Loạn Thế Thịnh Sủng
-
Chương 22: Bị hắn tính kế
Edit:Tieumanulk
Khí trời mùa thu đặc biệt tươi mát,trên Lỗ Khắc sơn doanh trướng trùng điệp kéo dài mấy dặm,thiết kỵ tinh binh hơn vạn,cờ bay phấp phới,nổi trống vang trời.
Lỗ Khắc sơn không phải là nơi hiểm trở cao phong,có chút giống sườn núi nhô ra nhưng chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn,từ Đông hướng Tây dài chừng hai nghìn một trăm hécta,từ Nam sang Bắc bề rộng chừng 1500 hécta,bên trong rừng cây rậm rạp,còn có sân cỏ hơn mười dặm bằng phẳng làm bãi cỏ,xác thực là sân tốt dùng để phi ngựa săn thú.Bởi vì trong núi rừng không thiếu nhiều loại dã thú hung hãn mà lần này hoàng gia tham gia săn thú phần lớn đều là vương Công quý tộc,vì bảo đảm tuyệt không thể sai sót việc chuẩn bị vây quanh nơi săn bắn tốn mất ba ngày.
Ngày hôm nay khí trời ấm áp,bách điểu đua tiếng,Kỳ đế hào hứng muốn tổ chức một cuộc thi để xem kỹ năng các vị hoàng tử cỡi ngựa bắn cung.
Tham gia đại hội săn thú vương công đại thần đều tụ tập trên bãi cỏ,Diệp Hòa vẫn như cũ một thân nam trang,an phận thủ thường đứng ở bên người dưỡng phụ Hạ Niên Đức.
Trên bãi cỏ mênh mông bát ngát,chiêng trống vang lên dồn dập,đội ngũ tinh binh sắp hàng chỉnh tề canh giữ ở bên ngoài,bên cạnh bãi cỏ có dựng một đài cao,trên đó dựng một lều chế bằng da thú,áo choàng gấm màu vàng óng hoàng đế Đại Kỳ đi lên đài cao,chậm rãi ngồi xuống mặc dù đã tuổi trên năm mươi,ánh mắt vẫn lấp lánh hữu thần,túc mục uy nghiêm.
Bảy vị hoàng tử dựa theo thứ tự từ lớn đến nhỏ sắp hàng trước người Kỳ đế,chỉ có Cửu hoàng tử Khiêm Vương bởi vì thân thể suy yếu nên ban thưởng ngồi một bên.
“Ngô hoàng vạn tuế,vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Mọi người bò lổm ngổm đầy đất,cao giọng hô,ở trên bãi cỏ bằng phẳng rộng lớn lúc nhúc nhiều người.
“Miễn lễ”
Thanh âm trầm thấp hùng hậu vang lên,không vội không chậm lại vô cùng trang nghiêm,thấy mọi người đều đã đến đông đủ,Kỳ đế phất phất tay quay sang quản sự Đại thái giám căn dặn: “Từ Phúc,đi,nói với các vị chủ tử một chút quy tắc săn bắn hôm nay.”
Thái giám tổng quản Từ Phúc thân thể đôn hậu tròn trịa cung kính vuốt cằm,tiến lên bước một bước dùng tiếng nói lanh lảnh cao giọng nói: “Đại hội cỡi ngựa bắn cung hôm nay lấy chim bồ câu trắng để săn,nô tài đã sai người chuẩn bị tốt ba lồng tre chim bồ câu trắng,mỗi lồng số lượng hai trăm con,ba lồng chim bồ câu phân ra ba lần thả lên.Các vị chủ tử đều có thể lựa chọn một trợ thủ mà mình ưng ý,hai người hợp thành một tổ đến lúc đó đội nào có số lượng bắn trúng nhiều nhất sẽ giành chiến thắng.”
“Đều nghe rõ rồi chứ?” Kỳ đế chậm rãi nhấp một ngụm trà,ngẩng đầu hỏi.
Bảy vị hoàng tử đều chấp tay: “Nhi thần hiểu!”
“Tốt,vậy thì bắt đầu đi.Vẫn theo quy củ cũ thắng có phần thưởng,thua thì chịu phạt,ngày hôm nay hãy lấy hết bãn lĩnh xuất chúng ra cho trẫm xem.”
“Nhi thần tuân lệnh!”
“Chờ một chút.” Bỗng nhiên vang lên một thanh âm ti hí hơi thở rối loạn,thiếu niên tử bào vốn an tĩnh ngồi trên ghế cố hết sức đứng lên,quỳ xuống đất chờ lệnh nói: “Phụ hoàng,nhi thần cũng muốn tham gia.”
“Hồ nháo!”
Kỳ đế sửng sờ rồi khẽ quát lên: “Lão Cửu,con trước đó vài ngày chỉ mới có thể xuống giường,thân thể còn suy yếu phải điều dưỡng, muốn cùng tham gia náo nhiệt làm gì?”
“Nhi thần mấy năm qua đều bị bệnh nằm liệt giường không thể cùng hoàng huynh hoàng đệ cỡi ngựa bắn cung,ước mơ đã lâu nay mới thành hiện thực mong phụ hoàng có thành toàn.”
Khiêm Tiểu vương gia sắc mặt tái nhợt nhưng tròng mắt đen nhánh lại mang theo kiên định,Kỳ đế thấy thế nhíu mày trầm giọng nói: “Lão cửu,hoàng gia tranh tài coi trọng công bình,thắng thì có phần thưởng nhưng nếu thua,trẫm sẽ không bởi vì con thân thể yếu đuối mà tha đâu đấy,phạt theo quy tắc đã định con có hiểu không?”
“Nhi thần hiểu! Nếu thua nhi thần cam nguyện chịu phạt.”
“Tốt,con muốn chọn người nào cùng một tổ với mình?”
“Phụ hoàng,con chọn nàng!”
Trên bãi cỏ cả đám người nhất tề hướng theo phương hướng Khiêm Tiểu vương gia chỉ nhìn lại,đưa ánh mắt nhìn về phía một gã tuy hai tám năm hoa nhưng không trang điểm son phấn,vóc người tương đối cao gầy lại có vẻ gầy yếu,mái tóc đen chỉ dùng một sợi dây băng cột lên ột thiếu nữ mặc nam trang bình dị.
Diệp Hòa mặt không chút thay đổi chỉ hơi nhíu mày,cách mấy thước nàng thấy rõ thiếu niên đang chỉ vào mình khóe miệng ngậm nụ cười lạnh,trong mắt lóe lên tia xảo trá.
Theo hiểu biết của nàng về Khiêm Tiểu vương gia,người này kiên trì tham gia tranh tài săn bắn tuyệt đối không chỉ muốn cùng huynh đệ cỡi ngựa bắn cung đơn giản như vậy,hắn đưa ra chủ ý này rốt cuộc có mục đích gì?
Lần này Diệp Hòa vì muốn biểu hiện trước mặt Kỳ đế nhận được coi trọng mà thời cơ trước mắt lại là một cơ hội tốt khó gặp.Nếu nàng toàn lực tranh tài có hay không rơi vào bẫy tên hồ ly xảo trả kia,còn nếu nàng giữ lại thực lực làm sao có thể nhận được vài phần kính trọng từ Kỳ đế? Cơ hội hiếm có một khi bỏ qua không biết lại phảo đợi bao lâu......
Nghĩ đến thân ảnh nho nhã chống quải trượng,trên mặt lúc nào cũng mang theo nụ cười quan tâm,trong lòng Diệp Hòa trở nên ấm áp lập tức ra quyết định.
“A?” Trên mặt Kỳ đế mang theo vài phần kinh ngạc,đánh giá thiếu nữ phẫn nam trang đứng bên cạnh Hạ Niên Đức,hỏi: “Hạ ái khanh,trẫm không nhớ được ngươi lại có một nữ nhi,nha đầu này là người phương nào?”
Hạ Niên Đức vội vàng kéo Diệp Hòa tiến lên quỳ xuống,cung kính nói: “Hồi hoàng thượng,đây là nghĩa nữ thần thu dưỡng,tiểu nữ tính tình không câu nệ lại rất yêu thích luyện võ,am hiểu cỡi ngựa bắn cung cho nên thường xuyên cải nam trang.Thần thấy tiểu nữ muốn tham gia săn thú hoàng gia đã lâu nên mới mang con bé ra ngoài ngoài dạo chơi.”
“Thì ra là như vậy.” Kỳ đế gật đầu cười nói: “Ngẩng đầu để cho trẫm xem rõ một chút.”
Diệp Hòa nghe vậy ngẩng đầu nhìn hoàng đế đại kỳ cao cao tại thượng,ánh mắt thản nhiên không cảm xúc.
“Tốt! Là một nha đầu mi thanh mục tú nhưng Hạ ái khanh nói nàng am hiểu cỡi ngựa bắn cung,trẫm cũng không tin,như thế này đi biểu hiện thật tốt cho trẫm xem một chút.”
“Thần nữ tuân chỉ!”
Theo Kỳ đế ra lệnh,buổi tranh tài săn bắn rất nhanh mở màn,có thái giám dắt ngựa đi tới đưa cho Diệp Hòa,trên yên ngựa trang bị đầy đủ giỏ trúc chứa đầy tên, còn có một cây cung dài,Diệp Hòa tiện tay rút ra một mủi tên vũ phát hiện mỗi mủi tên đều có khắc chữ “Cửu”.
Bảy vị hoàng tử tất cả đều lựa chọn một gã thân tín làm trợ thủ nhưng đa phần đều là nam tử.Mười bốn người cũng đã lên ngựa,tay cầm cung tên vận sức chờ phát động,chỉ đợi đến chim bồ câu lung mở ra thi thố tài năng.
Diệp Hòa nắm dây cương,giẫm lên bàn đạp mỉm cười dùng sức,liền tung mình ngồi lên lưng ngựa,tư thế nhanh nhẹn thanh thoát.
Mười lăm người đều đã chuẩn bị sẳn sàng chỉ còn thiếu mỗi Cửu hoàng tử Khiêm Vương,song khi Diệp Hòa quay lại nhìn người hợp tác với mình,khuôn mặt nhất thời hắc tuyến.
Chỉ thấy một thiếu niên người mặc tử bào được thái giám dìu đi đứng cạnh con ngựa cao lớn trước mặt,còn một thái giám khác tận chức tận trách cúi người xuống gục trên mặt đất,thiếu niên nhấc chân dẫm ở trên lưng thái giám đang muốn lên ngựa,không ngờ mất thăng bằng liền chợt chân ngã về phía sau,suýt nữa té bốn chân chổng lên trời,mọi người kinh hoảng cũng may có thái giám tay mắt lanh lẹ chạy đến đở,mới tránh khỏi chủ tử tôn quý bị bêu xấu trước mặt mọi người.
Thiếu niên tử bào sắc mặt hơi giận,một cước đá vào trên người thái giám gục trên mặt đất,vừa đẩy tên thái giám đỡ mình,quát lên: “Không cần các ngươi giúp ya, bổn vương có thể tự mình lên ngựa!”
Văn võ bá quan hai mặt nhìn nhau,trong lòng thầm nghĩ mặc dù Cửu hoàng tử kêu căng nhưng rốt cuộc vẫn tức giận.
Tất cả tròng mắt sáng bóng đều chờ nhìn Cửu hoàng tử ngay cả đứng cũng phải cố hết sức,rốt cuộc làm sao có thể tự mình leo lên ngựa.Một giây sau bỗng nhiên lại nghe thấy thiếu niên thở hổn hển quát ầm lên:
“Đổi lại tiểu mã cao cỡ một thước cho ta!”
Mọi người nhất thời nghẹn họng nhìn trân chối,trong khoảng thời gian ngắn quên mất phản ứng.
Dường như Kỳ đế cũng cảm thấy hoang đường,sắc mặt có chút khó coi nhưng nhìn sang ái tử yếu đuối,cuối cùng yêu thương gật đầu nói: “Thay ngựa.”
Rất nhanh một tiểu mã được dắt tới,thiếu niên rốt cục nắm dây cương cố hết sức leo lên nhưng lại ngồi vặn vẹo ở trên lưng ngựa,sắc mặt tái nhợt lảo đảo như muốn ngã,bọn thái giám chịu trách nhiệm hầu hạ Cửu hoàng tử thấy vậy âm thầm đổ mồ hôi hột, sợ đầu tiểu tổ tông này mà trồng xuống,vậy đầu bọn họ cũng phải đi theo trồng xuống đi.
Diệp Hòa ở một bên thấy vậy kính nể không thôi,tiểu vương gia này diễn người mắc bệnh lâu năm thật là vô cùng nhuần nhuyễn! Mỗi một động tác cũng không chút sơ hở,mỗi một câu nói ra đều mang theo hơi thở rối loạn,thấy thế nào cũng là ma ốm đoản mệnh.Nếu không phải tối hôm qua ở trong rừng cây Diệp Hòa được chứng kiến thân thủ của hắn,chỉ sợ cũng bị hắn lừa!
“Thời gian đã không còn sớm,mọi ngươi bắt đầu đi.”
Kỳ đế phất phất tay,liền lập tức có mấy tên thái giám đưa đến ba lồng chim bồ câu,cửa lồng vừa mở một trăm con chim bồ câu lập tức sải cánh bay lên phân tán khắp mọi nơi,liều mạng vỗ cánh tìm chỗ trốn trên bầu trời.
Diệp Hòa lập tức liền giương cung nhắm trúng một con chim bồ câu trắng bắn ra mũi tên đầu tiên,cùng lúc đó mười bốn người khác cũng đồng thời kéo căng cung ra,trong lúc nhất thời mười lăm chim bồ câu trắng từ không trung rơi xuống.
Một lần nữa lắp tên vào cung,Diệp Hòa tranh thủ không nhìn về phía người hợp tác với mình,giận đến tay run lên thiếu chút nữa đem tiểu vương gia tôn quý kia +một mủi tên bắn chết.
Khiêm Tiểu vương gia đã giương cung muốn bắn tên nhưng vì không đủ sức mà tên bắn ra chưa đầy một thước đã tà tà rơi trên mặt đất,như vậy đừng nói bắn chim bồ câu bay trên bầu trời,e rằng ngay cả con rùa bò trên mặt đất cũng bắn không trúng!
Diệp Hòa thấy thế nhức đầu vô cùng,xem ra tiểu vương gia này lại muốn giả bộ,cuộc tranh tài này sợ rằng không thể trông cậy vào hắn hỗ trợ chỉ có thể dựa vào mình.
Trận này tranh tài săn bắn cũng không dễ dàng thủ thắng,không chỉ phải giương cung,nhắm trúng,bắn tên mà còn phải nắm chặc thời gian giục ngựa đuổi theo chim bồ câu,một khi chim bồ câu bay xa thì không thể bắn được nữa,suy nghĩ chốc lát Diệp Hòa đã rơi ở phía sau rất nhiều,hiện tại lại đơn độc tác chiến càng không thể khinh thường.Nàng từ giỏ trúc rút ra ba mủi tên vũ,tìm được mục tiêu sau đó nheo mắt nhắm trúng,ba mũi tên xé gió phóng đi,phía trên ba chim bồ câu trắng đều đồng loạt rơi xuống, không dừng lại dù chỉ một chút,nàng giục ngựa đuổi theo mục tiêu,lại nhanh chóng lắp ba mủi tên,nhắm trúng bắn ra.
Lúc này thái giám lại chim bồ câu trắng trong chiếc lồng thứ hai ra cho bọn nó cất cánh,Diệp Hòa nắm chặc phần lớn chim bồ câu còn chưa phân tán,nhanh chóng lắp tên bắn ra,mỗi lần đều bắn trúng ba phát,nhưng một lát sau,chim bồ câu phân tán dù tài bắn cung có khá hơn nữa cũng không cách nào bắn một lượt.Tìm không được nơi bọn chim bồ câu tụ tập,Diệp Hòa chỉ bắn hết con này đến con khác,lúc này lại thấy những hoàng tử khác cùng trợ thủ đều là xạ thuật bất phàm,chim bồ câu liên tiếp rơi xuống,lo lắng tăng nhanh động tác giảm bớt thời gian nhắm trúng.Nàng cảm giác bản than sắp vội vàng đến điên,hận không thể mọc thêm mấy cánh tay,tăng thêm mấy đôi mắt.
Mắt thấy thái giám đang muốn động thủ thả ra chiếc lồng thứ ba,Diệp Hòa đưa sờ sau lưng thầm kêu hỏng bét,lúc này lại hết tên!
Nếu nàng muốn thủ thắng cơ hội duy nhất vẫn là lúc chim bồ câu mới vừa thả ra không lâu,nhân cơ hội bắn ba tên một lượt, hiện tại bảo thái giám lấy nhất định làm trễ nãi thời gian.
Đang lo lắng không biết làm sao,trán cũng rỉ ra mồ hôi,bỗng nhiên có một bộ tên vũ từ trên trời giáng xuống,Diệp Hòa lanh tay lẹ mắt tiếp được,nghiêng đầu liền thấy ngồi thiếu niên tử bào ngồi trên con ngựa nhỏ,cười sâu sa nói: “Tiểu Hòa Ni,hảo hảo biểu hiện,một lát chiến thắng bổn vương có ngạc nhiên cho nàng.”
Chiếc lồng thứ ba nhốt chim bồ câu được mở ra,Diệp Hòa không có thời gian suy nghĩ nhiều lời của hắn,lắp tên liền bắn,trong lòng âm thầm ảo não,mấy năm này nàng mỗi ngày luyện tập xạ thuật lại chỉ có thể luyện đến ba tiến bắn một lượt,không cách nào so sánh với tuyệt kỹ bắn cung cao siêu của bát gia.Nếu nàng cũng có thể bắn một lần bốn mũi,cuộc tranh tài này nắm chắc phần thắng, làm gì có thể luống cuống tay chân như vậy?
Cho đến trên bầu trời không còn một con chim bồ câu trắng nào,trận này tranh tài săn bắn hoàng gia mới rốt cục hạ màn.Bọn thái giám ở chung quanh bãi cỏ nhặt lên chim bồ câu chia ra đếm,cuối cùng đem kết quả trình lên.
Kỳ đế ngồi thẳng trên ghế rồng,thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Diệp Hòa,trong mắt có kinh ngạc cũng có tán thưởng.Thấy kết quả trình lên,Kỳ đế trầm giọng hỏi thái giám bên cạnh: “Kết quả thế nào?”
Thái giám tổng quản Từ Phúc cất giọng nói: “Hồi hoàng thượng,Lục hoàng tử hai mươi mốt con,Bát hoàng tử,Thất hoàng tử bắn trúng hai mươi bảy con,thập hoàng tử thì bắn trúng ba mươi hai con,thập nhất hoàng tử bắn trúng ba mươi sáu con, Tứ hoàng tử bắn trúng ba mươi chin con,còn Tam hoàng tử cùng Cửu hoàng tử bắn trúng bốn mươi mốt con.”
“Ha ha ha,nha đầu Hạ gia thân thủ tốt thật,mặc dù nàng cùng lão tam bắn trúng số lượng giống nhau,trẫm vẫn nhìn rõ được lão Cửu một mũi tên cũng không bắn trúng,một mình nàng lại có thể bắn bốn mươi mốt con.”
Diệp Hòa vội vàng quỳ xuống,cung kính nói: “Tạ ơn hoàng thượng khen ngợi,thần nữ không dám nhận!”
“Tốt!Nàng tuy than nư nhi nhưng trong cuộc tranh tài vừa rồi lấy một chống đỡ hai lại có thể lực lượng ngang nhau đúng là khó được.Trẫm trong lòng rất vui,cuộc tranh tài này coi như là đội của lão Cửu thắng.Từ Phúc,lấy Ngọc Ban chỉ của trẫm ra đây.”
Kết quả như thế quả là có chút thiên vị nhưng không có người nào dám chất vấn,rối rít chúc mừng Cửu hoàng tử Kỳ Mạch trong lúc bận rộn không giúp được chút gì.
Từ tổng quản đang muốn xoay người lấy Ngọc Ban Chỉ của Kỳ đế,lại thấy Khiêm Tiểu vương gia bỗng nhiên quỳ một chân trên đất,nói: “Phụ hoàng,ngài nói thắng có phần thưởng,mặc dù nhi thần rất yêu thích Ngọc Ban Chỉ kia nhưng hôm nay không muốn lấy vật đó xem như phần thưởng,Ngọc Ban chỉ chính là vật mà phụ hoàng trân ái,phụ hoàng nhất định cũng không đành lòng. Huống chi nhi thần hiện tại có mong muốn khác mong phụ hoàng thành toàn.”
“Hả?” Kỳ đế hơi ngẩn ra nói: “Lão Cửu,trẫm tặng Ngọc Ban chỉ nhiều người muốn mà không được cho con,con lại không muốn,vậy con nói đi con rốt cuộc muốn cái gì?”
“Nhi thần muốn phụ hoàng ban hôn.”
“Ha ha,con cũng đã đến tuổi thành thân,trẫm đã sớm muốn giúp con tìm một mối hôn sự,chưa chi đã nghe con xin ban thưởng.Lão Cửu,con nói đi con coi trọng cô nương nhà ai rồi?”
“Hồi bẩm phụ hoàng chính là dưỡng nữ của hộ bộ thượng thư Hạ Niên Đức,Hạ Diệp Hòa ạ!”
Khí trời mùa thu đặc biệt tươi mát,trên Lỗ Khắc sơn doanh trướng trùng điệp kéo dài mấy dặm,thiết kỵ tinh binh hơn vạn,cờ bay phấp phới,nổi trống vang trời.
Lỗ Khắc sơn không phải là nơi hiểm trở cao phong,có chút giống sườn núi nhô ra nhưng chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn,từ Đông hướng Tây dài chừng hai nghìn một trăm hécta,từ Nam sang Bắc bề rộng chừng 1500 hécta,bên trong rừng cây rậm rạp,còn có sân cỏ hơn mười dặm bằng phẳng làm bãi cỏ,xác thực là sân tốt dùng để phi ngựa săn thú.Bởi vì trong núi rừng không thiếu nhiều loại dã thú hung hãn mà lần này hoàng gia tham gia săn thú phần lớn đều là vương Công quý tộc,vì bảo đảm tuyệt không thể sai sót việc chuẩn bị vây quanh nơi săn bắn tốn mất ba ngày.
Ngày hôm nay khí trời ấm áp,bách điểu đua tiếng,Kỳ đế hào hứng muốn tổ chức một cuộc thi để xem kỹ năng các vị hoàng tử cỡi ngựa bắn cung.
Tham gia đại hội săn thú vương công đại thần đều tụ tập trên bãi cỏ,Diệp Hòa vẫn như cũ một thân nam trang,an phận thủ thường đứng ở bên người dưỡng phụ Hạ Niên Đức.
Trên bãi cỏ mênh mông bát ngát,chiêng trống vang lên dồn dập,đội ngũ tinh binh sắp hàng chỉnh tề canh giữ ở bên ngoài,bên cạnh bãi cỏ có dựng một đài cao,trên đó dựng một lều chế bằng da thú,áo choàng gấm màu vàng óng hoàng đế Đại Kỳ đi lên đài cao,chậm rãi ngồi xuống mặc dù đã tuổi trên năm mươi,ánh mắt vẫn lấp lánh hữu thần,túc mục uy nghiêm.
Bảy vị hoàng tử dựa theo thứ tự từ lớn đến nhỏ sắp hàng trước người Kỳ đế,chỉ có Cửu hoàng tử Khiêm Vương bởi vì thân thể suy yếu nên ban thưởng ngồi một bên.
“Ngô hoàng vạn tuế,vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Mọi người bò lổm ngổm đầy đất,cao giọng hô,ở trên bãi cỏ bằng phẳng rộng lớn lúc nhúc nhiều người.
“Miễn lễ”
Thanh âm trầm thấp hùng hậu vang lên,không vội không chậm lại vô cùng trang nghiêm,thấy mọi người đều đã đến đông đủ,Kỳ đế phất phất tay quay sang quản sự Đại thái giám căn dặn: “Từ Phúc,đi,nói với các vị chủ tử một chút quy tắc săn bắn hôm nay.”
Thái giám tổng quản Từ Phúc thân thể đôn hậu tròn trịa cung kính vuốt cằm,tiến lên bước một bước dùng tiếng nói lanh lảnh cao giọng nói: “Đại hội cỡi ngựa bắn cung hôm nay lấy chim bồ câu trắng để săn,nô tài đã sai người chuẩn bị tốt ba lồng tre chim bồ câu trắng,mỗi lồng số lượng hai trăm con,ba lồng chim bồ câu phân ra ba lần thả lên.Các vị chủ tử đều có thể lựa chọn một trợ thủ mà mình ưng ý,hai người hợp thành một tổ đến lúc đó đội nào có số lượng bắn trúng nhiều nhất sẽ giành chiến thắng.”
“Đều nghe rõ rồi chứ?” Kỳ đế chậm rãi nhấp một ngụm trà,ngẩng đầu hỏi.
Bảy vị hoàng tử đều chấp tay: “Nhi thần hiểu!”
“Tốt,vậy thì bắt đầu đi.Vẫn theo quy củ cũ thắng có phần thưởng,thua thì chịu phạt,ngày hôm nay hãy lấy hết bãn lĩnh xuất chúng ra cho trẫm xem.”
“Nhi thần tuân lệnh!”
“Chờ một chút.” Bỗng nhiên vang lên một thanh âm ti hí hơi thở rối loạn,thiếu niên tử bào vốn an tĩnh ngồi trên ghế cố hết sức đứng lên,quỳ xuống đất chờ lệnh nói: “Phụ hoàng,nhi thần cũng muốn tham gia.”
“Hồ nháo!”
Kỳ đế sửng sờ rồi khẽ quát lên: “Lão Cửu,con trước đó vài ngày chỉ mới có thể xuống giường,thân thể còn suy yếu phải điều dưỡng, muốn cùng tham gia náo nhiệt làm gì?”
“Nhi thần mấy năm qua đều bị bệnh nằm liệt giường không thể cùng hoàng huynh hoàng đệ cỡi ngựa bắn cung,ước mơ đã lâu nay mới thành hiện thực mong phụ hoàng có thành toàn.”
Khiêm Tiểu vương gia sắc mặt tái nhợt nhưng tròng mắt đen nhánh lại mang theo kiên định,Kỳ đế thấy thế nhíu mày trầm giọng nói: “Lão cửu,hoàng gia tranh tài coi trọng công bình,thắng thì có phần thưởng nhưng nếu thua,trẫm sẽ không bởi vì con thân thể yếu đuối mà tha đâu đấy,phạt theo quy tắc đã định con có hiểu không?”
“Nhi thần hiểu! Nếu thua nhi thần cam nguyện chịu phạt.”
“Tốt,con muốn chọn người nào cùng một tổ với mình?”
“Phụ hoàng,con chọn nàng!”
Trên bãi cỏ cả đám người nhất tề hướng theo phương hướng Khiêm Tiểu vương gia chỉ nhìn lại,đưa ánh mắt nhìn về phía một gã tuy hai tám năm hoa nhưng không trang điểm son phấn,vóc người tương đối cao gầy lại có vẻ gầy yếu,mái tóc đen chỉ dùng một sợi dây băng cột lên ột thiếu nữ mặc nam trang bình dị.
Diệp Hòa mặt không chút thay đổi chỉ hơi nhíu mày,cách mấy thước nàng thấy rõ thiếu niên đang chỉ vào mình khóe miệng ngậm nụ cười lạnh,trong mắt lóe lên tia xảo trá.
Theo hiểu biết của nàng về Khiêm Tiểu vương gia,người này kiên trì tham gia tranh tài săn bắn tuyệt đối không chỉ muốn cùng huynh đệ cỡi ngựa bắn cung đơn giản như vậy,hắn đưa ra chủ ý này rốt cuộc có mục đích gì?
Lần này Diệp Hòa vì muốn biểu hiện trước mặt Kỳ đế nhận được coi trọng mà thời cơ trước mắt lại là một cơ hội tốt khó gặp.Nếu nàng toàn lực tranh tài có hay không rơi vào bẫy tên hồ ly xảo trả kia,còn nếu nàng giữ lại thực lực làm sao có thể nhận được vài phần kính trọng từ Kỳ đế? Cơ hội hiếm có một khi bỏ qua không biết lại phảo đợi bao lâu......
Nghĩ đến thân ảnh nho nhã chống quải trượng,trên mặt lúc nào cũng mang theo nụ cười quan tâm,trong lòng Diệp Hòa trở nên ấm áp lập tức ra quyết định.
“A?” Trên mặt Kỳ đế mang theo vài phần kinh ngạc,đánh giá thiếu nữ phẫn nam trang đứng bên cạnh Hạ Niên Đức,hỏi: “Hạ ái khanh,trẫm không nhớ được ngươi lại có một nữ nhi,nha đầu này là người phương nào?”
Hạ Niên Đức vội vàng kéo Diệp Hòa tiến lên quỳ xuống,cung kính nói: “Hồi hoàng thượng,đây là nghĩa nữ thần thu dưỡng,tiểu nữ tính tình không câu nệ lại rất yêu thích luyện võ,am hiểu cỡi ngựa bắn cung cho nên thường xuyên cải nam trang.Thần thấy tiểu nữ muốn tham gia săn thú hoàng gia đã lâu nên mới mang con bé ra ngoài ngoài dạo chơi.”
“Thì ra là như vậy.” Kỳ đế gật đầu cười nói: “Ngẩng đầu để cho trẫm xem rõ một chút.”
Diệp Hòa nghe vậy ngẩng đầu nhìn hoàng đế đại kỳ cao cao tại thượng,ánh mắt thản nhiên không cảm xúc.
“Tốt! Là một nha đầu mi thanh mục tú nhưng Hạ ái khanh nói nàng am hiểu cỡi ngựa bắn cung,trẫm cũng không tin,như thế này đi biểu hiện thật tốt cho trẫm xem một chút.”
“Thần nữ tuân chỉ!”
Theo Kỳ đế ra lệnh,buổi tranh tài săn bắn rất nhanh mở màn,có thái giám dắt ngựa đi tới đưa cho Diệp Hòa,trên yên ngựa trang bị đầy đủ giỏ trúc chứa đầy tên, còn có một cây cung dài,Diệp Hòa tiện tay rút ra một mủi tên vũ phát hiện mỗi mủi tên đều có khắc chữ “Cửu”.
Bảy vị hoàng tử tất cả đều lựa chọn một gã thân tín làm trợ thủ nhưng đa phần đều là nam tử.Mười bốn người cũng đã lên ngựa,tay cầm cung tên vận sức chờ phát động,chỉ đợi đến chim bồ câu lung mở ra thi thố tài năng.
Diệp Hòa nắm dây cương,giẫm lên bàn đạp mỉm cười dùng sức,liền tung mình ngồi lên lưng ngựa,tư thế nhanh nhẹn thanh thoát.
Mười lăm người đều đã chuẩn bị sẳn sàng chỉ còn thiếu mỗi Cửu hoàng tử Khiêm Vương,song khi Diệp Hòa quay lại nhìn người hợp tác với mình,khuôn mặt nhất thời hắc tuyến.
Chỉ thấy một thiếu niên người mặc tử bào được thái giám dìu đi đứng cạnh con ngựa cao lớn trước mặt,còn một thái giám khác tận chức tận trách cúi người xuống gục trên mặt đất,thiếu niên nhấc chân dẫm ở trên lưng thái giám đang muốn lên ngựa,không ngờ mất thăng bằng liền chợt chân ngã về phía sau,suýt nữa té bốn chân chổng lên trời,mọi người kinh hoảng cũng may có thái giám tay mắt lanh lẹ chạy đến đở,mới tránh khỏi chủ tử tôn quý bị bêu xấu trước mặt mọi người.
Thiếu niên tử bào sắc mặt hơi giận,một cước đá vào trên người thái giám gục trên mặt đất,vừa đẩy tên thái giám đỡ mình,quát lên: “Không cần các ngươi giúp ya, bổn vương có thể tự mình lên ngựa!”
Văn võ bá quan hai mặt nhìn nhau,trong lòng thầm nghĩ mặc dù Cửu hoàng tử kêu căng nhưng rốt cuộc vẫn tức giận.
Tất cả tròng mắt sáng bóng đều chờ nhìn Cửu hoàng tử ngay cả đứng cũng phải cố hết sức,rốt cuộc làm sao có thể tự mình leo lên ngựa.Một giây sau bỗng nhiên lại nghe thấy thiếu niên thở hổn hển quát ầm lên:
“Đổi lại tiểu mã cao cỡ một thước cho ta!”
Mọi người nhất thời nghẹn họng nhìn trân chối,trong khoảng thời gian ngắn quên mất phản ứng.
Dường như Kỳ đế cũng cảm thấy hoang đường,sắc mặt có chút khó coi nhưng nhìn sang ái tử yếu đuối,cuối cùng yêu thương gật đầu nói: “Thay ngựa.”
Rất nhanh một tiểu mã được dắt tới,thiếu niên rốt cục nắm dây cương cố hết sức leo lên nhưng lại ngồi vặn vẹo ở trên lưng ngựa,sắc mặt tái nhợt lảo đảo như muốn ngã,bọn thái giám chịu trách nhiệm hầu hạ Cửu hoàng tử thấy vậy âm thầm đổ mồ hôi hột, sợ đầu tiểu tổ tông này mà trồng xuống,vậy đầu bọn họ cũng phải đi theo trồng xuống đi.
Diệp Hòa ở một bên thấy vậy kính nể không thôi,tiểu vương gia này diễn người mắc bệnh lâu năm thật là vô cùng nhuần nhuyễn! Mỗi một động tác cũng không chút sơ hở,mỗi một câu nói ra đều mang theo hơi thở rối loạn,thấy thế nào cũng là ma ốm đoản mệnh.Nếu không phải tối hôm qua ở trong rừng cây Diệp Hòa được chứng kiến thân thủ của hắn,chỉ sợ cũng bị hắn lừa!
“Thời gian đã không còn sớm,mọi ngươi bắt đầu đi.”
Kỳ đế phất phất tay,liền lập tức có mấy tên thái giám đưa đến ba lồng chim bồ câu,cửa lồng vừa mở một trăm con chim bồ câu lập tức sải cánh bay lên phân tán khắp mọi nơi,liều mạng vỗ cánh tìm chỗ trốn trên bầu trời.
Diệp Hòa lập tức liền giương cung nhắm trúng một con chim bồ câu trắng bắn ra mũi tên đầu tiên,cùng lúc đó mười bốn người khác cũng đồng thời kéo căng cung ra,trong lúc nhất thời mười lăm chim bồ câu trắng từ không trung rơi xuống.
Một lần nữa lắp tên vào cung,Diệp Hòa tranh thủ không nhìn về phía người hợp tác với mình,giận đến tay run lên thiếu chút nữa đem tiểu vương gia tôn quý kia +một mủi tên bắn chết.
Khiêm Tiểu vương gia đã giương cung muốn bắn tên nhưng vì không đủ sức mà tên bắn ra chưa đầy một thước đã tà tà rơi trên mặt đất,như vậy đừng nói bắn chim bồ câu bay trên bầu trời,e rằng ngay cả con rùa bò trên mặt đất cũng bắn không trúng!
Diệp Hòa thấy thế nhức đầu vô cùng,xem ra tiểu vương gia này lại muốn giả bộ,cuộc tranh tài này sợ rằng không thể trông cậy vào hắn hỗ trợ chỉ có thể dựa vào mình.
Trận này tranh tài săn bắn cũng không dễ dàng thủ thắng,không chỉ phải giương cung,nhắm trúng,bắn tên mà còn phải nắm chặc thời gian giục ngựa đuổi theo chim bồ câu,một khi chim bồ câu bay xa thì không thể bắn được nữa,suy nghĩ chốc lát Diệp Hòa đã rơi ở phía sau rất nhiều,hiện tại lại đơn độc tác chiến càng không thể khinh thường.Nàng từ giỏ trúc rút ra ba mủi tên vũ,tìm được mục tiêu sau đó nheo mắt nhắm trúng,ba mũi tên xé gió phóng đi,phía trên ba chim bồ câu trắng đều đồng loạt rơi xuống, không dừng lại dù chỉ một chút,nàng giục ngựa đuổi theo mục tiêu,lại nhanh chóng lắp ba mủi tên,nhắm trúng bắn ra.
Lúc này thái giám lại chim bồ câu trắng trong chiếc lồng thứ hai ra cho bọn nó cất cánh,Diệp Hòa nắm chặc phần lớn chim bồ câu còn chưa phân tán,nhanh chóng lắp tên bắn ra,mỗi lần đều bắn trúng ba phát,nhưng một lát sau,chim bồ câu phân tán dù tài bắn cung có khá hơn nữa cũng không cách nào bắn một lượt.Tìm không được nơi bọn chim bồ câu tụ tập,Diệp Hòa chỉ bắn hết con này đến con khác,lúc này lại thấy những hoàng tử khác cùng trợ thủ đều là xạ thuật bất phàm,chim bồ câu liên tiếp rơi xuống,lo lắng tăng nhanh động tác giảm bớt thời gian nhắm trúng.Nàng cảm giác bản than sắp vội vàng đến điên,hận không thể mọc thêm mấy cánh tay,tăng thêm mấy đôi mắt.
Mắt thấy thái giám đang muốn động thủ thả ra chiếc lồng thứ ba,Diệp Hòa đưa sờ sau lưng thầm kêu hỏng bét,lúc này lại hết tên!
Nếu nàng muốn thủ thắng cơ hội duy nhất vẫn là lúc chim bồ câu mới vừa thả ra không lâu,nhân cơ hội bắn ba tên một lượt, hiện tại bảo thái giám lấy nhất định làm trễ nãi thời gian.
Đang lo lắng không biết làm sao,trán cũng rỉ ra mồ hôi,bỗng nhiên có một bộ tên vũ từ trên trời giáng xuống,Diệp Hòa lanh tay lẹ mắt tiếp được,nghiêng đầu liền thấy ngồi thiếu niên tử bào ngồi trên con ngựa nhỏ,cười sâu sa nói: “Tiểu Hòa Ni,hảo hảo biểu hiện,một lát chiến thắng bổn vương có ngạc nhiên cho nàng.”
Chiếc lồng thứ ba nhốt chim bồ câu được mở ra,Diệp Hòa không có thời gian suy nghĩ nhiều lời của hắn,lắp tên liền bắn,trong lòng âm thầm ảo não,mấy năm này nàng mỗi ngày luyện tập xạ thuật lại chỉ có thể luyện đến ba tiến bắn một lượt,không cách nào so sánh với tuyệt kỹ bắn cung cao siêu của bát gia.Nếu nàng cũng có thể bắn một lần bốn mũi,cuộc tranh tài này nắm chắc phần thắng, làm gì có thể luống cuống tay chân như vậy?
Cho đến trên bầu trời không còn một con chim bồ câu trắng nào,trận này tranh tài săn bắn hoàng gia mới rốt cục hạ màn.Bọn thái giám ở chung quanh bãi cỏ nhặt lên chim bồ câu chia ra đếm,cuối cùng đem kết quả trình lên.
Kỳ đế ngồi thẳng trên ghế rồng,thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Diệp Hòa,trong mắt có kinh ngạc cũng có tán thưởng.Thấy kết quả trình lên,Kỳ đế trầm giọng hỏi thái giám bên cạnh: “Kết quả thế nào?”
Thái giám tổng quản Từ Phúc cất giọng nói: “Hồi hoàng thượng,Lục hoàng tử hai mươi mốt con,Bát hoàng tử,Thất hoàng tử bắn trúng hai mươi bảy con,thập hoàng tử thì bắn trúng ba mươi hai con,thập nhất hoàng tử bắn trúng ba mươi sáu con, Tứ hoàng tử bắn trúng ba mươi chin con,còn Tam hoàng tử cùng Cửu hoàng tử bắn trúng bốn mươi mốt con.”
“Ha ha ha,nha đầu Hạ gia thân thủ tốt thật,mặc dù nàng cùng lão tam bắn trúng số lượng giống nhau,trẫm vẫn nhìn rõ được lão Cửu một mũi tên cũng không bắn trúng,một mình nàng lại có thể bắn bốn mươi mốt con.”
Diệp Hòa vội vàng quỳ xuống,cung kính nói: “Tạ ơn hoàng thượng khen ngợi,thần nữ không dám nhận!”
“Tốt!Nàng tuy than nư nhi nhưng trong cuộc tranh tài vừa rồi lấy một chống đỡ hai lại có thể lực lượng ngang nhau đúng là khó được.Trẫm trong lòng rất vui,cuộc tranh tài này coi như là đội của lão Cửu thắng.Từ Phúc,lấy Ngọc Ban chỉ của trẫm ra đây.”
Kết quả như thế quả là có chút thiên vị nhưng không có người nào dám chất vấn,rối rít chúc mừng Cửu hoàng tử Kỳ Mạch trong lúc bận rộn không giúp được chút gì.
Từ tổng quản đang muốn xoay người lấy Ngọc Ban Chỉ của Kỳ đế,lại thấy Khiêm Tiểu vương gia bỗng nhiên quỳ một chân trên đất,nói: “Phụ hoàng,ngài nói thắng có phần thưởng,mặc dù nhi thần rất yêu thích Ngọc Ban Chỉ kia nhưng hôm nay không muốn lấy vật đó xem như phần thưởng,Ngọc Ban chỉ chính là vật mà phụ hoàng trân ái,phụ hoàng nhất định cũng không đành lòng. Huống chi nhi thần hiện tại có mong muốn khác mong phụ hoàng thành toàn.”
“Hả?” Kỳ đế hơi ngẩn ra nói: “Lão Cửu,trẫm tặng Ngọc Ban chỉ nhiều người muốn mà không được cho con,con lại không muốn,vậy con nói đi con rốt cuộc muốn cái gì?”
“Nhi thần muốn phụ hoàng ban hôn.”
“Ha ha,con cũng đã đến tuổi thành thân,trẫm đã sớm muốn giúp con tìm một mối hôn sự,chưa chi đã nghe con xin ban thưởng.Lão Cửu,con nói đi con coi trọng cô nương nhà ai rồi?”
“Hồi bẩm phụ hoàng chính là dưỡng nữ của hộ bộ thượng thư Hạ Niên Đức,Hạ Diệp Hòa ạ!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook