*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Editor: Gấu Gầy

Trên xe buýt có mùi phân gà.

Dưới chỗ ngồi phía sau có đặt hai cái lồng gà, mấy con gà mái ủ rũ nằm trong đó. Trời vừa mới mưa xong, xe buýt đã chạy trên con đường núi lầy lội suốt ba tiếng đồng hồ, vượt qua những đoạn đường trơn trượt, thậm chí còn bị nổ lốp, vậy mà vẫn không banh cũng thật là kỳ tích.

Xe quẹo vào một trạm xăng bên đường, từ từ dừng lại, đây là cơ hội cuối cùng có thể đi vệ sinh trên lãnh thổ Trung Quốc, tài xế la lớn "dừng xe mười phút", ngay lập tức bên trong xe náo loạn.

Hành khách đều rất mệt mỏi, hơn một nửa số người đứng dậy, dù không đi vệ sinh cũng xuống xe để hít thở không khí trong lành. Diêm Dã ngồi ở vị trí cạnh lối đi, có người đi qua, đụng vào cái vali đặt trên đầu gối cậu, vali nghiêng, một sợi dây nhỏ nối liền với cổ tay áo lộ ra.

Ánh mắt sắc lẹm theo dõi bóng lưng người đó một hồi lâu mới thu lại, Diêm Dã chỉnh lại vali, nghe người đàn ông ngồi cạnh mình nói: "Tôi muốn đi vệ sinh một chút."

Người đàn ông ngoài năm mươi, má hóp, mắt không có ánh sáng, trông rất khổ sở. Trong chiếc xe buýt bẩn thỉu và cũ kỹ, chỉ có gã mặc nguyên bộ vest trắng, đội mũ dạ màu trắng sữa kiểu Tây, trông không hợp với những người khác đang chật vật kiếm tiền trên biên giới.

Diêm Dã không nhường lối đi, ánh mắt cậu xuyên qua cửa sổ nhìn đám đông đang ùn ùn kéo nhau vào nhà vệ sinh, nhẹ giọng nói: "Bây giờ đông quá, đợi một lát rồi hẵng đi."

Lúc này, ở hàng ghế cuối cùng của xe có một người đứng dậy, người này đội mũ lưỡi trai đeo kính râm, mặc áo gi lê nhiều túi và giày leo núi bền bỉ, vừa nhìn đã biết là một người buôn lậu giữa hai quốc gia.

Suốt chuyến đi hắn hầu như chỉ ngủ, ôm ngực tựa vào cửa sổ như con vịt chết, đầu lắc lư qua lại, chỉ khi xe dừng lại để đi vệ sinh mới tỉnh dậy, thong thả đi tiểu.

Mười phút đã qua bảy tám phút, Diêm Dã mới nhường lối đi sau khi "người mặc vest trắng" thúc giục. Cậu xuống xe cùng gã, tay cầm cái vali, bước vào nhà vệ sinh bẩn thỉu.

Nhà vệ sinh lúc này không có ai, chỉ còn lại những dấu chân lấm lem chồng chéo lên nhau, người đàn ông mặc vest trắng đẩy cửa một phòng, gấp gáp nói: "Bụng đau quá, tôi cần ngồi một lát, vali... đưa cho tôi?"

"Tôi sẽ vào cùng anh." Dù giọng điệu của Diêm Dã nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng không hề có một chút ôn hoà.

"Ôi trời, có mặt cậu làm sao tôi rặn được."

"Theo hợp đồng, hàng hoá phải luôn nằm trong tầm mắt của chúng ta trong suốt quá trình vận chuyển." Diêm Dã nhìn như khiêm tốn nhưng lại rất cứng rắn, "Nếu món hàng mất khi đang ở trong tay chúng ta, người bồi thường sẽ là anh hay tôi?"

Người đàn ông mặc vest trắng tháo dây nịt, thấp giọng đề nghị: "Thế này nhé, cậu đưa vali cho tôi, chỉ hai phút thôi, cậu đứng ngoài cửa canh chừng có được không?"

Nụ cười của Diêm Dã chỉ tồn tại trong chốc lát: "Hay là Trương tiên sinh chịu đựng một chút, chỉ còn một giờ nữa là qua biên giới rồi."

"Con người có ba cơn gấp, làm sao chịu đựng được, đóng cửa chừa một khe hở có được không?"

Bên ngoài cửa sổ, hành khách đã lần lượt lên xe, điếu thuốc trên tay người lái xe buýt chỉ còn một phần ba, Diêm Dã im lặng một lúc, tháo dây buộc trên cổ tay, đưa vali cho người đàn ông mặc vest trắng, trầm giọng nói: "Nhanh lên."

Xe lại lắc lư, sắc trời càng lúc càng âm u, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đổ một cơn mưa lớn. Xe buýt lại tiếp tục chạy gần một giờ, từ xa chợt vang lên tiếng loa phát thanh bằng hai thứ tiếng, những người đang mơ màng ngủ dưới tiếng nói máy móc lặp đi lặp lại này giống như đám mạ non gặp mưa rào sau hạn hán, bỗng chốc "sống" lại.

Hành lý lớn nhỏ được kéo xuống từ giá đỡ, gà trong lồng vỗ cánh giãy cổ, tiếng Lào, tiếng Myanmar và tiếng Trung Quốc lẫn lộn trong xe, náo nhiệt như nồi nước sôi.*

(Lúc này trên xe không có tiếng Việt, chứng tỏ đích đến của chuyến xe này không phải là biên giới Việt Nam.)

"Cuối cùng cũng sắp qua biên giới." Người đàn ông mặc vest trắng duỗi lưng, "Tuổi tác đã cao không thể sánh kịp với thanh niên trẻ các cậu, ngồi xe lâu quá xương cốt cứng đờ."

Gã lấy ra một điếu thuốc không có đầu lọc cho vào miệng, vừa lấy bật lửa vừa nói: "Lát nữa sẽ qua kiểm tra biên phòng, kiểm tra xong là có thể qua biên giới. Người đón đã đến rồi, qua biên giới sẽ đi xe đến nhà giáo sư Phương, kiểm tra hàng hóa ok là cậu có thể cầm chi phiếu rời đi."

Tay kẹp điếu thuốc đặt ngoài cửa sổ xe, gã cười nói: "Đừng có về gấp, đến một lần cũng không dễ dàng, tôi có thể dẫn cậu đi dạo khu đèn đỏ, đảm bảo toàn là những thứ cậu chưa từng nhìn thấy ở trong nước."

Nói một tràng dài, người đàn ông mặc vest trắng nhìn về phía Diêm Dã, thấy cậu nhếch miệng cười, chỉ nói một tiếng cảm ơn. Chậc, phun một hơi thuốc ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt của người đàn ông trầm xuống.

Cuối cùng xe buýt cũng dừng lại, người đàn ông mặc vest trắng chỉ về phía trước: "Đó là cổng quốc phòng, lát nữa chúng ta sẽ đến đó xếp hàng để tiến hành kiểm tra biên phòng."

Theo dòng người xuống xe, gã vứt bỏ điếu thuốc, chỉnh lại trang phục, vừa định bước đi xếp hàng thì cổ tay đã bị người ta nắm lấy.

Gã cúi đầu, lạnh lùng nhìn Diêm Dã: "Có chuyện gì?"

Diêm Dã vẫn lịch sự: "Trương tiên sinh, kiểm tra hàng chỗ này đi."

"Kiểm hàng?" Người đàn ông mặc vest trắng không kiên nhẫn, "Qua cửa khẩu rồi, đến nhà giáo sư Phương kiểm lại."

"Theo quy tắc của chúng tôi, vận chuyển qua biên giới, trước khi xuất cảnh nhất định phải kiểm hàng."

Người đàn ông mặc vest trắng có vẻ khinh thường, gã lười biếng nhìn đồng hồ: "Làm chuyện dư thừa, cái vali này luôn nằm trong tầm mắt của chúng ta, hàng hóa chắc chắn vẫn còn bên trong, hơn nữa lát nữa biên kiểm cũng sẽ kiểm tra, chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa."

"Biên kiểm chỉ là qua máy kiểm tra X-quang, không có mở valy, chỉ cần trong vali không có hàng cấm là có thể thuận lợi thông qua." Sắc mặt ôn hoà của Diêm Dã bỗng chốc hiện lên một tia lạnh lẽo, "Xin Trương tiên sinh hiểu, làm nghề có quy tắc, trước khi xuất cảnh nhất định phải mở vali kiểm hàng. Trên trời mây đen dày đặc, giống như ánh mắt mờ ám của người đàn ông mặc vest trắng lúc này, gã nghiêng đầu nhìn ra xa, hướng về phía bên kia đường biên giới cách đó vài mét, nơi có một thanh niên đang đứng.

Da ngăm đen, hơi gầy nhưng rắn chắc. Ánh mắt của thanh niên dừng lại trên người người đàn ông mặc vest trắng một lát, từ từ lướt về phía Diêm Dã. Đúng lúc Diêm Dã cũng nhìn qua, mắt bốn nhìn nhau, một người như là lưỡi dao độc, một người lại bình thản không để ý, thậm chí còn gửi đi một nụ cười qua loa.

"Trương tiên sinh, mở vali đi."

Vali được đặt trên bàn trong trạm kiểm tra biên giới, tháo dây thừng, Diêm Dã làm một động tác mời.

Người đàn ông mặc vest trắng tiến đến trước vali, gõ ngón tay lên trên, âm trầm hỏi Diêm Dã: "Diêm tổng chắc chắn muốn kiểm tra?"

Diêm Dã cúi đầu nhìn thoáng qua khung chat với Tiết Bảo Thiêm trên điện thoại, tin nhắn cuối cùng vẫn là "Anh ta quấy rối anh" từ phía đối phương, góc môi hơi nhếch lên nụ cười chân thành đầu tiên trong ngày, cậu ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: "Mở đi."

Khóa mật mã xoay, cạnh, vali được mở ra, đập vào mắt toàn là hộp nhung đen, trong vali không có gì cả!

Người đàn ông mặc vest trắng giật mình, Diêm Dã đột nhiên nhíu mày, cả hai nhanh chóng nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ kinh ngạc!

Mây đen buông xuống góc cửa sổ, một tiếng sấm lớn xé toạc bầu trời âm u, trời sắp mưa rồi...

Lúc này, cách đó ngàn dặm, Tiết Bảo Thiêm đóng cửa phòng họp lại, đặt tay lên vai cậu bé lạnh lùng hỏi: "Chuyện gì xảy ra, nói cho rõ ràng, tại sao Diêm Dã lại gặp nguy hiểm? Làm sao nhóc biết cậu ấy gặp nguy hiểm?"

Cậu bé rung đôi vai, túi đầy kẹo kêu rào rào, nó lại ngồi xuống ghế sofa, ngửa đầu nói: "Có người đặt bẫy muốn bắt đại ca của em?"

"Đặt bẫy?"

"Là lập mưu hãm hại, ngôn ngữ của giới hành nghề, anh không hiểu cũng bình thường."

Tiết Bảo Thiêm híp mắt, vẻ lạnh lùng phủ lên ánh mắt, hắn chậm rãi ngồi xuống sofa cạnh cậu bé, đôi mắt lạnh lùng dán chặt vào nó, không bỏ qua một chút biến đổi nào trên khuôn mặt: "Lập mưu thế nào? Hãm hại cậu ấy ra sao?"

Đứa trẻ không chút do dự lắc đầu: "Không biết, chỉ biết là có người muốn hại anh ấy."

Tiết Bảo Thiêm lại một lần nữa quan sát đứa nhỏ gầy gò bẩn thỉu, sau đó rũ mắt, nhét một điếu thuốc vào miệng.

"Nói xem nhóc làm sao biết có người muốn hại Diêm Dã?"

"Vài ngày trước em nghe lời anh định đi học, tìm đến cục giáo dục và cộng đồng, họ đồng ý giúp em làm thủ tục nhập học, nhưng vì em là trẻ mồ côi nên họ định đưa em đến trại mồ côi."

"Cô nhi viện bị hạn chế tự do, em không muốn đi, cho nên em đã bỏ trốn. Tiền anh đưa có thể dùng được một thời gian, nhưng không thể dùng cả đời, em làm việc ở phòng bi-a để kiếm cơm, không ngờ lại gặp được Tiền Tam Nhi."

Đôi mắt hẹp dài của Tiết Bảo Thiêm đảo lên, nhưng không chen vào.

"Tiền Tam Nhí là một kẻ đầu gấu không dễ chọc vào, em không quen biết hắn, nhưng đã từng vô tình đụng chạm đến hắn, bị hắn bắt gặp nhốt trong lồng chó đói bụng hết ba ngày, cho nên... em rất sợ hắn."

Cậu bé cảm thấy mất mặt, lén nhìn Tiết Bảo Thiêm, khịt mũi một cái, tiếp tục nói: "Hôm qua hắn đột nhiên đến phòng bi-a, em không muốn gặp mặt nên đã trốn đi, nhưng hắn và một người khác lại vào ngay phòng em trốn, làm em sợ hãi chỉ có thể nằm rạp phía sau ghế sofa."

Tiết Bảo Thiêm mặt mày căng thẳng, hỏi tiếp: "Nhóc nghe bọn chúng nói muốn hãm hại Diêm Dã?"

Cậu bé lại lắc đầu: "Người cùng Tiền Tam Nhí vào phòng hình như lợi hại hơn hắn, Tiền Tam Nhí thiếu nợ người ta nên phục vụ như một đứa cháu ngoan. Khi nói đến vấn đề trả nợ, Tiền Tam Nhi nói gần đây có một vụ làm ăn đang tiến hành, vừa mới cho con mồi vào lồng, nửa tháng sau là có thể thu hoạch, lúc đó sẽ có tiền trả nợ. Sau đó đối phương hỏi một câu làm ăn gì, cho ai vào lồng? Tiền Tam Nhi lúng túng không nói, chỉ nói là một nhân vật lớn, vệ sĩ trưởng đang nổi đình nổi đám gần đây. Không ngờ người đối diện nghe xong lại nói ra tên của đại ca em!"

Tiết Bảo Thiêm không tháo điếu thuốc, cắn mép một bên, từ kẽ môi thổi ra khói thuốc. Hắn lấy một viên kẹo từ đĩa kẹo còn lại không nhiều, bình tĩnh bóc giấy kẹo, nhét vào miệng cậu bé, nhấc mí mắt, cười hỏi: "Nhóc con rác rưởi, nhóc tên là gì thế?"

Cậu bé lăn viên kẹo trong miệng, nhíu mày chán chường, ngẩng cổ đáp: "Gọi em là Bạch Gia là được."

"Bạch Gia?" Tiết Bảo Thiêm tươi cười, nhưng ánh mắt vô cùng sắc bén, "Bạch Gia mới có... bảy tuổi? Miệng mồm lanh lợi thật đáng kinh ngạc. Xin hỏi Bạch Gia, ngày chúng ta gặp nhau, nhóc và Diêm Dã chưa từng nói chuyện, làm sao nhóc biết tên của cậu ấy? Làm thế nào biết mối quan hệ của tụi anh? Còn biết người yêu đồ nữa? Nhóc con tuổi còn nhỏ mà mẹ nó biết nhiều thật đấy!"

"Anh đang nghi ngờ em lừa anh?"

Phụt một tiếng, cậu bé nhổ viên kẹo ra thảm, mắt đăm đăm nhìn Tiết Bảo Thiêm, lớn tiếng nói: "Em năm nay mười tuổi, không phải bảy tuổi, em muốn theo đại ca, làm sao có thể không biết tên của anh ấy?"

"Ngày hôm đó sau khi tụi anh đạp xe đạp đi rồi em vẫn luôn chạy theo đuôi, đại ca của em biết, chỉ có mình anh, chỉ có đồ mặt trắng không biết cảnh giác như anh mới không biết thôi!

Lúc anh xuống xe mua khoai lang nướng, đại ca của em đã nói chuyện với em, anh ấy nói anh ấy không phải dân giang hồ, làm vệ sĩ là để bảo vệ an toàn cho người khác, muốn theo anh ấy thì phải sống tốt."

Cậu bé dứt lời, Tiết Bảo Thiêm cảm thấy mình như quả bóng bị chọc thủng, khí thế dần yếu đi: "Vậy tên là do cậu ấy tự nói cho nhóc biết?"

Cậu bé nhớ lại bàn tay to lớn đưa ra trước mặt, người đàn ông cúi xuống nhìn mình, nở một nụ cười ấm áp thân thiện: "Anh tên là Diêm Dã, em tên gì?"

Đây là lần đầu tiên cậu bé được tôn trọng, được giới thiệu mình một cách chính thức với người khác, cậu lau bàn tay bẩn thỉu của mình lên quần, nắm lấy bàn tay to lớn tràn ngập cảm giác an toàn: "Bạch Hách, em tên là Bạch Hách."

Quay lại hiện tại, cậu bé nhìn Tiết Bảo Thiêm: "Về việc làm sao biết mối quan hệ của hai người? Em đã nhìn thấy trên phố nhiều rồi, có gì đâu mà ngạc nhiên? Hơn nữa, ngày hôm đó ở trong văn phòng, hai người hôn nhau mà không tắt đèn."

Đệch! Tiết Bảo Thiêm bất ngờ từ sofa đứng dậy, hắn đã đánh giá quá cao da mặt và lòng xấu hổ của mình. Đối diện với bông hoa đen tối của tổ quốc, hắn đỏ mặt vì xấu hổ.

Nghiêm túc hồi tưởng lại một chút, ngày hôm đó sau khi hắn bị đẩy lên bàn, Diêm Dã đã tắt đèn, trong phòng tối om, chỉ có ánh trăng, chắc chắn những chuyện sau đó không làm tổn thương đến bông hoa mọc lệch của tổ quốc.

An tâm một chút, ánh mắt của Tiết Bảo Thiêm lại lạnh xuống: "Nhóc con rác rưởi, nói cho anh biết thông tin chi tiết về Tiền Tam Nhi đi."

Cậu bé khinh bỉ: "Không nghi ngờ em nữa à?"

Nghi ngờ con người ta, trong lòng Tiết Bảo Thiêm cũng có chút áy náy, hắn nhìn cái túi phình lên của cậu bé, nhẹ giọng nói: "Bạch Gia, viên kẹo này coi như xin lỗi nhóc, đợi anh cứu đại ca của em về, sẽ mở tiệc cảm ơn em."

"Được." Một lớn một nhỏ đạt được thỏa thuận.

Đêm đó, ánh sáng văn phòng thư ký của Dược Nghiệp Thụy Tường đến khuya vẫn còn sáng.

Người phụ nữ phong tình cầm điện thoại nũng nịu, giọng điệu quanh co tám lượt, khiến người ta ngứa ngáy khó chịu, hết nói chuyện tình cảm rồi lại hàn huyên đến thơ ca, cuối cùng trước khi cúp điện thoại, cô ấy đã hẹn với đối phương thời gian ăn tối.

Đặt điện thoại bàn xuống, người phụ nữ nhanh chóng thu lại nụ cười trên môi, cầm lấy điện thoại di động bên cạnh gọi một cuộc điện thoại.

Từ ống nghe phát ra tiếng ồn ào của thông báo ở sân bay, sau đó là một giọng nói lạnh lùng và ngắn gọn: "Nói đi."

Nữ thư ký cầm tờ giấy vừa mới đưa đẩy ghi chép xong, bình tĩnh báo cáo: "Chủ tịch Tiết, em đã lấy được thông tin từ công ty vé máy bay hợp tác với An ninh Diễm Việt, điểm đến chuyến công tác lần này của Diêm tổng không phải là Quảng Tây mà là Vân Nam."

Trong điện thoại, giọng nói của Tiết Bảo Thiêm rõ ràng chần chừ một chút: "Vân Nam?"

"Đúng vậy, theo ghi chép đặt vé máy bay, ít nhất điểm đến đầu tiên là Vân Nam."

"Ngoài cậu ấy ra, trong công ty còn ai đi công tác với cậu ấy nữa?"

Sau khi nữ thư ký lần lượt liệt kê vài cái tên, cô nghe thấy âm thanh lẩm bẩm của ông chủ nhà mình: "Chu Nhất Minh... Lập tức giúp tôi đặt vé máy bay đi Vân Nam, càng nhanh càng tốt."

"Còn nữa, tiền lương của cậu từ tháng này sẽ tăng thêm ba mươi phần trăm."

—----


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương