Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão Đại
-
Chương 131: Em rất nhớ anh
Vào cuối tháng 7, "Phong cảnh nhuốm mực" đã được trình diễn tại Nhà hát nghệ thuật ở Hải Thành.
Bài thơ múa tuyệt đẹp pha trộn giữa cổ xưa và hiện đại này đã làm kinh ngạc bốn góc khán phòng. Nhiều màn vũ đạo đẹp mắt được nhiều tái bản clip và chễm chệ trên hot search mấy ngày nay, tạo nên làn sóng văn hóa truyền thống.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Đoạn ‘Vết mực’ độc diễn của Ôn Từ cũng được cắt chỉnh được lên hotsearch.
Cơ thể cô mềm mại như lụa, và chiếc váy trắng đen như mực lăn tăn trên mặt nước. Khi tấm giấy tuyên thành từ từ mở ra những điệu múa như rồng rắn lên xuống uyển chuyển, vừa mềm mại vừa rất có khí chất.
Thậm chí còn có những bình luận đem cô so sánh với với Lâm Dao Chi người đã có vũ điệu vở ‘Uyên sồ vũ’ làm say đắm bốn góc khán phòng. Họ nói cô dù còn trẻ tuổi mà đã được 7 phần khí chất kiều diễm trên sân khấu như thế thì tiền đồ phía trước là vô cùng rộng mở.
Lúc Ôn Từ nhìn thấy những bình luận này cô cũng cảm thấy bất ngờ nhưng lại cảm thấy thấp thỏm lo âu.
Lâm Dao Chi là mẹ của Phó Tư Bạch, là người quan trọng nhất đối với anh. Cô đã từng hỏi Phó Tư Bạch để mượn bản đĩa gốc của mẹ anh, cô muốn nghiêm túc học hỏi.
Có thể được đặt lên cán cân so sánh cùng với Lâm Dao Chi đã là một vinh dự cho cô.
Nhưng cô cũng sợ bình luận này sẽ khơi dậy nỗi đau của Phó Tư Bạch, cô chỉ hi vọng anh sẽ không nhìn thấy những bình luận như này.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Lúc sân khấu biểu diễn ngày cuối cùng đã là 10 giờ rồi, Ôn Từ và các chị em đứng chụp hình tự sướng bên cạnh khung cửa sổ trong suốt nhìn thẳng được ra ngoài, nhưng vô tình cô lại đột nhiên thấy trong đám đông khán giả kia có một bóng người quen thuộc.
Giây phút cô khẳng định đó là anh, người đàn ông mặc vest đi giày da ngồi lên chiếc xe sang trọng màu đen đỗ bên đường, chớp mắt cô lại không nhìn thấy nữa.
Từ Thần Thần đang cầm điện thoại vỗ vào vai Ôn Từ: “Ngơ ngác cái gì thế?”
Từ Thần Thần cũng nhìn theo hướng mắt của Ôn Từ, người ở quảng trường đông như kiến, đều là khán giả mới vừa coi biểu diễn xong.
“Không phải chứ, cậu có thể nhìn ra được người quen sao, thị lực cũng quá tốt rồi đấy!”
Ôn Từ lắc đầu: “Dáng vẻ mặc áo vest của anh ấy rất đặc biệt, không giống những người khác, vậy nên chỉ cần một cái chớp mắt tớ cũng có thể nhận ra.”
Từ Thần Thần “ồ” lên một cách rất sâu xa: “Tớ thấy không phải dáng vẻ mặc vest của anh ta đặc biệt mà là anh ta ở trong tim cậu đã là người đặc biệt rồi.”
“Tớ nói cho cậu nghe cảm giác đầu tiên rất chuẩn.” Từ Thần Thần ôm lấy vai Ôn Từ, “Cậy cảm thấy là anh ấy vậy thì nhất định là như vậy!”
“Tin tớ đi! Cảm giác giữa những người yêu nhau thường không sai vào đâu được.”
Ôn Từ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Không phải người yêu, đều đã chia tay rồi…”
“Haizz, xem cậu hoài niệm kìa, chia tay nhất định là sẽ chết đi sống lại luôn.”
Là trái tim Ôn Từ, mỗi đêm cô đều nhớ về những chi tiết dù là nhỏ nhất lúc ở bên nhau, cô nhớ về sự dịu dàng và vô lý của anh, nhớ đến sự tiếp xúc thân mật của cơ thể, những giây phút trái tim cô run rẩy… đó mới thật sự là chết đi sống lại.
Buổi biểu diễn cuối cùng cũng kết thúc, Ôn Từ về khách sạn nằm cả buổi trời để cơ thể giảm bớt cơn đau nhức và uể oải. Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống cô mới đi ra tìm đồ ăn.
Khách sạn nằm trong khu đảo công viên nghệ thuật Hồ Tâm, không có nhiều nhà hàng nhưng lại có nhiều quán bar, cũng là nơi tụ tập của các bạn trẻ về đêm.
Ôn Từ đeo tai nghe lên để nghe nhạc, cô đứng trước cửa một nhà hàng beefsteak. Đột nhiên cô rất muốn gửi tin nhắn cho Phó Tư Bạch, hỏi anh đã ăn cơm chưa.
Cô thật sự rất thích được cùng ăn với Phó Tư Bạch, dù là hai người tranh nhau một đĩa mì xào hay là ăn ở nhà ăn, hay là anh mời cô ăn nhà hàng nhật… đều có thể ăn rất ngon.
Dù cô biết anh đang ở Hài Thành nhưng Ôn Từ vẫn cố kìm nén để không làm phiền anh.
Sau khi nói rõ ràng mọi thứ thì thật sự đến bạn bè họ cũng không thể làm được.
Cô đi dạo trên phố các quán bar, ở đây có rất nhiều người trẻ tuổi đều là trai xinh gái đẹp, họ ăn mặc trang điểm cũng rất thời trang.
Ôn Từ mặc một chiếc váy rộng vải lanh mát mẻ, lối trang điểm thường ngày nhẹ nhàng, đơn giản cũng khiến cô nhiều người ngoái đầu nhìn cô.
Cô nghe thấy một bản độc tấu guitar quen thuộc, nhìn thấy ở phía trước có một đám đông đang tụ tập, vì vậy cô bước tới và nhìn thấy bóng dáng người đàn ông quen thuộc đang ngồi bên bệ hoa hồng đàn guitar.
Mái tóc trắng bạch kim thời thượng của anh cùng với làn da trắng lạnh và khí chất mạnh mẽ đó, đằng sau anh là những bông hoa hồng đỏ đang nở rộ thể hiện nét quyến rũ khó cưỡng trên khuôn mặt anh.
Nhìn thấy Phó Tư Bạch, Ôn Từ gần như chắc chắn dáng người cô nhìn thấy ở khu biểu diễn hôm qua chính là anh.
Chỉ là lúc mặc vest khiến người ta phải nhìn mãi, bây giờ anh đang mặc chiếc áo phông graffiti thời thượng, dù là kiểu gì đi nữa thì đối với con gái mà nói đều mang đến một sức hút trí mạng.
Một nhóm các cô gái đang lấy điện thoại ra để chụp ảnh.
Vừa đẹp hát lại vừa hay, ánh mắt ở trên sân khấu của anh luôn mang một nét gợi cảm như vậy thì ai có thể cưỡng lại nỗi.
Thậm chí còn có cô gái mang đặc giọng Hải Thành rất bạo dạn nói đùa với anh: “Soái ca còn độc thân không?”
“Độc thân.”
“Oa! Tối nay soái ca có rảnh không?”
Phó Tư Bạch nhìn thấy Ôn Từ trong đám người đông đúc, ánh mắt lóe lên ý cười càng đậm hơn, như một đóa hoa hồng gai góc: “Vừa nãy thì rảnh còn bây giờ thì không nữa rồi.”
Ôn Từ đi đến trước mặt anh, cô lấy một tệ từ trong túi ra rồi bỏ vào trong cái hộp guitar của anh.
Mấy cô gái xung quanh có hơi hoang mang, họ nhìn ra được anh chàng đẹp trai này hát không phải để kiếm tiền, trên người anh dù là đôi giày thể thao hay chiếc đồng hồ thì đều là hàng giá cả không hề thấp.
Nhưng lại nghe Ôn Từ nhàn nhạt nói: “Mua anh nửa đêm, đủ không?”
Anh hấc cằm: “Không đủ.”
Cô suy nghĩ gì đó rồi cởi sợi dây chuyền mặt tì hưu xuống rồi vứt vào hộp của anh: ‘Bây giờ đủ chưa?”
Nói xong cũng không đợi anh phản ứng lại cô đã xoay người bỏ đi không thèm quay đầu lại nhìn.
Phó Tư Bạch nhìn mặt tì hưu bị bỏ nằm yên tĩnh trong hộp, ánh mắt anh hơi thay đổi, cầm sợi dây rồi thu đàn lại đuổi theo cô.
“Cùng lắm thì anh chỉ nói vài câu với người ta thôi, như thế cũng ghen sao.”
Sắc mặt không chút biểu cảm của Ôn Từ: “Con mắt nào của anh thấy em ghen hả.”
Từ phía sau anh đeo sợi dây chuyền mặt tì hưu lên cổ cho cô, kề sát vào tai cô nói với giọng điệu ma mị và quyến rũ: “Từng tế bào trên cơ thể đều đang gào thét là: Bạn gái cũ tức giận rồi, hậu quả rất nghiêm trọng.”
Vành tai Ôn Từ bị anh làm cho ngưa ngứa, không thể kìm nổi như thể có một con chuột đang chạy dọc theo sống lưng cô.
Phó Tư Bạch biết nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể cô là vành tai, là điểm không kiềm chế được nhưng anh vẫn thích hôn lên vành tai cô.
“Phó Tư Bạch hôm qua anh đến xem em biểu diễn phải không?”
“Không.”
“Nói xạo, em rõ ràng đã nhìn thấy anh.”
“Em nhớ anh quá rồi sinh ra ảo tưởng đấy.”
“Không có.”
Ôn Từ quay đầu liếc anh một cái: “Vậy anh xuất hiện trong phạm vi 500 mét xung quanh khu khách sạn em ở là để làm gì hả?”
Phó Tư Bạch bật cười, nụ cười càng thêm rực rỡ: “Cô bạn gái cũ ơi, em đừng nghĩ nhiều quá, khách sạn của anh cũng ở gần đây, đến đây làm thêm nghề tay trai sẵn tiện xem các mỹ nữ.”
“Thế anh xem được mỹ nữ chưa?”
Phó Tư Bạch nhìn cô rất lâu, giọng điệu rất nghiêm túc: “Xem được rồi.”
Ôn Từ bị câu dẫn bởi ánh mắt dán chặt đó của anh, có hơi bối rối: “Phó Tư Bạch, đi uống một ly không?”
“Không uống, say rượu sẽ loạn.”
“Phải rồi, anh là người đàn ông giữ mình như ngọc mà.”
Phó Tư Bạch bật cười: “Người đàn ông giữ mình như ngọc này có thể đi ăn cơm cùng em.”
Ôn Từ nhìn đường đi, ủ rủ nói: “Không phải nói cắn rứt lương tâm, không thể làm bạn sao.”
“Thế không thì sao? Làm kẻ thủ giống như trước đây?”
“Cũng không làm kẻ thù, làm người lạ đi, em quay về khách sạn đây.”
“Ừm, được.”
Phó Tư Bạch đi phía sau lưng cô, anh không hề nói gì chỉ đi cùng cô đến cửa khách sạn, Ôn Từ đi vào thang máy lại nhìn thấy anh cũng đi theo cô cùng vào trong thang máy.
Bầu không khí đột nhiên trở nên mơ hồ và hỗn độn.
Trái tim cô đập loạn xạ, nhưng… cô không hề từ chối.
“Đing” thang máy dừng lại ở tầng 30.
Ôn Từ đi ra khỏi thang máy đến trước cửa phòng khách sạn, cô quẹt thẻ để mở cửa đi vào, cũng chừa một khe hở cho anh.
Cô thấp thỏm lo lắng đứng ở sau cánh cửa đợi nửa phút, lại nhìn lại lớp trang điểm của mình trong cái gương treo tường, cô chỉnh lại tóc tai.
Nhìn thấy Phó Tư Bạch không hề đẩy cửa đi vào, cô ló đầu ra nhìn anh.
Lại nhìn thấy người đàn ông đi thẳng vào căn phòng cạnh bên, mở cửa ra, sau đó vẫy vẫy tấm thẻ khách sạn y hệt về phía cô, anh mỉm cười bất cần nói: “Bạn gái cũ, em nghĩ nhiều rồi, anh cũng ở đây.”
“Rầm” một tiếng, Ôn Từ giận dữ đóng cửa cái rầm, cô nằm lên giường đắp chăn che mặt, cố gắng để ổn định lại nhịp tim đang đập liên hồi của mình.
Vậy mà anh lại ở kế bên cô!
Đáng ghét quá!
Ôn Từ gọi món mì trứng cua mang bên ngoài, cô vào phòng tắm tắm rửa, mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa thật thoải mái rồi lên giường nghỉ ngơi.
Một giai điệu guitar phát ra từ ban công bên cạnh, có vẻ như cố ý hay vô ý để dụ dỗ.
Ôn Từ đang đứng bên tấm rèm vải thưa mềm mại, làn gió nhẹ thổi qua, qua tấm rèm vải thưa, cô có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng người đàn ông đang đánh đàn ở ban công đối diện.
Trái tim cô như bị tiếng đàn guitar của anh câu dẫn, toàn thân đều ngứa ngáy.
Phó Tư Bạch biết cô ở đó, dù núp sau tấm rèm nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy bóng người cô.
Từ khi quen biết đến qua lại rồi chia tay, Giữa hai người dường như có một lớp màn ngăn cách, họ có thể nhìn thấy nhau, rõ ràng họ đang ở gần trong tầm tay, nhưng lại ở ngoài tầm với.
Đột nhiên đèn phòng vụt tắt, xung quanh chìm vào bóng tối.
“Mất điện rồi?”
Ôn Từ mở rèm ra đi đến ban công, cô thấy cả khách sạn, cả công viên nghệ thuật chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh sao trên bầu trời và ánh đèn mờ ảo của thành phố phía xa.
Tất cả đều mất điện.
Rất nhanh quản lý khách sạn đã gọi điện cho Ôn Từ: “Chào cô, đang có sự cố mất điện, bây giờ chúng tôi đang sửa chữa gấp, xin quý khách ở trong phòng chờ một lát, rất nhanh sẽ có điện lại nhé.”
“Được.”
Cúp điện như này không có đèn thì vẫn có thể chịu được, chỉ là không có máy lạnh. Trong tích tắc cái nóng oi bức của mùa hè tràn vào căn phòng mát lạnh, trên trán Ôn Từ chảy ra một tầng mồ hôi.
Người đàn ông phòng bên cạnh dường như không hề thấy phiền vị việc cúp điện, anh vẫn ngồi đàn guitar ở ban công.
Hai tay cô chống lên ban công, nhìn anh: “Phó Tư Bạch, cúp điện rồi.”
Anh nghiêng đầu nhìn về phía cô: “Sợ à?”
“Sợ.”
“Vậy đợi một chút anh đi qua với em.”
“Nhưng bên ngoài cũng nóng lắm.”
Phó Tư Bạch suy nghĩ rồi nói với cô: “Ra ngoài, anh dắt em đi đến một nơi mát mẻ.”
Ôn Từ mang dép vào rồi ra cửa, hành lang tối đen như mực, không nhìn thấy được gì, chỉ có cây đèn an toàn cuối đường nhấp nháy ánh sáng xanh.
Ôn Từ lần mò trong bóng đêm, cô nghe thấy tiếng mở cửa ở phòng bên, mơ hồ kêu lên: “Phó Tư Bạch.”
Ngay sau đó một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy cánh tay cô, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên trong bóng đêm: “Anh ở đây.”
“Anh muốn dẫn em đi đâu thế?”
Anh dắt cô đi về phía lối an toàn, bật ánh sáng từ điện thoại lên rồi lên lầu, anh vậy mà dắt cô đến sân thượng của khách sạn.
Sân thượng không một bóng người nhưng lại có ánh sao và ánh trăng, hướng nhìn cũng được khôi phục.
Làn gió mùa hè mát mẻ đang thổi qua, tốt hơn rất nhiều so với một căn phòng ngột ngạt.
Phó Tư Bạch đến bên lan can, hai tay anh chống lên rồi nhanh nhẹn nhảy lên ngồi trên lan can.
“Đừng! Nguy hiểm lắm!”
“Yên tâm, có một tầng bên ngoài nữa.”
Ôn Từ đi qua mới nhìn thấy bên ngoài lan can còn có một lớp bảo vệ, thế là cô cũng muốn ngồi lên.
Phó Tư Bạch đỡ cô, ôm cả người cô lên.
“Em nhẹ quá.”
“Anh là cái cân hả, như vậy mà có thể cảm nhận được.”
“Ừm, là nhạy cảm với cân nặng của em.”
Cô cuối cùng cùng tựa lưng về phía anh, phần da kề da dường như nóng lên, cơn nóng bỏng này nhạy cảm lan ra toàn thân trong tích tắc.
“Tư Bạch, ở đây không có người, cũng rất tối, không ai biết cả.”
“ừm.”
Phó Tư Bạch hơi nghiêng đầu, anh ngửi thấy mùi chanh nhàn nhạt trên cơ thể cô, khiến anh trầm luân, say đắm.
“Không được.”
“Ừm.”
Người con gái đang thất vọng muốn rời đi, Phó Tư Bạch lại nhảy xuống lan can đối diện với cô: “3 phút không đủ, 5 phút thì sao.”
Ôn Từ lấy điện thoại ra, cúi đầu chỉnh giờ đếm ngược 5 phút. Thời điểm đồng hồ bấm giờ bắt đầu tích tắc đếm ngược Phó Tư Bạch đè cô bên lan can và hôn cô điên cuồng như một con thú hoang.
Nỗi nhớ nhung rất lâu như bộc phát, Ôn Từ vòng tay qua ôm lấy cổ anh, cô ôm anh rất chặt. Cô hôn anh, chấp nhận mọi sự độc chiếm và cướp đoạt của anh.
Hai người như cá mất nước, lúc này như vừa mới được thả vào trong bể cá, lấy dưỡng khí tạm thời, thở phì phò, hết sức xâm chiếm lẫn nhau.
Vào lúc đồng hồ bấm giờ đột ngột vang lên, tay người đàn ông duỗi ra giữ chặt eo cô.
Cô gái cúi đầu, hai má đỏ bừng, không còn sức lực dựa vào lòng anh.
“Ngắn quá.”
“Ừm.”
Anh điều chỉnh lại nhịp thở nóng ran, kiềm chế cơn bồn chồn đang lan dần khắp cơ thể.
“Phó Tư Bạch…” Cô ôm chặt anh, mang theo giọng nói hơi nức nở, “Em rất nhớ anh.”
Người đàn ông hôn nhẹ lên cổ cô, tham lam hít lấy mùi hương vươn lại trên người cô, trầm mặc nói: “5 phút cũng không đủ.”
“Vậy 10 phút?”
“Anh muốn cả một đời.”
Bài thơ múa tuyệt đẹp pha trộn giữa cổ xưa và hiện đại này đã làm kinh ngạc bốn góc khán phòng. Nhiều màn vũ đạo đẹp mắt được nhiều tái bản clip và chễm chệ trên hot search mấy ngày nay, tạo nên làn sóng văn hóa truyền thống.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Đoạn ‘Vết mực’ độc diễn của Ôn Từ cũng được cắt chỉnh được lên hotsearch.
Cơ thể cô mềm mại như lụa, và chiếc váy trắng đen như mực lăn tăn trên mặt nước. Khi tấm giấy tuyên thành từ từ mở ra những điệu múa như rồng rắn lên xuống uyển chuyển, vừa mềm mại vừa rất có khí chất.
Thậm chí còn có những bình luận đem cô so sánh với với Lâm Dao Chi người đã có vũ điệu vở ‘Uyên sồ vũ’ làm say đắm bốn góc khán phòng. Họ nói cô dù còn trẻ tuổi mà đã được 7 phần khí chất kiều diễm trên sân khấu như thế thì tiền đồ phía trước là vô cùng rộng mở.
Lúc Ôn Từ nhìn thấy những bình luận này cô cũng cảm thấy bất ngờ nhưng lại cảm thấy thấp thỏm lo âu.
Lâm Dao Chi là mẹ của Phó Tư Bạch, là người quan trọng nhất đối với anh. Cô đã từng hỏi Phó Tư Bạch để mượn bản đĩa gốc của mẹ anh, cô muốn nghiêm túc học hỏi.
Có thể được đặt lên cán cân so sánh cùng với Lâm Dao Chi đã là một vinh dự cho cô.
Nhưng cô cũng sợ bình luận này sẽ khơi dậy nỗi đau của Phó Tư Bạch, cô chỉ hi vọng anh sẽ không nhìn thấy những bình luận như này.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Lúc sân khấu biểu diễn ngày cuối cùng đã là 10 giờ rồi, Ôn Từ và các chị em đứng chụp hình tự sướng bên cạnh khung cửa sổ trong suốt nhìn thẳng được ra ngoài, nhưng vô tình cô lại đột nhiên thấy trong đám đông khán giả kia có một bóng người quen thuộc.
Giây phút cô khẳng định đó là anh, người đàn ông mặc vest đi giày da ngồi lên chiếc xe sang trọng màu đen đỗ bên đường, chớp mắt cô lại không nhìn thấy nữa.
Từ Thần Thần đang cầm điện thoại vỗ vào vai Ôn Từ: “Ngơ ngác cái gì thế?”
Từ Thần Thần cũng nhìn theo hướng mắt của Ôn Từ, người ở quảng trường đông như kiến, đều là khán giả mới vừa coi biểu diễn xong.
“Không phải chứ, cậu có thể nhìn ra được người quen sao, thị lực cũng quá tốt rồi đấy!”
Ôn Từ lắc đầu: “Dáng vẻ mặc áo vest của anh ấy rất đặc biệt, không giống những người khác, vậy nên chỉ cần một cái chớp mắt tớ cũng có thể nhận ra.”
Từ Thần Thần “ồ” lên một cách rất sâu xa: “Tớ thấy không phải dáng vẻ mặc vest của anh ta đặc biệt mà là anh ta ở trong tim cậu đã là người đặc biệt rồi.”
“Tớ nói cho cậu nghe cảm giác đầu tiên rất chuẩn.” Từ Thần Thần ôm lấy vai Ôn Từ, “Cậy cảm thấy là anh ấy vậy thì nhất định là như vậy!”
“Tin tớ đi! Cảm giác giữa những người yêu nhau thường không sai vào đâu được.”
Ôn Từ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Không phải người yêu, đều đã chia tay rồi…”
“Haizz, xem cậu hoài niệm kìa, chia tay nhất định là sẽ chết đi sống lại luôn.”
Là trái tim Ôn Từ, mỗi đêm cô đều nhớ về những chi tiết dù là nhỏ nhất lúc ở bên nhau, cô nhớ về sự dịu dàng và vô lý của anh, nhớ đến sự tiếp xúc thân mật của cơ thể, những giây phút trái tim cô run rẩy… đó mới thật sự là chết đi sống lại.
Buổi biểu diễn cuối cùng cũng kết thúc, Ôn Từ về khách sạn nằm cả buổi trời để cơ thể giảm bớt cơn đau nhức và uể oải. Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống cô mới đi ra tìm đồ ăn.
Khách sạn nằm trong khu đảo công viên nghệ thuật Hồ Tâm, không có nhiều nhà hàng nhưng lại có nhiều quán bar, cũng là nơi tụ tập của các bạn trẻ về đêm.
Ôn Từ đeo tai nghe lên để nghe nhạc, cô đứng trước cửa một nhà hàng beefsteak. Đột nhiên cô rất muốn gửi tin nhắn cho Phó Tư Bạch, hỏi anh đã ăn cơm chưa.
Cô thật sự rất thích được cùng ăn với Phó Tư Bạch, dù là hai người tranh nhau một đĩa mì xào hay là ăn ở nhà ăn, hay là anh mời cô ăn nhà hàng nhật… đều có thể ăn rất ngon.
Dù cô biết anh đang ở Hài Thành nhưng Ôn Từ vẫn cố kìm nén để không làm phiền anh.
Sau khi nói rõ ràng mọi thứ thì thật sự đến bạn bè họ cũng không thể làm được.
Cô đi dạo trên phố các quán bar, ở đây có rất nhiều người trẻ tuổi đều là trai xinh gái đẹp, họ ăn mặc trang điểm cũng rất thời trang.
Ôn Từ mặc một chiếc váy rộng vải lanh mát mẻ, lối trang điểm thường ngày nhẹ nhàng, đơn giản cũng khiến cô nhiều người ngoái đầu nhìn cô.
Cô nghe thấy một bản độc tấu guitar quen thuộc, nhìn thấy ở phía trước có một đám đông đang tụ tập, vì vậy cô bước tới và nhìn thấy bóng dáng người đàn ông quen thuộc đang ngồi bên bệ hoa hồng đàn guitar.
Mái tóc trắng bạch kim thời thượng của anh cùng với làn da trắng lạnh và khí chất mạnh mẽ đó, đằng sau anh là những bông hoa hồng đỏ đang nở rộ thể hiện nét quyến rũ khó cưỡng trên khuôn mặt anh.
Nhìn thấy Phó Tư Bạch, Ôn Từ gần như chắc chắn dáng người cô nhìn thấy ở khu biểu diễn hôm qua chính là anh.
Chỉ là lúc mặc vest khiến người ta phải nhìn mãi, bây giờ anh đang mặc chiếc áo phông graffiti thời thượng, dù là kiểu gì đi nữa thì đối với con gái mà nói đều mang đến một sức hút trí mạng.
Một nhóm các cô gái đang lấy điện thoại ra để chụp ảnh.
Vừa đẹp hát lại vừa hay, ánh mắt ở trên sân khấu của anh luôn mang một nét gợi cảm như vậy thì ai có thể cưỡng lại nỗi.
Thậm chí còn có cô gái mang đặc giọng Hải Thành rất bạo dạn nói đùa với anh: “Soái ca còn độc thân không?”
“Độc thân.”
“Oa! Tối nay soái ca có rảnh không?”
Phó Tư Bạch nhìn thấy Ôn Từ trong đám người đông đúc, ánh mắt lóe lên ý cười càng đậm hơn, như một đóa hoa hồng gai góc: “Vừa nãy thì rảnh còn bây giờ thì không nữa rồi.”
Ôn Từ đi đến trước mặt anh, cô lấy một tệ từ trong túi ra rồi bỏ vào trong cái hộp guitar của anh.
Mấy cô gái xung quanh có hơi hoang mang, họ nhìn ra được anh chàng đẹp trai này hát không phải để kiếm tiền, trên người anh dù là đôi giày thể thao hay chiếc đồng hồ thì đều là hàng giá cả không hề thấp.
Nhưng lại nghe Ôn Từ nhàn nhạt nói: “Mua anh nửa đêm, đủ không?”
Anh hấc cằm: “Không đủ.”
Cô suy nghĩ gì đó rồi cởi sợi dây chuyền mặt tì hưu xuống rồi vứt vào hộp của anh: ‘Bây giờ đủ chưa?”
Nói xong cũng không đợi anh phản ứng lại cô đã xoay người bỏ đi không thèm quay đầu lại nhìn.
Phó Tư Bạch nhìn mặt tì hưu bị bỏ nằm yên tĩnh trong hộp, ánh mắt anh hơi thay đổi, cầm sợi dây rồi thu đàn lại đuổi theo cô.
“Cùng lắm thì anh chỉ nói vài câu với người ta thôi, như thế cũng ghen sao.”
Sắc mặt không chút biểu cảm của Ôn Từ: “Con mắt nào của anh thấy em ghen hả.”
Từ phía sau anh đeo sợi dây chuyền mặt tì hưu lên cổ cho cô, kề sát vào tai cô nói với giọng điệu ma mị và quyến rũ: “Từng tế bào trên cơ thể đều đang gào thét là: Bạn gái cũ tức giận rồi, hậu quả rất nghiêm trọng.”
Vành tai Ôn Từ bị anh làm cho ngưa ngứa, không thể kìm nổi như thể có một con chuột đang chạy dọc theo sống lưng cô.
Phó Tư Bạch biết nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể cô là vành tai, là điểm không kiềm chế được nhưng anh vẫn thích hôn lên vành tai cô.
“Phó Tư Bạch hôm qua anh đến xem em biểu diễn phải không?”
“Không.”
“Nói xạo, em rõ ràng đã nhìn thấy anh.”
“Em nhớ anh quá rồi sinh ra ảo tưởng đấy.”
“Không có.”
Ôn Từ quay đầu liếc anh một cái: “Vậy anh xuất hiện trong phạm vi 500 mét xung quanh khu khách sạn em ở là để làm gì hả?”
Phó Tư Bạch bật cười, nụ cười càng thêm rực rỡ: “Cô bạn gái cũ ơi, em đừng nghĩ nhiều quá, khách sạn của anh cũng ở gần đây, đến đây làm thêm nghề tay trai sẵn tiện xem các mỹ nữ.”
“Thế anh xem được mỹ nữ chưa?”
Phó Tư Bạch nhìn cô rất lâu, giọng điệu rất nghiêm túc: “Xem được rồi.”
Ôn Từ bị câu dẫn bởi ánh mắt dán chặt đó của anh, có hơi bối rối: “Phó Tư Bạch, đi uống một ly không?”
“Không uống, say rượu sẽ loạn.”
“Phải rồi, anh là người đàn ông giữ mình như ngọc mà.”
Phó Tư Bạch bật cười: “Người đàn ông giữ mình như ngọc này có thể đi ăn cơm cùng em.”
Ôn Từ nhìn đường đi, ủ rủ nói: “Không phải nói cắn rứt lương tâm, không thể làm bạn sao.”
“Thế không thì sao? Làm kẻ thủ giống như trước đây?”
“Cũng không làm kẻ thù, làm người lạ đi, em quay về khách sạn đây.”
“Ừm, được.”
Phó Tư Bạch đi phía sau lưng cô, anh không hề nói gì chỉ đi cùng cô đến cửa khách sạn, Ôn Từ đi vào thang máy lại nhìn thấy anh cũng đi theo cô cùng vào trong thang máy.
Bầu không khí đột nhiên trở nên mơ hồ và hỗn độn.
Trái tim cô đập loạn xạ, nhưng… cô không hề từ chối.
“Đing” thang máy dừng lại ở tầng 30.
Ôn Từ đi ra khỏi thang máy đến trước cửa phòng khách sạn, cô quẹt thẻ để mở cửa đi vào, cũng chừa một khe hở cho anh.
Cô thấp thỏm lo lắng đứng ở sau cánh cửa đợi nửa phút, lại nhìn lại lớp trang điểm của mình trong cái gương treo tường, cô chỉnh lại tóc tai.
Nhìn thấy Phó Tư Bạch không hề đẩy cửa đi vào, cô ló đầu ra nhìn anh.
Lại nhìn thấy người đàn ông đi thẳng vào căn phòng cạnh bên, mở cửa ra, sau đó vẫy vẫy tấm thẻ khách sạn y hệt về phía cô, anh mỉm cười bất cần nói: “Bạn gái cũ, em nghĩ nhiều rồi, anh cũng ở đây.”
“Rầm” một tiếng, Ôn Từ giận dữ đóng cửa cái rầm, cô nằm lên giường đắp chăn che mặt, cố gắng để ổn định lại nhịp tim đang đập liên hồi của mình.
Vậy mà anh lại ở kế bên cô!
Đáng ghét quá!
Ôn Từ gọi món mì trứng cua mang bên ngoài, cô vào phòng tắm tắm rửa, mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa thật thoải mái rồi lên giường nghỉ ngơi.
Một giai điệu guitar phát ra từ ban công bên cạnh, có vẻ như cố ý hay vô ý để dụ dỗ.
Ôn Từ đang đứng bên tấm rèm vải thưa mềm mại, làn gió nhẹ thổi qua, qua tấm rèm vải thưa, cô có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng người đàn ông đang đánh đàn ở ban công đối diện.
Trái tim cô như bị tiếng đàn guitar của anh câu dẫn, toàn thân đều ngứa ngáy.
Phó Tư Bạch biết cô ở đó, dù núp sau tấm rèm nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy bóng người cô.
Từ khi quen biết đến qua lại rồi chia tay, Giữa hai người dường như có một lớp màn ngăn cách, họ có thể nhìn thấy nhau, rõ ràng họ đang ở gần trong tầm tay, nhưng lại ở ngoài tầm với.
Đột nhiên đèn phòng vụt tắt, xung quanh chìm vào bóng tối.
“Mất điện rồi?”
Ôn Từ mở rèm ra đi đến ban công, cô thấy cả khách sạn, cả công viên nghệ thuật chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh sao trên bầu trời và ánh đèn mờ ảo của thành phố phía xa.
Tất cả đều mất điện.
Rất nhanh quản lý khách sạn đã gọi điện cho Ôn Từ: “Chào cô, đang có sự cố mất điện, bây giờ chúng tôi đang sửa chữa gấp, xin quý khách ở trong phòng chờ một lát, rất nhanh sẽ có điện lại nhé.”
“Được.”
Cúp điện như này không có đèn thì vẫn có thể chịu được, chỉ là không có máy lạnh. Trong tích tắc cái nóng oi bức của mùa hè tràn vào căn phòng mát lạnh, trên trán Ôn Từ chảy ra một tầng mồ hôi.
Người đàn ông phòng bên cạnh dường như không hề thấy phiền vị việc cúp điện, anh vẫn ngồi đàn guitar ở ban công.
Hai tay cô chống lên ban công, nhìn anh: “Phó Tư Bạch, cúp điện rồi.”
Anh nghiêng đầu nhìn về phía cô: “Sợ à?”
“Sợ.”
“Vậy đợi một chút anh đi qua với em.”
“Nhưng bên ngoài cũng nóng lắm.”
Phó Tư Bạch suy nghĩ rồi nói với cô: “Ra ngoài, anh dắt em đi đến một nơi mát mẻ.”
Ôn Từ mang dép vào rồi ra cửa, hành lang tối đen như mực, không nhìn thấy được gì, chỉ có cây đèn an toàn cuối đường nhấp nháy ánh sáng xanh.
Ôn Từ lần mò trong bóng đêm, cô nghe thấy tiếng mở cửa ở phòng bên, mơ hồ kêu lên: “Phó Tư Bạch.”
Ngay sau đó một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy cánh tay cô, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên trong bóng đêm: “Anh ở đây.”
“Anh muốn dẫn em đi đâu thế?”
Anh dắt cô đi về phía lối an toàn, bật ánh sáng từ điện thoại lên rồi lên lầu, anh vậy mà dắt cô đến sân thượng của khách sạn.
Sân thượng không một bóng người nhưng lại có ánh sao và ánh trăng, hướng nhìn cũng được khôi phục.
Làn gió mùa hè mát mẻ đang thổi qua, tốt hơn rất nhiều so với một căn phòng ngột ngạt.
Phó Tư Bạch đến bên lan can, hai tay anh chống lên rồi nhanh nhẹn nhảy lên ngồi trên lan can.
“Đừng! Nguy hiểm lắm!”
“Yên tâm, có một tầng bên ngoài nữa.”
Ôn Từ đi qua mới nhìn thấy bên ngoài lan can còn có một lớp bảo vệ, thế là cô cũng muốn ngồi lên.
Phó Tư Bạch đỡ cô, ôm cả người cô lên.
“Em nhẹ quá.”
“Anh là cái cân hả, như vậy mà có thể cảm nhận được.”
“Ừm, là nhạy cảm với cân nặng của em.”
Cô cuối cùng cùng tựa lưng về phía anh, phần da kề da dường như nóng lên, cơn nóng bỏng này nhạy cảm lan ra toàn thân trong tích tắc.
“Tư Bạch, ở đây không có người, cũng rất tối, không ai biết cả.”
“ừm.”
Phó Tư Bạch hơi nghiêng đầu, anh ngửi thấy mùi chanh nhàn nhạt trên cơ thể cô, khiến anh trầm luân, say đắm.
“Không được.”
“Ừm.”
Người con gái đang thất vọng muốn rời đi, Phó Tư Bạch lại nhảy xuống lan can đối diện với cô: “3 phút không đủ, 5 phút thì sao.”
Ôn Từ lấy điện thoại ra, cúi đầu chỉnh giờ đếm ngược 5 phút. Thời điểm đồng hồ bấm giờ bắt đầu tích tắc đếm ngược Phó Tư Bạch đè cô bên lan can và hôn cô điên cuồng như một con thú hoang.
Nỗi nhớ nhung rất lâu như bộc phát, Ôn Từ vòng tay qua ôm lấy cổ anh, cô ôm anh rất chặt. Cô hôn anh, chấp nhận mọi sự độc chiếm và cướp đoạt của anh.
Hai người như cá mất nước, lúc này như vừa mới được thả vào trong bể cá, lấy dưỡng khí tạm thời, thở phì phò, hết sức xâm chiếm lẫn nhau.
Vào lúc đồng hồ bấm giờ đột ngột vang lên, tay người đàn ông duỗi ra giữ chặt eo cô.
Cô gái cúi đầu, hai má đỏ bừng, không còn sức lực dựa vào lòng anh.
“Ngắn quá.”
“Ừm.”
Anh điều chỉnh lại nhịp thở nóng ran, kiềm chế cơn bồn chồn đang lan dần khắp cơ thể.
“Phó Tư Bạch…” Cô ôm chặt anh, mang theo giọng nói hơi nức nở, “Em rất nhớ anh.”
Người đàn ông hôn nhẹ lên cổ cô, tham lam hít lấy mùi hương vươn lại trên người cô, trầm mặc nói: “5 phút cũng không đủ.”
“Vậy 10 phút?”
“Anh muốn cả một đời.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook