Tay BECCA JOHNSON run rẩy khi cô ký vào tờ hợp đồng mượn tiền cuối cùng. "Tôi run quá," cô cười nhẹ thừa nhận.

"Đến thời điểm này là không đổi ý được nữa rồi," Riley bảo cô. "Cô có muốn suy nghĩ lại?"

Becca nhìn anh ngạc nhiên. "Anh đùa sao? Nhờ anh mà tôi có cơ hội kinh doanh tại nhà. Tôi đã luôn muốn thực hiện điều này. Từ lúc li dị, tôi đã luôn gặp khó khăn về tài chính." Nụ cười của cô vụt tắt. "Lẽ ra tôi không nên nói anh biết điều đó phải không?"

Anh cố hết sức tỏ vẻ bình thản để trấn an cô. "Ủy ban cho vay tiền đã kiểm tra kỹ lưỡng thu nhập và tín dụng của cô. Tôi không nghĩ cô có thể giữ bất cứ bí mật tài chính gì với chúng tôi."

"Ồ. Ý của tôi là tôi đang cần tiền." Cô ký xong tờ cuối rồi đưa nó cho anh. "Tôi rất biết ơn anh."

Becca Johnson là một bà mẹ hai con khoảng ba mươi mấy, li dị và mong muốn mở một trung tâm chăm sóc trẻ tại nhà. Cô đã đến ngân hàng để mượn tiền trang trí lại nhà cũng như làm vốn ban đầu. Ủy ban cho vay đã không biết quyết định thế nào nên quyết định cuối cùng là của Riley. Anh đã đồng ý cho cô vay.

"Tôi đã tưởng với phần thế chấp ít ỏi của ngôi nhà và mọi thứ..." Cô dừng lại và lắc đầu. "Có lẽ tôi nên ngậm miệng thì hơn. Tôi không muốn anh đổi ý vào phút cuối cùng."

"Quá trễ rồi." Anh gõ nhẹ tờ hợp đồng đã được ký nằm trên bàn. "Chúng ta đã có hợp đồng hợp pháp. Chúc cô may mắn với việc kinh doanh của cô."

"Cám ơn anh."

Cô đứng dậy và bước về phía cửa. "Anh thật tốt, anh Whitefield. Tất cả các ngân hàng khác trong trấn đã từ chối tôi. Tôi không thể làm được chuyện này nếu không có anh."

Lời ngợi khen làm Riley thấy ngượng ngập. Anh nhún vai như rũ bỏ lời khen. "Cô là người luôn trả chi phí đúng hạn, và đó là điều chúng tôi cần."

Cô gật đầu rồi bước ra hành lang. Riley hướng sự tập trung vào máy vi tính. Cánh cửa đóng lại nhưng anh biết không chỉ có mình anh trong phòng. Không khí dường như cũng đứng yên đón Diane bước vô phòng. Anh liếc nhìn bà.

Bà vẫn mặc một bộ com-lê bằng vải thô, lần này là màu xanh với áo màu vàng. Bà đi một đôi giày đen rất lịch sự - kiểu mà có thể làm mấy đứa bé hoảng sợ.

"Đây là hợp đồng vay tiền của Becca Johnson," anh nói, đưa cho bà xấp hồ sơ. "Vui lòng coi giúp tôi là thủ tục sẽ hoàn tất trong hôm nay và tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của cô ta ngay sáng mai."

Bà cầm xấp hồ sơ nhưng không đi ra.

"Bà có gì cần nói?" anh hỏi.

Bà đứng đó, trừng mắt nhìn anh. "Có. Phần hướng dẫn chi trả của cậu đã không được rõ ràng."

"Có phải đó là một lời chê trách?"

"Nó là sự thật." Bà liếc xuống tập hồ sơ trên tay. "Thật tức cười cho cô Johnson khi nghĩ là cô ta đã được cho một cơ hội để thực hiện tâm nguyện của mình. Giá mà cô ta biết cô ta đã tin lầm quỷ sứ."

Riley ngả người ra ghế. "Vậy mà tôi tưởng chúng ta đã đồng ý là bà sẽ gọi tôi bằng tên của tôi.”

Vẻ mặt không bằng lòng của Diane không hề đổi. "Bao lâu nữa thì cô ta sẽ phá sản? một tháng? Cậu sẽ đóng cửa ngân hàng ngay sau ngày bầu cử hay cậu sẽ chờ đến khi kết quả đã được chứng nhận?"

Vậy là bà đã đoán được mọi chuyện. Riley tự hỏi bà có cảm thấy vui khi biết là bà đã đúng không.

"Tất cả các món tiền vay sẽ bị thu hồi," bà nói. "Tất cả. Cậu có biết đó là bao nhiêu ngôi nhà, bao nhiêu doanh nghiệp không? Cậu sẽ hủy hoại cả thị trấn này."

Riley không trả lời. Ánh mắt bà sắc lại.

"Cậu không quan tâm sao?"

"Không hề."

"Tôi cũng nghĩ thế."

Bà quay phắt người bỏ đi.

Riley nhìn chằm chằm vào cánh cửa vừa đóng lại. Anh không muốn cảm thấy xấu hổ với những việc anh đang làm. Nếu anh thắng, ngân hàng sẽ thành quá khứ. Nếu anh không thắng, cuộc sống sẽ tiếp diễn như trước. Ai đó sẽ được đưa lên điều hành ngân hàng.

Diane có thể phá vỡ cơ hội của anh nhưng bà sẽ không làm. Bà là người được dạy dỗ theo kiểu truyền thống - chuyện gì xảy ra ở chỗ làm thì sẽ được giữ ở đó.

Anh đóng chương trình anh đang coi lại và vô phần dữ liệu ngân hàng. Sau khi gõ tên Diane, anh kiểm tra xem bà có khoản vay nào không. Có một khoản vay cho căn nhà của bà. Trừ đi phần tiền gửi, bà chỉ có nợ vài ngàn. Dù ngân hàng có đóng cửa, bà cũng không bị gì. Vậy sao bà lại phải giận dữ như vậy?

Mười lăm phút sau, bản báo cáo cho vay hàng tuần mới được đọc một nửa, thì có người đập cửa. Riley nhìn lên và cau mày. Diane không bao giờ đập cửa dù bà có giận anh thế nào, mà chắc chắn là bà đang rất giận.

"Vào đi," anh nói.

Cánh cửa mở ra và Gracie thò đầu vô. "Chào, là tôi nè."

"Thấy mà."

"Tôi có một tin tốt và một tin xấu. Anh muốn tin nào trước?"

"Sao cô không vô đây đi rồi cho tôi biết cả hai tin?"

"Cũng được."

Cô bước vô phòng và đóng cửa lại sau lưng. Bước tới bàn của anh, cô đặt một cái hộp nhỏ màu hồng xuống giữa bàn và mỉm cười.

"Tôi đã làm cho anh một cái bánh."

Cô nói với vẻ tự hào lẫn bối rối khiến đôi má cô ửng hồng. Hoặc có lẽ chúng ửng hồng vì một lý do khác - anh không chắc nữa.

Mái tóc dài vàng óng của cô để xõa thật gợi cảm. Cô mặc một chiếc đầm mùa hè ngắn làm tôn vinh các đường cong của cơ thể. Anh là đàn ông như bất kỳ đàn ông nào khác và không thấy phiền gì khi một phụ nữ quyến rũ muốn dành một ít thời gian trong ngày của cô cho anh. Dù người phụ nữ đó từng là kẻ bám đuôi điên rồ. Nhưng đó không phải là lý do khiến anh chết sững trong ghế.

Là cái bánh.

"Tối qua tôi không ngủ đươc và sau khi đã làm các chi tiết trang trí cho chắc phải tới 47 ngày, tôi quyết định nướng ít bánh. Chỉ là cái bánh kem với nhân sô-cô-la. Phần mặt -"

Cô tiếp tục nói về phần mặt bánh và việc cô đã không biết nên trang trí thế nào nhưng anh không để ý nghe. Không thực sự tập trung.

Tất nhiên mẹ anh đã từng làm bánh cho anh trong các dịp sinh nhật của anh, nhưng đó là hết mức rồi. Bà không thích làm bánh mà anh cũng chẳng bận tâm. Và sau đó, thì vì anh không thuộc mẫu đàn ông khiến phụ nữ muốn làm bánh cho anh.

"Anh có định mở hộp ra xem không?" cô hỏi vẻ nôn nóng.

"Chắc rồi."

Anh mở nắp hộp và nhìn chăm chú vào cái bánh phủ kem trắng được trang trí với một chú chồn hôi đang toét miệng cười.

Anh phì cười. "Tôi bị ấn tượng rồi đó."

"Hay quá. Đàn ông thì không thích hoa hòe mà tôi lại không biết sở thích của anh hay gì khác. Tôi đã nghĩ là con chồn hôi sẽ rất thú vị. Muốn ăn thử không?"

Trong lúc hỏi, cô ngồi xuống cái ghế da dành cho khách cạnh bàn của anh và lục tìm trong cái túi cói khổng lồ của cô. Cô rút ra một con dao nhìn rất kỳ lạ và một xấp đĩa giấy đựng trong bao ni-lông.

"Cô không đùa chớ," anh nói. "Đi đâu cô cũng đem dao theo?"

"Tất nhiên." Cô rút nó khỏi vỏ. "Anh không biết khi nào thì anh phải cắt bánh để nếm thử đâu. Ít nhất thì tôi không biết." Cô đưa anh con dao rồi lại lục lọi thêm. "Hình như tôi hết nĩa rồi."

"Vầy được rồi. Cô muốn một miếng không?"

Cô lắc đầu. "Tôi sẽ nếm thử nếu anh sợ là tôi đầu độc anh hay gì gì đó, còn không thì thôi. Tối qua đã bị vụ bánh mì rồi."

"Cô ăn có mỗi một lát."

"Tại anh chưa thấy đùi tôi đó thôi."

Anh bỗng có ý nghĩ là anh muốn được thấy. Rất muốn. Và có lẽ các phần còn lại của cơ thể cô nữa.

Nguy hiểm, khu vực nguy hiểm. Tốt nhất là anh nên cắt bánh.

Anh cắt cho mình một miếng bánh và đặt lên một cái đĩa giấy. Cô hồi hộp nhìn anh cắn một miếng lớn.

Cái bánh thật mềm và mịn, với một mùi thơm nhè nhẹ mà anh không xác định được. Nhân sô-cô-la của bánh ăn như kem mà lại không phải là kem.

"Ngon lắm," anh thành thật nói. "Nó là cái bánh ngon nhất tôi từng được ăn."

Cô nhẹ người thấy rõ. "Tốt quá. Tôi đã làm việc chăm chỉ để hoàn thiện công thức bí mật của tôi, nhưng thỉnh thoảng, tôi muốn nhờ một người không thiên vị nếm thử.

"Cô nghĩ tôi sẽ nói thật nếu tôi không thích bánh cô làm?"

"Tại sao anh phải quan tâm đến việc sẽ làm tôi tổn thương chứ? Ý tôi là với những gì tôi đã gây ra trong quá khứ?"

"Có lý." Anh ăn thêm một miếng bánh rồi để đĩa xuống bàn. "Nếu cái bánh là tin tốt thì tin xấu là gì?"

Gracie gục người trong ghế, đầu gục xuống. "Alexis. Chị gọi tôi lúc đó tôi có cảm giác như là lúc mặt trời vừa ló dạng, nhưng thực ra là khoảng 10 giờ sáng, để báo tôi biết là Zeke để quên cặp táp ở nhà, nên chị ghé vô văn phòng của anh ấy để đưa cho anh ấy. Nhờ đi làm việc tốt đó mà chị bắt gặp Zeke đang có vẻ thân mật với....” Cô ngừng lại, ngồi thẳng người lên và nhìn thẳng vào anh. "Anh chuẩn bị tinh thần đi."

"Tôi sẵn sàng rồi."

“Pam.”

Mất khoảng mấy giây, anh hỏi. "Pam, vợ cũ của tôi?"

"Đích thị là vậy." Gracie chồm người tới, chống tay lên bàn. "Sao, từ lúc anh quay lại thị trấn, anh có gặp cô ta không?"

"Gặp như là nhìn thấy thoáng qua trong trấn? Có. Gặp như là hẹn hò với cô ta? Không." Anh nín cười. "Lo hả?"

"Không hề. Tôi đã hết thương thầm anh 14 năm nay rồi. Anh muốn quen ai thì quen. Tôi không phiền lòng chút nào." Cô làm một dấu X trên ngực cô. "Thề danh dự."

Anh không tin cô còn quan tâm đến cuộc sống riêng tư của anh, nhưng tối qua trong xe, cả hai người đều đã quan tâm đến việc anh sẽ hôn cô.

"Nếu Zeke quan hệ với Pam thì sẽ không hay," Riley nói. "Đặc biệt là đối với Zeke."

"Vậy chúng ta sẽ lại đi theo dõi nữa hả?" cô vui vẻ hỏi.

"Đúng, nhưng lần này chúng ta sẽ theo dõi Pam."

"Ít nhất thì trời không mưa."

"Dễ cho chúng ta theo dõi và cũng dễ cho cô ta phát hiện chúng ta."

"Cuộc sống thì luôn mất cái này được cái khác mà. Lại 6:30 nữa chứ?" cô hỏi.

"Vì chúng ta không biết kế hoạch của cô ta nên lúc đó là tốt nhất."

"Tôi sẽ sẵn sàng." Cô đứng lên. "Tôi thậm chí sẽ đem theo máy ảnh"

Anh nhăn nhó. "Không phải là ý kiến hay."

"Chúng ta cần bằng chứng."

"Cô có thể có cái gì nhỏ gọn và hiện đại không?"

"Tôi không để ý mấy đồ kỹ thuật cao này."

Cô nhặt con dao lên, dùng một miếng khăn giấy cô lấy ra từ trong bóp lau sạch nó, sau khi cất con dao đi, vứt tờ giấy ăn vào sọt rác, cô tiến ra cửa.

"Gặp anh sau."

Với một cái vẫy tay, cô đi mất, để lại Riley ngồi đó với cảm giác anh vừa có một cơn bão quét qua.

Có một tiếng gõ cửa nữa, lần này nhẹ nhàng và nghiêm trang. Anh đoán tiếng gõ cửa sẽ đầy giận dữ nếu bà biết cách thể hiện tâm trạng đó ra.

"Có gì không, Diane?"

Bà bước vô phòng. "Cuộc họp lúc một giờ của cậu đã đến."

Anh đẩy cái hộp bánh về phía bà. "Bánh này ngon lắm. Bà ăn thử đi.”

Bà hơi ngẩng cao đầu. "Không, cám ơn cậu."

"Gracie làm nó cho tôi đó. Gracie thích tôi."

Vẻ mặt Diane thoáng bừng nét giận mà đã không được thể hiện trong tiếng gõ cửa của bà.

"Đó là vì cô ta chưa biết cậu."

"Có quá nhiều việc," mẹ của Gracie nói khi bà trải xấp bìa hồ sơ trên bàn cà-phê. "Vivian cưng à, chúng ta cần phải quyết định vài thứ. Cuối tuần này là chúng ta đã phải chọn xong thực đơn rồi."

Gracie ngồi ở một góc so-fa. Cô nhặt bìa hồ sơ đánh dấu "Khách mời" lên và lật qua vài trang toàn tên. "Tiệc sẽ tổ chức ở đâu?"

"Câu lạc bộ của trấn," Vivian mỉm cười. "Em sẽ có một đám cưới ngoài trời thật lớn với thật nhiều hoa, khách mời và khiêu vũ."

Gracie làm nhanh một phép tính, nhân sô khách với số tiền ăn từng đầu người, rồi nuốt nghẹn. "Trời, từng đây là tiêu luôn cái cửa tiệm bán hàng rồi," cô thì thầm với mình chứ không hẳn là nói thành tiếng với ai.

Nhưng mẹ cô nghe thấy và bà nhìn cô. Gracie không hiểu cái nhìn đó nghĩa là họ không nên nói về mấy chuyện như thế hay bà cảm kích cô đã quan tâm đến chuyện đó.

"Đám cưới lúc mấy giờ?" Gracie hỏi.

"Bốn giờ," Alexis nói khi chị bước vào phòng khách đem theo một khay toàn nước uống và bánh ngọt. Chị đặt nó xuống cái ghế nhỏ cạnh bàn và đưa cho mỗi người một lon soda không đường.

Gracie đón lon của cô và bật nắp. "Con đã phụ lo một đám cưới, thay vì họ làm tiệc ngồi thì họ làm thật nhiều món ăn chơi. Không chỉ có các người phục vụ đi vòng vòng với các khay đồ ăn mà họ còn để thêm các quầy nho nhỏ thú vị như quầy sô-cô-la nóng chảy hay quầy bánh mì đồ nguội. Số tiền gia đình cô dâu tiết kiệm được cũng nhiều lắm."

Mẹ cô cầm lấy một bìa hồ sơ đựng các thực đơn và mở nó ra. "Không phải các món ăn chơi khá mắc tiền sao?"

"Cũng có thể, nhưng nó rẻ hơn một phần ăn. Thêm vào đó, mọi người đi lại nhiều nên có nhiều cơ hội trò chuyện, là điều mà khách mời rất thích. Họ không phải chỉ biết có 6 người ngồi cùng bàn để trò chuyện suốt buổi tiệc. Còn về khía cạnh tiết kiệm thì Mẹ không phải lo đến chuyện trang trí bàn ăn, lên kế hoạch chỗ ngồi. Ở một buổi tiệc đứng, không ai quan tâm cái ghế có được che khăn không. Mẹ thậm chí có thể chuẩn bị những thức uống độc đáo phù hợp với màu sắc của đám cưới, kể cả bia và rượu nữa."

Vivian nheo đôi mắt xanh của cô lại. "Cám ơn chị có ý tưởng biến đám cưới của em thành một cái chợ đại hạ giá, Gracie ạ. Chị biết không, còn một cách khác để tiết kiệm là mọi người sẽ tự mang đồ ăn theo. Hay là cách đó thì quá sốc để nói thành lời?”

Gracie sững người. "Chị xin lỗi. Chị đang cố gắng giúp em thôi."

"À, vậy à, đừng nha. Chưa tới 5 tuần nữa là cưới rồi và em không muốn đổi gì hết. Em muốn một tiệc ngồi thật lớn. Em muốn có ban nhạc và em muốn khiêu vũ. Nhưng mà ý kiến chọn đồ uống độc đáo đó hay đó. Em sẽ nói chuyện với Tom về vụ đó."

Alexis mỉm cười tỏ ý thông cảm với Gracie. "Không có hại gì nếu mình tiết kiệm được chút tiền mà." Chị nói với Vivian.

"Tại sao em phải làm ư? Chị và Zeke tự sống chung. Ồ, và Gracie thì không bao giờ kết hôn, vậy tại sao tất cả tiền bạc không đổ dồn lên em chứ?"

Alexis nhún vai. "Lúc nào cũng là cục cưng của nhà. Em bị chiều hư rồi."

"Sao cũng được." Vivian cầm lấy một cái bánh quy. "Coi nào, em đã trả tiền cho áo cưới của em rồi. Vậy chưa đủ sao?"

"Được rồi," mẹ cô nói. "Mẹ cảm kích con đã chịu góp phần. Bàn về chuyện áo cưới của con đi nào. Nó sẵn sàng rồi phải không?"

"Có áo rồi, tuần tới con sẽ có đợt thử áo đầu tiên." Cô quay sang quay Gracie. "Nó đẹp lắm, không dây, có ren và ôm lưng. Áo phụ dâu cũng có kiểu tương tự nhưng rất đơn giản và trang nhã, màu đen, viền trắng. Em chỉ mong tới ngày có thể cho chị xem."

Vivian dường như đã quên cơn bùng nổ của cô cách đây 14 giây, nhưng Gracie thì không. Những lời nói sắc nhọn đó vẫn làm cô đau. Có lẽ vấn đề là cô không biết vai trò của cô ở đây. Dù có nhiều kinh nghiệm với đám cưới, cô vẫn là người chị thừa. Nếu sự có mặt của cô chỉ đơn giản là vì lịch sự thì cô nên nhớ mà ngậm miệng lại thì hơn.

Tuy nhiên, cô vẫn muốn phản đối là Vivian thật không công bằng khi cho rằng Gracie sẽ không lập gia đình. Cô chỉ mới 28 tuổi, và lần cuối cùng cô kiểm tra thì điều đó không có nghĩa là cuộc đời cô coi như sẽ không biết tình yêu là gì nữa. Đúng là hiện giờ không có ai đặc biệt cả nhưng điều đó có thể thay đổi mà.

"Đầm của Alexis có một khăn choàng cùng màu cùng kiểu rất dễ thương."

Nếu cơn bùng nổ của Vivian vài phút trước làm Gracie nhói tim thì tiết lộ vừa rồi khiến cô cảm thấy như bị dao xuyên ngực.

Gracie uống một ngụm soda. "Phụ dâu chính cần phải nổi bật một chút."

"Đúng thế," Vivian hồ hởi.

Alexis nói gì đó về hoa, mẹ cô lại lấy thêm một cái bìa hồ sơ khác ra và Gracie cố hết sức để xử sự bình thường.

Không phải là cô phiền lòng vì Vivian đã nhờ Alexis làm phụ dâu chính. Cả hai người họ đã lớn lên cùng nhau, họ rất thân thiết. Nhưng khi Vivian mới nói với cô về chuyện đám cưới, em cô đã nói rõ là em sẽ nhờ bạn của em làm phụ dâu chính, chứ không nhờ chị gái. Rõ ràng, ý của Vivian là không nhờ Gracie.

Gracie hiểu rõ là về lý thuyết thì cô là một thành viên của gia đình, nhưng thực tế thì khác. Cô đã xa nhà suốt 14 năm qua. Mọi thứ đã thay đổi, con người cũng thay đổi. Chính cô cũng thay đổi. Đây không phải là thế giới của cô. Nhưng ôi chao, cảm giác bị gạt sang bên lề thật đau đớn.

"Có vẻ mọi người đã lo xong hết mọi thứ rồi," cô nói khi họ đã quyết định xong hoa cho cô dâu, phụ dâu và bàn tiệc. "Con phải đi rồi. Con cần phải làm mấy cái bánh."

"Khi nào thì chị sẽ vẽ kiểu mẫu bánh cưới của em?" Vivian hỏi. "Em muốn nó thật lớn. Ý em là nó phải thật lớn và bắt mắt và được trang trí từng li từng tí."

Đúng theo yêu cầu đó thì cái bánh không chỉ tốn vài ngàn đô mà còn mất cả mấy tuần mới xong. Mà Vivian đâu có quan tâm điều đó.

"Mấy ngày nữa chị sẽ có mẫu phác họa cho em," Gracie hứa. Cô đứng dậy.

"Chị tiễn em," Alexis nói và theo cô ra cửa.

"Sao?" chị hỏi khi họ còn lại một mình. "Em có định tìm hiểu xem có chuyện gì với Zeke và Pam Whitefield không?"

"Có. Riley và em sẽ theo dõi cô ta tối nay để coi có chuyện gì đang diễn ra."

"Đừng có để mất dấu cô ta như em đã mất dấu Zeke đó," Alexis nói.

"Cám ơn lời nhắc nhở của chị. Tự em sẽ không nghĩ được như thế."

Cô rời khỏi nhà và đi bộ ra xe của cô. Cô cảm thấy khó chịu như đã nếm phải thứ gì thật ghê. Ngôi nhà nơi cô đã sống một thời gian dài nhìn vẫn như cũ nhưng mọi thứ đều hoàn toàn khác, và những thay đổi đó làm cô buồn.

RILEY dừng xe trên sân nhà Gracie và thấy cô đang chờ anh nơi cửa trước. Cơn bão đã bỏ đi, để lại bầu trời thật thoáng đãng, điều đó có thể giúp và gây trở ngại cho kế hoạch tối nay. Trời đã vào tối nhưng đã có vài ngôi sao cùng với một mặt trăng nho nhỏ cung cấp đủ ánh sáng.

Gracie vẫy tay khi thấy anh và bước về phía xe anh. Anh ngắm cô, để ý có một cái gì đó khác lạ nơi cô, một cái gì đó anh không thể xác nhận được.

Không phải quần áo của cô. Cô mặc đồ bình thường, quần màu tối và áo thung tay dài. Mái tóc vàng đã được bím lại theo cách mà phụ nữ ưa làm. Cô thậm chí còn đem theo cái máy ảnh cổ lỗ của cô.

"Ổn chứ?" anh hỏi khi cô mở cửa và trườn vào chỗ ngồi.

"Chào," cô nói và mỉm cười với anh một nụ cười nhiều sự gượng gạo hơn là tính chân thật.

Anh vẫn để xe chạy tại chỗ. "Tôi đang hỏi cô một câu hỏi chứ không phải tôi đang chào xã giao.”

"Gì cơ? Ồ. Ý anh là tôi ổn chứ?" Cô nhún vai. "Không gì. Tôi ổn mà."

Người phụ nữ tươi tắn, vui vẻ, rạng rỡ đã đem bánh đến văn phòng anh sáng nay mới là ổn. Người này không phải.

"Chắc không?" anh gặng hỏi, rồi ước gì có thể tự mình đá đít mình. Anh thực sự muốn biết chuyện gì đang xảy ra trong cuộc sống của Gracie sao?

"Tôi không muốn nói chuyện đó." Nụ cười của cô tắt dần. "Vậy có được không?"

"Tất nhiên rồi."

Anh lùi xe ra khỏi sân.

"Chúng ta sẽ ghé nhà Pam coi cô ta có đó không. Nếu cô ta ở đó, chúng ta sẽ chờ coi cô ta có đi ra ngoài không." Anh liếc cô. "Nghe có vẻ ra một kế hoạch chứ?

"Nghe được đó. Khi tôi gặp Alexis, chị đã nhắc tôi là lần này đừng có để mất dấu Pam. Lời khuyên hay, phải không?"

Có cái gì đó trong giọng nói của cô - một cái gì đó gay gắt nhưng rạn vỡ. Anh nắm chặt tay lái xe và tự bảo mình hãy nghĩ đến các trận thể thao.

Mười lăm phút sau, anh chậm lại khi họ quẹo vô đường nhà Pam. Nhà cô ta nằm ở góc đường, một ngôi nhà một lầu đơn giản với một khu vườn rộng và cửa sổ lớn.

"Cô ta ở nhà," anh nói, chỉ ánh đèn trong nhà và chiếc xe Lexus GS300 trắng đậu ở sân.

"Anh có biết tại sao cô ta ở đây không?" Gracie hỏi, lần đầu lên tiếng kể từ lúc họ rời nhà cô.

"Cô ta sống ở nhà này mà."

"Không, ý tôi là tại sao cô ta lại ở Los Lobos? Tôi đã nghĩ cô ta đã ra sống ở thành phố lớn rồi chứ.”

"Tôi cũng không biết." Mà anh cũng chẳng quan tâm. Pam là quá khứ và anh

thích giữ như vậy. Cô ta đã gạt anh cưới cô ta và ngay khi phát hiện sự thật, anh đã bỏ đi.

"Chỉ là tôi không biết tại sao họ muốn tôi tham dự cuộc họp," Gracie nói khi cô nhìn ra cửa xe về phía ngôi nhà. "Rõ ràng là họ không hoan nghênh ý kiến đóng góp của tôi. Tôi không hiểu. Tôi thật không hiểu. Mẹ tôi không thể kiếm được nhiều như vậy từ cái cửa hàng đó. Tôi biết là bà đã trả xong ngôi nhà, nhưng vậy cũng vẫn không thể. (ở nước ngoài thường mua nhà trả góp, chủ thực sự của nhà thường là ngân hàng).

“Vivian xử sự như tiền không là vấn đề. Tiệc ngồi ở một câu lạc bộ địa phương? Thật là điên rồ.”

Riley không muốn hỏi. Anh kềm chế lâu hết mức có thể nhưng cuối cùng cũng phải thốt ra. "Chúng ta đang nói về chuyện gì vậy?"

Gracie thở dài. "Không có gì. Em tôi. Vài tuần nữa em lấy chồng. Đó là lý do tôi quay lại đây. Họ nói họ muốn tôi giúp nhưng không phải vậy. Ồ, nhưng Vivian muốn một cái bánh cưới. Một cái bánh lớn, trang trí toàn bộ. Được, tôi vui vẻ làm bánh cho em nhưng có vẻ em không biết em đang nói gì. Chúng ta đang nói đến hàng trăm giờ làm việc. Rồi còn chuyện tiệc cưới nữa. Tôi không phiền, nhưng tôi không hiểu sao em lại dối tôi. Tất cả những gì em cần làm là nói sự thật. Em muốn Alexis làm phụ dâu chính, không muốn tôi. Tôi đâu có thèm quan tâm?”

Nỗi đau của cô như hiển hiện trong xe. Riley ước gì anh đang đeo cà-vạt để anh có thể nới lỏng nó. Thay vào đó, anh chạm nhẹ vào cánh tay cô.

"Không sao đâu," anh nói, cảm thấy như một thằng khờ khi nói ra mấy từ đó. Làm quái nào anh biết nó có sao hay không?

Cô quay sang anh và anh thấy mắt cô hơi long lanh. Trong ánh đèn đường, cô có vẻ mỏng manh sao đó.

"Tôi cứ tự nhủ là sẽ không sao, nhưng đến giờ tôi biết tôi đang tự dối mình. Tôi thậm chí không còn là một phần của gia đình này nữa. Vivian và Alexis rất thân thiết. Vậy cũng không sao. Tôi phải chấp nhận điều đó thôi. Chỉ là..." Cô nghẹn ngào, rồi hít một hơi thật sâu, thở ra. "Không phải là lỗi của tôi. Nếu tôi không còn là một phần của gia đình, đó là vì Mẹ đã gửi tôi đi. Tôi đã không muốn đi mà."

Anh cảm thấy vừa khó chịu vừa ngại ngùng. Gracie buồn bã khiến anh muốn làm gì đó để thay đổi mọi thứ, điều này thật xa lạ với anh. Những cảm giác này, anh không hề thích chúng.

"Đi đâu?" anh hỏi.

"Sau mùa hè đó." Cô nhìn anh. "Khi anh phát hiện Pam không phải có thai, anh bỏ đi. Nhưng anh không phải là người duy nhất bỏ xứ. Tôi cũng bị gửi đi luôn."

"Phải. Tôi nhớ rồi. Đến ở với họ hàng nào đó ở Iowa, phải không?"

Khóe môi cô hơi cong lên như muốn cười. Trong một giây, anh đã muốn nghiêng qua và hôn lên khóe môi cô, quả là điên rồ. Anh ngả người dựa vào cửa xe bên anh.

"Họ hàng bên ngoại. Tôi đã được gửi đi để tôi không thể phá đám cưới của anh. Nhưng sau đó, tôi đã không quay lại." Cô nhìn qua cửa sổ. "Mẹ tôi nói là tôi có vấn đề, có lẽ vì ba tôi mất khi tôi mới được 12 tuổi, là lứa tuổi hay bị ấn tượng, rồi anh dọn đến ở bên cạnh và tôi thần tượng anh luôn. Bà nói tôi không thể ở lại Los Lobos, ngay cả khi anh đã bỏ đi rồi. Mọi người sẽ không để tôi quên đi chuyện đã xảy ra và tôi xứng đáng được làm lại từ đầu và được giúp đỡ. Nên bà đã gửi tôi đến sống với chú dì ở Torrance."

Cô mím môi lại và chớp mắt liên tục. "Tôi không hề muốn đi. Tôi cảm thấy như tôi bị trừng phạt vĩnh viễn vậy. Tôi biết chuyện tôi gây ra cho anh là sai và điên khùng. Tôi đã đi gặp chuyên gia tư vấn một thời gian. Cô ấy đã giúp tôi hiểu chuyện. Nhưng ngay cả sau khi làm thế, Mẹ vẫn nói tôi không thể quay lại nhà. Và từ khi đó tôi đã quyết định là hãy thôi hi vọng được quay về. Rồi bây giờ họ kêu tôi về, tôi đã tưởng là vì họ nhớ tôi, nhưng nó chỉ là vì chuyện đám cưới và tôi cảm thấy như tôi lại mất đi gia đình mình thêm một lần nữa."

Phải mất một giây, anh mới nhận ra là cô đang khóc. Những giọt nước mắt lặng lẽ lăn trên má cô. Riley cảm thấy vừa cảm thông vừa giận dữ. Anh hiểu rõ cảm giác bị ép làm một việc mình không hề muốn làm. Lý do duy nhất anh cưới Pam cách đây 14 năm là vì mẹ anh khiến anh cảm thấy áy náy mà làm thế. Nhưng anh biết là dù anh có từ chối không cưới Pam, bà cũng sẽ không quay lưng bỏ mặc anh. Nếu có cũng sẽ không được lâu.

"Tôi rất tiếc," anh nói, cảm thấy ngớ ngẩn khi dùng mấy lời vô nghĩa này.

Cô gật đầu, như cô không thể nói gì lúc đó.

Riley đưa tay về phía cô rồi lại thả tay xuống thành ghế. Anh thầm chửi thề, nguyền rủa mình để bị ở trong tình thế này, rồi nghiêng người tới trước và kéo Gracie vào lòng.

Lúc đầu, cô cưỡng lại nhưng sau đó cô ngả vào người anh. Anh đã luôn nghĩ cô thật mạnh mẽ, nhưng khi anh ôm cô, anh mới nhận ra cô thật nhỏ bé.

Cơ thể cô thật ấm áp. Tay cô bám chặt lấy áo anh và đầu cô gục vào vai anh. Anh có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào từ cơ thể cô, cùng với một chút vị va-ni từ bánh cô làm.

"Tôi xin lỗi," cô thì thầm trong lúc nức nở. "Thường tôi bình tĩnh hơn vầy nhiều."

"Tôi tin cô."

Và anh tin thật. Cô đã từ tay trắng làm nên sự nghiệp, điều đó nói lên nhiều về tài năng và sự chăm chỉ của cô.

Anh xoa xoa lưng cô và cảm thấy mái tóc dài mềm mại của cô chạm nhẹ vào tay anh. Cô hơi nhúc nhích rồi vòng tay ôm hông anh. Rồi cô ngước nhìn anh với đôi mắt rưng lệ và đôi môi mọng, niềm khao khát được hôn cô thật mạnh mẽ đến nỗi anh -

“Pam,” anh nói khi nhìn thấy cái gì đó di chuyển.

"Gì chứ?"

“Pam. Cô ta mới lên xe.”

"Ồ. À!" Gracie ngồi thẳng lại, đưa tay quệt má rồi quay ra nhìn ra cửa sổ. "Chúng ta phải theo cô ta ngay."

"Đang theo đây."

Anh chờ cho Pam lùi xe và lái đi một chút rồi mới lái theo cô. Anh gần đụng đuôi cô ta ở chỗ đèn đỏ nên lái chậm lại khi cô ta hướng vào thị trấn.

"Cô ta có thể đi bất cứ đâu," Gracie nói. "Tôi hi vọng cô ta không ra xa lộ. Trời tối rồi, tôi không nghĩ tôi có thể chịu được chuyện mất dấu cô ta."

"Chúng ta sẽ không mất dấu đâu. Pam thường không để ý gì khi lái xe cả. Tôi không nghĩ tính đó đã thay đổi. Tôi sẽ cố giữ khoảng cách đủ gần để nhìn thấy cô ta."

Họ lái xuyên Los Lobos, rồi ra đến biển. Khi Pam dừng lại ở bãi đậu xe của một nhà trọ nhỏ, Riley cũng dừng lại trên đường ngay trước một tòa nhà một lầu sập sệ.

"Tại sao cô ta lại đến đây?" Gracie hỏi.

Riley chỉ nhìn cô. Mắt cô mở lớn và miệng cô há hốc.

"Không," cô rên lên. "Anh không nghĩ cô ta gặp Zeke ở đây. Ở nhà trọ? Nó thật rẻ tiền. Với lại, sao Zeke không đến nhà cô ta chứ?"

"Xe anh ta sẽ bị nhận ra."

"Ồ, đúng rồi. Và không ai để ý nó ở đây?"

Gracie có lý. Tuy nhiên, phải có lý do khiến Pam vô đó.

"Chúng ta cần tìm hiểu tại sao," anh nói.

Gracie gật đầu. Họ ra khỏi xe và tiến về phía tòa nhà mỏng dính, dài ngoằng. Anh để ý thấy Gracie cầm theo cái máy ảnh cổ lỗ của cô nhưng anh biết tốt nhất là không nói cô nên bỏ nó lại.

Họ di chuyển thật chậm và cẩn trọng, nép trong bóng tối và dừng lại nghe ngóng trước khi đi ngang bãi đậu xe đến văn phòng. Xe của Pam đậu ở phía xa cuối bãi xe nhưng không thấy cô ta đâu.

"Cô ta đã đi vô phòng rồi," Gracie thì thầm. "Chúng ta phải tìm coi là phòng nào."

Riley định bàn là họ nên đến văn phòng người quản lý để hỏi thêm thông tin nhưng vì anh đang tranh chức thị trưởng, anh không chắc đó là ý kiến hay.

"Chúng ta có thể nhìn qua các cửa sổ," Gracie nói. "Nhiều người họ mở màn cửa lắm."

"Tôi đoán Pam ở trong một phòng có màn cửa đóng lại."

"Ồ. Cũng có lý."

Trước khi họ có quyết định gì, một tiếng "bốp" vang lên rồi tất cả các bóng đèn phụt tắt. Bóng tối bao trùm lấy họ nhanh chóng đến đáng sợ.

"Đứng yên," Riley nói, đưa tay nắm tay Gracie một cách vô thức. "Chúng ta cần quay lại xe. Đi sát vào tôi."

Tay anh nắm chặt lấy tay cô, và anh cảm thấy bàn tay kia của cô đặt lên lưng anh.

"Dẫn đường đi," cô lặng lẽ nói. "Tôi sẽ..." Tay cô thình lình túm lấy tay anh và anh nghe một tiếng "thịch". "Tôi sẽ chỉ trượt té đằng sau anh."

Dù rất cần rời nơi này thật nhanh, Riley vẫn muốn quay lại, ôm Gracie vào lòng và hôn cô đắm đuối. Nếu anh không có linh tính xấu về vụ mất điện bất ngờ, anh đã làm theo niềm khao khát đó. Thay vào đó, anh tiến về chỗ xe của anh đang đậu.

"Qua khúc này là tới," anh nói khi vòng qua một góc đường.

Ngay lúc đó, một ánh sáng chói lòa xé tan màn đêm. Một cách bản năng, Riley giơ tay lên như để đón lấy sự tấn công, để rồi nhận ra người nào đó vừa ở đó đã bỏ đi. Anh nghe tiếng chân người chạy, rồi tiếng cửa xe đóng mạnh. Tất cả các ngọn đèn trong khu đó bật sáng vừa lúc một chiếc xe phóng ào ra khỏi bãi đậu xe.

"Cái gì vậy?" Gracie hỏi.

"Ai đó vừa mới chụp hình chúng ta. Điều tôi muốn biết là ai muốn làm vậy và tại sao."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương