*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Editor: Gấu Gầy

"Anh dâu?" Diêm Dã lặp lại theo: "Có ý gì?"

"Đúng vậy, có ý gì?" Tiết Bảo Thiêm chống hai tay lên đùi, ánh mắt u ám, đầy cảnh cáo: "Phùng nhi, mày giải thích đi."

Phùng Gia miệng đắng, trong lòng run sợ, cậu ta không hiểu rõ tình hình, nhưng lại giỏi quan sát sắc mặt. Đây là... chưa tỏ tình, hay là không thành công? Dù thế nào thì tiếng "anh dâu" cũng quá lỗ m.ãng. Nhìn vẻ mặt của Tiết Bảo Thiêm, cậu ta cẩn thận giải thích: "Anh dâu... Công phu, ý tôi là công phu, anh Tiết từng khen cậu rất giỏi công phu, phải không anh Tiết?"*

(*哥夫 Anh dâu (ca phu) đọc là cưa fu hoặc cơ fu nghe từa tựa với 功夫 (công phu) đọc là cung fu)

Tiết Bảo Thiêm ngậm điếu thuốc "ừm" một tiếng, giữ thái độ né tránh: "Đúng là có chuyện này."

Ánh mắt của Diêm Dã nhẹ nhàng quét qua hai người, tiếp tục hỏi "Khen tôi về mặt nào?"

"Chết tiệt." Tiết Bảo Thiêm hung hăng dập điếu thuốc vào gạt tàn, mặt mày cau có đứng dậy: "Giải tán đi, mẹ nó tôi buồn ngủ rồi."

Người phụ nữ bên cạnh cũng đứng dậy theo theo hắn, mềm mại dựa sát vào, Tiết Bảo Thiêm vòng tay qua eo thon, quay đầu nhìn Diêm Dã vẫn đang ngồi trên ghế sofa, nhẹ giọng nói: "Diêm tổng, chút nữa nói riêng vài lời."

Ra khỏi câu lạc bộ là một hành lang dài, Tiết Bảo Thiêm vỗ nhẹ vào mông người phụ nữ: "Lên xe trước đi."

Chờ người phụ nữ điệu đà rời đi, hắn nghe thấy giọng nói trầm thấp phía sau: "Tiết gia vẫn còn hứng thú với phụ nữ sao?"

Đậu má, Tiết Bảo Thiêm chửi thầm, khi quay đầu lại tươi cười nói: "Hay là tôi sắp xếp cho Diêm tổng xem hiện trường trực tiếp?"

Diêm Dã im lặng nhìn hắn, ánh mắt hai người giao nhau, chứa đựng sự giằng co căng thẳng. Lại có người từ câu lạc bộ bước ra, tiếng ồn ào say xỉn từ xa đến gần, hai người cùng lúc dời mắt, Diêm Dã ôn hòa hỏi: "Tiết gia muốn nói gì với tôi?"

Đi sâu vào bên trong, Tiết Bảo Thiêm lại đi tìm thuốc lá, Diêm Dã nhẹ nhàng ấn vào cổ tay hắn, không biết từ đâu lấy ra một cây kẹo que: "Ăn cái này đi, giảm cơn thèm thuốc."

Tiết Bảo Thiêm dùng tay chặn lại: "Ít lo chuyện của tôi đi."

Diêm Dã cũng không nói nhiều, xé giấy gói kẹo rồi đưa thẳng vào miệng Tiết Bảo Thiêm. Sắc mặt Tiết Bảo Thiêm lập tức trở nên lạnh lùng, vừa định chửi bậy, miệng hơi mở ra, viên kẹo đã đụng vào răng.

Trong ánh sáng mờ ảo, Tiết Bảo Thiêm nhìn vào đôi mắt u tối phản chiếu ánh sáng nhạt của Diêm Dã, hắn nghiến răng suy nghĩ một chút, mặt đầy oán trách há miệng ngậm kẹo.

Đầu lưỡi khẽ ngoắc, đẩy viên kẹo sang một bên, má Tiết Bảo Thiêm phồng lên một cục tròn vo. Hắn ngồi trên băng ghế dài, nhìn những ánh đèn neon thay đổi màu sắc bên ngoài tòa nhà câu lạc bộ, nhỏ giọng hỏi: "Ở trong đó có chịu khổ không?"

Diêm Dã nhìn đỉnh đầu Tiết Bảo Thiêm, chậm rãi nói: "Cũng ổn, không khó chịu lắm."

"Những tài liệu của Diễm Việt cần cậu xử lý trong mấy tháng gần đây, thư ký của tôi đều chuyển cho cậu rồi chứ?"

"Đã chuyển rồi, cảm ơn Tiết gia đã thay tôi quản lý trong thời gian qua, không để Thịnh Dữ gây ra chuyện."

Tiết Bảo Thiêm khẽ cười khẩy một tiếng: "Muốn làm chuyện xấu dưới mắt ông đây, cũng phải xem có bản lĩnh hay không đã, mới đầu còn nói tôi không có quyền can thiệp vào công việc của Diêm Việt, mẹ kiếp, ông đây vẫn còn giữ chức trợ lý của cậu, bây giờ tôi có tiền có địa vị, ai dám đối đầu với tôi?"

Diêm Dã ngồi xuống bên cạnh Tiết Bảo Thiêm, lộ ra nụ cười đầu tiên trong ngày: "Lúc Tiết gia không có tiền không có địa vị, cũng ít ai dám đối đầu, chỉ cần mở miệng ra là đã đủ khiến người ta chịu không nổi rồi."

Tiết Bảo Thiêm "chậc" một tiếng: "Đừng có cười cợt tôi, cậu ngồi tù mấy tháng, khi trở về chắc chắn sẽ có không ít lời ra tiếng vào, những người đó cũng sẽ lấy chuyện này để nói xấu, cậu cứ ngẩng cao đầu, không cần phải che giấu, Tiết gia ở phía sau chống lưng cho cậu, cậu mẹ nó không phải là không có chỗ dựa."

Ý cười trong mắt Diêm Dã càng sâu hơn: "Biết rồi, cảm ơn Tiết gia đã che chở cho tôi."

Tiết Bảo Thiêm ngoảnh đầu nhìn hướng ngược lại, giọng điệu hơi lạnh: "Người cậu cần cảm ơn còn có Lâm Tri Dịch, anh ta cũng coi như là có tình có nghĩa, cậu vào tù, anh ta cũng không rút đơn, trong cuộc họp còn mạnh mẽ ủng hộ Diêm tổng, người trong lòng cậu thật sự không tồi."

Viên kẹo được đẩy từ bên này sang bên kia, Tiết Bảo Thiêm nếm thử mùi vị trong miệng, không có vị ngọt nào: "Sau này nhớ chú ý đến chuyện công ty, đừng suốt ngày trong đầu chỉ nghĩ đến những chuyện dưới háng."

Hắn đứng dậy phủi phủi vạt áo: "Tôi sẽ bảo trợ lý đưa cậu về." Rồi lại lười biếng vẫy tay: "Đi đây."

"Tiết Bảo Thiêm." Giọng nói không nhanh không chậm truyền đến từ phía sau.

Người vừa mới đi được vài bước khựng lại, không kiên nhẫn quay người: "Lại sao nữa?"

Diêm Dã cũng đứng dậy, hỏi lại một câu giống hệt như vừa nãy: "Anh nói với người đó tôi giỏi công phu gì?"

Đầu ngón tay kẹp lấy que kẹo, kéo viên kẹo đã nhỏ đi một vòng ra khỏi miệng, Tiết Bảo Thiêm nhìn Diêm Dã như nhìn một tên ngốc: "Cậu không biết bản thân mình thế nào sao? Con mẹ nó không lẽ tôi nói cậu giỏi công phu trên giường?"

Que kẹo bị hắn dùng đầu ngón tay búng một cái, rơi vào thùng rác bên đường, ghét bỏ nói: "Sau này không có chuyện gì thì ít liên lạc đi, đầu óc giống như dữ liệu ẩn trong máy tính của mấy thằng thua độ vậy, toàn chứa mấy thứ khiêu dâm."

Hắn quay người bỏ đi, đúng lúc tài xế cũng lái xe tới, người phụ nữ đa tình dựa vào cửa sổ xe vẫy tay với Tiết Bảo Thiêm.

Mở cửa xe, ngồi vào bên trong, ôm lấy người phụ nữ, đầu ngón tay khẽ ngoắc, nhưng không đóng cửa xe lại.

Tay nắm cửa bên ngoài xe bị một bàn tay to nắm lấy kéo ra, Diêm Dã cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào người đàn ông vừa ngồi vào xe, chậm rãi nói: "Hôm nay là ngày 10 tháng 3, tôi 22 tuổi."

Đồng tử Tiết Bảo Thiêm chấn động, ký ức không muốn nhớ lại ùa về, khuôn mặt lập tức nóng bừng, cảm giác tê dại và ấm áp từng có trên cổ lại khiến hắn lúng túng, thị trấn nhỏ ở biên giới, rừng trúc lay động, nửa đêm hắn bị người ta bế lên ngồi trên bệ cửa sổ chỉ rộng một gang tay, phía sau là phong cảnh vô biên nhìn từ tầng hai cao vút, trước mặt là Diêm Dã thiêu đốt như lửa.

"Đừng sợ, tin tôi đi, tôi sẽ không để anh bị thương, thả lỏng, để tôi vào."

Đêm hôm đó, Tiết Bảo Thiêm cảm thấy mình như một cây trúc chao nghiêng, hoặc là một cơn gió không biết từ đâu đến, hay một đám mây treo trên lá trúc, Diêm Dã nhìn ra từ cửa sổ, hắn chính là phong cảnh đẹp nhất.

Hắn nhớ rõ nụ hôn gần như thành kính của cậu, nhớ tiếng thở trầm thấp của cậu, bàn tay rộng lớn xoa đi vuốt lại dọc theo đường cong của thắt lưng, Diêm Dã từng nói vòng eo mềm mại của hắn chính là sự rung động đầu tiên của cậu, chạm vào là chỉ muốn nhìn thấy nó khuất phục, vừa yếu đuối vừa không cam lòng, thích hợp để giày xéo.

Chết tiệt.

Giữa những cú thúc lúc nhanh lúc chậm, cậu từ từ hôn lên, cần cổ dần ướt át, chắc chắn đã để lại chồng chất vết đỏ và dấu răng, cảm giác tê dại từ xương sống chạy thẳng đến đỉnh đầu, khiến người ta điên đảo.

Diêm Dã hôn vào khóe môi hắn, giọng nói khàn khàn tựa như mong mỏi: "Hai Trăm Tệ, tôi đã nhiều năm không ăn mừng sinh nhật."

Hôm đó, họ vừa dự tiệc sinh nhật của Triệu Tiểu Tuyền xong, Tiết Bảo Thiêm đang phân tâm bị hôn một cái mới tỉnh táo lại, hắn kéo Diêm Dã hôn trả lại, nâng ánh mắt mơ màng nói: "Sinh nhật là ngày nào? Tiết gia sẽ tổ chức thật to cho cậu."

Niềm khao khát vô hạn lan tỏa trong nụ hôn dịu dàng: "Ngày 10 tháng 3, Hai Trăm Tệ, anh phải nhớ kỹ đấy."

"Tiết Bảo Thiêm, hôm nay là ngày 10 tháng 3, anh đã nói sẽ nhớ kỹ mà."

Lúc này, Diêm Dã không đ.ộng tình, nhưng giọng nói còn khàn hơn đêm đó, Tiết Bảo Thiêm đối diện với đôi mắt phủ một tầng u ám kia, đưa điếu thuốc vào miệng.

"Nhớ rồi, Tiết gia nói sẽ tổ chức thật to cho cậu." Hắn vỗ vai người phụ nữ bên cạnh, ra lệnh một cách vô lại: "Nhanh, mau chúc mừng sinh nhật Diêm tổng."

Người phụ nữ liếc nhìn hai người đàn ông trong xe, mỉm cười đáp lại, từ phía bên kia xuống xe một cách yêu kiều, đi đến trước mặt Diêm Dã, giọng điệu nũng nịu chúc mừng: "Chúc Diêm tổng sinh nhật vui vẻ."

Tiết Bảo Thiêm khẽ cười, chửi thề một tiếng rồi nói: "Diêm tổng của chúng ta đâu có dễ dàng như vậy, làm gì đó đặc biệt hơn đi."

Người phụ nữ lúng túng một lúc, nhìn trái ngó phải, không màng mặt mũi, vừa hát vừa múa, vẫy tay qua lại: "Kiếm khởi lên ân oán giang hồ, phất tay áo che vầng trăng sáng, gió tây rụng lá hoa tàn, gối đầu lên đao kiếm khó ngủ, ngươi là người lữ khách qua sông núi, cớ sao lại hay than thở khúc biệt ly, mái tóc như sương, một chén nồng nàn..."

Tiết Bảo Thiêm bị sặc khói thuốc ho khan, nhưng không thể nhịn được cười, lười biếng vỗ tay vài cái, ra vẻ lưu manh huýt sáo, vừa đưa ngón tay lên miệng thì đã bị Diêm Dã kéo xuống, người đàn ông cao lớn lại cúi người xuống, ánh mắt sắc bén, vẻ mặt âm trầm.

Tiết Bảo Thiêm nín cười, rít một hơi thuốc, gõ gõ tàn thuốc, mới nâng mí mắt: "Sao thế, Diêm tổng không hài lòng à? Hay là muốn Tiết gia đích thân nhảy cho cậu xem?"

Diêm Dã vịn vào cửa xe, nửa người trên gần như chui hẳn vào trong xe, giọng điệu vẫn bình bình, nhưng lại đầy sự đe dọa và áp bức: "Tiết Bảo Thiêm, anh biết đấy, tôi không thích ép buộc người khác, nhưng nợ tôi thì phải trả."

"Nợ cậu?" Tiết Bảo Thiêm không hề yếu thế mà thẳng lưng, khoảng cách giữa hai người chỉ cách nhau vài tấc: "Tiền nợ cậu tôi đã trả rồi; cậu giúp tôi bắt người, tôi mẹ nó đã ngủ với cậu, tôi bốc đồng đánh người ta gãy xương, cậu thay tôi chịu tội ngồi tù, tôi cũng giúp cậu giữ vững vị trí trong công ty, thậm chí còn củng cố địa vị. Diêm Dã, Tiết Bảo Thiêm tôi còn nợ cậu cái gì? Tôi không nợ cậu gì cả, từ hôm nay trở đi chúng ta đã thanh toán sòng phẳng hoàn toàn!"

Hắn đẩy Diêm Dã ra: "Mẹ kiếp, cậu muốn tìm ai mừng sinh nhật thì tìm, không liên quan gì đến tôi hết!"

Ánh mắt Diêm Dã bỗng trở nên lạnh lẽo, thái dương giật giật, lời nói của cậu không còn là một mặt hồ yên tĩnh, những xoáy nước sâu và cơn sóng ngầm bỗng chốc trào lên.

"Trong trại tạm giam, ba tháng tôi có một tháng rưỡi không được ăn no, một tháng phải chà rửa toilet, mãi đến khi có người mới vào thay tôi mới được nghỉ, nửa đêm tôi bị người ta dùng khăn mặt tẩm rượu bịt mũi miệng, còn phải thay tên trùm ngục vào phòng biệt giam, tôi cao một mét chín nằm co ro trong đó hai ngày, ra ngoài còn không đi nổi."

Tay run lên một cái, tàn thuốc của Tiết Bảo Thiêm làm phỏng chính mình, hắn vội vàng nhét điếu thuốc vào miệng: "Nhưng vừa rồi cậu nói... vẫn ổn."

Thấy Diêm Dã im lặng nhìn mình, Tiết Bảo Thiêm đột nhiên nổi giận: "Diêm Dã, bản lĩnh của cậu đâu? Sao lại để cho bọn nó bắt nạt? Mẹ nó, ở trong đó mắc cái giống gì để yên cho bọn nó khi dễ!"

"Phản kháng rồi, lần đầu tiên đánh lại thì bị bọn nó hắt nước bẩn, tố cáo tập thể với giám sát. Ở đâu cũng đều có quy tắc, bên ngoài có quy tắc của bên ngoài, bên trong có quy tắc của bên trong, có những quy tắc không thể không tuân theo, tôi không muốn bị tăng án phạt, tôi muốn ra ngoài đón sinh nhật."

Ánh mắt của Diêm Dã cực kỳ u ám, dường như có thêm một tia buồn bã khó nhận ra: "Tiết Bảo Thiêm, chúng ta vẫn chưa thanh toán hoàn toàn, anh nợ tôi."

Một người rũ mắt, một người ngẩng đầu, trong khoảnh khắc yên lặng kéo dài này, Tiết Bảo Thiêm dường như quên cả thở, đầu ngón tay hơi co lại, hắn không biết mình đã mở miệng ra sao, nhưng hắn nghe thấy giọng nói của chính mình.

"Cậu muốn đón sinh nhật thế nào?"

Diêm Dã buông bàn tay đang nắm chặt cửa xe, từng chút một đưa lên mặt Tiết Bảo Thiêm: "Tôi muốn..."

"Ăn bánh kem, thổi nến, ước nguyện?" Tiết Bảo Thiêm nói trước khi bàn tay kia chạm vào mình: "Ước nguyện gì? Cùng người trong lòng kết hôn, sống bên nhau trọn đời, ba năm sinh hai đứa?"

Hắn nhướng mày: "Cậu và Lâm Tri Dịch ai sinh? Cả hai mẹ nó đều tầm thường, kết hợp lại càng muốn ói, nghĩ đến thôi đã thấy gai mắt."

Đẩy Diêm Dã ra khỏi xe, Tiết Bảo Thiêm đóng cửa khóa lại.

"Lái xe đi." Hắn ra lệnh cho tài xế, sau đó móc ví tiền ra ném cho người phụ nữ: "Nhảy đẹp lắm, muốn lấy bao nhiêu thì lấy."

Cho đến khi chiếc xe hào nhoáng biến mất khỏi tầm nhìn, người đàn ông đứng yên lặng mới lấy điện thoại ra gọi cho một số.

"Có một người phụ nữ bên cạnh Tiết Bảo Thiêm, ngày mai bắt đến hỏi chút chuyện."

Chu Nhất Minh r.ên rỉ: "Anh hai à, vừa mới ra đồn, có cần phải làm căng như vậy không? Chúng ta làm ăn hợp pháp đấy."

"Mặc kệ dùng cách nào, nhất định phải moi ra sự thật."

—------


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương