Lỗ Tai Nhỏ Của Anh
-
Chương 14
Mục Nghiên Chi lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ từ trong balo tùy thân đi vào phòng tắm, mới vừa đóng cửa thì đã bị người bên ngoài gõ vang. Anh mở cửa, thấy cô gái bên ngoài muốn nói lại thôi. "Làm sao vậy?"
"Cái kia..."
Nguyên Nhị nhìn cánh tay anh. "Anh có thể...có thể tự tắm không?"
Nói xong lỗ tai lập tức đỏ lên.
Mục Nghiên Chi đột nhiên nổi lên tâm tư muốn trêu chọc cô. "Nếu anh nói không thể tự tắm được vậy em có thể giúp anh không?"
"Cái...Cái gì?"
Nguyên Nhị sửng sốt, lúc sau thì liều mạng lắc đầu. "Không...không thể."
"Không thể vậy thì em hỏi anh làm gì?"
Anh xoa xoa đầu cô, cười tủm tỉm. "Được rồi, không đùa với em nữa. Em lên giường chờ anh, ngoan nhé."
Nguyên Nhị đẩy tay anh ra, bĩu môi nhỏ giọng nói một chữ. "Lăn."
Mục Nghiên Chi nhìn cô giống như chạy trốn thì cười nhạo một tiếng, xoay người đi vào phòng tắm.
Anh cố gắng tránh nơi được băng bó rồi nhanh chóng tắm rửa. Trong lúc tắm anh đã dùng sữa tắm cùng dầu gội của cô gái nhỏ, toàn thân đều là hương vị của cô. Anh mang theo cảm giác mỹ mãn mặc quần áo, mở cửa đi ra ngoài.
Trên giường, chiếc chăn màu xanh nhạt hơi hơi phồng lên, chiếm một bên giường.
Mục Nghiên Chi đi đến mép giường, dừng động tác lau tóc. Anh nhìn đống chăn trên giường kia, lúc anh đi tới bước chân rất nhẹ rất nhẹ thế cho nên người trên giường không hề phát hiện ra.
Hồi lâu anh lại cười nhạt một tiếng.
Tính cảnh giác của cô nhóc này vẫn kém như vậy.
Đột nhiên chăn bông nhẹ nhàng bị xốc lên, để lộ ra một cái đầu. Trên khuôn mặt trắng nõn dính vài sợi tóc, đôi mắt lấp lánh ánh nước đang chớp chớp. Người trong chăn ngượng ngùng nhìn người đàn ông đứng ở mép giường. "Anh Nghiên Chi, ngủ thôi."
Mục Nghiên Chi thấy dáng vẻ này của cô ý cười nơi khoé miệng càng sâu, anh gật đầu. "Ừ! Ngủ thôi."
Anh xốc chăn nhẹ nhàng nằm xuống giường, mới vừa nằm xong thì cô gái nhỏ bên cạnh đã dịch lại gần. Cô xấu hổ đem mặt chôn ở ngực anh, quyết không cho anh nhìn thấy.
Biết cô đã xấu hổ đến cùng cực Mục Nghiên Chi cũng không đùa với cô nữa. Anh nhếch khóe môi, hơi hơi cúi đầu hôn lên đỉnh đầu của cô, giây tiếp theo anh cảm nhận được trên eo truyền đến chút lực. Anh biết cô gái nhỏ đang ôm lấy eo của mình, không nhịn được cười một cái.
Anh cũng nâng tay nhẹ nhàng đặt lên eo thon của cô. Hẳn là cô đã cố ý nhường phần giường bên này cho anh, bởi vì cánh tay bị thương vừa lúc đặt trên eo cô.
"Ngoan..."
Giọng nói của anh mang theo mệt mỏi. "Ngủ đi."
Mục Nghiên Chi ừ một tiếng. "Ngủ ngon."
Chỉ chốc lát sau anh cảm nhận được lòng bàn tay của cô gái trong lòng đã buông lỏng, hô hấp đều đều. Lúc này anh cũng nhắm mắt lại, mấy ngày nay cường độ làm việc quá lớn khiến cho anh vừa nhắm mắt thì đã chìm vào giấc ngủ.
......
Ánh dương ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào vào phòng. Ở trên giường, lông mi thật dài của Nguyên Nhị rung động vài cái rồi chậm rãi mở mắt. Cô chớp chớp mắt bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, hai mắt trừng lớn, uốn éo sang bên cạnh.
Không có ai.
Đi rồi!
Một chút mất mát xuất hiện ở trong lòng. Cô duỗi tay sờ soạng bên cạnh, chỉ cảm thấy nhiệt độ lạnh lẽo.
Cũng không biết người này đã đi từ khi nào.
Nằm ở trên giường một lát Nguyên Nhị mới xốc chăn bò dậy, khoác một chiếc áo ỉu xìu đi vào phòng tắm rửa mặt thay đồng phục rồi đi xuống lầu, mới vừa đi đến chỗ cầu thang đã nghe thấy trong phòng bếp truyền đến động tĩnh. Cô duỗi cái eo đi đến phòng bếp.
"Dì Phương, dì đang làm gì..." Khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia thì giọng nói lấp tức im bặt.
Nguyên Nhị ngây người. Đột nhiên cô nở nụ cười, đôi mắt cong cong giống như trăng lưỡi liềm, hai bên khóe miệng nhếch lên cao. Cô nhịn không được cao hứng trong lòng, lại giống như chú chim vui vẻ bay nhanh về phía người nọ.
"Anh Nghiên Chi..."
Cô ôm lấy eo của Mục Nghiên Chi từ phía sau, thanh âm mềm mại bắt đầu làm nũng, "Anh không đi nha!"
Mục Nghiên Chi đã sớm nghe được tiếng bước chân của cô. Anh bình tĩnh lật trứng chiên sau đó chậm rãi quay đầu nhìn cô gái nhỏ ở phía sau, khi tầm mắt chạm đến ánh mắt cười tủm tỉm của cô khóe miệng của anh cũng nhếch lên.
"Đi cái gì mà đi."
Anh giống như vừa nghe xong chuyện cười. "Anh có thể đi chỗ nào đây?"
Nguyên Nhị dùng trán đâm vào lưng anh, cái miệng nhỏ xụ xuống. "Ai bảo anh thường xuyên không rên một tiếng đã đi rồi."
Mục Nghiên Chi nhìn trứng gà đã chín thì tắt bếp, thả cái xẻng trong tay xuống. Anh gỡ cánh tay của Nguyên Nhị ra, xoay người nhẹ nhàng dựa vào kệ bếp, cánh tay vươn ra ôm cô vào lòng.
"Lỗ tai nhỏ."
Anh dịu dàng gọi cô. "Đây là công việc của anh, không phải em đã biết từ lâu rồi sao?"
Trong thanh âm tràn đầy sự xin lỗi. Nhưng mà anh là quân nhân, khi đã khoác trên người bộ quân phục thì anh có chức trách của bản thân.
Bảo vệ nhân dân, bảo vệ quốc gia.
Nguyên Nhị dựa vào ngực anh, bên tai là âm thanh trái tim đang đập thình thịch thình thịch.
Cô biết chứ, từ nhỏ đến lớn cô vẫn luôn biết giấc mộng của anh chính là trở thành một quân nhân. Cống hiến cho quốc gia chính là sứ mệnh cả đời anh.
Đúng vậy! Những năm gần đây anh nhận được rất nhiều nhiệm vụ, cũng có rất nhiều lần không kịp nói một tiếng tạm biệt thì đã phải đi rồi.
Những năm gần đây, anh dẫn theo những người anh em chấp hành biết bao nhiêu nhiệm vụ. Tuy rằng cô không tự mình đếm kỹ nhưng cô biết trên người anh có không ít vết sẹo. Cô cũng biết không có nhiệm vụ nào mà anh không phải dốc hết toàn lực để hoàn thành, giống như là đã phải liều mạng để hoàn thành một cách tốt nhất. Nếu không như vậy thì anh cũng sẽ không thể mang trên người nhiều huy chương hơn so với bạn cùng lứa tuổi khi còn trẻ, cũng không thể ngồi lên vị trí đoàn trưởng và được các chiến hữu nhỏ tuổi tin phục.
Cô gặp qua không ít cảnh tượng khi anh huấn luyện. Dưới ánh nắng chói chang tóc ướt anh đẫm, mồ hôi như trân châu từng giọt rơi xuống, bộ đồ huấn luyện ướt sũng có thể vắt ra nước. Anh đối với các chiến sĩ dưới trướng đều nghiêm khắc nhưng đối với bản thân lại càng nghiêm khắc gấp bội, giống như là không đem bản thân lăn lộn đến chết thì không bỏ qua.
"Anh Nghiên Chi..." Cô nhẹ giọng gọi anh.
Mục Nghiên Chi cúi đầu hôn lên trán của cô. "Làm sao vậy?"
"Xin, xin lỗi."
Mục Nghiên Chi không rõ nguyên do gì mà cô phải xin lỗi. Anh giơ tay nắm lấy cằm buộc cô ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của mình.
Anh cười cười, hỏi: "Vì sao lại xin lỗi?"
Nguyên Nhị chu cái miệng nhỏ, bộ dáng đáng thương. "Bởi vì em không chịu đứng ở góc độ của anh để suy nghĩ, em chỉ biết nghĩ cho bản thân. Thân là bạn gái thì em hẳn là nên hiểu cho anh, chứ không..."
Nguyên Nhị còn chưa dứt lời thì một bàn tay to đã bưng kín miệng cô lại. Người đàn ông trước mặt nhíu mày, lắc lắc đầu.
"Nguyên Nhị! Em không sai, con người đều ích kỷ như vậy. Em không phải thánh nhân, đứng ở góc độ của bản thân để suy nghĩ căn bản không có gì là sai, ngược lại thì người sai là anh mới đúng."
Mục Nghiên Chi thở dài, bỗng dưng cảm thấy tự trách. "Là anh không chịu đứng ở góc độ của em để suy nghĩ, là anh không ý thức được là bạn trai thì nên có trách nhiệm nhiều hơn với em."
Anh dừng một chút, cúi đầu hôn lên khóe miệng của cô, trong mắt đều là bất đắc dĩ. "Nhưng mà Nguyên Nhị à, em nhất định phải tin tưởng anh. Bất kể là phát sinh chuyện gì, bất kể là nhiệm vụ có bao nhiêu gian khó thì anh cũng sẽ đem hết toàn lực bảo vệ bản thân để trở lại cạnh em, trừ phi anh..."
Thật sự bất lực.
Dường như đoán được kế tiếp Mục Nghiên Chi muốn nói điều gì, Nguyên Nhị học anh lấy tay bưng kín miệng rồi dùng sức lắc đầu. Dáng vẻ của cô trở nên nóng nảy, lúc nói chuyện cũng nóng nảy theo. "Không có trừ phi."
Cô dùng ánh mắt hữu lực nhìn vào đôi mắt anh. "Bất kể là phát sinh chuyện gì thì em đều muốn anh trở lại bên cạnh em nguyên vẹn, đây là thỉnh cầu duy nhất của em."
Cũng là nguyện vọng duy nhất.
Mục Nghiên Chi nhìn thấy hai mắt của cô mang theo tia ẩn nhẫn, tâm giống như bị nhéo một cái, ẩn ẩn đau. Trầm mặc một lát anh lại cúi đầu, cánh môi nhẹ nhàng dán lên mí mắt của cô, dùng âm thanh hết sức ôn nhu nói: "Được, anh hứa em."
Mặc dù chính anh cũng không thể đảm bảo trăm phần trăm.
Bỗng nhiên Mục Nghiên Chi như là nghĩ tới chuyện gì đó, chần chờ một lát, lực độ trên cánh tay hơi tăng lên. Anh ôm Nguyên Nhị vào trong lòng, đem đầu của cô ấn ở trước ngực.
"Lỗ tai nhỏ..."
"Hả?"
"Anh..."
Mục Nghiên Chi muốn nói lại thôi. "Anh muốn..."
Như là chờ không kịp, Nguyên Nhị vội hỏi: "Anh làm sao vậy?"
Mục Nghiên Chi im lặng, trong mắt hiện lên một tia không xác định. Anh nhấp môi dưới, nói: "Không có việc gì, chỉ là muốn nói anh nhớ em."
Vẫn là, không cần nói cho cô biết vào lúc này.
Ăn sáng xong, Nguyên Nhị mới nhớ tới chuyện hỏi Mục Nghiên Chi có thấy phiếu điểm cô gửi hay không.
Mục Nghiên Chi móc di động ra, đem hình ảnh phóng lớn rồi giơ lên trước mặt cô. "Lỗ tai nhỏ nhà chúng ta giỏi quá."
Nguyên Nhị liếm liếm khóe miệng, hướng Mục Nghiên Chi xoè bàn tay, cười hì hì hỏi: "Có gì để khen thưởng không?"
Mục Nghiên Chi nhìn đôi môi hồng hào của cô mang theo vết nước, hầu kết lăn lộn, có chút chật vật nghiêng đầu sang một bên. Vài giây sau anh mới quay đầu lại, nơi khóe miệng tạo nên ý cười đầy ý vị, anh ngoắc ngoắc ngón tay. "Em lại đây một chút."
Nguyên Nhị còn cho rằng anh có quà khen thưởng muốn nói cho cô biết trước, vì thế đã ngoan ngoãn đi qua. Nào ngờ cô còn chưa kịp phản ứng thì một bóng đen đã bao phủ lấy, đôi môi đã bị lấp kín, sau đó có thứ gì xông vào khoang miệng đảo một vòng.
Sợ dì Phương đột nhiên xuất hiện, Nguyên Nhị mãnh liệt hít thở, theo bản năng muốn đẩy anh ra. Nhưng mà Mục Nghiên Chi lại dùng sức chế trụ đầu cô, cường thế công chiếm môi lưỡi, không chút khách khí hấp thụ những ngọt ngào thuộc về cô.
Nguyên Nhị tránh không được, cuối cùng cũng mặc kệ anh hôn.
Một nụ hôn kết thúc cả người cô có chút phát run, trong lòng chẳng những mang theo một tia hoảng loạn mà còn mang theo một tia hưng phấn khó có thể hình dung.
Cô hé mắt nhìn người đàn ông đang thở dốc ở trước mặt, hỏi: "Anh làm gì vậy? "
Mục Nghiên Chi cong cong khóe môi. "Phần thưởng dành cho em!"
Nguyên Nhị sửng sốt, sau đó "Phi" một tiếng. "Anh cũng coi trọng bản thân quá nhỉ."
Nói xong cô đột nhiên nhìn xung quanh, sau đó nhẹ nhàng thở ra.
May mắn không ai thấy.
Mục nghiên Chi nhìn thấu suy nghĩ của cô. Anh đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt cô rồi nói. "Yên tâm, trời còn chưa sáng dì Phương đã đi ra ngoài mua sắm, không hết hai ba tiếng đồng hồ thì sẽ không trở về."
Anh dừng lại, rồi tiếp tục trêu chọc cô: "Sợ bị nhìn thấy như vậy?"
Nguyên Nhị không nói chuyện, ngước mắt trừng anh một cái, trên mặt rõ ràng viết ba chữ.
"Anh nói xem?"
Mục Nghiên Chi đã nhìn ra. Anh cười ha ha vài tiếng, ngẩng đầu nhéo nhéo khuôn mặt của cô, lại xoa xoa đầu rồi đứng lên đồng thời lớn tiếng nói: "Đi thôi! Đưa em đi học."
Nguyên Nhị đứng lên, cầm lấy cặp sách đặt ở trên sofa rồi đuổi theo anh.
Cô vừa đi vừa không chết tâm hét lên: "Em muốn quà, em muốn quà, em phải có quà, em chính là muốn quà..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook