Loạn Thế Thịnh Sủng
-
Chương 89
Edit: Tieumanulk
Diệp Hòa lẳng lặng nhìn màn lụa rườm rà phất phơ trên đỉnh đầu như rơi vào mê ảo, không biết đã thẩn thờ như vậy bao lâu, đến khi nghe thấy một tiếng kẽo kẹt nhẹ vang lên, cửa phòng bị đẩy ra, một bóng người thon dài mỏi mệt đi đến, Diệp Hòa nhíu mày nghiêng người mặt nhìn chằm chằm đệm giường.
Chốc lát sau, một thân thể lạnh như băng tiến vào trong chăn bông, cẩn thận dựa sát vào vòng tay qua người nàng, giọng nghèn nghẹn thương cảm “Hòa Nhi......”
Hiện tại người nên thương cảm hẳn là nàng chứ? Diệp Hòa chán chường, cánh tay kiên định mà có lực đẩy hắn ra, tung mình từ ngồi dậy trên giường, lạnh giọng nói: “Điện hạ hẳn nên ở chỗ hai vị mỹ nữ vực nam tiến cống mới đúng, đến nơi đây làm gì?”
Kỳ Mạch cũng vội vàng ngồi dậy, gấp gáp nhấc lên chăn bông muốn bao nàng lại: “Coi chừng cảm lạnh.”
“Chàng tránh ra!” Song nhớ tới tình cảnh ban nãy, trong lòng Diệp Hòa bỗng dưng nặng nề, lập tức vòng tay đánh thẳng về phía sau, tiếp theo nghe thấy tiếng rên rĩ, khuôn mặt bạch ngọc của Kỳ Mạch nhíu lại nhịn đau kèm ho khan kịch liệt. Ánh trăng soi vào, màn lụa mông lung buộc vòng quanh thân ảnh của hắn, đường viền có vẻ cô đơn.
Diệp Hòa bị dọa rồi, vội vàng xoay người đưa tay đở lấy, hô lên: “Chàng thế nào rồi? Tại sao không tránh? Có phải chạm vào vết thương cũ rồi?”
Không ngờ Kỳ Mạch trở tay siết chặt tay nàng, than nhẹ hỏi: “Nguôi giận chút nào chưa?”
Diệp Hòa trợn mắt: “Chưa đâu!”
Kỳ Mạch nhướng mày, nắm tay nàng ấn vào lồng ngực mình, xem thường nói: “Vậy thì đánh thêm hai cái.”
Nghe vậy, Diệp Hòa chán nản im lặng, hắn đã lấy tiến làm lùi nàng còn có thể thế bão? Bỗng nhiên hai cánh tay Kỳ Mạch siết lại đem nàng ôm vào lòng, mặt quyến luyến chôn ở cổ nàng, cúi đầu hỏi: “Hòa Nhi, nàng không tin ta sao?”
Diệp Hòa ngơ ngẩn, đúng vậy, nàng nhìn thấy hai vũ cơ xinh đẹp, nhìn thấy hắn trêu chọc các nàng thì ngực đau như bị kim châm, hết thảy nữ nhân trên đời chắc ai cũng như thế đi. Nhưng...... Kỳ Mạch là người thế nào nàng rõ ràng nhất, hắn tuyệt không làm chuyện có lỗi với nàng!
Điều chỉnh lại tâm tình rối loạn trong lòng, Diệp Hòa mới bình tĩnh ngẩng đầu nhìn hắn: “Vậy chàng nói đi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đầu vai hắn rụt lại, khuôn mặt tuấn duật nghiêng sang nhìn nàng, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Thái hậu đưa ra ý chỉ, sáng sớm ngày mai muốn nàng tiến cung.”
Trong lúc nhất thời Diệp Hòa không thể hiểu ý tứ hắn, hỏi vặn lại: “Chàng nói cái gì?”
“Thái Tử Phi cũng như nàng hiện đang mang thai chờ tại hậu cung để sanh, nàng ta cũng đã mang thai lần ba, Thái hậu nói nàng lần đầu mang thai không có kinh nghiệm nên mới hạ chỉ lệnh nàng vào cung ở cùng nàng ta, thái hậu muốn chăm sóc cũng dễ hơn.”
Diệp Hòa giật mình, nàng không có kinh nghiệm sanh con mà vị Thái Tử Phi kia đã mang thai lần ba nên muốn đem nàng giao cho vị Thái Tử Phi kia để truyền thụ kinh nghiệm chắc? Không sai, sanh tại hoàng cung quả thật dễ truyền thái y, dược liệu trân quý lại càng không thiế, nghe có vẻ rất hợp lý nhưng nhìn hai đầu lông mày Kỳ Mạch cứng ngắc liền biết chuyện không đơn giản như nàng nghĩ.
“Kỳ Mạch, Thái Tử Phi cùng Thái hậu quan hệ hế nào?” Diệp Hòa như có điều suy nghĩ nhẹ giọng hỏi.
Kỳ Mạch nhìn nàng, tròng mắt đen nhánh lóe lên tán thưởng: “Nàng là cháu ruột của thái hậu.”
Quả nhiên! Diệp Hòa thầm than một tiếng, nói vậy Thái hậu đứng về phe thái tử Kỳ Hách, hoàng thượng vốn đã rất yêu thương Kỳ Mạch, nay hắn lại lập chiến công, sợ rằng thái tử Kỳ Hách đã đem hắn liệt vào người đứng đầu danh sách cạnh tranh. Hiện tại mượn ý chỉ Thái hậu đưa Diệp Hòa vào cung chờ sanh ở cùng Thái Tử Phi, thật ra muốn giữ nàng để đối phó Kỳ Mạch.
“Thì ra chàng tối nay cố ý......” Diệp Hòa chợt hiểu được dụng ý của Kỳ Mạch, hiện tại hắn càng biểu hiện rất yêu nàng, sau khi nàng tiến cung sẽ càng nguy hiểm, khó trách hắn vừa rồi phát hỏa còn thân mật đùa bỡn cùng hai vũ cơ kia, hắn luôn suy nghĩ cho nàng, tính toán giùm nàng, trong lòng rõ ràng rất khổ khở lại phải gượng cười không để lộ sơ hở trước mặt Lưu công công, rồi phải đối mặt sự hiểu lầm cùng tức giận của nàng, nói lời nhỏ nhẹ dụ dỗ nàng.
“Kỳ Mạch, xin lỗi, không ngờ thiếp lại trở thành gánh nặng của chàng.” Diệp Hòa tự trách trong lòng, trước kia tuy Kỳ Mạch là vị công tử gầy yếu được người ta chìu chuộng nhưng không phải không có tâm cơ, tính tình lạnh lùng không thích tiếp xúc quá nhiều, làm việc lại tàn ác nhưng ít ra cho tới bây giờ không có nhược điểm, cũng không bị người nhắm vào tử huyệt, bây giờ lại vì nàng mà phải kiêng kỵ đủ điều.
Hắn lắc đầu cười tự giễu một tiếng, cầm tay nàng để mười ngón tay đan vào nhau, giọng nói không chỉ trong trẻo lạnh lùng còn mang theo ôn nhu hiếm có: “Nha đầu ngốc, ta là trượng phu của nàng dĩ nhiên phải bảo vệ nàng, để nàng rơi vào tình cảnh nguy hiểm như thế này làm ta cảm thấy thật vô năng, không thể bảo vệ tốt nàng nên xin lỗi hẳn là ta mới đúng.”
“Đừng lo lắng, ta xem hết thảy đều ổn thỏa sẽ không để nàng chịu ủy khuất. Lần này bọn họ triệu nàng tiến cung chỉ vì muốn ràng buộc ta, tất nhiên không dám thương tổn nàng, ta sẽ nhịn.” Kỳ Mạch nhàn nhạt nói bỗng nhiên trở nên lạnh như băng: “Nhưng nếu nàng chịu chút tổn thương, ta sẽ bắt hắn trả gấp mười lần!”
Diệp Hòa lòng ngập tràn ấm áp, nũng nịu vùi đầu vào lồng ngực hắn nghe tiếng tim đập vững trãi, tiến cung thì tiến cung, nàng tuyệt không lo lắng cũng không sợ...... Chẳng qua nam tử không thể ra vào hậu cung, nói vậy không phải bọn họ phải xa nhau nhẫn sáu tháng ư.
Diệp Hòa lẳng lặng nhìn màn lụa rườm rà phất phơ trên đỉnh đầu như rơi vào mê ảo, không biết đã thẩn thờ như vậy bao lâu, đến khi nghe thấy một tiếng kẽo kẹt nhẹ vang lên, cửa phòng bị đẩy ra, một bóng người thon dài mỏi mệt đi đến, Diệp Hòa nhíu mày nghiêng người mặt nhìn chằm chằm đệm giường.
Chốc lát sau, một thân thể lạnh như băng tiến vào trong chăn bông, cẩn thận dựa sát vào vòng tay qua người nàng, giọng nghèn nghẹn thương cảm “Hòa Nhi......”
Hiện tại người nên thương cảm hẳn là nàng chứ? Diệp Hòa chán chường, cánh tay kiên định mà có lực đẩy hắn ra, tung mình từ ngồi dậy trên giường, lạnh giọng nói: “Điện hạ hẳn nên ở chỗ hai vị mỹ nữ vực nam tiến cống mới đúng, đến nơi đây làm gì?”
Kỳ Mạch cũng vội vàng ngồi dậy, gấp gáp nhấc lên chăn bông muốn bao nàng lại: “Coi chừng cảm lạnh.”
“Chàng tránh ra!” Song nhớ tới tình cảnh ban nãy, trong lòng Diệp Hòa bỗng dưng nặng nề, lập tức vòng tay đánh thẳng về phía sau, tiếp theo nghe thấy tiếng rên rĩ, khuôn mặt bạch ngọc của Kỳ Mạch nhíu lại nhịn đau kèm ho khan kịch liệt. Ánh trăng soi vào, màn lụa mông lung buộc vòng quanh thân ảnh của hắn, đường viền có vẻ cô đơn.
Diệp Hòa bị dọa rồi, vội vàng xoay người đưa tay đở lấy, hô lên: “Chàng thế nào rồi? Tại sao không tránh? Có phải chạm vào vết thương cũ rồi?”
Không ngờ Kỳ Mạch trở tay siết chặt tay nàng, than nhẹ hỏi: “Nguôi giận chút nào chưa?”
Diệp Hòa trợn mắt: “Chưa đâu!”
Kỳ Mạch nhướng mày, nắm tay nàng ấn vào lồng ngực mình, xem thường nói: “Vậy thì đánh thêm hai cái.”
Nghe vậy, Diệp Hòa chán nản im lặng, hắn đã lấy tiến làm lùi nàng còn có thể thế bão? Bỗng nhiên hai cánh tay Kỳ Mạch siết lại đem nàng ôm vào lòng, mặt quyến luyến chôn ở cổ nàng, cúi đầu hỏi: “Hòa Nhi, nàng không tin ta sao?”
Diệp Hòa ngơ ngẩn, đúng vậy, nàng nhìn thấy hai vũ cơ xinh đẹp, nhìn thấy hắn trêu chọc các nàng thì ngực đau như bị kim châm, hết thảy nữ nhân trên đời chắc ai cũng như thế đi. Nhưng...... Kỳ Mạch là người thế nào nàng rõ ràng nhất, hắn tuyệt không làm chuyện có lỗi với nàng!
Điều chỉnh lại tâm tình rối loạn trong lòng, Diệp Hòa mới bình tĩnh ngẩng đầu nhìn hắn: “Vậy chàng nói đi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đầu vai hắn rụt lại, khuôn mặt tuấn duật nghiêng sang nhìn nàng, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Thái hậu đưa ra ý chỉ, sáng sớm ngày mai muốn nàng tiến cung.”
Trong lúc nhất thời Diệp Hòa không thể hiểu ý tứ hắn, hỏi vặn lại: “Chàng nói cái gì?”
“Thái Tử Phi cũng như nàng hiện đang mang thai chờ tại hậu cung để sanh, nàng ta cũng đã mang thai lần ba, Thái hậu nói nàng lần đầu mang thai không có kinh nghiệm nên mới hạ chỉ lệnh nàng vào cung ở cùng nàng ta, thái hậu muốn chăm sóc cũng dễ hơn.”
Diệp Hòa giật mình, nàng không có kinh nghiệm sanh con mà vị Thái Tử Phi kia đã mang thai lần ba nên muốn đem nàng giao cho vị Thái Tử Phi kia để truyền thụ kinh nghiệm chắc? Không sai, sanh tại hoàng cung quả thật dễ truyền thái y, dược liệu trân quý lại càng không thiế, nghe có vẻ rất hợp lý nhưng nhìn hai đầu lông mày Kỳ Mạch cứng ngắc liền biết chuyện không đơn giản như nàng nghĩ.
“Kỳ Mạch, Thái Tử Phi cùng Thái hậu quan hệ hế nào?” Diệp Hòa như có điều suy nghĩ nhẹ giọng hỏi.
Kỳ Mạch nhìn nàng, tròng mắt đen nhánh lóe lên tán thưởng: “Nàng là cháu ruột của thái hậu.”
Quả nhiên! Diệp Hòa thầm than một tiếng, nói vậy Thái hậu đứng về phe thái tử Kỳ Hách, hoàng thượng vốn đã rất yêu thương Kỳ Mạch, nay hắn lại lập chiến công, sợ rằng thái tử Kỳ Hách đã đem hắn liệt vào người đứng đầu danh sách cạnh tranh. Hiện tại mượn ý chỉ Thái hậu đưa Diệp Hòa vào cung chờ sanh ở cùng Thái Tử Phi, thật ra muốn giữ nàng để đối phó Kỳ Mạch.
“Thì ra chàng tối nay cố ý......” Diệp Hòa chợt hiểu được dụng ý của Kỳ Mạch, hiện tại hắn càng biểu hiện rất yêu nàng, sau khi nàng tiến cung sẽ càng nguy hiểm, khó trách hắn vừa rồi phát hỏa còn thân mật đùa bỡn cùng hai vũ cơ kia, hắn luôn suy nghĩ cho nàng, tính toán giùm nàng, trong lòng rõ ràng rất khổ khở lại phải gượng cười không để lộ sơ hở trước mặt Lưu công công, rồi phải đối mặt sự hiểu lầm cùng tức giận của nàng, nói lời nhỏ nhẹ dụ dỗ nàng.
“Kỳ Mạch, xin lỗi, không ngờ thiếp lại trở thành gánh nặng của chàng.” Diệp Hòa tự trách trong lòng, trước kia tuy Kỳ Mạch là vị công tử gầy yếu được người ta chìu chuộng nhưng không phải không có tâm cơ, tính tình lạnh lùng không thích tiếp xúc quá nhiều, làm việc lại tàn ác nhưng ít ra cho tới bây giờ không có nhược điểm, cũng không bị người nhắm vào tử huyệt, bây giờ lại vì nàng mà phải kiêng kỵ đủ điều.
Hắn lắc đầu cười tự giễu một tiếng, cầm tay nàng để mười ngón tay đan vào nhau, giọng nói không chỉ trong trẻo lạnh lùng còn mang theo ôn nhu hiếm có: “Nha đầu ngốc, ta là trượng phu của nàng dĩ nhiên phải bảo vệ nàng, để nàng rơi vào tình cảnh nguy hiểm như thế này làm ta cảm thấy thật vô năng, không thể bảo vệ tốt nàng nên xin lỗi hẳn là ta mới đúng.”
“Đừng lo lắng, ta xem hết thảy đều ổn thỏa sẽ không để nàng chịu ủy khuất. Lần này bọn họ triệu nàng tiến cung chỉ vì muốn ràng buộc ta, tất nhiên không dám thương tổn nàng, ta sẽ nhịn.” Kỳ Mạch nhàn nhạt nói bỗng nhiên trở nên lạnh như băng: “Nhưng nếu nàng chịu chút tổn thương, ta sẽ bắt hắn trả gấp mười lần!”
Diệp Hòa lòng ngập tràn ấm áp, nũng nịu vùi đầu vào lồng ngực hắn nghe tiếng tim đập vững trãi, tiến cung thì tiến cung, nàng tuyệt không lo lắng cũng không sợ...... Chẳng qua nam tử không thể ra vào hậu cung, nói vậy không phải bọn họ phải xa nhau nhẫn sáu tháng ư.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook