*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Editor: Gấu Gầy

Tiết Bảo Thiêm ngồi trong nhà hát opera tưởng mình sẽ buồn ngủ chết mất, nhưng lại luôn tỉnh táo.

Mẹ kiếp, hắn hơi hối hận vì đã thách thức Đồng Yến hôm qua, cứ nghĩ người đặt tình yêu lên trên hết như anh ta, nếu không tát hắn một cái thì cũng sẽ viết một bài văn ngắn 3000 từ để lên án, không ngờ lại bị ném lại một từ: Được.

Tiết Bảo Thiêm không phải kẻ ăn chay, không ép mua ép bán đã là tốt tính, gặp phải người tự mình dâng hiến, nếu là trước kia thì đã nhận lấy rồi.

Nhưng gần đây hắn đã nếm thử chút ngọt ngào của tình yêu, lại trải qua chút đắng cay của thất tình, đối với lưỡng tình tương duyệt, thiên trường địa cửu* cũng bắt đầu có chút chờ mong không nhiều không ít.

(*Lưỡng tình tương duyệt: hai bên đều có tình cảm với nhau; Thiên trường địa cửu: dài lâu, vĩnh cửu, tồn tại lâu dài như trời với đất.)

Một khi chuyện trên giường mà gặp phải tình yêu, thì mẹ nó tương tương với gông xiềng.*

(*Ý nói vì yêu Dã Dã nên không muốn lên giường với ai cả.)

Tiết Bảo Thiêm muốn đổi ý, sau khi nghe xong buổi hòa nhạc, hắn ngồi trước cửa khách sạn Đồng Yến đã đặt âu sầu.

"Tôi hút điếu thuốc." Hắn suy nghĩ làm thế nào để từ chối lời mời mà không mất mặt, nhưng nghĩ mãi không ra, lại từ cuộc đời mình ngẫm thấy chút bi thương.

Kiêu ngạo được ba phút, nhận thua ba bốn ngày, cái này con mẹ nó ai mà chịu được.

Đồng Yến thì lại rất kiên nhẫn, đứng bên cạnh chờ hắn. Đêm hè tháng Tám, hơi nóng vẫn chưa tan, áp suất không khí rất thấp, nóng đến nỗi lòng người bối rối.

Một điếu thuốc đã tàn, dù cố gắng hút nữa cũng không thể nào hiện ra tia lửa, Tiết Bảo Thiêm miễn cưỡng nghĩ ra lý do, vừa định mở miệng, Đồng Yến vẫn luôn giữ thái độ ung dung lại học theo Tiết Bảo Thiêm, cũng ngồi xuống bên cạnh hắn.

" Nếu anh cảm thấy khó xử, tôi có một đề nghị."

Tiết Bảo Thiêm đảo tròng mắt: "Anh nói đi."

"Chúng ta hôn nhau trước, tìm cảm giác xem sao."

"Thôi đi..."

"Thử một chút xem, nếu như không phản cảm, có thể tiếp nhận, thì chúng ta sẽ tiếp tục được không?"

Hai người vốn dĩ đã ở rất gần nhau, Đồng Yến nghiêng người, hơi thở nóng hổi phả vào má, Tiết Bảo Thiêm vô thức lùi lại, nhưng lại bị Đồng Yến dùng một ngón tay móc vào cổ áo sơ mi kéo trở về.

Ánh đèn đường mềm mại nhẹ nhàng trải trên người họ, dù ở khu vực sầm uất, nhưng góc này không một bóng người, giữa bãi đậu xe của khách sạn và nhà hàng bên cạnh, có một góc khuất được bóng cây rậm rạp che chắn, rất thích hợp làm chút chuyện nhỏ không muốn ai nhìn thấy.

Đồng Yến chậm rãi tiến lại gần, mang theo sự mập mờ không thể diễn tả.

"Đồng Yến."

"Đồng Yến!"

Hai tiếng nói vang lên cùng một lúc, một tiếng thuộc về sự từ chối của Tiết Bảo Thiêm, tiếng còn lại âm trầm và gấp gáp, nghe phẫn nộ mà quen thuộc.

Hai người lập tức nhìn về hướng của âm thanh phẫn nộ phát ra, cách đó khoảng bảy tám mét, trong lối đi của bãi đậu xe nhà hàng, một chiếc xe G lớn đang đậu.

Bãi đậu xe có đèn chiếu sáng, nhưng không đủ, thật trùng hợp, chiếc xe kia dừng ngay dưới nguồn sáng duy nhất gần đó, có thể nhìn rõ sắc mặt người đàn ông đang ngồi trên ghế lái.

Người đàn ông một tay vịn tay lái, không biết đã dùng bao nhiêu sức lực, từ bắp tay đến mu bàn tay nổi đầy gân xanh dữ tợn, giống như mây đen quần vũ trên dãy núi cao. Tiết Bảo Thiêm chỉ thấy tình huống tương tự một lần, đó là khi cánh tay này dùng sức nhấn Nguỵ Hoa vào trong vũng bùn nhão.

Sắc mặt của người đàn ông không hề ôn hoà, chân mày nặng nề, ánh sáng lạnh lẽo và cơn giận dữ bùng phát trong đôi mắt đen, làm cho vẻ đẹp trai của cậu sắc nhọn như dao, xuyên thẳng vào mắt.

Diêm Dã! Tiết Bảo Thiêm sửng sốt trong lòng, vô thức kéo dài khoảng cách với Đồng Yến.

Đồng Yến hơi cận thị, nhíu mắt nhìn chăm chú một lúc, mới hỏi: "Là Diêm Dã?"

Trả lời anh ta là tiếng động nhẹ khi bánh xe lăn trên mặt đất, Diêm Dã lái xe tới, dừng lại trước mặt hai người.

Cửa sổ xe hạ xuống, khuỷu tay gác lên trên, ánh mắt Diêm Dã lạnh lùng sắc bén, cùng với sự kín đáo thăm dò.

Ánh mắt đó chậm rãi lướt qua Đồng Yến, rơi trên người Tiết Bảo Thiêm.

"Tiết gia, thật là trùng hợp." Giống như đã lâu không mở miệng, giọng nói của Diêm Dã như con dao chưa mài sắc, rất cùn, nhưng cũng chứa đầy nguy hiểm.

Đồng Yến đứng dậy, chủ động lên tiếng, nhìn Diêm Dã trong xe: "Không phải Diêm tổng và Lâm tổng đi công tác ở Nội Mông sao?

Sao lại ở đây vậy?"

Diêm Dã lúc này mới nhìn về phía Đồng Yến, đôi mắt tối sầm: "Đồng ca quan tâm đến lịch trình của tôi thật đấy?" Cậu nhếch mép, nhưng không hề có ý cười, "Đúng là đi công tác, hôm nay vừa mới về."

Bóng cây rậm rạp, vừa rồi nhìn không rõ, Diêm Dã liếc hai người hỏi một cách thăm dò: "Các anh ở đây... đợi xe à? Có cần tôi cho quá giang một đoạn không?"

Nhất thời không ai nói gì, một câu hỏi rất bình thường, nhưng lại trở thành một bài toán không lời giải.

Tiếng "Lâm tổng" của Đồng Yến khiến Tiết Bảo Thiêm tự dưng bực bội, hắn lười biếng đứng dậy, cùng Đồng Yến đứng cạnh nhau, kéo dài giọng nói.

"Diêm tổng thời gian quý báu, không dám phiền cậu." Hắn chỉ vào biển báo bên cạnh, lại nói, "Đây không phải là chỗ đậu xe, đậu xe ở đây là vi phạm đấy."

Rõ ràng đang muốn đuổi khách, trên khuôn mặt góc cạnh của Diêm Dã không hề có biểu cảm nào, cậu nghiêng đầu nói với người trong xe: "Anh lái xe đi đi, tôi còn có việc."

Mãi đến lúc này, Tiết Bảo Thiêm mới phát hiện trong xe còn có một người nữa, Chu Nhất Minh.

Chu Nhất Minh nhô đầu ra chào hỏi một cách ngượng ngùng, nụ cười gượng chưa kịp thu hồi, Diêm Dã đã đẩy cửa xuống xe.

Nắm chặt tay Diêm Dã, hắn thấp giọng cầu xin bên tai cậu: "Tôi thực sự không biết anh Tiết là gay, nếu không tôi sẽ không bao giờ khuyên cậu buông tay, mẹ nó cậu có chôn tôi thì chôn nhẹ tay một chút được không, chừa cho tôi một con đường sống."

Hiển nhiên, hắn cũng nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.

Vẻ mặt của Diêm Dã càng tệ hơn, không thèm liếc hắn một cái, gỡ tay ra, đóng cửa xe lại.

Ánh mắt nãy giờ lệch đi tự động quay trở về trên người Tiết Bảo Thiêm, Diêm Dã hỏi: "Tiết gia, đã nhận được bưu thiếp của tôi chưa?"

Tiết Bảo Thiêm đưa mắt nhìn chiếc xe đang chậm rãi rời đi, không mặn không nhạt đáp: "Đã nhận được, trên đường gửi mất sáu bảy ngày, chữ viết đã nhòe ra hết, nhưng dì lao công không chê, bán chung với sách vở cũ, được thêm đồng nào hay đồng ấy." Rồi nhận ra Diêm Dã đã đứng kế bên mình, nhíu mày hỏi, "Có chuyện gì?"

Rất bất ngờ, Diêm Dã từ túi quần lấy ra hộp thuốc lá, lắc một cái, lộ ra nửa điếu thuốc, cúi người cắm vào miệng. Động tác châm thuốc cũng rất thành thạo, bấm lửa, híp mắt, ngọn lửa màu xanh ngắn ngủi chiếu sáng vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt cậu, khi lửa tắt, cậu tháo điếu thuốc ra, cúi đầu từ từ nhả khói.

"Cậu tập hút thuốc từ khi nào vậy?" Tiết Bảo Thiêm nhìn khói thuốc bay lên từ tay Diêm Dã, nét mặt cứng đờ.

Diêm Dã không trả lời, chỉ "Ừ" nhẹ một tiếng. Đáy mắt cậu loé lên ánh sáng nguy hiểm, nhìn về phía Đồng Yến, trong giọng nói toàn là uy áp: "Thịnh Dữ bảo anh đến gần Tiết Bảo Thiêm sao? Hắn lại đang lên kế hoạch gì?"

Đồng Yến nghe vậy ngẩn ra, suy nghĩ lại lời Diêm Dã, cũng nổi giận: "Tôi không đến nỗi hèn hạ như Thịnh Dữ, tôi và hắn đã chia tay rồi!"

Lúc đầu Đồng Yến còn có chút xấu hổ vì cạy góc tường người quen, nhưng bây giờ không còn gánh nặng tâm lý nào nữa, anh ta tiến lại gần Tiết Bảo Thiêm, không coi ai ra gì nhẹ nhàng phủi đi một chiếc lá rơi trên vai hắn: "Tôi độc thân, bảo bối cũng độc thân, tôi đang theo đuổi cậu ấy, Diêm tổng có ý kiến gì không?"

Bảo bối?! Tiết Bảo Thiêm tức giận "Đệch" một tiếng, mắng Đồng Yến: "Mẹ kiếp ăn nói xà lơ thì đừng có mở miệng." Quay đầu lại nhìn Diêm Dã, lặp lại câu hỏi, "Anh ta theo đuổi tôi, Diêm tổng có ý kiến gì không?"

Khuôn mặt điển trai của Diêm Dã lạnh lùng như sương giá, sâu trong đôi mắt đen ẩn chứa cơn giận ngày càng lớn.

"Theo đuổi?" Cậu chỉ vào chỗ hai người mới ngồi, "Giống như vừa rồi sao?"

Tiết Bảo Thiêm vốn không muốn vì chuyện tình cảm nhỏ nhặt mà phải đối đầu với Diêm Dã. Làm ăn không thành vẫn còn tình nghĩa, người ta ngoài việc thích người khác ra thì không hề làm gì có lỗi với mình.

Nhưng hôm nay, khói thuốc trong tay cậu và mùi nước hoa xa lạ kia đã khiến Tiết Bảo Thiêm nổi giận, hắn cười lạnh một tiếng: "Tình cảm của Diêm tổng và Lâm tổng đã đến mức nước chảy thành sông, đương nhiên không biết theo đuổi là thế nào."

Sau đó lại khẳng định: "Đúng, hành động vừa rồi chính là theo đuổi đấy."

Diêm Dã thân hình cao lớn, ngón tay dài thon kẹp điếu thuốc, ánh lửa tàn thuốc lúc sáng lúc tối. Cậu hơi cúi người, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Tiết Bảo Thiêm, chậm rãi nhíu mày: "Tiết Bảo Thiêm, theo đuổi là có thể hôn phải không?"

Khi đến gần, mùi hương trên người Diêm Dã càng nồng, gió nhẹ thổi qua góc áo và mái tóc của cậu, cuốn theo làn hương thơm mát.

Tiết Bảo Thiêm nhếch khóe môi, ánh mắt thẳng thắn mà càn rỡ nhìn Diêm Dã: "Trước đó một chút, vẫn còn trong giai đoạn tìm hiểu, cậu biết đấy, là giai đoạn tìm hiểu từ từ, cẩn thận chăm sóc."

Lời còn chưa dứt, hắn bỗng nhiên ném hộp thuốc của mình cho Đồng Yến, lại đưa một ánh mắt mập mờ qua, Đồng Yến cầm hộp thuốc suy nghĩ một chút, rồi rút ra một điếu thuốc đưa vào miệng Tiết Bảo Thiêm, bấm lửa hai lần, giúp hắn châm thuốc.

"Ngoan," Tiết Bảo Thiêm hút thuốc, đặt tay lên vai Đồng Yến, cười nói với Diêm Dã, "Nhưng vừa rồi, mối quan hệ của chúng tôi đã tiến thêm một bước."

Ánh mắt nguy hiểm của Diêm Dã rơi trên người Tiết Bảo Thiêm, như muốn thiêu đốt hắn: "Bước nào?"

Tiết Bảo Thiêm thu lại vẻ cà chớn, mắt đối mắt với Diêm Dã, những uất ức và bất bình, phẫn nộ và mất mát trong lòng bị kìm nén, vứt bỏ lý trí và sự tự kiểm soát của người trưởng thành, vào khoảnh khắc này toàn bộ bộc phát.

Hắn ôm lấy Đồng Yến, nhanh chóng nghiêng người hôn lên môi anh ta một cái.

"Chính là mối quan hệ này đấy, người yêu."

Ngay sau đó, hai má hắn đột nhiên đau đớn, sống lưng bị người ta dùng sức ấn vào thân cây phía sau, Diêm Dã như điên cuồng lao tới, trán chạm trán Tiết Bảo Thiêm, lạnh lùng nói, giọng điệu khát máu: "Tiết gia, tôi không nghe rõ, anh nói lại một lần nữa, mối quan hệ của các người là gì?"

Nếu như bình thường thấy Diêm Dã như vậy, Tiết Bảo Thiêm đã sớm hoảng sợ nhụt chí, nhưng lúc này hắn lại nhẹ nhàng cười, lần nữa khẳng định: "Người yêu, đối tượng, bạn trai."

Đồng Yến ở bên cạnh lạnh lùng bổ sung: "Như chim liền cánh, như cây liền cành, khắc tên trên đá Tam Sinh."

Tiết Bảo Thiêm mạnh mẽ đẩy Diêm Dã ra, xoa xoa má mình, cười nửa miệng: "Cậu không phải muốn gọi chị dâu sao?"

Hắn hất cằm: "Gọi đi, chị dâu nam cũng là chị dâu, gọi nhanh đi, đừng có mẹ nó lề mề, phòng đặt sắp quá giờ rồi đấy."

Diêm Dã quay đầu nhìn qua khách sạn đối diện, khuôn mặt tối tăm phủ lên một tầng băng giá đáng sợ.

Đứng yên trầm mặc một hồi lâu, cậu cúi xuống nhặt lên điếu thuốc mình vừa mới ném xuống đất, lại đưa vào miệng, hút hai ba hơi, sau đó mới nhấc đôi mắt lạnh lẽo không hồn lên.

"Cho cậu nợ trước, sau này gọi sau, đừng có làm trì hoãn hứng thú của Tiết gia."

Cậu lách người qua, nhường đường, cuối cùng nói: "Tiết Bảo Thiêm, khởi động lại mọi thứ đi."

—-----


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương