Phê duyệt quyển tấu chương cuối cùng xong cũng đã đến lúc truyền vãn thiện.

Tiêu Loan vừa bước ra khỏi ngự thư phòng, một tiểu cung nữ đột nhiên lao đến bên cạnh hắn, quỳ xuống nặng nề dập đầu một cái: “Bệ hạ, van cầu người hãy cứu Thái hậu nương nương! Tối hôm qua không biết Thẩm đô đốc đã cho nương nương uống thuốc gì, bây giờ nương nương vẫn không ngừng chảy máu, sắp không ổn rồi ạ!”
Hắn vẫn còn hận Thẩm Họa, nhưng vì trấn an bè cánh cũ của Tiêu Linh, nên đã sắc phong Thẩm Họa làm Thái hậu, để nàng ta tiếp tục ở lại cung Di Hoa.

Nói là ban cho ở, thực chất thì là cấm túc.

Trong nửa năm này, Thẩm Họa vẫn luôn bị nhốt trong cung Di Hoa, ngoại trừ những lúc hắn hứng lên muốn làm nhục Thẩm Họa, thì những người khác có luật không được phép vào bên trong thăm viếng, người ở bên trong cũng không được truyền tin tức ra bên ngoài.

Hắn biết Thẩm Chiếu Độ có bản lĩnh tự do tới lui, nhưng sao lại có liên quan đến Thẩm Họa?
Cung nữ vẫn còn liên tục dập đầu kêu cốp cốp, y phục xộc xệch, máy từ trán chảy dài xuống đến cánh mũi, rươi xuống nền gạch trắng xám, ngay cả Lý công công vẫn luôn hầu hạ bên cạnh Tiêu Loan cũng không dám nhìn thẳng.

Tiêu Loan nhìn thấy, nhưng trong lòng không dấy lên chút gợn sóng nào, đi qua cung nữ bước lên long liễn: “Không tuân thủ cung quy tự ý chạy ra khỏi cung Di Hoa, phạt ba mươi trượng.


"Bệ hạ —— "
Tiếng kêu thê lương mới chỉ cất lên một tiếng, tiểu cung nữ lập tức bị che miệng kéo xuống.

Cung Di Hoa là nơi ở của Hoàng hậu qua các triều đại, chỉ cách ngự thư phòng có một bức tường.

Tiêu Loan xoay xoay chiếc nhẫn đeo trên ngón cái, bề mặt của chiếc nhẫn dường như có thể rỉ ra một chút nước mang hơi độ ấm của cơ thể người.

Bụng dạ Thẩm Họa méo mó như củ sen, mới đâu đó mười tuổi đã đùa giỡn hắn ta quay mòng mòng, trải qua mười mấy năm tôi luyện cung đấu, sợ rằng tâm địa còn đặc hơn cả mật ong.


Bây giờ ầm ĩ lớn một trận như vậy, chắc chắn lại muốn đòi từ hắn chút gì đó, thật sự khiến người ta căm ghét.

“Bãi giá cung Di Hoa.


Hắn phải đi xem Thẩm Hoạ lại đang muốn giở trò gì nữa đây.

*
Long liễn dừng lại trước cung Di Hoa được canh giữ nghiêm ngặt, Tiêu Loan để đội hộ vệ ở bên ngoài cửa cung, một mình đi vào bên trong.

Cửa chính điện đóng chặt, nhưng tiếng nghẹn nhài đè thấp vẫn len lỏi qua khe cửa sổ vọng ra ngoài, tang thương như phụ thân phụ mẫu qua đời.

Hắn nghe mà cảm thấy bực bội, nhấc chân đá văng cửa ra: “Nước mắt thì để giành đến tang lễ mà khóc đi, còn bây giờ im miệng cho trẫm!”
Kết Ly đang canh giữ bên giường vội vàng đứng dậy lui sang một bên, Tiêu Loan đi qua từng lớp màn lụa mỏng, cuối cùng cũng thấy được Thẩm Họa nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, môi khô nứt, khóe mắt còn vương giọt nước mắt.

Trong phòng nồng nặc mùi huân hương, nhưng vẫn không thể che lấp được mùi máu tanh và mùi cháy khét thoang thoảng, hắn vén chăn của Thẩm Họa lên: “Không phải nói sắp chết à? Sao còn nồng nặc…”
Dưới tấm chăn gấm, tiết khố của Thẩm Họa bị nhuộm đỏ, thấm cả vào chiếc đệm màu vàng tươi bên dưới, đấm đến mức trở nên đen xì.

Sắc mặt hắn trầm xuống, lớn tiếng trách mắng: “Xảy ra chuyện gì? Còn không nhanh đi truyền thái y!”
Kết Ly đang quỳ bên cạnh giường lập tức chạy ra bên ngoài, Tiêu Loan đắp lại chăn lên người Thẩm Họa, thấy màn giường bị đốt cháy chỉ còn lại một nửa, động tác thoáng dừng lại một lúc, ngón tay của hắn bị một lực nhẹ nhàng nắm chặt lấy.

“Tam lang?”
Tiêu Loan nghe thấy cách gọi này thì sắc mặt chợt thay đổi, vẫn mặc cho nàng ta nắm lấy.


Thẩm Họa từ từ mở mắt, nhìn một hồi dường như bây giờ mới nhận ra là hắn, bàn tay càng nắm chặt hơn.

“Trước đây chàng từng nói ta sẽ gặp báo ứng, bây giờ cuối cùng nó cũng ứng nghiệm rồi.


Tiêu Loan hừ lạnh một tiếng: “Ngươi tất nhiên là đáng đời rồi, chuyện xấu nào cũng không chừa, ông trời nên sớm xử lý ngươi rồi.


Hơi thở của nàng ta mỏng manh, ánh mắt ngày thường lúc nào cũng sáng ngời có thần bây giờ lại trắng xám đáng thương, đôi mắt chất chứa một tia dịu dàng đang nhìn hắn: “Ta luôn mơ về ngày tháng chúng ta chèo thuyền du ngoạn hồ sen trong phủ Tĩnh vương, nếu thời gian vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc đó thì tốt biết mấy.


Bọn họ là thanh mai trúc mã, từ nhỏ Tiêu Loan đã thích sự ngang ngược lại có chút yếu đuối của Thẩm Họa, khi hắn nghe tin Thanh quốc công muốn làm mai cho nàng ta, hắn gấp đến mức liều mạng kéo nàng ta đến phủ Tĩnh vương hưng sư vấn tội.

“Sao nàng có thể như vậy, nàng hôn ta rồi cũng chỉ có thể gả cho ta.


Thẩm Họa đỏ mặt lấy hạt sen đánh vào đầu hắn: “Ai hôn ngươi chứ, là ngươi cố ý đưa mặt lại gần.


Tiêu Loan vừa tức vừa giận, hắn đang muốn đứng dậy bắt nàng ta nói lại một lần nữa, kết quả do đứng dậy quá nhanh thân thuyền lắc lư, hắn ngã nhào lên người Thẩm Hoa.

Cơ thể thiếu nữ lúc nào đã có những đường cong lả lướt, cơ thể thiếu niên cũng cường tráng rắn chắc, hai người họ giống như củi khô ném vào trong lửa, một khi đã cháy không thể dập tắt.


Vành tay Thẩm Họa đỏ bừng, vội vàng muốn đẩy Tiêu Loan ra, hắn đột nhiên lăn lộn loạn xạ, ngăn nàng ta động đậy: “Ta mặc kệ, nàng đã sờ người ta rồi thì phải phụ trách đến cùng, không cho phép những người khác đến nói chuyện mai mối!”
Cơ thể hai người cũng bắt đầu có phản ứng, một vật cứng rắn đè trên đùi Thẩm Họa, nàng ta bị dọa sợ liên tục tránh ra sau.

“Họa Họa!” Tiêu Loan không biết xấu hổ từ phía sau ôm lấy nàng ta, “Nàng không giúp ta, ta sắp chết luôn rồi…”
Thẩm Họa thấy trên mặt hắn đúng là có vẻ đang nhẫn nhịn, nhỏ giọng hỏi: “Phải giúp thế nào?”
Thẩm Họa muốn chạy trốn, hắn làm thế nào cũng không chịu buông tay ra, đôi mắt đào hoa ướt át nhìn nàng ta một cái thật sâu: “Họa Họa, ta thật sự thích nàng, trong mơ ta cũng chỉ mơ thấy nàng, muốn hôn nàng muốn ôm nàng…”
Bàn tay ôm lấy Thẩm Họa của hắn chuyển động lên xuống, cổ họng tràn ra tiếng rên rỉ vui vẻ: “Họa Họa, gả cho ta được không?”
Sau giờ Ngọ hôm đó, bóng sen lắc lư, thuyền nhỏ nhiều lần lật qua một bên, vạt áo của hai người rớt xuống mặt nước, dừng lại ở một bước cuối cùng.

*Giờ Ngọ: từ 11:00 tới 13:00
Lồng ngực để trần của hắn phập phồng hơi thở mạnh mẽ, khóe mắt Thẩm Họa nằm dưới người hắn ửng đỏ y phục nửa cởi ra, ánh nắng mặt trời chiếu lên làn da trắng nõn của nàng, giống như tuyết trắng rơi trên đỉnh núi, khiến người ta không nỡ vấy bẩn.

“Ngày mai ta sẽ xin Thái hậu ban hôn cho chúng ta.

” Hắn rút ngón tay đang lần mò trong huyệt nàng ra, cúi người ôm Thẩm Họa vào trong ngực, hôn lên tóc mái của nàng ta, “Thật là muốn sinh một tiểu quận chúa xinh đẹp giống nàng quá đi…”
Nếu nói hy vọng thời gian dừng lại, Tiêu Loan còn khát vọng điều đó hơn Thẩm Họa rất nhiều.

Hơi thở của Thẩm Họa càng lúc càng yếu, Tiêu Loan ôm lấy nàng ta, giống như nâng niu món đồ sứ hắn không nở lòng nào đập vỡ: “Thẩm Họa, không cho phép ngươi nhắm mắt lại! Ta đã cho phép ngươi chết rồi sao!”
“Ta đáng bị như vậy.

” Vừa dứt lời Thẩm Họa ho khan dữ dội, yếu ớt gục xuống vai Tiêu Loan, “Ta vì tranh sủng mà đã ép A Nghê uống tuyệt tử thang, bây giờ rời vào tình cảnh như vậy, ta không trách Thẩm Chiếu Độ.


Trong tiếng khóc nức nở, dòng lệ nóng thấm vào đầu vai Tiêu Loan, hắn quyến luyến khẽ vỗ về tấm lưng thon gầy trong lòng, nhưng lại không nhìn thấy được vẻ giảo hoạt trong ánh mắt nàng.

*
Cùng lúc đó, bên trong phủ Chiêu vũ hầu cũng tĩnh lặng như bóng trăng phản chiếu trên mặt nước.


Thẩm Nghê ngồi một mình trong Trạc Anh đường, nghĩ đến cảnh tượng Thẩm Chiếu Độ chạy mất dạng, mặc dù đã cười mấy lần nhưng nàng vẫn muốn cười thêm mấy tiếng nữa.

Thẩm Chiếu Độ sau khi nghe câu hỏi của nàng, thì giống như gặp phải quỷ chợt rụt tay về, gọi mấy ảnh vệ đến đưa nàng về Hầu phủ, sau đó bản thân quẹo vào một ngõ cụt nói mình có chuyện muốn tìm mấy vị đồng liêu thương nghị.

Thẩm Nghê cũng không vội muốn hắn trả lời, chậm rãi theo ảnh vệ đi ra khỏi phường Thăng Bình lên xe ngựa về Hầu phủ.

Thần tăng hay quỷ đều ghét bỏ hắn, làm gì có người sẽ thu nhận hắn ở lại qua đêm?
Sớm muộn gì cũng phải trở về Hầu phủ thôi.

Quả nhiên, vừa qua giờ Tuất Thẩm Chiếu Độ được tên sai vặt đỡ dìu đi, lảo đảo trở lại Trạc Anh đường.

*Giờ Tuất: từ 19:00 tới 21:00
Còn chưa đến gần mà Thẩm Nghê đã nghe thấy mùi rượu nồng nặc, Chiêu vũ hầu ngày thường kiêu căng thành thói giờ lại càng thêm cuồng vọng, không rõ đang lầm bầu chửi cái gì đó trong miệng.

“Thẩm Nghê! Thẩm Nghê đâu —— "
Thẩm Nghê phe phẩy cây quạt tròn đuổi những tên ruồi muỗi kia đi, nhìn tên quỷ rượu ngã trái ngã phải bước lên bậc thang, nhíu mày nói: “Đỡ hắn đi vào làm gì, ném xuống hồ nước nóng cho tỉnh rượu đi.


“Ta không say!”
Tên sai vặt và đám nha hoàn đang gặp khó, Thẩm Chiếu Độ đột nhiên hất người đang đỡ mình ra, thô lỗ vọt đến trước mặt Thẩm Nghê, cả người nồng nặc mùi rượu suýt chút nữa hun nàng ngất xỉu.

"Ngươi! "
“Nàng hung dữ như vậy làm gì?” Thẩm Chiếu Độ cắt đứt lời chê bai của nàng, đi một bước thì ngã một cái, một tay chống lên cánh cửa giam cầm nàng trước người mình, “Ta đúng là lần đầu tiên nhìn thấy nàng đã thích nàng đó, thế thì đã sao!”
Tiếng hét của hắn cực kỳ có lực, hai mắt trợn trừng, Thẩm Nghê trong chốc lát bị dọa sợ nói không ra lời, thương lượng với hắn: “Cũng, cũng không…”
Nhưng nàng còn chưa nói hết câu, hắn đột nhiên dừng lại một chút, thẳng tắp ngã vào trong ngực nàng, giọng mềm xuống giống như bông vải trong trong chăn mềm.

“Ta khó chịu quá, nàng đừng rời bỏ ta…”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương