Lộ Nam Hướng Bắc II
-
Chương 15
Sở Liên không ngờ đi xem đá bóng cũng có thể gặp tai họa.
Chiều chiều, nhỏ cùng bạn bè chạy về, đi ngang qua bãi bóng thì gặp Thành Hướng Bắc, nhỏ cười tươi, vốn muốn chào hỏi đối phương một câu, không ngờ Thành Hướng Bắc đi thẳng, lại đi rất vội vã. Trong lòng Sở Liên khó chịu lắm nhưng không muốn thể hiện trước mặt bạn bè. Đang muốn đi vào lại sợ bạn bè nhìn ra tâm tư của nhỏ, thấy khó xử, cô bạn kia mới nói: “Tiểu Liên, hình như sân bóng đang rất náo nhiệt, chúng ta đi xem một hồi đi.”
Nếu là lúc trước, Sở Liên tuyệt đối không quan tâm đến loại vận động bạo lực này, nhưng vừa thấy Thành Hướng Bắc chạy vào bãi bóng, nhỏ giật mình, không nói một lời đi theo bạn vào sân. Nhìn khắp bốn phía chỉ thấy nam sinh đá bóng rồi la lối om sòm, có không ít người áo còn không mặc. Sở Liên nhíu mày, tìm kiếm thân ảnh Thành Hướng Bắc. Ở phía xa xa, hình như là hắn, lại không thể xác nhận được, nhỏ kéo bạn đi dạo xung quanh, nhìn thì lơ đãng nhưng thực chất đều có ý cả.
“Tiểu Liên, không ngờ cậu cũng thích đá bóng.” Cô bạn cười nói.
Sở Liên có lệ gật đầu, rốt cục trong sân bóng thấy được Thành Hướng Bắc, cao lớn, phong thần đẹp trai, cười rộ lên rất có khí chất hào sảng của đàn ông: “Chúng ta đến xem nơi đó đi.”
“Hả? ” Cô bạn chả hiểu gì, đằng kia làm gì có ai ngoài mấy nam sinh đang luyện bóng, cũng chẳng có gì đáng xem.
Sở Liên lôi bạn đi chậm chậm, cực lực che giấu trái tim đang đập nhanh điên cuồng. Trước cầu môn, Thành Hướng Bắc đang nói gì đó với một nam sinh khác, người này hình như đang rất tức giận, còn đá một cái nữa. Sở Liên mở lớn mắt nhìn Thành Hướng Bắc bị đá trúng, nhỏ không ý thức được mình đang thấy phẫn nộ, người này là ai vậy, tại sao có thể đối xử với Thành Hướng Bắc như thế chứ?
Vốn tưởng Thành Hướng Bắc sẽ đáp trả, ai ngờ, hắn không chỉ không tức giận mà còn cẩn thận lắc vai đối phương. Sở Liên càng xem càng không nhịn nổi, tính cách của Thành Hướng Bắc có phải quá tốt không.
“Tiểu Liên! Tiểu Liên cậu thấy nam sinh kia đẹp trai không!” Cô bạn ngạc nhiên. Ở phía trước, Thành Hướng Bắc đang làm mẫu cho nam sinh kia, chạy lấy đà, mở chân, làm một đường chuyền bóng duyên dáng, xoẹt qua, lao vào cầu môn. Dáng người phóng khoáng thu hút không ít con mắt ái mộ, Sở Liên bình tâm, nhìn xung quanh thấy nhiều con mắt ái mộ như vậy, khiến cô vô cùng khó chịu.
“Không biết nam sinh này học khoa nào nhỉ.” Cô gái than thở.
“Học viện công nghiệp, Thành Hướng Bắc.” Sở Liên thâp giọng nói, cô bạn quay đầu lại, ngạc nhiên nói: “Sao cậu biết?”
Sở Liên nở nụ cười, có một chút đắc ý.”Chúng ta cùng bọn họ có quan hệ hữu nghị ký túc xá.”
“Oa! Sướng vậy!Thân thiết vậy sao!” Cô bạn ngưỡng mộ nói: “Này, tên kia có ý gì với đại mỹ nhân không?”
Sở Liên liếc xéo cô nàng, khóe miệng câu lên một nụ cười:”Không có rồi!”
“Này, bạn cùng lớp với hoa khôi, không biết là khiêm tốn quá đáng hay là kiêu ngạo đây, nhưng không nói chứ không phải không có gì chứ?” Cô nàng chớp mắt.
Sở Liên cúi đầu cười, không thèm nhắc lại. Hai người đứng yên, nhìn mấy nam sinh đang chạy qua chạy lại trong sân.
“Có muốn qua chào hỏi hay không?” Cô nàng cười nói.
Sở Liên lắc đầu, có chút thẹn thùng. Thực ra nhỏ và Thành Hướng Bắc không quen thân nhau lắm, hơn nữa trên sân đều là nam sinh, nếu mạo muội đi qua sẽ không tốt. Nhỏ nhìn dáng vẻ vui vẻ trò chuyện của Thành Hướng Bắc, mặt đỏ ửng lên. Hai người đứng nói chuyện một hồi, thấy trời sắp tối, cô bạn đưa ra đề xuất đi ăn Sở Liên mới lưu luyến nhìn vào sân bóng, giả vờ bình tĩnh rời đi cùng bạn bè. Nhưng mà, khi hai người đi đến gần cầu gôn, biến cố đột nhiên xảy ra….”
“A!!! ” Tiếng cô bạn vang lên chói tai, Sở Liên chỉ cảm thấy đầu đau xót, thân thể choáng váng, chật vật ngồi xuống nền đất.
“Xin lỗi, xin lỗi!” Lộ Nam khẩn trương hề hề chạy tới, nếu không có Thành Hướng Bắc kéo lại, nói không chừng cậu cũng ngà theo rồi.
“Nam Nam, thả lỏng, không có chuyện gì.” Thành Hướng Bắc vỗ vỗ lên lưng cậu, giúp cậu thuận khí.
“A? Sở Liên?! ” Lý Duy Đức thấy rõ “Người bị hại”.
“Các cậu đá bóng kiểu gì vậy?” Bạn học Sở Liên hùng hỏ nói, thật quá đáng, đứng ngoài sân bóng mà còn bị đá trúng, mấy người này ký thuật quá kém rồi!
“Đúng vậy, xin lỗi! ” Lộ Nam cúi người nói xin lỗi.
Sở Liên không ngồi dưới đất không nhúc nhích, tuy rằng tư thế vô cùng khó coi, thế nhưng đầu không ngừng khó chịu, khẽ động một cái lại choáng váng.
“Hay là đưa đến trạm y tế đi!” La Minh đề xuất nói.
Sở Liên khoát khoát tay, kỳ thực bóng bay đến đầu nhỏ thì sức mạnh đã nhẹ đi rồi, chỉ là vẫn có chút choáng váng. Cô bạn kia lần nữa đứng lên đòi công đạo: “Này, mấy cậu không thấy bây giờ Tiểu Liên không cử động được sao? Mấy người, ai cõng Tiểu Liên lên phòng y tế chứ!”
Không ai thích giọng điệu sai khiến của cô nàng, La Minh vốn muốn làm việc tốt liền rút tay về. Tự làm tự chịu, tất nhiên Lộ Nam ngồi xổm xuống lại bị Thành Hướng Bắc cản lại nói hắn cõng cho. Vốn Sở Liên đã muốn đứng lên nhưng nghe lời bạn nói, ngực có chút mong chờ. Thế nhưng cô đợi mãi đợi mãi, đợi đến mức sắp hôn mê cũng không thấy Thành Hướng Bắc làm gì, trong ngực có chút hụt hẫng.
“A Phi! Lên đi..!” Lý Duy Đức bất động, Thành Hướng Bắc cũng không động, La Minh trộm đẩy vai Lưu Phi một cái.
Lưu Phi thành thật, ngồi xổm xuống đưa lưng về phía Sở Liên. Sở Liên ngẩng đầu, âm thầm căn răng, nhờ bạn mình đỡ vai đứng dậy: “Tớ không có việc gì, không cần cõng đâu.”
Mạnh Thiên Trạch nghe nói em họ bị đá bóng vào đầu, học xong cũng vội vàng đến an ủi.
Chưa kịp nói gì đã thấy Lộ Nam và Thành Hướng Bắc đi ra, Lộ Nam hai tay trống trơn đi trước, Thành Hướng Bắc mang theo đồ ăn dinh dưỡng và hoa quả đi theo sau, thật giống thiếu gia và tên sai vặt.
“Lão Hổ, anh nói bạn kia có bị nặng lắm không? ” Lộ Nam lo lắng nói.
Thành Hướng Bắc nhún vai, đoạn sau Sở Liên không cần người đỡ, chắc chuyện cũng không đến mức nào: “Không có việc gì, ngươi đừng lo lắng quá.”
“Sau này em không đá bóng nữa.” Lộ Nam thở dài, thừa nhận bản thân không có thiên phú vận động, tuy rằng cậu có chút không cam lòng.
Thành Hướng Bắc cất đồ sang một bên, dùng một tay xoa đầu cậu.
“Lộ Nam? ” Mạnh Thiên Trạch cười nói.
“Oái? Sao anh ở đây?” Lộ Nam quét mắt nhìn hắn: “Chờ bạn gái à?”
“Á!” Mạnh Thiên Trạch ho nhẹ một tiếng, nói sao bây giờ: “Tôi không có bạn gái.”
“Ồ.” Lộ Nam gật đầu, có bạn gái hay không liên quan méo gì đến cậu.
Thành Hướng Bắc nhíu nhíu mày, nói: “Nam Nam, đi theo tìm dì nói một tiếng, tìm Sở Liên.”
“Đúng đúng. ” thiếu chút nữa quên mất chính sự, Lộ Nam chạy đến phòng trông coi kí túc. Thành Hướng Bắc lịch sự gật đầu với Mạnh Thiên Trạch, không nói thêm gì.
“Vì sao Lộ Nam muốn tìm Tiểu Liên? ” Mạnh Thiên Trạch nhíu mày.
“Nam Nam đá bóng, không cẩn thận đụng trúng đầu Sở Liên.”
“Nghiêm trọng không?” Dù sao chính hắn cũng nếm trải sự lợi “hại” của Lộ Nam rồi, tuy rằng không thực sự bị thương nhưng cũng không biết nên khóc hay cười.
“Hẳn là không có việc gì, Sở Liên có thể tự mình đi về được.” Thành Hướng Bắc lạnh nhạt nói.
Mạnh Thiên Trạch gật đầu, em họ không có vấn đề gì là tốt rồi. Có điều việc này cũng biểu lộ Lộ Nam thực sự là thiên tài, đá bóng thôi cũng có thể khiến người bị thương, công thực thâm hậu không phải dạng thường.
“Bình thường Lộ Nam hay làm ra mấy chuyện này à?” Trên mặt Mạnh Thiên Trạch vẫn treo nụ cười.
Thành Hướng Bắc cắn răng, gằn từng chữ: “Không. Biết. Nói.”
Cười nham hiểm như vậy, hắn mới không cần trò chuyện về Nam Nam với tên họ Mạnh này, hừ!
Lộ Nam xin phép dì quản lí kí túc xong, trở lại bên người Thành Hướng Bắc.
Một lát sau, bạn cùng lớp đỡ Sở Liên đi ra.
“Tiểu Liên, có nặng lắm không? ” Mạnh Thiên Trạch hỏi trước một bước.
Sở Liên thấy anh họ, tủi thân đến mức đỏ cả vành mắt. Đầu cô không đau, nhưng người mình ngưỡng mộ cũng có ở hiện trường, bây giờ còn chưa có ân cần hỏi thăm, càng nghĩ càng mất mát.
“Bạn cùng lớp với Sở Liên…cậu nhận giùm nha!” Lộ Nam lúng túng nói, đưa túi qua, kinh nghiệm giao tiếp của cậu với nữ sinh chỉ là số lẻ, đối mặt với người bị hại càng không biết nên làm gì.
“Cảm ơn. ” Sở Liên thấp giọng nói, nhìn xuyên qua Lộ Nam thấy Thành Hướng Bắc ở phía sau, đối phương lịch sự gật đầu, một câu cũng không nói. Sở Liên thấy đối phương đẹp trai, tim đập nhanh không ngừng: “Bạn cùng lớp Hướng Bắc cũng tới à?”
“Ừm, chúc cậu nhanh chóng bình phục.” Thành Hướng Bắc bị bắt chuyện, không có cách nào đành nói vào câu khách khí.
Sở Liên đỏ mặt, nhẹ nhàng gật đầu.
“Tiểu Liên, có muốn anh đưa em về nhà nghỉ ngơi ít ngày?” Dáng vẻ em họ cũng không tệ, Mạnh Thiên Trạch quan tâm nói.
“Không cần, cũng không phải chuyện lớn gì.” Sở Liên mỉm cười, phải tỏ ra kiên cường trước người mình thích chứ.
“Bạn học Sở, thực sự không có việc gì chứ?” Lộ Nam vội vàng hỏi.
“Ừm, cảm ơn sự quan tâm của cậu.” Nếu mỗi ngày Thành Hướng Bắc đều đến thăm cô thì nhất định cô sẽ sớm khỏe mạnh sinh long đoạt hổ, Sở Liên tưởng tượng ngọt ngào.
“Ồ, vậy tốt quá! Nếu cậu không gặp vấn đề gì thì tôi yên tâm rồi!” Lộ Nam vui vẻ cười tươi, chính mồm Sở Liên nói không có việc gì, như vậy tảng đá trong lòng cậu có thể buông xuống rồi: “Lão Hổ, chúng ta đi thôi! Bạn học Sở Liên gặp lại sau nhé!”
Lộ Nam bị kích động quơ quơ móng vuốt, kéo Thành Hướng Bắc đi.
“Này!” hai anh em nhà kia vội vàng lên tiếng, thế nhưng không cản được Lộ Nam, chỉ có thể trừng mắt nhìn hai thân hình biến mất ở ngã rẽ.
Đầu óc như Lộ Nam rốt cuộc lớn thế nào chứ!
…………………..
“Lão Hổ… ” Lộ Nam biết Sở Liên không có việc gì, tâm trạng cậu cũng thoải mái hơn.
“Hửm? ” Thành Hướng Bắc hừ nói, vừa rồi ánh mắt Mạnh Thiên Trạch khiến lòng hắn thật khó chịu.
“Lão Hổ… ” làm nũng.
Hai con ngươi Thành Hướng Bắc xoay xoay, cười nói: “Chao?”
“Lão Hổ anh là tốt nhất. ” Lộ Nam mặt dày mày dặn bóp vai thành hưỡng bắc, hắn nắm lấy mũi cậu, nói: “Làm nũng cũng vô dụng, tuần này em đã ăn rồi.”
“Em muốn ăn muốn ăn cơ!” Xấu lắm.
Thành Hướng Bắc che mặt, tính cách Nam Nam ngày càng trẻ con, quả nhiên là bị hắn chiều thành? Có điều cảm giác được ỷ lại thật tốt. Trong con mắt trêu tức của hắn, hai người cãi nhau ầm ỹ trước cổng trường, đối diện là cửa hàng đậu hũ, hai con mắt Lộ Nam khát vọng trông mong Thành Hướng Bắc khiến hắn vô cùng rung động.
“Lão Hổ, sáng mai em không có lớp. ” Lộ Nam thấp giọng nói.
“Sau đó? ” cái lỗ tai vểnh lên.
“Chúng ta về nhà… Qua đêm. ” đỏ mặt, rống rống.
“Điều kiện?”
“Năm xiên chao!!! ” Lộ Nam hung hăng trừng hắn.
“Hai xiên! ” cò kè mặc cả.
“Bốn xiên!”
“Ba xiên!”
“Được rồi… ” Lộ Nam ai oán gật đầu.
Thành Hướng Bắc cười, đi mau chao. Lộ Nam cũng không ngại nóng, khò khè khò khè ăn xong, thở dài hạnh phúc. Thành Hướng Bắc xoa xoa đầu cậu, móc ra khăn tay ra lau miệng.”Mèo tham ăn!”
“Mỹ vị! ” vỗ vỗ bụng nhỏ.”Ăn no quá…”
Thành Hướng Bắc lắc đầu, dắt tay cậu chậm rãi đi về nhà, nhân tiện tiêu thực. Đèn đường mờ vàng, bị hai hàng cây bên đường che mất, thỉnh thoảng có thể gặp mấy đôi tình nhân ôm nhau, hai người cầm tay nhau càng chặt, Lộ Nam thấp giọng kêu: “Lão Hổ…”
Giọng mềm nhũn, Thành Hướng Bắc có xúc đột muốn gục ngay tại chỗ. Có điều đường về nhà không còn xa, hắn muốn đến chết nhưng vẫn không dám ra tay. Lộ Nam cảm thấy xao động của hắn, nở nụ cười thật tươi rồi câu lấy cổ hắn, nhảy lên lưng. Thành Hướng Bắc ngồi xổm xuống, vững vàng đưa cậu đi về phía trước.
“Lão Hổ… “Nói nhỏ bên tai.
“Ừm.”
“Lão Hổ… ” thổi thổi vào tai hắn.
Một cơn tê dại từ lưng chui thẳng lên não, Thành Hướng Bắc cắn răng, tên yêu tinh này, quyến rũ người khác mà không nhìn thời gian.
“Bắt được rồi!” Không nhịn được nữa, cõng Lộ Nam chạy vội.
“Ha ha ha…”
Chiều chiều, nhỏ cùng bạn bè chạy về, đi ngang qua bãi bóng thì gặp Thành Hướng Bắc, nhỏ cười tươi, vốn muốn chào hỏi đối phương một câu, không ngờ Thành Hướng Bắc đi thẳng, lại đi rất vội vã. Trong lòng Sở Liên khó chịu lắm nhưng không muốn thể hiện trước mặt bạn bè. Đang muốn đi vào lại sợ bạn bè nhìn ra tâm tư của nhỏ, thấy khó xử, cô bạn kia mới nói: “Tiểu Liên, hình như sân bóng đang rất náo nhiệt, chúng ta đi xem một hồi đi.”
Nếu là lúc trước, Sở Liên tuyệt đối không quan tâm đến loại vận động bạo lực này, nhưng vừa thấy Thành Hướng Bắc chạy vào bãi bóng, nhỏ giật mình, không nói một lời đi theo bạn vào sân. Nhìn khắp bốn phía chỉ thấy nam sinh đá bóng rồi la lối om sòm, có không ít người áo còn không mặc. Sở Liên nhíu mày, tìm kiếm thân ảnh Thành Hướng Bắc. Ở phía xa xa, hình như là hắn, lại không thể xác nhận được, nhỏ kéo bạn đi dạo xung quanh, nhìn thì lơ đãng nhưng thực chất đều có ý cả.
“Tiểu Liên, không ngờ cậu cũng thích đá bóng.” Cô bạn cười nói.
Sở Liên có lệ gật đầu, rốt cục trong sân bóng thấy được Thành Hướng Bắc, cao lớn, phong thần đẹp trai, cười rộ lên rất có khí chất hào sảng của đàn ông: “Chúng ta đến xem nơi đó đi.”
“Hả? ” Cô bạn chả hiểu gì, đằng kia làm gì có ai ngoài mấy nam sinh đang luyện bóng, cũng chẳng có gì đáng xem.
Sở Liên lôi bạn đi chậm chậm, cực lực che giấu trái tim đang đập nhanh điên cuồng. Trước cầu môn, Thành Hướng Bắc đang nói gì đó với một nam sinh khác, người này hình như đang rất tức giận, còn đá một cái nữa. Sở Liên mở lớn mắt nhìn Thành Hướng Bắc bị đá trúng, nhỏ không ý thức được mình đang thấy phẫn nộ, người này là ai vậy, tại sao có thể đối xử với Thành Hướng Bắc như thế chứ?
Vốn tưởng Thành Hướng Bắc sẽ đáp trả, ai ngờ, hắn không chỉ không tức giận mà còn cẩn thận lắc vai đối phương. Sở Liên càng xem càng không nhịn nổi, tính cách của Thành Hướng Bắc có phải quá tốt không.
“Tiểu Liên! Tiểu Liên cậu thấy nam sinh kia đẹp trai không!” Cô bạn ngạc nhiên. Ở phía trước, Thành Hướng Bắc đang làm mẫu cho nam sinh kia, chạy lấy đà, mở chân, làm một đường chuyền bóng duyên dáng, xoẹt qua, lao vào cầu môn. Dáng người phóng khoáng thu hút không ít con mắt ái mộ, Sở Liên bình tâm, nhìn xung quanh thấy nhiều con mắt ái mộ như vậy, khiến cô vô cùng khó chịu.
“Không biết nam sinh này học khoa nào nhỉ.” Cô gái than thở.
“Học viện công nghiệp, Thành Hướng Bắc.” Sở Liên thâp giọng nói, cô bạn quay đầu lại, ngạc nhiên nói: “Sao cậu biết?”
Sở Liên nở nụ cười, có một chút đắc ý.”Chúng ta cùng bọn họ có quan hệ hữu nghị ký túc xá.”
“Oa! Sướng vậy!Thân thiết vậy sao!” Cô bạn ngưỡng mộ nói: “Này, tên kia có ý gì với đại mỹ nhân không?”
Sở Liên liếc xéo cô nàng, khóe miệng câu lên một nụ cười:”Không có rồi!”
“Này, bạn cùng lớp với hoa khôi, không biết là khiêm tốn quá đáng hay là kiêu ngạo đây, nhưng không nói chứ không phải không có gì chứ?” Cô nàng chớp mắt.
Sở Liên cúi đầu cười, không thèm nhắc lại. Hai người đứng yên, nhìn mấy nam sinh đang chạy qua chạy lại trong sân.
“Có muốn qua chào hỏi hay không?” Cô nàng cười nói.
Sở Liên lắc đầu, có chút thẹn thùng. Thực ra nhỏ và Thành Hướng Bắc không quen thân nhau lắm, hơn nữa trên sân đều là nam sinh, nếu mạo muội đi qua sẽ không tốt. Nhỏ nhìn dáng vẻ vui vẻ trò chuyện của Thành Hướng Bắc, mặt đỏ ửng lên. Hai người đứng nói chuyện một hồi, thấy trời sắp tối, cô bạn đưa ra đề xuất đi ăn Sở Liên mới lưu luyến nhìn vào sân bóng, giả vờ bình tĩnh rời đi cùng bạn bè. Nhưng mà, khi hai người đi đến gần cầu gôn, biến cố đột nhiên xảy ra….”
“A!!! ” Tiếng cô bạn vang lên chói tai, Sở Liên chỉ cảm thấy đầu đau xót, thân thể choáng váng, chật vật ngồi xuống nền đất.
“Xin lỗi, xin lỗi!” Lộ Nam khẩn trương hề hề chạy tới, nếu không có Thành Hướng Bắc kéo lại, nói không chừng cậu cũng ngà theo rồi.
“Nam Nam, thả lỏng, không có chuyện gì.” Thành Hướng Bắc vỗ vỗ lên lưng cậu, giúp cậu thuận khí.
“A? Sở Liên?! ” Lý Duy Đức thấy rõ “Người bị hại”.
“Các cậu đá bóng kiểu gì vậy?” Bạn học Sở Liên hùng hỏ nói, thật quá đáng, đứng ngoài sân bóng mà còn bị đá trúng, mấy người này ký thuật quá kém rồi!
“Đúng vậy, xin lỗi! ” Lộ Nam cúi người nói xin lỗi.
Sở Liên không ngồi dưới đất không nhúc nhích, tuy rằng tư thế vô cùng khó coi, thế nhưng đầu không ngừng khó chịu, khẽ động một cái lại choáng váng.
“Hay là đưa đến trạm y tế đi!” La Minh đề xuất nói.
Sở Liên khoát khoát tay, kỳ thực bóng bay đến đầu nhỏ thì sức mạnh đã nhẹ đi rồi, chỉ là vẫn có chút choáng váng. Cô bạn kia lần nữa đứng lên đòi công đạo: “Này, mấy cậu không thấy bây giờ Tiểu Liên không cử động được sao? Mấy người, ai cõng Tiểu Liên lên phòng y tế chứ!”
Không ai thích giọng điệu sai khiến của cô nàng, La Minh vốn muốn làm việc tốt liền rút tay về. Tự làm tự chịu, tất nhiên Lộ Nam ngồi xổm xuống lại bị Thành Hướng Bắc cản lại nói hắn cõng cho. Vốn Sở Liên đã muốn đứng lên nhưng nghe lời bạn nói, ngực có chút mong chờ. Thế nhưng cô đợi mãi đợi mãi, đợi đến mức sắp hôn mê cũng không thấy Thành Hướng Bắc làm gì, trong ngực có chút hụt hẫng.
“A Phi! Lên đi..!” Lý Duy Đức bất động, Thành Hướng Bắc cũng không động, La Minh trộm đẩy vai Lưu Phi một cái.
Lưu Phi thành thật, ngồi xổm xuống đưa lưng về phía Sở Liên. Sở Liên ngẩng đầu, âm thầm căn răng, nhờ bạn mình đỡ vai đứng dậy: “Tớ không có việc gì, không cần cõng đâu.”
Mạnh Thiên Trạch nghe nói em họ bị đá bóng vào đầu, học xong cũng vội vàng đến an ủi.
Chưa kịp nói gì đã thấy Lộ Nam và Thành Hướng Bắc đi ra, Lộ Nam hai tay trống trơn đi trước, Thành Hướng Bắc mang theo đồ ăn dinh dưỡng và hoa quả đi theo sau, thật giống thiếu gia và tên sai vặt.
“Lão Hổ, anh nói bạn kia có bị nặng lắm không? ” Lộ Nam lo lắng nói.
Thành Hướng Bắc nhún vai, đoạn sau Sở Liên không cần người đỡ, chắc chuyện cũng không đến mức nào: “Không có việc gì, ngươi đừng lo lắng quá.”
“Sau này em không đá bóng nữa.” Lộ Nam thở dài, thừa nhận bản thân không có thiên phú vận động, tuy rằng cậu có chút không cam lòng.
Thành Hướng Bắc cất đồ sang một bên, dùng một tay xoa đầu cậu.
“Lộ Nam? ” Mạnh Thiên Trạch cười nói.
“Oái? Sao anh ở đây?” Lộ Nam quét mắt nhìn hắn: “Chờ bạn gái à?”
“Á!” Mạnh Thiên Trạch ho nhẹ một tiếng, nói sao bây giờ: “Tôi không có bạn gái.”
“Ồ.” Lộ Nam gật đầu, có bạn gái hay không liên quan méo gì đến cậu.
Thành Hướng Bắc nhíu nhíu mày, nói: “Nam Nam, đi theo tìm dì nói một tiếng, tìm Sở Liên.”
“Đúng đúng. ” thiếu chút nữa quên mất chính sự, Lộ Nam chạy đến phòng trông coi kí túc. Thành Hướng Bắc lịch sự gật đầu với Mạnh Thiên Trạch, không nói thêm gì.
“Vì sao Lộ Nam muốn tìm Tiểu Liên? ” Mạnh Thiên Trạch nhíu mày.
“Nam Nam đá bóng, không cẩn thận đụng trúng đầu Sở Liên.”
“Nghiêm trọng không?” Dù sao chính hắn cũng nếm trải sự lợi “hại” của Lộ Nam rồi, tuy rằng không thực sự bị thương nhưng cũng không biết nên khóc hay cười.
“Hẳn là không có việc gì, Sở Liên có thể tự mình đi về được.” Thành Hướng Bắc lạnh nhạt nói.
Mạnh Thiên Trạch gật đầu, em họ không có vấn đề gì là tốt rồi. Có điều việc này cũng biểu lộ Lộ Nam thực sự là thiên tài, đá bóng thôi cũng có thể khiến người bị thương, công thực thâm hậu không phải dạng thường.
“Bình thường Lộ Nam hay làm ra mấy chuyện này à?” Trên mặt Mạnh Thiên Trạch vẫn treo nụ cười.
Thành Hướng Bắc cắn răng, gằn từng chữ: “Không. Biết. Nói.”
Cười nham hiểm như vậy, hắn mới không cần trò chuyện về Nam Nam với tên họ Mạnh này, hừ!
Lộ Nam xin phép dì quản lí kí túc xong, trở lại bên người Thành Hướng Bắc.
Một lát sau, bạn cùng lớp đỡ Sở Liên đi ra.
“Tiểu Liên, có nặng lắm không? ” Mạnh Thiên Trạch hỏi trước một bước.
Sở Liên thấy anh họ, tủi thân đến mức đỏ cả vành mắt. Đầu cô không đau, nhưng người mình ngưỡng mộ cũng có ở hiện trường, bây giờ còn chưa có ân cần hỏi thăm, càng nghĩ càng mất mát.
“Bạn cùng lớp với Sở Liên…cậu nhận giùm nha!” Lộ Nam lúng túng nói, đưa túi qua, kinh nghiệm giao tiếp của cậu với nữ sinh chỉ là số lẻ, đối mặt với người bị hại càng không biết nên làm gì.
“Cảm ơn. ” Sở Liên thấp giọng nói, nhìn xuyên qua Lộ Nam thấy Thành Hướng Bắc ở phía sau, đối phương lịch sự gật đầu, một câu cũng không nói. Sở Liên thấy đối phương đẹp trai, tim đập nhanh không ngừng: “Bạn cùng lớp Hướng Bắc cũng tới à?”
“Ừm, chúc cậu nhanh chóng bình phục.” Thành Hướng Bắc bị bắt chuyện, không có cách nào đành nói vào câu khách khí.
Sở Liên đỏ mặt, nhẹ nhàng gật đầu.
“Tiểu Liên, có muốn anh đưa em về nhà nghỉ ngơi ít ngày?” Dáng vẻ em họ cũng không tệ, Mạnh Thiên Trạch quan tâm nói.
“Không cần, cũng không phải chuyện lớn gì.” Sở Liên mỉm cười, phải tỏ ra kiên cường trước người mình thích chứ.
“Bạn học Sở, thực sự không có việc gì chứ?” Lộ Nam vội vàng hỏi.
“Ừm, cảm ơn sự quan tâm của cậu.” Nếu mỗi ngày Thành Hướng Bắc đều đến thăm cô thì nhất định cô sẽ sớm khỏe mạnh sinh long đoạt hổ, Sở Liên tưởng tượng ngọt ngào.
“Ồ, vậy tốt quá! Nếu cậu không gặp vấn đề gì thì tôi yên tâm rồi!” Lộ Nam vui vẻ cười tươi, chính mồm Sở Liên nói không có việc gì, như vậy tảng đá trong lòng cậu có thể buông xuống rồi: “Lão Hổ, chúng ta đi thôi! Bạn học Sở Liên gặp lại sau nhé!”
Lộ Nam bị kích động quơ quơ móng vuốt, kéo Thành Hướng Bắc đi.
“Này!” hai anh em nhà kia vội vàng lên tiếng, thế nhưng không cản được Lộ Nam, chỉ có thể trừng mắt nhìn hai thân hình biến mất ở ngã rẽ.
Đầu óc như Lộ Nam rốt cuộc lớn thế nào chứ!
…………………..
“Lão Hổ… ” Lộ Nam biết Sở Liên không có việc gì, tâm trạng cậu cũng thoải mái hơn.
“Hửm? ” Thành Hướng Bắc hừ nói, vừa rồi ánh mắt Mạnh Thiên Trạch khiến lòng hắn thật khó chịu.
“Lão Hổ… ” làm nũng.
Hai con ngươi Thành Hướng Bắc xoay xoay, cười nói: “Chao?”
“Lão Hổ anh là tốt nhất. ” Lộ Nam mặt dày mày dặn bóp vai thành hưỡng bắc, hắn nắm lấy mũi cậu, nói: “Làm nũng cũng vô dụng, tuần này em đã ăn rồi.”
“Em muốn ăn muốn ăn cơ!” Xấu lắm.
Thành Hướng Bắc che mặt, tính cách Nam Nam ngày càng trẻ con, quả nhiên là bị hắn chiều thành? Có điều cảm giác được ỷ lại thật tốt. Trong con mắt trêu tức của hắn, hai người cãi nhau ầm ỹ trước cổng trường, đối diện là cửa hàng đậu hũ, hai con mắt Lộ Nam khát vọng trông mong Thành Hướng Bắc khiến hắn vô cùng rung động.
“Lão Hổ, sáng mai em không có lớp. ” Lộ Nam thấp giọng nói.
“Sau đó? ” cái lỗ tai vểnh lên.
“Chúng ta về nhà… Qua đêm. ” đỏ mặt, rống rống.
“Điều kiện?”
“Năm xiên chao!!! ” Lộ Nam hung hăng trừng hắn.
“Hai xiên! ” cò kè mặc cả.
“Bốn xiên!”
“Ba xiên!”
“Được rồi… ” Lộ Nam ai oán gật đầu.
Thành Hướng Bắc cười, đi mau chao. Lộ Nam cũng không ngại nóng, khò khè khò khè ăn xong, thở dài hạnh phúc. Thành Hướng Bắc xoa xoa đầu cậu, móc ra khăn tay ra lau miệng.”Mèo tham ăn!”
“Mỹ vị! ” vỗ vỗ bụng nhỏ.”Ăn no quá…”
Thành Hướng Bắc lắc đầu, dắt tay cậu chậm rãi đi về nhà, nhân tiện tiêu thực. Đèn đường mờ vàng, bị hai hàng cây bên đường che mất, thỉnh thoảng có thể gặp mấy đôi tình nhân ôm nhau, hai người cầm tay nhau càng chặt, Lộ Nam thấp giọng kêu: “Lão Hổ…”
Giọng mềm nhũn, Thành Hướng Bắc có xúc đột muốn gục ngay tại chỗ. Có điều đường về nhà không còn xa, hắn muốn đến chết nhưng vẫn không dám ra tay. Lộ Nam cảm thấy xao động của hắn, nở nụ cười thật tươi rồi câu lấy cổ hắn, nhảy lên lưng. Thành Hướng Bắc ngồi xổm xuống, vững vàng đưa cậu đi về phía trước.
“Lão Hổ… “Nói nhỏ bên tai.
“Ừm.”
“Lão Hổ… ” thổi thổi vào tai hắn.
Một cơn tê dại từ lưng chui thẳng lên não, Thành Hướng Bắc cắn răng, tên yêu tinh này, quyến rũ người khác mà không nhìn thời gian.
“Bắt được rồi!” Không nhịn được nữa, cõng Lộ Nam chạy vội.
“Ha ha ha…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook