Loạn Thế Bá Chủ
-
Chương 12: Bản tâm
Hôm trước lên facebook, vào mấy group thu thập được một vài đợt điểm tiêu cực, lúc này Trần Gia Minh lại bắt đầu quay thưởng.
Cho đến khi nhận được thêm mấy chục gói mì tôm vào tủ đồ thì hắn mới đành buồn bã trở lại giao diện chính.
Nhìn lấy điểm tiêu cực còn thừa một con số lẻ trơ trọi, trong lòng hắn vô cùng buồn bực. Điểm đến và đi như một cơn gió vậy, haizz!
"Hay là cứ suốt ngày ở nhà lên facebook tìm điểm thế này nhỉ, chẳng cần phải làm gì."
Một ý nghĩ hiện lên, tuy nhiên nhanh chóng bị hắn bác bỏ.
Tuy nói thu thập nhiều điểm tiêu cực có thể nhanh chóng biến mạnh, nhưng nếu bất chấp mọi việc sinh hoạt học hành, chỉ nằm lì ở nhà để làm thế thì việc hắn mạnh lên có ý nghĩa gì?
Không nói hắn còn phải sống cho hắn, hắn còn cần kiếm tiền nuôi Hà Phương, cần trải nghiệm những kinh nghiệm cuộc sống đáng quý để dạy dỗ con bé nên người.
Không giao tiếp xã hội, suốt ngày ở nhà thế cuối cùng tâm tính hắn sẽ biến đổi như thế nào, hắn không dám chắc được.
Hệ thống hắn có thể không có, nhưng chân thực sống, sống một cuộc sống bình thường, mặc dù đối mặt rất nhiều khó khăn là không thể thiếu được.
Ý nghĩ đã thông suốt, tâm tình của Trần Gia Minh trở nên thoải mái.
Lúc này hệ thống vang lên một giọng nói, đã bớt đi vài phần lạnh lẽo máy móc:
- Chúc mừng quý khách hoàn thành nhiệm vụ ẩn ""lòng dũng cảm" ban thưởng một ""trái tim chính nghĩa""
- Chúc mừng quý khách mở ra cửa hàng mua sắm.
- Chúc mừng quý khách tăng lên giới hạn điểm tiêu cực: 999 cho sinh vật linh trí cao / 2 cho sinh vật linh trí thấp.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Trần Gia Minh, hệ thống lần lượt giải thích cho hắn.
Hệ thống siêu cấp chính nghĩa không dành cho những kẻ tự tư trục lợi, xem hệ thống như công cụ sử dụng cho bản thân mà ung dung làm loạn. Mội một tên cường giả chính nghĩa đều cần thông suốt đạo lí công bằng, chính trực, không thể vì đột nhiên có được năng lực mà đánh mất sơ tâm của mình.
Kẻ giữ vững bản tâm mới là kẻ mạnh chân chính, ban thưởng "trái tim chính nghĩa" giúp quý khách có một trái tim luôn biết phân biệt tốt xấu đạo lý, tăng cường mạnh mẽ khả năng miễn nhiễm "mê hoặc, dụ dỗ, tham niệm"
Trần Gia Minh tò mò, trước hắn, phải chăng đã có những vị quý khách khác sử dụng hệ thống sao, kết cục của bọn hắn như thế nào?
Hệ thống biểu thị, đã có rất nhiều tên may mắn có được hệ thống, đột nhiên năng lực tăng mạnh khiến bọn hắn trở nên không kiểm soát được.
Kẻ thì nhát gan sợ sệt, sợ người khác biết được, chỉ rúc một xó mưu cầu kiếm điểm.
Kẻ thì trở nên hung hăng hống hách, giết người đoạt mỹ, không việc ác không làm.
Kẻ thì xem mình như chúa tể, như kẻ thống trị, lấy tư thái bề trên mà đối đãi với người khác
Những tên như vậy, hệ thống sẽ chế tạo cho bọn hắn một giả tưởng khiến bọn hắn trầm luân vĩnh viễn trong đó. Trong ảo mộng, bọn hắn sẽ thuận lợi đi đến đỉnh cao nhân sinh, tài phú vô số, mỹ nữ như mây.
Nhưng trong thế giới thực tại, bọn hắn sẽ chỉ là những cái xác không hồn chết dần chết mòn, để thân nhân bằng hữu của bọn hắn vì đó mà đau khổ.
Trần Gia Minh hoảng sợ, hệ thống này cũng thật ác độc đi chứ.
Người khác thái độ với người thân như thế nào hắn không biết, nhưng trong lòng hắn lúc này Hà Phương là tất cả. Cô bé là người thân duy nhất của hắn, là động lực mạnh mẽ để hắn sinh tồn.
Hắn không tưởng tượng được cảnh mình tự nhiên trở thành một tên điên suốt ngày chìm đắm trong thế giới ảo, bỏ mặc cô bé đói khổ, không được đi học, không được phát triển tốt để rồi cô độc buồn bã chết đi.
May mắn bản thân vẫn giữ được một viên sơ tâm, không bị làm mờ mắt, nếu không trong ảo mộng đi đến đỉnh cao nhân sinh cô độc thì cũng có ý nghĩa gì?
Lúc quay đầu nhìn lại, người thân thiết bên cạnh hắn còn ai?
- Hà Phương, chủ nhật tuần này anh em mình đi xem phim nhé!
- Oa, thích quá thích quá! Anh Minh là số một!
- Hehe, xem phim xong anh sẽ dẫn bé đi uống trà sữa.
- Hura, hoan hô!! Iu anh Minh quá!!!
Gương mặt bụ bẫm của Hà Phương đỏ bừng hưng phấn, hai tay hai chân quơ quơ liên hồi, nhảy tót lên lưng Trần Gia Minh bám chặt. Trần Gia Minh vui vẻ đứng dậy, trêu chọc đủ trò với cô bé, khiến nụ cười vui vẻ vang vọng khắp căn nhà.
Trên gương mặt con mèo béo nhìn hai anh em hiện ra một chút hâm mộ, một chút cô đơn.
Nó lặng lẽ đi ra sau nhà.
Chơi chán, Trần Gia Minh định đi ra vườn nhặt một chút rau cà vào nấu cơm, đột nhiên hắn thấy một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ.
Con mèo lúc này đang nằm chễm chệ trên một cục đá, phía trước sắp hai hàng những con chuột đứng thẳng, bộ dáng trông hết sức buồn cười. Lục tục có những con chuột từ khắp các xó xỉnh chạy đến, sắp vào hàng.
Con mèo nhàm chán nhìn lấy, đợi cho có vẻ như đã đủ, nó bèn đứng dậy, bắt đầu đi qua tuần tự giống như đang duyệt binh.
Mỗi khi nó đi ngang qua một con chuột nào đó, con chuột kia sẽ hạ hai cái chân trước xuống, như đang phủ phục xuống đất nghênh tiếp lão đại vậy.
Trần Gia Minh đứng một bên nhìn trộm, âm thầm cảm thán. Khó trách những ngày gần đây trong nhà hắn không thấy bóng dáng con chuột nào!
Lúc trước ngôi nhà nghèo khó của hắn tồi tàn rách nát, lỗ thủng khắp nơi, thường xuyên có những con chuột lục đục rất phiền toái. Nhưng bây giờ, xem xét bọn nó chính là đã bị con mèo này thu phục làm tiểu đệ, bảo sao không còn dám làm loạn trong nhà.
Trần Gia Minh cảm thấy đã trách oan "heo con" rồi, nó không hoàn toàn là vô dụng như trong suy nghĩ của hắn vậy.
Hắn quyết định rồi, sẽ thêm khẩu phần ăn cho nó, xem như là tiền lương bảo vệ.
- Heo con, mày đang làm gì đấy?
Con mèo nghe gọi, giật thót quay đầu lại. Lũ chuột thấy có bóng người, không thèm đoái hoài gì uy áp của nó vội vã chạy tán loạn, thoáng chốc đã không còn thấy bóng dáng.
"Đến từ heo con điểm tiêu cực -2"
Gương mặt lạnh lùng nhìn Trần Gia Minh, như đang oán trách hắn làm nó mất mặt trước mặt bọn tiểu đệ vậy?
Heo con, đó là tên dành cho mèo sao? Đó là tên dành cho một đại ca ngạo nghễ như nó sao?
Trong lòng tràn đầy phiền muộn, nó dứt khoát bò lên trên mái nhà, ngửa đầu nhìn lên trời, một bộ tịch mịch.
Cho đến khi nhận được thêm mấy chục gói mì tôm vào tủ đồ thì hắn mới đành buồn bã trở lại giao diện chính.
Nhìn lấy điểm tiêu cực còn thừa một con số lẻ trơ trọi, trong lòng hắn vô cùng buồn bực. Điểm đến và đi như một cơn gió vậy, haizz!
"Hay là cứ suốt ngày ở nhà lên facebook tìm điểm thế này nhỉ, chẳng cần phải làm gì."
Một ý nghĩ hiện lên, tuy nhiên nhanh chóng bị hắn bác bỏ.
Tuy nói thu thập nhiều điểm tiêu cực có thể nhanh chóng biến mạnh, nhưng nếu bất chấp mọi việc sinh hoạt học hành, chỉ nằm lì ở nhà để làm thế thì việc hắn mạnh lên có ý nghĩa gì?
Không nói hắn còn phải sống cho hắn, hắn còn cần kiếm tiền nuôi Hà Phương, cần trải nghiệm những kinh nghiệm cuộc sống đáng quý để dạy dỗ con bé nên người.
Không giao tiếp xã hội, suốt ngày ở nhà thế cuối cùng tâm tính hắn sẽ biến đổi như thế nào, hắn không dám chắc được.
Hệ thống hắn có thể không có, nhưng chân thực sống, sống một cuộc sống bình thường, mặc dù đối mặt rất nhiều khó khăn là không thể thiếu được.
Ý nghĩ đã thông suốt, tâm tình của Trần Gia Minh trở nên thoải mái.
Lúc này hệ thống vang lên một giọng nói, đã bớt đi vài phần lạnh lẽo máy móc:
- Chúc mừng quý khách hoàn thành nhiệm vụ ẩn ""lòng dũng cảm" ban thưởng một ""trái tim chính nghĩa""
- Chúc mừng quý khách mở ra cửa hàng mua sắm.
- Chúc mừng quý khách tăng lên giới hạn điểm tiêu cực: 999 cho sinh vật linh trí cao / 2 cho sinh vật linh trí thấp.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Trần Gia Minh, hệ thống lần lượt giải thích cho hắn.
Hệ thống siêu cấp chính nghĩa không dành cho những kẻ tự tư trục lợi, xem hệ thống như công cụ sử dụng cho bản thân mà ung dung làm loạn. Mội một tên cường giả chính nghĩa đều cần thông suốt đạo lí công bằng, chính trực, không thể vì đột nhiên có được năng lực mà đánh mất sơ tâm của mình.
Kẻ giữ vững bản tâm mới là kẻ mạnh chân chính, ban thưởng "trái tim chính nghĩa" giúp quý khách có một trái tim luôn biết phân biệt tốt xấu đạo lý, tăng cường mạnh mẽ khả năng miễn nhiễm "mê hoặc, dụ dỗ, tham niệm"
Trần Gia Minh tò mò, trước hắn, phải chăng đã có những vị quý khách khác sử dụng hệ thống sao, kết cục của bọn hắn như thế nào?
Hệ thống biểu thị, đã có rất nhiều tên may mắn có được hệ thống, đột nhiên năng lực tăng mạnh khiến bọn hắn trở nên không kiểm soát được.
Kẻ thì nhát gan sợ sệt, sợ người khác biết được, chỉ rúc một xó mưu cầu kiếm điểm.
Kẻ thì trở nên hung hăng hống hách, giết người đoạt mỹ, không việc ác không làm.
Kẻ thì xem mình như chúa tể, như kẻ thống trị, lấy tư thái bề trên mà đối đãi với người khác
Những tên như vậy, hệ thống sẽ chế tạo cho bọn hắn một giả tưởng khiến bọn hắn trầm luân vĩnh viễn trong đó. Trong ảo mộng, bọn hắn sẽ thuận lợi đi đến đỉnh cao nhân sinh, tài phú vô số, mỹ nữ như mây.
Nhưng trong thế giới thực tại, bọn hắn sẽ chỉ là những cái xác không hồn chết dần chết mòn, để thân nhân bằng hữu của bọn hắn vì đó mà đau khổ.
Trần Gia Minh hoảng sợ, hệ thống này cũng thật ác độc đi chứ.
Người khác thái độ với người thân như thế nào hắn không biết, nhưng trong lòng hắn lúc này Hà Phương là tất cả. Cô bé là người thân duy nhất của hắn, là động lực mạnh mẽ để hắn sinh tồn.
Hắn không tưởng tượng được cảnh mình tự nhiên trở thành một tên điên suốt ngày chìm đắm trong thế giới ảo, bỏ mặc cô bé đói khổ, không được đi học, không được phát triển tốt để rồi cô độc buồn bã chết đi.
May mắn bản thân vẫn giữ được một viên sơ tâm, không bị làm mờ mắt, nếu không trong ảo mộng đi đến đỉnh cao nhân sinh cô độc thì cũng có ý nghĩa gì?
Lúc quay đầu nhìn lại, người thân thiết bên cạnh hắn còn ai?
- Hà Phương, chủ nhật tuần này anh em mình đi xem phim nhé!
- Oa, thích quá thích quá! Anh Minh là số một!
- Hehe, xem phim xong anh sẽ dẫn bé đi uống trà sữa.
- Hura, hoan hô!! Iu anh Minh quá!!!
Gương mặt bụ bẫm của Hà Phương đỏ bừng hưng phấn, hai tay hai chân quơ quơ liên hồi, nhảy tót lên lưng Trần Gia Minh bám chặt. Trần Gia Minh vui vẻ đứng dậy, trêu chọc đủ trò với cô bé, khiến nụ cười vui vẻ vang vọng khắp căn nhà.
Trên gương mặt con mèo béo nhìn hai anh em hiện ra một chút hâm mộ, một chút cô đơn.
Nó lặng lẽ đi ra sau nhà.
Chơi chán, Trần Gia Minh định đi ra vườn nhặt một chút rau cà vào nấu cơm, đột nhiên hắn thấy một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ.
Con mèo lúc này đang nằm chễm chệ trên một cục đá, phía trước sắp hai hàng những con chuột đứng thẳng, bộ dáng trông hết sức buồn cười. Lục tục có những con chuột từ khắp các xó xỉnh chạy đến, sắp vào hàng.
Con mèo nhàm chán nhìn lấy, đợi cho có vẻ như đã đủ, nó bèn đứng dậy, bắt đầu đi qua tuần tự giống như đang duyệt binh.
Mỗi khi nó đi ngang qua một con chuột nào đó, con chuột kia sẽ hạ hai cái chân trước xuống, như đang phủ phục xuống đất nghênh tiếp lão đại vậy.
Trần Gia Minh đứng một bên nhìn trộm, âm thầm cảm thán. Khó trách những ngày gần đây trong nhà hắn không thấy bóng dáng con chuột nào!
Lúc trước ngôi nhà nghèo khó của hắn tồi tàn rách nát, lỗ thủng khắp nơi, thường xuyên có những con chuột lục đục rất phiền toái. Nhưng bây giờ, xem xét bọn nó chính là đã bị con mèo này thu phục làm tiểu đệ, bảo sao không còn dám làm loạn trong nhà.
Trần Gia Minh cảm thấy đã trách oan "heo con" rồi, nó không hoàn toàn là vô dụng như trong suy nghĩ của hắn vậy.
Hắn quyết định rồi, sẽ thêm khẩu phần ăn cho nó, xem như là tiền lương bảo vệ.
- Heo con, mày đang làm gì đấy?
Con mèo nghe gọi, giật thót quay đầu lại. Lũ chuột thấy có bóng người, không thèm đoái hoài gì uy áp của nó vội vã chạy tán loạn, thoáng chốc đã không còn thấy bóng dáng.
"Đến từ heo con điểm tiêu cực -2"
Gương mặt lạnh lùng nhìn Trần Gia Minh, như đang oán trách hắn làm nó mất mặt trước mặt bọn tiểu đệ vậy?
Heo con, đó là tên dành cho mèo sao? Đó là tên dành cho một đại ca ngạo nghễ như nó sao?
Trong lòng tràn đầy phiền muộn, nó dứt khoát bò lên trên mái nhà, ngửa đầu nhìn lên trời, một bộ tịch mịch.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook