Loan Đao Mặt Trăng
-
Chương 8: Mặt nạ (3)
Bữa tối Tế Nguyên để Trần Tỉnh quyết định.
Trần Tỉnh thờ ơ đáp:""Không cần đâu. Anh muốn ăn gì thì ăn cái đấy.""
""Tôi đang hỏi cậu muốn ăn gì.""
""Ăn cháo đi, cháo hải sản lần trước."" – Tế Nguyên chưa nói hết câu liền hối hận, bổ sung thêm:""Nếu anh không thích ăn cháo, hay là... ""
Tế Nguyên đạp chân ga, chiếc xe nhanh chóng lao ra ngoài, Trần Tỉnh bị đột ngột ngã đập lưng vào ghế, nửa câu sau kẹt lại trong họng.
Cậu cảm nhận được Tế Nguyên có chút không cao hứng, ngoan ngoãn im lặng.
Lúc ăn cơm, dưới "uy nghi" của Tế Nguyên, Trần Tỉnh nuốt hơn nửa bát cháo cá, mới thả thìa xuống. Cậu hiện tại có thể ăn nhiều hơn một chút so với trước đây, nhưng vẫn sẽ bị đau bụng nếu ăn nhiều.
"Sau này muốn ăn cái gì thì ăn cái đấy, không cần hỏi tôi." - Tế Nguyên:"Biết không?"
Trần Tỉnh ngồi nghiêm chỉnh, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Tế Nguyên trầm ngâm chốc lát, nói: "Ngày mai tôi đi công tác, nếu cậu một mình ở nhà thấy chán, tôi sẽ để trợ lý ở đây cùng cậu."
"Không cần, tôi ở một mình cũng được."
Tế Nguyên cười cười, nói: "Lát nữa tôi đưa cậu đi xem phim."
Trần Tỉnh hơi run, dừng lại nửa giây, đáp: "Được."
Trong rạp chiếu phim, Tế Nguyên có thể nhìn thấy gò má Trần Tỉnh—— cậu không nhúc nhích mà chỉ ngồi yên ở đó, nếu như không phải màn hình truyền ánh sáng đến lúc sáng lúc tối, Tế Nguyên sẽ cảm thấy cậu là một tác phẩm điêu khắc.
Hơn hai giờ sau, ra khỏi rạp chiếu phim, Tế Nguyên thản nhiên nói:""Bác sĩ trong đó thật lợi hại.""
""Hả?"" – Trần Tỉnh phản ứng lại, phụ họa theo:""Đúng vậy, rất lợi hại.""
""...""
Bộ phim này không có nhân vật bác sĩ...
"Không thích xem phim sao?" Tế Nguyên hỏi.
"Thích."
Lấy lệ.
Phản ứng đầu tiên của Tế Nguyên là, người này đã học cách qua loa với mình, nhưng rồi hắn lại phủ nhận suy nghĩ này. Mấy ngày qua, hắn luôn cố tìm vết nứt từ vỏ bọc ngoan ngoãn của Trần Tỉnh, nhưng người này lại rất hiếm khi bộ lộ cảm xúc.
Mà hôm nay, khi Tế Nguyên nói đưa cậu đi xem phim, tâm trạng cậu có gì đó không đúng.
Tế Nguyên lại không thể hỏi tại sao cậu không thấy hứng thú, như vậy chỉ càng làm cậu đeo mặt nạ chặt hơn, và tìm bừa một lí do.
Phải mất hơn bốn giờ để lái xe từ nhà đến địa chỉ mà mẹ Trần Tỉnh đưa cho.
Lúc tám giờ, Tế Nguyên hôn tạm biệt Trần Tỉnh, một mình lái xe qua đường cao tốc lên phía bắc.
Đó là một thành phố nhỏ ven biển khá phát triển. Người ở đây đa số là từ nơi khác chuyển đến nên giọng nói ít nhiều đều mang theo khẩu âm.
Nếu như không phải Thái Lệ Trân nói cho hắn biết, Tế Nguyên sẽ cảm thấy Trần Tỉnh không hề thuộc về nơi này.
Thái Lệ Trân -- người phụ nữ gọi điện khi say, cũng là mẹ của Trần Tỉnh.
Tế Nguyên đẩy cửa quán ăn ra, nhìn thấy một người phụ nữ mảnh khảnh đang dựa vào cửa sổ hút thuốc, móng tay nhuộm màu cà phê.
Người phụ nữ nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn với những nét thanh tú. Tế Nguyên gần như chắc chắn rằng đây là mẹ của Trần Tỉnh – người này và Trần Tỉnh rất giống nhau.
Người này trẻ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Tế Nguyên. Mái tóc dài xõa tung trên vai, chiếc váy xanh ngọc che khuất cẳng chân cùng đôi giày cao gót làm bà trông cao hơn.
Thái Lệ Trân rất có tinh thần, như thể bà cùng người điên trên điện thoại không có chút liên quan nào.
"Tôi là Tế Nguyên."
"Ngồi đi." Thái Lệ Trân từ cửa sổ vừa đi tới, đem nửa điếu thuốc còn lại dập tắt, đưa cho Tế Nguyên một tờ menu:"Muốn ăn cái gì?"
"Tùy ý."
Thái Lệ Trân khẽ mỉm cười, lật qua menu rồi nói: "Vậy, ta sẽ gọi một số món Hâm Hâm thích ăn, cậu nếm thử xem."
""Hâm Hâm?"" – Tế Nguyên không phải lần đầu nghe thấy cái tên này,:""Nhũ danh của cậu ấy sao?""
""Cứ coi như thế đi."" – Thái Lệ Trân gọi nhân viên phục vụ, chỉ mấy món trong menu, không nhanh không chậm nói:""Tam kim hâm, thầy bói nói nó Ngũ hành thiếu Kim, vốn là gọi là Trần Hâm, kết quả đồn công an đánh nhầm tên trong hộ khẩu."
""..."" Vậy là sinh nhật của cậu ta bị sai, đến tên cũng sai nốt...
Tế Nguyên thầm nghĩ, vẫn là "Trần Tỉnh" đặc biệt hơn.
""Thằng bé kia, gần đây có khỏe không?"" – Thái Lệ Trên đan hai tay, nâng cằm. Bà có thể nhìn ra chàng trai trẻ tuổi này rất có tiền, riêng chiếc đồng hồ trên cổ tay ít nhất cũng phải 6 con số.
Tế Nguyên cảm thấy tình trạng hiện tại của Trần Tỉnh không thể thể coi là khỏe mạnh, nhưng lại trả lời: "Rất tốt."
""Không tốt phải không?"" – Thái Lệ Trân mỉm cười, lấy điện thoại ra nhắn tin, nói:""Thằng bé kia thế nào, chẳng lẽ ta lại không biết? Cậu tìm ta cũng là vì nó.""
Thái Lệ Trân dừng lại chốc lát, ngẩng đầu hỏi: "Cậu là bạn trai nó?"
Tế Nguyên cũng không phủ định, cũng không thừa nhận.
Thái Lệ Trân nhìn thẳng vào hắn, như đang chờ đợi một đáp án.
Mắt Trần Tỉnh không hề giống mẹ, Tế Nguyên nghĩ, mắt cậu rất đen, nhìn chằm chằm một lúc sẽ có vẻ thâm trầm, mà mắt mẹ cậu lại có chút phấn khích.
Điều này thật kỳ lạ, rõ ràng Trần Tỉnh còn rất trẻ.
"Phải, tôi là bạn trai cậu ấy." Tế Nguyên thừa nhận nói.
Đồ ăn được mang lên.
"Uống rượu không?" Thái Lệ Trân hỏi hắn.
"Không được, tôi còn phải lái xe."" - Tế Nguyên cự tuyệt nói.
Thái Lệ Trân gắp một miếng cá, tinh tế thưởng thức nó, sau đó đặt đũa xuống, hỏi: "Cậu muốn biết gì?"
Cổ họng Tế Nguyên hơi động, kiềm chế bản thân, cẩn thận tìm từ: "Hôm đó ở trong điện thoại, bà nói cậu ấy làm một số chuyện quá khích."
"Cậu để ý sao?" - Thái Lệ Trân hỏi.
Tế Nguyên chưa kịp phản ứng.
""Nó thực sự đã làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn,"" – Thái Lệ Trân nói:""Những gì tôi nói hôm ấy đều là thật, cậu sẽ chia tay nó sao?""
Bên tai Tế Nguyên vang lên tiếng Thái Lệ Trân gào khàn cả giọng——
[Trần Tỉnh đâu, còn sống không?]
[Làm bạn với nó cũng không dễ, cậu đừng lãng phí thời gian.]
[Nó là thằng điên, là kẻ giết người!]
Hắn nhớ tới vết đen ghim trên cổ Trần Tỉnh, một suy nghĩ táo bạo từ đáy lòng hắn nổi lên.
""Không biết, tôi sẽ không để cậu ấy đi.""
Thái Lệ Trân ý tứ không rõ mà cười cười, lấy ra hai cuốn vở từ túi xách của mình, đẩy lên trước mặt Tế Nguyên:"Cái này cho cậu."
Hai cuốn vở đã cũ, Tế Nguyên lật qua lật lại, phát hiện một quyển là nhật ký, một quyển là kí hoạ.
Thái Lệ Trân xách túi đứng lên, ưu nhã đi tới cửa, quay đầu lại: "Đúng rồi, ta sắp kết hôn rồi. Sau này làm phiền cậu chăm sóc thằng bé."
Tế Nguyên nhìn theo bà rời đi, cúi đầu mở nhật ký.
Trần Tỉnh thờ ơ đáp:""Không cần đâu. Anh muốn ăn gì thì ăn cái đấy.""
""Tôi đang hỏi cậu muốn ăn gì.""
""Ăn cháo đi, cháo hải sản lần trước."" – Tế Nguyên chưa nói hết câu liền hối hận, bổ sung thêm:""Nếu anh không thích ăn cháo, hay là... ""
Tế Nguyên đạp chân ga, chiếc xe nhanh chóng lao ra ngoài, Trần Tỉnh bị đột ngột ngã đập lưng vào ghế, nửa câu sau kẹt lại trong họng.
Cậu cảm nhận được Tế Nguyên có chút không cao hứng, ngoan ngoãn im lặng.
Lúc ăn cơm, dưới "uy nghi" của Tế Nguyên, Trần Tỉnh nuốt hơn nửa bát cháo cá, mới thả thìa xuống. Cậu hiện tại có thể ăn nhiều hơn một chút so với trước đây, nhưng vẫn sẽ bị đau bụng nếu ăn nhiều.
"Sau này muốn ăn cái gì thì ăn cái đấy, không cần hỏi tôi." - Tế Nguyên:"Biết không?"
Trần Tỉnh ngồi nghiêm chỉnh, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Tế Nguyên trầm ngâm chốc lát, nói: "Ngày mai tôi đi công tác, nếu cậu một mình ở nhà thấy chán, tôi sẽ để trợ lý ở đây cùng cậu."
"Không cần, tôi ở một mình cũng được."
Tế Nguyên cười cười, nói: "Lát nữa tôi đưa cậu đi xem phim."
Trần Tỉnh hơi run, dừng lại nửa giây, đáp: "Được."
Trong rạp chiếu phim, Tế Nguyên có thể nhìn thấy gò má Trần Tỉnh—— cậu không nhúc nhích mà chỉ ngồi yên ở đó, nếu như không phải màn hình truyền ánh sáng đến lúc sáng lúc tối, Tế Nguyên sẽ cảm thấy cậu là một tác phẩm điêu khắc.
Hơn hai giờ sau, ra khỏi rạp chiếu phim, Tế Nguyên thản nhiên nói:""Bác sĩ trong đó thật lợi hại.""
""Hả?"" – Trần Tỉnh phản ứng lại, phụ họa theo:""Đúng vậy, rất lợi hại.""
""...""
Bộ phim này không có nhân vật bác sĩ...
"Không thích xem phim sao?" Tế Nguyên hỏi.
"Thích."
Lấy lệ.
Phản ứng đầu tiên của Tế Nguyên là, người này đã học cách qua loa với mình, nhưng rồi hắn lại phủ nhận suy nghĩ này. Mấy ngày qua, hắn luôn cố tìm vết nứt từ vỏ bọc ngoan ngoãn của Trần Tỉnh, nhưng người này lại rất hiếm khi bộ lộ cảm xúc.
Mà hôm nay, khi Tế Nguyên nói đưa cậu đi xem phim, tâm trạng cậu có gì đó không đúng.
Tế Nguyên lại không thể hỏi tại sao cậu không thấy hứng thú, như vậy chỉ càng làm cậu đeo mặt nạ chặt hơn, và tìm bừa một lí do.
Phải mất hơn bốn giờ để lái xe từ nhà đến địa chỉ mà mẹ Trần Tỉnh đưa cho.
Lúc tám giờ, Tế Nguyên hôn tạm biệt Trần Tỉnh, một mình lái xe qua đường cao tốc lên phía bắc.
Đó là một thành phố nhỏ ven biển khá phát triển. Người ở đây đa số là từ nơi khác chuyển đến nên giọng nói ít nhiều đều mang theo khẩu âm.
Nếu như không phải Thái Lệ Trân nói cho hắn biết, Tế Nguyên sẽ cảm thấy Trần Tỉnh không hề thuộc về nơi này.
Thái Lệ Trân -- người phụ nữ gọi điện khi say, cũng là mẹ của Trần Tỉnh.
Tế Nguyên đẩy cửa quán ăn ra, nhìn thấy một người phụ nữ mảnh khảnh đang dựa vào cửa sổ hút thuốc, móng tay nhuộm màu cà phê.
Người phụ nữ nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn với những nét thanh tú. Tế Nguyên gần như chắc chắn rằng đây là mẹ của Trần Tỉnh – người này và Trần Tỉnh rất giống nhau.
Người này trẻ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Tế Nguyên. Mái tóc dài xõa tung trên vai, chiếc váy xanh ngọc che khuất cẳng chân cùng đôi giày cao gót làm bà trông cao hơn.
Thái Lệ Trân rất có tinh thần, như thể bà cùng người điên trên điện thoại không có chút liên quan nào.
"Tôi là Tế Nguyên."
"Ngồi đi." Thái Lệ Trân từ cửa sổ vừa đi tới, đem nửa điếu thuốc còn lại dập tắt, đưa cho Tế Nguyên một tờ menu:"Muốn ăn cái gì?"
"Tùy ý."
Thái Lệ Trân khẽ mỉm cười, lật qua menu rồi nói: "Vậy, ta sẽ gọi một số món Hâm Hâm thích ăn, cậu nếm thử xem."
""Hâm Hâm?"" – Tế Nguyên không phải lần đầu nghe thấy cái tên này,:""Nhũ danh của cậu ấy sao?""
""Cứ coi như thế đi."" – Thái Lệ Trân gọi nhân viên phục vụ, chỉ mấy món trong menu, không nhanh không chậm nói:""Tam kim hâm, thầy bói nói nó Ngũ hành thiếu Kim, vốn là gọi là Trần Hâm, kết quả đồn công an đánh nhầm tên trong hộ khẩu."
""..."" Vậy là sinh nhật của cậu ta bị sai, đến tên cũng sai nốt...
Tế Nguyên thầm nghĩ, vẫn là "Trần Tỉnh" đặc biệt hơn.
""Thằng bé kia, gần đây có khỏe không?"" – Thái Lệ Trên đan hai tay, nâng cằm. Bà có thể nhìn ra chàng trai trẻ tuổi này rất có tiền, riêng chiếc đồng hồ trên cổ tay ít nhất cũng phải 6 con số.
Tế Nguyên cảm thấy tình trạng hiện tại của Trần Tỉnh không thể thể coi là khỏe mạnh, nhưng lại trả lời: "Rất tốt."
""Không tốt phải không?"" – Thái Lệ Trân mỉm cười, lấy điện thoại ra nhắn tin, nói:""Thằng bé kia thế nào, chẳng lẽ ta lại không biết? Cậu tìm ta cũng là vì nó.""
Thái Lệ Trân dừng lại chốc lát, ngẩng đầu hỏi: "Cậu là bạn trai nó?"
Tế Nguyên cũng không phủ định, cũng không thừa nhận.
Thái Lệ Trân nhìn thẳng vào hắn, như đang chờ đợi một đáp án.
Mắt Trần Tỉnh không hề giống mẹ, Tế Nguyên nghĩ, mắt cậu rất đen, nhìn chằm chằm một lúc sẽ có vẻ thâm trầm, mà mắt mẹ cậu lại có chút phấn khích.
Điều này thật kỳ lạ, rõ ràng Trần Tỉnh còn rất trẻ.
"Phải, tôi là bạn trai cậu ấy." Tế Nguyên thừa nhận nói.
Đồ ăn được mang lên.
"Uống rượu không?" Thái Lệ Trân hỏi hắn.
"Không được, tôi còn phải lái xe."" - Tế Nguyên cự tuyệt nói.
Thái Lệ Trân gắp một miếng cá, tinh tế thưởng thức nó, sau đó đặt đũa xuống, hỏi: "Cậu muốn biết gì?"
Cổ họng Tế Nguyên hơi động, kiềm chế bản thân, cẩn thận tìm từ: "Hôm đó ở trong điện thoại, bà nói cậu ấy làm một số chuyện quá khích."
"Cậu để ý sao?" - Thái Lệ Trân hỏi.
Tế Nguyên chưa kịp phản ứng.
""Nó thực sự đã làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn,"" – Thái Lệ Trân nói:""Những gì tôi nói hôm ấy đều là thật, cậu sẽ chia tay nó sao?""
Bên tai Tế Nguyên vang lên tiếng Thái Lệ Trân gào khàn cả giọng——
[Trần Tỉnh đâu, còn sống không?]
[Làm bạn với nó cũng không dễ, cậu đừng lãng phí thời gian.]
[Nó là thằng điên, là kẻ giết người!]
Hắn nhớ tới vết đen ghim trên cổ Trần Tỉnh, một suy nghĩ táo bạo từ đáy lòng hắn nổi lên.
""Không biết, tôi sẽ không để cậu ấy đi.""
Thái Lệ Trân ý tứ không rõ mà cười cười, lấy ra hai cuốn vở từ túi xách của mình, đẩy lên trước mặt Tế Nguyên:"Cái này cho cậu."
Hai cuốn vở đã cũ, Tế Nguyên lật qua lật lại, phát hiện một quyển là nhật ký, một quyển là kí hoạ.
Thái Lệ Trân xách túi đứng lên, ưu nhã đi tới cửa, quay đầu lại: "Đúng rồi, ta sắp kết hôn rồi. Sau này làm phiền cậu chăm sóc thằng bé."
Tế Nguyên nhìn theo bà rời đi, cúi đầu mở nhật ký.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook