Lõa Thế
-
Chương 2
Hà Tu Ý cứng người.
Sau đó, tay trái vuốt ve bên xương hông anh của Tả Nhiên bắt đầu luồn ra phía trước, cách áo tắm xoa lên trên ngực.
Máy quay ở bên cạnh yên lặng làm việc, tiến sát đến đặc tả nửa thân trên của cả hai.
Hà Tu Ý thấy Tả Nhiên vẫn còn đang diễn, trong lòng thầm thở dài, nghĩ ảnh đế này diễn cũng thật là nhập tâm, đến cái đó mà cũng cương được.
Vậy thì, anh cũng chỉ đành phối hợp với cậu ta thôi.
Hà Tu Ý tự mình nói với mình: Phải chuyên nghiệp, phải chuyên nghiệp…. Giờ phút này, mình đang là Tống Chí.
“Tống Chí…” Giọng Tả Nhiên hơi khàn, nói “Tống Chí…. Trong lòng tôi vẫn luôn có em….” Đồng thời, tay trái không ngừng xoa nắn ngực Hà Tu Ý, đầu lưỡi ghé sát vào vành tai anh, liếm láp thùy tai đối phương.
“….Ưm.” Hà Tu Ý nhịn không được mà phát ra một tiếng rên rỉ. Có lẽ, anh đã đem mình hòa vào với Tống Chí, người yêu của Trầm Viêm, cho nên khi bị người đằng sau xoa nắn và liếm láp, mới có thể cùng nổi lên phản ứng.
Nghe thấy tiếng rên này, Tả Nhiên càng “động tình” hơn.
Hai mắt Hà Tu Ý mơ màng.
Anh có thể chạm đến được tình cảm của Tống Chí ở trong phim. Đối với Tống Chí mà nói, bởi vì gia đình nghèo khó, cậu một mực hy sinh vì mẹ, vì anh, vì chị dâu và vì các cháu của mình, nên tâm tư trĩu nặng, bản thân không còn tự mình chống đỡ nổi nữa. Mà Trầm Viêm, chính là một chút ấm áp duy nhất còn sót lại trong cuộc sống đau khổ của cậu, giống như ánh mặt trời, bước qua trong gió, chạy thẳng đến nơi sâu nhất của mảnh đất khô cằn, là sự tồn tại mà cậu muốn quý trọng giữa mớ hỗn độn trước mắt.
Hà Tu Ý ngẩng đầu. Ánh sáng từ đèn LED chiếu lên ánh mắt cậu, ánh mắt dù không có tiêu cự, nhưng lại giống như đang mang theo chờ đợi mà hướng về tương lai.
“Tống Chí….” Tả Nhiên tiếp tục nói lời thoại, giọng nói trầm đục giống như người thợ mộc đang đánh bóng mảnh gỗ “Em có hiểu tình cảm của tôi không?” Giữa những câu chữ, từng luồng tình cảm sâu nặng bay vào trong tai Hà Tu Ý, uyển chuyển như sóng biển từng đợt từng đợt vỗ lên bờ tường thành bằng cát, dịu dàng cuốn chúng đi. Nó khiến Hà Tu Ý có thể cảm nhận được, lúc này đây, Tống Chí không hề bị người nhà kì vọng điều gì, chỉ đơn giản là được yêu thương.
Hà Tu Ý không tự chủ được mà dựa về phía sau, cẩn thận ỷ lại người phía sau.
Đầu lưỡi của Tả Nhiên chui vào lỗ tai Hà Tu Ý, tay trái chui vào trong vạt áo tắm. Bàn tay cậu ta có chút lạnh như băng, sau khi chạm vào đầu v* của Hà Tu Ý thì dùng ngón trỏ và ngón giữa kéo nhẹ, buông ra. Vài lần kích thích, đầu v* Hà Tu Ý rất nhanh đã dựng thẳng. Tiếp đó, Tả Nhiên lấy ngón trỏ cọ cọ đầu v* đối phương, ngón giữa ấn nó xuống, không nặng không nhẹ xoay tròn.
“A….” Hà Tu Ý biết, tường thành bằng cát trong lòng Tống Chí đã sụp thêm một ít. Anh mơ hồ kêu lên “Trầm Viêm…. Trầm Viêm… Em… Em không biết…. Không biết…..”
Tống Chí nội tâm nhát gan, đang thể hiện ra sự chống cự cuối cùng.
Đến đây, cảnh này coi như đã sắp xong, chỉ cần mấy giây nữa là cắt, mọi điều tốt đẹp.
Ai ngờ, Tả Nhiên đột nhiên nghiêng đầu, nhẹ nhàng ho một tiếng.
“Dừng dừng dừng.” Đạo diễn Lý Triêu Ẩn kêu lên “Hỏng rồi!”
Tả Nhiên liếc mắt nhìn đạo diễn “Xin lỗi, tôi muốn giọng nói khàn một chút, không nghĩ tới cuối cùng cổ họng lại hơi khó chịu.”
“Không sao.” Đạo diễn Lý an ủi ảnh đế “Ảnh đế Tà, cuối cùng thì cậu cũng không còn là một lần qua nữa rồi.”
Vì thế, cảnh này lại phải quay lại một lần.
Lần này thì qua.
Quay xong, Hà Tu Ý di chuyển cái mông, không tự nhiên rời về phía trước, cách xa đối phương.
Nhưng dù thế, trên mông vẫn còn cảm giác cứng rắn như cũ.
Tả Nhiên khôi phục chất giọng lạnh lùng “Sao vậy?”
Hà Tu Ý “……”
Tả Nhiên châm biếm mỉm cười “Không phải chỉ là phim thôi sao?”
“Đúng vậy.” Hà Tu Ý nói “Xin lỗi, tôi mới chỉ quay có hai bộ phim, nên không có kinh nghiệm quay cảnh nóng.”
Tả Nhiên không trả lời.
“…….” Nhớ lại, Hà Tu Ý lại thấy Tả Nhiên diễn thật là tốt, không hổ danh là ảnh đế, giả vờ giỏi như vậy, từ lời thoại, cho đến động tác, thậm chí là… phản ứng của thân thể.
Hà Tu Ý ngồi trên ghế, chờ ảnh đế dùng xong phòng thay đồ. Cái trường quay này chỉ có duy nhất một phòng, anh cũng chỉ đành đợi.
Nghĩ thầm, dù sao vừa nãy mọi người cũng đều nhìn hết rồi, nên Hà Tu Ý không khép lại vạt áo tắm, cứ để nó toang hoác ra, thoải mái ngồi.
Thế nhưng, Tả Nhiên vừa bước ra khỏi phòng thay đồ, liền chỉnh lại nó giúp anh, nói “Lạnh.”
Hà Tu Ý ngẩng đầu “Hửm?”
“Tất cả chỉ có năm ngày, chú ý thân thể của anh.”
Hà Tu Ý cười nhẹ “Biết rồi, cậu yên tâm.”
Vừa dứt lời, Lý Triêu Ẩn đi tới, nói với cả hai “Sáng mai có cảnh giường chiếu chính thức.”
Hà Tu Ý nói “Được.” Anh đã xem qua kịch bản và kịch bản phân cảnh.
“Tôi thấy….” Lý Triêu Ẩn nói “Hai người các cậu… nên làm quen thân thể của đối phương trước, để đến lúc ấy quay cho tự nhiên.”
Hà Tu Ý “Hả?” Anh thật sự không hiểu.
Lý Triêu Ẩn phất tay một cái “Cùng nhau đi tắm hơi đi.”
Hà Tu Ý “Hả?”
“Tôi bảo lái xe đưa các cậu đến một chỗ cao cấp, cách đây rất gần. Các cậu tắm chung một phòng tắm hơi đi, đều là đàn ông cả mà, không sao đâu, tôi nói trước với bên đó rồi, bọn họ sẽ dành riêng ra một phòng cho các cậu.” Lý Triêu Ẩn cho rằng người cùng giới thì không sợ bị nhìn thấy, bởi vì khi anh ta còn trẻ, mọi người vẫn hay tắm chung, đi vệ sinh cũng là đi chung một gian.
Hà Tu Ý đến phim nóng cũng đã quay, tự nhiên không để ý chuyện tắm hơi, nói “Được.”
…..
Cứ thế, hai người lần lượt thay đồ xong xuôi lại bị tống tới phòng tắm hơi cao cấp.
Bên đó quả nhiên đã chuẩn bị gian riêng cho bọn họ.
Hà Tu Ý quấn khăn bên hông đi vào, phát hiện bên trong rất sạch sẽ, đèn cũng được bố trí rất đẹp, ánh sáng mập mờ giữa làn hơi nước dày đặc, những bọt nước cũng phản xạ lại màu đèn ấm áp.
Ba phía đều đặt ghế gỗ, ướt sũng.
Nhiệt độ khiến da Hà Tu Ý đỏ lên, còn hơi tê tê như bị kim châm ngứa.
Lúc mới bắt đầu, Hà Tu Ý không động.
Tả Nhiên cũng không động.
Một phút sau, Hà Tu Ý cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được nữa. Ý của đạo diễn Lý hiển nhiên là muốn bọn họ cởi hết, bởi chỉ có cởi hết thì mới có thể “làm quen một chút”. Phòng tắm hơi trên hầu hết các quốc gia cũng có một số quy tắc ngầm về việc cởi hết này. Nếu vậy, cái khăn bên hông còn tác dụng gì?
Hà Tu Ý thở dài, nhớ lại tạo hình yêu diễm đê tiện mình tạo ra.
Anh biết rõ, trong mắt mọi người của đoàn làm phim, lõa thế vẫn là một vai trò thấp hèn. Tuy miệng luôn nói là vì nghệ thuật này kia, nhưng trong lòng thật ra lại không nghĩ vậy. Bọn họ luôn cho rằng, lấy việc “cởi” để kiếm tiền, rất thô tục, nhất là anh, đường đường là một nam phụ xuất sắc nhất, mà vẫn phải cam tâm tình nguyện làm một kẻ lõa thế, không chú ý đến thân phận bản thân, thì lại càng thô tục xấu xí.
Nghĩ đến đây, Hà Tu Ý thản nhiên kéo cái khăn bên hông xuống, trải lên ghế ngồi xuống, cổ chân trái đặt lên đùi chân phải, để lộ ra bộ phận bình thường vẫn luôn giấu diếm kĩ lưỡng.
Tả Nhiên “……”
Hà Tu Ý cho đối phương một nụ cười đẹp đẽ đê tiện “Đến đây nha.”
“……..” Tả Nhiên im lặng cởi khăn tắm ra, nhưng không ngồi xuống mà đi đến cạnh bếp lò, cúi đầu nhìn gỗ cháy.
“…….” Hà Tu Ý nhìn thân hình quay nghiêng của đối phương, bị thân hình hoàn mỹ và chỗ kín to lớn kinh khủng kia làm cho giật mình.
Vai Tả Nhiên rất rộng, xương bả vai đẹp đẽ, đường tuyến giữa lưng cũng sâu, hai bên lộ ra đường cung hoàn hảo.
Hai chân dài, lộ ra sức mạnh, khiến Hà Tu Ý vô thức nghĩ đến một loài mãnh thú. Cơ ngực lồi lên, cộng thêm mấy khối cơ bụng vô cùng mê người, đường chia cơ sâu, giữa hai chân là một cây gậy đáng sợ rũ xuống, giấu trong bộ lông đen rậm rạp.
Hà Tu Ý thưởng thức một lúc, muốn huýt sáo trêu đùa, nhưng vẫn thấy hay là thôi đi, anh không mong muốn hình tượng yêu diễm đê tiện của mình đi xa quá.
Hà Tu Ý nhận ra Tả Nhiên vẫn luôn không nhìn mình, nếu có vô tình liếc qua thì cũng vô cùng lạnh nhạt, trong con ngươi không có bất kì tình cảm nào, kiểu như chả có hứng thú gì với cái thế giới này vậy.
Xem ra, tin đồn ảnh đế cao ngạo lạnh lùng là rất đúng.
Hà Tu Ý đang suy nghĩ linh tinh, đột nhiên thấy trước mắt tối sầm.
“…….”
Nguy rồi… Anh bị thiếu máu. Trong phòng tắm hơi, hơi nước nhiều quá, thiếu không khí, mạch máu dãn nở khiến máu bị loãng ra, nên đương nhiên sẽ bị choáng.
“Tả Nhiên… Tôi phải ra ngoài đây…” Hà Tu Ý cố gắng đứng lên, kết quả đầu tê dần, ngã thẳng xuống đất!
Mặt đất rất trơn, anh muốn chống tay ngồi dậy, nhưng không giữ được lại ngã xuống.
Lúc ý thức cuối cùng còn sót lại, Hà Tu Ý nghe thấy có người hô to “Tu Ý!”. Trong giọng nói mang theo lo lắng, không phân biệt được là của ai.
Lúc tỉnh lại, Hà Tu Ý phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường lớn trong căn phòng xa hoa tiêu chuẩn, toàn thân xích lõa, đắp một chiếc chăn bông không dày không mỏng, rất thoải mái.
Tả Nhiên quần áo chỉnh tề, vẻ mặt anh tuấn, ngồi cạnh bàn trà đọc báo.
“Tả Nhiên…..”
“Tỉnh rồi?” Tả Nhiên buông tờ báo xuống, ung dung nói “Anh bị ngất.”
“Tôi biết.”
“Bác sĩ của phòng tắm hơi đã đến kiểm tra, nói anh không sao, ở nơi thoáng mát nằm một lúc sẽ tỉnh.”
“Cảm ơn…” Hà Tu Ý nhìn xung quanh, mở miệng lần nữa hỏi Tả Nhiên “Quần áo của tôi đâu?”
Tả Nhiên đi đến cạnh sofa, lấy quần áo đưa cho anh.
“Cảm ơn.” Hà Tu Ý ngồi dậy, vẫn để chăn trùm qua eo, vươn tay bới lấy cái quần lót ở trong đống quần áo, rồi kéo vào bên trong chăn, lồng qua hai cẳng chân dài.
Nhưng kéo lên một chút, Hà Tu Ý lại thấy không ổn.
Nhấc chăn lên, Hà Tu Ý nhìn thấy… ở bên trong đùi non, khu vực gần với quần tam giác của mình có một vết màu hồng nho nhỏ.
“…..?” Hà Tu Ý hỏi Tả Nhiên “Sao chân tôi lại bị đỏ lên vậy?”
“Không biết.” Tả Nhiên có vẻ như cũng không buồn quan tâm lắm “Ngã đi?”
“…….” Có thể ngã ở chỗ này sao? Nhưng mà, cũng chẳng còn cách giải thích nào khác, Hà Tu Ý nói “Vậy à.”
“Anh đã không sao rồi.” Tả Nhiên đứng lên “Thì mai gặp ở trường quay, tôi về nghỉ ngơi trước.”
“….Được.”
……
Buổi sáng hôm sau, cảnh đầu tiên của Tả Nhiên và Hà Tu Ý chính là cảnh giường chiếu.
Đây cũng chính là lần đầu tiên chính thức giao hòa cả linh hồn lẫn thể xác của Tống Chí và Trầm Viêm. Đối với hai người mà nói, nó vô cùng quan trọng.
Đạo diễn Lý tiến hành làm sạch trường quay, tất cả chỉ chừa lại Tả Nhiên, Hà Tu Ý, đạo diễn, người quay phim và mấy người phụ việc.
Tả Nhiên mặc đồ an toàn màu trắng, che đi bộ phận quan trọng của bản thân. Thông thường, để ngừa trường hợp “không may nổ súng”, đồ an toàn còn được dán thêm bằng băng dính trên bề mặt hạ thể của diễn viên. Rất nhiều diễn đều nói, bởi vì lông bị dính, nên lúc tháo đồ an toàn vô cùng đau đớn.
Hà Tu Ý không đeo đồ an toàn mà chỉ dùng giấy quấn một chút, không hoàn toàn lộ ra chỗ đó, mà chỉ là diện tích bị lộ có lớn hơn Tả Nhiên mà thôi.
Lý Triêu Ẩn nói, không nên mặc đồ an toàn cả hai người vì sẽ có tiếng va chạm, ảnh hưởng đến âm thanh trong phim, ảnh hưởng đến tâm trạng.
Khoảng tầm chín giờ, mọi người chính thức quay phim.
Đầu tiên, Tả Nhiên hôn dọc theo mép tóc của Hà Tu Ý, sau đó lướt qua trán, hôn lên đôi mắt xinh đẹp của anh. Cậu ta dùng đôi môi mình nhẹ nhàng ngậm lấy lông mi của Hà Tu Ý, khiến anh cảm thấy hơi buồn. Nhưng rất nhanh, Tả Nhiên đã bỏ qua mắt, hôn theo sống mũi đi xuống mút lấy bờ môi Hà Tu Ý. Tả Nhiên ngậm lấy môi trên của anh, đầu lưỡi liếm qua bờ môi ấy rồi liếm qua môi dưới, cuối cùng vươn lưỡi đẩy mạnh hàm răng đối phương. Cậu ta cuốn lấy đầu lưỡi Hà Tu Ý, dẫn dắt hai người đưa đẩy, đồng thời đẩy lưỡi vào sâu trong khoang miệng đối phương, lần nữa quấn lấy đầu lưỡi anh.
Chẳng biết từ khi nào, hôn môi biến thành sự liếm láp nặng nề, sự bá đạo không gì sánh được, lòng ham muốn chiếm giữ mạnh mẽ, thậm chí có phần thô lỗ, bạo dạn và nóng nảy, giống như muốn nuốt sạch Hà Tu Ý, để anh vĩnh viễn chỉ thuộc về cậu ta.
Hà Tu Ý nghĩ, không khí trong miệng anh đã bị đối phương cướp đi hết sạch rồi.
Cùng lúc đó, hạ thân Tả Nhiên bắt đầu giả theo động tác quan hệ, Hà Tu Ý bị từng đợt từng đợt lạnh lẽo do đồ an toàn phát ra đập lên cánh mông.
Hà Tu Ý cũng tách hai chân ra, nỗ lực hoàn thành vai diễn Tống Chí.
Anh hơi ưỡn cổ lên, thắt lưng và mông căng chặt, chân cũng duỗi thẳng, ngón chân cong cong. Anh nghẹn ngào kêu lên một tiếng, như đang tiếp nhận một lần lột xác.
Ngay khi Hà Tu Ý cho rằng sẽ thuận lợi mà kết thúc, Tả Nhiên vẫn luôn ghé lên người anh đột nhiên bất động!
Hà Tu Ý thả lỏng thân thể “……..?”
Tả Nhiên ngẩng đầu, dùng chất giọng lạnh lùng nói với đạo diễn “Dừng.”
Hà Tu Ý lại “……?”
Tả Nhiên từ trên người Hà Tu Ý ngồi thẳng dậy, tay phải nhẹ nhàng ấn lại chỗ giữa hai chân.
“…..” Hà Tu Ý nhìn thấy, hóa ra băng dính dính trên đồ an toàn đã bị tuột ra. Lúc trước thì dán thật chặt mà giờ thì bung ra lơ lửng hờ hững phía trên làn da. Nếu không phải tay Tả Nhiên còn đang giữ trên đồ an toàn, chỉ sợ, thật sự đã bị lộ hết rồi.
“…..” Hà Tu Ý rất hiểu, ảnh đế nhất định là lại nhập tâm nữa rồi, sau đó đồ an toàn bị cái đó đẩy ra. Thêm nữa là có thể do tia sáng quá nóng, hoặc là do động tác quá mức kịch kiệt, giữa hai chân Tả Nhiên thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, khiến cho độ dính của băng dính kém đi.
Hà Tu Ý cố gắng tự hỏi, nên nói gì mới tốt đây?
Hai giây sau, anh buông chân, vô tâm cười nói “Cái băng dính này chất lượng kém quá.”
Tả Nhiên vẫn nghiêm mặt lạnh lùng.
Hà Tu Ý nói tiếp “Đoàn làm phim cũng keo kiệt thật.”
Thật ra, đây là ý nghĩ thật sự của anh.
Đồ an toàn bị bật ra, quả là chưa nghe thấy chuyện như thế bao giờ.
Nếu không phải chất lượng băng dính không tốt, thì cái vấn đề kì quái này sao có thể phát sinh được?
Thật là keo kiệt….
Tuy là bộ phim này không lên được đến hàng phim nghệ thuật, nhưng đạo diễn Lý dù gì cũng là một đạo diễn có tiếng, đoàn làm phim có đến nỗi nghèo thế không? Vẫn có rất nhiều nhà đầu tư muốn đầu tư cho họ cơ mà?
Thế mà giờ, đến cả một cuộn băng dính cũng đi mua đồ rẻ tiền.
Hà Tu Ý thật sự là nghĩ mãi không ra.
Anh hoàn toàn không hề nghĩ đến băng dính chính là loại băng dính bình thường vẫn dùng.
Nguyên nhân thì rất đơn giản thôi, không có ai có dương v*t cứng như vậy hết!
Sau đó, tay trái vuốt ve bên xương hông anh của Tả Nhiên bắt đầu luồn ra phía trước, cách áo tắm xoa lên trên ngực.
Máy quay ở bên cạnh yên lặng làm việc, tiến sát đến đặc tả nửa thân trên của cả hai.
Hà Tu Ý thấy Tả Nhiên vẫn còn đang diễn, trong lòng thầm thở dài, nghĩ ảnh đế này diễn cũng thật là nhập tâm, đến cái đó mà cũng cương được.
Vậy thì, anh cũng chỉ đành phối hợp với cậu ta thôi.
Hà Tu Ý tự mình nói với mình: Phải chuyên nghiệp, phải chuyên nghiệp…. Giờ phút này, mình đang là Tống Chí.
“Tống Chí…” Giọng Tả Nhiên hơi khàn, nói “Tống Chí…. Trong lòng tôi vẫn luôn có em….” Đồng thời, tay trái không ngừng xoa nắn ngực Hà Tu Ý, đầu lưỡi ghé sát vào vành tai anh, liếm láp thùy tai đối phương.
“….Ưm.” Hà Tu Ý nhịn không được mà phát ra một tiếng rên rỉ. Có lẽ, anh đã đem mình hòa vào với Tống Chí, người yêu của Trầm Viêm, cho nên khi bị người đằng sau xoa nắn và liếm láp, mới có thể cùng nổi lên phản ứng.
Nghe thấy tiếng rên này, Tả Nhiên càng “động tình” hơn.
Hai mắt Hà Tu Ý mơ màng.
Anh có thể chạm đến được tình cảm của Tống Chí ở trong phim. Đối với Tống Chí mà nói, bởi vì gia đình nghèo khó, cậu một mực hy sinh vì mẹ, vì anh, vì chị dâu và vì các cháu của mình, nên tâm tư trĩu nặng, bản thân không còn tự mình chống đỡ nổi nữa. Mà Trầm Viêm, chính là một chút ấm áp duy nhất còn sót lại trong cuộc sống đau khổ của cậu, giống như ánh mặt trời, bước qua trong gió, chạy thẳng đến nơi sâu nhất của mảnh đất khô cằn, là sự tồn tại mà cậu muốn quý trọng giữa mớ hỗn độn trước mắt.
Hà Tu Ý ngẩng đầu. Ánh sáng từ đèn LED chiếu lên ánh mắt cậu, ánh mắt dù không có tiêu cự, nhưng lại giống như đang mang theo chờ đợi mà hướng về tương lai.
“Tống Chí….” Tả Nhiên tiếp tục nói lời thoại, giọng nói trầm đục giống như người thợ mộc đang đánh bóng mảnh gỗ “Em có hiểu tình cảm của tôi không?” Giữa những câu chữ, từng luồng tình cảm sâu nặng bay vào trong tai Hà Tu Ý, uyển chuyển như sóng biển từng đợt từng đợt vỗ lên bờ tường thành bằng cát, dịu dàng cuốn chúng đi. Nó khiến Hà Tu Ý có thể cảm nhận được, lúc này đây, Tống Chí không hề bị người nhà kì vọng điều gì, chỉ đơn giản là được yêu thương.
Hà Tu Ý không tự chủ được mà dựa về phía sau, cẩn thận ỷ lại người phía sau.
Đầu lưỡi của Tả Nhiên chui vào lỗ tai Hà Tu Ý, tay trái chui vào trong vạt áo tắm. Bàn tay cậu ta có chút lạnh như băng, sau khi chạm vào đầu v* của Hà Tu Ý thì dùng ngón trỏ và ngón giữa kéo nhẹ, buông ra. Vài lần kích thích, đầu v* Hà Tu Ý rất nhanh đã dựng thẳng. Tiếp đó, Tả Nhiên lấy ngón trỏ cọ cọ đầu v* đối phương, ngón giữa ấn nó xuống, không nặng không nhẹ xoay tròn.
“A….” Hà Tu Ý biết, tường thành bằng cát trong lòng Tống Chí đã sụp thêm một ít. Anh mơ hồ kêu lên “Trầm Viêm…. Trầm Viêm… Em… Em không biết…. Không biết…..”
Tống Chí nội tâm nhát gan, đang thể hiện ra sự chống cự cuối cùng.
Đến đây, cảnh này coi như đã sắp xong, chỉ cần mấy giây nữa là cắt, mọi điều tốt đẹp.
Ai ngờ, Tả Nhiên đột nhiên nghiêng đầu, nhẹ nhàng ho một tiếng.
“Dừng dừng dừng.” Đạo diễn Lý Triêu Ẩn kêu lên “Hỏng rồi!”
Tả Nhiên liếc mắt nhìn đạo diễn “Xin lỗi, tôi muốn giọng nói khàn một chút, không nghĩ tới cuối cùng cổ họng lại hơi khó chịu.”
“Không sao.” Đạo diễn Lý an ủi ảnh đế “Ảnh đế Tà, cuối cùng thì cậu cũng không còn là một lần qua nữa rồi.”
Vì thế, cảnh này lại phải quay lại một lần.
Lần này thì qua.
Quay xong, Hà Tu Ý di chuyển cái mông, không tự nhiên rời về phía trước, cách xa đối phương.
Nhưng dù thế, trên mông vẫn còn cảm giác cứng rắn như cũ.
Tả Nhiên khôi phục chất giọng lạnh lùng “Sao vậy?”
Hà Tu Ý “……”
Tả Nhiên châm biếm mỉm cười “Không phải chỉ là phim thôi sao?”
“Đúng vậy.” Hà Tu Ý nói “Xin lỗi, tôi mới chỉ quay có hai bộ phim, nên không có kinh nghiệm quay cảnh nóng.”
Tả Nhiên không trả lời.
“…….” Nhớ lại, Hà Tu Ý lại thấy Tả Nhiên diễn thật là tốt, không hổ danh là ảnh đế, giả vờ giỏi như vậy, từ lời thoại, cho đến động tác, thậm chí là… phản ứng của thân thể.
Hà Tu Ý ngồi trên ghế, chờ ảnh đế dùng xong phòng thay đồ. Cái trường quay này chỉ có duy nhất một phòng, anh cũng chỉ đành đợi.
Nghĩ thầm, dù sao vừa nãy mọi người cũng đều nhìn hết rồi, nên Hà Tu Ý không khép lại vạt áo tắm, cứ để nó toang hoác ra, thoải mái ngồi.
Thế nhưng, Tả Nhiên vừa bước ra khỏi phòng thay đồ, liền chỉnh lại nó giúp anh, nói “Lạnh.”
Hà Tu Ý ngẩng đầu “Hửm?”
“Tất cả chỉ có năm ngày, chú ý thân thể của anh.”
Hà Tu Ý cười nhẹ “Biết rồi, cậu yên tâm.”
Vừa dứt lời, Lý Triêu Ẩn đi tới, nói với cả hai “Sáng mai có cảnh giường chiếu chính thức.”
Hà Tu Ý nói “Được.” Anh đã xem qua kịch bản và kịch bản phân cảnh.
“Tôi thấy….” Lý Triêu Ẩn nói “Hai người các cậu… nên làm quen thân thể của đối phương trước, để đến lúc ấy quay cho tự nhiên.”
Hà Tu Ý “Hả?” Anh thật sự không hiểu.
Lý Triêu Ẩn phất tay một cái “Cùng nhau đi tắm hơi đi.”
Hà Tu Ý “Hả?”
“Tôi bảo lái xe đưa các cậu đến một chỗ cao cấp, cách đây rất gần. Các cậu tắm chung một phòng tắm hơi đi, đều là đàn ông cả mà, không sao đâu, tôi nói trước với bên đó rồi, bọn họ sẽ dành riêng ra một phòng cho các cậu.” Lý Triêu Ẩn cho rằng người cùng giới thì không sợ bị nhìn thấy, bởi vì khi anh ta còn trẻ, mọi người vẫn hay tắm chung, đi vệ sinh cũng là đi chung một gian.
Hà Tu Ý đến phim nóng cũng đã quay, tự nhiên không để ý chuyện tắm hơi, nói “Được.”
…..
Cứ thế, hai người lần lượt thay đồ xong xuôi lại bị tống tới phòng tắm hơi cao cấp.
Bên đó quả nhiên đã chuẩn bị gian riêng cho bọn họ.
Hà Tu Ý quấn khăn bên hông đi vào, phát hiện bên trong rất sạch sẽ, đèn cũng được bố trí rất đẹp, ánh sáng mập mờ giữa làn hơi nước dày đặc, những bọt nước cũng phản xạ lại màu đèn ấm áp.
Ba phía đều đặt ghế gỗ, ướt sũng.
Nhiệt độ khiến da Hà Tu Ý đỏ lên, còn hơi tê tê như bị kim châm ngứa.
Lúc mới bắt đầu, Hà Tu Ý không động.
Tả Nhiên cũng không động.
Một phút sau, Hà Tu Ý cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được nữa. Ý của đạo diễn Lý hiển nhiên là muốn bọn họ cởi hết, bởi chỉ có cởi hết thì mới có thể “làm quen một chút”. Phòng tắm hơi trên hầu hết các quốc gia cũng có một số quy tắc ngầm về việc cởi hết này. Nếu vậy, cái khăn bên hông còn tác dụng gì?
Hà Tu Ý thở dài, nhớ lại tạo hình yêu diễm đê tiện mình tạo ra.
Anh biết rõ, trong mắt mọi người của đoàn làm phim, lõa thế vẫn là một vai trò thấp hèn. Tuy miệng luôn nói là vì nghệ thuật này kia, nhưng trong lòng thật ra lại không nghĩ vậy. Bọn họ luôn cho rằng, lấy việc “cởi” để kiếm tiền, rất thô tục, nhất là anh, đường đường là một nam phụ xuất sắc nhất, mà vẫn phải cam tâm tình nguyện làm một kẻ lõa thế, không chú ý đến thân phận bản thân, thì lại càng thô tục xấu xí.
Nghĩ đến đây, Hà Tu Ý thản nhiên kéo cái khăn bên hông xuống, trải lên ghế ngồi xuống, cổ chân trái đặt lên đùi chân phải, để lộ ra bộ phận bình thường vẫn luôn giấu diếm kĩ lưỡng.
Tả Nhiên “……”
Hà Tu Ý cho đối phương một nụ cười đẹp đẽ đê tiện “Đến đây nha.”
“……..” Tả Nhiên im lặng cởi khăn tắm ra, nhưng không ngồi xuống mà đi đến cạnh bếp lò, cúi đầu nhìn gỗ cháy.
“…….” Hà Tu Ý nhìn thân hình quay nghiêng của đối phương, bị thân hình hoàn mỹ và chỗ kín to lớn kinh khủng kia làm cho giật mình.
Vai Tả Nhiên rất rộng, xương bả vai đẹp đẽ, đường tuyến giữa lưng cũng sâu, hai bên lộ ra đường cung hoàn hảo.
Hai chân dài, lộ ra sức mạnh, khiến Hà Tu Ý vô thức nghĩ đến một loài mãnh thú. Cơ ngực lồi lên, cộng thêm mấy khối cơ bụng vô cùng mê người, đường chia cơ sâu, giữa hai chân là một cây gậy đáng sợ rũ xuống, giấu trong bộ lông đen rậm rạp.
Hà Tu Ý thưởng thức một lúc, muốn huýt sáo trêu đùa, nhưng vẫn thấy hay là thôi đi, anh không mong muốn hình tượng yêu diễm đê tiện của mình đi xa quá.
Hà Tu Ý nhận ra Tả Nhiên vẫn luôn không nhìn mình, nếu có vô tình liếc qua thì cũng vô cùng lạnh nhạt, trong con ngươi không có bất kì tình cảm nào, kiểu như chả có hứng thú gì với cái thế giới này vậy.
Xem ra, tin đồn ảnh đế cao ngạo lạnh lùng là rất đúng.
Hà Tu Ý đang suy nghĩ linh tinh, đột nhiên thấy trước mắt tối sầm.
“…….”
Nguy rồi… Anh bị thiếu máu. Trong phòng tắm hơi, hơi nước nhiều quá, thiếu không khí, mạch máu dãn nở khiến máu bị loãng ra, nên đương nhiên sẽ bị choáng.
“Tả Nhiên… Tôi phải ra ngoài đây…” Hà Tu Ý cố gắng đứng lên, kết quả đầu tê dần, ngã thẳng xuống đất!
Mặt đất rất trơn, anh muốn chống tay ngồi dậy, nhưng không giữ được lại ngã xuống.
Lúc ý thức cuối cùng còn sót lại, Hà Tu Ý nghe thấy có người hô to “Tu Ý!”. Trong giọng nói mang theo lo lắng, không phân biệt được là của ai.
Lúc tỉnh lại, Hà Tu Ý phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường lớn trong căn phòng xa hoa tiêu chuẩn, toàn thân xích lõa, đắp một chiếc chăn bông không dày không mỏng, rất thoải mái.
Tả Nhiên quần áo chỉnh tề, vẻ mặt anh tuấn, ngồi cạnh bàn trà đọc báo.
“Tả Nhiên…..”
“Tỉnh rồi?” Tả Nhiên buông tờ báo xuống, ung dung nói “Anh bị ngất.”
“Tôi biết.”
“Bác sĩ của phòng tắm hơi đã đến kiểm tra, nói anh không sao, ở nơi thoáng mát nằm một lúc sẽ tỉnh.”
“Cảm ơn…” Hà Tu Ý nhìn xung quanh, mở miệng lần nữa hỏi Tả Nhiên “Quần áo của tôi đâu?”
Tả Nhiên đi đến cạnh sofa, lấy quần áo đưa cho anh.
“Cảm ơn.” Hà Tu Ý ngồi dậy, vẫn để chăn trùm qua eo, vươn tay bới lấy cái quần lót ở trong đống quần áo, rồi kéo vào bên trong chăn, lồng qua hai cẳng chân dài.
Nhưng kéo lên một chút, Hà Tu Ý lại thấy không ổn.
Nhấc chăn lên, Hà Tu Ý nhìn thấy… ở bên trong đùi non, khu vực gần với quần tam giác của mình có một vết màu hồng nho nhỏ.
“…..?” Hà Tu Ý hỏi Tả Nhiên “Sao chân tôi lại bị đỏ lên vậy?”
“Không biết.” Tả Nhiên có vẻ như cũng không buồn quan tâm lắm “Ngã đi?”
“…….” Có thể ngã ở chỗ này sao? Nhưng mà, cũng chẳng còn cách giải thích nào khác, Hà Tu Ý nói “Vậy à.”
“Anh đã không sao rồi.” Tả Nhiên đứng lên “Thì mai gặp ở trường quay, tôi về nghỉ ngơi trước.”
“….Được.”
……
Buổi sáng hôm sau, cảnh đầu tiên của Tả Nhiên và Hà Tu Ý chính là cảnh giường chiếu.
Đây cũng chính là lần đầu tiên chính thức giao hòa cả linh hồn lẫn thể xác của Tống Chí và Trầm Viêm. Đối với hai người mà nói, nó vô cùng quan trọng.
Đạo diễn Lý tiến hành làm sạch trường quay, tất cả chỉ chừa lại Tả Nhiên, Hà Tu Ý, đạo diễn, người quay phim và mấy người phụ việc.
Tả Nhiên mặc đồ an toàn màu trắng, che đi bộ phận quan trọng của bản thân. Thông thường, để ngừa trường hợp “không may nổ súng”, đồ an toàn còn được dán thêm bằng băng dính trên bề mặt hạ thể của diễn viên. Rất nhiều diễn đều nói, bởi vì lông bị dính, nên lúc tháo đồ an toàn vô cùng đau đớn.
Hà Tu Ý không đeo đồ an toàn mà chỉ dùng giấy quấn một chút, không hoàn toàn lộ ra chỗ đó, mà chỉ là diện tích bị lộ có lớn hơn Tả Nhiên mà thôi.
Lý Triêu Ẩn nói, không nên mặc đồ an toàn cả hai người vì sẽ có tiếng va chạm, ảnh hưởng đến âm thanh trong phim, ảnh hưởng đến tâm trạng.
Khoảng tầm chín giờ, mọi người chính thức quay phim.
Đầu tiên, Tả Nhiên hôn dọc theo mép tóc của Hà Tu Ý, sau đó lướt qua trán, hôn lên đôi mắt xinh đẹp của anh. Cậu ta dùng đôi môi mình nhẹ nhàng ngậm lấy lông mi của Hà Tu Ý, khiến anh cảm thấy hơi buồn. Nhưng rất nhanh, Tả Nhiên đã bỏ qua mắt, hôn theo sống mũi đi xuống mút lấy bờ môi Hà Tu Ý. Tả Nhiên ngậm lấy môi trên của anh, đầu lưỡi liếm qua bờ môi ấy rồi liếm qua môi dưới, cuối cùng vươn lưỡi đẩy mạnh hàm răng đối phương. Cậu ta cuốn lấy đầu lưỡi Hà Tu Ý, dẫn dắt hai người đưa đẩy, đồng thời đẩy lưỡi vào sâu trong khoang miệng đối phương, lần nữa quấn lấy đầu lưỡi anh.
Chẳng biết từ khi nào, hôn môi biến thành sự liếm láp nặng nề, sự bá đạo không gì sánh được, lòng ham muốn chiếm giữ mạnh mẽ, thậm chí có phần thô lỗ, bạo dạn và nóng nảy, giống như muốn nuốt sạch Hà Tu Ý, để anh vĩnh viễn chỉ thuộc về cậu ta.
Hà Tu Ý nghĩ, không khí trong miệng anh đã bị đối phương cướp đi hết sạch rồi.
Cùng lúc đó, hạ thân Tả Nhiên bắt đầu giả theo động tác quan hệ, Hà Tu Ý bị từng đợt từng đợt lạnh lẽo do đồ an toàn phát ra đập lên cánh mông.
Hà Tu Ý cũng tách hai chân ra, nỗ lực hoàn thành vai diễn Tống Chí.
Anh hơi ưỡn cổ lên, thắt lưng và mông căng chặt, chân cũng duỗi thẳng, ngón chân cong cong. Anh nghẹn ngào kêu lên một tiếng, như đang tiếp nhận một lần lột xác.
Ngay khi Hà Tu Ý cho rằng sẽ thuận lợi mà kết thúc, Tả Nhiên vẫn luôn ghé lên người anh đột nhiên bất động!
Hà Tu Ý thả lỏng thân thể “……..?”
Tả Nhiên ngẩng đầu, dùng chất giọng lạnh lùng nói với đạo diễn “Dừng.”
Hà Tu Ý lại “……?”
Tả Nhiên từ trên người Hà Tu Ý ngồi thẳng dậy, tay phải nhẹ nhàng ấn lại chỗ giữa hai chân.
“…..” Hà Tu Ý nhìn thấy, hóa ra băng dính dính trên đồ an toàn đã bị tuột ra. Lúc trước thì dán thật chặt mà giờ thì bung ra lơ lửng hờ hững phía trên làn da. Nếu không phải tay Tả Nhiên còn đang giữ trên đồ an toàn, chỉ sợ, thật sự đã bị lộ hết rồi.
“…..” Hà Tu Ý rất hiểu, ảnh đế nhất định là lại nhập tâm nữa rồi, sau đó đồ an toàn bị cái đó đẩy ra. Thêm nữa là có thể do tia sáng quá nóng, hoặc là do động tác quá mức kịch kiệt, giữa hai chân Tả Nhiên thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, khiến cho độ dính của băng dính kém đi.
Hà Tu Ý cố gắng tự hỏi, nên nói gì mới tốt đây?
Hai giây sau, anh buông chân, vô tâm cười nói “Cái băng dính này chất lượng kém quá.”
Tả Nhiên vẫn nghiêm mặt lạnh lùng.
Hà Tu Ý nói tiếp “Đoàn làm phim cũng keo kiệt thật.”
Thật ra, đây là ý nghĩ thật sự của anh.
Đồ an toàn bị bật ra, quả là chưa nghe thấy chuyện như thế bao giờ.
Nếu không phải chất lượng băng dính không tốt, thì cái vấn đề kì quái này sao có thể phát sinh được?
Thật là keo kiệt….
Tuy là bộ phim này không lên được đến hàng phim nghệ thuật, nhưng đạo diễn Lý dù gì cũng là một đạo diễn có tiếng, đoàn làm phim có đến nỗi nghèo thế không? Vẫn có rất nhiều nhà đầu tư muốn đầu tư cho họ cơ mà?
Thế mà giờ, đến cả một cuộn băng dính cũng đi mua đồ rẻ tiền.
Hà Tu Ý thật sự là nghĩ mãi không ra.
Anh hoàn toàn không hề nghĩ đến băng dính chính là loại băng dính bình thường vẫn dùng.
Nguyên nhân thì rất đơn giản thôi, không có ai có dương v*t cứng như vậy hết!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook