp thấy bên người không còn trở ngại thì đắc ý cực kỳ, miệng cười cười ngẩng đầu nhảy lên đầu tường, theo sát phía sau Bình Dục.

Bình Dục tiến vào sân đã thấy một nữ tử cả người như chim yến đang từ cửa chính vượt nóc băng tường chạy đến trước cửa phòng của Phó Lan Nha, sau đó phá cửa mà vào. Ở hành lang sau lưng nàng ta là một nam tử đang che ngực, nghiêng ngả lảo đảo chạy theo rồi nhanh chóng vào phòng. Đó chính là Tần Yến Thù.

Trong lòng Bình Dục đột nhiên nảy lên, mặt xanh mét, gấp gáp chạy vài bước đến chỗ hành lang, chống tay lên lan can mà nhảy vào. Còn chưa vào đến cửa hắn đã nghe thấy Phó Lan Nha kêu một tiếng sợ hãi. Lâm ma ma cũng run run quát: “Cái gì, cái thứ quái vật gì, vì sao lại giả dạng tiểu thư?!”

Chờ hắn đi vào trong phòng đã thấy nữ giáo đồ kia đang túm chặt lấy tay Phó Lan Nha, không màng đến nàng giãy giụa mà mạnh mẽ kéo nàng ra bên ngoài. Phó Lan Nha liều mạng lắc đầu, liều chết không từ, nhưng sao địch nổi thân thủ của nàng kia, mắt thấy sắp bị kéo ra ngoài cửa.

Tần Yến Thù đứng cách bọn họ hai bước, không biết hắn bị trọng thương hay trúng kịch độc mà cả người lảo đảo không thôi, đến nâng kiếm cũng phải cố hết sức. Không biết có phải vì nguyên do này không mà nàng kia hiển nhiên không thèm để hắn vào mắt. Lúc đến gần nàng ta đẩy hắn ra, lôi Phó Lan Nha chạy ra ngoài, miệng còn cười khẩy nói: “Tần công tử, ngươi đã trúng kịch độc, ta khuyên ngươi đừng vận nội lực nữa, nếu không sẽ chết càng nhanh hơn đó.”

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy trước mặt có bóng người chợt lóe, lưỡi đao đã bức đến trước mặt. Nàng ta sợ hãi ngước mắt lên thì thấy là Bình Dục của Cẩm Y Vệ, trong mắt hắn là sát khí trùng trùng, vừa ra tay chính là sát chiêu. Lông tơ sau lưng nàng ta dựng lên, đang muốn toàn lực đánh trả thì trên lưng lại truyền đến một trận đau nhức, cúi đầu thì thấy một mũi kiếm đâm xuyên qua ngực mình.

Tần Yến Thù bị độc tố tấn công, trước mắt đã mờ mịt, chỉ thấy bóng người lắc lư, căn bản không thể nào phân biệt được người nào với người nào. Hắn chỉ nhớ rõ nàng kia mặc áo xanh, sợ nàng ta bắt Phó Lan Nha đi nên không màng độc tố bùng phát mà dùng hết sức cuối cùng đâm nàng kia. Hắn chưa kịp rút kiếm ra thì cánh tay đã rũ xuống, cả người lảo đảo chúi về phía trước, ngã vào bên cạnh Phó Lan Nha.

Bình Dục không ngờ Tần Yến Thù lại đột ngột làm ra hành động này, lại thấy Phó Lan Nha ngơ ngẩn mà nhìn chằm chằm Tần Yến Thù giống như bị dọa không nhẹ thì càng thêm cáu tiết. Nhưng Tả hộ pháp đã đuổi tới, hắn căn bản không rảnh quan tâm Tần Yến Thù. Bất luận thế nào cũng phải mang Phó Lan Nha thoát khỏi chỗ này đã. Nữ tử kia đã chết, hắn định tiến lên kéo Phó Lan Nha nhưng vừa tiến một bước đã nghe thấy phía sau có một cỗ kình phong, chưởng lực hùng hậu, thế tới rào rạt đánh thẳng về phía hắn.

Sắc mặt hắn khẽ biến, đột nhiên cúi người né tránh sát chiêu kia sau đó quay chuôi đao đâm ngược về phía sau lập tức cùng đánh với Tả hộ pháp.

Phó Lan Nha nghe thấy tiếng đánh nhau kịch liệt thì trái tim nhảy bang bang, đang muốn quay đầu nhìn về phía Bình Dục thì Tần Yến Thù ở dưới chân lại bỗng nhiên ho một tiếng, gọi: “Phó tiểu thư.”

Nàng cúi đầu thấy mặt hắn vàng như nến, hiển nhiên đã trúng độc sâu vô cùng. Nghĩ đến việc hắn trúng độc có liên quan tới mình khiến trong lòng nàng không khỏi áy náy, lo lắng mà ngồi xổm xuống nói với hắn: “Tần công tử, ngươi chớ nói nữa, độc tố theo huyết khí di chuyển, ngươi tĩnh khí một lát, chờ Tần đương gia tới chắc chắn sẽ có biện pháp cứu ngươi.”

Tần Yến Thù mở mắt ra cố gắng phân biệt một lúc nhưng chỉ thấy khuôn mặt phía trên mơ hồ, không thể nhìn rõ đường nét. Hắn lại nhớ tới vừa rồi ở ngoài viện mình vì một phần tâm tư xấu xa với nàng nên mới bị người ta ám toán, chẳng những khiến nàng suýt nữa thì bị bắt đi, vô cùng có khả năng còn ảnh hưởng đến đám người Liễu phó bang chủ. Trong lòng hắn vừa thẹn vừa hối hận, cứ thế vô lực lắc đầu, tự giễu nói: “Ta đúng là gieo gió gặt bão, cũng may chưa…… Liên lụy đến nàng.”

Nói xong hắn như nhớ tới cái gì đó mà cố hết sức nâng tay lên, thong thả gian nan lấy từ trong ngực ra một vật, nắm trong tay muốn đưa cho nàng nhưng chưa đưa được thì tay đã rũ xuống. Thứ kia cũng rơi ra, nằm cạnh tay hắn. Phó Lan Nha tập trung nhìn thì thấy đó là một gói giấy dầu, giấy bao bên ngoài đã mở ra, để lộ một khối thuốc dán màu đen.

“Phó tiểu thư, đây là thuốc trị chân cho nàng.” Tần Yến Thù cố hết sức mà cười một cái, mờ mịt nhìn trên không nhưng vì độc tố đã dâng lên mắt nên hắn chẳng còn nhìn thấy gì, chỉ nói, “Vốn ta đã muốn đưa cho nàng sớm nhưng vẫn, vẫn không tìm được cơ hội.”

Phó Lan Nha kinh ngạc mà nhìn miếng thuốc dán kia, mãi một lúc sau vẫn không biết nói gì. Cuối cùng nàng cầm mảnh thuốc dán trong tay, thấp giọng nói với hắn: “Đa tạ.”

Mắt thấy sắc mặt hắn càng ngày càng kém, hơi thở càng ngày càng mỏng manh, trong lòng nàng càng lo lắng hơn. Nàng ngước mắt nhìn mấy người đang từ cửa chạy tới, nhưng thấy Tả hộ pháp vẫn tiếp tục đánh với Bình Dục, sợ nàng ta lại phóng độc nên bọn họ nhanh chóng vọt tới ứng phó với nàng ta, không ai rảnh tới xem tình hình của Tần Yến Thù.

Nàng lo lắng Tần Yến Thù mà chết thế này thì không biết làm sao. Đúng lúc đó nàng nhớ tới lọ thuốc giải của mẹ, trong đầu chợt lóe linh quang. Đúng vậy, sao nàng lại quên thứ này chứ. Mẹ từng nói thứ này có thể giải được trăm độc, lúc ở Khúc Tĩnh nàng cũng từng dùng thuốc này giải độc bóng đè của mình, hiệu quả cực tốt.

Tuy độc Tần Yến Thù trúng mạnh hơn độc nàng hạ trên người Chu tổng quản nhiều nhưng lúc này Tần Yến Thù đã hấp hối, có mất gì đâu nếu thử một lần? Vì thế nàng móc chai thuốc giải ra, vội lấy một viên rồi gọi Lâm ma ma nâng Tần Yến Thù dậy, nhét thuốc vào miệng hắn. Nàng biết thuốc viên kia gặp nước miếng là tan vì thế không lo hắn không nuốt được. Sau khi đút cho hắn, nàng lại để Lâm ma ma nâng cằm Tần Yến Thù miễn cho thuốc theo nước miếng tràn ra.

Bình Dục tuy còn đang bận đối phó với Tả hộ pháp nhưng vẫn chú ý tình huống bên này. Vừa thấy thế ngực hắn đột nhiên như có một cục đá đè nặng, cực kỳ khó chịu.

Tả hộ pháp kia hình như cũng đã chú ý tới bên này, dù nguy cấp nhưng nàng ta vẫn cười quái dị nói: “Không hổ là nữ nhi của mẫu thân ngươi, quả nhiên mẫu thân ngươi đã để lại cho ngươi không ít đồ tốt.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương