Lọ Lem Phiên Bản Lỗi
-
Chương 6: Cảm xúc lẫn lộn
Buổi tối lạnh lẽo nơi bệnh viện khiến người ta rùng rợn hơn với những âm thanh lạ lùng của màn đêm yên tĩnh.Chỉ một tiếng động nhỏ cũng khiến người nơi đây tỉnh giấc,phá tan giấc ngủ yên bình.Hắn đang trong cơn ngủ say tự thưởng cho bản thân sau thời gian mệt mỏi,kiệt sức ,lại giật mình tỉnh giấc với âm thanh inh ỏi của điện thoại reo
-Chết tiệt! - hắn trong cơn bực dọc lò mò tìm nguồn âm thanh đáng nguyền rủa đó.
Sự phá đám không nơi nào xa chính là chiếc điện thoại của nó,ai đó đã nhắn tin in ỏi phá tan cơn ngủ say của Thanh Phong …
-Đúng là, chủ nào điện thoại đấy, phiền phức như nhau – Hắn bực tức chửi thầm,bất bình cho bản thân cũng tò mò xem tin nhắn ai gửi vào lúc đêm thế này..
Tin nhắn ai đó được gửi đến tới tấp với tên chị Tiểu Hân
- ba sắp về,mày liệu hồn cái miệng mày đó
-Đừng có mà ăn nói linh tinh
Và có cả tin nhắn của Mẹ Kim Ánh cùng vài cuộc gọi nhỡ
-Mày trốn đưa tiền sinh hoạt nên không về nhà phải không? Mai đưa liền cho tao
-Trong tuần này ba mày về, mày ăn nói cho cẩn thận, không là ra đường ở nha con !
Lướt qua những dòng tin nhắn đầy sự căm ghét,đâu đó hắn thấy bản thân mình thương cảm cho số phận của nó.Có lẽ sự yêu thương trong gia đình không hiện diện.Thoáng nghĩ,hắn cảm nhận được những mối quan hệ phức tạp trong gia đình Tiểu Vy.Bao cảm xúc ngỗn ngang khó tả.Một cảm giác yêu thương,bảo vệ với nó trỗi dậy trong tim hắn ….
Chợt nhận thức được cảm giác lạ lẫm này của bản thân hắn tự trấn tĩnh bản thân
-Mình điên rồi! – hắn lắc đầu khó hiểu tâm trạng của chính bản thân mình
Trời cũng đã tờ mờ sáng với những tia sáng yếu ớt của ánh trăng còn sót lại, gió thổi nhẹ qua rèm cửa bệnh viện khiến không khí càng lạnh hơn, bởi cũng đang vào mùa đông lạnh giá …thời khắc những cái lạnh chiếm lấy thời tiết.Hắn nhẹ nhàng nhìn nó,một khuôn mặt xấu xí nhưng lại cảm thấy đặc biệt hơn những cô gái hoàn mĩ kia,khiến bất chợt đôi tay vô thức vuốt nhẹ đôi gò má lấm tấm tàn nhang kia …Một cảm giác ấm áp lan tỏa qua tay hắn,bỗng cảm giác khác lạ chiếm lấy thân thể này,khiến hắn giật mình rút tay như vừa bị điện giật …
-Điên thật…- hắn ngượng ngùng sau tình huống oái đảng tự bản thân mình tạo ra…cứ ngập ngùng đi đến đi lui quanh giường bệnh khó hiểu …
Hắn cảm nhận được cái lạnh đâu đó lan tỏa,nhẹ nhàng đắp chăn kín đáo cho Tiểu Vy và bước ra cửa sau cú điện thoại vô danh….
Buổi sáng tinh mơ với những âm thanh trong trẻo của những chú chim hót ngoài cửa sổ,ánh sáng lấp lánh qua khe lá còn đọng lại những giọt sương đêm qua.Thiên nhiên hữu tình cũng khiến tâm trạng con người thư thái.Ân Ân nhẹ nhàng mở rèm cửa của Phòng bệnh,đón những ánh sáng đầu tiên của ngày mới. Ánh sáng dịu nhẹ trong lành của buổi sáng mai. Những tia sáng chiếm lấy không gian phòng bệnh, nơi nó đang chìm sâu trong giấc ngủ, hàng mi cũng khe khẽ động đậy bởi sự đánh thức của ánh sáng …Nó trong cơn say ngủ mơ hồ tỉnh giấc,loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng Ân Ân muôn phần ngạc nhiên.
-Cậu tỉnh rồi à? Cậu đã khỏe lại chưa? – Ân Ân nhanh nhảu chạy đến bên Tiểu Vy khi nghe tiếng động thức giấc từ nó
-Sao cậu lại ở đây? Cậu chăm tớ cả đêm à? – Nó mơ hồ trong vô thức như chưa hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra với chính mình
-Đâu có,tớ chỉ vừa đến thôi
-Vậy sao cậu biết tớ ở đây?
-Tớ nhận được cuộc gọi của máy cậu nên đến đây.Mà sao lại là giọng con trai.tớ cứ nghĩ tớ nhìn lầm số? - Ân Ân kể lại khi mình nhận được cuộc gọi từ số Tiểu Vy,nhưng là giọng người con trai nào đó,khiến cô cũng muôn phần khó hiểu.
Lời nói đó khiến nó mông lung nhớ về cảnh tượng ngày hôm qua.Sự tối tăm của màn đêm,đâu đó là tiếng nói vang dội xuyên tạc cả tiềm thức của nó
-Này tỉnh lại đi
-Tiểu Vy..Tiểu Vy
Tiếng nói vang cả trong cơn mê của nó khiến nó mơ màng nhìn.Hình ảnh nó thấy là hắn- Thanh Phong với vẻ mặt lo lắng, đầy rẫy những giọt mồ hôi …Nó dường như nghe rõ cả tiếng thở dốc và tiếng tim đập nhanh của hắn.
Đâu đó trong tiềm thức nó thấy mờ ảo hình bóng người con trai nhẹ nhàng đắp chăn cho nó trong cơn gió lạnh của bệnh viện …Hình dáng cao ấy nó cảm thấy rất đỗi quen thuộc …Mọi chuyện như được sáng tỏ khi nghe Ân Ân phân trần. Người đã chăm nó và gọi điện cho Ân Ân không ai khác là tên xấu xa kia. Một sự cảm kích đâu đó lan tỏa trong lòng …tự lúc nào nó cảm nhận được sự tốt bụng hiếm có của tên xấu xa này.
-Chết tiệt! - hắn trong cơn bực dọc lò mò tìm nguồn âm thanh đáng nguyền rủa đó.
Sự phá đám không nơi nào xa chính là chiếc điện thoại của nó,ai đó đã nhắn tin in ỏi phá tan cơn ngủ say của Thanh Phong …
-Đúng là, chủ nào điện thoại đấy, phiền phức như nhau – Hắn bực tức chửi thầm,bất bình cho bản thân cũng tò mò xem tin nhắn ai gửi vào lúc đêm thế này..
Tin nhắn ai đó được gửi đến tới tấp với tên chị Tiểu Hân
- ba sắp về,mày liệu hồn cái miệng mày đó
-Đừng có mà ăn nói linh tinh
Và có cả tin nhắn của Mẹ Kim Ánh cùng vài cuộc gọi nhỡ
-Mày trốn đưa tiền sinh hoạt nên không về nhà phải không? Mai đưa liền cho tao
-Trong tuần này ba mày về, mày ăn nói cho cẩn thận, không là ra đường ở nha con !
Lướt qua những dòng tin nhắn đầy sự căm ghét,đâu đó hắn thấy bản thân mình thương cảm cho số phận của nó.Có lẽ sự yêu thương trong gia đình không hiện diện.Thoáng nghĩ,hắn cảm nhận được những mối quan hệ phức tạp trong gia đình Tiểu Vy.Bao cảm xúc ngỗn ngang khó tả.Một cảm giác yêu thương,bảo vệ với nó trỗi dậy trong tim hắn ….
Chợt nhận thức được cảm giác lạ lẫm này của bản thân hắn tự trấn tĩnh bản thân
-Mình điên rồi! – hắn lắc đầu khó hiểu tâm trạng của chính bản thân mình
Trời cũng đã tờ mờ sáng với những tia sáng yếu ớt của ánh trăng còn sót lại, gió thổi nhẹ qua rèm cửa bệnh viện khiến không khí càng lạnh hơn, bởi cũng đang vào mùa đông lạnh giá …thời khắc những cái lạnh chiếm lấy thời tiết.Hắn nhẹ nhàng nhìn nó,một khuôn mặt xấu xí nhưng lại cảm thấy đặc biệt hơn những cô gái hoàn mĩ kia,khiến bất chợt đôi tay vô thức vuốt nhẹ đôi gò má lấm tấm tàn nhang kia …Một cảm giác ấm áp lan tỏa qua tay hắn,bỗng cảm giác khác lạ chiếm lấy thân thể này,khiến hắn giật mình rút tay như vừa bị điện giật …
-Điên thật…- hắn ngượng ngùng sau tình huống oái đảng tự bản thân mình tạo ra…cứ ngập ngùng đi đến đi lui quanh giường bệnh khó hiểu …
Hắn cảm nhận được cái lạnh đâu đó lan tỏa,nhẹ nhàng đắp chăn kín đáo cho Tiểu Vy và bước ra cửa sau cú điện thoại vô danh….
Buổi sáng tinh mơ với những âm thanh trong trẻo của những chú chim hót ngoài cửa sổ,ánh sáng lấp lánh qua khe lá còn đọng lại những giọt sương đêm qua.Thiên nhiên hữu tình cũng khiến tâm trạng con người thư thái.Ân Ân nhẹ nhàng mở rèm cửa của Phòng bệnh,đón những ánh sáng đầu tiên của ngày mới. Ánh sáng dịu nhẹ trong lành của buổi sáng mai. Những tia sáng chiếm lấy không gian phòng bệnh, nơi nó đang chìm sâu trong giấc ngủ, hàng mi cũng khe khẽ động đậy bởi sự đánh thức của ánh sáng …Nó trong cơn say ngủ mơ hồ tỉnh giấc,loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng Ân Ân muôn phần ngạc nhiên.
-Cậu tỉnh rồi à? Cậu đã khỏe lại chưa? – Ân Ân nhanh nhảu chạy đến bên Tiểu Vy khi nghe tiếng động thức giấc từ nó
-Sao cậu lại ở đây? Cậu chăm tớ cả đêm à? – Nó mơ hồ trong vô thức như chưa hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra với chính mình
-Đâu có,tớ chỉ vừa đến thôi
-Vậy sao cậu biết tớ ở đây?
-Tớ nhận được cuộc gọi của máy cậu nên đến đây.Mà sao lại là giọng con trai.tớ cứ nghĩ tớ nhìn lầm số? - Ân Ân kể lại khi mình nhận được cuộc gọi từ số Tiểu Vy,nhưng là giọng người con trai nào đó,khiến cô cũng muôn phần khó hiểu.
Lời nói đó khiến nó mông lung nhớ về cảnh tượng ngày hôm qua.Sự tối tăm của màn đêm,đâu đó là tiếng nói vang dội xuyên tạc cả tiềm thức của nó
-Này tỉnh lại đi
-Tiểu Vy..Tiểu Vy
Tiếng nói vang cả trong cơn mê của nó khiến nó mơ màng nhìn.Hình ảnh nó thấy là hắn- Thanh Phong với vẻ mặt lo lắng, đầy rẫy những giọt mồ hôi …Nó dường như nghe rõ cả tiếng thở dốc và tiếng tim đập nhanh của hắn.
Đâu đó trong tiềm thức nó thấy mờ ảo hình bóng người con trai nhẹ nhàng đắp chăn cho nó trong cơn gió lạnh của bệnh viện …Hình dáng cao ấy nó cảm thấy rất đỗi quen thuộc …Mọi chuyện như được sáng tỏ khi nghe Ân Ân phân trần. Người đã chăm nó và gọi điện cho Ân Ân không ai khác là tên xấu xa kia. Một sự cảm kích đâu đó lan tỏa trong lòng …tự lúc nào nó cảm nhận được sự tốt bụng hiếm có của tên xấu xa này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook