Phó Tư Bạch buông điện thoại xuống, Nghiêm Tuần dẫn luật sư Châu và luật sư Tần đi vào, đi theo sau họ còn có một người phụ nữ mặc váy liền thân kiểu cổ điển màu đen--- Phương Tâm Từ.

Phương Tâm Từ mời luật sư đến văn phòng của Phó Tư Bạch, đương nhiên đến là để nói về chuyện di nguyện của ông nội Phó.

---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Nhưng Nghiêm Tuần lại gọi luật sư Châu- là luật sư xuất sắc nhất thuộc đoàn luật sư Phó thị để bàn bạc về những mục liên quan.

Việc này đã bàn mấy tháng rời nhưng vẫn chưa có kết quả.

Ánh mắt Phó Tư Bạch hướng về phía chỗ ghế sô pha chất da màu xám mềm mại ở đối diện ý bảo họ ngồi xuống.

Luật sư Tần là luật sư do Phương Tâm Từ mời đến, ông mở bản di chúc do lão gia để lại, nói với Phó Tư Bạch: “Phó tổng, liên quan đến toàn quyền sở hữu cổ phần của công ty con của tập đoàn Phó thị là công ty bất động sản Phẩm Duyệt, theo như di nguyện của Phó lão gia thì sẽ để lại cho em trai của ngài,  cũng chính là đứa con chưa được thừa nhận của ba ngài. Về mặt pháp luật, con ngoài giá thú và con được thừa nhận đều sẽ có quyền thừa hưởng tài sản như nhau, về điểm này chắc ngài đã hiểu rõ.”

“Ừm.”

“Cô Tiêu Nhã đã liên hệ với tôi, muốn sớm làm thủ tục chuyển nhượng tài sản."

“Tôi biết, cô ta cũng đã nói với tôi rồi.” Khí chất của Phó Tưu Bạch rất lạnh nhạt, “Nhưng bất động sản Phẩm Duyệt tôi sẽ không đưa cho cô ta.”

---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Bất động sản Phẩm Duyệt là một bộ phận rất quan trọng của Phó thị, chiếm gần 40% tài sản của tập đoàn Phó thị, tuyệt đối không thể để mất nó.

Sự tồn tại của Tiêu Nhã gián tiếp hại chết Lâm Dao Chi, Phó Tư Bạch tuyệt đối không thể để con trai cô ta tranh giành một nửa giang san của tập đoàn Phó thị được.

Cô ta nghĩ cũng đừng nghĩ.

Phương Tâm Từ nhìn thấy sự kiên quyết của Phó Tư Bạch, trên khuôn mặt anh còn nở một nụ cười không dễ nắm bắt, cô ta nháy mắt qua luật sự Tần.

Luật sư Tần lại tiếp tục nói: “Căn cứ theo di nguyện của cụ ông để lại, nếu ngài muốn giữ lấy bất động sản Phẩm Duyệt thì phải kết hôn với cô Phương Tâm Từ, dựa vào giấy kết hôn hợp pháp để tiến hành công chứng, em trai của ngài sẽ không có quyền thừa kế bất động sản Phẩm Duyệt, phần tài sản này hoàn toàn thuộc về ngài.”

Lúc đầu Phó lão gia đoạt lại toàn quyền thừa kế của Phó Trác An, đưa tất cả giao lại cho Phó Tư Bạch nhưng lại không nghĩ tới lại còn làm ra chuyện này để dự tính một tương lai cho Phương Tâm Từ, người mà ông cụ hết mực yêu thương.

Thật sự là dốc sức hết mình để lo liệu mà.

Hai tháng này đoàn luật sư của tập đoàn Phó thị vẫn còn đang nghiên cứu về phần di chúc này, tính toán để tìm ra cách vẹn cả đôi đường, vừa giúp cho Phó Tư Bạch có thể giữ được bất động sản Phẩm Duyệt, đồng thời né đi điều khoản hôn nhân mà anh tuyệt đối không bao giờ chấp nhận.

Dù cho họ đã vạch tung cái bản di chúc này ra luôn rồi nhưng vẫn chưa thể tìm ra được cách tốt hơn.

Phương Tâm Từ dưới sự giúp sức và đưa ra ý kiến của luật sư, cô cũng từ chối mọi điều kiện, cô chỉ có một mục đích là gả cho Phó Tư Bạch, ngoài điều này ra cô không chấp nhận bất kì một thỏa hiệp nào khác.

Phó Tư Bạch gần đây bận đến sứt đầu mẻ trán, không có tâm tư để ý đến mấy chuyện này. Nhưng bây giờ Tiêu Nhã đã tìm đến, cung đã giương lên khiến anh buộc phải tập trung vào giải quyết việc này.

Dù cho lúc Phó lão gia hấp hối để lại di nguyện nhưng anh vẫn từ chối chuyện hôn sự cùng Phương Tâm Từ, thế mà ông lão vẫn quyết liệt đến cùng.

Đúng là gừng càng già càng cay.

Phương Tâm Từ biết Phó Tư Bạch không hề nguyện lòng muốn cưới cô, nhưng chẳng sao cả dù lúc kết hôn không có tình cảm nhưng cô tự tin là sống trong cuộc hôn nhân về lâu về dài, người đàn ông này dù tim có làm bắt sắt đá cũng sẽ có một ngày khuất phục thôi.

“Anh Tư Bạch chúng ta có thể tạm thời kết hôn trước.” Cô làm ra vẻ hiểu chuyện, dịu dàng nói với anh, “Anh yên tâm, em sẽ không ràng buộc anh, đợi sau khi anh giữ được bất động sản Phẩm Duyệt rồi thì chúng ta cũng có thể ly hôn.”

“Hôn nhân của tôi không phải để kinh doanh.” Phó Tư Bạch lạnh lùng như cũ, “Tôi sẽ không kết hôn với cô.”

Trái tim Phương Tâm Từ rơi độp xuống, hết lần này đến lần khác bị anh từ chối và mỗi một lần trái tim cô như bị thêm một vết thương.

Nhưng khi cô nhìn thấy anh vẫn sẽ không kìm lòng… không kìm lòng mà đi yêu người đàn ông này.

Sợ rằng không có người phụ nữ nào có thể kháng cự lại mị lực của anh.

“Anh Tư Bạch, lẽ nào anh có thể trơ mắt nhìn bất động sản Phẩm Duyệt rơi vào trong tay người mà anh ghét nhất sao? Đây là cách duy nhất rồi.”

Điện thoại Phó Tư Bạch rung lên báo có tin nhắn đến.

Lạc Lạc: “Tối nay em có thể về nhà ngủ không?”

Fsb: “Không thể.”

Lạc Lạc: “Anh cũng phải để em gặp ba mẹ em chứ. Qwq.”

Fsb: “Anh đi cùng em, gặp xong lại quay về căn hộ Ngự Hồ.”

Lạc Lạc: “Hôm nay đi gặp? Anh đang đùa à?”

Fsb: “Không có.”

Lạc Lạc: “ ’Giật mình’ ’cấp cứu’.”

Phó Tư Bạch nhìn tên người con gái hiện trên màn hình, trong khoảnh khắc anh như nghĩ ra gì đó rồi hỏi luật sư Châu: “Tôi phải kết hôn, ngoài ra tên của đối phương buộc phải là Phương tâm Từ, chỉ cần đáp ứng hai điều kiện này thì công ty bất động sản Phẩm Duyệt sẽ thuộc về tôi theo di chúc, phải không?”

“Đúng vậy, Phó tổng.”

Phó Tư Bạch nhìn người phụ nữ tay đang nắm chặt hai tay lại ở đối diện, anh cong môi cười: “Trên di chúc đằng sau cái tên Phương Tâm Từ này có chú thích số chứng minh nhân dân không?”

“Cái này không có.”

“Cũng là nói chỉ cần tôi kết hôn cùng bất cứ người phụ nữ nào trên thế giới có tên ‘Phương Tâm Từ’ thì di chúc này đều sẽ có hiệu lực.”

Lời vừa nói ra khiến hai vị luật sư đều ngớ người, khó tin nhìn về phía Phó Tư Bạch.        

Trời!

Anh có thể tăng giá trị của tập đoàn Phó thị lên 30% trong một thời gian ngắn quả là không hổ danh mà!

Người đàn ông này đúng là quỷ kế đa đoan!

Buổi chiều Ôn Từ đi ra khỏi tòa nhà nghệ thuật Lan Ninh, cô nhìn thấy chiếc xe Benly màu đen của Phó Tư Bạch đang đậu ở đầu đường lớn.

Anh là đến đón cô.

Ôn Từ nhớ lại nhiều năm trước, Phó Tư Bạch mặc đồ giao hàng màu vàng, đội thêm cái mũ có hai cái lỗ tai cũng đến chỗ này để đón cô, chỉ là sẽ không đứng ở đầu đường lớn trắng trớn như thế.

Anh sẽ dừng xe ở trong con hẻm để tránh cô bị những cô gái trong đoàn nghệ thuật nhìn thấy rồi sẽ bàn tán sau lưng Ôn Từ.

Ôn Từ biết anh của lúc đó… là thật lòng yêu cô, thương cô, buông bỏ tất cả chỉ muốn được ở bên cô.

Vậy nên sự rời đi của cô mới là vết thương sâu sắc nhất đối với anh.

Dù có nỗi khổ tâm gì thì anh đều cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô.

Ôn Từ không dám nghĩ nhiều, cô ngồi vào xe mới phát hiện Phó Tư Bạch vậy mà lại cầm theo một đóa hoa bách hợp tươi và xinh đẹp được để ở ghế sau.

Cô xoay người qua ôm lấy bó hoa, vui vẻ ngửi nó: “Tư Bạch, anh mua cho em?”

“Mua cho dì.”

Cô bĩu môi, ngón tay vân vê những nhánh hoa: “Được rồi, mẹ em khá quan trọng.”

Anh luôn làm người lớn thấy vui vẻ.

“Tại sao nhất định phải là hôm nay gặp, mẹ em không phải hẹn anh cuối tuần sao?”

“Hôm nay vừa hay có thời gian.”

“Được thôi.”

Ôn Từ nhìn thấy Phó Tư Bạch đang để tay trên vô lăng lại chần chừ không lái, “Đi thôi.”

“Ôn Từ, căn cứ theo di chúc của ông nội, anh phải kết hôn cùng Phương Tâm Từ, nếu không sẽ mất đi 40% tài sản của tập đoàn Phó thị.”

Đôi tay đang cầm hoa của Ôn Từ đột nhiên khựng lại, bó hoa rơi xuống ghế.

Phó Tư Bạch cởi dây an toàn ra, cúi người nhặt bó hoa lên nhìn một lát rồi lại đặt nó ra ghế sau lại.

Cô cố gắng kìm nén cảm xúc đau đớn của mình, ép giọng nói: “Được.”

“Em cảm thấy tốt?”

“Nếu cần em rời đi, thì khi nào....”

Lời nói chưa dứt Phó Tư Bạch đã cắt đứt lời nói cô: “Em đừng có mơ, lời của anh còn chưa nói xong, di chúc của ông nội còn có sơ hở, chỉ bảo anh kết hôn với người phụ nữ tên Phương Tâm Từ, như thế mà thôi.”

Vành mắt Ôn Từ đã phiếm hồng, cô nhìn anh.

Khuôn mặt người đàn ông rất lạnh lùng, tầm mắt anh vẫn hướng về phía trước, không chút cảm xúc nói: “Em sửa tên thành Phương Tâm Từ, kết hôn cùng anh.”

Tay cô đột nhiên nắm chặt lại: “Anh muốn kết hôn cùng em?”

Phó Tư Bạch liếc nhìn cô rồi nhàn nhạt nói: “Anh chỉ ngủ quen với em.”

“Vậy nên bắt em lấy tên người phụ nữ khác để kết hôn cùng với anh.”

“Đợi sau khi công chứng giấy kết hôn xong, bất động sản Phẩm Duyệt thuộc về tôi, em sẽ lập tức đổi tên lại.”

Ôn Từ cúi đầu, cố gắng để mình bình tĩnh lại: “Phó Tư Bạch, là thông báo hay là đề nghị?”

“Thông báo.” Phó Tư Bạch lạnh nhạt nói, “Đừng quên, em đã đồng ý ở bên cạnh anh như một người máy, vậy nên phải phục tùng mệnh lệnh của anh vô điều kiện.”

“Anh cầu hôn em bằng cách như vậy.”

Ánh mắt của cô lại nhìn ghế sau, trong lòng ít nhiều cũng thấy uất ức: “Đóa hoa này không phải cho em...”

“Nếu em muốn hình thức anh có thể cho em những bất ngờ kinh ngạc, cho em một hôn lễ long trọng. Nhưng tôi đoán em sẽ rất không vui, bởi vì những thứ này đều là hình thức, hình thức có nghĩa là đang biểu diễn, anh không muốn biểu diễn trước mặt em.”

Ôn Từ nhạy cảm nói: “Anh nói đúng, em không có tư cách gì yêu cầu anh phải tỏ ra thâm tình với em...”

“Vậy nên cái này không phải là cầu hôn, Ôn Từ, đây là em nợ anh.”

Cô nhìn anh: “Vậy nếu em đồng ý có phải có thể đền bù được một số rồi không?”

Phó Tư Bạch trầm mặc vài giây rồi gật đầu: “Phải.”

“Sau khi kết thúc có thể ly hôn không?”

“Ly hôn hay không cũng phải là anh nói, em không có tư cách đưa ra điều kiện với anh.”

“Anh ức hiếp người quá đáng rồi đó Phó Tư Bạch.”

Sắc mặt Phó Tư Bạch lạnh xuống.

Cô vẫn thấy uất ức.

“Ban đầu là em đâm nát trái tim anh trăm lần, lựa chọn rời xa. Bây giờ quay trở lại mớ cát muốn đâm sâu vào trái tim anh. Ôn Từ, đến rốt cuộc là ai ức hiếp ai hả.”

“Phải, là em ức hiếp anh, nhưng năm đó khi em đi cũng là sợ cả đời này anh không thể nào bước ra khỏi cơn u tối của mẹ anh…” Ôn Từ cuối cùng vẫn nói ra, “Em không muốn anh gánh trên vai những áy náy và đau khổ để sống suốt cả một đời này.”

Phó Tư Bạch không phải là không biết nhưng anh vẫn không thể tha thứ, không có cách nào tha thứ---

“Vậy em đã từng hỏi anh chưa?”

“Phó Tư Bạch, có những chuyện không cần hỏi, lúc con người ta rơi vào đau khổ sẽ mất đi lý trí.”

Cô luôn có đạo lý của cô, trong mối quan hệ này cô mãi mãi là người sống bằng lý trí.

Phó Tư Bạch cũng không muốn đôi co với cô nữa, anh trầm giọng nói: “Em không phải là anh, Ôn Từ, em sẽ không hiểu là anh đối với em….”

Anh kịp thời dừng lại cũng không hề nói tiếp, tay anh ấn chặt lên vô lăng, cố gắng kiềm chế cơn phẫn nộ trong lòng.

Hai người luôn như vậy, nói vài lời liền cãi nhau.

Ôn Từ bình tĩnh lại mấy giây, cô cúi đầu lại khóc.

Những giọt nước mắt lăn dài như hạt sạn, nhỏ giọt trên chiếc váy bằng vải lanh của cô và đã ướt đẫm.

Phó Tư Bạch không chịu được cô như thế, anh nghiêng đầu qua nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi của cô: “Không cãi nhau nữa.”

“Không muốn cãi nhau với anh.”

Người con gái rơi nước mắt, nước mắt rơi xuống hòa vào môi và răng, anh nuốt nước bọt, liếm lấy những giọt nước mắt đau khổ đó.

Cmnr anh không chịu được cái này.

“Được, không phải yêu cầu, là anh cầu hôn Lạc lạc.”

Phó Tư Bạch cuối cùng cũng thỏa hiệp rồi.

Cô lau nước mắt bằng cổ áo, ồm ồm nói: “Cầu hôn thì phải ra dáng cầu hôn, ngay cả một đóa hoa cũng không cho….”

“Buổi cầu hôn anh sẽ bổ sung, hôn lễ sắp xếp như thế nào đều do em quyết định. Đây là hôn lễ của chúng ta, tuyệt đối đàng hoàng, long trọng.”

Ôn Từ lúc này mới bình tĩnh được hơn một chút, cuối cùng cô mới gật đầu: “Như vậy còn được.”

“Đợi sau khi công chứng em đổi tên lại rồi sẽ làm hôn lễ.”

Suy nghĩ của Ôn Từ đột ngột thay đổi, cô buột miệng nói: “Nếu công chứng xong rồi thì còn tổ chức hôn lễ cái gì nữa, ly hôn thẳng luôn cho xong.”

Phó Tư Bạch: “…..”

“Cái này cmn là ai ức hiếp ai?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương