Bãi săn Kinh Kỳ là bãi săn gần kinh thành nhất, Hoàng đế dẫn theo Công, Hầu, đại thần, giờ Mão từ cổng thành xuất phát lên đường, giữa đường nghỉ ngơi ở dịch quán nửa canh giờ, lúc đến hành cung còn có thể ngắm cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp.
*卯时 Giờ Mão: Từ năm giờ đến bảy giờ sáng.
Mặc dù thần tử của tiền triều bị giết còn dư lại không có mấy người, nhưng trong triều cũng có không ít người nhận ra được dung nhan mỹ miều của Thẩm quý phi hiếm thấy mặt này.

Thẩm Chiếu Độ không thể làm gì khác hơn là vứt bỏ chuyện cưỡi ngựa, ngồi cùng với nàng trong xe ngựa, tránh tai mắt của người khác.
Là một sủng phi, các buổi đi săn mùa xuân, tránh nóng mùa hạ, săn bắn mùa thu, săn thú mùa đông Thẩm Nghê đều là người bầu bạn bên quân xuất hành, ở trong điện Dao Quang nơi gần với điện Tử Vi nhất.
Hậu viện điện Dao Quang còn có suối nước nóng, cái đình dừng chân, lầu gác giúp bổ sung tôn lên lẫn nhau, mỗi một bước là một cảnh sắc.

Để so sánh với điện Tử Vi của Hoàng đế thì điện Dao Quang ít đi một phần trang nghiêm, nhưng lại nhiều hơn một phần thú vị vui thích.
Cũng không biết Thẩm Chiếu Độ nói với Tiêu Loan thế nào, xa cách hai năm dài, Thẩm Nghê lại một lần nữa bước vào điện Dao Quang.
Cách bày biện trang trí trong điện Dao Quang không khác hai năm trước, chỉ là không biết cây hoa trong đình viện đã thay đổi mấy lần.

Trong ấn tượng, vườn hoa trồng đầy sơn trà loại thập bát học sĩ (*) nở rộ, một mảng màu trắng ngần, khoe sắc xuân.

*十八学士 Thập bát học sĩ: Cả khóm có 18 bông mà màu sắc không bông nào giống bông nào: hồng thì toàn hồng, tía cũng toàn tía, chứ không hỗn tạp.

Về hình dạng cũng khác nhau, mỗi bông có một vẻ đẹp riêng.

Cả 18 bông nở cùng một lúc, tàn cũng trong một giờ.
Bản thân là thủ lĩnh cấm quân và là Tả đô đốc, việc điều phái hộ vệ trong ngoài hành cung đều do Thẩm Chiếu Độ an bài, hắn vừa mới xuống xe ngựa đã bị từng nhóm, từng nhóm người của Thái bộc tự, Cấm quân và Vệ sở vây quanh, không có cách nào rút người ra được, chỉ có thể vừa bị vây quanh vừa tiến về phía trước.
Người hầu hạ trong điện Dao Quang đều là người của phủ Chiêu vũ hầu, Thẩm Nghê không phải e dè cái gì, ăn xong bữa tối thì vận động ở trong đình viện một chút, đi tới đi lui toát mồ hôi rồi thì đến suối nước nóng ngâm người, nàng để mái tóc ướt như vậy trở về điện đúng lúc đụng phải Thẩm Chiếu Độ làm việc đến tối muộn mới trở về.
Khi hắn bước vào cửa, vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt vẫn chưa phai nhạt, chân mày nhíu lại, tay phải đặt đầu chuôi kiếm nhẵn nhụi, tay trái chống sát bên hông, hắn giống như một con báo đen đang đi săn mồi trong đêm, ác liệt mà dũng mãnh.
Nhưng đôi mắt đó vừa phát hiện bóng dáng nàng đứng dưới tán cây hoa lá xum xuê, ánh mắt lạnh thấu xương lập tức tiêu tan, mi mắt trở nên nhu hòa, xoay người lại đi về hướng nàng.
"Ban đêm gió lớn, nàng đứng ở chỗ này làm gì?" Lúc hắn đến gần, nhìn thấy tóc nàng còn nhỏ nước, chân mày lại nhíu lại, "Nàng đang muốn để bản thân hứng gió chịu lạnh rồi bị ốm để tìm thái y chuẩn mạch, sau đó bảo hắn ta thông báo cho phụ thân nàng..."
"Thẩm Chiếu Độ!"
Thẩm Nghê tức giận cắt ngang lời nói vô vị dông dài của hắn, vươn tay ra cầm lấy bàn tay đang đặt trên chuôi kiếm của hắn: "Tay ta rất ấm áp đấy, không hề lạnh, cũng không muốn gặp thái y."
Hắn chưa từng cố gắng cứng rắn khi Thẩm Nghê ôn tồn nói lời nhỏ nhẹ, hơn nữa được nàng sờ một cái, đám lông đang dựng lên lập tức rối rít rủ xuống.
"Vậy cũng không thể hóng gió ở đây."

Thẩm Nghê biết, con người Thẩm Chiếu Độ miệng lưỡi vụng về, cũng chỉ khi ở trên giường mới hé ra được mấy tiếng vui vẻ, một khi tranh luận với người khác, chắc chắn sẽ thua không thể nghi ngờ.
Nếu như đối với người ngoài thì còn có thể dùng đao kiếm võ lực để uy hiếp một chút, nhưng gặp nàng thì cũng chỉ có thể giống như con gà chọi, cứng cổ cố gắng ra vẻ oai phong.
Hành cung được xây dựng bên cạnh một ngọn núi, gió đêm thổi tới mang theo cả hơi lạnh từ trên đỉnh núi lạnh thấu vào tận xương tủy, không hề dễ chịu chút nào.
Nàng cho Thẩm Chiếu Độ một bậc thang đi xuống: “Sợ ngươi bận rộn quên ăn quên ngủ nên ta đã cho hâm nóng một phần cơm tối rồi, mau vào trong phòng ăn đi.
Không chỉ ăn nói vụng về, mà còn rất dễ dụ nữa.
Thẩm Chiếu Độ nghe thấy nàng quan tâm mình thì không che giấu được mặt mày hớn hở sáng bừng trong bóng đêm tối mờ, hắn trầm giọng nói một tiếng “Được”, buông chuôi kiếm ra nắm lấy tay Thẩm Nghê.
“Ngày mai là ngày cúng tế, ta không tin quỷ thần, ta sẽ thay cha nàng đi tuần tra ở xung quanh bãi săn, sáng mai sẽ mang nàng vào trong núi cưỡi ngựa đi săn.”
Hắn nói chuyện như chuyện hiển nhiên, Thẩm Nghê nghe xong không khỏi trừng hắn một cái: “Có phải ta nên cảm tạ Đô đốc vì sự thẳng thắn của người không?”
Thẩm Chiếu Độ nở nụ cười kiêu ngạo, để lộ chiếc răng nanh nhòn nhọn, tạo nên nét tương phản với bộ quan phục họa tiết kỳ lân uy vũ trên người hắn, nhưng lại có một chút tương đồng khác biệt.
Bọn họ mới vừa bước đến trước cửa chính điện, thị vệ canh giữa ở cửa vội vàng chạy tới: “Hầu gia, Trần Đề Soái của Trấn phủ ty cầu kiến.”
Trấn phủ ty chỉ nghe lệnh của Hoàng đế, những điều bọn họ truyền đạt đều là ý chỉ của thiên tử, không thể lơ là trễ nải được.
Thẩm Chiếu Độ nhìn Thẩm Nghê ở bên cạnh, nàng biếu đều lùi về phía sau đi ra ngoài: “Ta tránh đi một chút.”
“Ta sẽ ở đây gặp hắn.” Thẩm Chiếu Độ kéo tay Thẩm Nghê, chỉ chỉ tấm bình phong gấm Tô Châu trước mặt, “Tóc nàng còn ướt, đừng ra bên ngoài hóng gió.”

Tiêu Linh xử lý chính vụ chưa bao giờ tránh né Thẩm Nghê, hắn cũng không thể thua ở một chút khúc mắc này được.
Bên ngoài tối lửa tắt đèn, Thẩm Nghê cũng không muốn đi ra ngoài, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu buông tha cho hắn: “Ngươi không sợ ta sẽ nghe thấy những chuyện không nên nghe sao?”
Thẩm Chiếu Độ kéo nàng trở lại trong ngực, cúi đầu cắn lên gò má của nàng: "Vậy thì cũng phải lật qua lật lại trong lòng bàn tay ta thôi."
Cửa điện đóng lại, Trần Đề Soái đồng thời xuất hiện.
"Bái kiến Đô đốc, đây là danh sách mới bệ hạ nhờ ta đưa tới."
Thẩm Chiếu Độ nhận lấy rồi mở ra, sau ba cái tên vốn xa lạ, phía cuối lại có thêm một cái tên dường như hắn đã từng nghe qua.
"Địch Quảng Ngọc?"
Hắn nhớ họ Địch trong triều cũng chỉ có gia tộc Kinh Triệu Địch, mặc dù không phải cha truyền con nối, nhưng mỗi đời đều có thể dạy dỗ nên một vị Trạng Nguyên, môn sinh đông đảo, cành lá đan xen, ở trong triều có sức ảnh hưởng rất lớn.
Trần Đề Soái gật đầu: “Địch Quảng Ngọc thân là quan văn, nhưng lại có một lô hỏa thương giấu ở trong nhà, bệ hạ lo lắng đêm dài lắm mộng, định tiên hạ thủ vi cường.
Thẩm Chiếu Độ nhét tấu chương vào trong tay áo.
Hắn hối hận đã để cho Thẩm Nghê ở chỗ này, nàng thông minh như vậy, không thể nào nghe không hiểu tiên hạ thủ vi cường là ý gì.
Sau khi đuổi Trần Đề Soái đi, hắn do dự chốc lát mới đẩy cửa bước vào trong điện.
Đằng sau tấm bình phong, Thẩm Nghê đâm cầm khăn tay lau khô nước trên tóc, ánh mắt nàng lúc nhìn hắn quá đỗi bình tĩnh.
“Nếu như tìm thấy hỏa thương ở trong nhà quan văn thì sẽ có kết quả thế nào?”
Thẩm Chiếu Độ đóng cửa lại: “Nàng muốn châm chọc ta lạm sát?”
Thẩm Nghê lắc đầu, vắt khăn tay lên bình phong: “Địch Quảng Ngọc và phụ thân ta là đồng môn hồi còn ở Quốc Tử Giám, khi còn bé ông ấy đã dạy ta đọc Thiên Tự Văn, bây giờ biết được kết cục của ông ấy, không khỏi chạnh lòng mà thôi.”

“Nếu như ta giết ông ta, nàng sẽ hận ta sao?”
Bàn tay thô ráp vuốt ve mặt Thẩm Nghê, nàng không né tránh, dưới ánh nến mờ ảo ngước lên nhìn thẳng vào mắt Thẩm Chiếu Độ: “Ta có bản lĩnh gì có thể khiến cho ngươi chống lại thánh lệnh.”
Đồ ăn đã được dọn lên, nàng lui về phía sau một bước xoay người lại, cố ý hít mũi một cái, nói: “Đồ ăn sắp nguội hết rồi, ngươi…”
Thẩm Chiếu Độ ở phía sau đột nhiên ôm chặt lấy nàng: “Nàng chắc chắn đang hận ta.”
Thẩm Nghê thầm nghĩ cũng còn tự biết mình đấy, nhưng khi mở miệng lại là lo lắng trấn an: “Ta chỉ là lo lắng cho ngươi, trong triều có rất nhiều quan viên xuất thân nghèo khó đều từng nhận ân huệ của Địch gia.

Ngươi muốn giết Địch Quảng Ngọc rất dễ dàng, nhưng hậu quả của phản công mang lại chưa chắc đã chịu đựng nổi.”
Tiếng hít thở sát lại gần, Thẩm Chiếu Độ vùi cả mặt vào hõm cổ của nàng, không nói gì nhưng lại tràn đầy vẻ ỷ lại.
Nàng cố ý ra vẻ giấu đầu hở đuôi: “Ta không phải đang quan tâm ngươi đâu, ta chẳng qua lo lắng bị vạ lây thôi, đừng tự mình cảm động.”
“Nàng mới cảm động ý.” Hắn vừa ngây thơ vừa phản bác lại một cách yếu ớt, kéo nàng lại ôm thật chặt vào trong ngực, ấn đầu nàng lại không để cho nàng nhìn thấy mặt mình.
“Thẩm Nghê.”
“Hửm?”
Hắn kiêu ngạo vui vẻ nói: “Ngày mai nàng muốn ăn gì, ta sẽ săn về cho nàng.”
——
Thẩm Chiếu Độ: Con thú biết đi săn là con chó sói, chứ không phải chó!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương