Vi Uyển Uyển trở về nhà sau buổi tăng ca hơn tám giờ tối.

Mang dáng vẻ mệt mỏi mở cửa đi vào, từ bình ổn lại chuyển sang giật mình khi bất thình lình nhìn thấy Đàm Dạ nghiễm nhiên ngồi trên sofa trong phòng khách.
Thấy cô, hắn lập tức bỏ laptop đang làm việc xuống để đi qua, hỏi han quan tâm:
"Em về rồi à! Tăng ca chắc là mệt lắm đúng không? Nào qua đây, anh rót cho em ly nước ha."
Lạnh nhạt gạt tay người đàn ông ấy ra, cô khiến hắn khựng người và nhanh chóng nghe thấy câu hỏi:
"Ai cho anh vào đây?"
"Là mẹ em cho anh vào.

À mà thật ra là anh qua tìm dì để học nấu ăn.

Sẵn tiện làm được vài món định nhờ em nếm thử, rồi cho anh nhận xét, nên anh chờ ở đây."
"Tôi không rảnh, cũng không muốn dùng thức ăn của người lạ.

Mời anh về cho."
Vi Uyển Uyển luôn lạnh lùng trong từng câu nói, sự hờ hững của cô làm ai đó chạnh lòng.
"Anh biết anh từng rất tồi, nhưng anh thề là anh đang thay đổi.

Vì em, anh sẽ làm tất cả, em có thể đối xử nhẹ nhàng với anh một chút được không?"
"Có câu, đánh kẻ chạy đi chứ ai nỡ đánh người chạy lại.


Em cho anh cơ hội được chứng minh tấm chân tình với em thêm một lần nữa nha Uyển? Anh cần em!"
Cuối câu nói, là cái nắm tay hắn dành cho cô.

Nhưng kết quả vẫn là nhận về ánh mắt vô cảm của người phụ nữ.
"Buông tay ra."
Âm giọng đó, chứa cả tấn băng lạnh, không thể không khiến người đối diện e dè nới lỏng trước khi buông hẳn bàn tay mình đang nắm.
"Tôi mệt, tôi không muốn thấy anh.

Vì thấy anh, tôi càng thêm bực bội, anh hiểu không?"
"Đừng ở đây nói mấy lời lẽ vô nghĩa đó nữa.

Mau trở về Bắc Kinh và ngồi trên địa vị quyền lực của anh đi, đừng bám theo tôi nữa, xin đấy."
Lời tuyệt tình như cơn gió thoảng qua tai, nhưng cơn gió này làm lòng hắn giá lạnh.
Nhìn theo cô gái vừa lướt ngang qua, cô tiến về phòng ngủ, nhìn cánh cửa đóng sầm lại ngăn cách cả hai mà tim hắn chợt nhói đau.
Người hắn yêu, thật sự ghét hắn đến vậy sao?
Buồn vài giây, Đàm Dạ lại tự an ủi bản thân bằng một hơi thở mạnh trút ra để giữ vững tâm tình bình ổn.

Sau đó, hắn đi thẳng vào bếp chứ không vì bị đuổi phát sinh tự ái mà đi về nhà như ai kia đang nghĩ.
Mười lăm phút sau, cửa phòng của cô gái từ từ hé mở.

Và người cả gan tự ý đi vào chính là Đàm Dạ.
Lúc này, Vi Uyển Uyển đang ngồi làm việc nên cứ tưởng là mẹ mình đi vào.

Cho tới khi thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông ấy, thì lập tức giật mình kinh ngạc.
"Ai cho anh tự ý đi vào đây hả?"
"Chứ anh hỏi thì em cũng đâu có cho."
Hắn đáp rất khẽ, bộ dạng hệt như một đứa trẻ vừa bị mẹ mắng.

Ấy thế lại làm đối phương hạ hỏa nhanh chóng.
"Tay đang bê gì đó?"
"Là nước ấm, anh mang vào rửa chân cho em.

Trời sắp lập đông, thời tiết cũng lạnh hơn, ngâm chân với nước ấm sẽ tốt cho sức khỏe."
Còn đâu là Đàm Dạ cao cao tại thượng, có cái nhìn ngất ngưởng ở trên mây xanh nữa.

Giờ hắn chỉ dám nhìn từ dưới đất, lấy lòng nữ nhân bằng việc rửa chân.

Vô tình giúp Vi Uyển Uyển được một màn mở mang tầm mắt.

Rõ là trong cô đang có một chút lay động, nhưng vẫn giả vờ phủ nhận.
"Ngại quá, tôi không có tiền thuê giúp việc nhà đâu."
"Cái này anh tự nguyện, không cần tiền công, chỉ cần em chịu cho anh thực hiện."
Nhìn nét mặt phấn khích, mong chờ của hắn, cô lại mủi lòng.

Sau khi nghĩ kĩ, cô liền cao giọng đáp:
"Được! Để tôi xem, anh có dám làm hay không."
Nói rồi, Vi Uyển Uyển liền thay đổi tư thế để đưa đôi chân của mình ra.

Cô cứ đinh ninh rằng hắn sẽ ngại mà không dám rửa chân cho cô đâu.
Nhưng lần này, cô lầm to rồi.
Sau khi nhận được đồng ý, Đàm Dạ lập tức mỉm cười.

Đặt chậu nước ấm xuống, hắn cũng ngồi, rồi nhẹ nhàng chạm vào chân cô gái.

Tuy rụt rè, nhưng Uyển Uyển vẫn để yên cho người đàn ông ấy thực hiện.
Ban đầu cô còn ngại, đến khi thấy Đàm Dạ rất thuần thục, chuyên tâm rửa chân cho mình, thì cô lại cảm thấy trong lòng lân la dòng cảm xúc khó tả.
Người đàn ông này, cũng có lúc chịu từ bỏ tôn nghiêm của chính mình vì một người khác sao?
"Uyển Uyển! Em là người thứ hai được anh tận tâm tận lực, cũng là người khiến anh phải bất chấp tất cả thế này đấy.

Biết thế rồi, em có cảm thấy hạnh phúc không?"
Hắn hỏi cô hạnh phúc không? Cô chỉ nhếch mép khinh bỉ, rồi nói:
"Là người thứ hai thì có gì đáng hãnh diện để khoe?"
"Có chứ, vì người đầu tiên là mẹ anh.

Ngoài bà ấy ra, thì em là người duy nhất rồi còn gì."
Lãi thêm một câu nói, làm ánh mắt cô gái trở nên dao động mạnh.

Cố tình trốn tránh thực tại, trốn cả cảm xúc, nhưng không hiểu sao cô vẫn nói:
"Vậy thì mẹ anh mới là người hạnh phúc nhất."
Nhắc tới mẹ mình, Đàm Dạ chợt chạnh lòng...
"Tiếc là bà ấy không còn nữa, nên hạnh phúc này anh chỉ có trao lại cho riêng em.

Tuy em không nhận, nhưng anh tin sẽ có một ngày em gật đầu chấp thuận."
Hắn nhìn cô và trên môi đang mỉm cười, nhưng lại cho đối phương nhận ra nỗi buồn chất chứa sâu trong ánh mắt mạnh mẽ ấy.
Đây là lần đầu tiên cô được nghe về mẹ hắn.
Thật ra, bên nhau cũng ngần ấy thời gian, từ yêu rồi xa, xa rồi lại yêu và hiện tại ngay bây giờ, chính cô cũng chưa một lần được chạm vào nội tâm của hắn.
Phải chăng, ở quá khứ có nỗi đau nào đó mới khiến hắn trở nên như ngày hôm nay?
"Nước lạnh rồi, để đó lát nữa tôi mang ra ngoài.

Anh cũng về đi, tôi muốn nghỉ ngơi."
Đàm Dạ cười nhẹ, giúp cô lau khô chân xong, hắn mới bê chậu nước cùng đứng dậy.
"Để anh mang ra cho.

Em nghỉ ngơi sớm đi, công việc cứ để đó từ từ làm, sức khỏe mới quan trọng."
Cuối câu nói, hắn dành cho cô một nụ cười ngọt ngào và cả ánh mắt ấm áp, khiến tim cô bất giác đập loạn.
Tại sao, Đàm Vũ đối với cô cũng rất chân thành, ôn nhu, nhưng chưa một lần tim cô lệch nhịp? Còn đối với Đàm Dạ, dù giận hắn bao nhiêu, cứ mỗi khi hắn dành cho cô một chút gì đó dịu dàng thì cảm xúc lay động cứ quấn lấy.
Tình cảm này, sâu nặng đến thế hay là do cả hai vẫn luôn xem nhẹ mới cảm thấy nặng lòng không hiểu?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương