Lộc Môn Ca
-
Chương 19
Lý Mân không dự đoán được Bình Dục sẽ hỏi câu này vì thế hắn ngẩn ra một chút. Tuy hắn là cấp dưới của Bình Dục nhưng vẫn ngầm bội phục Bình Dục. Trước khi nhậm chức ở Cẩm Y Vệ hắn đã nghe anh trai khen ngợi Bình Dục không ít lần.
Lúc đó anh trai cả của hắn đang giữ chức Trung Quân trong Ngũ Quân Doanh, vì Ngũ Quân Doanh dưới triều đại này từ trước đến nay đều hợp nhất bộ binh và kỵ binh nên quân sĩ trong doanh nhiều người đều là binh giỏi tướng mạnh. Có thể trở thành kẻ xuất sắc ở Ngũ Quân Doanh thì ắt hẳn phải là rồng là phượng giữa mọi người. Cho nên sau khi nghe huynh trưởng nhắc tới Bình Dục vài lần, hắn cũng nhớ kỹ cái tên này.
Sau đó vì tiên hoàng muốn tuyển chọn võ tướng nên chiếu theo tổ chế mà khôi phục võ cử ba năm một lần. Anh hai nhà hắn vốn khinh thường thừa kế chức vụ của tổ tông, nghe thấy tin đó thì không nói hai lời đã báo danh ngay. Anh hai hắn đọc thuộc làu binh thư, đam mê tập võ, từ nhỏ đã đánh nhau khắp kinh thành, không ai địch được. Vì lẽ đó nên anh hắn vốn nghĩ mình chắc chắn sẽ đứng đầu bảng, trong lòng cực kỳ thỏa thuê đắc ý.
Không ngờ thông qua tầng tầng tuyển chọn, ở vòng thứ ba thi cưỡi ngựa bắn cung anh ấy lại bại trong tay Bình Dục, cuối cùng chỉ đành xếp thứ hai. Sau khi anh hai trở về thì không phục, nói Bình Dục ở Tuyên phủ đại doanh mấy năm, cả ngày cùng kỵ binh Mông Cổ chém giết, cung mã đương nhiên phải tốt. Huynh ấy nói ở vòng thứ ba của võ cử phải có thêm đấu kiếm mới có thể so sánh công bằng.
Quả thực không đánh không quen nhau, tuy không phục nhưng sau đó anh hai vẫn rất tâm đầu ý hợp với Bình Dục. Cũng bởi vì duyên cớ này mà hắn vẫn luôn được Bình Dục chăm lo, vào Cẩm Y Vệ không bao lâu đã có cơ hội theo Bình Dục ra cửa rèn luyện……
Đang nghĩ đến xuất thần, hắn giương mắt thấy Bình Dục còn đang nhìn mình nghiêm túc chờ câu trả lời thì vội cười nói: “Phó tiểu thư hỏi thuộc hạ: Thế tử phi đã bình an trở lại chưa? Nhưng thuộc hạ còn chưa kịp nói gì với nàng ta thì đại nhân đã về.”
Sắc mặt Bình Dục thay đổi, nội dung trong tin tối hôm qua chỉ có vài người biết, đại bộ phận hạ nhân trong phủ không hề biết đương gia chủ mẫu bị bắt. Không ngờ nàng ta lại đoán được.
Bình Dục trầm mặc một lát, lại để ý thấy lúc Lý Mân nhắc tới Phó Lan Nha giọng rất nhẹ nhàng, cho thấy tâm tình không tồi. Cỗ phiền muộn trong lòng Bình Dục lại tăng thêm vài phần. Hắn nhìn Lý Mân, mặt không biểu tình nói: “Phó tiểu thư thông minh hơn người, lại cực kỳ có tài thao lược, nếu không có việc gì thì ngươi nói chuyện với nàng ta ít thôi. Đừng để nàng ta dụ dỗ nói ra lời không nên nói rồi rước lấy mầm tai hoạ.”
Lý Mân nghe ra ý cảnh cáo trong lời Bình Dục, lại pha thêm chút giận dữ trong đó nên hắn cũng buồn bực. Giây lát sau hắn gật đầu đáp: “Vâng, Bình đại nhân.”
Bình Dục vẫn nhíu mày, tay cầm chén trà hồi tưởng chuyện đêm qua. Cũng không biết sau lưng Phó gia rốt cuộc có bí mật gì mà Trấn Ma Giáo phải điều động cả Đại Hộ Pháp đến đối phó với Phó Lan Nha. Hôm qua lúc trao đổi con tin Lan Chính nhất thời lỡ mồm, nếu không sợ là bọn họ cũng không tưởng tượng được vị Lan di nương nhìn liễu yếu đào tơ kia lại là Tả Hộ Pháp của Trấn Ma Giáo.
Lúc ấy Mục Thừa Bân nghe xong thì vừa cả kinh vừa giận dữ, hận không thể tự tay mình đâm Lan di nương. Hắn luôn luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, chưa bao giờ đi sai bước, ai ngờ kết quả lại ăn lỗ nặng vì nữ sắc. Nếu không phải kiêng kị thế tử phi còn ở trong tay Lan di nương thì Mục Thừa Bân thiếu chút nữa đã nhất thời xúc động sử dụng binh phù hiệu triệu tinh binh tới Khúc Đà đối phó với Trấn Ma Giáo.
Sau đó tuy có thể cứu được thế tử phi bình an về nhưng vì ném chuột sợ vỡ đồ nên bọn họ không thể bắt được Lan di nương và Lan Chính, cứ thế bị Trấn Ma Giáo dắt mũi.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi bắt đầu hoài nghi suy đoán trước đó của mình. Trấn Ma Giáo là giáo phái có tiếng của Điền Nam, kỳ nhân dị sĩ trong giáo phái rất nhiều. Nhưng vì cách xa kinh thành nên dù Vương Lệnh và Đông Xưởng có thủ đoạn cao cường thế nào cũng khó mà khiến Trấn Ma Giáo phải làm việc cho mình.
Nói cách khác, Trấn Ma Giáo sở dĩ phải đối phó với Phó Lan Nha đều là vì mục đích của mình. Chẳng lẽ suy đoán lúc trước của hắn là sai, việc này căn bản không có liên quan gì tới Đông Xưởng ư?
Hắn bỗng nhiên nhớ tới đêm đó Vương Thế Chiêu nóng lòng muốn ám sát Chu tổng quản. Không đúng, muốn nói Vương Lệnh không liên quan gì tới việc này thì làm sao để giải thích việc ông ta cài nội gián vào Phó phủ ở nơi cách xa ngàn dặm?
Hơn nữa theo tình cảnh bị độc chết của Chu tổng quản đêm đó thì sợ là Vương Lệnh đã can dự vào việc này sớm hơn Trấn Ma Giáo nhiều. Hôm qua ở trong rừng rậm, Vương Thế Chiêu có thái độ rất khác thường khi muốn đi tìm tên người Di bị trúng độc kia. Đủ loại manh mối này không khỏi khiến người ta nghĩ nhiều.
Hắn híp híp mắt, cũng không biết trên người Phó Lan Nha rốt cuộc có bí mật gì mới khiến những người này phải hao tổn tâm huyết như thế. Vừa tới Khúc Đà đã có người của Đông Xưởng cùng Trấn Ma Giáo như hổ rình mồi, nếu đi tiếp thì không biết còn thêm bao nhiêu yêu ma quỷ quái nữa đây.
Sau một hồi trầm ngâm, trước mắt hắn bỗng nhiên hiện lên đôi mắt đen nhánh lấp lánh lệ quang của nàng đêm qua bên bờ suối. Đôi mắt nàng quá trong sáng khiến hắn nhớ tới sao sáng trên bầu trời thảo nguyên Thát Đát hắn nhìn thấy năm đó.
Hắn hừ lạnh một tiếng, đặt mạnh chén trà xuống bàn sau đó bước ra khỏi phòng. Lý Mân bị động tác này của hắn làm cho hoảng sợ, cực kỳ kinh ngạc nhìn bóng dáng Bình Dục.
Bình đại nhân lại làm sao nữa rồi?
*****
Phó Lan Nha đang cùng Lâm ma ma ăn cơm thì Lý Mân ở bên ngoài gõ cửa. Sau khi tiến vào hắn đưa cho Lâm ma ma một cái bình nhỏ nói: “Đây là thuốc trị trẹo chân, dược hiệu không tồi, sớm tối bôi vào chỗ bị thương, chỉ qua vài ngày là chỗ đó sẽ hết sưng.”
Lâm ma ma không ngờ có việc tốt thế này nên vội ngàn ân vạn tạ mà đón lấy. Phó Lan Nha như suy tư gì mà nhìn bình sứ trong tay Lâm ma ma sau đó hơi hơi mỉm cười đứng dậy nói lời cảm tạ.
Lý Mân hấp tấp cười hồi đáp sau đó không dám nói nhiều mà vội vàng lui ra. Lúc xuống bậc thang hắn quay đầu lại xem một cái rồi nhẹ nhàng thở ra. Kỳ thật Bình đại nhân còn có một câu muốn hắn truyền đạt cho Phó tiểu thư, “Ta có công vụ trong người, Phó tiểu thư nhớ kỹ bôi thuốc cho chăm chỉ vào, đừng có mà kéo chân kẻ khác.”
Hắn cảm thấy những lời này quá khắc nghiệt, lúc đối mặt với Phó Lan Nha, bất kể thế nào hắn cũng không nói nên lời này vì thế tự chủ trương bỏ qua câu này.
Dùng xong cơm trưa không bao lâu hạ nhân Mục gia lại đưa tới một ít xiêm y giày vớ nhưng không phải chỉ toàn quần áo mùa hè như hôm qua mà còn có thêm áo dày bằng bông và áo khoác ngắn.
Người nọ nói: “Thế tử phi để tiểu nhân chuyển cáo cho Phó tiểu thư rằng lần này đi kinh thành đường xá xa xôi, sau khi ra khỏi Vân Nam Phó tiểu thư và vị ma ma này giữ lại xiêm y để chống lạnh. Thế tử phi còn nói mình bề bộn nhiều việc nên chăm sóc không chu toàn, mong Phó tiểu thư chớ nên trách tội.”
Phó Lan Nha vạn lần không nghĩ thế tử phi trải qua việc đêm qua mà vẫn có thể nghĩ cho mình đến thế này. Nàng đón lấy xiêm y, trịnh trọng cảm tạ. Lâm ma ma thì cảm động đến rơi nước mắt mà đưa người nọ ra cửa. Lúc về phòng bà cùng Phó Lan Nha thu thập bọc hành lý đơn giản sau đó hai người chuẩn bị xuất phát.
Ai ngờ mới vừa đẩy cửa ra thì đã thấy trước cửa có một bóng người chặn cả hai ở bên trong cửa. Chủ tớ hai người cả kinh, ngẩng đầu thì thấy Vương Thế Chiêu dang đứng ở trước cửa.
“Phó tiểu thư.” Hắn cười cười quét mắt qua góc váy của Phó Lan Nha sau đó lấy một cái bình từ phía sau lưng đưa qua nói, “Chân Phó tiểu thư bị thương đúng không? Đây là thuốc mỡ ta mang theo người hàng năm, cực kỳ có hiệu quả trong việc trị thương.”
Từ trước đến nay Lâm ma ma luôn sợ hắn, vì thế bà vội che chở Phó Lan Nha ở phía sau, cố cười nói: “Không cần phiền Vương đại nhân, vừa rồi Lý đại nhân đã tặng thuốc cho chúng ta rồi.”
“Lý đại nhân?” Vương Thế Chiêu nhíu mày nghĩ Lý Mân lại đến tặng thuốc ư? Một thằng nhãi ranh như hắn thì biết cái gì? Không cần nghĩ cũng biết là Bình Dục bảo hắn đưa tới.
Vương Thế Chiêu cười cười nói: “Bình thuốc của hắn quá tầm thường, bình này của ta chính là bảo bối khó kiếm, lại trị đúng bệnh. Phó tiểu thư chỉ cần bôi một hồi lên chân thì đảm bảo bệnh sẽ khỏi ngay.”
Phó Lan Nha nhếch khóe miệng, không nhanh không chậm nói: “Ý tốt của Vương đại nhân lòng ta xin nhận nhưng Lý đại nhân có nói bình thuốc của hắn không dùng chung được với thuốc khác. Vừa rồi ta đã bôi thuốc, hiện giờ hẳn đã phát huy công dụng, nếu dùng thuốc khác sợ sẽ gây ra sai lầm. Mong Vương đại nhân thu thuốc của mình lại.”
Vương Thế Chiêu khó có lúc thấy Phó Lan Nha bày ra vẻ mặt ôn hòa với mình vì thế hắn làm sao chịu bỏ qua. Đang muốn mạnh mẽ nhét thuốc cho nàng thì bỗng nhiên cửa mấy căn phòng phía sau mở ra, đám người Lý Mân đi ra, thấy động tĩnh bên này nên vài ánh mắt đồng thời quét tới, Vương Thế Chiêu nhất thời không có cách nào mà đành rời đi.
*****
Một đường ra khỏi phủ, Phó Lan Nha đứng yên. Xuyên qua màn mũ nàng lẳng lặng đánh giá bốn phía, lại thấy trước cửa ngoài xe ngựa của Cẩm Y Vệ còn có một đoàn xe khác. Giữa đoàn người là hai chiếc xe ngựa tuy không xa hoa bắt mắt nhưng càng xe và khung xe được làm bằng gỗ tốt, tuyệt đối không phải đồ của gia đình bình thường.
Xung quanh xe ngựa tiền hô hậu ủng, đều là hộ vệ mặc thường phục, cực kỳ khí phái. Nàng không khỏi có chút kinh ngạc, chẳng lẽ trong Mục phủ cũng có người muốn ra cửa đi xa sao? Xem tư thế này thì chẳng lẽ là thế tử phi?
Nhưng nàng đảo mắt một cái đã nhìn thấy người đang đứng cùng Bình Dục và Mục Thừa Bân. Bộ dạng hắn hào hoa phong nhã, thân ngọc thẳng tắp, nếu nàng nhớ không lầm thì người này họ Đặng. Đêm qua hắn vốn cũng ở trong viện, nhưng bắt đầu từ khi dùng máu rắn nghiệm thân thì hắn có vẻ không khỏe nên nói vài lời với Mục Thừa Bân sau đó vội vàng rời đi.
Giờ phút này hắn đang mỉm cười, chắp tay cáo biệt nói: “Biểu tỷ phu, ta và muội muội ở trong phủ làm phiền đã lâu, cũng gây cho ngài và tỷ tỷ không ít phiền toái. Hiện nay đã sắp tới ngày mừng thọ của bà ngoại ở Kinh Châu, tình hình bệnh tình của tỷ tỷ đã có chuyển biến tốt nên chúng ta cũng không tiện quấy rầy nữa. Hiện tại chúng ta sẽ lên đường đến Kinh Châu.”
Biểu tỷ phu? Xem ra vị Đặng công tử này quả nhiên là thân thích của Mục gia. Phó Lan Nha ước chừng cũng biết một chút về những gia đình huân quý có quan hệ với Mục vương phủ. Khắp kinh thành, gia tộc họ Đặng mà hiển hách được thế này thì ngoại trừ Vĩnh An Hầu phủ cũng chẳng có nhà khác.
Vừa rồi nghe hắn nhắc tới muội muội, hay là Vĩnh An Hầu phủ tiểu thư cũng ở Mục phủ?
Tươi cười trên mặt Mục Thừa Bân có vài phần miễn cưỡng, không biết là vì chuyện đêm qua hay vì ánh sáng bên ngoài. Sau khi Đặng An Nghi nói xong thì lên ngựa, Mục Thừa Bân thì khẩn thiết nói với Bình Dục: “Tiện nội đang bị bệnh, ta không tiện tiễn mọi người. Lần sau huynh tới Vân Nam sợ là còn lâu, chắc đợi ta và phụ vương về kinh báo cáo công tác sẽ tới tìm huynh uống một trận.”
Bình Dục cười nói: “Huynh và ta còn cần gì nói lời này, chỉ cần có cơ hội gặp nhau, có rượu uống say là được!” Nói xong hắn chắp tay đáp lễ sau đó xoay người lên ngựa,
Mục Thừa Bân cười ha hả, hào sảng nói: “Được!”
Chủ tớ Phó Lan Nha ở bên này vừa muốn lên xe ngựa thì bỗng nhiên có một đoàn người từ trong phủ ra. Nữ tử đi đầu đội mũ có màn che, ăn mặc cực kỳ nổi bật, tuy đã cố gắng khiêm nhường nhưng nhìn qua vừa cao quý lại không tầm thường. Nàng ta được một đám vú già vây ở giữa, lúc bước đi ngọc bội va vào kêu leng keng, mỗi bước giống như hoa sen nở, tư thái cực kỳ thanh lệ.
Đi đến trước người Mục Thừa Bân nàng ta uốn gối hành lễ.
Mục Thừa Bân gật đầu, dặn dò: “Huynh muội hai người ở trên đường phải chăm sóc lẫn nhau, tới Kinh Châu rồi thì phải cho người báo tin cho ta. Tuy tỷ tỷ các ngươi bị bệnh nhưng trong lòng vẫn nhớ thương các ngươi. Còn nữa, trước đó vài ngày lưu dân tác loạn, muội bị vây ở Vân Nam không thể hồi kinh, trước mắt có ca ca muội đồng hành, tỷ tỷ hai người cũng yên tâm.”
Mỹ nhân kia gật gật đầu, theo động tác của nàng ta tấm rèm mũ bị gió thổi vén một góc, lộ ra cái cằm trắng nõn tinh tế. Trong lòng Phó Lan Nha biết đây là Đặng tiểu thư của Vĩnh An Hầu phủ. Nàng hơi nghi hoặc, nếu bọn họ cũng đi Kinh Châu thì không biết có cùng đi với các nàng không?
Còn đang suy nghĩ thì Bình Dục đã lên ngựa, giơ roi lên nói: “Thời gian không còn sớm, Trọng Hành, ta có công vụ trong người nên sẽ đi trước.”
Lời còn chưa dứt hắn đã dứt khoát chạy vút đi, hiển nhiên không có ý muốn đồng hành với đoàn người Đặng gia. Đám Cẩm Y Vệ phía sau cũng vội thúc ngựa chạy theo Bình Dục.
Phó Lan Nha nghe tiếng bánh xe ngựa lăn trên đường, cả người nàng dịch ra sau dựa vào vách xe, điều chỉnh vị trí thoải mái. Nàng thầm nghĩ vừa rồi lúc Mục Thừa Bân và Bình Dục nói chuyện, trong lời nói cũng không nhắc đến việc hai đạo nhân mã cùng đi một hướng. Hẳn là sau khi thấy thủ đoạn của Trấn Ma Giáo đêm qua, chẳng ai muốn chọc phải phiền toái.
Một đường đi về phía bắc, sau hai canh giờ bọn họ tới một trạm dịch. Không biết có phải Bình Dục phát hiện ra cái gì không mà hắn đột nhiên ghìm ngựa, ra lệnh cho mọi người xuống ngựa, vào trạm dịch nghỉ ngơi. Chủ tớ Phó Lan Nha đành phải xuống xe ngựa, vào trạm dịch. Bọn họ đang muốn mang nước ra uống thì chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng ngựa xe ồn ào sôi sục. Đám người Lý Mân ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài sau đó lập tức kinh ngạc nói: “Hình như là xe ngựa của Vĩnh An Hầu phủ.”
Một lúc sau đám kia người xuống ngựa tiến vào, quả nhiên là Đặng công tử và tùy tùng. Nhìn thấy Bình Dục, Đặng công tử giật mình hỏi: “Tắc Dập?”
Bình Dục nhíu nhíu mày. Đặng công tử không để ý mà cười nói: “Vốn tưởng mọi người đã đi rồi, không ngờ mọi người vẫn còn nghỉ chân tại đây. Nếu thế thì không bằng chúng ta cùng đi, chờ tới Kinh Châu rồi lại tách ra. Như vậy cũng tiện chăm sóc lẫn nhau.”
“Không tiện,” Bình Dục đứng dậy, cầm roi ngựa ở tay rồi đi ra ngoài.
Lúc đó anh trai cả của hắn đang giữ chức Trung Quân trong Ngũ Quân Doanh, vì Ngũ Quân Doanh dưới triều đại này từ trước đến nay đều hợp nhất bộ binh và kỵ binh nên quân sĩ trong doanh nhiều người đều là binh giỏi tướng mạnh. Có thể trở thành kẻ xuất sắc ở Ngũ Quân Doanh thì ắt hẳn phải là rồng là phượng giữa mọi người. Cho nên sau khi nghe huynh trưởng nhắc tới Bình Dục vài lần, hắn cũng nhớ kỹ cái tên này.
Sau đó vì tiên hoàng muốn tuyển chọn võ tướng nên chiếu theo tổ chế mà khôi phục võ cử ba năm một lần. Anh hai nhà hắn vốn khinh thường thừa kế chức vụ của tổ tông, nghe thấy tin đó thì không nói hai lời đã báo danh ngay. Anh hai hắn đọc thuộc làu binh thư, đam mê tập võ, từ nhỏ đã đánh nhau khắp kinh thành, không ai địch được. Vì lẽ đó nên anh hắn vốn nghĩ mình chắc chắn sẽ đứng đầu bảng, trong lòng cực kỳ thỏa thuê đắc ý.
Không ngờ thông qua tầng tầng tuyển chọn, ở vòng thứ ba thi cưỡi ngựa bắn cung anh ấy lại bại trong tay Bình Dục, cuối cùng chỉ đành xếp thứ hai. Sau khi anh hai trở về thì không phục, nói Bình Dục ở Tuyên phủ đại doanh mấy năm, cả ngày cùng kỵ binh Mông Cổ chém giết, cung mã đương nhiên phải tốt. Huynh ấy nói ở vòng thứ ba của võ cử phải có thêm đấu kiếm mới có thể so sánh công bằng.
Quả thực không đánh không quen nhau, tuy không phục nhưng sau đó anh hai vẫn rất tâm đầu ý hợp với Bình Dục. Cũng bởi vì duyên cớ này mà hắn vẫn luôn được Bình Dục chăm lo, vào Cẩm Y Vệ không bao lâu đã có cơ hội theo Bình Dục ra cửa rèn luyện……
Đang nghĩ đến xuất thần, hắn giương mắt thấy Bình Dục còn đang nhìn mình nghiêm túc chờ câu trả lời thì vội cười nói: “Phó tiểu thư hỏi thuộc hạ: Thế tử phi đã bình an trở lại chưa? Nhưng thuộc hạ còn chưa kịp nói gì với nàng ta thì đại nhân đã về.”
Sắc mặt Bình Dục thay đổi, nội dung trong tin tối hôm qua chỉ có vài người biết, đại bộ phận hạ nhân trong phủ không hề biết đương gia chủ mẫu bị bắt. Không ngờ nàng ta lại đoán được.
Bình Dục trầm mặc một lát, lại để ý thấy lúc Lý Mân nhắc tới Phó Lan Nha giọng rất nhẹ nhàng, cho thấy tâm tình không tồi. Cỗ phiền muộn trong lòng Bình Dục lại tăng thêm vài phần. Hắn nhìn Lý Mân, mặt không biểu tình nói: “Phó tiểu thư thông minh hơn người, lại cực kỳ có tài thao lược, nếu không có việc gì thì ngươi nói chuyện với nàng ta ít thôi. Đừng để nàng ta dụ dỗ nói ra lời không nên nói rồi rước lấy mầm tai hoạ.”
Lý Mân nghe ra ý cảnh cáo trong lời Bình Dục, lại pha thêm chút giận dữ trong đó nên hắn cũng buồn bực. Giây lát sau hắn gật đầu đáp: “Vâng, Bình đại nhân.”
Bình Dục vẫn nhíu mày, tay cầm chén trà hồi tưởng chuyện đêm qua. Cũng không biết sau lưng Phó gia rốt cuộc có bí mật gì mà Trấn Ma Giáo phải điều động cả Đại Hộ Pháp đến đối phó với Phó Lan Nha. Hôm qua lúc trao đổi con tin Lan Chính nhất thời lỡ mồm, nếu không sợ là bọn họ cũng không tưởng tượng được vị Lan di nương nhìn liễu yếu đào tơ kia lại là Tả Hộ Pháp của Trấn Ma Giáo.
Lúc ấy Mục Thừa Bân nghe xong thì vừa cả kinh vừa giận dữ, hận không thể tự tay mình đâm Lan di nương. Hắn luôn luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, chưa bao giờ đi sai bước, ai ngờ kết quả lại ăn lỗ nặng vì nữ sắc. Nếu không phải kiêng kị thế tử phi còn ở trong tay Lan di nương thì Mục Thừa Bân thiếu chút nữa đã nhất thời xúc động sử dụng binh phù hiệu triệu tinh binh tới Khúc Đà đối phó với Trấn Ma Giáo.
Sau đó tuy có thể cứu được thế tử phi bình an về nhưng vì ném chuột sợ vỡ đồ nên bọn họ không thể bắt được Lan di nương và Lan Chính, cứ thế bị Trấn Ma Giáo dắt mũi.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi bắt đầu hoài nghi suy đoán trước đó của mình. Trấn Ma Giáo là giáo phái có tiếng của Điền Nam, kỳ nhân dị sĩ trong giáo phái rất nhiều. Nhưng vì cách xa kinh thành nên dù Vương Lệnh và Đông Xưởng có thủ đoạn cao cường thế nào cũng khó mà khiến Trấn Ma Giáo phải làm việc cho mình.
Nói cách khác, Trấn Ma Giáo sở dĩ phải đối phó với Phó Lan Nha đều là vì mục đích của mình. Chẳng lẽ suy đoán lúc trước của hắn là sai, việc này căn bản không có liên quan gì tới Đông Xưởng ư?
Hắn bỗng nhiên nhớ tới đêm đó Vương Thế Chiêu nóng lòng muốn ám sát Chu tổng quản. Không đúng, muốn nói Vương Lệnh không liên quan gì tới việc này thì làm sao để giải thích việc ông ta cài nội gián vào Phó phủ ở nơi cách xa ngàn dặm?
Hơn nữa theo tình cảnh bị độc chết của Chu tổng quản đêm đó thì sợ là Vương Lệnh đã can dự vào việc này sớm hơn Trấn Ma Giáo nhiều. Hôm qua ở trong rừng rậm, Vương Thế Chiêu có thái độ rất khác thường khi muốn đi tìm tên người Di bị trúng độc kia. Đủ loại manh mối này không khỏi khiến người ta nghĩ nhiều.
Hắn híp híp mắt, cũng không biết trên người Phó Lan Nha rốt cuộc có bí mật gì mới khiến những người này phải hao tổn tâm huyết như thế. Vừa tới Khúc Đà đã có người của Đông Xưởng cùng Trấn Ma Giáo như hổ rình mồi, nếu đi tiếp thì không biết còn thêm bao nhiêu yêu ma quỷ quái nữa đây.
Sau một hồi trầm ngâm, trước mắt hắn bỗng nhiên hiện lên đôi mắt đen nhánh lấp lánh lệ quang của nàng đêm qua bên bờ suối. Đôi mắt nàng quá trong sáng khiến hắn nhớ tới sao sáng trên bầu trời thảo nguyên Thát Đát hắn nhìn thấy năm đó.
Hắn hừ lạnh một tiếng, đặt mạnh chén trà xuống bàn sau đó bước ra khỏi phòng. Lý Mân bị động tác này của hắn làm cho hoảng sợ, cực kỳ kinh ngạc nhìn bóng dáng Bình Dục.
Bình đại nhân lại làm sao nữa rồi?
*****
Phó Lan Nha đang cùng Lâm ma ma ăn cơm thì Lý Mân ở bên ngoài gõ cửa. Sau khi tiến vào hắn đưa cho Lâm ma ma một cái bình nhỏ nói: “Đây là thuốc trị trẹo chân, dược hiệu không tồi, sớm tối bôi vào chỗ bị thương, chỉ qua vài ngày là chỗ đó sẽ hết sưng.”
Lâm ma ma không ngờ có việc tốt thế này nên vội ngàn ân vạn tạ mà đón lấy. Phó Lan Nha như suy tư gì mà nhìn bình sứ trong tay Lâm ma ma sau đó hơi hơi mỉm cười đứng dậy nói lời cảm tạ.
Lý Mân hấp tấp cười hồi đáp sau đó không dám nói nhiều mà vội vàng lui ra. Lúc xuống bậc thang hắn quay đầu lại xem một cái rồi nhẹ nhàng thở ra. Kỳ thật Bình đại nhân còn có một câu muốn hắn truyền đạt cho Phó tiểu thư, “Ta có công vụ trong người, Phó tiểu thư nhớ kỹ bôi thuốc cho chăm chỉ vào, đừng có mà kéo chân kẻ khác.”
Hắn cảm thấy những lời này quá khắc nghiệt, lúc đối mặt với Phó Lan Nha, bất kể thế nào hắn cũng không nói nên lời này vì thế tự chủ trương bỏ qua câu này.
Dùng xong cơm trưa không bao lâu hạ nhân Mục gia lại đưa tới một ít xiêm y giày vớ nhưng không phải chỉ toàn quần áo mùa hè như hôm qua mà còn có thêm áo dày bằng bông và áo khoác ngắn.
Người nọ nói: “Thế tử phi để tiểu nhân chuyển cáo cho Phó tiểu thư rằng lần này đi kinh thành đường xá xa xôi, sau khi ra khỏi Vân Nam Phó tiểu thư và vị ma ma này giữ lại xiêm y để chống lạnh. Thế tử phi còn nói mình bề bộn nhiều việc nên chăm sóc không chu toàn, mong Phó tiểu thư chớ nên trách tội.”
Phó Lan Nha vạn lần không nghĩ thế tử phi trải qua việc đêm qua mà vẫn có thể nghĩ cho mình đến thế này. Nàng đón lấy xiêm y, trịnh trọng cảm tạ. Lâm ma ma thì cảm động đến rơi nước mắt mà đưa người nọ ra cửa. Lúc về phòng bà cùng Phó Lan Nha thu thập bọc hành lý đơn giản sau đó hai người chuẩn bị xuất phát.
Ai ngờ mới vừa đẩy cửa ra thì đã thấy trước cửa có một bóng người chặn cả hai ở bên trong cửa. Chủ tớ hai người cả kinh, ngẩng đầu thì thấy Vương Thế Chiêu dang đứng ở trước cửa.
“Phó tiểu thư.” Hắn cười cười quét mắt qua góc váy của Phó Lan Nha sau đó lấy một cái bình từ phía sau lưng đưa qua nói, “Chân Phó tiểu thư bị thương đúng không? Đây là thuốc mỡ ta mang theo người hàng năm, cực kỳ có hiệu quả trong việc trị thương.”
Từ trước đến nay Lâm ma ma luôn sợ hắn, vì thế bà vội che chở Phó Lan Nha ở phía sau, cố cười nói: “Không cần phiền Vương đại nhân, vừa rồi Lý đại nhân đã tặng thuốc cho chúng ta rồi.”
“Lý đại nhân?” Vương Thế Chiêu nhíu mày nghĩ Lý Mân lại đến tặng thuốc ư? Một thằng nhãi ranh như hắn thì biết cái gì? Không cần nghĩ cũng biết là Bình Dục bảo hắn đưa tới.
Vương Thế Chiêu cười cười nói: “Bình thuốc của hắn quá tầm thường, bình này của ta chính là bảo bối khó kiếm, lại trị đúng bệnh. Phó tiểu thư chỉ cần bôi một hồi lên chân thì đảm bảo bệnh sẽ khỏi ngay.”
Phó Lan Nha nhếch khóe miệng, không nhanh không chậm nói: “Ý tốt của Vương đại nhân lòng ta xin nhận nhưng Lý đại nhân có nói bình thuốc của hắn không dùng chung được với thuốc khác. Vừa rồi ta đã bôi thuốc, hiện giờ hẳn đã phát huy công dụng, nếu dùng thuốc khác sợ sẽ gây ra sai lầm. Mong Vương đại nhân thu thuốc của mình lại.”
Vương Thế Chiêu khó có lúc thấy Phó Lan Nha bày ra vẻ mặt ôn hòa với mình vì thế hắn làm sao chịu bỏ qua. Đang muốn mạnh mẽ nhét thuốc cho nàng thì bỗng nhiên cửa mấy căn phòng phía sau mở ra, đám người Lý Mân đi ra, thấy động tĩnh bên này nên vài ánh mắt đồng thời quét tới, Vương Thế Chiêu nhất thời không có cách nào mà đành rời đi.
*****
Một đường ra khỏi phủ, Phó Lan Nha đứng yên. Xuyên qua màn mũ nàng lẳng lặng đánh giá bốn phía, lại thấy trước cửa ngoài xe ngựa của Cẩm Y Vệ còn có một đoàn xe khác. Giữa đoàn người là hai chiếc xe ngựa tuy không xa hoa bắt mắt nhưng càng xe và khung xe được làm bằng gỗ tốt, tuyệt đối không phải đồ của gia đình bình thường.
Xung quanh xe ngựa tiền hô hậu ủng, đều là hộ vệ mặc thường phục, cực kỳ khí phái. Nàng không khỏi có chút kinh ngạc, chẳng lẽ trong Mục phủ cũng có người muốn ra cửa đi xa sao? Xem tư thế này thì chẳng lẽ là thế tử phi?
Nhưng nàng đảo mắt một cái đã nhìn thấy người đang đứng cùng Bình Dục và Mục Thừa Bân. Bộ dạng hắn hào hoa phong nhã, thân ngọc thẳng tắp, nếu nàng nhớ không lầm thì người này họ Đặng. Đêm qua hắn vốn cũng ở trong viện, nhưng bắt đầu từ khi dùng máu rắn nghiệm thân thì hắn có vẻ không khỏe nên nói vài lời với Mục Thừa Bân sau đó vội vàng rời đi.
Giờ phút này hắn đang mỉm cười, chắp tay cáo biệt nói: “Biểu tỷ phu, ta và muội muội ở trong phủ làm phiền đã lâu, cũng gây cho ngài và tỷ tỷ không ít phiền toái. Hiện nay đã sắp tới ngày mừng thọ của bà ngoại ở Kinh Châu, tình hình bệnh tình của tỷ tỷ đã có chuyển biến tốt nên chúng ta cũng không tiện quấy rầy nữa. Hiện tại chúng ta sẽ lên đường đến Kinh Châu.”
Biểu tỷ phu? Xem ra vị Đặng công tử này quả nhiên là thân thích của Mục gia. Phó Lan Nha ước chừng cũng biết một chút về những gia đình huân quý có quan hệ với Mục vương phủ. Khắp kinh thành, gia tộc họ Đặng mà hiển hách được thế này thì ngoại trừ Vĩnh An Hầu phủ cũng chẳng có nhà khác.
Vừa rồi nghe hắn nhắc tới muội muội, hay là Vĩnh An Hầu phủ tiểu thư cũng ở Mục phủ?
Tươi cười trên mặt Mục Thừa Bân có vài phần miễn cưỡng, không biết là vì chuyện đêm qua hay vì ánh sáng bên ngoài. Sau khi Đặng An Nghi nói xong thì lên ngựa, Mục Thừa Bân thì khẩn thiết nói với Bình Dục: “Tiện nội đang bị bệnh, ta không tiện tiễn mọi người. Lần sau huynh tới Vân Nam sợ là còn lâu, chắc đợi ta và phụ vương về kinh báo cáo công tác sẽ tới tìm huynh uống một trận.”
Bình Dục cười nói: “Huynh và ta còn cần gì nói lời này, chỉ cần có cơ hội gặp nhau, có rượu uống say là được!” Nói xong hắn chắp tay đáp lễ sau đó xoay người lên ngựa,
Mục Thừa Bân cười ha hả, hào sảng nói: “Được!”
Chủ tớ Phó Lan Nha ở bên này vừa muốn lên xe ngựa thì bỗng nhiên có một đoàn người từ trong phủ ra. Nữ tử đi đầu đội mũ có màn che, ăn mặc cực kỳ nổi bật, tuy đã cố gắng khiêm nhường nhưng nhìn qua vừa cao quý lại không tầm thường. Nàng ta được một đám vú già vây ở giữa, lúc bước đi ngọc bội va vào kêu leng keng, mỗi bước giống như hoa sen nở, tư thái cực kỳ thanh lệ.
Đi đến trước người Mục Thừa Bân nàng ta uốn gối hành lễ.
Mục Thừa Bân gật đầu, dặn dò: “Huynh muội hai người ở trên đường phải chăm sóc lẫn nhau, tới Kinh Châu rồi thì phải cho người báo tin cho ta. Tuy tỷ tỷ các ngươi bị bệnh nhưng trong lòng vẫn nhớ thương các ngươi. Còn nữa, trước đó vài ngày lưu dân tác loạn, muội bị vây ở Vân Nam không thể hồi kinh, trước mắt có ca ca muội đồng hành, tỷ tỷ hai người cũng yên tâm.”
Mỹ nhân kia gật gật đầu, theo động tác của nàng ta tấm rèm mũ bị gió thổi vén một góc, lộ ra cái cằm trắng nõn tinh tế. Trong lòng Phó Lan Nha biết đây là Đặng tiểu thư của Vĩnh An Hầu phủ. Nàng hơi nghi hoặc, nếu bọn họ cũng đi Kinh Châu thì không biết có cùng đi với các nàng không?
Còn đang suy nghĩ thì Bình Dục đã lên ngựa, giơ roi lên nói: “Thời gian không còn sớm, Trọng Hành, ta có công vụ trong người nên sẽ đi trước.”
Lời còn chưa dứt hắn đã dứt khoát chạy vút đi, hiển nhiên không có ý muốn đồng hành với đoàn người Đặng gia. Đám Cẩm Y Vệ phía sau cũng vội thúc ngựa chạy theo Bình Dục.
Phó Lan Nha nghe tiếng bánh xe ngựa lăn trên đường, cả người nàng dịch ra sau dựa vào vách xe, điều chỉnh vị trí thoải mái. Nàng thầm nghĩ vừa rồi lúc Mục Thừa Bân và Bình Dục nói chuyện, trong lời nói cũng không nhắc đến việc hai đạo nhân mã cùng đi một hướng. Hẳn là sau khi thấy thủ đoạn của Trấn Ma Giáo đêm qua, chẳng ai muốn chọc phải phiền toái.
Một đường đi về phía bắc, sau hai canh giờ bọn họ tới một trạm dịch. Không biết có phải Bình Dục phát hiện ra cái gì không mà hắn đột nhiên ghìm ngựa, ra lệnh cho mọi người xuống ngựa, vào trạm dịch nghỉ ngơi. Chủ tớ Phó Lan Nha đành phải xuống xe ngựa, vào trạm dịch. Bọn họ đang muốn mang nước ra uống thì chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng ngựa xe ồn ào sôi sục. Đám người Lý Mân ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài sau đó lập tức kinh ngạc nói: “Hình như là xe ngựa của Vĩnh An Hầu phủ.”
Một lúc sau đám kia người xuống ngựa tiến vào, quả nhiên là Đặng công tử và tùy tùng. Nhìn thấy Bình Dục, Đặng công tử giật mình hỏi: “Tắc Dập?”
Bình Dục nhíu nhíu mày. Đặng công tử không để ý mà cười nói: “Vốn tưởng mọi người đã đi rồi, không ngờ mọi người vẫn còn nghỉ chân tại đây. Nếu thế thì không bằng chúng ta cùng đi, chờ tới Kinh Châu rồi lại tách ra. Như vậy cũng tiện chăm sóc lẫn nhau.”
“Không tiện,” Bình Dục đứng dậy, cầm roi ngựa ở tay rồi đi ra ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook