Loạn Thần
Chương 16


۰┈┈۰
Lúc Cố Hạnh Chi về phủ đã gần đến giờ Tý, Phúc bá xách theo chiếc đèn lồng đi đón chàng.“…” Cố Hạnh Chi tay cầm chiếc hộp suýt nữa không vững, chỉ lạnh lùng nói: “Yểu Yểu là nữ tử khuê các, còn chưa lấy chồng, để muội ấy ở trong phủ của một nam nhân khác không ổn.”
Như mọi ngày, chàng trở về phòng ngủ rửa mặt chân tay.

Phúc bá cầm lấy áo khoác ngoài chàng đưa, do dự một lúc lâu mới mở miệng nói: “Đại nhân, cô nương nói… Cô ấy đợi ngài ở thư phòng.”Tần Chú ngáp một cái rồi xuống xe ngựa, bước chân yếu ớt không có lực theo Phúc bá đến thư phòng của Cố Hạnh Chi.Người trên giường không biết tỉnh dậy từ lúc nào, tỉnh táo dụi mắt, sửng sốt nhìn chàng một lúc, sau đó lộ ra nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mặt trời.
Gấp khăn trắng để sang một bên, Cố Hạnh Chi quay người nhìn về phía thư phòng.Sương đêm dày đặc, ngủ trên giường nhỏ không được tốt, thân thể nàng yếu ớt, nếu lại nhiễm bệnh chỉ sợ lại khiến người khác phải đau đầu.“Làm loạn!” Cố Hạnh Chi nhíu mày thấp giọng khiển trách, nhưng trong lòng lại dâng lên chút cảm giác bất đắc dĩ.“Cái này…” Tần Chú cũng bị chiếc ám khí chuyên dùng để ám sát này làm cho kinh hãi, cầm lấy quan sát hồi lâu mới hỏi: “Ngươi lấy cái này ở đâu?”
Ánh nến lờ mờ truyền ra từ rèm lụa đỏ hoa văn củ ấu, mờ ảo như một đám sương mù, chắc phải đợi được khá lâu rồi.Tần Chú bừng tỉnh đại ngộ, đăm chiêu nói: “Loại ám khí này bình thường đều là vật bên thân của sát thủ, cho nên chỉ có một khả năng, đó là do sát thủ cố tình gửi tới cửa.”
“Làm loạn!” Cố Hạnh Chi nhíu mày thấp giọng khiển trách, nhưng trong lòng lại dâng lên chút cảm giác bất đắc dĩ.
Có vẻ là cô nương này đã quen với Cố phủ, tính cách trẻ con bắt đầu thể hiện ra, dạo gần đây càng ngày càng không an phận.

Nhưng hàng năm mình bận rộn chính vụ, đi sớm về muộn, không thể lúc nào cũng ở cạnh nàng, xem ra phải tìm một lão ma ma hiểu biết quy củ quản giáo mới được, cũng bớt đi gây chuyện cho Cố phủ.Cố thị lang đoan chính lễ nghĩa chưa bao giờ nói chuyện lớn tiếng như vậy, dường như tất cả người hầu trong Cố phủ đều bị chàng làm cho tỉnh giấc, vội vã chạy đến.
Sau khi nghĩ vậy, Cố Hạnh Chi lập tức mặc áo khoác đã được chuẩn bị sẵn, đi đến thư phòng.“Nàng ấy nói rằng chiều nay, lúc mua bánh điểm tâm từ chợ đông về, thì có gã sai vặt trông giống người của Cố phủ đưa cho nàng ấy, nói là do ta tặng.

Vì thoát thân không nổi, nên sau khi trả tiền bèn nhờ người của cửa hàng đem tặng.”Bộ dạng vừa đáng thương vừa nhát gan kia, làm cho trái tim của Tần Chú đã ngập tràn xuân thủy.
Cửa thư phòng mở hé, bên trong rất yên tĩnh.

Cố Hạnh Chi gõ cửa, nhận ra không có ai trả lời, liền tự mình đẩy cửa đi vào.Chỉ thấy vẻ mặt chàng nghiêm trọng bảo vệ Hoa Dương ở sau lưng, phân phó người hầu trong nhà:
Cả cái bàn dài trống không, ngọn nến bên trên đã gần cháy hết, chỉ còn lại chút ánh sáng nhỏ như hạt đậu.Cố Hạnh Chi giữ nguyên tư thế kì lạ như vậy không dám động đậy, cho đến khi cánh tay tê dại, lúc này mới thấy người dưới thân rì rầm rồi buông tay ra.Hoa Dương chớp chớp mắt, có chút nôn nóng đưa tay ra hiệu: Là lúc chiều nay, huynh cho người mang đến cho ta mà.
Ánh sáng quá tối, Cố Hạnh Chi nhìn một lúc mới phát hiện cái người nói đợi mình kia đang nằm ngủ bên cạnh án thư, ngủ say sưa trên chiếc ghế dài La Hán bên cạnh.Chàng gần như ngưng thở, chỉ sợ tiểu cô nương tỉnh dậy đúng lúc này, sẽ hiểu lầm mình muốn khinh bạc nàng.
Tiếng ngáy khe khẽ truyền tới, ổn định mà nặng nề, xem chừng không biết ngủ được bao lâu rồi.

Cố Hạnh Chi nhíu mày, nhưng lại không nhịn được mà cười khẽ, thầm nghĩ quả nhiên vẫn là tính tình trẻ con.Chiếc cổ mảnh khảnh được bao phủ bởi màu phấn nhạt, những đường cong duyên dáng kéo dài từ xương quai xanh tới khe núi ẩn ẩn hiện hiện, chậm rãi kích thích theo hơi thở lên xuống của nàng.
Nếu đã ngủ rồi, chàng cũng không tính gọi nàng dậy, đỡ phải tỉnh dậy rồi lại cãi nhau, liền nhẹ nhàng đi tới, cúi người chuẩn bị bế lên.Cố Hạnh Chi sững sờ một lúc, không hiểu Hoa Dương đưa chàng một chiếc trâm vàng của nữ là có ý gì, chắc không phải là để chàng dùng chứ.Sắc mặt Cố Hạnh Chi trầm tĩnh, ánh mắt trống rỗng không biết nhìn đi đâu, giống như không nghe thấy lời của hắn, một lát sau mới trầm giọng hỏi: “Tại sao?”
Nhưng mà vừa cúi đầu, tiểu cô nương như có cảm giác mà trở mình một cái, từ nằm nghiêng sang một bên thành nằm thẳng.*“Chiều nay?” Cố Hạnh Chi thì thầm, đứng dậy đốt nến, lấy chiếc trâm ra để dưới đèn xem xét kỹ càng.
Vạt áo vốn dĩ đang khép lại bị rơi ra, làm lộ một mảng tuyết trắng mới nãy còn bị giấu sau áo ngoài.
Chiếc cổ mảnh khảnh được bao phủ bởi màu phấn nhạt, những đường cong duyên dáng kéo dài từ xương quai xanh tới khe núi ẩn ẩn hiện hiện, chậm rãi kích thích theo hơi thở lên xuống của nàng.“Đi ngủ đi,” Cố Hành Chi để mặc nàng nắm, để lại vấn đề mới thảo luận được nửa với Tần Chú rồi rời đi, trước khi đi còn không quên dặn dò: “Nếu Tần thị lang nói có thể thuyên chuyển người của Hình bộ để tăng thêm phòng vệ, vậy thì làm phiền rồi.”
Kích thích tới mức khiến tim của chàng đập loạn.Cố Hạnh Chi mang theo vài chén nến, căn phòng lập tức sáng lên.Cả hai đều ngây ngẩn cả người.
Cánh tay chuẩn bị ôm người dừng lại một chút, chàng khẽ vuốt lọn tóc rơi trước trán Hoa Dương.


Cố Hạnh Chi nghiêng người ngồi trên chiếc giường nhỏ, ngắm nhìn nàng một lúc lâu dưới ánh trăng lành lạnh.Nữ tử, trâm hoa…Hoa Dương nhìn khẩu hình miệng của chàng, một lúc sau gật gật đầu, cười cười, sau đó lấy ra một chiếc hộp đàn hương từ dưới chiếc gối nàng đang nằm.Tần Chú “chậc” một tiếng, vẻ mặt “Cái loại Cố hòa thượng ngươi rõ ràng biết rồi còn giả bộ hồ đồ hỏi” nói: “Đương nhiên là muốn uy hiếp ngươi.

Nói cho ngươi biết ả biết ngươi là ai, ở đâu, trong nhà có bao nhiêu người.”
Từ lúc bắt đầu dạy nàng viết chữ, Cố Hạnh Chi liền cảm thấy bản thân đối với tiểu nha đầu này dường như có chút cảm xúc gì đó không như ngày trước.

Cảm xúc này rất khó tả, rất gần gũi, không giống với tình cảm huynh muội thuần khiết, cũng không giống dục vọng nam nữ.Chàng luôn không nhịn được mà muốn tới gần nàng hơn, muốn nhìn thấy nàng nhiều hơn.

Điều này đối với một Cố Hạnh Chi vẫn luôn lạnh lùng vô cầu mà nói, là hầu như không thể nào.
Chàng luôn không nhịn được mà muốn tới gần nàng hơn, muốn nhìn thấy nàng nhiều hơn.

Điều này đối với một Cố Hạnh Chi vẫn luôn lạnh lùng vô cầu mà nói, là hầu như không thể nào.“Soạt–“Tần thị lang biết được chân tướng thì khẽ thì thầm trong bụng, hắn mắng cái đồ thấy sắc khinh bạn Cố Hạnh Chi một trăm lần trong bụng, sau đó sắc mặt như thường đi theo chàng ra bên ngoài bình phong.
Tâm trạng hỗn loạn trong thoáng chốc, mà người trước mặt thì đang đánh một giấc ngon lành, giờ phút này chàng cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa.Nếu không phải đôi mắt long lanh kia, trong trẻo và tinh khiết, Cố Hạnh Chi hầu như đã nghĩ rằng là nàng cố tình làm như thế.
Nghĩ tới điều này, Cố Hạnh Chi cười tự giễu.“Yểu Yểu đưa.”Canh ba, Cố phủ.
Sương đêm dày đặc, ngủ trên giường nhỏ không được tốt, thân thể nàng yếu ớt, nếu lại nhiễm bệnh chỉ sợ lại khiến người khác phải đau đầu.Cả cái bàn dài trống không, ngọn nến bên trên đã gần cháy hết, chỉ còn lại chút ánh sáng nhỏ như hạt đậu.Sau khi nghĩ vậy, Cố Hạnh Chi lập tức mặc áo khoác đã được chuẩn bị sẵn, đi đến thư phòng.
Thế là Cố Hạnh Chi bình tĩnh lại trong chốc lát, tiếp tục cúi xuống muốn ôm người lên.

Nhưng mà tay vừa chạm đến đầu gối và lưng của người nằm trên giường, nàng giống như gặp phải cơn ác mộng đáng sợ, đột nhiên vội vàng ngồi dậy.

Bắt lấy vạt áo của Cố Hạnh Chi, trên tay dùng sức, suýt nữa kéo chàng đổ xuống giường.Tần Chú: “…”
Cố Hạnh Chi sợ tới mức vội vàng rút tay ra, chống tay ở hai bên người nàng, khiến khoảng cách giữa hai người cách xa hơn chút.
Bên dưới giường La Hán lập tức phát ra vài tiếng động nhỏ, mồ hôi lạnh toát hết cả người, bên tai dường như lại trở nên có chút khô nóng không hiểu được.Nhưng rốt cục chàng không thể so đo với một tiểu cô nương được, chàng chỉ có thể lộ ra khuôn mặt ửng đỏ, nghiêng người ngồi lại lên giường, cứng nhắc mở miệng nói: “Muộn như vậy rồi sao vẫn chưa ngủ?”Đang suy nghĩ cách đối phó, lại nghe thấy Tần Chú mặt dày hơn bức tường nói, “Không bằng thế này đi, ngươi đưa Yểu Yểu tới phủ của ta, nếu trong phủ của ta không đủ người, còn có thể gọi nha dịch của Hình bộ, như vậy nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.


Chàng gần như ngưng thở, chỉ sợ tiểu cô nương tỉnh dậy đúng lúc này, sẽ hiểu lầm mình muốn khinh bạc nàng.Vì vậy hành động của tên sát thủ tuy có vẻ như đang hù dọa, thực chất lại là hành động bứt dây động rừng, quả thực khiến chàng không hiểu nổi.

Nhưng trước mắt xem ra, chàng thực sự không thể nghĩ ra lời giải thích nào khác hợp lý hơn.“Lập tức tới phủ Hình bộ thị lang tìm Tần Chú, nói với hắn, rằng vũ khí giết người ở Hoan Lâu đã được tìm thấy.”
Cố Hạnh Chi giữ nguyên tư thế kì lạ như vậy không dám động đậy, cho đến khi cánh tay tê dại, lúc này mới thấy người dưới thân rì rầm rồi buông tay ra.
Rốt cục cũng có thể thả lỏng, Cố Hạnh Chi lại không dám ôm người nữa, đứng dậy quay lưng về phía Hoa Dương hồi phục hơi thở, chuẩn bị dứt khoát đi lấy hai cái chăn gấm tới.


Nhưng bước chân vừa nhấc, thì thấy vạt áo bị kéo căng, chàng quay đầu lại nhưng tim thì đập loạn, chỉ thấy một góc áo choàng màu xanh của chàng bị một bàn tay nhỏ bé trắng nõn nắm lấy.Lúc Cố Hạnh Chi về phủ đã gần đến giờ Tý, Phúc bá xách theo chiếc đèn lồng đi đón chàng.
Người trên giường không biết tỉnh dậy từ lúc nào, tỉnh táo dụi mắt, sửng sốt nhìn chàng một lúc, sau đó lộ ra nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mặt trời.Cố Hạnh Chi không cãi nhau với hắn, nhẹ nhàng ném ra một câu từ kẽ răng gạt đi, “Ta được huynh trưởng của muội ấy giao phó.”Cố Hạnh Chi suýt nữa thì trợn mắt, “Cái trâm cài này rõ ràng là được đặc biệt chế tạo riêng, chuyên dùng để ám sát, cửa hàng nhà ai cũng không có.”
Nếu không phải đôi mắt long lanh kia, trong trẻo và tinh khiết, Cố Hạnh Chi hầu như đã nghĩ rằng là nàng cố tình làm như thế.Nhưng khiến người khác kinh ngạc nhất, là con bướm nhỏ nằm trong chùm hoa tán loạn, đôi cánh mỏng như cánh ve, hai con ngươi của mắt cũng được điểm xuyết bằng những viên đá quý sặc sỡ, kết hợp với chùm hoa, trông sống động như thật.
Nhưng rốt cục chàng không thể so đo với một tiểu cô nương được, chàng chỉ có thể lộ ra khuôn mặt ửng đỏ, nghiêng người ngồi lại lên giường, cứng nhắc mở miệng nói: “Muộn như vậy rồi sao vẫn chưa ngủ?”Cảm ơn đại nhân đã tặng trâm cài, muội rất thích nó.Thế là Cố Hạnh Chi bình tĩnh lại trong chốc lát, tiếp tục cúi xuống muốn ôm người lên.

Nhưng mà tay vừa chạm đến đầu gối và lưng của người nằm trên giường, nàng giống như gặp phải cơn ác mộng đáng sợ, đột nhiên vội vàng ngồi dậy.

Bắt lấy vạt áo của Cố Hạnh Chi, trên tay dùng sức, suýt nữa kéo chàng đổ xuống giường.
Hoa Dương nhìn khẩu hình miệng của chàng, một lúc sau gật gật đầu, cười cười, sau đó lấy ra một chiếc hộp đàn hương từ dưới chiếc gối nàng đang nằm.Vạt áo vốn dĩ đang khép lại bị rơi ra, làm lộ một mảng tuyết trắng mới nãy còn bị giấu sau áo ngoài.Chưa nói đến việc đưa ra vũ khí giết người thật sự không hợp với tâm lý của kẻ sát nhân, chỉ nói đến việc đe dọa, cho dù Cố Hạnh Chi bị uy hiếp rút khỏi cuộc điều tra, triều đình cũng sẽ cử người khác tiếp quản công việc, chứ chắc chắn sẽ không dừng tay, chỗ mấu chốt của tất cả vấn đề căn bản không phải nằm trên người chàng.
Cố Hạnh Chi không hiểu nàng đây là có ý gì, nhưng nhìn dáng vẻ, chắc là đang có đồ muốn tặng chàng, liền cầm lấy hộp gỗ rồi mở ra.Có vẻ là cô nương này đã quen với Cố phủ, tính cách trẻ con bắt đầu thể hiện ra, dạo gần đây càng ngày càng không an phận.

Nhưng hàng năm mình bận rộn chính vụ, đi sớm về muộn, không thể lúc nào cũng ở cạnh nàng, xem ra phải tìm một lão ma ma hiểu biết quy củ quản giáo mới được, cũng bớt đi gây chuyện cho Cố phủ.
Dưới ánh nến, một chiếc trâm vàng đập vào mắt.Không ổn.Nghĩ tới điều này, Cố Hạnh Chi cười tự giễu.
Cố Hạnh Chi sững sờ một lúc, không hiểu Hoa Dương đưa chàng một chiếc trâm vàng của nữ là có ý gì, chắc không phải là để chàng dùng chứ.
Đang nghĩ đến đó, tiểu cô nương bên cạnh kéo kéo tay áo chàng, viết một dòng chữ vào lòng bàn tay chàng:Nếu đã ngủ rồi, chàng cũng không tính gọi nàng dậy, đỡ phải tỉnh dậy rồi lại cãi nhau, liền nhẹ nhàng đi tới, cúi người chuẩn bị bế lên.
Cảm ơn đại nhân đã tặng trâm cài, muội rất thích nó.Tần Chú nghiêng người nhìn qua, liền thấy Hoa Dương trên người đắp chăn bông, đang ngủ yên ổn.
Cố Hạnh Chi càng khó hiểu hơn, chỉ nhìn nàng rồi giải thích, “Ta chưa từng tặng trâm cài cho muội.”
Hoa Dương chớp chớp mắt, có chút nôn nóng đưa tay ra hiệu: Là lúc chiều nay, huynh cho người mang đến cho ta mà.
“Chiều nay?” Cố Hạnh Chi thì thầm, đứng dậy đốt nến, lấy chiếc trâm ra để dưới đèn xem xét kỹ càng.À, hóa ra hương Hải Nam quý báu…
Đó là một chiếc trâm được chạm khắc hoa văn phức tạp, phần đuôi dài có khắc những cành hoa cuồn cuộn, trên đầu là một chùm hoa đang nở rộ, nhụy hoa được điểm bằng hồng ngọc, độc đáo, tinh xảo.Tần thị lang có thể căng cổ đánh với người trên triều đình ba trăm hiệp choáng váng đến mức quên cả nói, cho đến khi bóng người màu xanh bên cạnh vụt qua, choàng một chiếc áo lông cừu lên đầu tiểu cô nương.
Nhưng khiến người khác kinh ngạc nhất, là con bướm nhỏ nằm trong chùm hoa tán loạn, đôi cánh mỏng như cánh ve, hai con ngươi của mắt cũng được điểm xuyết bằng những viên đá quý sặc sỡ, kết hợp với chùm hoa, trông sống động như thật.“Ban đêm trời lạnh, sao xuống giường không biết mặc thêm quần áo?” Cố Hạnh Chi hỏi, giọng điệu vẫn cực kỳ nghiêm khắc.
Không biết vì sao, Cố Hạnh Chi theo bản năng ấn ấn con bướm.“Nàng ấy nghĩ là ta nhờ người đưa cho nàng.” Cố Hạnh Chi trả lời.
“Soạt–“
Sau một âm thanh cực nhỏ, các hoa văn cành cây cuốn chặt ở đuôi trâm theo tiếng động mà mở ra, vô số kim thép sắc bén từ bên trong đâm ra, theo đó là những giọt máu nhỏ bắn ra.Tần Chú cau mày, nhìn Cố Hạnh Chi với vẻ mặt khó hiểu.Sau một âm thanh cực nhỏ, các hoa văn cành cây cuốn chặt ở đuôi trâm theo tiếng động mà mở ra, vô số kim thép sắc bén từ bên trong đâm ra, theo đó là những giọt máu nhỏ bắn ra.Trái tim thiếu ngủ trầm trọng trong chốc lát được an ủi đôi chút, cơn tức giận lúc tỉnh ngủ của hắn cũng nguôi ngoai đôi phần.

Nhưng chân trước hắn vừa bước vào thư phòng, chân sau đã bị Cố Hạnh Chi vẻ mặt nghiêm trọng kéo tay áo, chàng dùng ánh mắt ra hiệu hắn nhỏ tiếng chút, để tránh làm phiền người đang nằm trên giường.
Cả hai đều ngây ngẩn cả người.
Nữ tử, trâm hoa…“Tiệm nào?” Tần Chú hỏi.

Cố Hạnh Chi trắng mắt, trong chốc lát cảm thấy ù tai, tay không vững, con bướm mạ vàng trên chiếc trâm cài “lạch cạch” một tiếng rơi xuống đất.
“Người đâu!!!” Một tiếng quát chói tai vang vọng khắp Cố phủ.
Cố thị lang đoan chính lễ nghĩa chưa bao giờ nói chuyện lớn tiếng như vậy, dường như tất cả người hầu trong Cố phủ đều bị chàng làm cho tỉnh giấc, vội vã chạy đến.
Chỉ thấy vẻ mặt chàng nghiêm trọng bảo vệ Hoa Dương ở sau lưng, phân phó người hầu trong nhà:Rốt cục cũng có thể thả lỏng, Cố Hạnh Chi lại không dám ôm người nữa, đứng dậy quay lưng về phía Hoa Dương hồi phục hơi thở, chuẩn bị dứt khoát đi lấy hai cái chăn gấm tới.

Nhưng bước chân vừa nhấc, thì thấy vạt áo bị kéo căng, chàng quay đầu lại nhưng tim thì đập loạn, chỉ thấy một góc áo choàng màu xanh của chàng bị một bàn tay nhỏ bé trắng nõn nắm lấy.
“Lập tức tới phủ Hình bộ thị lang tìm Tần Chú, nói với hắn, rằng vũ khí giết người ở Hoan Lâu đã được tìm thấy.”
*
Canh ba, Cố phủ.Vẻ mặt Cố Hạnh Chi trầm xuống thêm, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng không có manh mối.
Tần Chú ngáp một cái rồi xuống xe ngựa, bước chân yếu ớt không có lực theo Phúc bá đến thư phòng của Cố Hạnh Chi.
Trong phòng đốt hương trầm từ Hải Nam quý giá, khói nhẹ lượn lờ, làm dịu tâm trí người ta, Tần Chú biết tác phong làm việc của Cố Hạnh Chi vốn luôn giản dị rất ít khi dùng loại hương quý giá như vậy, trừ khi là để tiếp đón các vị khách quý.Sao có cảm giác như ăn trộm gà không được còn mất nắm thóc…
Trái tim thiếu ngủ trầm trọng trong chốc lát được an ủi đôi chút, cơn tức giận lúc tỉnh ngủ của hắn cũng nguôi ngoai đôi phần.

Nhưng chân trước hắn vừa bước vào thư phòng, chân sau đã bị Cố Hạnh Chi vẻ mặt nghiêm trọng kéo tay áo, chàng dùng ánh mắt ra hiệu hắn nhỏ tiếng chút, để tránh làm phiền người đang nằm trên giường.Cố Hạnh Chi chỉ cúi đầu sắp xếp lại hộp gỗ, trong phủ của chàng vốn không có nhiều người, hơn nữa chàng lại không hay ở nhà, nếu tên sát thủ thực sự có suy nghĩ gì với nàng, chính chàng cũng khó mà chú ý hết được.
Tần Chú nghiêng người nhìn qua, liền thấy Hoa Dương trên người đắp chăn bông, đang ngủ yên ổn.Tiếng ngáy khe khẽ truyền tới, ổn định mà nặng nề, xem chừng không biết ngủ được bao lâu rồi.

Cố Hạnh Chi nhíu mày, nhưng lại không nhịn được mà cười khẽ, thầm nghĩ quả nhiên vẫn là tính tình trẻ con.Kích thích tới mức khiến tim của chàng đập loạn.
À, hóa ra hương Hải Nam quý báu…Từ lúc bắt đầu dạy nàng viết chữ, Cố Hạnh Chi liền cảm thấy bản thân đối với tiểu nha đầu này dường như có chút cảm xúc gì đó không như ngày trước.

Cảm xúc này rất khó tả, rất gần gũi, không giống với tình cảm huynh muội thuần khiết, cũng không giống dục vọng nam nữ.
Không phải là cho hắn.Không phải là cho hắn.Tần thị lang hay khoác lác không phục, trừng mắt: “Nếu nói nam nhân khác, ta và ngươi đều là nam nhân khác, dựa vào cái gì có thể ở phủ của ngươi, mà không thể ở phủ của ta?!”
Tần thị lang biết được chân tướng thì khẽ thì thầm trong bụng, hắn mắng cái đồ thấy sắc khinh bạn Cố Hạnh Chi một trăm lần trong bụng, sau đó sắc mặt như thường đi theo chàng ra bên ngoài bình phong.Đó là một chiếc trâm được chạm khắc hoa văn phức tạp, phần đuôi dài có khắc những cành hoa cuồn cuộn, trên đầu là một chùm hoa đang nở rộ, nhụy hoa được điểm bằng hồng ngọc, độc đáo, tinh xảo.
Cố Hạnh Chi mang theo vài chén nến, căn phòng lập tức sáng lên.
Dưới ánh lửa, chàng lấy ra chiếc trâm cài Hoa Dương vừa đưa cho chàng, đưa cho Tần Chú, sau đó dùng tay ấn vào con bướm trên chiếc trâm hoa.Cửa thư phòng mở hé, bên trong rất yên tĩnh.

Cố Hạnh Chi gõ cửa, nhận ra không có ai trả lời, liền tự mình đẩy cửa đi vào.
“Cái này…” Tần Chú cũng bị chiếc ám khí chuyên dùng để ám sát này làm cho kinh hãi, cầm lấy quan sát hồi lâu mới hỏi: “Ngươi lấy cái này ở đâu?”Cố Hạnh Chi không hiểu nàng đây là có ý gì, nhưng nhìn dáng vẻ, chắc là đang có đồ muốn tặng chàng, liền cầm lấy hộp gỗ rồi mở ra.
“Yểu Yểu đưa.”
Nghe được lời của Cố Hạnh Chi, bàn tay đang cầm chiếc trâm cài của Tần Chú rõ ràng khựng lại, đến cả huyết sắc trên môi cũng nhạt đi mấy phần.

Hắn kinh ngạc nhìn Cố Hạnh Chi, không thể tin được hỏi, “Của, của nàng ấy?”
“Nàng ấy nghĩ là ta nhờ người đưa cho nàng.” Cố Hạnh Chi trả lời.
Tần Chú cau mày, nhìn Cố Hạnh Chi với vẻ mặt khó hiểu.
“Nàng ấy nói rằng chiều nay, lúc mua bánh điểm tâm từ chợ đông về, thì có gã sai vặt trông giống người của Cố phủ đưa cho nàng ấy, nói là do ta tặng.


Vì thoát thân không nổi, nên sau khi trả tiền bèn nhờ người của cửa hàng đem tặng.”Gấp khăn trắng để sang một bên, Cố Hạnh Chi quay người nhìn về phía thư phòng.
“Tiệm nào?” Tần Chú hỏi.Tâm trạng hỗn loạn trong thoáng chốc, mà người trước mặt thì đang đánh một giấc ngon lành, giờ phút này chàng cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa.
Cố Hạnh Chi suýt nữa thì trợn mắt, “Cái trâm cài này rõ ràng là được đặc biệt chế tạo riêng, chuyên dùng để ám sát, cửa hàng nhà ai cũng không có.”Cố Hạnh Chi sợ tới mức vội vàng rút tay ra, chống tay ở hai bên người nàng, khiến khoảng cách giữa hai người cách xa hơn chút.
Tần Chú bừng tỉnh đại ngộ, đăm chiêu nói: “Loại ám khí này bình thường đều là vật bên thân của sát thủ, cho nên chỉ có một khả năng, đó là do sát thủ cố tình gửi tới cửa.”Nghe được lời của Cố Hạnh Chi, bàn tay đang cầm chiếc trâm cài của Tần Chú rõ ràng khựng lại, đến cả huyết sắc trên môi cũng nhạt đi mấy phần.

Hắn kinh ngạc nhìn Cố Hạnh Chi, không thể tin được hỏi, “Của, của nàng ấy?”
Sắc mặt Cố Hạnh Chi trầm tĩnh, ánh mắt trống rỗng không biết nhìn đi đâu, giống như không nghe thấy lời của hắn, một lát sau mới trầm giọng hỏi: “Tại sao?”
Tần Chú “chậc” một tiếng, vẻ mặt “Cái loại Cố hòa thượng ngươi rõ ràng biết rồi còn giả bộ hồ đồ hỏi” nói: “Đương nhiên là muốn uy hiếp ngươi.

Nói cho ngươi biết ả biết ngươi là ai, ở đâu, trong nhà có bao nhiêu người.”
Vẻ mặt Cố Hạnh Chi trầm xuống thêm, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng không có manh mối.
Chưa nói đến việc đưa ra vũ khí giết người thật sự không hợp với tâm lý của kẻ sát nhân, chỉ nói đến việc đe dọa, cho dù Cố Hạnh Chi bị uy hiếp rút khỏi cuộc điều tra, triều đình cũng sẽ cử người khác tiếp quản công việc, chứ chắc chắn sẽ không dừng tay, chỗ mấu chốt của tất cả vấn đề căn bản không phải nằm trên người chàng.
Vì vậy hành động của tên sát thủ tuy có vẻ như đang hù dọa, thực chất lại là hành động bứt dây động rừng, quả thực khiến chàng không hiểu nổi.

Nhưng trước mắt xem ra, chàng thực sự không thể nghĩ ra lời giải thích nào khác hợp lý hơn.Đúng lý hợp tình, nói năng hùng hồn.
Cố Hạnh Chi im lặng một lúc, sau đó cầm lấy chiếc trâm cài trên tay Tần Chú đặt lại vào hộp gỗ đàn hương, không nói lời nào.“Người đâu!!!” Một tiếng quát chói tai vang vọng khắp Cố phủ.
Tần Chú thấy chàng im lặng, không khỏi lo lắng nói: “Có vẻ tình hình của Yểu Yểu nguy hiểm hơn rồi.”
Cố Hạnh Chi chỉ cúi đầu sắp xếp lại hộp gỗ, trong phủ của chàng vốn không có nhiều người, hơn nữa chàng lại không hay ở nhà, nếu tên sát thủ thực sự có suy nghĩ gì với nàng, chính chàng cũng khó mà chú ý hết được.Cố Hạnh Chi im lặng một lúc, sau đó cầm lấy chiếc trâm cài trên tay Tần Chú đặt lại vào hộp gỗ đàn hương, không nói lời nào.
Đang suy nghĩ cách đối phó, lại nghe thấy Tần Chú mặt dày hơn bức tường nói, “Không bằng thế này đi, ngươi đưa Yểu Yểu tới phủ của ta, nếu trong phủ của ta không đủ người, còn có thể gọi nha dịch của Hình bộ, như vậy nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.


“…” Cố Hạnh Chi tay cầm chiếc hộp suýt nữa không vững, chỉ lạnh lùng nói: “Yểu Yểu là nữ tử khuê các, còn chưa lấy chồng, để muội ấy ở trong phủ của một nam nhân khác không ổn.”
Không ổn.
Hai chữ trực tiếp rõ ràng, ngay cả cơ hội để giải thích cũng không cho hắn.
Tần thị lang hay khoác lác không phục, trừng mắt: “Nếu nói nam nhân khác, ta và ngươi đều là nam nhân khác, dựa vào cái gì có thể ở phủ của ngươi, mà không thể ở phủ của ta?!”
Cố Hạnh Chi không cãi nhau với hắn, nhẹ nhàng ném ra một câu từ kẽ răng gạt đi, “Ta được huynh trưởng của muội ấy giao phó.”
Đúng lý hợp tình, nói năng hùng hồn.
Tần Chú bị một câu nói chặn họng, đang ngoan cố muốn phản bác, lại nghe thấy tiếng động sột soạt ở bên ngoài, một cái đầu ló ra từ sau bình phong hình hoa mai trong tuyết lạnh, đôi mắt ngấn nước lộ vẻ lo lắng mà quan sát hai người.
Tần thị lang có thể căng cổ đánh với người trên triều đình ba trăm hiệp choáng váng đến mức quên cả nói, cho đến khi bóng người màu xanh bên cạnh vụt qua, choàng một chiếc áo lông cừu lên đầu tiểu cô nương.Hai chữ trực tiếp rõ ràng, ngay cả cơ hội để giải thích cũng không cho hắn.Trong phòng đốt hương trầm từ Hải Nam quý giá, khói nhẹ lượn lờ, làm dịu tâm trí người ta, Tần Chú biết tác phong làm việc của Cố Hạnh Chi vốn luôn giản dị rất ít khi dùng loại hương quý giá như vậy, trừ khi là để tiếp đón các vị khách quý.
“Ban đêm trời lạnh, sao xuống giường không biết mặc thêm quần áo?” Cố Hạnh Chi hỏi, giọng điệu vẫn cực kỳ nghiêm khắc.
Hoa Dương lắc lắc đầu, nắm lấy ống tay áo của chàng không buông, thút thít làm động tác khẩu hình miệng: Ta sợ.۰.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương