“Lão Hổ, anh nổi điên gì vậy?” Lộ Nam bị túm ra khỏi nhà hàng, khó hiểu nói.

“Không có gì.” Thành Hướng Bắc sờ sờ mũi.”Anh hơi sợ chút.”

“Anh sợ cái rắm!” Lộ Nam nhịn không được chửi tục, chỉ vào hắn mũi hỏi: “Anh sợ cái gì? Sợ cô gái đối diện nhìn mình à?”

“Nam Nam, emnói  bậy cái gì vậy!” Thành Hướng Bắc lén thở phào một hơi, xem ra Lộ Nam không phát hiện ánh mắt quái lạ của Mạnh Thiên Trạch. “Em xem đi, anh từ trong ra ngoài, từ cao xuống thấp đều là của em, cô ta có coi trọng anh nhưng anh ghét cô ta, đúng không?”

“Anh dám nhìn cô ta?” Lộ Nam hừ lạnh.

“Không không không, em xem trong mắt anh đều là em hết, em xem em xem…” Dí sát mặt vào Lộ Nam, để cậu nhìn hình dáng phản chiếu trong mắt hắn là ai.

“Em cho anh biết nếu dám tơ tưởng gì khác em thiến anh luôn!” Lộ Nam làm động tác kéo cắt, răng rắc một tiếng.

Thành Hướng Bắc bật cười, nói: “Yên tâm đi, không có ngày đó đâu.”

“Vậy là tốt rồi.” Lộ Nam liếc xéo hắn, xoa xoa bụng: “Em đói bụng rồi, anh đưa em đi ăn cơm!”

“Được được, hôm nay ví căng, Nam Nam muốn ăn gì cũng được hết!”

“Được rồi!” Lộ Nam cuối cùng cũng cười, ngón tay chỉ vào nhà hàng hải sản đối diện.”Nó đi!”

“Được rồi, lão phật gia, để tiểu nhân dẫn ngài đi..” Thành Hướng Bắc cong eo, Lộ Nam nhân cơ hội nhảy lên lưng hắn, hai người cười vui vẻ qua đường, quên béng đi khó chịu vừa rồi.

Ăn một bữa ngon lành, Lộ Nam ưỡn bụng nhỏ cùng Thành Hướng Bắc đi về ký túc xá.

Vừa vào cửa đã thấy Lưu Phi lung la lung lay từ trên giường xuống, Thành Hướng Bắc thấy cậu ta đứng không vững, vội vàng đưa tay đỡ: “Ối? A Phi, sau tay cậu nóng vậy?”

“… Không sao.” Lưu Phi giấu diếm rút tay về.

Lộ Nam chạy lại sờ lên trán cậu ta: “A Phi, cậu đang sốt nè!”

“Tôi không sao.” Lưu Phi nở ra một nụ cười, ngồi xuống đi giày vào.

“A Phi, cậu đang sốt đó!” Thành Hướng Bắc nhìn sắc mặt đỏ phừng của cậu ta, nhăn mày nói: “Cậu muốn đi đâu?”

“Tôi còn phải …gia sư.” Lưu Phi hạ giọng nói.

Thành Hướng Bắc khoanh hai tay trước ngực, nói: “Bây giờ nhiệt độ đang rất thấp, ngay cả áo bông cậu cũng không mặc vào, muốn đi chết à!”

Lưu Phi cúi đầu, một lát mới nói: “Không đi làm gia sư, tôi có không có tiền về nhà.”

“Ôi?” Lộ Nam kinh ngạc kêu lên một tiếng, cậu biết gia đình Lưu Phi không giống mình nhưng không ngờ lại kém như vậy. Thành Hướng Bắc vỗ đầu cậu, ý bảo yên lặng giùm: “A Phi, người cậu nóng như vậy, bị bệnh đi giữa đường xảy ra chuyện gì thì sao? Hơn nữa cậu ốm còn đi gia sư, sợ cũng thêm phiền toái cho họ.”

“Thế nhưng… ” Lưu Phi dựa vào lan can, cười khổ một cái: “Xin nghỉ hai lần sẽ bị đổi người, tôi đã xin nghỉ một lần rồi.”

Thành Hướng Bắc thở dài, nói: “Chép địa chỉ ra cho tôi, tôi dạy thay cậu, còn có một lát nữa cùng Lộ Nam đến trạm y tế xem bệnh đi.”

“Tôi đã uống thuốc rồi.” Lưu Phi xua tay

“Vớ vẩn! Tôi là lão đại hay cậu là lão đại?” Thành Hướng Bắc tức giận hỏi, Lưu Phi cúi đầu không nói gì thêm. “Nam Nam, em ở đây trông chừng cậu ta, anh đi gọi điện thoại cho Đức Tử với La Minh, chờ hai người quay lại thì đưa A Phi đi khám bệnh, biết chưa?”

Lộ Nam gật đầu, ngồi trước mặt Lưu Phi, ngăn cản đường đi của cậu ta.

Thành Hướng Bắc cầm lấy địa chỉ Lưu Phi chép ra, cầm túi sách đi ra ngoài. Hắn vừa gọi điện thoại, Lý Duy Đức và La Minh nói sẽ nhanh chóng về, hắn mới yên tâm phóng xe đến chỗ Lưu Phi dạy gia sư.

Lưu Phi bị ba người hộ tống lên trạm y tế chuyền nước, cơn sốt đã được lùi đi.

Lộ Nam chạy đi mua cháo hoa cho cậu ta, còn đứng đầu giường bắt Lưu Phi ăn.

Lưu Phi bưng bát, nhìn ánh mắt mong chờ của Lộ Nam, có chút xấu hổ: “Cảm ơn cậu, Lộ Nam.”

Lộ Nam sờ sờ chăn Lưu Phi, nói: “A Phi, chăn của cậu đầy mồ hôi rồi, đắp chăn của tôi này!” Nói xong, chạy uỳnh uỵch lên tầng lấy chăn của mình đổi cho Lưu Phi.

Lưu Phi ngẩn người nhìn cậu: “Lộ, Lộ Nam, cậu cho tớ mượn chăn, vậy tối nay cậu ngủ thế nào?”

“Hả? ” Lộ Nam ngu ngơ, cậu hoàn toàn quên béng chuyện này.

“Lộ Nam ơi Lộ Nam, đầu óc cậu có thể nhiều hơn vài dây thần kinh được không?” Lý Duy Đức gục đầu xuống bàn, ngón tay liên tục đẩy đầu Lộ Nam

“Tôi… Tôi… ” Lộ Nam mặt đỏ, Lưu Phi muốn đem chăn trả lại cho Lộ Nam.

Đúng lúc này, Thành Hướng Bắc quay về: “Ơ, náo nhiệt gì vậy?”

“Lão đại, Lộ Nam nhà cậu vì bạn quên mình đó!” La Minh khoa trương lau nước mắt, cười nói: “Cậu ta mang chăn của mình cho Lưu Phi, không biết tối nay ngủ thế nào?”

“Vậy sao? ” Thành Hướng Bắc nhướn mày, nở nụ cười: “Vậy ngủ với tôi!”

“Khụ! Khụ! ” Lý Duy Đức uống nước bọt, kêu lên: “Lão đại! Hai người đúng là song túc song phi (như hình với bóng), mấy người cô đơn chúng tôi phải làm sao bây giờ?”

“Đúng vậy, ngày tốt dưới ánh trăng, chỉ nghe tiếng giường bên cạnh rung động, kẽo kẹt…” La Minh phi qua cầm tay Lý Duy Đức: “Không phải, hai ta cũng chấp nhận nhau đi? Hửm?” còn liếc mắt đưa tình.

Lý Duy Đức run run.”La nương nương, ngài cho tiểu nhân! Thương tôi mười có chín, bị ngài lăn qua lăn lại tinh tẫn vong nhân rồi, con tôi sẽ sinh chỗ nào đây!”

Cười đùa một trận, Lộ Nam vẫn ngủ trên giường Thành Hướng Bắc.

Giường rất nhỏ, bên ngoài có lan can, cho nên phạm vi có thể sử dụng lại càng bị hạn chế, Thành Hướng Bắc ôm Lộ Nam, tứ chi hai người quấn lấy nhau, dính sát vào một chỗ.

“Lão đại, cậu ngủ chưa? Đừng ép Lộ Nam thành đậu hũ đó! ” Lý Duy Đức trêu ghẹo nói.

“Đúng vậy đúng vậy, tôi thấy Lộ Nam da mịn thịt mềm, trói gà không chặt.” La Minh cũng còn nói một câu: “Hai người có thói quen ngủ cùng nhau không?”

Thành Hướng Bắc liếc mắt nhìn bọn ho.”Bọn tôi ngủ chung giường mấy chục năm rồi, hai người nói đi?”

“Khụ, khụ… ” Lý Duy làm dấu hiệu sorry: “Nghiệp vụ luyện đã quen, hô hô, hô hô.”

Lộ Nam buồn cười, nhắm chặt mắt, tựa vòa hõm vai Thành Hướng Bắc. Giường của Thành Hướng Bắc và Lưu Phi cùng một liên (giường tầng), có thể nghe được tiếng đối phương hít thở nữa, cho nên Thành Lộ cũng không dám làm gì mờ ám, chỉ ôm nhau nằm trong chăn thôi.

“Nam Nam, có chật không? ” Thành Hướng Bắc nhẹ giọng hỏi.

“Ưm, tốt lắm. ” Lộ Nam ghé vào lỗ tai hắn.”Sao hôm nay anh lại về sớm vậy?”

“Đừng nói nữa, gặp mấy chuyện kì lạ.” Thành Hướng Bắc khẽ cười.

“Nói cho em nghe đi.” Lộ Nam lên tinh thần.

“À…” Thành Hướng Bắc do dự, hôn nhẹ môi Lộ Nam: “Ngày mai anh kể cho em nghe, ngoan, ngủ đi.”

“Ừ,  Lão Hổ ngủ ngon. ” Lộ Nam hôn nhẹ lên mặt Thành Hướng Bắc, hai mắt nhắm nghiền khoát tay trước ngực hắn.

Thành Hướng Bắc ngẩn người nhìn cậu ngủ, trong mắt tràn đầy dịu dàng. Hắn nghe tiếng hít thở của Lưu Phi ngày càng dài, môi khẽ chạm lên trán Lộ Nam, cảm giác ngón tay cậu co lại, hắn cười, thấp giọng nói: “Bảo bối, ngủ ngon.”

………………………..

“Anh nói gì?” Trong phòng ăn, Lộ Nam ngồi đối diện Thành Hướng Bắc, ngạc nhiên nghe đối phương kể lại cuộc gặp gỡ đêm qua: “A Phi làm việc cho cấp dưới nhà anh?”

“Cũng có thể nói như thế. ” Thành Hướng Bắc đưa cho cậu trứng gà, nói: “Hôm qua, anh đến nhà đó còn chưa kịp nói gì, chủ nhà đã nhận ra anh rồi gọi tên.”

“Thần kỳ như thế? ” Lộ Nam trừng lớn mắt.

“Đúng vậy, ở Hải Thành ngoài người nhà anh Hàn ra anh cũng không biết người nào, hơn nữa thái độ người đó với anh rất cung kính, anh càng cảm thấy kì quái, dù sao cũng phải hỏi rõ có chuyện gì xảy ra?”

Lộ Nam gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy.”

“Em còn nhớ chú Lý đưa chúng ta đến đây và chi nhánh công ty điều đến một chiếc xe?” Thành Hướng Bắc bóc xong trứng gà lại bỏ vào bát Lộ Nam: “Người đưa xe qua đây chính là phó tổng Vương, lúc đó ông ta thấy anh nhưng không nhận ra ông ta.”

“Như vậy sao!” Lộ Nam gật đầu.”Như vậy chỗ A Phi  làm rất tốt đúng không?”

“Không chỉ như vậy. ” Thành Hướng Bắc cười nói: “Anh ngồi nói chuyện với ông ta về gia cảnh Lưu Phi, ông ta còn đưa ra một đề xuất.”

“Đề xuất gì? ” Lộ Nam hiếu kỳ nói.

“Trước tiên ăn hết trứng gà đã.”

“Đươc rồi, được rồi mà, anh nói nhanh lên!” Lộ Nam múc trứng gà lên ăn, Thành Hướng Bắc tán thưởng xoa đầu cậu: “Thành thị có một kế hoạch bồi dưỡng, nói thẳng là ra muốn giúp đỡ sinh viên người nghèo có công việc, bốn năm học đại học sẽ do Thành thị cung cấp học phí, nhưng sau khi ra trường phải đến Thành thị làm việc hai đến bốn năm.”

“Cái này không tệ!” Lộ Nam gật đầu: “Á? Làm việc không trả lương à? Trắng trợn như vậy không làm được!”

Thành Hướng Bắc gõ trán cậu.”Đương nhiên phải trả lương rồi! Tiền lương rồi các quyền lợi đều được ghi trên hợp đồng, có điều cái này không chỉ bản thân tự nguyện mà cần có sự cho phép của cha mẹ nữa.”

“Em nghĩ A Phi sẽ không từ chối.” Lộ Nam vội kêu lên: “Nói chuyện này với cậu ta thôi!”

Thành Hướng Bắc kéo cậu lại: “Em gấp gì, lần sau A Phi đến dạy, phó tổng Vương sẽ nói chuyện với cậu ta, chúng ta coi như không biết gì.”

“Vì sao? ” Lộ Nam không giải thích được.

Thành Hướng Bắc thở dài, nói: “Nam Nam, muốn giúp người khác còn cần chú ý cách làm, A Phi dù bệnh vẫn gắng gượng đi dạy là bởi vì cậu ta có lòng tự trọng cao, cho nên không nên đem thươg hại treo lên mặt, ok?”

Lộ Nam gật đầu, sùng kính nhìn Thành Hướng Bắc.”Lão Hổ, anh thật là một người tốt.”

Thành Hướng Bắc được Lộ Nam nhìn với anh mắt đó chỉ cảm thấy không khí xung quanh loãng dẫn đi, cả người sung sướng đến mức muốn bay lên: “Ha ha, biết chồng em lợi hai thế nào chưa!”

Dưới bàn Lộ Nam đá cho hắn một cái: “Vô lại! Ai là chồng?”

“Oái Oái. ” Thành Hướng Bắc vội vàng rút lại gương mặt tuơi cười, đem đồ ăn sáng đẩy ra trước mặt Lộ Nam: “Ăn ăn!”

Lộ Nam vẫn còn trừng mắ liếc hắn, sau đó mới chậm rãi cúi đầu ăn cháo.

“À. Anh lại nhớ ra một việc.” đang ăn, Thành Hướng Bắc lại nói thêm một câu.

“Sao anh nhiều chuyện vậy chứ?” Lại đá thêm một cái.

“Ông phó tổng Vương kia còn nói cho anh biết, chúng ta đang ở cùng một khu với con trai tổng giám đốc.” Thành Hướng Bắc thần bí cười cười nói: “Em đoán xem là ai?”

“Em làm sao biết. ” Có liên quan gì đến cậu.

Thành Hướng Bắc cười, nói nhỏ bên tai Lộ Nam.

Lộ Nam kinh ngạc mở to mắt.”Vu Mộ Phong?!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương