Loạn Lạc
-
Chương 10: Hẹn ngày gặp lại
Hôm sau, Dịp Dạ Hiên mang về một mỹ nữ tên Lam Mi về vương phủ. Không những thế, còn phong nàng ta làm trắc phi. Chuyện này lại thêm một phen ầm ĩ khắp kinh thành. Mọi người đều đặt chuyện bàn tán, chẳng phải Hiên vương mới ân ái ngọt ngào lãng mạn với vương phi. Sao bây giơg lại nạp trắc phi chứ
Mấy tin đồn này nhanh chóng lọt vào tai của Nạp Lan Bảo Cẩm. Nàng chỉ cười lạnh như không liên quan gì đến mình. Mặc dù trong lòng khó chút không vui, nhưng tâm tình này của nàng chưa từng biểu lộ ra bên ngoài
Mặc dù trắc phi vốn không cần tổ chức hôn lễ, thế nhưng Dịp Dạ Hiên vẫn làm một hôn lễ cho nàng ta. Tuy không lơn như Nạp Lan Bảo Cẩm, nhưng cũng là sủng ái và vinh hạnh đối với trắc phi
Nạp Lan Bảo Cẩm mặc kệ mấy tiếng pháo bên ngoài. Mặc kệ bao nhiêu người đang chê cười chính mình. Thế thì đã sao đâu nào, nàng chẳng thích Dịp Dạ Hiên. Vậy thì hắn lấy ai có liên quan đến nàng sao
---- Bên trong rừng trúc ----
Nạp Lan Bảo Cẩm tự mình cải trang thành một thân lam y công tử. Bên bờ hồ nhỏ trong rừng trúc, hai tay vốn định lấy ít nước trong hồ. Thế nhưng một tiếng tiêu nghe vừa quen thuộc vừa xa lạ vang bên tai nàng. Âm điệu này, tiếng sáo này, nàng rất có ấn tượng. Nàng nhớ, chẳng qua khokg muốn nhớ. Đây là khúc " Thiên Nhai " mà Dịp Dạ Tuyên thường thổi cho nàng nghe. Khúc nhạc này cứ như một lần nữa được người đó thổi ngay bên cạnh nàng. Nàng đứng bật người dậy, nhẹ nhàng nâng gót đi theo tiếng sáo kia. Đi vào sâu trong rừng trúc, Nạp Lan Bảo Cẩm thấy được một vị bạch y công tử đang thổi sáo phía trước. Người này nàng vừa nhìn đã nhận ra, y chính là Lãnh Vương của Nam Du. Thật không ngờ nàng lại thêm một lần nữa nhầm lẫn giữa y và Tuyên ca
" Lãnh Vương điện hạ, không ngờ điện hạ lại thổi sáo hay đến vậy " Nàng chậm rãi đi đến chỗ y. Giọng nói êm tai từ miệng nàng vang lên
" Nạp Lan cô nương, quá khen rồi " Vũ Văn Lãnh nghe được tiếng gọi của nàng thì xoay người lại. Ngọc tiêu cất vào trong tay áo, chỉ mỉm cười nói chuyện với nàng. Tiếng sao không còn, làm cho không khí xung quanh có phần yên tĩnh hơn. Khi câu nói Nạp Lan cô nương kia khiến cho Nạo Lan Bảo Cẩm có chút ngây ngô. Thật không ngờ y đã thật sự biết được thân phận của nàng. Liêu, có phải y cũng biết nàng là Hiên vương phi
" Vậy điện ha đã biết Bảo Cẩm là thê tử của Dịp Dạ Hiên " Nàng gấp gáp hỏi y, thật tình mà nói, nàng rất sợ y biết như thế sẽ ghét nàng. Nhưng nghĩ kĩ lại, nàng và y vốn chẳng có quan hệ gì cơ mà. Nghĩ đến thế, Nạo Lan Bảo Cẩm thu lại sự gấp gáp an nãy của mình
" Điện ha, khúc nhạc ban nãy là ai dạy cho người vậy " Nạp Lan Bảo Cẩm đích thực vô cùng hiếu kì với Vũ Văn Lãnh này, không biết lí do gì, nàng luôn tồn tại một cảm giác thân thiết với y
" Là ta tự thổi thành mà thôi " Vũ Văn Lãnh ngẩn đầu nhìn lên trời. Mặc dù y trả lời như vậy quả thật không sai. Tiếng sao này vang bên tai y nhiều lần. Không biết tại sao chính mình lại có thể thổi lên được
" Thật vậy à, đúng rồi điện hạ, Bảo Cẩm có thể mạo muội hỏi mội câu không "
" Được chứ, mời Nạp Lan cô nương nói "
" Chúng ta làm bằng hữu được chứ " Nạp Lan Bảo Cẩm thốt lên câu này trong dáng vẻ vô cùng ngây thơ làm người khác phải rung động
" Tất nhiên, Vũ Văn Lãnh thật vinh hạnh khi được làm bằng hữu với cô nương. Có thể nói cô là bằng hữu đầu tiên của ta ở Đông Nguyệt này " Nghe được câu này của Vũ Văn Lãnh khiến Nạp Lan Bảo Cẩm có chút mừng thầm. Chính nàng cũng vì câu nói này mà vô cùng hưng phấn nói
" Vậy sau này ta gọi huynh là Lãnh ca ca, huynh gọi ta là Bảo Cẩm được rồi "
Vũ Văn Lãnh không nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ gật đầu. Kì thực chính bản thân y luôn không hiểu vì sao, chính mình lại đối sự tốt với Nạp Lan Bảo Cẩm như thế. Cái này có lẽ chính là tự bản năng, có lẽ y tin tưởng nàng là một người tốt. Nàng sẽ không làm hại hay bán đứng y. Là trong chính tiềm năng của mình thân thiết với nàng
" Vương phi, vương phi, vương phi người ở đâu vậy " Cách đó một khoảng không sa có tiếng gọi vang lên. Nàng nhận ra đây chính là giọng nói của Phi Trảo liền hiểu ra hắn chính là phụng mệnh của Dịp Dạ Hiên đến tìm nàng. Cũng có chính là nói Dịp Dạ Hiên đã phát hiện nàng trốn khỏi phủ
" Điện ha, đây là Đông Nguyệt, nếu huynh đã che giấu thân phận thì không nên lộ diện " Nạp Lan Bảo Cẩm sửng người nhìn Vũ Văn Lãnh. Đích xác là nếu như để Phi Trảo thấy y, nhất định Dịp Da Hiên sẽ biết được y đang ở Đông Nguyệt. Mà Dịp Dạ Hiên và Vũ Văn Lãnh là đối thủ không đội trời chung trên chiến trường. Như vậy sẻ rất nguy hiểm đối hiểm đối với Vũ Văn Lãnh
" Bảo Cẩm, hẹn ngày gặp lại " Vũ Văn Lãnh chỉ để lại một nụ cười tỏa nắng cho nàng. Sau đó thân ảnh của y đã phi thân nhanh chóng rời khỏi. Cứ như chưa từng xuất hiện tại nơi này
" Vương Phi, người đây rồi. Thuộc hạ đã tìm người khâp nơi " Nàng vừa xoay người lại chuẩn bị rời đi thì Phi Trảo bộ dạng gấp gáp hớn hở chạy tới
" Vương phi, người sao lại tự ý bỏ trốn a, vương gia rất lo lắng cho người. Chúng ta nhanh chóng về phủ " Phi Trảo khi tìm thấy Nạp Lan Bảo Cẩm thì đã hưng phấn khó diễn tả. Thế nhưng đúng là chủ nào tớ nấy. Hắn vẫn lạnh lùng y như Dịp Dạ Hiên. Nàng cũng chỉ thuận tiện gật đầu nhẹ sau đó cùng hắn về vương phủ. Phi Trảo chỉ đưa nàng về Uyên Ương điện sau đó đã quay về phục mệnh với Dịp Dạ Hiên
Mấy tin đồn này nhanh chóng lọt vào tai của Nạp Lan Bảo Cẩm. Nàng chỉ cười lạnh như không liên quan gì đến mình. Mặc dù trong lòng khó chút không vui, nhưng tâm tình này của nàng chưa từng biểu lộ ra bên ngoài
Mặc dù trắc phi vốn không cần tổ chức hôn lễ, thế nhưng Dịp Dạ Hiên vẫn làm một hôn lễ cho nàng ta. Tuy không lơn như Nạp Lan Bảo Cẩm, nhưng cũng là sủng ái và vinh hạnh đối với trắc phi
Nạp Lan Bảo Cẩm mặc kệ mấy tiếng pháo bên ngoài. Mặc kệ bao nhiêu người đang chê cười chính mình. Thế thì đã sao đâu nào, nàng chẳng thích Dịp Dạ Hiên. Vậy thì hắn lấy ai có liên quan đến nàng sao
---- Bên trong rừng trúc ----
Nạp Lan Bảo Cẩm tự mình cải trang thành một thân lam y công tử. Bên bờ hồ nhỏ trong rừng trúc, hai tay vốn định lấy ít nước trong hồ. Thế nhưng một tiếng tiêu nghe vừa quen thuộc vừa xa lạ vang bên tai nàng. Âm điệu này, tiếng sáo này, nàng rất có ấn tượng. Nàng nhớ, chẳng qua khokg muốn nhớ. Đây là khúc " Thiên Nhai " mà Dịp Dạ Tuyên thường thổi cho nàng nghe. Khúc nhạc này cứ như một lần nữa được người đó thổi ngay bên cạnh nàng. Nàng đứng bật người dậy, nhẹ nhàng nâng gót đi theo tiếng sáo kia. Đi vào sâu trong rừng trúc, Nạp Lan Bảo Cẩm thấy được một vị bạch y công tử đang thổi sáo phía trước. Người này nàng vừa nhìn đã nhận ra, y chính là Lãnh Vương của Nam Du. Thật không ngờ nàng lại thêm một lần nữa nhầm lẫn giữa y và Tuyên ca
" Lãnh Vương điện hạ, không ngờ điện hạ lại thổi sáo hay đến vậy " Nàng chậm rãi đi đến chỗ y. Giọng nói êm tai từ miệng nàng vang lên
" Nạp Lan cô nương, quá khen rồi " Vũ Văn Lãnh nghe được tiếng gọi của nàng thì xoay người lại. Ngọc tiêu cất vào trong tay áo, chỉ mỉm cười nói chuyện với nàng. Tiếng sao không còn, làm cho không khí xung quanh có phần yên tĩnh hơn. Khi câu nói Nạp Lan cô nương kia khiến cho Nạo Lan Bảo Cẩm có chút ngây ngô. Thật không ngờ y đã thật sự biết được thân phận của nàng. Liêu, có phải y cũng biết nàng là Hiên vương phi
" Vậy điện ha đã biết Bảo Cẩm là thê tử của Dịp Dạ Hiên " Nàng gấp gáp hỏi y, thật tình mà nói, nàng rất sợ y biết như thế sẽ ghét nàng. Nhưng nghĩ kĩ lại, nàng và y vốn chẳng có quan hệ gì cơ mà. Nghĩ đến thế, Nạo Lan Bảo Cẩm thu lại sự gấp gáp an nãy của mình
" Điện ha, khúc nhạc ban nãy là ai dạy cho người vậy " Nạp Lan Bảo Cẩm đích thực vô cùng hiếu kì với Vũ Văn Lãnh này, không biết lí do gì, nàng luôn tồn tại một cảm giác thân thiết với y
" Là ta tự thổi thành mà thôi " Vũ Văn Lãnh ngẩn đầu nhìn lên trời. Mặc dù y trả lời như vậy quả thật không sai. Tiếng sao này vang bên tai y nhiều lần. Không biết tại sao chính mình lại có thể thổi lên được
" Thật vậy à, đúng rồi điện hạ, Bảo Cẩm có thể mạo muội hỏi mội câu không "
" Được chứ, mời Nạp Lan cô nương nói "
" Chúng ta làm bằng hữu được chứ " Nạp Lan Bảo Cẩm thốt lên câu này trong dáng vẻ vô cùng ngây thơ làm người khác phải rung động
" Tất nhiên, Vũ Văn Lãnh thật vinh hạnh khi được làm bằng hữu với cô nương. Có thể nói cô là bằng hữu đầu tiên của ta ở Đông Nguyệt này " Nghe được câu này của Vũ Văn Lãnh khiến Nạp Lan Bảo Cẩm có chút mừng thầm. Chính nàng cũng vì câu nói này mà vô cùng hưng phấn nói
" Vậy sau này ta gọi huynh là Lãnh ca ca, huynh gọi ta là Bảo Cẩm được rồi "
Vũ Văn Lãnh không nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ gật đầu. Kì thực chính bản thân y luôn không hiểu vì sao, chính mình lại đối sự tốt với Nạp Lan Bảo Cẩm như thế. Cái này có lẽ chính là tự bản năng, có lẽ y tin tưởng nàng là một người tốt. Nàng sẽ không làm hại hay bán đứng y. Là trong chính tiềm năng của mình thân thiết với nàng
" Vương phi, vương phi, vương phi người ở đâu vậy " Cách đó một khoảng không sa có tiếng gọi vang lên. Nàng nhận ra đây chính là giọng nói của Phi Trảo liền hiểu ra hắn chính là phụng mệnh của Dịp Dạ Hiên đến tìm nàng. Cũng có chính là nói Dịp Dạ Hiên đã phát hiện nàng trốn khỏi phủ
" Điện ha, đây là Đông Nguyệt, nếu huynh đã che giấu thân phận thì không nên lộ diện " Nạp Lan Bảo Cẩm sửng người nhìn Vũ Văn Lãnh. Đích xác là nếu như để Phi Trảo thấy y, nhất định Dịp Da Hiên sẽ biết được y đang ở Đông Nguyệt. Mà Dịp Dạ Hiên và Vũ Văn Lãnh là đối thủ không đội trời chung trên chiến trường. Như vậy sẻ rất nguy hiểm đối hiểm đối với Vũ Văn Lãnh
" Bảo Cẩm, hẹn ngày gặp lại " Vũ Văn Lãnh chỉ để lại một nụ cười tỏa nắng cho nàng. Sau đó thân ảnh của y đã phi thân nhanh chóng rời khỏi. Cứ như chưa từng xuất hiện tại nơi này
" Vương Phi, người đây rồi. Thuộc hạ đã tìm người khâp nơi " Nàng vừa xoay người lại chuẩn bị rời đi thì Phi Trảo bộ dạng gấp gáp hớn hở chạy tới
" Vương phi, người sao lại tự ý bỏ trốn a, vương gia rất lo lắng cho người. Chúng ta nhanh chóng về phủ " Phi Trảo khi tìm thấy Nạp Lan Bảo Cẩm thì đã hưng phấn khó diễn tả. Thế nhưng đúng là chủ nào tớ nấy. Hắn vẫn lạnh lùng y như Dịp Dạ Hiên. Nàng cũng chỉ thuận tiện gật đầu nhẹ sau đó cùng hắn về vương phủ. Phi Trảo chỉ đưa nàng về Uyên Ương điện sau đó đã quay về phục mệnh với Dịp Dạ Hiên
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook