Đợt không khí lạnh đầu tiên thổi đến, Lộ Nam bị đông lạnh lập tức mặc áo phao lông ngỗng vào người.

Thành Hướng Bắc nhìn Lộ Nam mặc một chiếc áo phao lông ngỗng kiểu dáng cũ kỹ màu sắc cổ xưa gây sự chú ý khắp nơi, khóe miệng không nhếch lên nổi. Được rồi, quả thật bọn họ có 3 mùa đông không ở cùng nhau, hơn nữa Lộ Nam cũng không quan tâm đến phương diện quần áo lắm. Nhưng mà, người cần ăn mặc phật cần áo vàng, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Lộ Nam đều bị quần áo cũ kỹ chôn vùi hết rồi.

“Nam Nam, ai mua quần áo cho em vậy?” Nhất định là mẹ Lộ rồi, kiểu này rất phù hợp với mấy mẹ già.

Lộ Nam nghe xong lời hắn, gương mặt đắc ý vểnh lên: “He he, quần áo không tồi đúng không! Là em mua đó!”

“Em…vẫn biết mua quần áo?” Miễn cưỡng nở ra một nụ cười.

“Hừ, em đến chỗ bán áo phao lông ngỗng nam giảm giá, rồi chen lấn trong đám người mới mua được một cái! Quá lời đó, chờ em về nhà cũng mua cho anh một cái!” Hai mắt Lộ Nam sáng lên, cậu không biết gạo muối là gì cũng biết mua áo phao lông ngỗng giá 50 đồng là rất lời.

Thành Hướng Bắc cứng ngắc gật đầu. Thực ra thời tiết không lạnh lắm, hắn cùng lắm chỉ mặc áo khoác thôi, có điều, thấy Lộ Nam núp trong áo phao lông ngỗng run rẩy, ngực hắn thấy đau đâu: “Nam Nam, rất lạnh à?” Kéo tay cậu bỏ trong túi áo mình để sưởi ấm.

“Em thật sự hối hận đã đến nơi này mà.” Lộ Nam cau mày nói. Hải Thành nằm ở phía nam, khắc hẳn với thời tiết ở nhà, thời tiết vừa lạnh lại ẩm ướt, gió lạnh thổi qua khiến khớp xương như cứng lại: “Lúc nào mới bật lò sửa chứ?”

Thành Hướng Bắc hơi mím môi, không biết nên nới thế nào với cậu chuyện Hải thành không có hệ thống sưởi mùa đông: “Nếu không hai ta về nhà nhé, trong nhà có điều hòa.”

Lộ Nam lắc đầu: “Đông ca nói chúng ta phải ở lại ký túc trường một năm.”

“Thế nhưng em sẽ bị lạnh.”

“Nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy.” Lộ Nam khí khái nói.

Thành Hướng Bắc nhìn khuôn mặt chôn vùi trong áo của cậu, khóe miệng nhếch lên.

Giờ tự học buổi tối, trong phòng học nhiều người nên ấm áp, Lộ Nam mặc áo phao lông ngỗng chen chúc với Thành Hướng Bắc ở chỗ này.

Lý Duy Đức ngồi cũng hàng với bọn cậu cười nói: “Lộ Nam, cậu lạnh vậy sao?”

Lộ Nam nói: “Tôi rất hối hận khi đến nơi này, sớm biết thế không bằng học đại học ở quê.”

Thành Hướng Bắc trấn an vỗ vỗ đầu của hắn.

Lưu Phi có mang theo hai bình nước nóng, thấy bọn họ, cười cười lại gần: “Đến đây, hỡi anh em, nước nóng đây!”

Lộ Nam cười, cũng lấy bình giữ ấm của mình, dốc ngược bình nước lên, hương bưởi thơm lừng bay ra. Lý Duy Đức thở dài, nói: “Này! Mùi gì thơm vậy?

“Nước chanh mật ong, vừa khéo uống luôn!” Lộ Nam cười nheo cả mắt.

“Mua chỗ nào vậy?” hắn cũng muốn mua để uống.

“Không biết!”

Lý Duy Đức há hốc mồm:”Lộ Nam, tôi có muốn uống của cậu đâu, ngay cả chỗ mua cũng không muốn nói cho tôi biết?”

Lộ Nam vô tội trừng mắt nhìn hắn: “Tôi thật sự không biết, là Lão Hổ mua mà.”

Lý Duy Đức quả thực muốn té xỉu, đây là câu trả lời gì chứ, hắn bất lực thở dài: “Lộ Nam, rời khỏi lão đại của chúng tôi cậu có sống được không vậy?” hắn chưa thấy qua trường hợp nào thế này, lão đại bọn họ đối xử với Lộ Nam quá tốt, tuy rằng hai người từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, nhưng mà quan hệ có phải quá thân mật không.

“Sao lại sống không nổi, hồi cao trung bọn tôi có học cùng nhau đâu, tôi đây vẫn sống tốt đó.” Cho dù ngực rất khó chịu.

“Hừ!” Ba năm cao trung không phải là hồi ức tốt đẹp với Thành Hướng Bắc, hắn ho nhẹ một cái, trừng mắt nhìn Lý Duy Đức. Lý Duy Đức thấy sắc mặt lão đại không tốt, sờ sờ mũi quay đầu tiếp tục đọc sách.

Kết thức tiết tự học buổi tối, Lý Duy Đức và Lưu Phi đi về trước.

Lộ Nam trùm kín đồ, kéo Thành Hướng Bắc đi đến tiệm sách, sáng mai không có tiết học, có thể vui vẻ làm ổ trên giường đọc truyện tranh rồi.

“Lão Hổ…” ra đến cửa trường, Lộ Nam kéo kéo áo khoác Thành Hướng Bắc.

“Hửm?” Thành Hướng Bắc nghe được giọng nói ngọt ngào mềm mại của Lộ Nam, chân như bước trên mây.

Lộ Nam chỉ chỉ cửa hàng bán chao đối diện: “Hôm nay là thứ tư.”

Thành Hướng Bắc nhướn mày, lập tức mỉm cười. Lộ Nam rất thích ăn chao của cửa hàng đối diện, nhưng vì sức khỏe của cậu Thành Hướng Bắc hạ lệnh mỗi tuần chỉ được ăn một lần, một lần hai xiên. Tuy rằng Lộ Nam hết sức ai oán nhưng cũng biết Thành Hướng Bắc muốn tốt cho mình, cho nên sứ mệnh mua chao hết sức vinh quang rơi trên vai Thành Hướng Bắc.

Về phần Lộ Nam, cậu phải đi cổng khác, như vậy sẽ không chảy nước miếng khi thấy cửa hàng này.

Dưới con mắt khẩn cầu của Lộ Nam, Thành Hướng Bắc chẳng nói nên lời nữa. Hắn xoa đầu Lộ Nam, nói: “Em đến tiệm sách đi, anh đi xếp hàng, tìm được truyện thì ở đó chờ anh, bên ngoài lạnh lắm.”

Lộ Nam gật đầu, trên mặt nở ra một nụ cười thật tươi, trái tim Thành Hướng Bắc rung động rất muốn hôn nhẹ lên mặt cậu một cái, có điều đây là cổng trường nhiều người qua lại, …thôi, vẫn nên xếp hàng đã.

Lúc này là giờ tan học buổi tối cho nên có rất nhiều sinh viên, xếp hàng rất dài trước tiệm đậu hũ. Hai tay Thành Hướng Bắc đút trong túi, trong lòng thầm đếm xem còn bao nhiêu người nữa mới đến lượt mình.

“Hướng Bắc!” Có người gọi hắn.

Thành Hướng Bắc quay đầu, thấy Vu Mộ Phong đứng ở bên đường, có một chiếc limousine vừa đậu, hẳn là đưa Vu Mộ Phong đến. Dưới ánh đèn đường, mặt Vu Mộ Phong sáng như ngọc, hấp dẫn sự chú ý của nhiều người.

Thành Hướng Bắc cười với y: “Vừa về à?”

“Đúng vậy, cậu đang…” Mùi vị này không thơm lắm, Vu Mộ Phong do dự không biết nên tới hay không.

“Không chịu được mùi này à? Đừng đến đây.”

“Sao cậu lại thích ăn món này?” Vu Mộ Phong dũng cảm bước lên hai bước.

Thành Hướng Bắc chỉ cười, hắn nghĩ chuyện của hắn và Lộ Nam không cần thiết phải nói nhiều với người ngoài.

Mua hai xiên chao, Thành Hướng Bắc thấy Vu Mộ Phong vẫn đứng bên đường, nói: “Oái, cậu chưa quay về phòng à?”

“Cùng đi đi!” Y vừa xuống xe đã thấy được Thành Hướng Bắc, dáng người cao to nổi trội tỏng đám đông, rất nhiều nữ sinh đang xếp hàng liếc trộm hắn.

“Thực sự là xin lỗi, tôi còn phải đi đón Lộ Nam nữa. Cậu về trước đi!” Thành Hướng Bắc phất phất tay, đi đến tiệm sách.

Vu Mộ Phong nhíu mày đứng nguyên tại chỗ.

Lộ Nam đã mượn tìm được sách, đang đứng trước cửa mong chờ.

Cậu vừa thấy Thành Hướng Bắc, ôm truyện chạy ra.

“Lão Hổ, Lão Hổ, em tìm được một cuốn tiểu thuyết mới xuất bản này!” Lộ Nam vui vẻ nói.

“Tốt lắm!” Thành Hướng Bắc nhận truyện từ tay cậu, rồi đưa chao lại: “Này, mới ra lò, cẩn thận nóng!”

“Lão Hổ, em yêu anh chết mất!” Lộ Nam năm lấy xiên chao nhét ngay vào miệng.

“Em ăn từ từ thôi!” Thành Hướng Bắc vội vàng móc khăn tay ra lau hai bên miệng cho cậu.

“Ôi..ôi…thơm quá!” Lộ Nam vì thỏa mãn mà nheo hai mắt lại.

Hai xiên chao đi chưa đến cổng trường đã ăn xong rồi, Lộ Nam chậc lưỡi, lắc lắc áo khoác của Thành Hướng Bắc: “Lão Hổ…”

“Không được!” hắn biết Lộ Nam muốn làm gì.

“Lão Hổ… ” làm nũng.

“Đã nói không được là không được!” Hạ quyết tâm đẩy Lộ Nam vào sân trường.

“Ăn hai xiên vẫn còn thiếu!” Kháng nghị

“Vậy chờ đến tuần tiếp theo đi!” Ăn nhiều dầu mỡ không tốt, hơn nữa hắn thấy quán nhỏ đó không được vệ sinh lắm. Lộ Nam nhìn hắn không chịu thỏa hiệp, chép miệng nói: “Thối Lão Hổ, hừ!”

Thành Hướng Bắc lắc đầu, nắm tay Lộ Nam đi vào trong, đi ngang qua rừng cây nhỏ thì đẩy cậu vào.

“Anh làm gì thế!” Lộ Nam kháng nghị, đêm tối, trời còn lạnh, không quay về ký túc sớm còn ở đây làm gì?

Thành Hướng Bắc không lên tiếng, vẫn kéo cậu vào bên trong. Hai mắt Lộ Nam chưa thích ứng được với bóng tối, chỉ biết mình bị đặt lên một thân cây: “Lão, Lão Hổ…” rốt cuộc cậu cũng biết Thành Hướng Bắc muốn làm gì, thế nhưng… “Em ăn..ừm…”

“Bảo bối, tập trung chút. ” Hơi thở Thành Hướng Bắc phả lên mặt cậu, Lộ Nam từ chối vài lần, cuối cùng nhắm hai mắt lại. Đây chính là biểu hiện anh muốn thì hôn đi, bị thối cũng không phải việc của em! Lộ Nam chìm đắm trong nụ hôn của Thành Hướng Bắc, mơ mơ màng màng nghĩ ngợi.

Kết thúc nụ hôn dài, Thành Hướng Bắc vẫn ôm Lộ Nam đứng yên.

Lộ Nam đẩy đẩy hắn, nói: “Lão Hổ, đi thôi.” không đi sẽ đến giờ tắt đèn đó

“Uh. ” Thành Hướng Bắc còn ôm mặt Lộ Nam hôn thêm vài cái, cuối cùng mới không cam tâm bị Lộ Nam kéo ra ngoài. Lộ Nam chột dạ nhìn xung quanh một chút, xác định không có người nào quen biết mới thả lỏng, rồi theo Thành Hướng Bắc về kí túc xá.

“Anh không sợ thối à. ” Lộ Nam sẵng giọng.

“Không phải em mắng anh là thối Lão Hổ sao? Hôn em làm sao thối chứ!” Thành Hướng Bắc cười đen tối.

Lộ Nam tung chân đá hắn một cước.

Trước khi ngủ, Lộ Nam run run tắm rửa, bò vào trong chăn bông, trùm kín chỉ lộ hai con mắt.

Chung Uy nhìn cậu trùm kín như con gấu, trêu đùa nói: “Lộ Nam, vỏ ốc của cậu cũng nặng quá đó!”

Lộ Nam giật giật thân thể, run run nói: “Này, nơi này lạnh quá, lúc nào mới bật hệ thống sưởi!”

Chung Uy và Dương thiếu phàm liếc nhau, kinh ngạc nói: “Lộ Nam, cậu không biết Hải thành không có hệ thống sưởi à?”

“Hả?! ” Lộ Nam kêu sợ hãi.”Mùa đông sao có thể không có hệ thống sưởi chứ!”

Vu Mộ Phong xoa tóc từ trong phòng tắm đi ra, chỉ nghe được câu cuối của cậu, y buồn cười bị bộ dạng trùm kín, nói: “Bây giờ lạnh đến vậy à.”

“Lúc này, chỗ tôi đã bắt đầu ấm rồi.” Hệ thống sưởi nóng hầm hập, ta rất nhớ mi.

“Lộ Nam, Hải Thành thật không có hệ thống sưởi, cậu đừng mơ mộng nữa. ” Chung Uy chỉa chỉa ký túc xá, tiếp tục nói: ” Cậu xem hệ thống sưởi phải có ống dẫn chứ!”

Lộ Nam triệt để há hốc mồm, cậu lộ ra nửa người, nhìn trái nhìn phải.”Thật không có? Thật không có?”

Mọi người đều thương hại nhìn cậu

Lộ Nam buồn bã kêu một tiếng: “Tôi phải về nhà! Tôi muốn chuyển trường! A a a!”

“Làm sao vậy? ” Thành Hướng Bắc đẩy cửa tiến đến, thấy Lộ Nam lộ nửa người ra bên ngoài, bước nhanh lên che chắn cho cậu: “Em ồn ào gì vậy?”

“Lão Hổ… ” Lộ Nam tội nghiệp nhìn Thành Hướng Bắc. Thấy Thành Hướng Bắc căng thẳng trong lòng, vội la lên: “Nam Nam? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Lão Hổ, anh nói đi vì sao Hải Thành không có hệ thống sưởi? ” sớm biết vậy sẽ không thi vào nơi này.

Thành Hướng Bắc bất lực nhìn Lộ Nam, vốn dĩ phía nam sông Trường Giang không có hệ thống sưởi là bình thường mà? Thế nhưng bây giờ, đánh chết hắn cũng không dám phổ cập kiến thức thông thường này cho Lộ Nam. Hắn an ủi: “Anh mang cho em túi chườm nóng nhé, em sẽ ấm áp hơn.”

Lộ Nam gật đầu. Thành Hướng Bắc tìm lấy cái chân trong chăn của cậu, đem túi chườn nóng đặt lên, còn cần hai chân lạnh lẽo của cậu xoa nắn vài cái: “Nếu không được thì về nhà thôi!” hắn ghé vào tai Lộ Nam nói nhỏ.

Lộ Nam lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Đông ca nói…”

Thành Hướng Bắc cắn răng, anh hắn sao lại âm hồn bất tán vậy chứ!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương