Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão Đại
-
Chương 86: Màn đêm
“Em không cho phép tôi ngủ với người khác?”
Nghe tới câu này Ôn Từ thẹn quá hóa giận, tức giận quay người đi về lều: “Anh yêu ai, ngủ với ai không phải việc của tôi.”
“Phải không?” Phó Tư Bạch lê những bước chân lười biếng đi theo phía sau lưng cô, rồi đi vào trong lều.
“Gối và mềm đều phải tự mang theo, anh không mang thì chỉ có thể tự lấy áo làm gối thôi.”
Phó Tư Bạch cong khoé miệng lên hết sức có thể: “Ừm.”
Ôn Từ di chuyển chiếc chăn nhỏ của mình sang trái, và vẽ một ranh giới rõ ràng giữa với anh, “Không cho lại gần tôi quá đấy.”
“Ừm”
Ôn Từ không vui chui vào trong chăn, xoay lưng lại không để ý đến anh nữa.
Một lát sau cô nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ của anh, cô nhạy cảm ngồi dậy: “Anh làm gì vậy!”
Phó Tư Bạch người đang nằm im ngay thẳng:?
“Ngủ đấy, không thì sao nữa.”
Ôn Từ nhìn thấy anh đang nằm nghiêm chỉnh ở một bên của cái liều, cũng cảm thấy do bản thân quá nhạy cảm rồi, cô lại từ từ nằm xuống.
Khi cô nhắm mắt chuẩn bị đi vào giấc lại đột nhiên nghe thấy người đàn ông bên cạnh mình khịt mũi.
Cô lật người sang nhìn anh, người con trai này đang nằm khoanh tay lại, tay áo ngắn cũn cởn.
Ở các vùng cúi nhiệt độ giữa ban ngày và ban đêm có sự chênh lệch rất lớn, ban ngày từ 20 đến 30 độ, ban đêm có thể dưới 10 độ.
Cô rút mình trong chăn mà còn phải mặc thêm đồ ấm và dày chứ đừng nói gì Phó Tư Bạch chỉ mặc một chiếc áo ngắn mỏng manh.
Nhưng mà, đây đâu phải việc của cô!
Gia đình cô trầm luân bôn ba, ba của cô đang nằm trong bệnh viện, mẹ cô thì phải vất vả vẽ tranh kiếm sống, tất cả những thứ này đều là do Phó gia hại mà ra.
Dù cho anh không hề hay biết nhưng việc anh mang họ Phó đã định sẵn giữa bọn họ không thể nào trở thành bạn bè được.
Đừng nói là cảm xoàng nhẹ, dù cho anh có chết thì Ôn Từ cũng không chớp mắt lấy một cái.
Cô ép bản thân mình phải đi ngủ không quan tâm đến anh nữa.
Một lát sau Phó Tư Bạch hắt xì.
“....”
Ôn Từ lật chăn ra ngồi bật dậy, bực mình nói: “Anh yên lặng chút có được không, anh không cho người ta ngủ sợ làm phiền anh, còn anh ngủ thì lại phát ra đủ thứ âm thanh.”
Phó Tư Bạch chớp mắt vô tội nhìn_____
“Bộ tôi có thể kiềm được hả?”
“Hôm nay tôi thật sự rất mệt rồi, ngày mai tôi phải dậy sớm, anh như vậy tôi làm sao mà ngủ được!”
Cô phát tiết tất cả những oán hận và uất ức từ lâu đến nay lên người “đầu sỏ” đầy vô tội này.
Bây giờ cô thật sự rất hi vọng anh có thể lập tức ngồi dậy rời đi, vĩnh viễn đừng làm phiền cô nữa.
Kẻ thù mà gặp nhau thì nên phải là đỏ mặt tía tai.
Phó Tư Bạch cũng không biết cô đột nhiên lại tức giận cái gì, anh chỉ coi là cô tính khí không tốt, anh dụi dụi cái mũi đỏ ửng “Được được tôi sẽ cố gắng khống chế.”
Anh đối với Ôn Từ đã kiên nhẫn đến mức chính mình cũng không thể hiểu nữa.
Tính tình của cô còn tệ hơn cả anh nữa nhưng do là anh yêu cô.
Ôn Từ phát hoả mà Phó Tư Bạch không những không tức giận mà ngược lại còn cố gắng kiềm chính mình, khiến cho sự áy náy trong lòng cô...gần như một cơn thủy triều tràn vỡ bờ đê.
Nghĩ lại anh suốt chuyến đi đều chịu nhiều vất vả, lại còn tiêu nhiều tiền, vẫn chưa có được trải nghiệm được một chuyến đi vui vẻ.
Cô thật sự không muốn đối xử tốt với anh, cô muốn lạnh nhạt với anh, muốn mắng anh đánh anh ghét anh.
Cô bị anh làm cho tức đến bật khóc rồi.
“....”
Phó Tư Bạch nhìn đôi mắt phiếm hồng của cô, đờ đẫn mất mấy giây: “Em khóc cái quái gì thế!”
“Không khóc” Ôn Từ quay lưng lại, nằm xuống, “Mau ngủ đi!”
Phó Tư Bạch lòng đau như cắt, làm sao mà ngủ được, anh nhích lại vuốt lưng cho cô: “Em thiếu tiền phải không, thiếu bao nhiêu tôi cho em mượn.”
“Không phải! Không cần”
“Vậy là em không muốn ngủ chung lều với tôi.” Phó Tư Bạch thất vọng đứng dậy, “Tôi đi ra ngoài ngủ.”
Ôn Từ đứng dậy kéo lấy Phó Tư Bạch: “Phó Tư Bạch anh điên khùng cái gì vậy!”
“Cái này không được cái kia không được, ai có bệnh?”
Anh không biết phải nhượng bộ thế nào cô mới thấy tốt được.
Có phải muốn anh chết đi cô mới thấy vui vẻ.
Ôn Từ ôm gối, từ từ bình tĩnh lại cảm xúc, khàn giọng nói: “Bây giờ đã trễ rồi, đừng náo nữa, thật sự... quá buồn ngủ rồi.”
Phó Tư Bạch phát hiện cô thật sự muốn cắn anh một phát, anh chọc nhẹ lên trán cô, dịu dàng hỏi: “Ừm, ai đang náo?”
Ôn Từ nhích qua một bên, đem nửa bên của cái chăn nhường qua: “Anh qua đây đắp chăn ngủ đi.”
Phó Tư Bạch:?
“Cho...cho anh một bên chăn, mắc công ngày mai anh bệnh rồi lại làm phiền đến tôi nữa”
Gượng ép nói xong câu này Ôn Từ cũng không dám nhìn biểu cảm của anh nữa, quay lưng lại phía anh, miễn cưỡng nhắm mắt.
Phó Tư Bạch ngơ ngác một phút,hai bên thái dương hơi giật giật, anh quay trở lại vị trí của mình rồi nằm xuống.
Ôn Từ quay đầu lại nhìn anh.
Phó Tư Bạch cười nhạt: “Cảm ơn lời mời của em nha nhưng mà vẫn là thôi đi.”
Anh không có nghị lực mạnh mẽ lắm có thể ngủ chung một phòng với cô mà ngồi yên không loạn.
Cái này không nghi ngờ gì nữa chính là một loại cực hình.
“Tuỳ anh.”
Ôn Từ nhắm mặt lại không thèm để ý tới anh nữa.
Trong một đêm tĩnh mịch như vậy, anh nhìn vào vai và cổ của cô gái, làn da trắng sáng và những đường cong uyển chuyển như thiên nga...
Từng phút từng giây giống như một chiếc đồng hồ cát...
Anh và cô đều cảm nhận được sự tồn tại mạnh mẽ của đối phương, không biết đến khi nào mới ngủ được.
Sáng hôm sau Ôn Từ là người thức dậy trước, nhìn qua anh đầy hồi hộp và phòng bị.
Phó Tư Bạch rất xứng đáng làm một quý ông, hoàn toàn không xâm phạm "lãnh địa" của cô, tránh xa cô và ngủ ngay cửa ra vào lều như một người lính canh.
Ánh ban mai chiếu vào đường nét sắc sảo của anh, khuôn mặt đang say ngủ của anh tĩnh lặng và hoàn mỹ như ngọc.
Cô rất cẩn thận... không một tiếng động đi ra khỏi lều đi đến bồn nước dùng nước lạnh rửa mặt.
Mấy phút sau Phó Tư Bạch đi ra khỏi lều, vận động một chút để thư giãn gân cốt.
Ngủ lều rất không thoải mái, toàn thân đều đau nhức âm ỉ.
Đoạn Phi Dương và Lâm Vũ là người đầu tiên đến, họ bắt anh đi qua chỗ ven hồ nhiều chuyện truy hỏi anh về chuyện tối qua.
Tối qua hầu như các sinh viên đều đã đi ngủ chỉ có mấy cú đêm thức cả đêm ngồi nói chuyện phiếm bên hồ, bọn họ đều nhìn chằm chằm về phía Phó Tư Bạch được Ôn Từ kéo vào trong lều.
Bọn họ nghĩ rằng hai người này nhất định đã xảy ra chuyện gì không thể nói được nên mới đi qua để nghe ngóng tình hình.
Đừng nói đến chẳng có chuyện gì xảy ra, dù cho có thật sự xảy ra chuyện gì đi nữa, Phó Tư Bạch cũng tuyệt đối không thể nào chia sẻ cho đám người thích hóng hớt này
Cô là sự tươi đẹp mà anh trân trọng cất giấu trong tim không để ai biết.
“Tối qua không xảy ra chuyện gì.”
“Không phải chứ, nữ thần cậu nhớ nhung lâu như vậy ở chung một phòng mà không xảy ra chuyện gì? Cậu là chính nhân quân tử ngồi mãi không loạn á?”
Phía Tư Bạch thật sự không phải là ngồi mãi không loạn, anh làm sao có thể không muốn, muốn đến điên lên...
Nhưng anh quá quan tâm cô.
Quá quan tâm rồi nên không có cách nào chấp nhận mất đi, cũng không có cách nào chịu được sự chán ghét và căm hận cô dành cho anh càng nhiều hơn…
Lịch trình hôm nay là hành khách sẽ tự do sắp xếp.
Bên công ty du lịch có chuẩn bị các dụng cụ câu cá, có thể câu cá bên hồ, cũng có có thể đi leo núi. Đương nhiên cũng có thể không làm gì cả, trải một tấm vải dã ngoại trên bãi cỏ và hóng gió, và tận hưởng khoảng thời gian nhàn nhã.
Ôn Từ mới đầu chuẩn bị muốn dẫn đoàn đi leo núi, nhưng trước khi xuất phát cô phát hiện có một việc không may.
Kì kinh nguyệt cô đến rồi.
Kì kinh nguyệt của cô đã bị lùi trễ hơn hai tháng rồi, lần này hoàn toàn ngoài dự kiến.
Mà … rất ào ào.
Cô lục tung cặp xách và vali của mình một lúc và chỉ tìm thấy một miếng băng vệ sinh nhỏ, mà trước đó cô đã để vào để phòng một cuộc “đột kích” bất ngờ ngay giờ học.
Mà ở nơi hoang dã như này xung quanh lại không có cửa hàng nào, bà dì lớn này đến quả thật đến không đúng lúc gì cả.
Ôn Từ không còn cách nào để dẫn đoàn đi leo núi, chỉ có thể để Mạc Nhiễm giúp cô chăm coi đoàn một chút.
Mạc Nhiễm hào phóng đồng ý.
Khoảng một nửa số khách du lịch vẫn ở lại khu cắm trại, Ôn Từ chịu đựng cảm giác khó chịu ở bụng và hỏi từng cô gái xem họ có mang băng vệ sinh không.
Các sinh viên nữ đều tính đúng ngày kinh nguyệt nên cũng đều không đem, khó lắm mới tìm được một người trong túi có mang dự phòng như cũng chỉ có một miếng.
Đây coi như là xong rồi.
Ôn Từ bực bội lấy điện thoại ra tìm kiếm cửa hàng, phát hiện có một thị trấn nhỏ cách trại hơn 30 km.
Cô nhờ tài xế xe bus trợ giúp, nhưng người lái xe nói rõ ràng không muốn chở cô đến thị trấn: “Không đủ xăng đâu, chúng ta phải giữ lại nửa bình xăng để quay về, đi và về cũng 60 km, với lượng xăng này tôi lo liệu không nổi đâu.”
“Trên đường có thể cũng sẽ có trạm xăng mà.”
“Trên đường có hay không thì không nói chắc được, lỡ không có cô làm sao với đám người này.”
Ôn Từ cắn răng còn muốn nói gì đó nhưng thái độ của tài xế đã rất rõ ràng.
Một là lo về xăng, hai là…cũng không muốn đi một chuyến.
Dù cho Ôn Từ nhắc đến có thể đưa cho ông chút tiền uống cà phê nhưng ông vẫn không chịu: “Không phải vấn đề tiền bạc đâu, aiya, đến lúc không thêm xăng được cả xe chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn thôi!”
Ôn Từ cũng không chắc trên đường rốt cuộc có trạm xăng hay không, vùng núi hoang sơ như này các nhân tố ngoài dự kiến quá nhiều, bản đồ di động có khi cũng không tin nổi nên không thể mạo hiểm.
Bụng cô đã bắt đầu đau quặn thắt, và cô buộc mình trở lại lều, kéo khóa, và nhốt mình trong lều.
May mà…may mà hôm nay là lịch trình tự do, nếu không việc cô đau thành ra như này ngay cả nhiệm vụ dẫn đoàn cũng không thể nào hoàn thành được.
Ôn Từ cảm giác được cơn đau như thủy triều ào ào kéo đến, cô tuyệt vọng mở vali ra, trong đó có mấy chiếc áo sơ mi dài tay có thể mặc cho hạ nhiệt.
Nếu cuối cùng thật sự không còn cách nào khác thì cô chỉ đành trải mấy cái áo này thôi.
Nghĩ đến đây nước mắt cứ trào ra.
Nghèo sẽ dẫn đến sự khốn cùng, nguy hiểm và đủ thứ khó khăn…
Nhớ lại trước đây cô là một vầng sáng lung linh, xung quanh đều là những lời khen ngợi và hoa tươi.
Cô kiêu ngạo và thanh cao, có cốt cách, phẩm chất tốt, nỗ lực trở thành kiểu con gái xinh đẹp nhất, căn bản sẽ không biết sau khi lột bỏ tất cả những hào quang được mang lại bởi một nền tảng gia đình tốt, thì sắc màu chân thật nhất của cuộc sống sẽ đẫm máu và thô bạo như vậy.
Vào lúc này khóa kéo của lều được kéo xuống, nhưng không có lập tức mở ra.
Người bên ngoài hiểu là nếu vào đại sẽ không lịch sự, anh dừng lại một lát để hỏi: “Em có ổn không?”
Là giọng nói trầm thấp của Phó Tư Bạch.
Ôn Từ vội vàng gạt những giọt nước mắt, cố nén giọng: “Không sao hết.”
“Nếu em không thoải mái thì ở trong lều nghỉ ngơi đi, tôi bảo Đoạn Phi Dương giúp em xem đoàn.”
“Ừm.” Ôn Từ dùng cổ áo lau nước mắt, “Cảm ơn.”
Buổi chiều Ôn Từ nằm trong lều một lát lại đi đến nhà vệ sinh để thay miếng băng vệ sinh cuối cùng.
Xem ra cô thật sự phải dùng quần áo một cách ngại ngùng để giải quyết rồi.
Một năm nay cô đã phải trải qua nhiều khó khăn khiến cô thật sự đã chịu đựng không nổi nữa rồi.
Cuộc sống chính là đành chịu như vậy.
Khi hoàng hôn buông xuống, khu trại được ánh hoàng hôn dát một lớp vàng nhạt, ngọn núi tuyết phủ phía đối diện cũng hiện ra như một cảnh tượng hùng vĩ của nắng vàng núi non.
Mọi người đều đàng lấy điện thoại ra để chụp ảnh.
Ôn Từ nhìn thấy chiếc máy ảnh Leica của Phó Tư Bạch để trong lều nhưng lúc này cô không còn tâm tư để chụp ảnh nữa, rất khó chịu.
Nhóm người đi leo núi cũng tụm năm tụm bảy trở về, mọi người đang kể về chuyện đi leo núi hôm nay, nói họ nhìn thấy một đàn khỉ rừng lớn, suýt bị khỉ “cướp” mất.
Ôn Từ cố nhịn cơn đau quặn để đếm sỉ số của đoàn.
Số lượng người đi leo núi trở về không có vấn đề gì nhưng chỉ duy nhất mỗi Phó Tư Bạch lại không thấy đâu.
Ôn Từ đi đến chỗ Đoạn Phi Dương đang câu cá bên hồ: “Phó Tư Bạch đâu rồi?”
“Cậu ấy nói cậu ấy đi tìm gái rồi.”
“??”
Đoạn Phi Dương nhún vai: “Thì nói là đi tìm gái thôi nhé.”
“Anh ta đi tìm cái gì chứ.”
Anh cười xấu xa: “Cái này anh không biết đâu.”
Trong lòng Ôn Từ loạn cào cào, lại đếm sĩ số ở trại một lần nữa, cả xe đi là 32 người, bây giờ có 31 người chỉ thiếu mỗi mình Phó Tư Bạch, cũng không có con gái nào đi cùng anh cả.
Cô gọi điện thoại cho Phó Tư Bạch nhưng bên đầu dây điện thoại bảo đối phương đang bị nằm ngoài vùng phủ sóng.
Vùng hoang sơ này thường có những điểm mù khó phủ sóng.
Mạc Nhiễm nhìn thấy Ôn Từ vừa hoảng mà bụng còn đau nên cô ấy đi đến an ủi: “Cậu ấy xốc nổi, muốn làm gì liền làm đó, ba cậu ấy còn quản không nổi nữa mà nên em đừng lo lắng.”
“Em không lo lắng.” Ôn Từ che bụng dưới đi đến trước lều, khó khăn ngồi xuống cái ghế nhỏ.
Trước đây cô đã nhắc nhở các sinh viên không được đi lung tung. Anh không chịu nghe lời thì cô cũng hết cách.
Ngay cả bản thân mình cô còn chưa lo xong thì sao phải lo cho anh.
Mặt trời lặn ở hướng Tây và đêm đang dần đến gần.
Ôn Từ ngồi trên ghế, hơi gập người lại ch bụng, vẫn đang gọi điện thoại cho Phó Tư Bạch.
Có lúc điện thoại có tin hiệu nhưng reo lên mấy tiếng lại truyền đến giọng nói của tổng đài.
Ôn Từ ngồi không nổi nữa muốn đi gọi nhóm người của Đóm lửa cùng đi đến những khu xung quanh núi tìm kiếm.
Mạc Nhiễm và Lâm Vũ gần như hoàn toàn không lo lắng, Ôn Từ không hiểu nhưng trong lòng bọn họ thì đã rõ mười mươi rồi.
Vào ngày tận thế, tất cả loài người đều đã chết, Phó Tư Bạch chắc chắn sẽ là loại người cười toe toét và sống đến giây phút cuối cùng.
Ngay trước khi màn đêm buông xuống, Phó Tư Bạch cuối cùng cũng xuất hiện ở cổng trại.
Trong khu rừng xanh thẫm anh trông hơi nhếch nhác, trên khuôn mặt còn lấm tấm mồ hôi, ngực phập phồng, trên quần áo còn có vết bùn vàng.
Ôn Từ vừa tức vừa rối, cô không màng đến cái bụng đau nữa mà xông lên tát anh một cái: “Anh bị thần kinh à Phó Tư Bạch!”
Phó Tư Bạch cản tay cô, thở gấp: “Nhiều người như vậy, em động tay với tôi, tôi không cần mặt mũi nữa à?”
“Vậy thì anh phải nghe lời chứ! Tôi có nói là đừng đi lung tung không! Đừng đi lung tung đấy!” Khóe mắt Ôn Từ đã phiếm hồng, tức giận nhìn anh, “Anh xảy ra chuyện gì thì làm sao! Đây là rừng núi hoang dã, ở đâu mà tìm được trợ giúp đây hả!”
"Nhìn trên bản đồ có một khu nghỉ mát trên ngọn núi gần đó, tôi nghĩ rằng luôn có phụ nữ ở đó..."
“Anh tìm phụ nữ cái gì hả.” Ôn Từ cũng thở hổn hển nói: “Bên cạnh anh chưa bao giờ thiếu phụ nữ cả! Mới hai ngày liền chịu không nổi à?”
Phó Tư Bạch cuối cùng vẫn ráng nhịn: “Tôi nghĩ chỗ có phụ nữ thì chắc sẽ có cái này, bỏ chút tiền sẽ có thể lấy về được.”
Anh ta đưa một chiếc túi đen ra trước mắt Ôn Từ--
Một túi đầy băng vệ sinh, loại dùng hàng ngày còn có cả loại ban đêm nữa.
Nghe tới câu này Ôn Từ thẹn quá hóa giận, tức giận quay người đi về lều: “Anh yêu ai, ngủ với ai không phải việc của tôi.”
“Phải không?” Phó Tư Bạch lê những bước chân lười biếng đi theo phía sau lưng cô, rồi đi vào trong lều.
“Gối và mềm đều phải tự mang theo, anh không mang thì chỉ có thể tự lấy áo làm gối thôi.”
Phó Tư Bạch cong khoé miệng lên hết sức có thể: “Ừm.”
Ôn Từ di chuyển chiếc chăn nhỏ của mình sang trái, và vẽ một ranh giới rõ ràng giữa với anh, “Không cho lại gần tôi quá đấy.”
“Ừm”
Ôn Từ không vui chui vào trong chăn, xoay lưng lại không để ý đến anh nữa.
Một lát sau cô nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ của anh, cô nhạy cảm ngồi dậy: “Anh làm gì vậy!”
Phó Tư Bạch người đang nằm im ngay thẳng:?
“Ngủ đấy, không thì sao nữa.”
Ôn Từ nhìn thấy anh đang nằm nghiêm chỉnh ở một bên của cái liều, cũng cảm thấy do bản thân quá nhạy cảm rồi, cô lại từ từ nằm xuống.
Khi cô nhắm mắt chuẩn bị đi vào giấc lại đột nhiên nghe thấy người đàn ông bên cạnh mình khịt mũi.
Cô lật người sang nhìn anh, người con trai này đang nằm khoanh tay lại, tay áo ngắn cũn cởn.
Ở các vùng cúi nhiệt độ giữa ban ngày và ban đêm có sự chênh lệch rất lớn, ban ngày từ 20 đến 30 độ, ban đêm có thể dưới 10 độ.
Cô rút mình trong chăn mà còn phải mặc thêm đồ ấm và dày chứ đừng nói gì Phó Tư Bạch chỉ mặc một chiếc áo ngắn mỏng manh.
Nhưng mà, đây đâu phải việc của cô!
Gia đình cô trầm luân bôn ba, ba của cô đang nằm trong bệnh viện, mẹ cô thì phải vất vả vẽ tranh kiếm sống, tất cả những thứ này đều là do Phó gia hại mà ra.
Dù cho anh không hề hay biết nhưng việc anh mang họ Phó đã định sẵn giữa bọn họ không thể nào trở thành bạn bè được.
Đừng nói là cảm xoàng nhẹ, dù cho anh có chết thì Ôn Từ cũng không chớp mắt lấy một cái.
Cô ép bản thân mình phải đi ngủ không quan tâm đến anh nữa.
Một lát sau Phó Tư Bạch hắt xì.
“....”
Ôn Từ lật chăn ra ngồi bật dậy, bực mình nói: “Anh yên lặng chút có được không, anh không cho người ta ngủ sợ làm phiền anh, còn anh ngủ thì lại phát ra đủ thứ âm thanh.”
Phó Tư Bạch chớp mắt vô tội nhìn_____
“Bộ tôi có thể kiềm được hả?”
“Hôm nay tôi thật sự rất mệt rồi, ngày mai tôi phải dậy sớm, anh như vậy tôi làm sao mà ngủ được!”
Cô phát tiết tất cả những oán hận và uất ức từ lâu đến nay lên người “đầu sỏ” đầy vô tội này.
Bây giờ cô thật sự rất hi vọng anh có thể lập tức ngồi dậy rời đi, vĩnh viễn đừng làm phiền cô nữa.
Kẻ thù mà gặp nhau thì nên phải là đỏ mặt tía tai.
Phó Tư Bạch cũng không biết cô đột nhiên lại tức giận cái gì, anh chỉ coi là cô tính khí không tốt, anh dụi dụi cái mũi đỏ ửng “Được được tôi sẽ cố gắng khống chế.”
Anh đối với Ôn Từ đã kiên nhẫn đến mức chính mình cũng không thể hiểu nữa.
Tính tình của cô còn tệ hơn cả anh nữa nhưng do là anh yêu cô.
Ôn Từ phát hoả mà Phó Tư Bạch không những không tức giận mà ngược lại còn cố gắng kiềm chính mình, khiến cho sự áy náy trong lòng cô...gần như một cơn thủy triều tràn vỡ bờ đê.
Nghĩ lại anh suốt chuyến đi đều chịu nhiều vất vả, lại còn tiêu nhiều tiền, vẫn chưa có được trải nghiệm được một chuyến đi vui vẻ.
Cô thật sự không muốn đối xử tốt với anh, cô muốn lạnh nhạt với anh, muốn mắng anh đánh anh ghét anh.
Cô bị anh làm cho tức đến bật khóc rồi.
“....”
Phó Tư Bạch nhìn đôi mắt phiếm hồng của cô, đờ đẫn mất mấy giây: “Em khóc cái quái gì thế!”
“Không khóc” Ôn Từ quay lưng lại, nằm xuống, “Mau ngủ đi!”
Phó Tư Bạch lòng đau như cắt, làm sao mà ngủ được, anh nhích lại vuốt lưng cho cô: “Em thiếu tiền phải không, thiếu bao nhiêu tôi cho em mượn.”
“Không phải! Không cần”
“Vậy là em không muốn ngủ chung lều với tôi.” Phó Tư Bạch thất vọng đứng dậy, “Tôi đi ra ngoài ngủ.”
Ôn Từ đứng dậy kéo lấy Phó Tư Bạch: “Phó Tư Bạch anh điên khùng cái gì vậy!”
“Cái này không được cái kia không được, ai có bệnh?”
Anh không biết phải nhượng bộ thế nào cô mới thấy tốt được.
Có phải muốn anh chết đi cô mới thấy vui vẻ.
Ôn Từ ôm gối, từ từ bình tĩnh lại cảm xúc, khàn giọng nói: “Bây giờ đã trễ rồi, đừng náo nữa, thật sự... quá buồn ngủ rồi.”
Phó Tư Bạch phát hiện cô thật sự muốn cắn anh một phát, anh chọc nhẹ lên trán cô, dịu dàng hỏi: “Ừm, ai đang náo?”
Ôn Từ nhích qua một bên, đem nửa bên của cái chăn nhường qua: “Anh qua đây đắp chăn ngủ đi.”
Phó Tư Bạch:?
“Cho...cho anh một bên chăn, mắc công ngày mai anh bệnh rồi lại làm phiền đến tôi nữa”
Gượng ép nói xong câu này Ôn Từ cũng không dám nhìn biểu cảm của anh nữa, quay lưng lại phía anh, miễn cưỡng nhắm mắt.
Phó Tư Bạch ngơ ngác một phút,hai bên thái dương hơi giật giật, anh quay trở lại vị trí của mình rồi nằm xuống.
Ôn Từ quay đầu lại nhìn anh.
Phó Tư Bạch cười nhạt: “Cảm ơn lời mời của em nha nhưng mà vẫn là thôi đi.”
Anh không có nghị lực mạnh mẽ lắm có thể ngủ chung một phòng với cô mà ngồi yên không loạn.
Cái này không nghi ngờ gì nữa chính là một loại cực hình.
“Tuỳ anh.”
Ôn Từ nhắm mặt lại không thèm để ý tới anh nữa.
Trong một đêm tĩnh mịch như vậy, anh nhìn vào vai và cổ của cô gái, làn da trắng sáng và những đường cong uyển chuyển như thiên nga...
Từng phút từng giây giống như một chiếc đồng hồ cát...
Anh và cô đều cảm nhận được sự tồn tại mạnh mẽ của đối phương, không biết đến khi nào mới ngủ được.
Sáng hôm sau Ôn Từ là người thức dậy trước, nhìn qua anh đầy hồi hộp và phòng bị.
Phó Tư Bạch rất xứng đáng làm một quý ông, hoàn toàn không xâm phạm "lãnh địa" của cô, tránh xa cô và ngủ ngay cửa ra vào lều như một người lính canh.
Ánh ban mai chiếu vào đường nét sắc sảo của anh, khuôn mặt đang say ngủ của anh tĩnh lặng và hoàn mỹ như ngọc.
Cô rất cẩn thận... không một tiếng động đi ra khỏi lều đi đến bồn nước dùng nước lạnh rửa mặt.
Mấy phút sau Phó Tư Bạch đi ra khỏi lều, vận động một chút để thư giãn gân cốt.
Ngủ lều rất không thoải mái, toàn thân đều đau nhức âm ỉ.
Đoạn Phi Dương và Lâm Vũ là người đầu tiên đến, họ bắt anh đi qua chỗ ven hồ nhiều chuyện truy hỏi anh về chuyện tối qua.
Tối qua hầu như các sinh viên đều đã đi ngủ chỉ có mấy cú đêm thức cả đêm ngồi nói chuyện phiếm bên hồ, bọn họ đều nhìn chằm chằm về phía Phó Tư Bạch được Ôn Từ kéo vào trong lều.
Bọn họ nghĩ rằng hai người này nhất định đã xảy ra chuyện gì không thể nói được nên mới đi qua để nghe ngóng tình hình.
Đừng nói đến chẳng có chuyện gì xảy ra, dù cho có thật sự xảy ra chuyện gì đi nữa, Phó Tư Bạch cũng tuyệt đối không thể nào chia sẻ cho đám người thích hóng hớt này
Cô là sự tươi đẹp mà anh trân trọng cất giấu trong tim không để ai biết.
“Tối qua không xảy ra chuyện gì.”
“Không phải chứ, nữ thần cậu nhớ nhung lâu như vậy ở chung một phòng mà không xảy ra chuyện gì? Cậu là chính nhân quân tử ngồi mãi không loạn á?”
Phía Tư Bạch thật sự không phải là ngồi mãi không loạn, anh làm sao có thể không muốn, muốn đến điên lên...
Nhưng anh quá quan tâm cô.
Quá quan tâm rồi nên không có cách nào chấp nhận mất đi, cũng không có cách nào chịu được sự chán ghét và căm hận cô dành cho anh càng nhiều hơn…
Lịch trình hôm nay là hành khách sẽ tự do sắp xếp.
Bên công ty du lịch có chuẩn bị các dụng cụ câu cá, có thể câu cá bên hồ, cũng có có thể đi leo núi. Đương nhiên cũng có thể không làm gì cả, trải một tấm vải dã ngoại trên bãi cỏ và hóng gió, và tận hưởng khoảng thời gian nhàn nhã.
Ôn Từ mới đầu chuẩn bị muốn dẫn đoàn đi leo núi, nhưng trước khi xuất phát cô phát hiện có một việc không may.
Kì kinh nguyệt cô đến rồi.
Kì kinh nguyệt của cô đã bị lùi trễ hơn hai tháng rồi, lần này hoàn toàn ngoài dự kiến.
Mà … rất ào ào.
Cô lục tung cặp xách và vali của mình một lúc và chỉ tìm thấy một miếng băng vệ sinh nhỏ, mà trước đó cô đã để vào để phòng một cuộc “đột kích” bất ngờ ngay giờ học.
Mà ở nơi hoang dã như này xung quanh lại không có cửa hàng nào, bà dì lớn này đến quả thật đến không đúng lúc gì cả.
Ôn Từ không còn cách nào để dẫn đoàn đi leo núi, chỉ có thể để Mạc Nhiễm giúp cô chăm coi đoàn một chút.
Mạc Nhiễm hào phóng đồng ý.
Khoảng một nửa số khách du lịch vẫn ở lại khu cắm trại, Ôn Từ chịu đựng cảm giác khó chịu ở bụng và hỏi từng cô gái xem họ có mang băng vệ sinh không.
Các sinh viên nữ đều tính đúng ngày kinh nguyệt nên cũng đều không đem, khó lắm mới tìm được một người trong túi có mang dự phòng như cũng chỉ có một miếng.
Đây coi như là xong rồi.
Ôn Từ bực bội lấy điện thoại ra tìm kiếm cửa hàng, phát hiện có một thị trấn nhỏ cách trại hơn 30 km.
Cô nhờ tài xế xe bus trợ giúp, nhưng người lái xe nói rõ ràng không muốn chở cô đến thị trấn: “Không đủ xăng đâu, chúng ta phải giữ lại nửa bình xăng để quay về, đi và về cũng 60 km, với lượng xăng này tôi lo liệu không nổi đâu.”
“Trên đường có thể cũng sẽ có trạm xăng mà.”
“Trên đường có hay không thì không nói chắc được, lỡ không có cô làm sao với đám người này.”
Ôn Từ cắn răng còn muốn nói gì đó nhưng thái độ của tài xế đã rất rõ ràng.
Một là lo về xăng, hai là…cũng không muốn đi một chuyến.
Dù cho Ôn Từ nhắc đến có thể đưa cho ông chút tiền uống cà phê nhưng ông vẫn không chịu: “Không phải vấn đề tiền bạc đâu, aiya, đến lúc không thêm xăng được cả xe chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn thôi!”
Ôn Từ cũng không chắc trên đường rốt cuộc có trạm xăng hay không, vùng núi hoang sơ như này các nhân tố ngoài dự kiến quá nhiều, bản đồ di động có khi cũng không tin nổi nên không thể mạo hiểm.
Bụng cô đã bắt đầu đau quặn thắt, và cô buộc mình trở lại lều, kéo khóa, và nhốt mình trong lều.
May mà…may mà hôm nay là lịch trình tự do, nếu không việc cô đau thành ra như này ngay cả nhiệm vụ dẫn đoàn cũng không thể nào hoàn thành được.
Ôn Từ cảm giác được cơn đau như thủy triều ào ào kéo đến, cô tuyệt vọng mở vali ra, trong đó có mấy chiếc áo sơ mi dài tay có thể mặc cho hạ nhiệt.
Nếu cuối cùng thật sự không còn cách nào khác thì cô chỉ đành trải mấy cái áo này thôi.
Nghĩ đến đây nước mắt cứ trào ra.
Nghèo sẽ dẫn đến sự khốn cùng, nguy hiểm và đủ thứ khó khăn…
Nhớ lại trước đây cô là một vầng sáng lung linh, xung quanh đều là những lời khen ngợi và hoa tươi.
Cô kiêu ngạo và thanh cao, có cốt cách, phẩm chất tốt, nỗ lực trở thành kiểu con gái xinh đẹp nhất, căn bản sẽ không biết sau khi lột bỏ tất cả những hào quang được mang lại bởi một nền tảng gia đình tốt, thì sắc màu chân thật nhất của cuộc sống sẽ đẫm máu và thô bạo như vậy.
Vào lúc này khóa kéo của lều được kéo xuống, nhưng không có lập tức mở ra.
Người bên ngoài hiểu là nếu vào đại sẽ không lịch sự, anh dừng lại một lát để hỏi: “Em có ổn không?”
Là giọng nói trầm thấp của Phó Tư Bạch.
Ôn Từ vội vàng gạt những giọt nước mắt, cố nén giọng: “Không sao hết.”
“Nếu em không thoải mái thì ở trong lều nghỉ ngơi đi, tôi bảo Đoạn Phi Dương giúp em xem đoàn.”
“Ừm.” Ôn Từ dùng cổ áo lau nước mắt, “Cảm ơn.”
Buổi chiều Ôn Từ nằm trong lều một lát lại đi đến nhà vệ sinh để thay miếng băng vệ sinh cuối cùng.
Xem ra cô thật sự phải dùng quần áo một cách ngại ngùng để giải quyết rồi.
Một năm nay cô đã phải trải qua nhiều khó khăn khiến cô thật sự đã chịu đựng không nổi nữa rồi.
Cuộc sống chính là đành chịu như vậy.
Khi hoàng hôn buông xuống, khu trại được ánh hoàng hôn dát một lớp vàng nhạt, ngọn núi tuyết phủ phía đối diện cũng hiện ra như một cảnh tượng hùng vĩ của nắng vàng núi non.
Mọi người đều đàng lấy điện thoại ra để chụp ảnh.
Ôn Từ nhìn thấy chiếc máy ảnh Leica của Phó Tư Bạch để trong lều nhưng lúc này cô không còn tâm tư để chụp ảnh nữa, rất khó chịu.
Nhóm người đi leo núi cũng tụm năm tụm bảy trở về, mọi người đang kể về chuyện đi leo núi hôm nay, nói họ nhìn thấy một đàn khỉ rừng lớn, suýt bị khỉ “cướp” mất.
Ôn Từ cố nhịn cơn đau quặn để đếm sỉ số của đoàn.
Số lượng người đi leo núi trở về không có vấn đề gì nhưng chỉ duy nhất mỗi Phó Tư Bạch lại không thấy đâu.
Ôn Từ đi đến chỗ Đoạn Phi Dương đang câu cá bên hồ: “Phó Tư Bạch đâu rồi?”
“Cậu ấy nói cậu ấy đi tìm gái rồi.”
“??”
Đoạn Phi Dương nhún vai: “Thì nói là đi tìm gái thôi nhé.”
“Anh ta đi tìm cái gì chứ.”
Anh cười xấu xa: “Cái này anh không biết đâu.”
Trong lòng Ôn Từ loạn cào cào, lại đếm sĩ số ở trại một lần nữa, cả xe đi là 32 người, bây giờ có 31 người chỉ thiếu mỗi mình Phó Tư Bạch, cũng không có con gái nào đi cùng anh cả.
Cô gọi điện thoại cho Phó Tư Bạch nhưng bên đầu dây điện thoại bảo đối phương đang bị nằm ngoài vùng phủ sóng.
Vùng hoang sơ này thường có những điểm mù khó phủ sóng.
Mạc Nhiễm nhìn thấy Ôn Từ vừa hoảng mà bụng còn đau nên cô ấy đi đến an ủi: “Cậu ấy xốc nổi, muốn làm gì liền làm đó, ba cậu ấy còn quản không nổi nữa mà nên em đừng lo lắng.”
“Em không lo lắng.” Ôn Từ che bụng dưới đi đến trước lều, khó khăn ngồi xuống cái ghế nhỏ.
Trước đây cô đã nhắc nhở các sinh viên không được đi lung tung. Anh không chịu nghe lời thì cô cũng hết cách.
Ngay cả bản thân mình cô còn chưa lo xong thì sao phải lo cho anh.
Mặt trời lặn ở hướng Tây và đêm đang dần đến gần.
Ôn Từ ngồi trên ghế, hơi gập người lại ch bụng, vẫn đang gọi điện thoại cho Phó Tư Bạch.
Có lúc điện thoại có tin hiệu nhưng reo lên mấy tiếng lại truyền đến giọng nói của tổng đài.
Ôn Từ ngồi không nổi nữa muốn đi gọi nhóm người của Đóm lửa cùng đi đến những khu xung quanh núi tìm kiếm.
Mạc Nhiễm và Lâm Vũ gần như hoàn toàn không lo lắng, Ôn Từ không hiểu nhưng trong lòng bọn họ thì đã rõ mười mươi rồi.
Vào ngày tận thế, tất cả loài người đều đã chết, Phó Tư Bạch chắc chắn sẽ là loại người cười toe toét và sống đến giây phút cuối cùng.
Ngay trước khi màn đêm buông xuống, Phó Tư Bạch cuối cùng cũng xuất hiện ở cổng trại.
Trong khu rừng xanh thẫm anh trông hơi nhếch nhác, trên khuôn mặt còn lấm tấm mồ hôi, ngực phập phồng, trên quần áo còn có vết bùn vàng.
Ôn Từ vừa tức vừa rối, cô không màng đến cái bụng đau nữa mà xông lên tát anh một cái: “Anh bị thần kinh à Phó Tư Bạch!”
Phó Tư Bạch cản tay cô, thở gấp: “Nhiều người như vậy, em động tay với tôi, tôi không cần mặt mũi nữa à?”
“Vậy thì anh phải nghe lời chứ! Tôi có nói là đừng đi lung tung không! Đừng đi lung tung đấy!” Khóe mắt Ôn Từ đã phiếm hồng, tức giận nhìn anh, “Anh xảy ra chuyện gì thì làm sao! Đây là rừng núi hoang dã, ở đâu mà tìm được trợ giúp đây hả!”
"Nhìn trên bản đồ có một khu nghỉ mát trên ngọn núi gần đó, tôi nghĩ rằng luôn có phụ nữ ở đó..."
“Anh tìm phụ nữ cái gì hả.” Ôn Từ cũng thở hổn hển nói: “Bên cạnh anh chưa bao giờ thiếu phụ nữ cả! Mới hai ngày liền chịu không nổi à?”
Phó Tư Bạch cuối cùng vẫn ráng nhịn: “Tôi nghĩ chỗ có phụ nữ thì chắc sẽ có cái này, bỏ chút tiền sẽ có thể lấy về được.”
Anh ta đưa một chiếc túi đen ra trước mắt Ôn Từ--
Một túi đầy băng vệ sinh, loại dùng hàng ngày còn có cả loại ban đêm nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook