Thư Mạn Thanh mỗi lần đi đến phòng tranh Hiên Hòa đều rất khó chịu, quản lý ở đây là bạn thời đại học của bà, thời học sinh có theo đuổi bà.

Một khoảng thời gian trước hai người có vô tình gặp lại nhau ở phòng tranh, ông nói có thể giúp bà bán các tác phẩm.

Thư Mạn Thanh vui mừng khôn xiết liền đồng ý.

Tranh bán rất tốt, ngay khi bà tưởng rằng mọi thứ đều đang tiến triển theo chiều hướng tốt lên thì quản lý phòng tranh lại tỏ tình với bà, nói bản thân thật sự rất yêu bà, mọi sự giúp đỡ đều xuất phát từ việc yêu bà.

Đặc biệt là lần đầu tiên ông động chạm bà đã khiến cho tâm lý của Thư Mạn Thanh sinh ra cảm giác ghét bỏ ông ta.

Nhưng… cuộc sống nghèo khổ mãi mãi là gánh nặng đè nặng trước mặt bà.

Lần đó khi bà giặt cặp cho Ôn Từ thì vô tình lật ra một tờ giấy đi khám phụ khoa của cô, mới biết được cô vì làm việc quá sức mà kinh nguyệt không đều.

Lòng Thư Mạn Thanh đau như cắt, bà đóng cửa phòng lại khóc một trận lớn.

Có trời mới biết một người mẹ có thể làm những chuyện gì vì con của mình.

Vì thế, dù cho bà rất ghê tởm người đàn ông này nhưng vẫn có thể nhẫn nhịn.

Hôm nay bà mang những bức tranh đến phòng tranh Hiên Hòa để tìm người quản lý, nhưng được nhân viên lễ tân cho biết rằng người đàn ông đó đã bị sa thải.

Thư Mạn Thanh sững người: “Bị sa thải?”

“Ừm, ông ta có liên quan đến việc sử dụng công quỹ tư nhân, đã bị đình chỉ để điều tra, và có thể gặp phiền phức về mặt pháp lý."

Thư Mạn Thanh thở phào, rất vui vì sẽ không cần gặp ông ta nữa cũng không cần cầu xin ông ta.

Nhưng cái suy nghĩ này vừa nảy lên thì lòng bà lại sầu bi.

Tranh của bà làm thế nào.

Ban đầu bà không có kí hợp đồng với bên phòng tranh, toàn bộ đều nhờ người đàn ông này giúp đỡ.

Nếu không có ông ta mỗi tháng bà sẽ mất thu nhập từ việc bán tranh hàng tháng, khoản thu nhập này chính là tiền cứu mạng của gia đình họ!

Tâm trạng Thư Mạn Thanh rất phức tạp, bà bước ra khỏi phòng tranh Hiên Hòa mà nước mắt cứ rơi.

Tất cả đều tốn công vô ích rồi.

Không ngờ có một người phụ nữ mặc đồ công sở đuổi theo, gọi tên bà: “Cho hỏi có phải quý cô Thư Mạn Thanh không?”

“Dạ, là tôi.” Thư Mạn Thanh lau nước mắt, “Cô là…”

“Tôi là người chịu trách nhiệm chính của phòng tranh Hiên Hòa, các tác phẩm của cô ở phòng tranh chúng tôi rất được chào đón. Chúng tôi hi vọng có thể tiếp tục hợp tác với cô, cũng sẽ đặt tranh của cô ở vị trí tốt nhất. Hi vọng cô có thể suy nghĩ cân nhắc.”

Thư Mạn Thanh nghe xong câu này, hoài nghi hỏi: “Ý của cô là…tôi có thể tiếp tục bán tranh cho Hiên Hòa?”

“Đúng vậy, trước đây cô không kí hợp đồng với chúng tôi. Tôi chân thành mời cô kí hợp đồng hợp tác lâu dài với chúng tôi, ủy quyền cho chúng tôi làm phòng trưng bày duy nhất các tác phẩm của cô.”

Hạnh phúc đến quá đột ngột khiến Thư Mạn Thanh vẫn có hơi không dám tin: “Tranh…Tranh của tôi thật sự có thể? Trước đây Hạ Nhân nói tranh của tôi thật sự rất bình thường, đều là do ông ta giúp đỡ mới…”

“Cô Thư, phòng tranh Hiên Hòa quả thật có rất nhiều vấn đề với người quản lý trước là Hạ Nhân. Chúng tôi đang điều tra về ông ấy, tôi xin lỗi cô bởi những lời không đáng tin của ông ấy. Tranh của cô bán rất chạy ở cửa hàng chúng tôi, nếu cô không tin có thể đến cửa hàng chúng tôi xem bất cứ lúc nào, có rất nhiều khách hàng thích tranh của cô.”

Thư Mạn Thanh vì vui mà sững sờ, không biết nói gì mới tốt.

Quản lý mời bà vào phòng để kí hợp đồng hợp tác lâu dài.

Cầm bản thỏa thuận nặng ký này, bà bước ra khỏi cửa hàng, nhìn bầu trời trong xanh, lòng cảm thấy hạnh phúc cực kì.

Không chỉ vấn đề khó khăn đã được giải quyết, mà quan trọng hơn là... cảm giác hạnh phúc khi giá trị bản thân được công nhận.

Bà gần như bật khóc luôn.

……

Lúc nghỉ giải lao Ôn Từ đi ra khỏi phòng tập thì nhận được tin nhắn mẹ gửi đến---

“Bảo bối, tất cả đều sẽ tốt hơn! Mẹ sẽ để con quay lại cuộc sống trước kia! Tin mẹ nhé!!!”

Mẹ cô là người phụ nữ thanh tao, trước giờ gửi tin nhắn cho Ôn Từ không bao giờ dùng kiểu cảm thán này cả.

Xem ra nguy cơ đã giải quyết rồi, bà thật sự rất vui mới dùng mấy kí hiệu cảm thán này.

Lòng Ôn Từ cũng tốt hơn, gửi lại cho bà mấy cái icon đáng yêu.

Cô biết Phó Tư Bạch có thể giúp cô, nhưng cô không ngờ là anh vậy mà có thể giải quyết mọi việc gọn gàng, mà còn nhanh như vậy…

Anh là người thừa kế trong tương lai của Phó gia, mà còn là người độc nhất.

Một tiểu Phó gia được cưng như cưng trứng.

Ôn Từ biết, anh chỉ cần chỉ tay một cái là quyền lực đã rất lớn.

Cô không có thêm Wechat với Phó Tư Bạch, chỉ có thể gửi tin nhắn cho anh: “Phó Tư Bạch, cảm ơn anh.”

Phó Tư bạch: “Tôi không cần cảm ơn bằng miệng.” 

Ôn Từ: “Thế tôi mua quà cho anh nhé, anh muốn cái gì.”

Phó Tư Bạch: “Ôn Từ, em hiểu rõ cái này không phải là bạn bè giúp đỡ, tặng quà mời khách một cái là xong. Bây giờ tôi là gì của em?”

Ôn Từ nhìn tin nhắn này, ngón tay trượt trên màn hình do dự mấy giây, sau đó cô đánh chữ: “Anh yêu, em đợi anh tan học.”

……

Ôn Từ đi đến tiệm bánh kem Roman được thích nhất ở bên ngoài cổng trường.

Trong hương thơm ấm áp ngọt ngào nhẹ nhàng, cô chọn lựa kỹ càng, cuối cùng chọn được bánh sầu riêng ngàn lớp có hơi nặng mùi.

Cô biết Phó Tư Bạch sẽ tránh xa ngàn dặm đối với bất cứ thứ gì có mùi lạ, chẳng hạn như đậu phụ thối, bún ốc, và tất nhiên là cả sầu riêng.

Cô bê cái khay đến quầy thanh toán, chưa kể cái loại bánh ngàn lớp vị sầu riêng này còn rất đắt, đắt hơn mấy lần cái bánh ngàn lớp vị xoài nữa. 

Ôn Từ thầm nghĩ, đắt như vậy mới xứng với thân phận thái tử gia của anh.

“Là em ăn hay tặng vậy ạ?” Chị nhân viên thân thiện hỏi.

“Tặng người khác ạ.”

“Tặng bạn trai hay là bạn bình thường thế?”

“Dạ, cho em hỏi có gì khác nhau vậy?”

“Bởi vì tụi chị sẽ viết thiệp cho á.”

Ôn Từ hít một hơi thật sâu rồi mới trả lời: “Là bạn trai.”

“Được thôi!”

Chị lễ tân cẩn thận bỏ chiếc bánh sầu riêng ngàn lớp vào trong một cái hộp rất đáng yêu, sau đó bỏ tấm thiệp vào bên trong.

Ôn Từ đi ra khỏi tiệm bánh kem Roman, nhìn chiếc bánh nhỏ được đóng gói cẩn thận trong tay.

Gió đêm thổi qua, hơi lạnh.

Phải rồi, bây giờ Phó Tư Bạch là bạn trai của cô, suy nghĩ cũng cảm thấy không có gì bất thường.

Đây là lựa chọn không có lựa chọn khác.

Cô không sợ khổ, dù là phải làm thêm 3 4 công việc còn phải đi học, hay là việc mỗi ngày đều phải ăn ở khu dành cho sinh viên hộ nghèo thì cô cũng có thể chịu đựng được.

Nhưng người nhà là giới hạn cuối cùng của cô.

Khoảnh khắc người quản lý phòng tranh ôm eo mẹ cô đó là ánh mắt đau đớn cực kì của bà ấy.

Để bảo vệ người nhà, cô có thể ở bên…cái người họ Phó đó, cô có thể trở thành loại người mà cô khinh bỉ nhất trong quá khứ. 

Loại người không từ thủ đoạn, làm đủ mọi thứ.

Mà dựa vào tần suất thay bạn gái của Phó Tư Bạch thì đại khái là không đến nửa tháng đã thay cô luôn rồi.

Đó chỉ là những gì cần làm, cô không cần phải khó chịu hay tội lỗi với anh, và cô cũng không cần quá tốt với anh.

Tất cả đều yên lòng.

Ôn Từ bước đi, đi khoảng mười mấy mét, cúi đầu nhìn chiếc bánh sầu riêng ngàn lớp.

Hình như…vẫn là…rất yên lòng.

Ôn Từ cuối cùng vẫn quay lại tiệm bánh kem Roman để lựa lại một chiếc bánh dâu ngàn lớp.

Người chị thanh toán vẫn cười nói: “Vẫn là tặng cho bạn trai phải không?”

“Ừm.”

“Chị thật sự rất yêu anh ấy nha, một cái vẫn chưa đủ.”

“Anh ấy…ăn nhiều lắm.”

Hai chiếc bánh đã tiêu hết 70 tệ của Ôn Từ, đều là tiền cô đi làm dành dụm được, trong lòng đau như cắt.

Nhưng trong lòng cũng thoải mái lên nhiều.

Hôm nay coi như  bỏ đi, sau này…sẽ không đối tốt với anh nữa.

Ôn Từ lon ton chạy đến phòng số 7, nhìn thấy Phó Tư Bạch đang đứng bên ngoài.

Anh đút tay vào túi, đứng dựa vào thân cây, những chiếc lá vàng mùa thu lần lượt rơi xuống.

Đôi mắt anh hờ hững, cầm chiếc lá nhìn mặt trời lặn, ánh mặt trời chiếu vào đôi mắt nâu nhạt trong veo của anh đẹp đến nao lòng.

Ôn Từ chạy đến, anh không thấy cô nhưng cảm giác được là cô đến, anh lạnh lùng nói: “Đón anh tan học hay là anh phải đợi em?”

“Xin lỗi, em đi mua bánh kem nên đến trễ.”

Trong lòng Phó Tư Bạch xiên vẹo, không thể tốt tính với cô được: “anh không ăn ngọt.”

“Ừm.”

Không ăn thì thôi, đồ đắt như vậy…mình cô ăn.

Phó Tư Bạch xoay người rời đi, đi dọc theo con đường chính của khuôn viên được lát bằng lá bạch quả, thấy Ôn Từ còn đang ngẩn người, anh quay lại nhìn cô nói: "Em có làm bạn gái không vậy.”

“Hả?”

Ôn Từ ngơ ngẫn không biết mình sai chỗ nào.

Lúc này đúng lúc có một cặp đôi đi ngang qua họ tình cảm thân mật, nắm tay và mười ngón tay đan chặt vào nhau…

Ôn Từ miễn cưỡng đi đến, tay của Phó Tư Bạch đút trong túi đã bỏ ra, rất rõ ràng anh…muốn đợi cô nắm tay.

Tim cô đập nhanh hơn, do dự rất lâu, lòng bàn tay cô đã đổ mồ hôi. Anh đang đi nắm tay cô thì lại nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của cô, anh buông tay cô ra---

“Anh không cưỡng ép con gái, tùy em.”

Ôn Từ biết anh không vui rồi.

Nhưng hôm nay…ít nhất hôm nay, cô không thể làm người vong ơn bội nghĩ như vậy được.

“Phó Tư Bạch, chúng ta đi ăn đi.” Cô đuổi theo anh, vui vẻ nói, “Em mời anh nhé.”

“Em mời anh?”

“Hôm nay em mời anh, sau này không mời nữa.”

Sau này…nếu bọn họ còn có sau này, cô cắn răng, “Sau này nửa nửa đi.”

Phó Tư Bạch không để tâm, nói: “Tùy em.”

Anh đứng bên đường bắt xe, đến trước cửa một nhà hàng Pháp rất lịch sự với ba sao Michelin.

Ôn Từ nhìn biển hiệu ở tầng 2 thì trái tim như trùng xuống.

Thôi xong.

Phó Tư Bạch thờ ơ nhìn cô: “Sao hả?”

“Ăn…ăn cái này?”

“Không thì?” Anh cong khóe miệng, “Em mời khách, anh không thể để em ăn bên sông được, vậy không có thành ý lắm.”

“……”

Thật sự là cô rất nguyện ý mời anh ăn bên sông.

Ôn Từ lê những bước chân nặng nhọc đi theo Phó Tư Bạch lên tầng 2, cô thực sự không đủ tiền mời ăn Michelin, không phải cô không nỡ, là thật..thật sự không có nhiều tiền.

Cô không thể cần mặt mũi kiểu này được.

Đang loay hoay không biết từ chối thế nào thì thấy Phó Tư Bạch quay lại và rẽ vào một KFC cạnh nhà hàng Pháp Michelin.

“Ấy?”

Ôn Từ đi theo vào, tưởng là Phó Tư Bạch đi nhầm, nhưng anh cứ đi thẳng đến quầy gọi đồ ăn, hòi: “Một phần.”

Ôn Từ:???

Phó Tư Bạch quay đầu nhìn cô: “Đến trả tiền nè.”

“Ừm!”

Cô thở phào, vội vàng bước đến quét mã thanh toán. So với nhà hàng Pháp thì KFC…thật sự quá tốt rồi.

Ôn Từ làm bộ nói: “Anh cứ thoải mái chọn nhé, không cần khách sáo.”

“Vậy anh gọi thêm một phần gia đình, một phần má gà, còn thêm một cái hamburger cá..”

“Được rồi được rồi! Đủ rồi!”

Khóe mắt anh hiện lên ý cười, nụ cười này khác hoàn toàn với nụ cười lạnh lùng ban nãy, bây giờ anh cười rất dịu dàng.

Anh vuốt đầu cô: “Bạn gái của anh mà nhát thế”

“Không được lãng phí.”

“Em là đang tiếc tiền đấy.”

“Em không phải nha.”

Hai người ngồi ở chỗ gần cửa sổ, thành phố bên ngoài cũng bắt đầu lên đèn, trước mặt là phần cánh gà thơm phức.

Không biết vì sao mà trong lòng Ôn Từ lại trào dâng một cảm giác hạnh phúc ấm áp.

Phó Tư Bạch cầm cánh gà đưa đến trước mặt cô: “Em ngây ngốc như con gà vậy á.”

“Anh mới giống đấy, anh là con gà ngốc.”

Phó Tư Bạch lại mỉm cười, anh đeo bao tay nhựa vào rồi xé một miếng da gà đưa đến miệng cô: “Thử xem.”

“Không cần đâu, em..em bên đây cũng có.” Ôn Từ cũng đeo bao tay lên cầm lấy một miếng cánh gà.

Phó Tư Bạch biết cô xấu hổ không quen thân mật với anh.

Anh cũng không miễn cưỡng cô.

Tương lai còn dài.

“Phải rồi.” Ôn Từ lấy đồ ngọt từ trong hộp ra, “Đã mua rồi, thử đi, bánh này rất đắt đấy.”

Anh không có từ chối: “Hai hộp?”

“Ừm, anh vị dâu tây, em vị…sầu riêng.” Cô vừa lấy bánh sầu riêng ngàn lớp ra liền bị ngạt thở một chút…

Tiệm bánh Romand thường dùng loại trái cây tươi, sầu riêng cũng là…sầu riêng thật.

Phó Tư Bạch nhìn cô đang cầm cái dao nhỏ đầy khó xử, anh cười nhẹ: “Khẩu vị của em khá nặng.”

“Ờ…em em em…em thích ăn nhất là sầu riêng.”

“Chắc?”

“Ừm!”

“Vậy em ăn đi.”

Ôn Từ liếm môi, xắn một miếng đưa vào trong miệng, khó khăn lắm mới nuốt xuống được: “Ngon lắm.”

Phó Tư Bạch cười, nhìn cô rất đau khổ xắn miếng bánh thứ hai như đang bỏ cái gì cực hình vào miệng vậy.

Ôn Từ chú ý đến ánh mắt sâu xa của anh, hồi hộp hỏi: “Anh nhìn em làm gì.”

“Có phải em sợ anh tìm em để hôn em không, nên mới cố ý ăn sầu riêng.”

“……”

Em không có nghĩ như vậy…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương