Lộc Môn Ca
-
Chương 3
Mặt Vương Thế Chiêu sầm lại nhưng hắn vẫn mạnh miệng nói: “Bình đại nhân chê cười. Hạ quan tuy rằng xuất thân thô thiển nhưng cũng biết nội viện trước nay đều được dùng để giấu chứng cứ. Vài lần phụng mệnh xét nhà trước đây ta đều lục soát được bằng chứng quan trọng ở hậu viện. Hạ quan sợ tội quyến gian lận, không thể không tới kiểm tra nội viện trước.”
“À.” Trong mắt Bình Dục hiện lên ý mỉa mai nhưng vẫn ra vẻ nghiêm túc gật gật đầu nói, “Vương Đồng Tri nói rất có đạo lý. Nhưng nếu ta nhớ không lầm thì vụ án của phụ tử Phó Băng đã được Tam ti ở kinh thành hội thẩm, chứng cứ phạm tội đã cực kỳ xác thực, mười tội trạng đã rõ, hình phạt cũng đủ khiến bọn họ bị đánh trăm trượng. Một vụ án đã rõ ràng mười mươi như thế thì chúng ta cứ theo quy củ mà làm, cần gì nóng vội làm gì? Nếu kẻ nào không biết thì còn nghĩ việc Vương Đồng Tri lòng nóng như lửa đốt tiến thẳng nội viện vừa rồi là do có phạm quan vượt ngục trốn khỏi nhà lao rồi trốn trong viện ấy chứ.”
Vương Thế Chiêu bị nghẹn đến nói không ra lời, Phó Lan Nha lại nghe đến tay chân lạnh lẽo, “Chứng cứ phạm tội của phụ tử Phó Băng đã vô cùng xác thực”, “bị đánh trăm trượng”, “Nhà lao”…… Mỗi một câu chữ đều giống như sét đánh ầm ầm nổ vang bên tai nàng.
Nàng sớm biết mấy năm nay cha ở trong triều gian nan nhiều, nhưng quan trường chìm nổi lên lên xuống xuống là chuyện bình thường. Nàng không nghĩ tới người cha như cây đại thụ từng vươn cành lá xum xuê trong triều đình lại đột nhiên đổ ầm ầm không hề báo trước như thế.
“Các ngươi……” Biết rõ hy vọng không lớn nhưng nàng vẫn cố giãy dụa mở miệng, giọng khàn khàn, cả người hơi rùng mình quát, “Một không có chiếu lệnh, hai không có công văn vấn tội thì làm sao biết được các ngươi có phải giặc cỏ giả dạng quan binh hay không?”
Lúc nàng nói lời này rõ ràng mang theo một tia giãy giụa hấp hối. Bởi vì ấn theo thanh danh khiến người ta sợ run của Cẩm Y Vệ thì sợ là kẻ dám giả dạng bọn họ còn chưa ra đời.
Bình Dục nghe được lời này thì rốt cuộc mới nhìn về phía Phó Lan Nha, thấy nàng ăn mặc hoa lệ, nhan sắc kiều diễm thì nghĩ hẳn đây là đứa con gái Phó Băng coi như hòn ngọc quý trên tay.
Giờ phút này tuy sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy nhưng eo lưng lại thẳng tắp, lời nói vẫn lộ rõ lanh lợi. Quả không hổ danh là con gái Phó gia, có điều hắn lại cười nhạo một tiếng sau đó lười biếng lấy chiếu lệnh từ bên hông ra mở miệng nói: “Ngô hoàng có lệnh, Phó Băng là quan triều đình nhưng lấy quyền công mưu việc tư, tội đáng chém. Hiện tại giam giữ trong nhà lao, đợi định tội xong sẽ xử tử. Ngoài ra còn có người khác đưa ra bằng chứng Phó Băng cấu kết Nam Di, có tâm làm phản. Bởi vì vụ án nghiêm trọng nên ngô hoàng đặc biệt phái ta tới điều tra chứng cứ, áp giải tội quyến vào kinh thành thẩm vấn.”
Nói xong hắn không đợi Phó Lan Nha đáp lại đã vung tay lên với thủ hạ lạnh lùng nói: “Còn thất thần làm cái gì, mau làm việc đi.”
Đám Cẩm Y Vệ lập tức đáp lời, cùng rút Tú Xuân Đao ra tiến quân thần tốc về phía trước.
Phó Lan Nha chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, may mà Lâm ma ma nhanh tay đỡ được nàng nên nàng mới không trượt chân ngã lăn xuống bậc thang.
*****
Phó gia làm quan nhiều năm, của cải thật sự không tệ, xét nhà giằng co hơn nửa đêm mà vẫn không xong.
Sợ người của Phó gia nhân lúc hỗn loạn đào tẩu hoặc đòi chết đòi sống, Bình Dục phái mấy người khác áp tải Phó Lan Nha và đám tôi tớ của Phó gia ở trong sân, tạm thời canh chừng. Bọn hạ nhân thấy chủ nhân đã thất thế thì phần lớn đều tâm như tro tàn, có kẻ tuổi còn nhỏ, vì vận mệnh mờ mịt sau này của mình mà trộm khóc vài lần.
Lâm ma ma hận không thể khóc đến mặt già nhăn lại thành một nhúm nhưng thấy khí sắc của Phó Lan Nha thực sự không tốt, lại lo lắng gió đêm lạnh lẽo khiến tiểu thư càng bệnh thêm nên bà ta cũng chẳng rảnh lo oán lo hờn mà ôm lấy Phó Lan Nha lúc này chỉ mặc một kiện áo choàng vào lòng, lặng yên rớt nước mắt.
Một đám hạ nhân bị nhốt ở hậu viện, chỉ có Chu tổng quản là nam tử, vì vị trí đặc thù ở Phó gia của ông ta nên không bị nhốt cùng chỗ với đám gia đinh. Ông ta không thể khóc lóc sướt mướt như đám nữ nhân nhưng trong lòng cũng lo sợ, ai thán không thôi, thỉnh thoảng cũng kéo ống tay áo lên lau vành mắt đỏ hoe.
Đang thương tâm cảm thán chợt nghe bên tai truyền đến tiếng tiểu thư, “Chu thúc, ta hơi khát, có thể nhờ thúc xin bọn họ chút nước không?”
Ông ta kinh ngạc ngẩng đầu thì thấy Phó Lan Nha đang lẳng lặng nhìn mình.
Gió đêm từ từ thổi từ ngoài vào khiến ánh đèn dưới hành lang đong đưa. Khuôn mặt tiểu thư bị ánh đèn chiếu rọi lúc sáng lúc tỏ, biểu tình lại cực kỳ bình tĩnh, ánh mắt sâu thẳm như giếng khơi không biết đã nhìn ông ta bao lâu rồi.
Trong lòng ông ta hiện lên một tia bất an, yên lặng há miệng sau đó cứng đờ mà gật gật đầu, “Aizzz, Chu thúc lập tức đi hỏi.”
Ông ta biết Cẩm Y Vệ tuy phụng chỉ bắt người nhưng trước khi tội danh của lão gia hoàn toàn được định đoạt thì bọn họ cũng không dám tùy ý làm nhục nữ quyến, đặc biệt là tiểu thư. Đừng nói chỉ là một chén nước, mà kể cả cơm nước trên đường về kinh Cẩm Y Vệ cũng không đến mức bỏ mặc kệ.
Vị Cẩm Y Vệ cách bọn họ gần nhất hình như mới nhậm chức không lâu, khuôn mặt non nớt, hành sự còn có vài phần khách sáo. Sau khi nghe ông ta nói, hắn nhìn Phó Lan Nha, bên má hơi hơi nóng lên sau đó nhanh chóng đi tới thương lượng với mấy Cẩm Y Vệ khác. Chỉ chốc lát sau hắn đã mang tới một bình nước và một chồng chén trà.
Chu tổng quản ngàn ân vạn tạ mà đón lấy. Lâm ma ma rót một chén trà đưa cho Phó Lan Nha. Nàng nhấp một ngụm sau đó ngước mắt nhìn thấy bên người có không ít nha hoàn đang yên lặng nhìn mình, trong mắt có khát khao. Hẳn mọi người bị nhốt hơn nửa đêm cũng đã sớm miệng khô lưỡi khô nhưng vì cố kỵ thân phận chủ tớ nên không dám tùy ý vượt quá giới hạn.
Nàng nói với Lâm ma ma phát chén trà cho mọi người, sau đó nàng còn tự tay rót trà cho Lâm ma ma và Chu tổng quản. Nàng đưa chén cho Chu tổng quản, miễn cưỡng cười nói: “Ma ma, Chu thúc, sau đêm nay duyên phận chủ tớ của chúng ta chỉ sợ không còn nữa.”
Vành mắt Lâm ma ma lập tức đỏ lên, Chu tổng quản lại hơi hơi cứng lại, miễn cưỡng nói: “Sao tiểu thư lại nói lời này, tội của lão gia chưa định, còn có khả năng lật lại bản án, nói không chừng đợi tiểu thư vào kinh thì lão gia đã được phục chức.”
Phó Lan Nha cũng không nói tiếp, chỉ nhìn ông ta uống hết chén trà rồi mới đột nhiên nói: “Chu thúc, nếu ta nhớ không lầm thì thúc đã ở với Phó gia hơn hai mươi năm. Mấy năm nay ngươi lo liệu việc trong ngoài phủ, ngày đêm không ngừng, quả thực vất vả.”
Sắc mặt Chu tổng quản hơi cứng lại khó mà phát hiện. Trong giây lát ông ta vội nói: “Tiểu thư đừng nói thế. Ngài hẳn vẫn còn nhớ năm đó lão nô tới Phó gia làm gia nô là chuyện thế nào. Năm ấy Vị Thủy gặp lũ lụt, trên bờ bá tánh bị ôn dịch, nếu không có lão gia kịp thời tới chống lụt lại chống dịch thì chỉ sợ lão nô đã sớm chết, sao còn sống được nhiều năm như thế? Nói đúng ra thì nửa cái mạng này của lão nô là do lão gia cứu, lấy đâu ra chuyện vất vả.”
Phó Lan Nha nhìn Chu tổng quản không chớp mắt, thấy ông ta tuy nói năng chuẩn chỉnh, biểu tình bi thương lại thành khẩn nhưng ánh mắt lại rõ ràng có lập lòe không thật.
Phó Lan Nha nhìn thấy thế thì ngực đau đớn, bỗng nhiên nàng cười cười, liếc mắt nhìn đám Cẩm Y Vệ đang uống trà dưới tàng cây cách đó không xa, miệng cất lời nhàn nhã như đang nói chuyện nhà, “Chu thúc, ngươi cũng biết mấy ngày nay ta luôn bị bóng đè, vài vị đại phu đã tới khám, cũng thay đổi phương thuốc nhưng vẫn không khỏi. Trong lòng ta buồn bực, biết phụ thân và huynh trưởng công việc bận rộn nên không đành lòng khiến bọn họ lo lắng vì thế chỉ đưa thư tới Thục Châu cho bá phụ muốn nhờ ông ấy mời đại phu y thuật cao minh tới. Ai ngờ tin này vừa ra thì đã bặt vô âm tín, một tháng này cũng không thấy bá phụ trả lời……”
Nói đến đây nàng đột ngột ngừng lại, bình tĩnh nhìn Chu tổng quản ở đối diện. Ông ta trước sau bình tĩnh không hoảng hốt, biểu tình cũng không vì lời này của mình mà có bất kỳ biến hóa gì. Nàng ngừng lại một chút rồi nói: “Chu thúc, ngày thường trong phủ thư từ đều do thúc trông nom, qua một tháng này trong phủ không hề nhận được tin gì, ngươi có biết vì sao không?”
Lâm ma ma ở bên cạnh đã nghe ra khả nghi, bà ta biết tiểu thư từ trước đến nay không phải kẻ hồ đồ, nàng luôn canh cánh trong lòng chuyện trong phủ mất liên lạc với bên ngoài vì thế tất nhiên sẽ tìm mọi cách để tìm hiểu nguyên nhân. Nhưng không biết vì sao tiểu thư lại chọn lúc này để chất vấn Chu tổng quản.
Bà ta nhớ tới những lời tiểu thư nói với mình lúc vừa mới tỉnh thì trong đầu phút chốc hiện ra một ý niệm, đột nhiên quay đầu không tin nổi mà nhìn về phía Chu tổng quản.
Phó Lan Nha cũng nhìn thẳng vào Chu tổng quản, chậm rãi nói: “Ngoài việc mất liên lạc thì còn có một chuyện khiến ta thấy khó hiểu, đó là việc ta bị bóng đè. Thật ra ta vốn tưởng mình không đủ khí huyết khiến tuần hoàn ngưng trệ, chỉ cần uống vài thang thuốc bổ thân lợi khí và nghỉ ngơi một thời gian là khỏi. Ai ngờ hai ngày trước ta nằm mơ, được trong mộng gợi ý mới biết mấy ngày nay ta bị bóng đè là do có nguyên nhân khác.”
Chu tổng quản nghe vậy thì biểu tình vẫn không thay đổi, chỉ khẽ cười nói: “Như thế rất tốt, đã có thể tìm được nguyên nhân bệnh thì tật bóng đè của tiểu thư hẳn sẽ khỏi rất nhanh.”
Phó Lan Nha lắc đầu than thở nói: “Cái này thì chưa chắc, bởi vì giấc mộng của ta quá mức hoang đường. Trong mộng mẫu thân nói với ta sở dĩ ta bị bóng đè không phải vì bệnh mà vì có kẻ hạ độc. Chu thúc nói xem đang êm đẹp vì sao lại có người hạ độc ta chứ? Có hoang đường không?”
Lúc nàng nói chuyện cố ý hạ thấp giọng, ngữ điệu và biểu tình cũng không khác gì ngày thường khiến đám Cẩm Y Vệ ngồi cách đó không xa chỉ nghĩ chủ tớ hai người đang nói chuyện phiếm, cũng chưa nghĩ nhiều.
Chu tổng quản nghe xong lời này thì sắc mặt rốt cuộc giống như thứ đồ sứ tốt nhất bị nứt một khe, trông cực kỳ khó coi. Không phải ông ta tự làm loạn trận tuyến mà là vì ông ta ở Phó gia nhiều năm, biết rõ tâm tính vị tiểu thư này. Nàng không những thông minh hơn người mà lại càng không bao giờ nói lời dư thừa. Lời này của nàng có vẻ không đầu không cuối nhưng mỗi câu đều ám chỉ điều gì đó. Trong lòng ông ta chấn động, không sao tưởng tượng được trải qua kiếp nạn tối nay mà tiểu thư vẫn có thể kéo tơ lột kén, đoán được đại khái chân tướng.
Phó Lan Nha thu hết biểu tình của ông ta vào trong mắt, lúc này nàng chỉ thấy máu nóng dồn lên, hận ý thấm ra từng đợt như hơi ẩm sau cơn mưa. Nàng cắn chặt răng, miễn cưỡng duy trì biểu tình sau đó cười lạnh nghĩ, giải dược kia hẳn là không cần cho rồi.
Một hồi lâu sau nàng mới cất giọng khàn khàn: “Chu thúc, ta biết ngươi đi theo phụ thân nhiều năm, phụ thân đối đãi ngươi thực sự không tệ, quan tâm người nhà của ngươi không nói lại còn dạy ngươi đọc sách viết chữ. Vậy không biết ngươi có từng nghe qua điển cố Tần khi Hồ Hợi (điển cố chỉ hươu nói ngựa – đổi trắng thay đen) chưa? Phụ thân tính tình cương trực, trong mắt không chứa nổi một hạt cát, mỗi lần nói tới việc gian nịnh dưới thời Hồ Hợi là ông lại nói: Từ cổ đến nay, kẻ thất tín bội nghĩa chỉ có một kết cục ——”
Nàng hơi hơi mỉm cười, cúi người về phía trước, khẽ mở cánh môi dùng giọng nói chỉ nàng và Chu tổng quản nghe được mà nhẹ nhàng nói: “Chết.”
Sắc mặt Chu tổng quản xanh mét, đột nhiên đứng lên.
“À.” Trong mắt Bình Dục hiện lên ý mỉa mai nhưng vẫn ra vẻ nghiêm túc gật gật đầu nói, “Vương Đồng Tri nói rất có đạo lý. Nhưng nếu ta nhớ không lầm thì vụ án của phụ tử Phó Băng đã được Tam ti ở kinh thành hội thẩm, chứng cứ phạm tội đã cực kỳ xác thực, mười tội trạng đã rõ, hình phạt cũng đủ khiến bọn họ bị đánh trăm trượng. Một vụ án đã rõ ràng mười mươi như thế thì chúng ta cứ theo quy củ mà làm, cần gì nóng vội làm gì? Nếu kẻ nào không biết thì còn nghĩ việc Vương Đồng Tri lòng nóng như lửa đốt tiến thẳng nội viện vừa rồi là do có phạm quan vượt ngục trốn khỏi nhà lao rồi trốn trong viện ấy chứ.”
Vương Thế Chiêu bị nghẹn đến nói không ra lời, Phó Lan Nha lại nghe đến tay chân lạnh lẽo, “Chứng cứ phạm tội của phụ tử Phó Băng đã vô cùng xác thực”, “bị đánh trăm trượng”, “Nhà lao”…… Mỗi một câu chữ đều giống như sét đánh ầm ầm nổ vang bên tai nàng.
Nàng sớm biết mấy năm nay cha ở trong triều gian nan nhiều, nhưng quan trường chìm nổi lên lên xuống xuống là chuyện bình thường. Nàng không nghĩ tới người cha như cây đại thụ từng vươn cành lá xum xuê trong triều đình lại đột nhiên đổ ầm ầm không hề báo trước như thế.
“Các ngươi……” Biết rõ hy vọng không lớn nhưng nàng vẫn cố giãy dụa mở miệng, giọng khàn khàn, cả người hơi rùng mình quát, “Một không có chiếu lệnh, hai không có công văn vấn tội thì làm sao biết được các ngươi có phải giặc cỏ giả dạng quan binh hay không?”
Lúc nàng nói lời này rõ ràng mang theo một tia giãy giụa hấp hối. Bởi vì ấn theo thanh danh khiến người ta sợ run của Cẩm Y Vệ thì sợ là kẻ dám giả dạng bọn họ còn chưa ra đời.
Bình Dục nghe được lời này thì rốt cuộc mới nhìn về phía Phó Lan Nha, thấy nàng ăn mặc hoa lệ, nhan sắc kiều diễm thì nghĩ hẳn đây là đứa con gái Phó Băng coi như hòn ngọc quý trên tay.
Giờ phút này tuy sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy nhưng eo lưng lại thẳng tắp, lời nói vẫn lộ rõ lanh lợi. Quả không hổ danh là con gái Phó gia, có điều hắn lại cười nhạo một tiếng sau đó lười biếng lấy chiếu lệnh từ bên hông ra mở miệng nói: “Ngô hoàng có lệnh, Phó Băng là quan triều đình nhưng lấy quyền công mưu việc tư, tội đáng chém. Hiện tại giam giữ trong nhà lao, đợi định tội xong sẽ xử tử. Ngoài ra còn có người khác đưa ra bằng chứng Phó Băng cấu kết Nam Di, có tâm làm phản. Bởi vì vụ án nghiêm trọng nên ngô hoàng đặc biệt phái ta tới điều tra chứng cứ, áp giải tội quyến vào kinh thành thẩm vấn.”
Nói xong hắn không đợi Phó Lan Nha đáp lại đã vung tay lên với thủ hạ lạnh lùng nói: “Còn thất thần làm cái gì, mau làm việc đi.”
Đám Cẩm Y Vệ lập tức đáp lời, cùng rút Tú Xuân Đao ra tiến quân thần tốc về phía trước.
Phó Lan Nha chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, may mà Lâm ma ma nhanh tay đỡ được nàng nên nàng mới không trượt chân ngã lăn xuống bậc thang.
*****
Phó gia làm quan nhiều năm, của cải thật sự không tệ, xét nhà giằng co hơn nửa đêm mà vẫn không xong.
Sợ người của Phó gia nhân lúc hỗn loạn đào tẩu hoặc đòi chết đòi sống, Bình Dục phái mấy người khác áp tải Phó Lan Nha và đám tôi tớ của Phó gia ở trong sân, tạm thời canh chừng. Bọn hạ nhân thấy chủ nhân đã thất thế thì phần lớn đều tâm như tro tàn, có kẻ tuổi còn nhỏ, vì vận mệnh mờ mịt sau này của mình mà trộm khóc vài lần.
Lâm ma ma hận không thể khóc đến mặt già nhăn lại thành một nhúm nhưng thấy khí sắc của Phó Lan Nha thực sự không tốt, lại lo lắng gió đêm lạnh lẽo khiến tiểu thư càng bệnh thêm nên bà ta cũng chẳng rảnh lo oán lo hờn mà ôm lấy Phó Lan Nha lúc này chỉ mặc một kiện áo choàng vào lòng, lặng yên rớt nước mắt.
Một đám hạ nhân bị nhốt ở hậu viện, chỉ có Chu tổng quản là nam tử, vì vị trí đặc thù ở Phó gia của ông ta nên không bị nhốt cùng chỗ với đám gia đinh. Ông ta không thể khóc lóc sướt mướt như đám nữ nhân nhưng trong lòng cũng lo sợ, ai thán không thôi, thỉnh thoảng cũng kéo ống tay áo lên lau vành mắt đỏ hoe.
Đang thương tâm cảm thán chợt nghe bên tai truyền đến tiếng tiểu thư, “Chu thúc, ta hơi khát, có thể nhờ thúc xin bọn họ chút nước không?”
Ông ta kinh ngạc ngẩng đầu thì thấy Phó Lan Nha đang lẳng lặng nhìn mình.
Gió đêm từ từ thổi từ ngoài vào khiến ánh đèn dưới hành lang đong đưa. Khuôn mặt tiểu thư bị ánh đèn chiếu rọi lúc sáng lúc tỏ, biểu tình lại cực kỳ bình tĩnh, ánh mắt sâu thẳm như giếng khơi không biết đã nhìn ông ta bao lâu rồi.
Trong lòng ông ta hiện lên một tia bất an, yên lặng há miệng sau đó cứng đờ mà gật gật đầu, “Aizzz, Chu thúc lập tức đi hỏi.”
Ông ta biết Cẩm Y Vệ tuy phụng chỉ bắt người nhưng trước khi tội danh của lão gia hoàn toàn được định đoạt thì bọn họ cũng không dám tùy ý làm nhục nữ quyến, đặc biệt là tiểu thư. Đừng nói chỉ là một chén nước, mà kể cả cơm nước trên đường về kinh Cẩm Y Vệ cũng không đến mức bỏ mặc kệ.
Vị Cẩm Y Vệ cách bọn họ gần nhất hình như mới nhậm chức không lâu, khuôn mặt non nớt, hành sự còn có vài phần khách sáo. Sau khi nghe ông ta nói, hắn nhìn Phó Lan Nha, bên má hơi hơi nóng lên sau đó nhanh chóng đi tới thương lượng với mấy Cẩm Y Vệ khác. Chỉ chốc lát sau hắn đã mang tới một bình nước và một chồng chén trà.
Chu tổng quản ngàn ân vạn tạ mà đón lấy. Lâm ma ma rót một chén trà đưa cho Phó Lan Nha. Nàng nhấp một ngụm sau đó ngước mắt nhìn thấy bên người có không ít nha hoàn đang yên lặng nhìn mình, trong mắt có khát khao. Hẳn mọi người bị nhốt hơn nửa đêm cũng đã sớm miệng khô lưỡi khô nhưng vì cố kỵ thân phận chủ tớ nên không dám tùy ý vượt quá giới hạn.
Nàng nói với Lâm ma ma phát chén trà cho mọi người, sau đó nàng còn tự tay rót trà cho Lâm ma ma và Chu tổng quản. Nàng đưa chén cho Chu tổng quản, miễn cưỡng cười nói: “Ma ma, Chu thúc, sau đêm nay duyên phận chủ tớ của chúng ta chỉ sợ không còn nữa.”
Vành mắt Lâm ma ma lập tức đỏ lên, Chu tổng quản lại hơi hơi cứng lại, miễn cưỡng nói: “Sao tiểu thư lại nói lời này, tội của lão gia chưa định, còn có khả năng lật lại bản án, nói không chừng đợi tiểu thư vào kinh thì lão gia đã được phục chức.”
Phó Lan Nha cũng không nói tiếp, chỉ nhìn ông ta uống hết chén trà rồi mới đột nhiên nói: “Chu thúc, nếu ta nhớ không lầm thì thúc đã ở với Phó gia hơn hai mươi năm. Mấy năm nay ngươi lo liệu việc trong ngoài phủ, ngày đêm không ngừng, quả thực vất vả.”
Sắc mặt Chu tổng quản hơi cứng lại khó mà phát hiện. Trong giây lát ông ta vội nói: “Tiểu thư đừng nói thế. Ngài hẳn vẫn còn nhớ năm đó lão nô tới Phó gia làm gia nô là chuyện thế nào. Năm ấy Vị Thủy gặp lũ lụt, trên bờ bá tánh bị ôn dịch, nếu không có lão gia kịp thời tới chống lụt lại chống dịch thì chỉ sợ lão nô đã sớm chết, sao còn sống được nhiều năm như thế? Nói đúng ra thì nửa cái mạng này của lão nô là do lão gia cứu, lấy đâu ra chuyện vất vả.”
Phó Lan Nha nhìn Chu tổng quản không chớp mắt, thấy ông ta tuy nói năng chuẩn chỉnh, biểu tình bi thương lại thành khẩn nhưng ánh mắt lại rõ ràng có lập lòe không thật.
Phó Lan Nha nhìn thấy thế thì ngực đau đớn, bỗng nhiên nàng cười cười, liếc mắt nhìn đám Cẩm Y Vệ đang uống trà dưới tàng cây cách đó không xa, miệng cất lời nhàn nhã như đang nói chuyện nhà, “Chu thúc, ngươi cũng biết mấy ngày nay ta luôn bị bóng đè, vài vị đại phu đã tới khám, cũng thay đổi phương thuốc nhưng vẫn không khỏi. Trong lòng ta buồn bực, biết phụ thân và huynh trưởng công việc bận rộn nên không đành lòng khiến bọn họ lo lắng vì thế chỉ đưa thư tới Thục Châu cho bá phụ muốn nhờ ông ấy mời đại phu y thuật cao minh tới. Ai ngờ tin này vừa ra thì đã bặt vô âm tín, một tháng này cũng không thấy bá phụ trả lời……”
Nói đến đây nàng đột ngột ngừng lại, bình tĩnh nhìn Chu tổng quản ở đối diện. Ông ta trước sau bình tĩnh không hoảng hốt, biểu tình cũng không vì lời này của mình mà có bất kỳ biến hóa gì. Nàng ngừng lại một chút rồi nói: “Chu thúc, ngày thường trong phủ thư từ đều do thúc trông nom, qua một tháng này trong phủ không hề nhận được tin gì, ngươi có biết vì sao không?”
Lâm ma ma ở bên cạnh đã nghe ra khả nghi, bà ta biết tiểu thư từ trước đến nay không phải kẻ hồ đồ, nàng luôn canh cánh trong lòng chuyện trong phủ mất liên lạc với bên ngoài vì thế tất nhiên sẽ tìm mọi cách để tìm hiểu nguyên nhân. Nhưng không biết vì sao tiểu thư lại chọn lúc này để chất vấn Chu tổng quản.
Bà ta nhớ tới những lời tiểu thư nói với mình lúc vừa mới tỉnh thì trong đầu phút chốc hiện ra một ý niệm, đột nhiên quay đầu không tin nổi mà nhìn về phía Chu tổng quản.
Phó Lan Nha cũng nhìn thẳng vào Chu tổng quản, chậm rãi nói: “Ngoài việc mất liên lạc thì còn có một chuyện khiến ta thấy khó hiểu, đó là việc ta bị bóng đè. Thật ra ta vốn tưởng mình không đủ khí huyết khiến tuần hoàn ngưng trệ, chỉ cần uống vài thang thuốc bổ thân lợi khí và nghỉ ngơi một thời gian là khỏi. Ai ngờ hai ngày trước ta nằm mơ, được trong mộng gợi ý mới biết mấy ngày nay ta bị bóng đè là do có nguyên nhân khác.”
Chu tổng quản nghe vậy thì biểu tình vẫn không thay đổi, chỉ khẽ cười nói: “Như thế rất tốt, đã có thể tìm được nguyên nhân bệnh thì tật bóng đè của tiểu thư hẳn sẽ khỏi rất nhanh.”
Phó Lan Nha lắc đầu than thở nói: “Cái này thì chưa chắc, bởi vì giấc mộng của ta quá mức hoang đường. Trong mộng mẫu thân nói với ta sở dĩ ta bị bóng đè không phải vì bệnh mà vì có kẻ hạ độc. Chu thúc nói xem đang êm đẹp vì sao lại có người hạ độc ta chứ? Có hoang đường không?”
Lúc nàng nói chuyện cố ý hạ thấp giọng, ngữ điệu và biểu tình cũng không khác gì ngày thường khiến đám Cẩm Y Vệ ngồi cách đó không xa chỉ nghĩ chủ tớ hai người đang nói chuyện phiếm, cũng chưa nghĩ nhiều.
Chu tổng quản nghe xong lời này thì sắc mặt rốt cuộc giống như thứ đồ sứ tốt nhất bị nứt một khe, trông cực kỳ khó coi. Không phải ông ta tự làm loạn trận tuyến mà là vì ông ta ở Phó gia nhiều năm, biết rõ tâm tính vị tiểu thư này. Nàng không những thông minh hơn người mà lại càng không bao giờ nói lời dư thừa. Lời này của nàng có vẻ không đầu không cuối nhưng mỗi câu đều ám chỉ điều gì đó. Trong lòng ông ta chấn động, không sao tưởng tượng được trải qua kiếp nạn tối nay mà tiểu thư vẫn có thể kéo tơ lột kén, đoán được đại khái chân tướng.
Phó Lan Nha thu hết biểu tình của ông ta vào trong mắt, lúc này nàng chỉ thấy máu nóng dồn lên, hận ý thấm ra từng đợt như hơi ẩm sau cơn mưa. Nàng cắn chặt răng, miễn cưỡng duy trì biểu tình sau đó cười lạnh nghĩ, giải dược kia hẳn là không cần cho rồi.
Một hồi lâu sau nàng mới cất giọng khàn khàn: “Chu thúc, ta biết ngươi đi theo phụ thân nhiều năm, phụ thân đối đãi ngươi thực sự không tệ, quan tâm người nhà của ngươi không nói lại còn dạy ngươi đọc sách viết chữ. Vậy không biết ngươi có từng nghe qua điển cố Tần khi Hồ Hợi (điển cố chỉ hươu nói ngựa – đổi trắng thay đen) chưa? Phụ thân tính tình cương trực, trong mắt không chứa nổi một hạt cát, mỗi lần nói tới việc gian nịnh dưới thời Hồ Hợi là ông lại nói: Từ cổ đến nay, kẻ thất tín bội nghĩa chỉ có một kết cục ——”
Nàng hơi hơi mỉm cười, cúi người về phía trước, khẽ mở cánh môi dùng giọng nói chỉ nàng và Chu tổng quản nghe được mà nhẹ nhàng nói: “Chết.”
Sắc mặt Chu tổng quản xanh mét, đột nhiên đứng lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook