Lỡ Yêu Tử Thần Thì Có Làm Sao?
-
Chương 1: Trường Emerald
"Lớp học này có gì đó rất kì lạ!"
Đó là kết luận duy nhất của Linh Đan sau hơn hai tuần học ở trường trung học phổ thông Emerald.
Trường Emerald là một ngôi trường cấp ba xinh đẹp nằm ở ngoại ô thành phố. Mặc dù chế độ giảng dạy chỉ được đánh giá ở tầm trung, không thể so sánh thành tích với các trường khác nơi nội thành, nhưng số lượng học sinh đăng ký vào đây cũng không ít bởi Emerald có diện tích khá rộng, cảnh sắc lại vô cùng nên thơ.
Thử nghĩ xem, sau những tiết học căng thẳng mà được đi dạo trong khuôn viên vườn trường với vô vàn hoa tươi khoe sắc đang chậm rãi lay động dưới từng tán cây mát rượi, hít thở bầu không khí trong lành thoang thoảng mùi thơm dịu ngọt của hoa cỏ và nắng ấm hòa quyện vào nhau, thoải mái biết bao nhiêu.
Về mặt cơ sở vật chất, trường Emerald cũng xem như đầy đủ. Gần trường có vài cửa hàng văn phòng phẩm nhỏ, tiệm photo, quán ăn uống... và mạng lưới giao thông cũng vô cùng thuận tiện.
Trường được thiết kế theo dạng hình chữ U phổ biến. Số lượng học sinh từng khối cũng không nhiều, dù sao cũng là trường ngoại thành, một khối chỉ tầm bảy lớp, sỉ số mỗi lớp dao động từ ba mươi đến ba mươi lăm.
Lớp Linh Đan đang học là 10A5, nằm ở giữa giữa tầng một, cách cầu thang B hai phòng 10A6 và 10A7. Tầng hai là khối Mười Một, còn tầng ba là khối Mười Hai. Tầng trệt bao gồm phòng thể dục thể thao, phòng nghỉ trưa của học sinh chia ra nam nữ riêng. Dãy bên phải chữ u là phòng họp, phòng giáo viên, ban giám hiệu, phòng hiệu trưởng, phòng hội đồng... Còn dãy bên trái có thư viện, phòng y tế, vài phòng học thực hành các kiểu... Đại loại vậy.
Như vậy, tính ra thì trường học này khá ổn.
Đó là đối với mọi người, ngoại trừ Linh Đan.
Ngay từ lúc bước chân vào ngôi trường này, cảm giác bồn chồn kì lạ cứ trào dâng từng đợt như sóng triều, chỉ là cô chưa thể giải thích.
Linh Đan tạm thời ghi nhớ có từng ấy thông tin. Cô theo thói quen kẹp cây chút chì vào ngón giữa và ngón trỏ đong đưa gõ gõ lên mặt bàn gỗ, trước mặt là bản sơ đồ trường đơn giản mà cô vừa phác thảo, cuối cùng vẽ nốt canteen và vườn trường đằng sau dãy chữ U, sau đó mới tạm hài lòng gấp tập nháp lại, duỗi chân một cái. Chiếc nơ xanh bản to trên mái tóc buộc cao khẽ lay nhẹ theo động tác của cô, cọ cọ vào vành tai xinh xắn.
Như mọi khi, cô đã lên lớp ngồi từ sớm rồi. Chỗ ngồi trong góc lớp này cũng là do cô tự chọn vào ngày đầu nhập học, vừa yên tĩnh vừa dễ quan sát, bên cạnh còn có cửa sổ, có thể ngắm kha khá cảnh vật xinh đẹp bên dưới, sáng sủa mát mẻ, lại thường xuyên đón từng đợt gió nhẹ vô cùng thoải mái. Khi nào nắng gắt có thể thả rèm xuống, thế là xong, quá tiện lợi. Thầy cô thấy Linh Đan học hành nghiêm túc, bài tập ghi chép đầy đủ nên đều cảm thấy hài lòng và không có ý định đổi chỗ của cô. Linh Đan cũng chỉ cần có thế.
Hiện tại cũng gần đến giờ chuông reo rồi, học sinh đã lục tục kéo vào lớp gần hết, chỉ còn lác đác vài bạn học tới muộn hoặc tranh thủ chạy đi mua đồ ăn trong canteen. Giữa dòng người tất tả như thế, một bóng dáng nam sinh đơn bạc ung dung bước trong chiếc áo hoodie đen trùm kín đầu trông có vẻ nổi bật hơn cả.
Linh Đan hơi nhíu mày.
Người này, là bạn cùng lớp của cô thì phải?
Bất chợt, một nam sinh đi trễ hớt hải chạy qua, vô tình tông vào vai bạn học hoodie nọ nên lảo đảo một chút, đến lúc đứng vững lại rồi thì hơi ngơ ngác vài giây rồi lại cắm đầu chạy thẳng. Hoodie đen dường như cũng không để tâm lắm, chỉ dừng lại một nhịp rồi bước tiếp.
Chuông vào học nhanh chóng reo lên. Lớp trưởng 10A5 là Minh Vy thành thạo lên bảng viết sỉ số lớp và số lượng học sinh hiện diện lên góc bảng. Hai con số, là bằng nhau, ba mươi.
Lại như thế nữa!
Trong lớp, rõ ràng chỉ có hai mươi chín người. Chỗ trống chình ình ở bàn cuối dãy bên cạnh kia, tại sao Minh Vy lại không thấy? Không biết Linh Đan đã căng mắt đếm số lượng học sinh trong lớp lần thứ bao nhiêu khi hiện tượng này liên tục xuất hiện.
Minh Vy... gần như không bao giờ điểm danh đúng. Số lần đúng ít ỏi chỉ xuất hiện mỗi khi bàn cuối dãy bên cạnh kia có người ngồi.
Ngay cả giáo viên cũng không một ai phát hiện.
Một lần có thể là do nhầm lẫn bỏ sót, nhưng suốt nửa tháng mà vẫn như vậy thì cô không hiểu. Mà cái người hiện đang vắng mặt, chính là "hoodie đen" kia.
Tổng hợp nhiều sự kiện lại, cô cho rằng, dường như cảm giác kì quái đều bắt đầu từ những việc xảy ra xung quanh người này.
- Linh Đan, tiết Sử lần trước cậu chép bài có đủ không? Cho tớ mượn đi. Hôm trước tớ nghỉ, mà vài bữa nữa kiểm tra tới nơi rồi.
Giọng nói của nhỏ Ngọc Hân bàn trước nhanh chóng kéo Linh Đan ra khỏi mớ suy nghĩ rối ren như canh hẹ. Mới đó mà hai tiết Sinh với Sử đã trôi qua mất tiêu. Cô gật đầu:
- Có. Mai trả tớ cũng được. Đừng chép trong giờ học.
- Cảm ơn nè. Có một bài chép nhanh lắm, tớ tranh thủ giờ giải lao chép luôn, cuối ngày trả cho cậu. Còn cái này tặng cậu nha.
Nói xong, Ngọc Hân cười tít mắt đặt một viên kẹo dâu lên bàn Linh Đan rồi nhanh chóng nhận vở Sử quay lên. Linh Đan cũng mỉm cười. Đi học dù có căng thẳng một chút, nhưng gặp được mấy người bạn đáng yêu thế này thì cô không bài xích việc học chút nào.
Hiện tại là giờ nghỉ giải lao, Linh Đan không có ý định ngồi lì trong lớp. Cô nhanh nhẹn đi xuống canteen mua chút đồ.
Đồ gì á hả? Đương nhiên là bánh rồi. Còn phải là bánh ngọt.
Những chiếc bánh ngọt ngào với đầy màu sắc mê người, sao có thể cưỡng lại được chứ?
Cơ mà dường như không chỉ mình cô thích bánh ngọt. Lượng bánh trường bán cũng không ít, vậy mà khi cô đến nơi thì chỉ còn lác đác vài cái bánh thôi. Cũng còn may, chiếc donut xinh xắn với lớp kem màu hồng và cốm phủ đầy mà cô rất thích vẫn còn dư lại một cái kia. Cô vui vẻ định đưa tay ra lấy thì bất giác, một bàn tay khác nhanh hơn cô một bước đã lấy nó đi rồi.
Linh Đan sau một thoáng ngơ ngác thì tiu nghỉu hẳn.
"Thôi vậy, ăn bánh đậu xanh cũng được..."
Bàn tay nào đó lấy mất cái bánh đậu xanh.
"... Vậy ăn bánh Muffin."
"Bánh su kem cũng ngon."
Hộp bánh Muffin và su kem cũng lần lượt bị lấy mất.
"Vậy ăn..."
Cả quầy bánh ngọt trơn nhẵn luôn rồi. Chỉ còn dư lại bà bán bánh đang nhướng cặp mắt kì quặc nhìn cô gái nơ xanh đứng ngơ ngác lóng ngóng trước quầy.
Đến lúc định thần lại được, Linh Đan đã hết giữ nổi vẻ mặt điềm tĩnh thường ngày rồi. Cô có chút ấm ức quay sang, và hình ảnh cô nhìn thấy sau đó khiến cô tức muốn xì khói: kẻ nào đó trong chiếc áo hoodie đen cao hơn cô cả cái đầu đang ôm đống bánh ngọt trên tay, sau khi vơ vét hết quầy bánh thì thản nhiên bước đi.
- N... Này...
Người nọ dường như không nghe thấy cô gọi, vẫn ung dung đi mất dáng. Linh Đan dù không cam lòng cũng không thể đuổi theo người ta giành đồ được. Dù sao cũng là hắn nhanh tay mua trước...
"Khoan đã... Mua?"
Hình như cô còn không thấy hắn trả tiền. Vậy mà bà bán bánh cũng không phản ứng gì. Không lẽ bà ấy lẩn thẩn mất rồi?
Nếu như là tuần trước, có lẽ cô đã cáo trạng ngay, nhưng hiện tại thì cô không muốn mở miệng hỏi câu nào nữa. Tất cả sẽ trở thành dư thừa mà thôi, bởi lẽ, những lần trước khi hành động như vậy cô đều chỉ nhận lại những lời nói bác bỏ và những ánh nhìn khó hiểu. Cô không muốn bản thân trở nên giống một con ngốc như thế nữa. Cuối cùng cô chỉ có thể tặc lưỡi bỏ đi.
"Thôi vậy. Không ăn thì không ăn. Ăn đồ ngọt nhiều không tốt, không tốt chút nào..."
Nghĩ thì nghĩ thế thôi, chứ cô vẫn muốn ăn đồ ngọt.
"Hm... Về lớp ăn kẹo dâu của nhỏ Hân vậy."
Đó là kết luận duy nhất của Linh Đan sau hơn hai tuần học ở trường trung học phổ thông Emerald.
Trường Emerald là một ngôi trường cấp ba xinh đẹp nằm ở ngoại ô thành phố. Mặc dù chế độ giảng dạy chỉ được đánh giá ở tầm trung, không thể so sánh thành tích với các trường khác nơi nội thành, nhưng số lượng học sinh đăng ký vào đây cũng không ít bởi Emerald có diện tích khá rộng, cảnh sắc lại vô cùng nên thơ.
Thử nghĩ xem, sau những tiết học căng thẳng mà được đi dạo trong khuôn viên vườn trường với vô vàn hoa tươi khoe sắc đang chậm rãi lay động dưới từng tán cây mát rượi, hít thở bầu không khí trong lành thoang thoảng mùi thơm dịu ngọt của hoa cỏ và nắng ấm hòa quyện vào nhau, thoải mái biết bao nhiêu.
Về mặt cơ sở vật chất, trường Emerald cũng xem như đầy đủ. Gần trường có vài cửa hàng văn phòng phẩm nhỏ, tiệm photo, quán ăn uống... và mạng lưới giao thông cũng vô cùng thuận tiện.
Trường được thiết kế theo dạng hình chữ U phổ biến. Số lượng học sinh từng khối cũng không nhiều, dù sao cũng là trường ngoại thành, một khối chỉ tầm bảy lớp, sỉ số mỗi lớp dao động từ ba mươi đến ba mươi lăm.
Lớp Linh Đan đang học là 10A5, nằm ở giữa giữa tầng một, cách cầu thang B hai phòng 10A6 và 10A7. Tầng hai là khối Mười Một, còn tầng ba là khối Mười Hai. Tầng trệt bao gồm phòng thể dục thể thao, phòng nghỉ trưa của học sinh chia ra nam nữ riêng. Dãy bên phải chữ u là phòng họp, phòng giáo viên, ban giám hiệu, phòng hiệu trưởng, phòng hội đồng... Còn dãy bên trái có thư viện, phòng y tế, vài phòng học thực hành các kiểu... Đại loại vậy.
Như vậy, tính ra thì trường học này khá ổn.
Đó là đối với mọi người, ngoại trừ Linh Đan.
Ngay từ lúc bước chân vào ngôi trường này, cảm giác bồn chồn kì lạ cứ trào dâng từng đợt như sóng triều, chỉ là cô chưa thể giải thích.
Linh Đan tạm thời ghi nhớ có từng ấy thông tin. Cô theo thói quen kẹp cây chút chì vào ngón giữa và ngón trỏ đong đưa gõ gõ lên mặt bàn gỗ, trước mặt là bản sơ đồ trường đơn giản mà cô vừa phác thảo, cuối cùng vẽ nốt canteen và vườn trường đằng sau dãy chữ U, sau đó mới tạm hài lòng gấp tập nháp lại, duỗi chân một cái. Chiếc nơ xanh bản to trên mái tóc buộc cao khẽ lay nhẹ theo động tác của cô, cọ cọ vào vành tai xinh xắn.
Như mọi khi, cô đã lên lớp ngồi từ sớm rồi. Chỗ ngồi trong góc lớp này cũng là do cô tự chọn vào ngày đầu nhập học, vừa yên tĩnh vừa dễ quan sát, bên cạnh còn có cửa sổ, có thể ngắm kha khá cảnh vật xinh đẹp bên dưới, sáng sủa mát mẻ, lại thường xuyên đón từng đợt gió nhẹ vô cùng thoải mái. Khi nào nắng gắt có thể thả rèm xuống, thế là xong, quá tiện lợi. Thầy cô thấy Linh Đan học hành nghiêm túc, bài tập ghi chép đầy đủ nên đều cảm thấy hài lòng và không có ý định đổi chỗ của cô. Linh Đan cũng chỉ cần có thế.
Hiện tại cũng gần đến giờ chuông reo rồi, học sinh đã lục tục kéo vào lớp gần hết, chỉ còn lác đác vài bạn học tới muộn hoặc tranh thủ chạy đi mua đồ ăn trong canteen. Giữa dòng người tất tả như thế, một bóng dáng nam sinh đơn bạc ung dung bước trong chiếc áo hoodie đen trùm kín đầu trông có vẻ nổi bật hơn cả.
Linh Đan hơi nhíu mày.
Người này, là bạn cùng lớp của cô thì phải?
Bất chợt, một nam sinh đi trễ hớt hải chạy qua, vô tình tông vào vai bạn học hoodie nọ nên lảo đảo một chút, đến lúc đứng vững lại rồi thì hơi ngơ ngác vài giây rồi lại cắm đầu chạy thẳng. Hoodie đen dường như cũng không để tâm lắm, chỉ dừng lại một nhịp rồi bước tiếp.
Chuông vào học nhanh chóng reo lên. Lớp trưởng 10A5 là Minh Vy thành thạo lên bảng viết sỉ số lớp và số lượng học sinh hiện diện lên góc bảng. Hai con số, là bằng nhau, ba mươi.
Lại như thế nữa!
Trong lớp, rõ ràng chỉ có hai mươi chín người. Chỗ trống chình ình ở bàn cuối dãy bên cạnh kia, tại sao Minh Vy lại không thấy? Không biết Linh Đan đã căng mắt đếm số lượng học sinh trong lớp lần thứ bao nhiêu khi hiện tượng này liên tục xuất hiện.
Minh Vy... gần như không bao giờ điểm danh đúng. Số lần đúng ít ỏi chỉ xuất hiện mỗi khi bàn cuối dãy bên cạnh kia có người ngồi.
Ngay cả giáo viên cũng không một ai phát hiện.
Một lần có thể là do nhầm lẫn bỏ sót, nhưng suốt nửa tháng mà vẫn như vậy thì cô không hiểu. Mà cái người hiện đang vắng mặt, chính là "hoodie đen" kia.
Tổng hợp nhiều sự kiện lại, cô cho rằng, dường như cảm giác kì quái đều bắt đầu từ những việc xảy ra xung quanh người này.
- Linh Đan, tiết Sử lần trước cậu chép bài có đủ không? Cho tớ mượn đi. Hôm trước tớ nghỉ, mà vài bữa nữa kiểm tra tới nơi rồi.
Giọng nói của nhỏ Ngọc Hân bàn trước nhanh chóng kéo Linh Đan ra khỏi mớ suy nghĩ rối ren như canh hẹ. Mới đó mà hai tiết Sinh với Sử đã trôi qua mất tiêu. Cô gật đầu:
- Có. Mai trả tớ cũng được. Đừng chép trong giờ học.
- Cảm ơn nè. Có một bài chép nhanh lắm, tớ tranh thủ giờ giải lao chép luôn, cuối ngày trả cho cậu. Còn cái này tặng cậu nha.
Nói xong, Ngọc Hân cười tít mắt đặt một viên kẹo dâu lên bàn Linh Đan rồi nhanh chóng nhận vở Sử quay lên. Linh Đan cũng mỉm cười. Đi học dù có căng thẳng một chút, nhưng gặp được mấy người bạn đáng yêu thế này thì cô không bài xích việc học chút nào.
Hiện tại là giờ nghỉ giải lao, Linh Đan không có ý định ngồi lì trong lớp. Cô nhanh nhẹn đi xuống canteen mua chút đồ.
Đồ gì á hả? Đương nhiên là bánh rồi. Còn phải là bánh ngọt.
Những chiếc bánh ngọt ngào với đầy màu sắc mê người, sao có thể cưỡng lại được chứ?
Cơ mà dường như không chỉ mình cô thích bánh ngọt. Lượng bánh trường bán cũng không ít, vậy mà khi cô đến nơi thì chỉ còn lác đác vài cái bánh thôi. Cũng còn may, chiếc donut xinh xắn với lớp kem màu hồng và cốm phủ đầy mà cô rất thích vẫn còn dư lại một cái kia. Cô vui vẻ định đưa tay ra lấy thì bất giác, một bàn tay khác nhanh hơn cô một bước đã lấy nó đi rồi.
Linh Đan sau một thoáng ngơ ngác thì tiu nghỉu hẳn.
"Thôi vậy, ăn bánh đậu xanh cũng được..."
Bàn tay nào đó lấy mất cái bánh đậu xanh.
"... Vậy ăn bánh Muffin."
"Bánh su kem cũng ngon."
Hộp bánh Muffin và su kem cũng lần lượt bị lấy mất.
"Vậy ăn..."
Cả quầy bánh ngọt trơn nhẵn luôn rồi. Chỉ còn dư lại bà bán bánh đang nhướng cặp mắt kì quặc nhìn cô gái nơ xanh đứng ngơ ngác lóng ngóng trước quầy.
Đến lúc định thần lại được, Linh Đan đã hết giữ nổi vẻ mặt điềm tĩnh thường ngày rồi. Cô có chút ấm ức quay sang, và hình ảnh cô nhìn thấy sau đó khiến cô tức muốn xì khói: kẻ nào đó trong chiếc áo hoodie đen cao hơn cô cả cái đầu đang ôm đống bánh ngọt trên tay, sau khi vơ vét hết quầy bánh thì thản nhiên bước đi.
- N... Này...
Người nọ dường như không nghe thấy cô gọi, vẫn ung dung đi mất dáng. Linh Đan dù không cam lòng cũng không thể đuổi theo người ta giành đồ được. Dù sao cũng là hắn nhanh tay mua trước...
"Khoan đã... Mua?"
Hình như cô còn không thấy hắn trả tiền. Vậy mà bà bán bánh cũng không phản ứng gì. Không lẽ bà ấy lẩn thẩn mất rồi?
Nếu như là tuần trước, có lẽ cô đã cáo trạng ngay, nhưng hiện tại thì cô không muốn mở miệng hỏi câu nào nữa. Tất cả sẽ trở thành dư thừa mà thôi, bởi lẽ, những lần trước khi hành động như vậy cô đều chỉ nhận lại những lời nói bác bỏ và những ánh nhìn khó hiểu. Cô không muốn bản thân trở nên giống một con ngốc như thế nữa. Cuối cùng cô chỉ có thể tặc lưỡi bỏ đi.
"Thôi vậy. Không ăn thì không ăn. Ăn đồ ngọt nhiều không tốt, không tốt chút nào..."
Nghĩ thì nghĩ thế thôi, chứ cô vẫn muốn ăn đồ ngọt.
"Hm... Về lớp ăn kẹo dâu của nhỏ Hân vậy."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook