Loạn Nhịp
-
3: Vỗ Vỗ Mặt Cô Một Cách Xấu Xa
Edit: Kẹo dẻo ( XiaoZhenXiang) |Wattpad
"Sao cô lại đánh người chứ, cô biết cậu ta là ai không?" Một giọng nữ vang lên từ bên ngoài phòng phân phối điện, vừa nãy Quý Tình đi theo Hứa Tinh Dã tới đây, cô ta liền đi theo.
Hai người ở trong đều không nói tiếng nào, cứ nhìn nhau chằm chằm, sức lực hai bên khăng khăng mảy may không chịu nhường, cô ta cảm thấy bầu không khí kỳ quái, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chột dạ cất giọng: "Thì ra cô là người sập cầu dao điện, cô đợi đấy, tôi khiếu nại lên lãnh đạo của cô."
Quý Tình đột nhiên nở nụ cười: "Còn làm ồn không? Thiếu gia"
Hai tiếng "thiếu gia" phát ra từ tiếng cười trầm thấp, đầy sự chế giễu.
Tai trái Hứa Tinh Dã phát ra tiếng ù ù nhỏ kéo dài, như một con dao sắc nhọn đâm vào dây thần kinh, hắn nhắm mắt nghiêng đầu sang một bên, như muốn thoát khỏi cảm giác khó chịu này.
Quý Tình nhìn ra hắn không thoải mái, một người bình thường và cao lớn như vậy, chưa từng đánh qua sao?
Âm thanh chói tai cuối cuối cùng cũng biến mất, Hứa Tinh Dã sắc mặt lạnh lẽo, tiến lên một bước.
Quý Tình cẩn thận lùi lại, đụng vào hộp điện sau gáy, trong bóng tối, cô vừa nhìn thấy quả táo Adam của anh trượt lên trượt xuống, hô hấp cũng đổi nhịp.
chiều cao của cô vừa vặn nhìn thấy yết hầu của hắn trượt lên trượt xuống, hô hấp của cô cũng theo đó mà thay đổi nhịp điệu.
Hứa Tinh Dã giơ tay lên, nhịp tim của Quý Tình đập mạnh hơn, nếu thực sự động thủ, cô làm thế nào cũng không thể thắng nổi hắn.
Những ngón tay thon dài sạch sẽ của Hứa Tinh Dã ở bên sườn mặt cô, sống lưng Quý Tình căng chặt, cô nhìn lại hắn một cách bướng bỉnh, sau đó trên mặt là một hồi đụng chạm ấm áp, hắn giống như trêu đùa một đứa trẻ, xấu xa mà vỗ vỗ khuôn mặt cô, mỉa mai nói: "Giám đốc Quý, vì thưởng cuối năm thật sự tận tụy."
Quý Tình nhíu mày, gạt tay hắn ra: "Lỗ vốn rồi, cậu có thể càng đáng tiền hơn."
Hứa Tinh Dã nghiêng đầu cười, không nhìn cô nữa, quay người rời đi.
Sau khi người đó rời đi, Quý Tình bịt tay lại đau đớn ngồi xổm xuống, đồ khốn, dẫn dắt hắn làm việc, tổn thọ.
Bên ngoài hành lang, cô gái đuổi theo Hứa Tinh Dã: "Bỏ qua như vậy sao, cô ta vừa nãy - - á, sao trên mặt ông lại có máu?"
Hứa Tinh Dã không nói lời nào, lấy mu bàn tay lau đi vết máu, bước vào phòng, bên trong đang mơ mơ màng màng bỗng náo nhiệt trở lại.
Hứa Tinh Dã bật đèn lớn, ánh đèn rực rỡ rộng rãi ngay lập tức ngập tràn phòng khách, mọi người ngừng mê mang, ánh mắt từ từ nhìn xa, tìm thấy Hứa Tinh Dã.
"Như này là, không phải là có điện rồi sao?"
Hứa Tinh Dã nói: "Giải tán."
"Sao lại giải tán? Còn sớm không phải là —"
" Con mẹ nó, tao nói là giải tán." Giọng của hắn không lớn đang đè nén cơn tức giận, không thể khinh thường.
Mọi người nhìn nhau một lúc, hậm hực rời đi.
Quý Tình nhìn mấy cậu ấm cô chiêu đó rời khỏi phòng, cũng không sập công tắc nữa, cô trở lại tầng 1.
Tiểu Mỹ thấy trên đầu ngón tay cô có vết máu, nhanh chóng đi đến tủ thuốc, băng bó ngón giữa bị rách cho cô.
"Khách hàng cái gì, bạo lực như vậy, người tên Hứa Tinh Dã kia đúng thật là ít có ác."
"Mai xì ~ lúc trả phòng thanh toán kỹ một chút, bọn họ làm hỏng không ít đồ."
Ngày thứ 2, không đợi lúc Hứa Tinh Dã trả phòng, Quý Tình đã bị gọi đến nhà hàng phương Tây trước.
Dư Xa làn da màu bánh mật, cả cái đầu uốn sóng nhỏ bằng giấy bạc nóng ( kiểu đầu con sâu), nhìn từ xa giống như đội một cái nồi.
Anh ta cầm dĩa gõ leng keng lên chiếc đĩa: "Tôi muốn miếng bít tết chín 5 phần, con mẹ nó chiên tôi mấy phần rồi? Đã nói là không cần bông cải xanh, tại sao vẫn thêm vào? Gọi quản lý các người tới đây!"
Giám đốc Ngụy hơi cúi eo: "Tôi là quản lý, có gì yêu cầu gì ngài hãy nói cho tôi biết."
Dư Xa ngừng lại một chút: "Gọi cho — ông "
"Giám đốc dịch vụ khách hàng." Lý Hoa nhắc nhở, cái đầu húi cua nhẵn bóng kề sát trợ giúp ngồi ở bên cạnh Dư Xa, lộ ra vẻ vô cùng ngưng trọng.
"Đúng, Giám đốc dịch vụ khách hàng, gọi cô ta tới."
"Ông rỗi hơi à" Hứa Tinh Dã không mặn không nhạt mà liếc mắt nhìn Dư Xa một cái, cầm cốc nước lên.
"Tức không chịu được, cô ta tát ông——"
Hứa Tinh Dã ánh mắt lạnh đi, Dư Xa ngậm miệng hai giây, đổi giọng, nhíu mày nói nhỏ: "Không được, ăn cơm xong chúng ta đi bệnh viện, ông bắt buộc phải kiểm tra 1 cái, cô ta cái đó không nhẹ đâu, lỡ như tai lại——"
Hứa Tinh Dã đặt chiếc cốc xuống, phát ra một tiếng cốp nhẹ: "Còn muốn ăn cơm không?"
Dư Xa không chịu thua: "Ông không phải là đang giúp cô ta sao? Hôm qua cô ta mới mách lẻo ông đấy."
"Liên quan gì đến tao." Hứa Tinh Dã sắc mặt không thay đổi.
Dư Xa lúc này mới thoải mái hơn một chút.
Không lâu sau, Quý Tình đi tới, cô không phụ trách mảng nhà hàng nhưng không muốn giám đốc Ngụy khó xử, bây giờ là giờ ăn, cũng không muốn mấy đứa nhóc hỗn láo này ảnh hưởng đến những khách hàng khác nên vẫn đến nhà hàng phương Tây.
Bây giờ, bọn họ là khách hàng, cô là nhân viên phục vụ, cô chỉ có thể đối xử tôn trọng với bọn họ.
Quý Tình đứng bên cạnh bàn, mỉm cười lịch sự và hỏi: "Xin hỏi quý khách có nhu cầu gì không?"
Dư Xa chỉ vào món ăn trên mặt bàn, càng bắt bẻ thêm: "Trứng cá muối muốn màu xanh chứ không phải màu vàng, canh bí có cặn, miếng tỏi quá sống, bò bít tết nướng than tại sao không có mùi hun khói? Với lại......cốc rửa tay, cốc rửa tay của tôi đâu!? "
Quý Tình lịch sự nhắc nhở: "Cốc rửa tay đang ở trên tay anh."
Vừa rồi còn uống một ngụm.
Dư Xa nghẹn họng, nghĩ tới vị chua của chanh trong miệng mình từ đâu ra liền thẹn quá hóa giận, kèm theo sự bực bội tức giận dồn nén cả đêm cuồn cuộn lên cơn sóng lớn, hắn cầm cốc rửa tay hắt một cái, hơn nửa cốc nước hắt đến mặt Quý Tình: "Mẹ kiếp, cần cô nói nhảm à!"
Cả người Quý Tình run lên, những giọt nước lạnh từ trán chảy xuống, theo cằm từng giọt từng giọt nhỏ xuống.
Hứa Tinh Dã nhìn về phía cô, vạt áo trước ướt đẫm một mảng, xương quai xanh trắng ngần hiện ra theo ánh nước, sợi dây chuyền vàng mảnh dính trên da.
Dư Xa này nổi điên, quá nửa khách đang dùng bữa trong nhà hàng đều nhìn sang, Quý Tình như một con gà rớt xuống nước nhếch nhác, đứng bắt mắt ở giữa nhà hàng.
Sắc mặt của giám đốc Ngụy thay đổi, vội vàng đưa khăn ăn cho cô, cúi eo nói với khách: "Tôi phụ trách nhà hàng.
Hãy nói với tôi nếu ngài không vừa lòng với món ăn."
"Tôi có gọi ông à?" Sắc mặt Dư Xa vô cùng tệ, như thể hắn ta là người bị tạt nước vậy.
Quý Tình nhận lấy khăn ăn, lau mặt và tỏ ý giám đốc Ngụy cứ mặc kệ, mấy người này là đến tìm cô ra oai.
Cô hít một hơi thật sâu, điều chỉnh hô hấp, lẳng lặng nhìn Dư Xa, nhìn đến lúc mặt hắn ta trở nên căng thẳng, cô nói: "Xin hỏi có còn chuyện gì nữa không?"
Dư Xa nhíu chặt mày, anh ta đã chuẩn để bị xốc cái bàn lên, chỉ cần người phụ nữ dám chỉ trích với anh nửa câu, kết quả cô ta bị bệnh thần kinh gì không biết lại có thể bình tĩnh như vậy?
Còn có ánh mắt của cô ta, rõ ràng là kiềm chế nhẫn nhục, cùng với một chút khinh thường, giống như mặc kệ một tên khốn nạn tùy ý gây rối khiến hắn rất khó chịu.
Cổ họng Dư Xa như bị mắc nghẹn, anh lén nhìn Hứa Tinh Dã, gượng gạo mà xua xua tay nói: "Hết rồi, lui xuống đi."
"Quý khách dùng bữa vui vẻ."
Lại là cái giọng bình ổn nhưng phảng phất mang theo sự châm biếm, Dư Xa cứ như bị nguyền rủa, giống mắc xương ở cổ họng, trong bữa ăn cũng không ăn thêm được một miếng nào nữa.
Quý Tình quay người rời đi, không nhìn Hứa Tinh Dã lấy một cái, nhưng Hứa Tinh Dã cả quá trình đều nhìn cô.
Cô lau sạch những giọt nước trên mặt, ném khăn ăn vào thùng rác, đi thẳng ra khỏi nhà hàng phương Tây.
Giám đốc Ngụy vội theo sát cô: "Có sao không? Đó là con của chủ tịch Hứa?"
"Không sao đâu"
Quý Tình quay về ký túc xá, thay một bộ đồng phục sạch sẽ, nằm trên giường nhìn trần nhà trắng như tuyết, trong lòng vô cùng tĩnh lặng, lại có một loại cảm giác nặng nề khó tả.
Cô đã làm việc ở khách sạn nhiều năm, từ cấp cơ sở nhất, khách hàng gian xảo và khó tính hơn cùng từng gặp qua.
Trước đây từng bị ức hiếp, cũng không dám nói với bố mẹ vì sợ họ buồn, càng không có ai chống lưng chỉ có thể một mình rốn trong phòng vệ sinh khóc.
Sau đó cắn răng lau khô nước mắt, dốc sức nỗ lực để đứng ở vị trí cao hơn, có nhiều quyền chủ động hơn, không bị người khác giẫm đạp tôn nghiêm.
Loại chuyện ngày hôm nay đã lâu lắm không gặp phải.
còn là bị bởi một tên thanh niên miệng còn hôi sữa.
Làm việc trong một khách sạn năm sao, có thể mãnh liệt cảm nhận được sự đối lập của cấp bậc, khách ở đây một đêm giá phòng khởi điểm là 6.800 tệ, cao hơn mức lương hàng tháng của hầu hết công nhân viên bình thường.
Xa xỉ hơn chút, chi phí một đêm có thể bằng với chi tiêu của những người thường trong một năm.
Làm việc ở đây nếu thái độ không tốt sẽ rất dễ mất cân bằng.
Quý Tình yên lặng nằm một lúc, đè nén sự bồn chồn xuống đáy lòng, điện thoại vang lên, điện thoại nội bộ, là thư ký của chủ tịch Hứa gọi tới.
Quý Tình nghe xong cuộc gọi: "Được rồi, tôi tới ngay đây."
Một lần nữa bước vào văn phòng chủ tịch, chủ tịch Hứa liếc nhìn miếng gạc quấn ở đầu ngón tay của Quý Tình, trầm giọng nói: "Chuyện tối qua và trưa nay tôi đã biết hết, là tôi không biết cách dạy con, ấm ức cho cô rồi"
Quý Tình trầm mặc, trong lòng không nói lấy một chữ.
"Nó chính là có tiền trong tay, còn mấy đứa bạn ăn chơi lêu lổng không biết thân biết phận tụ tập một chỗ, tôi đóng hết thẻ ngân hàng của nó, không cho nó về nhà, để nó đến ở trong ký túc xá của khách sạn xem nó làm sao mà nhảy nhót được nữa.
"
Quý Tình do dự một lúc rồi nói: "Nếu cậu ấy không muốn làm việc thì dù có ngồi trong văn phòng cũng không giải quyết được gì."
"Con trai tôi nên tôi biết, trong lòng nó cố chấp, mặc kệ ra sao trước tiên cứ tới khách sạn rồi lại nói sau.
Chỉ cần nó có thể vững vàng làm việc, tôi sẽ lấy danh nghĩa cá nhân danh tiếp tục cho cô một phần thưởng khác, còn nếu nó lại dám động đến cô nữa, tôi sẽ tự mình chỉnh đốn nó."
Quý Tình một bên ghét bỏ Hứa Tinh Dã làm gián đoạn tiết tấu làm việc của cô, càng không biết tiếp tục dây dưa sẽ kết quả ra sao, một bên lại là ý chí không chịu khuất phục, hôm trước vừa đồng ý chuyện này cô không muốn tùy tiện tự vả như thế.
Vừa bước ra khỏi văn phòng chủ tịch, bộ đàm vang lên, là quầy lễ tân, Tiểu Mỹ thấp giọng, như đang sợ hãi điều gì đó: "Chị Tình, 2806, là khách hàng mở tiệc tối hôm qua, trừ đi tiền đặt cọc vẫn cần thanh toán thêm 69.000 tệ.
Anh ấy đã thử vài cái thẻ đều không có khả năng thanh toán."
Chi phí Hứa Tinh Dã mở phòng cả đêm giá 120.000 tệ, ngoài ra đã thanh toán tiền đặt cọc 50.000 tệ.
Đồ uống trong party cộng với chi phí cho bữa trưa hôm nay, còn có bồi thường cho những đồ bị hư hỏng, trừ tiền đặt cọc vẫn cần trả thêm.
Thang máy từ từ đi xuống, đến tầng một, cánh cửa kim loại mở ra hai bên, tâm trạng của Quý Tình đã bình tĩnh trở lại.
Bước tới đại sảnh,tóc uống ion và đầu húi cua không biết đã đi đâu, Hứa Tinh Dã một mình đứng trước quầy, bình tĩnh nhàn nhã, không có nửa vẻ khốn khó vì không trả được tiền.
Nghe thấy tiếng bước chân, Hứa Tinh Dã nhướng mi lười biếng liếc nhìn cô, một câu nói suýt chút nữa khiến Quý Tình bị vạch trần.
"Lại đi mách lẻo?"
Câu tiếp theo của hắn khiến bản thân Quý Tình trực tiếp cảm nhận được cái được gọi là người vô cùng thiếu liêm sỉ là như thế nào.
"Cho tôi mượn chút tiền.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook