Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc
-
Quyển 1 - Chương 5: Lên phía bắc tìm Tào
Cáo biệt Trương
Dương, ta nghĩ đi nghĩ lại có nên đi Trường An hay không? Không phải đi
gặp tên Đổng Trác sắp chết, mà để tìm Giả Hủ, đối với mấy tên tôm tép
nhãi nhép còn lại ta không có hứng thú. Giả Hủ, Giả Văn Hòa, không biết
vì cái gì khi nghĩ đến người này, tim ta đột nhiên nhảy dữ dội, đó là
cảm giác vui sướng. Xem ra, Vũ ca ca cùng hắn quan hệ không tầm thường.
Ôi, Vũ ca ca, huynh ngủ kỹ quá, làm cho người ta muốn hỏi này nọ đều
không được.
Thế nhưng, tới Trường An lúc này rất dễ gặp đại loạn, thôi bỏ đi, sau khi Đổng Trác chết, đại loạn liền bùng nổ. Tuy rằng, tình trạng hỗn loạn này là do chủ ý của Giả Hủ*, nhưng hiến kế cho hai tên khốn kiếp kia dùng, chẳng qua cũng vì giữ mạng. Ôi, ta cũng không muốn đi quản chuyện của hoàng đế, dù sao Giả Hủ cũng không có chuyện gì, ta đi lúc này mà gặp loạn, đánh hay không đánh cũng dở, nói không chừng còn chẳng gặp được Giả Hủ. Ta còn phải đi tìm Tào Tháo, không muốn kéo dài thời gian, sau này vẫn còn nhiều việc lắm.
Từ Dã Vương thẳng qua Hoàng Hà, ta đi về hướng thành Bộc Dương. Trên đường đã nghe chuyện Tào Tháo đánh bại bọn cướp Hắc Sơn, giải trừ uy hiếp của giặc Hoàng Cân đối với Ký Châu của Viên Thiệu, Viên Thiệu rất cao hứng, phong Tào Tháo làm thái thú Đông Quận, trên thực tế là muốn Tào Tháo giữ cổng cho hắn. Nhưng đối với Tào Tháo mà nói, vừa lúc có địa bàn của mình, có thể phát triển thế lực. Hiện tại lúc này, Tào Tháo hẳn đã tới nhậm chức, mà quận phủ của hắn nằm ngay ở Đông Quận bên bờ Hoàng Hà.
Lúc này, các lộ binh mã đều đang hỗn chiến, hôm nay ngươi giết ta, ngày mai ta giết ngươi, không ít kẻ độc ác đứng giữa đục nước béo cò, thật khổ cho dân chúng. Ta lên phía bắc dọc đường cũng không nhàn rỗi, gặp nạn cướp bóc, ta đương nhiên không nương tay. Dù sao trong loạn thế chết nhiều thêm một kẻ như vậy, dân chúng bớt chịu thêm một tội, ta cũng không nhân từ giống Vũ ca ca. Trừ bỏ giúp đỡ dân chúng giết một vài tên ác nhân, cũng thuận tay làm vài chuyện xấu, tất nhiên là giết kẻ giàu cứu người nghèo, ta rất nghèo, người nghèo như ta không ít, để giúp một số đông người, cần hy sinh một số ít người. Vả lại, ta muốn làm được việc, cần có rất nhiều tiền bạc, cho nên đành… Chờ lúc ta đến ngoại thành Đông Quận trên bờ Hoàng Hà, đã là tháng 10 năm 191.
Mặc dù đã vào vụ thu, khắp Trung Nguyên vẫn là một mảnh tiêu điều. Vũ ca ca nói rất đúng, loạn thế là vũ đài của anh hùng hào kiệt, nhưng không phải là điều người dân thường mong muốn! Vì phần nhân từ trong lòng Vũ ca ca, vì để nhân dân sớm thoát cảnh khổ cực, ta nhất định phải đem hết toàn lực trợ giúp Tào Tháo thống nhất thiên hạ.
Đang đi trên bờ Hoàng Hà, ta nhìn cảnh tượng thê lương phía xa, bất giác ngâm mấy câu thơ: “Nước mất núi sông còn, cỏ cây mướt vào xuân. Cảm thời thế, lệ tuôn rơi; biệt ly lòng chim hận; ba tháng tràn khói lửa, thư nhà giá vạn đồng; bạc đầu thêm ngắn tóc, trâm cài mãi chẳng xong.” * *
Thình lình nghe có kẻ hô to: “Thơ hay. Đáng tiếc quá bi thương, không hợp với một thiếu niên như ngươi.”
Ta quay đầu lại nhìn, một con ngựa trắng, mấy người vây quanh một người đi ở giữa, men theo bờ sông đạp nước mà đi. Ngựa là ngựa tốt, ta tựa hồ đã gặp ở đâu. Người này là ai? Tiêu sái, khí phái, nụ cười rất đẹp… Một thứ hương vị không nói lên lời, vừa thân thiết vừa mang chút cô tịch, một tia u buồn, còn có một loại bá khí hơn người. Ta nhìn hắn, trái tim không khỏi đập nhanh hơn, cảm giác trên mặt nóng rần rần, loại cảm giác này thật kỳ quái.
Người nọ đi tới bên cạnh ta: “Này vị tiểu huynh đệ, làm thơ rất hay! Phải, nước mất núi sông còn, cỏ cây mướt vào xuân. Cảm thời thế, lệ tuôn rơi, biệt ly lòng chim hận. Ôi, trong loạn thế đúng là không thể nào tránh được!”
Ta nhìn hắn, trong đầu càng không ngừng lục lọi trí nhớ, người này là ai? Dung mạo của hắn một chút ấn tượng ta cũng không có, chỉ là khí chất này hình như là Tào Tháo, đúng vậy, nhất định là Tào Tháo. Lần đầu gặp Vũ ca ca, Tào Tháo đã hơn năm mươi tuổi, hiện tại Tào Tháo mới hơn ba mươi, chả trách ta không có ấn tượng.
Người tới thấy ta sững sờ, không có phản ứng, tưởng ta bị dọa cho sợ, vội vàng nhận lỗi: “Xin lỗi tiểu huynh đệ, có phải chúng ta quấy rầy ngươi, khiến ngươi kinh hãi.”
Ta cười khó nhọc: “Các ngài đến bất ngờ, ta có chút sợ hãi, bất quá, ta chỉ đang suy nghĩ thân phận của các hạ thôi.”
Người tới cười lớn: “Vậy ngươi nghĩ ta là người phương nào?”
Ta nhìn vào mắt hắn, cười nói: “Nếu tại hạ nghĩ không sai, các hạ hẳn là Tào Tháo, Tào Mạnh Đức.” Người đó hiển nhiên khẽ giật mình: “Không sai, ta đúng là Tào Tháo, ngươi làm sao biết ta?”
Ta lắc đầu: “Ta không biết các hạ, tuy nhiên nghe nói nơi này có thái thú mới vừa tiêu diệt giặc Hoàng Cân tên gọi Tào Tháo. Nhìn các hạ, thần thái phi thường, khí độ bất phàm, cho nên mới có suy nghĩ này. May mà không sai, cũng là vạn hạnh.”
Tào Tháo nhìn ta, thần sắc trở nên nghiêm túc: “Không ngờ, ngươi còn tuổi nhỏ, lại có hiểu biết như vậy, xem ra ngươi tài năng phi phàm, kiến thức cũng không tầm thường. Tháo xin hỏi ngươi, từ đâu đến, định đi đâu? “
Ta một bước cũng không nhượng bộ ánh mắt hắn: “Ngài nói sai rồi. Tục ngữ nói, có chí chẳng do tuổi tác, tài học bao nhiêu, không phải tuổi tác có thể quyết định. Tại hạ tuy nhỏ tuổi, nhưng hiểu biết, e rằng những người đứng sau ngài cũng không thể bằng.”
Lời nói khoác không biết ngượng của ta lại khiến Tào Tháo ít nhiều thấy hứng thú, bất quá hắn vẫn không tin ta có bản lĩnh gì lớn, cười ha hả nói: “Không sai, là do Tháo nói không thỏa đáng.” Hoàn toàn là lời nói khách khí.
Nhìn bộ dáng hắn nghĩ một đằng nói một nẻo, ta thầm nghĩ, không để cho ngươi thấy chút bản lĩnh, ngươi không biết khả năng của ta, nếu ta tới đầu quân cho ngươi, cũng nên thể hiện ít chút công phu. Nghĩ đến đây, ta mỉm cười: “Mạnh Đức công hiện tại giống như hùng ưng rời tổ, liệt mã thoát cương, chính là tới lúc giương cánh bay cao, tiêu sái phóng mình, tiểu nhân xin chúc mừng ngài.”
Tào Tháo chấn động, nhìn ta trừng trừng: “Quả nhiên là thiếu niên tuấn tài, ngươi đã có kiến thức như vậy, có nguyện ý cùng ta hồi phủ nói chuyện không, Tháo nguyện lĩnh giáo.” Ta vốn chính là đến tìm ngươi, đề nghị này chính hợp ý ta, tất nhiên gật đầu đồng ý, lên ngựa cùng song hành.
Tào Tháo không hề nhiều lời, chỉ nhướng mắt dõi về phía xa, thở dài nói: “Thơ công tử tuy là có chút bi thương, nhưng đúng là hợp với cảnh này, than ôi.”
Ta gật đầu (về phần bài thơ này làm sao xuất hiện, ta cũng không rõ ràng lắm): “Triệu Như bất quá nhìn thấy cảnh tượng thê lương bên bờ sông, lại nghĩ đến thành Lạc Dương thôi.”
“Ồ, ngươi tên Triệu Như? Người Lạc Dương sao?”
Ta lắc đầu: “Tại hạ là người ở Thường Sơn, tên chữ Tử Vân. Vài ngày trước Đi qua thành Lạc Dương, ôi, nơi đó quá thê thảm. Tên Đổng Trác này thực sự là hạng người hại nước hại dân, giang sơn Đại Hán vốn đã mưa gió mịt mù, lại bị y làm cho nát be nát bét, khó mà chỉnh đốn lại được.”
Tào Tháo cũng thở dài thật lâu: “Thì ra ngươi tên chữ Tử Vân! Ngươi nói có lý, nước nhà bất hạnh, là do tên yêu nghiệt này. Ta hận không thể sớm giết y.”
Ta biết Tào Tháo hận nhất không phải Đổng Trác, mà là Hà Tiến, bèn gãi đúng chỗ ngứa, nói: “Đổng Trác đương nhiên đáng chết, nhưng theo tại hạ thấy, kẻ đáng chết thật sự là bè lũ Hà Tiến, Viên Thiệu, không có bản lĩnh gì, chỉ biết đảo loạn triều chính, hại nước hại dân.”
Quả nhiên, Tào Tháo lập tức hứng thú: “Tiên sinh đúng là người đồng đạo với Tháo, Hà Tiến kẻ này thành sự không có, mà bại sự lại thừa. Giang sơn ra như thế này toàn bộ do gã thất phu đó hại.” Ta âm thầm cười trộm, mới phát đầu đã nổ vang, từ Công tử biến thành Tiên sinh rồi, tuyệt.
Ta nhìn ngắm bốn phía, hỏi: “Đi theo ngài toàn người khí khái hào hùng bừng bừng phấn chấn, ngài có thể giới thiệu được không.” Tào Tháo à lên một tiếng: “Tháo quên mất.” Nguyên lai đi theo hắn đúng là họ tộc nhà hắn: Tào Hồng, Tào Nhân, Hạ Hầu Đôn, Hạ Hầu Uyên, vân vân, còn có một người tên Trần Cung. Những người khác không sao, riêng với Hạ Hầu Đôn ta có cảm giác rất thân thiết, trong lòng biết rõ tất nhiên là tình cảm của Vũ ca ca. Lúc này Hạ Hầu Đôn còn chưa bị mất một mắt, cũng có chút khí khái anh hùng tuấn lãng. Hình dáng này nếu mất một mắt thật rất khó coi.
Đến quận phủ, Tào Tháo vội vàng lệnh người dưới chuẩn bị tiệc rượu, mời ta nhập tiệc. Ta mỉm cười nói: “Triệu Như tuổi nhỏ, đối với chuyện uống rượu không rành, xin cứ tự nhiên.” Kỳ thật, căn cứ vào trí nhớ của Vũ ca ca, huynh ấy rất thích uống rượu. Bất quá, xét thấy ta là thân thể nữ nhi, rượu nhiều tất sơ suất, cẩn thận một chút vẫn hơn.
Tào Tháo cười lớn: “Rượu là bản sắc nam nhi, Tử Vân tiên sinh vẫn nên học uống tốt hơn.”
Ta lắc đầu: “Không học cũng thế. Bản sắc nam nhi ở chỗ kiến công lập nghiệp, uống rượu ư, có thể thì uống, không thể thì thôi, không sao cả. Huống chi Triệu Như thân thể yếu nhược, rượu nhiều tất hại thân.” Tào Tháo cũng không miễn cưỡng, chỉ ân cần khuyên bảo mà thôi.
Rượu quá ba tuần, Tào Tháo lên tiếng: “Tử Vân tiên sinh tới đây, tất có điều muốn chỉ cho Tháo, Tháo nguyện chăm chú lắng nghe.”
Ta cũng không thừa nước đục thả câu, nói: “Triệu Như đến đây, chính là vì quân thượng. Tại hạ muốn góp sức cho quân thượng, không biết ý quân thượng thế nào?”
Tào Tháo vui vẻ, lại nghi hoặc nói: “Tháo là người vô đức vô năng, sao được tiên sinh xem trọng? “
Ta cười nói: “Như đi khắp thiên hạ tìm kiếm minh chủ, cho đến hôm nay mới gặp được quân thượng. Không vì cái gì khác, chỉ vì quân thượng trong thành Lạc Dương dập lửa, nếu trong lòng không có dân, không có vua sao có thể làm được điều này? Tại hạ tuy tuổi nhỏ, kẻ mưu sĩ quan trọng nhất là biết chọn minh chủ, phải minh bạch cái đạo lý “chim khôn lựa cành mà đậu”.”
Tào Tháo sửng sốt: “Ngươi ở Lạc Dương từng thấy Tháo?”
Ta thở dài gật đầu: “Ngày đó, tại hạ đi ngang qua Lạc Dương, gặp đúng lúc Đổng Trác hỏa thiêu thành. Gặp quân thượng mang binh tiến vào, lệnh quân sĩ cứu hỏa, bản thân thì đuổi theo bắt Đổng Trác, tại hạ ở phía sau hô to ngăn cản, chỉ tiếc quân thượng không nghe thấy.”
Tào Tháo nhìn ta, cười khổ lắc đầu: “Ta lúc ấy đúng là không lượng sức mình, sau khi trở về, từng có binh sĩ đề cập việc của tiên sinh, Tháo liền hối hận không thể gặp tiên sinh một lần. Hôm nay tái kiến, Tháo thật may mắn.”
Ta cũng cười: “Sau ngày đó tại hạ bằng mọi cách hỏi thăm người dẫn binh kia, mới được biết là quân thượng, bị lỡ như thế, tại hạ cũng là bất đắc dĩ. Từ đó về sau, tại hạ vẫn luôn tìm kiếm tin tức quân thượng suốt nhiều ngày.” Nói rõ chính là vì người mà đến.
Tào Tháo muôn phần cảm khái: “Tiên sinh thật thấy Tháo có thể thành nghiệp lớn sao? Tháo chính mình cũng không dám nghĩ.”
Ta cười lớn: ” Quân thượng hà cớ tự coi nhẹ mình. Thiên hạ hỗn loạn, chính là lúc anh hùng lên như diều gặp gió, cứu nước lúc nguy nan, cứu dân trong nước lửa, sao lại nói lời không có chí khí vậy? Triệu Như xem trong thiên hạ quần hùng, không ai có năng lực hơn quân thượng.”
Tào Tháo nghe vào tai vô cùng hưởng thụ, hắn bưng rượu nhấp một ngụm, thở dài một hơi nói: “Tháo cũng có lòng cứu giúp xã tắc, chấn chỉnh lại non sông. Nhưng mà, than ôi…”
Chú thích:
* Giả Hủ khi Đổng Trác chết đang ở trong quân của Lý Thôi, Quách Dĩ, đã lập mưu cho hai người này vào được thành Trường An, đánh bại Lã Bố trả thù cho Đổng Trác, khiến thành Trường An phải chịu một trường tai kiếp.
** Xuân vọng – Đỗ Phủ
Thế nhưng, tới Trường An lúc này rất dễ gặp đại loạn, thôi bỏ đi, sau khi Đổng Trác chết, đại loạn liền bùng nổ. Tuy rằng, tình trạng hỗn loạn này là do chủ ý của Giả Hủ*, nhưng hiến kế cho hai tên khốn kiếp kia dùng, chẳng qua cũng vì giữ mạng. Ôi, ta cũng không muốn đi quản chuyện của hoàng đế, dù sao Giả Hủ cũng không có chuyện gì, ta đi lúc này mà gặp loạn, đánh hay không đánh cũng dở, nói không chừng còn chẳng gặp được Giả Hủ. Ta còn phải đi tìm Tào Tháo, không muốn kéo dài thời gian, sau này vẫn còn nhiều việc lắm.
Từ Dã Vương thẳng qua Hoàng Hà, ta đi về hướng thành Bộc Dương. Trên đường đã nghe chuyện Tào Tháo đánh bại bọn cướp Hắc Sơn, giải trừ uy hiếp của giặc Hoàng Cân đối với Ký Châu của Viên Thiệu, Viên Thiệu rất cao hứng, phong Tào Tháo làm thái thú Đông Quận, trên thực tế là muốn Tào Tháo giữ cổng cho hắn. Nhưng đối với Tào Tháo mà nói, vừa lúc có địa bàn của mình, có thể phát triển thế lực. Hiện tại lúc này, Tào Tháo hẳn đã tới nhậm chức, mà quận phủ của hắn nằm ngay ở Đông Quận bên bờ Hoàng Hà.
Lúc này, các lộ binh mã đều đang hỗn chiến, hôm nay ngươi giết ta, ngày mai ta giết ngươi, không ít kẻ độc ác đứng giữa đục nước béo cò, thật khổ cho dân chúng. Ta lên phía bắc dọc đường cũng không nhàn rỗi, gặp nạn cướp bóc, ta đương nhiên không nương tay. Dù sao trong loạn thế chết nhiều thêm một kẻ như vậy, dân chúng bớt chịu thêm một tội, ta cũng không nhân từ giống Vũ ca ca. Trừ bỏ giúp đỡ dân chúng giết một vài tên ác nhân, cũng thuận tay làm vài chuyện xấu, tất nhiên là giết kẻ giàu cứu người nghèo, ta rất nghèo, người nghèo như ta không ít, để giúp một số đông người, cần hy sinh một số ít người. Vả lại, ta muốn làm được việc, cần có rất nhiều tiền bạc, cho nên đành… Chờ lúc ta đến ngoại thành Đông Quận trên bờ Hoàng Hà, đã là tháng 10 năm 191.
Mặc dù đã vào vụ thu, khắp Trung Nguyên vẫn là một mảnh tiêu điều. Vũ ca ca nói rất đúng, loạn thế là vũ đài của anh hùng hào kiệt, nhưng không phải là điều người dân thường mong muốn! Vì phần nhân từ trong lòng Vũ ca ca, vì để nhân dân sớm thoát cảnh khổ cực, ta nhất định phải đem hết toàn lực trợ giúp Tào Tháo thống nhất thiên hạ.
Đang đi trên bờ Hoàng Hà, ta nhìn cảnh tượng thê lương phía xa, bất giác ngâm mấy câu thơ: “Nước mất núi sông còn, cỏ cây mướt vào xuân. Cảm thời thế, lệ tuôn rơi; biệt ly lòng chim hận; ba tháng tràn khói lửa, thư nhà giá vạn đồng; bạc đầu thêm ngắn tóc, trâm cài mãi chẳng xong.” * *
Thình lình nghe có kẻ hô to: “Thơ hay. Đáng tiếc quá bi thương, không hợp với một thiếu niên như ngươi.”
Ta quay đầu lại nhìn, một con ngựa trắng, mấy người vây quanh một người đi ở giữa, men theo bờ sông đạp nước mà đi. Ngựa là ngựa tốt, ta tựa hồ đã gặp ở đâu. Người này là ai? Tiêu sái, khí phái, nụ cười rất đẹp… Một thứ hương vị không nói lên lời, vừa thân thiết vừa mang chút cô tịch, một tia u buồn, còn có một loại bá khí hơn người. Ta nhìn hắn, trái tim không khỏi đập nhanh hơn, cảm giác trên mặt nóng rần rần, loại cảm giác này thật kỳ quái.
Người nọ đi tới bên cạnh ta: “Này vị tiểu huynh đệ, làm thơ rất hay! Phải, nước mất núi sông còn, cỏ cây mướt vào xuân. Cảm thời thế, lệ tuôn rơi, biệt ly lòng chim hận. Ôi, trong loạn thế đúng là không thể nào tránh được!”
Ta nhìn hắn, trong đầu càng không ngừng lục lọi trí nhớ, người này là ai? Dung mạo của hắn một chút ấn tượng ta cũng không có, chỉ là khí chất này hình như là Tào Tháo, đúng vậy, nhất định là Tào Tháo. Lần đầu gặp Vũ ca ca, Tào Tháo đã hơn năm mươi tuổi, hiện tại Tào Tháo mới hơn ba mươi, chả trách ta không có ấn tượng.
Người tới thấy ta sững sờ, không có phản ứng, tưởng ta bị dọa cho sợ, vội vàng nhận lỗi: “Xin lỗi tiểu huynh đệ, có phải chúng ta quấy rầy ngươi, khiến ngươi kinh hãi.”
Ta cười khó nhọc: “Các ngài đến bất ngờ, ta có chút sợ hãi, bất quá, ta chỉ đang suy nghĩ thân phận của các hạ thôi.”
Người tới cười lớn: “Vậy ngươi nghĩ ta là người phương nào?”
Ta nhìn vào mắt hắn, cười nói: “Nếu tại hạ nghĩ không sai, các hạ hẳn là Tào Tháo, Tào Mạnh Đức.” Người đó hiển nhiên khẽ giật mình: “Không sai, ta đúng là Tào Tháo, ngươi làm sao biết ta?”
Ta lắc đầu: “Ta không biết các hạ, tuy nhiên nghe nói nơi này có thái thú mới vừa tiêu diệt giặc Hoàng Cân tên gọi Tào Tháo. Nhìn các hạ, thần thái phi thường, khí độ bất phàm, cho nên mới có suy nghĩ này. May mà không sai, cũng là vạn hạnh.”
Tào Tháo nhìn ta, thần sắc trở nên nghiêm túc: “Không ngờ, ngươi còn tuổi nhỏ, lại có hiểu biết như vậy, xem ra ngươi tài năng phi phàm, kiến thức cũng không tầm thường. Tháo xin hỏi ngươi, từ đâu đến, định đi đâu? “
Ta một bước cũng không nhượng bộ ánh mắt hắn: “Ngài nói sai rồi. Tục ngữ nói, có chí chẳng do tuổi tác, tài học bao nhiêu, không phải tuổi tác có thể quyết định. Tại hạ tuy nhỏ tuổi, nhưng hiểu biết, e rằng những người đứng sau ngài cũng không thể bằng.”
Lời nói khoác không biết ngượng của ta lại khiến Tào Tháo ít nhiều thấy hứng thú, bất quá hắn vẫn không tin ta có bản lĩnh gì lớn, cười ha hả nói: “Không sai, là do Tháo nói không thỏa đáng.” Hoàn toàn là lời nói khách khí.
Nhìn bộ dáng hắn nghĩ một đằng nói một nẻo, ta thầm nghĩ, không để cho ngươi thấy chút bản lĩnh, ngươi không biết khả năng của ta, nếu ta tới đầu quân cho ngươi, cũng nên thể hiện ít chút công phu. Nghĩ đến đây, ta mỉm cười: “Mạnh Đức công hiện tại giống như hùng ưng rời tổ, liệt mã thoát cương, chính là tới lúc giương cánh bay cao, tiêu sái phóng mình, tiểu nhân xin chúc mừng ngài.”
Tào Tháo chấn động, nhìn ta trừng trừng: “Quả nhiên là thiếu niên tuấn tài, ngươi đã có kiến thức như vậy, có nguyện ý cùng ta hồi phủ nói chuyện không, Tháo nguyện lĩnh giáo.” Ta vốn chính là đến tìm ngươi, đề nghị này chính hợp ý ta, tất nhiên gật đầu đồng ý, lên ngựa cùng song hành.
Tào Tháo không hề nhiều lời, chỉ nhướng mắt dõi về phía xa, thở dài nói: “Thơ công tử tuy là có chút bi thương, nhưng đúng là hợp với cảnh này, than ôi.”
Ta gật đầu (về phần bài thơ này làm sao xuất hiện, ta cũng không rõ ràng lắm): “Triệu Như bất quá nhìn thấy cảnh tượng thê lương bên bờ sông, lại nghĩ đến thành Lạc Dương thôi.”
“Ồ, ngươi tên Triệu Như? Người Lạc Dương sao?”
Ta lắc đầu: “Tại hạ là người ở Thường Sơn, tên chữ Tử Vân. Vài ngày trước Đi qua thành Lạc Dương, ôi, nơi đó quá thê thảm. Tên Đổng Trác này thực sự là hạng người hại nước hại dân, giang sơn Đại Hán vốn đã mưa gió mịt mù, lại bị y làm cho nát be nát bét, khó mà chỉnh đốn lại được.”
Tào Tháo cũng thở dài thật lâu: “Thì ra ngươi tên chữ Tử Vân! Ngươi nói có lý, nước nhà bất hạnh, là do tên yêu nghiệt này. Ta hận không thể sớm giết y.”
Ta biết Tào Tháo hận nhất không phải Đổng Trác, mà là Hà Tiến, bèn gãi đúng chỗ ngứa, nói: “Đổng Trác đương nhiên đáng chết, nhưng theo tại hạ thấy, kẻ đáng chết thật sự là bè lũ Hà Tiến, Viên Thiệu, không có bản lĩnh gì, chỉ biết đảo loạn triều chính, hại nước hại dân.”
Quả nhiên, Tào Tháo lập tức hứng thú: “Tiên sinh đúng là người đồng đạo với Tháo, Hà Tiến kẻ này thành sự không có, mà bại sự lại thừa. Giang sơn ra như thế này toàn bộ do gã thất phu đó hại.” Ta âm thầm cười trộm, mới phát đầu đã nổ vang, từ Công tử biến thành Tiên sinh rồi, tuyệt.
Ta nhìn ngắm bốn phía, hỏi: “Đi theo ngài toàn người khí khái hào hùng bừng bừng phấn chấn, ngài có thể giới thiệu được không.” Tào Tháo à lên một tiếng: “Tháo quên mất.” Nguyên lai đi theo hắn đúng là họ tộc nhà hắn: Tào Hồng, Tào Nhân, Hạ Hầu Đôn, Hạ Hầu Uyên, vân vân, còn có một người tên Trần Cung. Những người khác không sao, riêng với Hạ Hầu Đôn ta có cảm giác rất thân thiết, trong lòng biết rõ tất nhiên là tình cảm của Vũ ca ca. Lúc này Hạ Hầu Đôn còn chưa bị mất một mắt, cũng có chút khí khái anh hùng tuấn lãng. Hình dáng này nếu mất một mắt thật rất khó coi.
Đến quận phủ, Tào Tháo vội vàng lệnh người dưới chuẩn bị tiệc rượu, mời ta nhập tiệc. Ta mỉm cười nói: “Triệu Như tuổi nhỏ, đối với chuyện uống rượu không rành, xin cứ tự nhiên.” Kỳ thật, căn cứ vào trí nhớ của Vũ ca ca, huynh ấy rất thích uống rượu. Bất quá, xét thấy ta là thân thể nữ nhi, rượu nhiều tất sơ suất, cẩn thận một chút vẫn hơn.
Tào Tháo cười lớn: “Rượu là bản sắc nam nhi, Tử Vân tiên sinh vẫn nên học uống tốt hơn.”
Ta lắc đầu: “Không học cũng thế. Bản sắc nam nhi ở chỗ kiến công lập nghiệp, uống rượu ư, có thể thì uống, không thể thì thôi, không sao cả. Huống chi Triệu Như thân thể yếu nhược, rượu nhiều tất hại thân.” Tào Tháo cũng không miễn cưỡng, chỉ ân cần khuyên bảo mà thôi.
Rượu quá ba tuần, Tào Tháo lên tiếng: “Tử Vân tiên sinh tới đây, tất có điều muốn chỉ cho Tháo, Tháo nguyện chăm chú lắng nghe.”
Ta cũng không thừa nước đục thả câu, nói: “Triệu Như đến đây, chính là vì quân thượng. Tại hạ muốn góp sức cho quân thượng, không biết ý quân thượng thế nào?”
Tào Tháo vui vẻ, lại nghi hoặc nói: “Tháo là người vô đức vô năng, sao được tiên sinh xem trọng? “
Ta cười nói: “Như đi khắp thiên hạ tìm kiếm minh chủ, cho đến hôm nay mới gặp được quân thượng. Không vì cái gì khác, chỉ vì quân thượng trong thành Lạc Dương dập lửa, nếu trong lòng không có dân, không có vua sao có thể làm được điều này? Tại hạ tuy tuổi nhỏ, kẻ mưu sĩ quan trọng nhất là biết chọn minh chủ, phải minh bạch cái đạo lý “chim khôn lựa cành mà đậu”.”
Tào Tháo sửng sốt: “Ngươi ở Lạc Dương từng thấy Tháo?”
Ta thở dài gật đầu: “Ngày đó, tại hạ đi ngang qua Lạc Dương, gặp đúng lúc Đổng Trác hỏa thiêu thành. Gặp quân thượng mang binh tiến vào, lệnh quân sĩ cứu hỏa, bản thân thì đuổi theo bắt Đổng Trác, tại hạ ở phía sau hô to ngăn cản, chỉ tiếc quân thượng không nghe thấy.”
Tào Tháo nhìn ta, cười khổ lắc đầu: “Ta lúc ấy đúng là không lượng sức mình, sau khi trở về, từng có binh sĩ đề cập việc của tiên sinh, Tháo liền hối hận không thể gặp tiên sinh một lần. Hôm nay tái kiến, Tháo thật may mắn.”
Ta cũng cười: “Sau ngày đó tại hạ bằng mọi cách hỏi thăm người dẫn binh kia, mới được biết là quân thượng, bị lỡ như thế, tại hạ cũng là bất đắc dĩ. Từ đó về sau, tại hạ vẫn luôn tìm kiếm tin tức quân thượng suốt nhiều ngày.” Nói rõ chính là vì người mà đến.
Tào Tháo muôn phần cảm khái: “Tiên sinh thật thấy Tháo có thể thành nghiệp lớn sao? Tháo chính mình cũng không dám nghĩ.”
Ta cười lớn: ” Quân thượng hà cớ tự coi nhẹ mình. Thiên hạ hỗn loạn, chính là lúc anh hùng lên như diều gặp gió, cứu nước lúc nguy nan, cứu dân trong nước lửa, sao lại nói lời không có chí khí vậy? Triệu Như xem trong thiên hạ quần hùng, không ai có năng lực hơn quân thượng.”
Tào Tháo nghe vào tai vô cùng hưởng thụ, hắn bưng rượu nhấp một ngụm, thở dài một hơi nói: “Tháo cũng có lòng cứu giúp xã tắc, chấn chỉnh lại non sông. Nhưng mà, than ôi…”
Chú thích:
* Giả Hủ khi Đổng Trác chết đang ở trong quân của Lý Thôi, Quách Dĩ, đã lập mưu cho hai người này vào được thành Trường An, đánh bại Lã Bố trả thù cho Đổng Trác, khiến thành Trường An phải chịu một trường tai kiếp.
** Xuân vọng – Đỗ Phủ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook