Loài Chim Mà Quý Khách Đang Tìm Kiếm Hiện Không Tồn Tại
-
Chương 45: Thử gọi hai trăm tệ lần nữa xem
Editor: Gấu Gầy
Bãi đậu xe sáng đèn, góc tòa nhà khuất trong bóng tối.
Vừa lái vào bãi, Tiết Bảo Thiêm đã thấy Diêm Dã từ bóng tối bước ra.
Xe chạy chậm đến chỗ đậu, chưa kịp dừng hẳn, cửa xe phía ghế phụ đã bị mở ra. Diêm Dã một tay vịn vào nóc xe, cúi người nhìn Tiết Bảo Thiêm, ánh mắt hai người gặp nhau, không ai nói gì. Mãi đến khi Chu Nhất Minh hắt hơi do gió lạnh bất ngờ tràn vào, trong đôi mắt đen sẫm và lạnh lẽo của Tiết Bảo Thiêm mới hiện lên một tia thiếu kiên nhẫn.
"Diêm tổng bắt tôi đến đây chỉ để kiểm tra xem tôi có rửa mặt chưa à?"
Nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên khuôn mặt Diêm Dã, cậu vươn tay xoa đầu Tiết Bảo Thiêm: "Mệt không? Tôi đưa anh lên phòng."
Khách sạn 5 sao, tầng cao nhất là nhà hàng cao cấp, Tiết Bảo Thiêm đã từng đến đây, cho nên trực tiếp bấm nút cao nhất của thang máy.
"Đói rồi, đi ăn thôi."
Ngay sau đó, nút tầng vừa được bấm sáng lên lại bị hủy, Diêm Dã nhẹ nhàng đề nghị: "Về phòng trước đi, tôi có chuyện muốn nói với anh."
"Ăn trước đã."
Tay đang bấm nút bị chặn giữa chừng, Diêm Dã thường ngày dễ dãi lần này lại bất ngờ cứng rắn: "Về phòng trước."
Ánh mắt chợt lạnh, Tiết Bảo Thiêm nhẹ nhàng nghiêng đầu, không có ý tốt đánh giá Diêm Dã từ trên xuống dưới.
"Diêm tổng không biết quan tâm người khác, nhưng lại rất biết thương xót bản thân, còn biết cho ngũ quan nghỉ ngơi, hèn chi da mặt ngày càng dày, nếu không thì sao có thể nói ra những lời này."
Diêm Dã bất lực, vừa muốn nói gì đó thì thang máy bỗng "đinh" một tiếng dừng lại, cửa mở ra, có người đi tới, thấy hai người đứng trước cửa giằng co, không khỏi liếc nhìn. Nhưng tay Diêm Dã vẫn nắm chặt cổ tay Tiết Bảo Thiêm, không biết cậu đã đứng ngoài trời bao lâu, lòng bàn tay lạnh đến nỗi làm người ta lo lắng. Thanh niên cao lớn hơi cúi người ghé vào tai Tiết Bảo Thiêm, nhỏ giọng thì thầm: "Tiết gia, xin anh đấy, về phòng trước đi."
Cửa phòng được đẩy ra, đèn thông minh lần lượt sáng lên, phòng suite hạng sang với tầm nhìn rộng, ngoài cửa sổ là toàn cảnh thành phố phồn hoa náo nhiệt.
"Đã quen ở nhà nghỉ 80 tệ một đêm, thật đúng là không quen ở phòng sang như vậy." Tiết Bảo Thiêm vừa đi vừa nghịch những hạt pha lê trên đèn, tiếng leng keng vang lên, hắn nhìn về phía Diêm Dã, "Giống như thời gian cứ thế trôi qua, thỉnh thoảng cũng có thể ngửi ra mùi vị con người từ rác rưởi."
Đi đến tủ rượu, Tiết Bảo Thiêm lướt qua các loại rượu ngoại một cách thờ ơ, sống lưng mảnh mai quay về phía Diêm Dã, không mặn không nhạt nói: "Diêm tổng muốn nói gì với tôi?"
Diêm Dã bước đến sau lưng Tiết Bảo Thiêm, thân hình vạm vỡ dường như muốn ôm lấy hắn: "Tôi thấy mẹ kế của tôi đến tìm anh qua camera giám sát, nhưng lúc đó tôi có nhiệm vụ đột xuất, không thể kịp về giúp anh."
Tiết Bảo Thiêm đưa một chai rượu cho Diêm Dã, tự mình lấy thêm hai chai, đi đến sofa phòng khách ngồi xuống, vừa mở rượu vừa nói: "Bộ óc của mẹ kế cậu còn nhẹ hơn lớp phấn cô ta thoa trên mặt nữa, cậu không cần phải lo lắng quá."
Diêm Dã đi theo, muốn ngồi cạnh Tiết Bảo Thiêm, nhưng thấy ánh mắt cảnh cáo của hắn, đành chuyển sang sofa đơn bên cạnh.
"Chuyện của Phương Phỉ tôi có thể giải thích."
Tách! Ngắt lời Diêm Dã, Tiết Bảo Thiêm mở rượu, chất lỏng màu nâu vàng nổi lên những bọt nước nhỏ li ti.
"Quan hệ giữa chúng ta không cần phải giải thích, đợi sau này trở thành bạn bè, cậu kể cho tôi nghe về đống tình sử của cậu cũng không muộn."
Tiết Bảo Thiêm rút một điếu thuốc nhẹ nhàng ngậm vào miệng, rồi mở khuy áo cổ, ánh mắt nghiêng nghiêng lơ đãng, nhìn kỹ còn có thể cảm nhận được chút chế nhạo: "Đến lúc đó, Tiết gia tôi sẽ kể cho cậu nghe về chuyện tình ái đặc sắc của mình, để cho thằng ngốc như cậu mở mang tầm mắt."
Diêm Dã cau mày, vẻ mặt càng trở nên nghiêm trọng: "Hai Trăm Tệ, tôi nói nghiêm túc."
Nụ cười chế giễu tức thời đông cứng lại, Tiết Bảo Thiêm từ từ mở mắt, giọng nói lạnh lùng chứa đựng vài phần nguy hiểm: "Cậu thử gọi Hai Trăm Tệ lần nữa xem?"
Trước mặt Tiết Bảo Thiêm, Diêm Dã biết cách tránh nặng tìm nhẹ, cậu ngoan ngoãn thay đổi lời: "Tiết gia, tôi nói nghiêm túc."
"Diêm Dã, Tiết gia chưa từng dẫn cậu đi chơi đàng hoàng sao?" Thu lại vẻ nghiêm nghị, Tiết Bảo Thiêm lại bắt đầu không nghiêm túc, "Vậy hôm nay vừa dịp tôi dạy bù cho cậu."
Liên tiếp mở thêm hai chai rượu, ba loại rượu được trộn lẫn vào ba cái ly đặt cạnh nhau trước mặt Diêm Dã.
"Say mộng, không phải ai cũng được uống rượu Tiết gia pha chế." Tiết Bảo Thiêm ngẩng cằm lên, "Uống đi, tôi sẽ nghe cậu giải thích."
Ba loại rượu trộn lẫn vào nhau, màu sắc càng thêm đậm, mùi hương lan tỏa k.ích thích khứu giác, Diêm Dã nhìn chằm chằm một lúc, nói: "Ngày mai tôi còn nhiệm vụ, tối nay không thể uống rượu."
Tiết Bảo Thiêm thực sự rất thông cảm, hắn lấy điếu thuốc chưa châm lửa định đứng dậy: "Được, vậy chúng ta đi ăn cơm."
Bàn tay rộng lớn đặt lên đầu gối của Tiết Bảo Thiêm, ngăn cản hành động tiếp theo của hắn: "Tôi uống."
Diêm Dã uống rượu rất nhanh, liên tiếp ba ly, không chừa một giọt. Lúc đặt cái ly thứ ba trống rỗng trở lại mặt bàn, cậu nghe thấy âm thanh bật lửa và một tiếng thở dài: "Giải thích đi."
"À đúng rồi." Tiết Bảo Thiêm lại nói, "Diêm Dã, tôi nên nghe cậu giải thích với tư cách gì đây nhỉ?"
Diêm Dã đột nhiên ngẩng đầu, va phải ánh mắt của Tiết Bảo Thiêm, hắn đang vào cậu với vẻ thích thú, miệng cười như không cười, đáy mắt thâm sâu phức tạp.
Bàn tay lớn trên đầu gối càng nắm chặt hơn, Diêm Dã bỗng nhiên không tìm được câu trả lời phù hợp, cậu vốn không giỏi giải quyết vấn đề, huống chi là những câu đố khó nhằn hóc búa.
Những ngón tay thon dài trắng nõn bất ngờ vỗ nhẹ lên tay kia, Tiết Bảo Thiêm nghiêng đầu thổi một hơi thuốc, cười nói: "Với tư cách ông nội, cháu ngoan phải báo cáo những chuyện trong lòng với ông, bắt đầu đi."
Sau một hồi im lặng, Diêm Dã kiềm chế cảm xúc hỗn loạn của mình, khàn giọng nói: "Tôi và Phương Phỉ chưa bao giờ qua lại."
"Làm sao chứng minh?"
Lấy điện thoại ra, Diêm Dã gọi một cuộc điện thoại, bấm loa ngoài rồi đặt lên bàn.
Không lâu sau, một giọng nói lịch sự xen lẫn với tiếng ồn ào vang lên: "Xin chào, tôi là Phương Phỉ, xin hỏi ai đấy?"
"Là tôi, Diêm Dã."
Diêm Dã vừa lên tiếng, bên kia đã truyền đến mấy tiếng sột soạt leng keng, kèm theo giọng ai đó nói: "Phương Phỉ, điện thoại của cậu rơi rồi kìa".
"Không sao không sao, các cậu cứ đi trước đi." Tiếng nói dần trở nên rõ ràng: "Diêm Dã, sao số điện thoại của anh lại..."
"Tôi đã mã hóa số điện thoại, nếu không cậu sẽ không nghe máy." Giọng nói của Diêm Dã hiếm khi lộ ra vẻ lạnh lùng, "Nói đi, tại sao cậu lại liên thủ với Lâm Khả Vi để đối phó tôi, chuyện này có lợi ích gì cho cậu?"
"Anh đợi một chút." Bên kia truyền đến tiếng lật giấy, cùng với giọng nói trịnh trọng, "Diêm Dã, ngày cứu tôi, anh đang chấp hành nhiệm vụ đúng không?"
Diêm Dã suy nghĩ một chút, trầm giọng đáp: "Đúng."
"Ngày hôm đó anh tên là Trương Thiên Trạch đúng không?"
"Đúng."
"Anh thấy có người bắt nạt tôi nên đến cứu tôi, còn nói tôi đẹp, muốn hẹn hò với tôi, đúng không?"
Diêm Dã nghẹn ngào, nhíu mày thừa nhận: "Đúng."
"Nếu tất cả đều là đúng, vậy anh còn muốn nói gì nữa? Diêm Dã, tôi còn có tiết, cúp máy trước đây." Trước khi cúp máy, cậu ta vội vàng bổ sung một câu, "À đúng rồi, chúng ta vẫn chưa chia tay, nếu có người hỏi, anh nhất định phải nói thật đấy."
"Tút", Phương Phỉ cúp máy, màn hình từ sáng chuyển sang tối, giống như sắc mặt của Diêm Dã lúc này.
Cậu trước nay luôn điềm tĩnh, cố gắng kìm nén cơn giận. Tiết Bảo Thiêm nhìn thấy gân xanh nổi lên trên trán Diêm Dã, nghe thấy giọng nói đối phương tuy vẫn bình tĩnh nhưng đã khàn đi ba phần.
"Những gì cậu ta nói chỉ là một phần của sự việc, không phải tất cả." Diêm Dã nhìn vào mắt Tiết Bảo Thiêm, từng chữ từng câu nói ra rõ ràng chậm rãi, "Nhiệm vụ của tôi lúc đó là bảo vệ cậu ta không bị quấy rối. Đó là công việc đầu tiên tôi làm, lúc đó tôi còn quá trẻ, không ai muốn giao nhiệm vụ cho tôi. Thầy của Phương Phỉ cũng là tiền bối của tôi đã giúp đỡ và giao cho tôi nhiệm vụ này. Lúc đó tôi thực sự không có kinh nghiệm gì, không biết thiết kế kế hoạch an ninh, trong công ty cũng không ai giúp tôi, tôi chỉ có thể thảo luận với Phương Phỉ, làm ra một kế hoạch anh hùng cứu mỹ nhân, giả vờ làm bạn trai của cậu ta, bây giờ nhìn lại... cực kỳ ấu trĩ."
Tiết Bảo Thiêm đặt một tay lên thành ghế sofa, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, nói: "Không có bằng chứng, làm sao tôi tin cậu?"
Diêm Dã nhìn đồng hồ: "Thầy của Phương Phỉ có thể chứng minh, ông ta là người thuê tôi bảo vệ Phương Phỉ, nhưng lúc này tôi không thể liên lạc với ông ta."
Tiết Bảo Thiêm ngồi thẳng lưng, tay đặt trên đùi, giọng nói lơ đãng, như đang nói chuyện bình thường với Diêm Dã: "Cần tôi giúp không?"
Diêm Dã nhíu mày, không hiểu ý.
Tiết Bảo Thiêm nhấc chai rượu từ từ rót thêm: "Uống đi, không cần phiền người khác, Tiết gia giúp cậu minh oan."
"Có ý gì?"
"Đừng nói nhiều nữa, Tiết gia đói lắm rồi, uống rượu xong tôi giúp cậu minh oan."
Diêm Dã trầm mặc một lúc, cầm ly rượu lên, trong ánh mắt của Tiết Bảo Thiêm, lại nốc cạn ba ly liên tiếp.
Ly rỗng đặt xuống bàn, phát ra âm thanh nhẹ, Tiết Bảo Thiêm giữ lời hứa, kẹp điếu thuốc giữa răng, rảnh tay xé một tờ giấy ghi chú từ khách sạn cung cấp, đặt trước mặt Diêm Dã, rồi đưa cho cậu một cây bút.
"Viết tên Phương Phỉ."
"Để làm gì?"
"Tôi bảo cậu viết thì cứ viết đi."
Diêm Dã cầm bút viết một chữ "Phương" xấu xí trên giấy, sau đó dừng lại, khi bắt đầu viết tiếp thì gặp khó khăn, viết nguệch ngoạc vài nét, lại gạch bỏ, suy nghĩ một lúc, cuối cùng đặt bút xuống: "Không biết viết."
"Có biết là chữ nào không?"
"Từng thấy trên hợp đồng, nó không phổ biến, tôi cũng quên mất nó trông như nào rồi."
Tiết Bảo Thiêm ném tờ giấy trong tay đi, thản nhiên nói: "Nếu hai người đã từng qua lại, thì không thể nào không biết viết tên nhau."
Diêm Dã giật mình, ánh mắt sáng tỏ: "Cho nên, anh chưa bao giờ cho rằng tôi và Phương Phỉ..."
Tiết Bảo Thiêm lạnh lùng cười khẩy: "Tôi mẹ nó không tin cậu có thể cùng Tiểu Phương có quan hệ gì đó. Chỉ bằng cái đầu thất học của cậu cũng khiến người ta chướng mắt."
Diêm Dã thở dài một hơi, cuối cùng trên mặt cũng nở nụ cười, nghiêng người muốn ôm, nhưng Tiết Bảo Thiêm lại quay người nói: "Đi thôi, đi ăn."
Hắn dập thuốc, đứng dậy từ sofa, quay lưng lại, hạ mắt xuống, che giấu đi cảm xúc phức tạp và không rõ ràng trong mắt.
Vừa đi được hai bước, cổ tay bất ngờ bị người ta kéo lại, Tiết Bảo Thiêm nghe Diêm Dã hắn: "Sao anh vẫn không vui?"
"Ai nói tôi không vui? Hôm nay đôi mắt chết tiệt của cậu cũng nghỉ việc à? Hay là bây giờ cái đầu cậu chỉ còn lại một khối u ác tính?"
Diêm Dã chậm rãi từ phía sau đi đến trước mặt Tiết Bảo Thiêm, dùng lòng bàn tay v.uốt ve má hắn, nhẹ nhàng nói: "Tôi nhìn ra được anh không vui."
Tiết Bảo Thiêm lạnh lùng trừng mắt: "Tôi còn nhìn ra được cậu thiếu não nữa kìa, không phải cũng vô phương cứu chữa sao? Tránh ra, đừng mẹ nó học tổ tông nhà cậu chặn đường tôi."
Tay đặt trên eo siết lại, Diêm Dã ôm người vào lòng: "Là vì tôi mà không vui sao? Tiết đại nhân, cho tôi biết tội của tôi đi, có chết cũng phải chết cho rõ ràng."
"Đậu má cút xa chút." Tiết Bảo Thiêm vùng vẫy trong vòng tay Diêm Dã, "Diêm Dã, từ giờ trở đi khi nào ông đây thượng cẳng chân hạ cẳng tay với cậu thì cậu mới được đụng vào tôi, còn thời gian khác cấm cậu cọ tới cọ lui, phiền muốn chết."
Diêm Dã say rượu, lúc này cũng hơi bốc hỏa, cậu đẩy Tiết Bảo Thiêm ra sau, lưng dựa vào tường, bản thân thì tiến lại gần hơn, một tay chống tường, giam hắn giữa cánh tay và cơ thể, tay còn lại nâng cằm, nhìn vào mắt hắn, từng chữ một, rõ ràng vang vào tai: "Hai Trăm Tệ."
Tiết Bảo Thiêm lập tức trừng mắt: "Mẹ kiếp ai cho cậu gọi tôi là Hai Trăm Tệ!"
"Hai Trăm Tệ." Lần đầu tiên Diêm Dã chủ động khiêu khích Tiết Bảo Thiêm, ngón tay kẹp chặt quai hàm hắn, "Anh đang tức giận cái gì?"
"Con mẹ nó họ Diêm kia, tôi cho cậu chút mặt mũi mà cậu không chịu!!" Tiết Bảo Thiêm nắm lấy cổ áo Diêm Dã, "Cứ phải bắt Tiết gia tẩn cậu à?"
Diêm Dã không sợ chết hôn hắn, kề sát môi chọc tức: "Móng vuốt của Tiết gia còn thua mèo của Bảo Thiêm ở nhà nữa."
"Mẹ kiếp cậu tìm chết!" Ánh mắt tức giận biến thành âm u, Tiết Bảo Thiêm buông cổ áo Diêm Dã ra, chuyển sang vuốt cà vạt của cậu. Có lẽ Diêm Dã làm nhiệm vụ xong là đứng đợi hắn liền, trên người mặc tây trang. Bàn tay vuốt cà vạt nhanh chóng quấn mấy vòng rồi dùng hết sức kéo mạnh xuống!
"Hực!" Diêm Dã cao lớn khỏe mạnh, từng thớ thịt trên người đều ẩn chứa sự sắc bén, nhưng hôm nay cậu đã uống đến sáu ly rượu mạnh, dĩ nhiên không thể nhanh nhạy như mọi khi, nhưng quan trọng nhất là cậu không bao giờ phòng bị trước Tiết Bảo Thiêm, do đó khi cà vạt bị kéo xuống, cậu bất ngờ khuỵu gối, cả người nghiêng về phía trước, cơ thể lảo đảo.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Tiết Bảo Thiêm nhân cơ hội giơ chân lên, dùng gót giày đá mạnh vào sau đầu gối Diêm Dã, sau đó lại dùng sức đè mạnh xuống phía sau bắp chân!
Phịch! Diêm Dã quỳ một gối xuống, quỳ trước mặt Tiết Bảo Thiêm!
—-----
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook