Mùa đông năm Diên Quang thứ mười bốn, Tĩnh quân đại phá cửa cung, Hoàng đế không biết tung tích.

Đại tướng quân Thẩm Chiếu Độ chém giết gian thần Lỗ Ung, và hai vị tướng Triệu, Tề, đồng thời dẫn đầu nhóm quần thần ủng hộ Tĩnh vương Tiêu Loan lên làm tân đế, chuẩn bị pháp giá*, phụng bào ngọc tỷ, nghênh đón hô hào vạn tuế.
*法驾 Pháp giá, một trong những loại xe di chuyển của Hoàng đế.
Thay đổi triều đại, chẳng qua chỉ như một cái búng tay.
Mùa đông hỗn loạn trôi qua, dòng nước chảy róc rách hòa tan băng treo trên núi, cánh cổng núi đóng kín từ lâu của Trường Sinh quán nằm trên núi Vân Xuất cuối cùng cũng mở ra vào ngày hoa đào nở rộ.
Cùng lúc đó, trong điện Kim Loan nơi vết mực dầu vẫn còn ướt, Thẩm Chiếu Độ - người được yêu cầu ở lại dọc đường tiến vào chạm mặt nhóm quần thần đang nối đuôi rời đi, hắn coi trời bằng vung, nhưng không một ai dám đụng tới hắn.
Vị này là người đi theo trung thành nhất của tân đế, nhưng mới chỉ ở độ nhược quán chi niên* mà đã có chiến công hiển hách, bổ nhiệm Tả Đô Đốc, phong làm Chiếu Vũ Hầu, với tình thế hiện tại cùng với vinh sủng xếp thứ hai thì không có nhất, ai dám trêu chọc đây?
Đến khi quần thần đi xa, Thẩm Chiếu Độ mới đứng ở dưới đài cao, chắp tay hành lễ: "Tham kiến bệ hạ."
"Xem đi." Tiêu Loan ra hiệu cho thái giám trình đồ trên tay lên, "Lại một xấp sổ con vạch tội khanh, nói khanh coi rẻ hoàng uy, chểnh mảng cương vị."
Thái giám bưng ghế Thái sư ra, Thẩm Chiếu Độ vén vạt áo lên ngồi xuống, nhận lấy trà dâng lên lúc này mới mở miệng: "Hôm nay không phải thần đến tận trung với cương vị đây sao?"
Gương mặt kéo căng của Tiêu Loan mới dịu đi một chút, đôi mắt đào hoa nhướng lên.
Miễn cho Thẩm Chiếu Độ các loại lễ nghi phép tắc của vua tôi là ý của hắn ta, thứ nhất là nhìn vào phần công lao của Thẩm Chiếu Độ, thứ hai hắn ta cũng muốn nuôi dưỡng Thẩm Chiếu Độ thành một người có tính tình phóng túng không kiêng kỵ gì, đây là cách dễ dàng nhất khiến hắn bị những người khác chú ý ghen ghét.
Năm đó Thẩm Chiếu Độ tìm được hắn ta, vào giây phút Thẩm Chiếu Độ nói muốn giúp hắn ta đoạt vị, hắn ta ngàn vạn lần cũng không thể tin được.
Tại yến tiệc ở trong cung, bởi vì Thẩm Chiếu Độ cùng họ với sủng phi Thẩm Nghê, lại còn là một Thiên hộ* nho nhỏ nên đã chiếm được sự xem trọng của Tiêu Linh, lúc này lại nắm chắc cơ hội được sắc phong làm Tướng quân trấn giữ phương Bắc, lên đường cùng với quân đội của Tĩnh vương chống lại ngoại tộc.
*千户 Thiên hộ: Tên một chức quan võ, đặt ra thời nhà Nguyên (Trung Quốc), đứng đầu 1000 binh, giữ việc phòng vệ địa phương.
Sau khi cung yến kết thúc, Tiêu Loan dẫn mấy người được hắn ta tín nhiệm cùng tiến cung nhận thưởng trở về phủ uống rượu, nhưng sau khi đếm số người lại thì phát hiện thiếu một mình Thẩm Chiếu Độ.

Lập tức có người giễu cợt cười một tiếng: "Cũng không nghĩ một chút xem ai là người dẫn dắt hắn được thăng chức, quay đầu đã đi tìm Hoàng đế nịnh nọt vỗ mông ngựa."
Tiêu Loan không lên tiếng ngăn lời vu khống của người đó lại, bởi vì hắn ta cũng cho là như vậy,
Chim khôn lựa cây mà đậu là chuyện thường tình, vào sinh ra tử và vinh hoa phú quý có cái gì có thể so bì được, chỉ nói đến chuyện nghĩa khí thôi thì thật là ngây thơ.
Và khi tất cả mọi người đang uống đến tận hứng, Thẩm Chiếu Độ với gương mặt lạnh lùng đi vào hoa viên, quỳ một chân xuống trước mặt Tiêu Loan: “Vì có thể hoàn thành nghiệp lớn của điện hạ, Thẩm mỗ nguyện máu chảy đầu rơi, chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.”
Trước đây không lâu hắn ám chỉ chuyện mình muốn soán ngôi với Thẩm Chiếu Độ, chỉ là lúc đó hắn ta không nhận được bất kỳ sự đáp lại nào.
Sợ là Hoàng đế phái đến để dò xét, hắn ta cười nhạt: “Đánh bại ngoại tộc Tây Bắc bảo vệ quốc gia là nghiệp lớn của ta.”
Thẩm Chiếu Độ không giải thích, từ trước đến nay hắn luôn không thèm giải thích, lỗi lạc nói: “Nếu một ngày việc thành, thần muốn xin điện hạ một người.”
Tiêu Loan hơi chần chừ, hỏi lại: “Người nào?”
Trong đôi mắt lạnh lùng kia hiện lên một tia phẫn hận: “Thẩm Nghê.”
Cho đến giờ anh hùng vẫn khó lòng qua được ải mỹ nhân, Tiêu Loan đã từng nhìn thấy vị sủng phi này rất nhiều lần, mỗi lần đều khiến hắn ta phải ngạc nhiên trước vẻ đẹp đó, thảo nào tên ác lang Thẩm Chiếu Độ này có dã tâm chiếm đoạt như vậy.
Hắn ta nâng ly: “Bổn vương đồng ý với ngươi.”
Nhưng cuối cùng vẫn là thất hứa.
Lúc bọn họ tấn công vào hoàng cung, Dịch đình từ lâu đã không còn một bóng người, ngay cả vật trang trí bên trong cung Hàm Chương nơi ở của Thẩm Nghê cũng bị mang đi hết sạch, chỉ để lại một bức họa giai nhân trên tường.
Lúc Thẩm Chiếu Độ bước vào cung Hàm Chương hai mắt đỏ bừng, hắn giơ tay lên chém đứt dây treo, bức tranh xinh đẹp kia lay động rơi vào trong lòng hắn, bị hắn dùng hết sức siết chặt lại.
Thoáng một cái đã qua mấy tháng, Thẩm Nghê vẫn luôn như có như không, nàng giống như một người đang sống bỗng bốc hơi, cho dù có phái bao nhiêu người đi tìm, vẫn không nhận được bất kỳ tin tức gì.
“Trẫm luôn áy náy khi chỉ phong khanh làm Hầu, với chiến công của khanh phong tước Công cũng không hẳn là không thể.


Chỉ là bây giờ xem ra phong Hầu lại vừa khéo, nếu không những thứ này sẽ càng nhiều hơn.” Tiêu Loan ném những quyển sổ con lên người Thẩm Chiếu Độ, “Sau này khanh thật sự tìm được người, khanh sẽ lấy thân phận gì để giữ nàng ở lại?”
Tấu chương đỏ rực vô tình bị mở bung ra, Thẩm Chiếu Độ đặt nắp ly trà xuống: “Bệ hạ nói có lý.”
Hắn đứng dậy đế ủng giẫm lên quyển sổ con, chắp tay bái lạy: “Bây giờ thần sẽ dẫn theo Thập Nhị Vệ lên núi Vân Xuất ngâm mình trong nước tuyết rèn luyện ý chí.”
Tiêu loan bật cười lắc đầu.
Phần lớn đám công tử của đại thần trong triều đều đang nhậm chức ở trong cấm quân, mà Thẩm Chiếu Độ là Tả đô đốc thống lĩnh cấm quân Thập Nhị Vệ, việc gây khó dễ với đám công tử kia là chuyện dễ như trở bàn tay.
*
Trường Sinh quán ẩn mình với thế giới bên ngoài, hương khói chưa bao giờ nồng đậm, thỉnh thoảng sẽ có đôi ba khách hành hương đến miếu đã coi như là náo nhiệt rồi.

Ngay cả khi đã qua giờ Mão*, đàn tế sáng sớm đã kết thúc, trong quán cũng chỉ còn tiếng quét tước xào xạc.
*卯时 Giờ mão: Từ 5 giờ đến 7 giờ sáng.
Thẩm Nghê thu dọn xong đệm cói,nàng bước ra ngoài điện Ba Thanh, đúng lúc bắt gặp Trần phương trượng từ phía đối diện đi đến.
"Phu nhân chuẩn bị về liêu phòng nghỉ ngơi sao?"
*寮房 Liêu phòng: Phòng ở của người tu hành trong nhà chùa.
Thẩm Nghê khẽ khom người: "Đúng vậy, Ngọc Chân sư tỷ mượn ta quyển [Thanh Tịnh Kinh], hôm nay ta định sao chép lại quyển kinh này một lần."
"Phu nhân đúng là vừa minh mẫn lại hiếu học." Trần phương trương trượng chỉ vào chồi non xanh tươi trên cành cây, "Chỉ là sách lúc nào cũng có thể tụng, cảnh xuân khi băng tuyết tan một đi sẽ không trở lại.


Sao phu nhân không nhân lúc hoa đào nở rộ ra ngoài đi chơi tiết thanh minh?"
Thẩm Nghê không hiểu.
Nửa năm trước, xe ngựa đưa nàng ra khỏi cung cuối cùng cũng dừng lại dưới chân núi Vân Xuất, Trần phương trượng trong trang phục xanh sẫm màu chắp tay hành lễ với nàng: "Thời gian sắp tới ủy khuất nương nương tạm thời ở lại đây nghỉ ngơi dưỡng sức."
Vì để né tránh thời cuộc hỗn loạn, Thẩm Nghê vẫn luôn trốn ở trong núi, sau đó hỏi thăm được có người của triều định tìm nàng, Trần phương trượng dứt khoát đóng cửa không tiếp khách, cho đến ngày kinh trập* này hàng rào trước cổng núi mới được rời đi.
惊蛰 Kinh trập: ngày 5 hoặc 6 tháng ba.
Sao bây giờ đột nhiên để cho nàng ra ngoài?
Trần phương trượng nhìn thấu sự do dự của nàng, cười giải thích: "Chỉ là một lúc nữa sẽ có khách đến, sợ đụng phải phu nhân thôi."
*
Phía sau Trường Sinh quán có một con suối, mỗi lần đến ngày xuân ấm áp hoa nở, dòng suối luôn phủ đầy những các loại cánh hoa, ngay cả nước cũng thấm hương thơm của hoa, Thẩm Nghê bảo Ỷ Hương lấy y phục của nàng ra để mang đi giặt.
Cho dù tuyết vừa mới tan, có ánh mặt trời ấm áp soi rọi xuống, mặt nước lấp lánh ánh vàng lay động, hơi lạnh đã giảm đi rất nhiều.
"Y phục quá nhiều, mang về trong quán phơi nắng cũng không được.

Ngươi trở về lấy mấy sợi dây lên đây, chúng ta hong khô y phục rồi mang về."
Ỷ Hương nhận lệnh rời đi.
Vì để che giấu tai mắt người ngoài, lúc ra khỏi hoàng cung Thẩm Nghê đã bỏ đi những vật có thể nói lên thân phận của nàng, chỉ giữ lại duy nhất một cái hà phí* hoa văn ráng mây ánh vàng kết hợp với loan phượng.
*霞帔 Hà phí: khăn quàng vai (một phần trong lễ phục phụ nữ quý tộc Trung Quốc, thời xưa.

Hoa văn được thêu trên đó sẽ thể hiện địa vị của người mặc nó.
Cái hà phí này được Tiêu Linh tự mình thiết kế chuẩn bị cho lễ sắc phong Quý phi của nàng, ngay cả viên bích ngọc khảm trên mặt dây chuyền hoa mẫu đơn phượng hoàng cũng do ngài ấy đính thân lựa chọn.
Đáng tiếc là miếng ngọc đó đã bị hủy trong tay đường tỷ của nàng.

Thẩm Nghê ngồi xổm xuống bên dòng suối ngâm hà phí vào trong nước, ngón tay lập tức bị nước lạnh buốt châm chích đau nhức, nhưng nàng vẫn cắn răng nhẹ nhàng chà chà tấm vải, cố gắng xoa dịu đi cảm giác tê liệt không thể nhìn thấy kia.
Đã nửa năm trôi qua, vẫn không có tin tức gì về Tiêu Linh, ngay cả triều đình cũng không có ý định đi tìm ngài ấy.
Có thể khiến cho Tiêu Loan, tân đế danh không chính, ngôn không thuận buông cỏ phòng bị, trừ khi...
Hà phí bất ngờ bị dòng nước chảy xiết cuốn đi, Thẩm Nghê vội vàng vươn tay ra bắt lấy, trong lúc hoảng loạn nàng bị trượt chân rơi thẳng vào trong làn nước.
Dòng nước lạnh như băng thấm vào lớp vào lớp vải thô của đạo bào, Thẩm Nghê thấy hà phí càng lúc càng trôi xa, nàng chịu đựng cơn lạnh buốt thấu tim đứng lên đuổi theo, còn chưa chạy được mấy bước đã giẫm phải rêu xanh trơn trượt, lần nữa chật vật ngã nhào vào trong nước.
"Tiêu Linh!"
Lo lắng sợ hãi cùng cả những tủi thân dồn nén trong nửa năm qua hoàn toàn vỡ oà theo hà phí bị cuốn trôi.
Nước mắt rơi xuống chưa được một tấc đã trở nên lạnh như băng, Thẩm Nghê quỳ xuống con suối đầy đá lởm chởm, hai chân đã lạnh cóng đến mức không còn cảm giác, nhiệt độ không ngừng giảm xuống, nhưng nàng không muốn quay lại bờ nữa.
Nếu như Tiêu Linh đã gặp bất trắc, vậy nàng không cần phải một mình cô độc ở lại thế gian này nữa.
Gió thổi qua, ngọn núi đìu hiu cùng tiếng những con vượn kêu bỗng trở nên huyên náo, Thẩm Nghê cắn chặt hàm răng run rẩy tiếp tục đi đến chỗ nước sâu hơn, để cái lạnh thấu xương ăn sâu vào tận xương tủy lấy lấn áp đi nhiệt độ cơ thể nàng.
Đột nhiên, một tiếng "Keng" vang lên rung chuyển cả ngọn núi.
Thẩm Nghê mở mắt ra, trước mắt lóe lên một cái bóng mơ dài hẹp, có chút nước bắn tung tóe, vỏ chuôi kiếm cắm vào trong dòng nước chập trùng.
"Nương nương."
Giọng nói trầm thấp có lực vang vọng trong khe núi, Thẩm Nghê nghe thấy tiếng gọi thì quay lại nhìn, dưới gốc tùng thẳng tắp kia có một nam tử cao lớn tay cầm một thanh kiếm ánh vàng, đứng ở trên cao nhìn chằm chằm nàng.
Ở trong ngọn núi mênh mông này, có ác lang đang chờ cơ hội để hành động.
Có lẽ là vẻ mặt sợ hãi của nàng khiến hắn hài lòng, nam nhân nhướng mày cười một tiếng, từ trên cao nhảy thẳng xuống, chậm rãi bước về phía trước.
"Người khiến cho thần phải tìm kiếm rất lâu."
Là Thẩm Chiếu Độ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương